Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 289

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 289
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tần Thư Khả khựng lại, cô còn chưa kịp ấn gọi, Phong Lăng đã đứng dậy đi tới, cúi đầu xuống thì lập tức thấy ngay tên Lệ Nam Hành hiện lên trêи màn hình điện thoại.

Tần Thư Khả thấy mình bị bắt thóp, đành lúng túng lầm bầm một câu: "Cảnh sát không đuổi kịp thì ít nhất Lệ Nam Hành sẽ đến kịp chứ nhỉ..."

Phong Lăng dứt khoát lấy điện thoại ấn thoát khỏi danh bạ rồi ném vào trong túi xách của Tần Thư Khả: "Không được gọi cho anh ấy, chuyện của chị, em báo cho anh ấy làm gì?"

"Chẳng phải vì em lo cho chị sao, em sợ chị sẽ xảy ra chuyện..."

"Nếu thật sự có vấn đề gì mà ngay cả chị cũng không ứng phó được thì cho dù em có gọi ai đến giúp cũng đều không kịp thôi."

Phong Lăng nhẹ vỗ lên chiếc túi có đựng điện thoại của Tần Thư Khả, nhìn sâu vào mắt cô ấy.

Tần Thư Khả bỗng chốc không nói được gì, đành phải gật đầu: "Được, em biết rồi, em không nhiều chuyện nữa! Em tin chị, cũng biết không có mấy ai đánh bại được chị, nhưng chị vẫn phải cẩn thận đấy."

"Ừ." Phong Lăng đáp một tiếng rồi trở lại bàn làm việc tiếp, như thể tối hôm nay không có bữa tiệc nào cần phải tham gia và vừa nãy cũng chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.

...

Trước lúc đi vào biệt thự giữa núi của Tổng Giám đốc E, Phong Lăng có dặn dò Tần Thư Khả rằng nếu tám giờ tối mà không gọi điện được cho cô thì cô ấy có thể báo cảnh sát.

Sau đó cô tự mình lái xe thẳng đến biệt thự, nơi đó không thể nói là hoang vu không có người được, ít nhất đó cũng là khu nhà giàu vô cùng sầm uất của Washington. Có rất nhiều người giàu quen với phong cách sống ở trêи núi, vì họ vừa hưởng thụ cuộc sống xa xỉ vừa có thể hít thở không khí trong lành từ thiên nhiên.

Xung quanh cũng có không ít các kiểu biệt thự như vậy, bãi đậu xe dưới núi cũng rất phô trương, hơn nữa nhìn những chiếc xe vừa đỗ vào đây thì có thể thấy rằng hôm nay người được mời đến nếu không giàu sang thì cũng cao quý, không ai là hạng người tầm thường.

Phong Lăng ngồi trong xe một lúc, phát định vị GPS trêи điện thoại của mình đến máy tính trong công ty. Hôm nay cô không mặc trang phục bình thường ở trong công ty, mà khoác trêи mình một bộ đồ hoa vân trắng xanh vừa thoải mái vừa năng động, không gây gò bó, dưới chân mang một đôi giày đế bằng màu trắng, điểm cộng lớn nhất khi mặc kiểu quần áo này là có thể giấu đồ.

Ví dụ như trong ống tay áo và túi đều có thể giấu một con dao găm hoặc lưỡi dao nho nhỏ, bên hông cũng có thể nhét một vài thứ.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Phong Lăng bước xuống xe đi vào.

...

Cũng trong lúc đó, tại nhà họ Lệ ở Los Angeles.

Dạo gần đây, bốn ông cụ nhà họ Lệ hiếm khi đều khỏe mạnh như vậy, không có ai buộc phải nằm hay ngồi nghỉ ngơi cả mà cũng đã hơn một năm, họ không tụ lại chơi mạt chược với nhau. Hôm nay gặp nhau như thế này, bàn bài cũng đã được dựng lên.

Cụ Ba nhà họ Lệ vừa vuốt bài vừa nói: "Tôi nghe nói gần đây Nam Hành hay tới New York nhiều lần, mà mấy hôm nay hình như cũng có liên lạc với bên phía Washington, sao thế, muốn mở rộng thêm mấy chi nhánh Lệ thị ở mấy chỗ đó à?"

Cụ Hai nhà họ Lệ cười bảo: "Nó mở rộng khỉ gì, đi New York thì làm gì được chứ? Chẳng phải đang theo đuổi vợ à?"

Cụ Ba nhíu mày lại: "Ơ, lúc trước tôi bị trúng gió phải nằm viện, mơ màng suốt mấy tháng trời, suýt nữa thì quên chuyện Nam Hành vẫn chưa theo đuổi được vợ. Chuyện đó sao rồi? Lâu thế rồi mà sao chưa có tin tức gì?"

