← Ch.309 | Ch.311 → |
Phong Lăng lái xe về phía con sông gần nơi Lệ Nam Hành mất tích.
Vùng phụ cận này đã không còn thuộc nội thành Jerusalem nữa, mà hỗn loạn hơn trong nội thành nhiều.
Xe của Phong Lăng chạy với tốc độ cực nhanh, tiếng động cơ gầm thét vọt thẳng về phía trước, nhưng phía sau lại truyền tới tiếng nổ cực lớn, rung chuyển đất trời, còn vang dội hơn so với lúc ở trong nội thành.
Kèm theo đó là một nguồn lực lớn, gần như làm lật xe của cô.
Lúc này bên tai kêu ong ong, màng nhĩ bị chấn động khiến cô đau đớn khó chịu, nhưng hai tay Phong Lăng vẫn vững vàng nắm chặt tay lái, cuối cùng nhanh chóng chạy thoát.
Vùng phụ cận này không có dây cách ly như trong nội thành, khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát, tiếng nổ cực mạnh vang lên từ phía sau ban nãy là một chiếc máy bay không biết từ đâu rơi xuống. Đây có lẽ là khu vực nổ chôn đầy hóa chất mà bọn họ nói, bởi mặt đất ở nơi này đã không còn là đất hoàng thổ phiếm màu vàng nữa, mà khắp nơi đều cháy đen. Thậm chí trong màu đen này còn chứa đủ loại vật chất kỳ quái, giống như một loại hóa chất nào đó ngưng kết trong không khí rồi rơi xuống mặt đất nóng hầm hập, đông lại thành từng bông tuyết thật nhỏ màu xám tro.
Trông thấy mảnh đất màu đen kia, Phong Lăng đột nhiên dừng xe, đi xuống quan sát kỹ càng những thứ đó, rồi lại tiếp tục kiểm tra tất cả những vật khả nghi trong vùng phụ cận này. Mãi đến lúc đi tới bờ sông, nhìn vị trí bên cạnh dòng sông vốn nên mọc cỏ dại rậm rạp giờ lại trở thành một vùng đen ngòm trơ trụi, cô dùng chân đá nhẹ hai cái, có những thứ đã cháy đen dọc mé sông, do bị tác động mà rơi xuống nước.
Sau khi ngoảnh đầu lại nhặt một hòn đá lên, ném vào trong lòng sông để kiểm tra độ sâu, ánh mắt Phong Lăng nhìn thẳng về phía hạ lưu, cũng chính là hướng thác nước theo lời bọn họ.
Không phải người của căn cứ chưa từng nghĩ cách cứu viện, trong căn cứ cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội sống sót nào của A K và Lệ Nam Hành, mấy lần phái người đến đây nhưng kết quả đều giống nhau, không tìm được dấu vết, cuối cùng kết luận rằng, khi đó xảy ra vụ nổ hóa chất mạnh, có lẽ chất hóa học này còn có hiệu quả ăn mòn, nơi này lại nóng thế này... Mọi thảm cảnh đều có thể xảy ra.
E rằng bọn họ tìm kiếm nhiều ngày như vậy thì cũng chỉ tìm được hai thi thể đã thối rữa từ lâu, hơn nữa nếu họ thật sự ngã xuống sông, thì xuôi theo thác nước ở hạ lưu là một khu rừng rậm nguyên sinh. Loại rừng nguyên sinh này cũng không phải là nơi người bình thường có thể xông vào, động vật quý hiếm gì cũng có thể có. Đồng thời, đây cũng không phải là chốn những người mới học được một chút bản lĩnh sinh tồn hoang dã là có thể sống sót, không chỉ có động vật hoang dã ở khắp nơi, mà còn có những loại hoa ăn thịt người, có đủ loại thực vật có độc, độc tính vô cùng mạnh, ngấm vào máu sẽ chết ngay lập tức.
Mà với tình hình của Lệ lão đại và A K lúc đó, cho dù mạng họ thật sự lớn đến mức vẫn có thể bảo toàn tính mạng sau khi trôi dạt, thì ở trong khu rừng rậm này nhiều ngày như vậy họ cũng sẽ không còn khả năng sống sót.
Người trong căn cứ cũng khẩn trương tìm kiếm khắp nơi, cho đến hiện tại thì họ không thể không đối mặt với hiện thực, đành phải thu quân, để tránh phải chịu tổn thất lớn hơn về người. Trong quá trình này, theo Lâm Thành và Tam nói, thì kéo dài khoảng bốn, năm ngày.
Bốn, năm ngày...
Bị thương nặng ở rừng rậm nguyên sinh.
Tỷ lệ còn sống lại giảm từ 1% xuống 0, 01%.
Nhưng vẫn cứ có một giọng nói đang nói với Phong Lăng.
