Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 309

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 309
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phong Lăng im lặng một lúc rồi mới cầm lấy hai cái bảng tên nhỏ màu bạc đó.

Tam và Lâm Thành nhìn cô, bỏ súng vào trong túi, rõ ràng họ đã chuẩn bị sẵn sàng đi đến Isarel bất cứ lúc nào.

Ngón tay của Phong Lăng khẽ vuốt ve hai chiếc bảng tên đó, sau đó, cô đột nhiên cũng lấy một chiếc bảng tên nhỏ màu bạc giống hệt của họ từ trong túi của mình ra, đặt cùng hai chiếc bảng tên đó trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy động tác của cô, Tam và Lâm Thành mãi một lúc lâu cũng không thể nói lên lời.

"Tôi đã rời khỏi căn cứ rất lâu rồi, nhưng may mà lúc đó rời đi, thứ này vẫn luôn ở cạnh bên tôi. Mấy năm nay tôi không hề đeo nó, nhưng vẫn luôn để ở trong túi mang theo bên người." Giọng nói của cô cất lên rất bình tĩnh: "Đúng như các anh nói, tôi với căn cứ và đội bắn tỉa là một thể thống nhất, mà mối quan hệ của tôi với Lệ Nam Hành..."

Cô ngập ngừng một lúc, sau đó đột nhiên mỉm cười, nhìn về phía hai người họ như thể im lặng còn có giá trị hơn ngàn lời nói: "Tôi rất cảm ơn các anh đã không giấu tôi, hơn nữa còn cảm ơn các anh đã đến nói cho tôi biết chuyện trước lúc các anh đi, cho tôi có cơ hội quay trở lại căn cứ một lần nữa."

Tam và Lâm Thành đều hiểu, năm đó Phong Lăng đã bị gạch tên, căn bản không thể có cơ hội quay về căn cứ được nữa.

Trừ phi là giống như ban nãy họ nói, không về được thì sau khi chết bảng tên vẫn có thể quay về.

"Phong Lăng, chúng tôi đến không phải để đưa cô vào chỗ chết, mà là để nhờ cô..."

"Giống nhau cả thôi, ai nói là các anh đi thì nhất định phải chết?" Ánh mắt trong veo của Phong Lăng nhìn bọn họ: "Năm xưa là A K dẫn tôi vào căn cứ. Nhiều năm nay, từng người các anh đều là những người không thể thiếu trong cuộc đời của tôi, là những người đồng đội tốt nhất. Tính cách của tôi quá lạnh nhạt, tình tình thì bướng bỉnh, nhưng không phải là tôi không yêu Lệ Nam Hành. Bọn họ xảy ra chuyện, tôi không thể bỏ mặc làm ngơ được."

"Cô..."

"Phía A Phong, tôi sẽ cử một người đi nói với anh ra một tiếng, còn bây giờ tôi sẽ đặt vé đi Isarel ngay." Phong Lăng nói rồi, lập tức cầm điện thoại lên.

"Cô không thể đi được."

"Tôi có thể."

"Nếu cô xảy ra chuyện gì, Lệ lão đại..."

"Mỗi lần tôi xảy ra chuyện, dường như Lệ lão đại của các anh đều xuất hiện. Tôi muốn xem xem, nếu tôi thật sự xảy ra chuyện ở Isarel, anh ấy có thể xuất hiện hay không." Phong Lăng nói hệt như trò đùa, nhưng trong ánh mắt cô không hề có sự đùa cợt. Tay cô đã nhanh chóng ấn vào điện thoại, tìm chuyến bay gần nhất.

Mục đích mà Tam và Lâm Thành đến đây thật sự không phải là muốn để cô đi cùng, bọn họ chỉ không muốn sau khi bị ép rời khỏi căn cứ lâu như vậy, căn cứ xảy ra một chuyện lớn thế này mà Phong Lăng không hề hay biết gì.

Sau lưng cô dẫu sao cũng có nhà họ Phong, còn có công ty. Trách nhiệm của cô rất lớn, cô không nên đi cùng với họ.