Nói xong, cụ Hai cụ Ba cụ Tư đều đồng loạt liếc mắt về phía cụ lớn Lệ Quân Diên.

Lệ Quân Diên bày ra vẻ mặt không cảm xúc, hạ một quân bài: "Vợ của nó thì để nó tự theo đuổi, mấy lão già chúng ta lo làm cái gì."

Cụ Tư cười bảo: "Tôi thấy không được nữa thì bảo nó đổi mục tiêu đi, cứ lằng nhằng với cái cô Phong Lăng suốt bao năm, thế mà mãi vẫn chưa có thông tin sốt dẻo gì, có lẽ là không có duyên phận gì rồi."

Lệ Quân Diên cười nhạt: "Tôi cũng muốn đổi đối tượng cho nó lắm, nhưng ông nghĩ thằng nhóc kia sẽ nghe theo lời tôi à?"

"Con bé Phong Lăng kia thì cũng tốt, còn là con gái nhà họ Phong, thế nhưng tính cách của con bé thì y như một khối băng vậy, cho dù sau này gả vào nhà họ Lệ thật thì không biết có sửa được tính nết đó mà hiếu kính với anh không nữa." Cụ Tư nói xong thì chậc một tiếng: "Ấy! Này này đừng có cướp! Của tôi, tôi trùng rồi!"

"Không đến nỗi thế đâu, tôi thấy con bé kia vài lần rồi." Lệ Quân Diên vừa tìm bài vừa nói: "Nó là một đứa trẻ ngoan, chỉ là quá khứ khiến con bé có thói quen phòng bị với người khác mạnh hơn người bình thường mà thôi. Tôi cũng từng hỏi các thành viên trong căn cứ XI thường tiếp xúc với con bé, hóa ra nó lại là một cô gái rất chu đáo và biết quan tâm người khác, chẳng qua là con bé ấy không thể hiện ra quá nhiều thôi. So với một cô cháu dâu nói lời nhỏ nhẹ rồi suốt ngày nũng nịu ở bên cạnh thì chẳng bằng có một đứa nhóc có chuyện thì thưa, không có chuyện thì im lặng, cuộc sống sau này của tôi cũng được yên tĩnh đôi chút!"

"Xem ra ông cũng đã chấp nhận đứa cháu dâu này từ lâu rồi nhỉ?" Cụ Hai cười nói: "Thế xem ra Nam Hành còn phải cố gắng thêm nữa rồi, nếu không thì đến khi nào mới bế được cháu trai đây?"

Vừa nghe thấy hai chữ cháu trai, Lệ Quân Diên lập tức bật cười: "Nhắc đến chuyện cháu trai, ông nghĩ tại sao tên nhóc Nam Hành kia lại bỗng ngoan ngoãn chịu về Lệ thị như vậy chứ? Còn chẳng phải vì hồi trước nó cược với tôi đây, trong vòng một năm mà không thể để tôi bế cháu được thì lập tức cuốn gói cút khỏi căn cứ, về Lệ thị quản lý công ty còn gì! Kết quả thì mẹ nó, đừng bảo một năm, hai năm rồi cũng chưa bế được đây này, thật là... Từ nhỏ đến lớn cái gì cũng tốt, sao lại ưng trúng một cô vợ khó theo đuổi vậy chứ. Nhìn đầu của lão già tôi đây này, đã bạc phơ hết cả rồi, không biết còn chờ được bao nhiêu năm nữa, đã giẫm nửa bước xuống mồ rồi..."

"Nếu thằng nhóc khăng khăng muốn cưới cho bằng được cô nhóc Phong Lăng kia, nó không theo đuổi được thì mấy lão già chúng ta ra tay giúp đỡ đi?" Ánh mắt cụ Ba sáng ngời, miệng nêu ý kiến.

Cụ Tư cười nhạo: "Thôi bỏ đi, chuyện của đám thanh niên, chúng ta không tiện nhúng tay vào đâu! Còn trẻ nên cãi nhau cũng bình thường thôi mà, huống hồ tính cách của nó lại thẳng thắn, chỉ có mỗi Phong Lăng là mới có thể áp chế, vuốt xuôi lông cho nó thôi. Âu cũng là một cô gái hiếm thấy, cứ mặc nó tự đau khổ đi!"

"Bây giờ Nam Hành đến Washington rồi à?"

"Đúng vậy, lại đuổi theo vợ đến Washington rồi!"

"Chà chà, tôi thấy Phong Lăng là định mệnh của nó rồi, cái tính tình ương bướng tích góp lại từ nhỏ đến lớn của nó cũng chỉ chờ bị cô bé kia trị tận gốc thôi."

"Ha ha ha ha, tôi thấy bây giờ Phong Lăng đang ở nước Mỹ, dù sao cũng hơn khoảng thời gian con bé ở Anh, ít ra còn có thể nhìn thấy người. Linh cảm của tôi từ trước đến giờ luôn rất chính xác, tôi đoán chừng chẳng mấy chốc trong bụng Phong Lăng sẽ có tin mừng đấy!"