Một người đàn ông như anh làm sao có thể nói chết là chết, làm sao có thể nói biến mất là biến mất trêи cõi đời này được.
Anh còn sống.
Lệ Nam Hành nhất định đang ở một nơi nào đó đợi cô.
Sau khi nhìn qua một lượt tất cả chỗ cháy đen trêи mặt đất ở vùng phụ cận này, Phong Lăng dùng chai nước suối đã bị cắt ra lấy một ít loại đất này mang đi, sau đó lái xe đi về phía hạ lưu.
Trong lúc đó Tam có gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có an toàn không, sau khi dặn dò nhau vài câu, họ lại tiếp tục chia ra ba đường để tìm kiếm.
Thật ra vị trí xảy ra sự cố không gần với hạ lưu, hơn nữa đường ở hai bên bờ sông không phải là đường lớn có thể lái xe bình thường, cho dù dùng xe việt dã, thì khi đi trêи con đường gồ ghề đầy rẫy ổ gà này cũng vô cùng khó khăn. Lúc đến thác nước, trời đã tối sầm từ lâu.
Phong Lăng xuống xe, cô quan sát xung quanh một vòng, sau đó nhìn xuống phía dưới, quả đúng là một cánh rừng bát ngát gần như không thể nhìn thấy điểm cuối, như thể ngoài xuôi theo thác nước này để đi xuống ra, thì không còn bất kỳ con đường nào có thể thông tới đó nữa. Cuối cùng, cô không biết ranh giới phía bên kia của khu rừng nằm ở đâu, cũng không biết mình phải đi theo hướng nào.
Đêm dài đằng đẵng. Mặc dù Israel là quốc gia chiến tranh, khói súng bao phủ khắp nơi, thế nhưng bầu trời đêm ở nơi này vẫn rất trong, sao sáng lấp lánh.
Phong Lăng lấy chai nước và một túi bánh quy từ trong xe ra, rồi ngồi bên cạnh thác nước ăn qua loa vài miếng, sau đó lại đứng lên, phủi phủi vụn bánh quy trêи tay, đang định lên xe cầm áo khoác phủ lên người thì đúng lúc này, cô chợt thấy một con đường sông quanh co kéo dài về phương xa. Ban ngày có lẽ không nhìn thấy, nhưng bây giờ nương theo ánh trăng, có thể xuyên qua khe hở giữa lá cây thấy được một vài vụn sáng phản chiếu trêи dòng sông.
Nếu như bên dưới thác nước không phải là một con suối chết mà là một con sông có thể kéo dài ra tận bên ngoài khu rừng, nếu như bọn họ thật sự ngã xuống từ nơi này, vậy thì hẳn không phải ở trong rừng, mà là bị cuốn tới phía bên kia khu rừng mới phải.
Người của căn cứ tới chỉ tìm đến đây rồi ngừng, hơn nữa bởi vì nơi này là rừng rậm nên quá trình cứ chấm dứt ở đây như thế.
Nhưng nếu như bọn họ vốn không bị kẹt ở phía dưới này, mà tiếp tục bị cuốn ra bên ngoài thì sao?
Phong Lăng nhanh chóng chui vào trong xe, dùng hệ thống định vị tìm kiếm bản đồ địa hình của khu vực lân cận. Thông thường, vị trí địa lý hiển thị trêи hệ thống định vị đều là khu vực quan trọng, còn những khu rừng cổ xưa như thế này thì chỉ đánh dấu thành một địa điểm. Thế nhưng đường sông ở chỗ này lại không thấy được đánh dấu, cũng không được vẽ lên bản đồ, song ít nhất vẫn có thể thấy được đầu kia của khu rừng nằm ở đâu.
Theo như bản đồ, ở phía cuối khu rừng có một mảng nhỏ xanh biếc. Tận cùng của mảng nhỏ xanh biếc đó là nông trường Gorjing liền kề Atafila.
Sau khi xác định được mục tiêu, Phong Lăng đóng cửa xe lại, tìm đường đến nông trường Gorjing, phát hiện chỉ có thể đi dọc theo hoang mạc nằm hai bên con sông. Con đường hoang mạc chồng chất nguy hiểm, hơn nữa còn rất có thể không có tín hiệu.
Cô lái xe đến trạm tín hiệu gần Jerusalem nhất, rồi chuẩn bị nước và thức ăn, mua thêm hai bộ sạc và bộ tăng cường tín hiệu, sau đó đi thẳng tới nông trường Gorjing.
Vừa lái xe dọc theo hoang mạc hai bên dòng sông giữa đêm khuya khoắt, vừa tìm kiếm mọi thông tin liên quan tới nông trường Gorjing, nhưng lại chẳng tìm được gì.
