Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 340

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 340
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phong Lăng không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ cười: "Đều là chuyện hồi nhỏ rồi."

Bên này mới bắt đầu câu chuyện, Tần Thư Khả phía bên kia đã nhạy bén phát giác phía Phong Lăng có người đang tán tỉnh, thế là cô bèn ứng phó mấy câu với mấy người trước mặt rồi nhanh chóng đi về phía Phong Lăng. Cô ấy đi tới, kéo cánh tay của Phong Lăng lại, thấy Phong Lăng vẫn đang cười, nói vậy tức là cô có quen với người này.

Tần Thư Khả lại nhìn Ain rồi mới hỏi Phong Lăng: "Người đàn ông này là ai?"

"Đây là em trai của ngài Saint – người mà chị theo học hồi ở Anh, tên là Ain, là Phó Giám đốc Ngân hàng London, giờ không biết có phải đã lên chức cao hơn rồi không, nhiều năm không gặp, chị cũng không rõ lắm." Phong Lăng khẽ trả lời.

Sau khi nắm được đại khái tình hình, Tần Thư Khả mới nhìn anh ta, rồi lại thấp giọng đánh giá: "Cái người tên Ain này thích chị."

Phong Lăng: "..."

Bao năm rồi, gặp nhau cũng chỉ khách khí chào hỏi nhau thôi mà.

Có thế thôi cũng bị Tần Thư Khả nhìn ra? Sao bản thân cô không nhìn ra được chút tình cảm nào nhỉ?

"Em nói đúng rồi chứ gì?"

"... Trước đây, đúng là anh ta cũng có ý với chị, nhưng con người này khá ok, không bám riết, giờ chỉ tình cờ gặp lại thôi."

Nghe Phong Lăng nói vậy, Tần Thư Khả mới bỏ cái suy nghĩ muốn tiến tới để tách người kia ra, cô gật đầu: "Được, vậy hai người cứ từ từ ôn chuyện cũ, em đi nói chuyện với hai tên ban nãy tiếp đây."

"Nói gì đó?" Phong Lăng ngạc nhiên.

"Hai cái tên thối thây đó lén bảo em nói chuyện linh tinh, bà cô đây không chửi hai tên đó câm họng, cái tên Tần Thư Khả này sẽ viết ngược lại." Nói xong, Tần Thư Khả uống cạn ly rượu, bỏ ly ở đó rồi lại quay về chỗ cũ.

Phong Lăng quay đầu nhìn cô ấy, thấy ở đây có nhiều người, chắc không có vấn đề gì nên mới thôi không nhìn nữa.

Ain tiến tới, thấy Phong Lăng có vẻ hơi mờ mịt, ánh mắt của anh ta dịu dàng hơn rất nhiều: "Sau khi về Mỹ, mấy năm nay em sống ổn chứ?"

Phong Lăng không bài xích việc ôn lại chuyện xưa với bạn cũ, cô thản nhiên gật đầu: "Vẫn tốt, lúc rời khỏi Anh vẫn chưa kịp chào tạm biệt anh tử tế, thật sự xin lỗi."

"Ha ha, dù gì lúc đó tôi cũng được tính là nhìn thấy em rời đi mà." Ain đáp trả, có vẻ anh ta còn cố tình nhìn ra sau lưng cô: "Chỉ có em họ đi cùng em tới đây thôi à? Vậy cái anh... họ Lệ kia đâu?"

Phong Lăng nhìn anh ta: "Anh ấy..."

Thấy Phong Lăng không biết phải giải thích thế nào về chuyện tại sao Lệ Nam Hành không đến đây cùng cô, Ain nở nụ cười dịu dàng, cắt ngang lời cô: "Xem tôi hỏi kìa, không đúng lúc chút nào, người trẻ tuổi, yêu đương rồi chia tay cũng là chuyện rất đỗi bình thường."

Phong Lăng: "?"

Ý là trông cô giống như đã chia tay với Lệ Nam Hành rồi hả?

Hay anh ta cũng nghe một vài lời đồn trong giới thương nghiệp của New York, tưởng cô cũng là cô gái vàng trong làng độc thân giống Tần Thư Khả.