"Ông linh cảm đâu ra thế?"

"Chậc, nơi xa hoa như Washington không hợp để bàn bạc công việc đâu, chỉ hợp để bàn chuyện tình cảm thôi."

"Tôi cũng mong hai đứa nhỏ này bớt bận công chuyện lại một chút, mau mau lo việc lớn như yêu đương đi! Đừng cứ cả ngày ai bận việc nấy, cứ như thế thì khi nào mới sinh chắt cho chúng ta được chứ, ầy..."

"Chắc phải chờ tiếp rồi!"

"Không, không, không, tôi đoán chắc chắn sẽ không bao lâu nữa đâu!"

*****

Biệt thự lưng chừng núi.

Không gian nơi đây rất rộng lớn, quả thật là một nơi thích hợp để tụ tập đông người.

Phong Lăng không quen hết tất cả những người ở đây, dù sao thì người đến quá nhiều, cũng quá lớn tuổi, nên cô chỉ tiến đến nói chuyện đôi câu với mấy người mình quen. Sau đó cô gần như bị các doanh nhân trong chốn danh lợi ở Washington này chen chúc đến mức chỉ có thể đứng ở một góc. Cô đứng cách đó không xa rồi cầm lấy ly rượu, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông xa lạ chừng bốn mươi tuổi đang lại gần.

"Cô là cô Phong?"

Phong Lăng quay đầu lại rồi nhìn lướt qua người đó, chưa kịp nói gì thì thư kí đi bên cạnh ông ta đã mở miệng giới thiệu: "Đây là Tổng Giám đốc E, cũng là chủ nhân của bữa tiệc chiêu đãi tại biệt thự giữa núi lần này."

"Thì ra ông là Tổng Giám đốc E." Ánh mắt Phong Lăng lập tức trở nên hòa nhã, cô gật đầu với ông ta: "Chào ông, rất vui được gặp mặt."

"Hân hạnh, hân hạnh." Tổng Giám đốc E vô cùng lịch thiệp mà đưa tay ra với Phong Lăng.

Phong Lăng bắt lấy tay của ông ta, khi định rút tay lại thì cô phát hiện gã đàn ông này nắm tay cô hơi chặt. Kiểu nắm này không phải là kiểu quá trắng trợn, nhưng cũng là ám hiệu vô cùng rõ ràng giữa hai người, rằng một người đàn ông cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ, muốn tiếp tục được "giao lưu" với nhau nhiều hơn. Phong Lăng đã lăn lộn trong giới này hơn một năm, sao có thể không hiểu loại ám hiệu này được.

Cô chỉ nở nụ cười khách sáo với ông ta rồi nhanh chóng rút mạnh tay về, sau đó cụng ly với ông ta: "Trước đây, người từng tiếp xúc với quý công ty là một người phụ trách khác. Hôm nay là lần đầu tiên được gặp Tổng Giám đốc E, sau này các hợp tác kinh doanh có lẽ vẫn phải nhờ Tổng Giám đốc E đây quan tâm nhiều hơn rồi, mời ngài."

Trong ly, rượu vang chỉ cao quá đáy, tửu lượng của Phong Lăng không tốt, vì thế sau khi gia nhập vào giới kinh doanh này, cô chưa từng uống quá nhiều, chỉ vừa chừng đúng mực.

"Cô Phong khách sáo rồi, công ty chúng tôi với Phong thị dù gì cũng là bạn làm ăn thường xuyên hợp tác với nhau trong giới kinh doanh người Hoa ở Mỹ. Nếu có chỗ nào cần, bất cứ lúc nào cô Phong cũng có thể mở lời với tôi."

Sau khi hàn huyên được vài câu, Phong Lăng lập tức chuyển đề tài. Đầu tiên là cảm ơn lời mời nhiệt tình của Tổng Giám đốc E, sau đó dẫn dắt đề tài sang chuyện liên quan đến chỉ tiêu đầu tư cuối tháng này và các phương hướng đi lên mà công ty của họ muốn bàn bạc, không khách sáo quá nhiều cũng chẳng hề õng ẹo.

Mặc dù mới gia nhập giới kinh doanh, thế nhưng thái độ của cô luôn thận trọng bình tĩnh, nói chuyện cũng cẩn thận. Tổng Giám đốc E thỉnh thoảng cũng cười với cô. Bấy giờ bên cạnh có người khác đến chào hỏi, ông ta áy náy gật đầu với Phong Lăng một cái rồi xoay người rời đi, tiếp tục trò chuyện với những vị khách khác.