Nhưng họ không ngờ giữa Phong thị và căn cứ, cô lại chẳng hề do dự mà lựa chọn căn cứ, lựa chọn Lệ Nam Hành.

"Phong Lăng, dù sao đi nữa bây giờ cô cũng là..."

Phong Lăng vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, cô vừa đặt vé máy bay, vừa bình tĩnh nói: "Nhà họ Phong đã vượt qua giai đoạn khó khăn rồi. Dù Tần Thư Khả chỉ là họ hàng, nhưng cũng có thể chăm sóc cho hai ông bà thay tôi. Dù làm thế này có hơi ích kỷ, nhưng bây giờ còn điều gì bắt buộc tôi phải chịu trách nhiệm với ai nữa đâu. Mấy năm nay, mọi sự nỗ lực và vất vả của tôi đã đủ để đền đáp ơn dưỡng ɖu͙ƈ này rồi. Tôi không nợ bất cứ ai cả, chỉ nợ một mình Lệ Nam Hành thôi. Nếu nhà họ Phong gặp khó khăn, những thứ mà họ có còn rất nhiều. Nhưng Lệ Nam Hành đang ở một nơi nào đó ở Isarel, anh ấy chỉ có tôi, anh ấy đang chờ chúng ta đến cứu."

Phong Lăng giơ điện thoại lên cho họ nhìn thấy thời gian chuyến bay hiện thị trêи đó. Bọn họ đã ở trong căn cứ với nhau rất lâu, nên Phong Lăng đã thuộc nằm lòng thông tin cá nhân của từng người anh em bên cạnh mình. Cô đặt vé cũng rất nhanh, căn bản không cần hỏi số hộ chiếu, vì cô đã nhớ hết rồi.

Tam và Lâm Thành thấy hơi khó nói, họ vừa cảm thấy kϊƈɦ động bởi quyết định của Phong Lăng, không biết là lo lắng cô đi cùng họ sẽ xảy ra chuyện, hay cảm thán Phong Lăng vẫn là Phong Lăng của ngày xưa đó.

Nhưng họ vừa vẫn thấy hơi phiền muộn, họ xông vào Phong thị là để nói cho cô biết những chuyện này, nhưng không biết có phải họ làm vậy là không hề công bằng với cuộc sống vốn đã bình ổn của cô hay không.

Song hình như Phong Lăng đã nhìn ra được họ đang suy nghĩ điều gì, cô lẳng lặng cởi chiếc áo vest công sở trêи người mình ra, sau đó lại từ từ cởi chiếc cúc tinh xảo ở cổ tay của chiếc áo sơ mi công sở, giọng nói trong trẻo lại cất lên một cách kiên định: "Tôi phải cảm ơn các anh đã cho tôi cơ hội giải thoát."

...

Vì tồn tại tranh chấp nên Jerusalem là thủ đô chung của Isarel và Palestine, hơn nữa nơi này còn là một trong những nơi cung cấp vũ khí lớn nhất trêи thế giới.

Sau khi máy bay hạ cánh, Phong Lăng, Tam và Lâm Thành đã thuê một chiếc xe việt dã có không gian rất rộng rãi bên trong ở cạnh sân bay. Bọn họ lái xe thẳng một mạch về phía nội thành của Jerusalem.

Mấy năm gần đây, nơi này xảy ra chiến sự liên miên. Nhưng vì nơi đây là thành cổ, nên vẫn có nhiều du khách thấy thích thú đến đây nghĩ dưỡng và thăm quan chụp ảnh.

Sau khi vào trong thành cổ, có một khu vực cách ly quân sự. Phong Lăng ngồi ở ghế sau nhìn về phía đó, đột nhiên cô lại nhìn thấy phía trêи khu vực cách ly xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng. Ở một nơi như thế này chuyện nhìn thấy máy bay trực thăng là điều rất bình thường, mới đầu cũng không có ai chú ý đến nó cả. Cho đến khi chiếc máy bay này đang bay thì đột ngột rơi thẳng xuống khu đất trống phía trước.