"Hiếm lắm mới thấy anh Ain tới Mỹ làm khách, anh đến để bàn chuyện hợp tác tài chính à?" Phong Lăng hỏi.

"Phải."

"Lần đầu tiên tới Mỹ sao?"

"Không hẳn vậy, trước đây có tới mấy lần nhưng đây quả thật là lần đầu tiên tôi đến New York." Thấy Phong Lăng chủ động tiếp tục câu chuyện, ánh mắt của Ain dịu dàng hơn, anh ta vẫn nhìn cô bằng ánh mắt giống y hệt những ngày ở Anh.

Phong Lăng nhoẻn miệng cười, mặt không đổi sắc: "Nếu là lần đầu đến New York, hẳn là có rất nhiều việc không được quen lắm, thế nên có nhiều lời đồn trong giới anh đừng dễ tin là thật."

"Nói vậy là sao?"

"Ý tôi là, những lời đồn mà người khác nói về tôi ấy." Giọng Phong Lăng vẫn rất bình tĩnh: "Bất kể là lúc ở Anh hay bây giờ, tôi đều không độc..."

Cô còn chưa nói hết câu, bên ngoài sảnh tiệc nhất thời truyền đến tiếng xôn xao ồn ào.

Phong Lăng nghe thấy tiếng, lại thấy những người xung quanh hình như đang nói gì đó, cô theo bản năng quay đầu lại.

Lúc nhìn ra ngoài sảnh tiệc, cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi giữa đoàn người, anh bước nhanh từ màn đêm đen như mực hòa mình vào căn sảnh tiệc hào hoa, sáng chói.

Hôm nay vì để làm bạn dự tiệc với Tần Thư Khả, Phong Lăng đã mặc một bộ lễ phục đen khoét sâu cổ, vừa quyến rũ lại không hề để lộ chỗ nào không nên. Lúc quay lại, để tiện di chuyển, một tay cô xách chân váy, một tay cầm ly rượu, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông ấy.

Bốn phía vẫn là tiếng cười nói, ăn uống linh đình.

Nhưng ánh mắt ai nấy đều say mê.

Phong Lăng vẫn nhìn thẳng vào người kia, nhìn rõ được bóng dáng của anh, rồi lại phát hiện anh đã nhận ra vị trí của cô một cách chính xác, đang nhìn về phía cô, bốn mắt của hai người giao nhau giữa biển người. Anh không hề do dự lách mình qua đám đông mà đi tới.

Sau khi chắc chắn là anh thật sự đang nhìn cô, hơn nữa đôi mắt sâu thẳm, đen láy, sáng ngời, không còn mất tiêu cự như trước, đang nhìn chính xác về vị trí của mình, tim Phong Lăng bỗng thắt lại, đập rộn ràng.

"Anh Lệ?"

"Người đó là Tổng Giám đốc Lệ đúng không?"

"Hình như lâu lắm rồi không nghe thấy tin tức gì về Tổng Giám đốc Lệ."

"Tổng Giám đốc Lệ đến New York lúc nào vậy? Có bên nào hợp tác với Lệ thị biết không?"

"Không rõ, quả thật dạo gần đây không nghe thấy tin tức gì về anh Lệ thật..."

Xung quanh đều đang xì xào bàn tán, Phong Lăng lại chỉ nhìn chăm chú vào mắt Lệ Nam Hành, bàn tay đang nắm ly rượu đã siết lại vô số lần.

*****

Anh ấy có thể nhìn được rồi!

Hôm nay là cuối tuần, không phải Bác sĩ Yorkser nói mai mới cho anh ra viện sao? Sao tối nay anh đã xuất viện rồi?

Không chờ cô kịp hoàn hồn lại, người đàn ông đã đến gần cô, anh vẫn lạnh lùng với người xung quanh, không nhìn người ta, chỉ nhìn cô rồi bảo: "Tần Thư Khả đâu, sao lại để em ở đây một mình thế này?"