Có một nông trường có tên trêи bản đồ, nhưng không có thông tin cụ thể.
*****
Phong Lăng không hề chậm trễ tiếp tục lái xe về phía trước.
Bất kể thế nào, cho dù Lệ Nam Hành không ở nơi đó, cho dù còn phải tới những nơi khác tìm kiếm, miễn là vẫn còn một chút hi vọng, thì cô cũng không thể để vuột mất.
Lái xe cả một đêm, lúc gần đến nông trường Gorjing, hoang mạc trước mặt cuối cùng đã biến thành một thị trấn nông nghiệp nhỏ thoạt nhìn rất bình thường. Chỉ là thị trấn nhỏ này có vẻ vô cùng cằn cỗi, bốn phía đều là lục địa, có thể trông thấy đủ loại cây nông nghiệp bị rào lại ở đó, còn có thể thấy được không ít người đang cần mẫn lao động, tụm năm tụm ba bận rộn.
Phong Lăng lái xe tới gần, tìm được một thanh niên da đen. Nhìn màu da và xương mặt có thể thấy người trong nông trường Gorjing này đều là người bản địa chứ không phải người từ những quốc gia khác tới.
Lúc trông thấy Phong Lăng, người thanh niên kia cảm thấy hơi kỳ lạ, Phong Lăng thử dùng tiếng Anh nói chuyện với anh ta, nhưng rõ ràng đối phương nghe không hiểu, lại tiếp tục quay đầu cười cười nói nói với mấy cụ già bên cạnh, phút chốc đã ném cô lại phía sau, hoàn toàn chẳng thèm để ý tới.
Phong Lăng đoán có thể bọn họ không hiểu tiếng Anh, thế nhưng cô cũng không biết ngôn ngữ của đất nước này. Lúc lái xe đi ngang qua thị trấn nông trường Gorjing nhỏ bé, cằn cỗi lại hoang vắng này, có không ít người già dẫn theo trẻ con vây xem bên cạnh, trong mắt không biết là hoảng sợ hay là tò mò.
Dù sao đây cũng là quốc gia chiến tranh, ai ai cũng đều sợ có kẻ từ bên ngoài đến quấy nhiễu.
Con đường phía trước không thể lái xe được nữa, Phong Lăng đành phải xuống xe, vì không để những người này sinh lòng phòng bị mình, cô lấy bánh bích quy và đồ ăn ra đưa cho đám trẻ xung quanh. Đám con nít hào hứng định đi qua, nhưng cả lũ lại bị những cụ già kia kéo vào lòng, sau đó đề phòng lôi ra xa, không cho phép bọn chúng tới gần cô nữa.
Chỉ có một cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi với làn da vàng sẫm gầy trơ cả xương, có vẻ như không có ai chăm sóc đi tới. Hẳn là cậu rất đói bụng, lúc nhận thấy cô thật sự muốn cho bánh bích quy, bèn vội vàng nhận lấy, sau đó vội vàng bỏ ngay vào trong miệng.
Phong Lăng nhìn cậu bé, đưa thêm một chai nước cho cậu. Cậu bé gầy trơ xương nhận lấy, rồi ra sức ăn bánh bích quy và uống nước. Sau khi ăn sạch hai túi bánh bích quy, cậu bé cố sức nắm chai nước suối trong tay, sau đó lại mở to đôi mắt đen láy nhìn cô, cuối cùng mở miệng nói.
Vẫn là thứ ngôn ngữ Phong Lăng không hiểu.
Cô thì thầm bằng tiếng Anh với cậu ta: "Các em không hiểu chút xíu tiếng Anh nào sao? Hoặc là, có biết ngôn ngữ nào khác không?"
Bé trai nhìn cô hồi lâu, uống thêm một ngụm nước khoáng, rồi lại dùng ánh mắt đen láy nhìn Phong Lăng. Cô hơi khựng lại, sau khi hiểu ý lại đưa cho cậu hai túi bánh bích quy và hai chai nước.
Cậu bé lúc này mới vui mừng hớn hở ôm đồ ăn thức uống vào trong ngực, bỗng nhiên dùng tiếng Trung Quốc không quá trôi chảy nhưng miễn cưỡng vẫn có thể khiến Phong Lăng hiểu được nói: "Chị, có biết... tiếng Trung không?"
Phong Lăng giật mình: "Chị biết."
Cậu bé gật đầu thật mạnh, đột nhiên chỉ chỉ con đường trong thị trấn nhỏ: "Nơi đó..."
"Nơi đó làm sao?"
"Có... Một bà cụ... biết... tiếng Trung Quốc."