Nơi đó là một khu đất trống rộng rãi, có một đoàn du khách đang đi tới nơi đó.

Chiếc máy bay đen kịt mang theo khói lửa và bóng đen chết chóc rơi xuống.

Đám đông gào thét, bỏ chạy tán loạn.

Phong Lăng nhìn về phía khu đất trống đó, đang định lên tiếng thì Tam đã vô cùng nhạy bén quan sát thấy tình hình. Anh ta nhanh chóng quay ngược đầu xe lại, đâm sầm vào một bụi cây rậm rạp ở bên cạnh.

Chiếc xe việt dã lập tức dừng khựng lại, cùng lúc đó bất động mắc kẹt trong lùm cây.

Tam dùng sức đập tay vào vô lăng, mắng một câu: "Bị kẹt rồi."

Cùng lúc đó, dưới ánh mặt trời, ánh lửa nhuộm đỏ cả một góc trời. Phong Lăng ngoảnh lại thì trông thấy cảnh tượng đám người ở đó đang chạy tán loạn như chim non vỡ tổ.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một cô bé không biết là người nước nào. Có lẽ bởi sự hỗn loạn đột ngột, bị người khác va phải nên đã bị lạc bố mẹ, cô bé đang đứng ở khu đất trống đó, dụi đôi mắt mờ mịt và bật khóc.

Cô bé chỉ khoảng ba, bốn tuổi, bị người phía sau va phải nên ngã lăn xuống đất. Lúc bóng đen trêи đỉnh đầu ngày một lớn hơn, cô bé không biết phải né đi đâu. Cũng bởi vì bị ngã đau chân, nên cô bé không đứng dậy được, chỉ ngồi co quắp dưới đất khóc ầm lên, vừa bất lực vừa đáng thương.

Lòng bàn tay của Phong Lăng chợt đổ mồ hôi lạnh, cô mở cửa xe ra, mặc kệ Lâm Thành và Tam hô to nhắc nhở, lập tức vươn người nhảy tới, nhào về phía đó.

*****

"Phong Lăng đừng đi, nguy hiểm lắm!"

Cùng với tiếng gào của Tam và Lâm Thành, chiếc máy bay trực thăng rơi xuống đất, cách bé gái chỉ khoảng mười mét. Trông thấy máy bay sắp rơi trúng người, Phong Lăng đã vô cùng nhanh nhẹn nhảy người qua, dùng một tay kéo bé gái ở dưới đất lên, sau đó cố gắng hết sức nhào về phía đống cỏ khô ở bên cạnh.

Tốc độ của Phong Lăng không còn nhanh như khi còn ở căn cứ ngày trước nữa, nhưng cũng không phải là chậm. Ít nhất là sau khi ôm bé gái vào lòng, rồi để cô bé vào trong đống cỏ khô, cô mới nghe thấy tiếng động rơi vỡ của chiếc máy bay trực thăng. Điều này đủ chứng minh rằng cô đã cứu được một mạng người rồi.

Bé gái trong lòng đang khóc, Phong Lăng vội ngoảnh lại thì nhìn thấy vị trí máy bay rơi xuống vừa hay chính là chỗ mà cô bé vừa ngã ban nãy.

Tiếng nổ dữ dội vang lên bên tai, cùng lúc đó mặt đất dường như cũng đang chấn động.

Bàn tay của Phong Lăng vỗ nhẹ lên người bé gái trong lòng, cô bé đã bị dọa sợ đến mức ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên trong lòng cô.

"Nhắm mắt lại." Phong Lăng khẽ nói một tiếng, sau đó bế bé gái lên. Lúc quay người, quả nhiên cô nhìn thấy một ánh lửa chói mắt ở phía trước.