Dứt lời, Lệ Nam Hành đã cởi luôn chiếc áo khoác đen của mình ra, khoác lên vai cô, che lại toàn bộ vùng da trắng trẻo, quyến rũ lộ ra ở vùng cổ chữ V mà người khác không nên nhìn, đồng thời anh kéo cô lại, âm thầm tuyên bố chủ quyền với tất cả mọi người.

"Má ơi, Lệ... khụ, anh rể, sao anh lại phi từ viện đến đây thế này?" Lúc này, Tần Thư Khả đã nhận ra sự hiện diện của anh. Cô vội đi tới, nhưng khí thế của anh vẫn khiến cô không dám tiến lại quá gần. Cô chỉ khẽ nói: "Em nào có bỏ chị ấy ở đây một mình, vừa rồi em đi cãi nhau với hai thằng thần kinh kia, mà em có cách Phong Lăng quá ba mét đâu. Hơn nữa, võ nghệ của chị ấy tốt như thế, nếu thật sự có chuyện gì cũng là chị ấy bảo vệ em, em ở cạnh chị ấy thì có tác dụng quái gì?"

Một câu "anh rể" này đã khiến cặp lông mày lạnh lùng của Lệ Nam Hành hơi giãn ra, anh nhìn Tần Thư Khả, như có ý khen cô ấy hiểu chuyện.

Còn Phong Lăng lại mất một lúc không thể thốt ra thành lời.

Mọi người xung quanh càng tranh luận sôi nổi. Dù gì trước kia cô hai nhà họ Phong và Lệ Nam Hình hình như cũng có gì đó mờ ám với nhau, người trong giới còn đồn đại một thời gian, về sau không thấy có tin gì nên mới không có ai nhắc tới nữa.

Vậy mà lại là thật à?

Ôm nhau trước mặt bao người thế này chứng tỏ tình cảm cũng đã sâu đậm đến một mức độ nhất định, đã thế còn rất phách lối, thản nhiên, hoàn toàn không cần che giấu trước mặt người khác.

Giây phút đầu tiên trông thấy Lệ Nam Hành, trong mắt Ain ánh lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền hiểu ra những lời Phong Lăng giải thích trước đó có nghĩa là gì. Tuy hơi xấu hổ, nhưng may mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì quá đáng, anh ta cũng chỉ cười bảo: "Anh Lệ, hân hạnh."

Lệ Nam Hành cười như không cười liếc Ain một cái, anh không nhìn thẳng vào anh ta, cũng không trả lời, chỉ đưa tay lên sờ tóc bà xã nhà mình, dùng giọng mà chỉ cô có thể nghe thấy, nghiến răng nói: "Chẳng phải em nói muốn cắt tóc ngắn để chúc mừng anh nhìn lại được hay sao? Thế mà em lại ăn mặc sexy, để tóc dài bay bay đứng đó cho người đàn ông khác ngắm?"

Mí mắt Phong Lăng giần giật, cô trừng mắt nhìn anh: "Em chỉ mặc bừa một bộ lễ phục thôi, hơn nữa bộ này là Tần Thư Khả đặt cho em nên em mới mặc chứ."

"Bừa? Em mặc ít như vậy đúng là bừa bãi thật, ông đây nằm trêи giường bệnh cảm thấy đỉnh đầu xanh lè, may mà đến kịp, nếu không chắc tên người Anh này lại đưa em lên sân thượng bày hoa hồng rồi đấy." Lệ Nam Hành vừa nói lại liếc mắt nhìn cổ áo hình chữ V khoét sâu của cô một cách ghét bỏ, sau đó kéo chặt mép áo khoác trêи người cô lại, hận không thể cài cúc luôn cho cô.

"Lệ Nam Hành, giờ anh nhìn thấy rồi nên lại cho mình giỏi đấy phải không? Anh..."

Phong Lăng muốn mắng anh nhưng cố nhịn, nhất thời không để ý được đến ánh mắt của những người xung quanh. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào mắt anh một lúc lâu, nhìn kĩ mới thấy xung quanh mắt anh có những lỗi kim rất nhỏ, đúng là miệng vết thương không có gì rõ rệt, nhưng vì đang trong thời kỳ bình phục sau phẫu thuật cho nên trông mí mắt có vẻ trắng hơn bình thường, hai mí mắt to hơn vì bị đắp thuốc, trông sưng sưng. Nhưng xét tổng thể thì không khác gì trước đây lắm.