Nghe xong, Phong Lăng không hỏi thêm gì nữa mà gật đầu cảm ơn cậu bé. Cô đỗ xe bên cạnh một khoảnh đất trống để không ảnh hưởng việc ra vào của bọn họ, sau đó lại lấy một ít thức ăn cho bé trai, bảo cậu trông xe giúp một lát, sau đó giải thích mình không phải là người xấu, sẽ không làm hại bọn họ, bảo cậu thông báo mọi người ở nơi này không cần phải sợ cô, rồi bước nhanh về phía cậu bé chỉ.
Sau khi tới bên ngoài ngôi nhà đó, không ngờ lại trông thấy ở phía trước mảnh sân nhỏ có dán một chữ Phúc màu đỏ chỉ Trung Quốc mới có, thoạt nhìn hơi cũ, chắc là dán vào thời điểm năm mới, hiện tại đã dãi nắng rầm mưa thời gian dài, cả nền đỏ và các chữ màu đen đều đã hơi phai màu.
Hơn nữa xem ra chữ này là do chủ nhân của ngôi nhà này tự viết, nhìn không đẹp lắm, nhưng ít ra đúng là chữ Hán.
Phong Lăng gõ cửa. Qua hồi lâu, có lẽ sau bốn, năm phút mới có một cụ già khoảng hơn bảy mươi tuổi tóc hoa râm đi ra, lưng bà rất còng, phải ngẩng đầu lên nhìn cô. Bà cứ nhìn chằm chằm màu da và mái tóc của cô hồi lâu, thật lâu sau mới kinh ngạc nói bằng tiếng Trung Quốc: "Cô..."
"Chào bà ạ, làm phiền bà rồi." Phong Lăng mở lời: "Ban nãy cháu nghe người ta nói ở đây có một bà cụ biết tiếng Trung Quốc, vì vậy đã đường đột tìm đến đây. Cháu rất xin lỗi vì quấy rầy đến bà, nhưng cháu có việc gấp, nên không biết làm thế nào mới..."
Thấy cô cũng xem như lễ phép, bà cụ gật đầu, không nhanh không chậm xoay người, chống gậy đi vào trong sân: "Vào đây ngồi đi."
Phong Lăng rất sốt ruột, nhưng thấy cũng không thúc giục được bà cụ này, nên bèn đi thẳng vào.
"Gần đây, cái nông trường nhỏ tồi tàn này đúng là có chút thú vị... Nơi từ trước đến nay chưa từng có người Trung Quốc ra vào mà giờ lại có một người Trung Quốc tới..."
Phong Lăng nghe xong thì chân mày nhướng lên.
Lúc này bà cụ xoay người lại nhìn cô: "Cô có chuyện gì gấp à?"
"Cháu có một người bạn bị thương nặng trong cuộc chiến ở Jerusalem, hẳn là anh ấy đã bị cuốn theo dòng sông đằng kia. Tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy đã chết, nhưng cháu không cam lòng, cũng không thể chấp nhận kết quả như vậy, lại phát hiện điểm cuối của dòng sông ở gần nơi này cho nên đã tìm tới đây, vì vậy cháu..." Phong Lăng ngừng một chút, sắp xếp lại cảm xúc và ngôn ngữ của mình: "Cháu tự hỏi không biết liệu anh ấy có còn ở chỗ này hay không nên muốn thử tìm xem, nhưng lại không hiểu ngôn ngữ giao tiếp ở đây, cũng không thể trao đổi bằng tiếng Anh. Nhưng cháu không ngờ lại có một bà cụ biết nói tiếng Trung..."
"À, lúc còn rất trẻ ta đã tới đây rồi." Giọng bà cụ già nua, nói cũng chậm rì rì: "Lúc còn trẻ ấy à... Khi đó chúng ta còn chưa hiểu thế nào là tự do yêu đương, bị người trong nhà ép hôn, trong cơn tức giận ta bèn trốn ra ngoài, lánh sang Châu Âu, sau đó thì lưu lạc đầu đường xó chợ đến nơi này... Lúc ấy trong nông trường Gorjing này vẫn còn rất nhiều người, là một nông trường lớn rất sầm uất, nhưng về sau chiến tranh xảy ra quá thường xuyên, kẻ thì chết người thì chạy trốn, nên mới trở nên hoang vắng giống như hiện tại.
Ta gả cho một người làm ruộng ở đây, có con, rồi có cháu, cứ như vậy sinh sống nhiều đời ở đây. Có phải cô đã tiếp xúc với đám trẻ con lang thang ở nơi này không, những đứa bé đó thường tới chỗ ta tìm cái ăn, nên cũng biết một vài câu tiếng Trung."
Phong Lăng gật đầu: "Vâng."
Bà cụ cũng gật đầu, sau đó cứ chống gậy đứng ở đó, như có điều suy nghĩ rồi hỏi: "Người cô muốn tìm, là một người đàn ông à?"
← Ch. 309 | Ch. 311 → |