Lúc chiếc máy bay rơi xuống thì tất nhiên sẽ phát nổ lần hai và xuất hiện ngọn lửa ngút trời. Cũng chính vì vậy, mà mọi người ở xung quanh vẫn đang tiếp tục chạy tán loạn về tứ phía.

Phong Lăng bị khói hun cay mắt nên vội nhắm chặt lại, ôm bé gái còn đang ngơ ngác trước lời nói của mình vội vàng lùi lại phía sau.

Tam đột ngột lái xe qua, xông đến trước mặt Phong Lăng trong ngọn lửa, anh ta mở cửa xe, gào lên: "Mau lên xe!"

Phong Lăng bế bé gái lên xe, chiếc xe việt dã lập tức phóng đi, rời khỏi khu vực nguy hiểm này.

Mãi đến khi đưa bé gái đó đến nơi an toàn, Phong Lăng ngồi trong xe vẫn liên tục ho khù khụ.

"Không sao chứ?" Lâm Thành ngồi ở ghế lái phụ, quay lại đưa một chai nước cho cô.

Phong Lăng cầm lấy chai nước, sau đó ngoảnh sang nhìn bé gái vẫn đang khóc, liền đưa chai nước đến miệng cô bé. Không biết bé gái này là người nước nào, Phong Lăng thử dùng vài ngôn ngữ mà cô biết hỏi nhỏ bên tai, cuối cùng xác nhận hình như cô bé là người Anh. Sau khi dỗ dành cô bé vài câu, Phong Lăng lập tức bảo Tam lái xe đến đại sứ quán của Anh ở Jerusalem. Tạm thời cô sẽ giao cô bé cho bên đó, chỉ có điều không biết bao giờ ba mẹ của cô bé mới có thể đến tìm.

Gửi bé gái cho đại sứ quán xong, Phong Lăng đi ra ngoài. Cổ họng vẫn rất khó chịu, cô lên xe lấy một chai nước, uống mấy hớp mới thấy thoải mái hơn. Cùng lúc đó, bàn tay cầm chai nước của cô run lên, cô chợt ngước lên nhìn Tam: "Lúc đó, nơi A K và lão đại xảy ra chuyện nằm ở đâu? Các anh từng nói, gần đó có một con sông đúng không?"

"Nơi bọn họ xảy ra chuyện cách đây khoảng bốn mươi cây số, đúng là gần đó có một con sông."

"Ban nãy lúc máy bay trực thăng nổ tung, tôi đã bị sặc khói, cổ họng vừa khô vừa đau. Ở khu vực xảy ra vụ nổ hóa học, nếu bọn họ còn khả năng sống sót, trước tiên chắc chắn sẽ lựa chọn đường sông." Phong Lăng vừa nói vừa nhanh chóng lên xe: "Đi xem thế nào!"

"Việc này A Phong cũng đã nghĩ đến, anh ta đã cử người men theo khu vực gần bờ sông để tìm kiếm từ trước rồi. Nhưng cuối con sông đó là một thác nước rất dốc..." Khi nói đến đây, giọng nói của Tam hơi nghẹn ngào: "Nếu bọn họ ở đó, không thể nào còn khả năng sống sót được. Dù chúng ta tin lão đại và A K còn sống, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn con đường khác thôi, chứ đường sông chắc chắn là không thể được."

"Đi được." Phong Lăng vặn nắp chai nước suối lại, đi thẳng đến vị trí ghế lái, nhìn hai người ở bên ngoài xe: "Hay là thuê thêm một chiếc xe nữa, hai anh đi đường bộ, tôi đi đường sông."

"Như thế không được, chúng tôi không thể để cô đi một mình." Lâm Thành đáp, sau đó lập tức leo lên ghế sau: "Đi thôi, đi đường sông xem thử thế nào, nhỡ đâu thật sự có dấu vết gì đó."

Tam cũng không có ý kiến gì mà leo luôn lên xe, chỉ có điều lúc ngồi vào ghế lái, anh ta liếc nhìn Phong Lăng: "Để tôi lái cho!"