Cô hơi ngập ngừng, lại tiếp tục nhìn mắt anh: "Anh thật sự nhìn thấy được rồi sao?"

Lệ Nam Hành liếc cô: "Anh còn có thể thấy vừa nãy em cười nói vui vẻ với người đàn ông khác, em nói xem có phải anh nên mù lại thì tốt hơn không?"

Phong Lăng: "..."

Thấy Phong Lăng bị ôm nhưng có vẻ không nhiệt tình gì lắm, trước khi Ain kịp lên tiếng, Tần Thư Khả đã kịp tiến tới ngăn lại: "Anh Ain, anh rể với chị họ tôi thường hay cãi nhau, anh biết cái gì gọi là tình thú trong cuộc sống hằng ngày của chúng tôi, biết thế nào gọi là càng cãi càng sâu nặng không? Hai người họ là thế đấy, lần đầu tiên anh tới New York là để bàn hợp tác về phương diện nào thế? Chúng ta nói chuyện chút nhé!"

Ain nhíu mày, nhìn Tần Thư Khả một cái, ngay sau đó đã bị cô ấy kéo đi.

Trước khi Phong Lăng bày ra sắc mặt khó coi hơn, Lệ Nam Hành đã ôm chặt cô, khẽ nói vào tai cô: "Vừa tháo băng bịt mắt, tầm nhìn vẫn còn mờ lắm, nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày. Anh vừa mở mắt một cái là đã vội tới đây ngay, định chống lưng cho vợ mình, kết quả vừa vào đã thấy em đứng cùng với cái tên người Anh kia."

Phong Lăng lườm anh: "Anh đừng ghen tuông vớ vẩn, em cũng chỉ vừa mới gặp anh ta, chào hỏi qua loa thôi."

Lệ Nam Hành không muốn nhắc tới cái tên Ain này thêm chút nào nữa, anh cúi nhìn hàng lông mi khẽ rung lên lúc cô nói chuyện, nhìn một cái là có thể nhìn ra được ngay tâm trạng của cô. Sau khi bình phục anh vội đi thẳng tới đây, một Lệ Nam Hành có thể lại nhìn thấy ánh sáng khiến cô nhất thời không biết nên dùng trạng thái nào để đối mặt với anh. Thấy vẻ ngượng ngùng trong mắt cô, Lệ Nam Hành tì trán lên trán cô: "Mắt anh khỏi một cái là anh tới đây tìm em luôn, thế nào? Cảm động không?"

Phong Lăng nhìn thẳng vào mắt anh, thấy được bóng mình trong đó, môi cô khẽ động, còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã bất thình lình ôm lấy ót, không do dự mà đặt một nụ hôn lên môi cô.

Phong Lăng: "...!!!"

Trước mặt bao người! Xung quanh đều là người! Anh điên rồi sao?

Quả nhiên, trong phút chốc, cả sảnh tiệc đều vang lên tiếng kinh ngạc, nào là tiếng huýt sáo của đàn ông, tiếng kinh ngạc khẽ khàng của phụ nữ, rồi tới tiếng vỗ tay rầm rầm.

Phong Lăng không tiện cự tuyệt anh ngay trước mặt mọi người, nhưng lại tóm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh, trừng mắt, cảnh cáo anh đừng có làm vậy trước mặt bao người ở đây.

Dường như, cuối cùng Lệ Nam Hành cũng nhận ra ánh mắt cảnh cáo của cô, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, làm như bên cạnh chẳng có ai mà kéo cô vào lòng, quay người đưa cô rời khỏi đám đông. Còn về những lời nghi vấn, thắc mắc, kinh ngạc và cả những người định tiến tới chào hỏi Tổng Giám đốc Lệ, anh đều không quan tâm, bỏ lại họ phía sau không thèm đoái hoài đến.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)