"Không sao, anh lái một đoạn rồi, nghỉ ngơi đi, chúng ta thay phiên nhau." Phong Lăng nhìn con đường phía trước, xung quanh đây đều là một màu hoang vắng, ánh nắng chói chang khiến cô hơi chói mắt, Phong Lăng cầm lấy chiếc kính râm mà Tam đưa cho.

Tam ngồi bên cạnh nhìn cô: "Có phải cô đeo cái kính này hơi rộng không?"

Quả đúng là hơi rộng thật, nhưng bây giờ Phong Lăng đang buộc tóc dài thành đuôi ngựa, gọng kính có thể mắc vào tóc cô, nên tạm thời không thể rơi được.

"Không sao, còn hơn là để nắng chiếu chói mắt." Phong Lăng vừa nói vừa giơ tay tìm đường trêи máy định vị, sau đó cô ấn vào vị trí chấm đỏ đó ở bên trên: "Là chỗ này phải không?"

"Đúng, vị trí lão đại xảy ra chuyện là ở đây. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua, nếu hai người họ còn sống, chắc chắn đã đi xa khỏi nơi này rồi." Tam đáp.

"Cứ đến đây đã, sau đó men theo đường sông rồi tìm dần xung quanh sau." Phong Lăng nhanh chóng đạp chân ga phóng xe theo hướng chỉ dẫn, đồng thời lại nói: "Anh liên lạc với căn cứ, xem lúc trước họ đã tìm những đường nào, tránh lãng phí thời gian và đi vòng mất công."

"Bây giờ chúng ta tự ý bỏ đi đã gây mâu thuẫn với căn cứ rồi, sao phía căn cứ có thể..."

"Anh không thể lén hỏi mấy anh em có quan hệ tốt được à? Chuyện này thật ra mà nói, kể cả là A Phong cũng sẽ không bỏ qua đâu, dù lão đại ở căn cứ thì cũng như vậy. Nhưng tính mạng con người là quan trọng trêи hết, bây giờ dù anh có lén liên lạc với A Phong, anh ta cũng sẽ báo cho anh ngay thôi." Phong Lăng cau mày.

Lâm Thành khựng lại, rồi mau chóng cầm lấy điện thoại gọi cho người ở căn cứ.

Kết quả là quả nhiên A Phong đã gửi bản đồ điện tử đến cho họ, tất cả những con đường được đánh dấu đỏ là bọn họ đã cử người đi tìm kiếm rồi, hiển thị vị trí từ đầu đến cuối.

Phong Lăng vừa lái xe vừa nghe tên các con đường mà Tam và Lâm Thành đọc, một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại nhanh nhẹn đánh dấu trêи máy chỉ đường ở trong xe. Dường như tất cả những vị trí mà hai người họ nói, cô đều có thể đánh dấu cùng một lúc, cuối cùng những vị trí còn sót lại đã hiện ra trêи máy chỉ đường.

"Nơi cuối cùng mà họ tìm ở đường sông là thác nước đó." Phong Lăng vừa lái xe vừa nói: "Lát nữa đi qua nơi nào có cho thuê xe, hay là chúng ta thuê thêm hai cái nữa nhé. Chúng ta chia làm ba ngả để tìm, tôi tìm ở thác nước, còn các anh đi hai con đường mà họ chưa tìm khác."

"Nơi đó quá nguy hiểm, sao chúng tôi có thể để cô đi một mình được?"

"Phía dưới thác nước là một khu rừng già, các anh đã từng sống trong rừng bao giờ chưa?" Phong Lăng hỏi ngược lại.

"..."

"Tôi đi một mình được, các anh cứ đi đường khác, nghe tôi đi." Dù Phong Lăng không có gì khác trước kia cả, nhưng trong giọng nói của cô ít nhiều đã có phong thái của người lãnh đạo, không cho phép người ta từ chối: "Tôi đi đường sông, các anh chọn hai con đường này, bốn mươi tám tiếng sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở địa điểm phân cách cuối cùng."

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)