Sau khi được yên tĩnh lại, Phong Lăng đặt ly rượu gần như chẳng uống được mấy ngụm xuống, rồi nhìn về phía tháp rượu vang ở phía trước. Xác định mọi người đều đến đó lấy rượu, đồng thời khi uống xong cũng không có vấn đề gì, lúc này cô mới đi qua đó, lấy một ly rượu để chuẩn bị khi cần. Tránh việc có ai đó đi đến rồi nhét cho cô một ly, nếu như lấy danh nghĩa là mời thì đến lúc đó cô chẳng thể nào từ chối người ta được.

Lúc này điện thoại để trong túi bỗng rung lên, Phong Lăng lấy ra xem, là Tần Thư Khả gửi tin nhắn đến: "Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối.

Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến lúc Phong Lăng nói, nhưng bây giờ Tần Thư Khả đã lo lắng đứng ngồi không yên rồi.

Phong Lăng khẽ cười, gọi điện luôn cho cô ấy, sau khi báo mình vẫn an toàn xong thì bảo giữ nguyên kế hoạch mà tiến hành. Dù sao tối hôm nay không thể nào đơn giản như vậy được. Thế nhưng quả thật là cô cũng không hiểu rõ lắm về những thủ đoạn này, không biết bản thân quá nhạy cảm hay thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó, nói chung mọi thứ đều phải cẩn thận.

Sau khi cúp điện thoại, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng xôn xao từ phía cửa truyền đến. Phong Lăng xoay người thì nhìn thấy một người khoảng hơn sáu mươi tuổi đang bước vào. Nghe mấy người bên cạnh thì thầm nói chuyện mới biết thì ra vị này là một ông lớn nổi tiếng trong giới tài chính của Washington, là thần tượng của rất nhiều doanh nhân trẻ tuổi. Phong Lăng không hề biết đến ông, trong mắt cô, thần tượng trong giới kinh doanh của cô luôn là giáo viên hướng dẫn của mình – ông Saint.

Bên cạnh người đàn ông kia còn có hai cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đi theo. Thoạt nhìn thì có lẽ xêm xêm tuổi cháu gái ông ta, nhưng mấu chốt là hai cô gái kia lại một trái một phải mà ôm lấy cánh tay của ông ta, chính là cảnh tượng trái ôm phải ấp người đẹp vào lòng.

Phong Lăng không định đi qua đó, cô đang định thu ánh mắt lại thì một bóng người cao lớn rắn rỏi vô cùng quen thuộc bỗng xuất hiện.

Trong phút chốc, trái tim cô như đập lỡ một nhịp, khi định thần nhìn kỹ lại, cô lập tức như bị sét đánh trúng, đứng sững tại chỗ.

Người đàn ông kia không còn giống như trước đây, cao lớn mà phóng khoáng trong bộ đồ chiến đấu màu đen giống cô nữa. Bây giờ anh mặc vest phẳng phiu, thân hình rắn rỏi, vừa đẹp trai vừa cao quý, trêи mặt lại mang theo nụ cười lạnh lùng khó gần. Nhưng thái độ lạnh lùng xa cách này không hề toát lên vẻ ngạo mạn kiêu căng, trái lại còn mang theo sự hờ hững và mệt mỏi sau khi phải chịu đựng những hào nhoáng cùng ồn ào nơi đây. Khiến anh thoạt nhìn thì lạnh lùng xa cách nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Vì thế, mặc dù anh đã cố ý chọn xuất hiện sau lưng ông lớn trong giới tài chính này, nhưng ngay lập tức vẫn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây

Có điều rõ ràng anh không hề thích những ánh mắt chằm chằm này. Anh nhìn qua một lượt bằng sắc mặt lạnh lùng, ngay cả trợ lý nam bên cạnh nói câu gì đó với anh, anh cũng chẳng để ý tới.

Thật ra Dư Tranh cũng không hiểu tại sao Tổng Giám đốc Lệ chưa bao giờ nhận những lời mời tiệc tùng kiểu này, thế mà lại đồng ý với Tổng Giám đốc E.

Trong giây phút Lệ Nam Hành bước vào cửa, Phong Lăng dời mắt.

Không ngờ lại là Lệ Nam Hành.

Tần Thư Khả đã bị cô ngăn lại một lần, chắc chắn sẽ không tự ý gọi điện thông báo chuyện này cho anh nữa.

Nói cách khác, hôm nay Lệ Nam Hành vốn là một trong những đối tượng được mời đến.

Cũng đúng thôi, địa vị của Lệ thị trong giới người Hoa ở nước Mỹ gần như ngang hàng với Tập đoàn Shine của anh Mặc. Hơn nữa sau lưng lại có căn cứ XI trấn thủ, vốn là một sự tồn tại mà hai giới "hắc – bạch" đều không dám động vào. Bây giờ dù Lệ Nam Hành đã rời khỏi căn cứ, nhưng chung quy uy danh vẫn còn. Lần này, Lệ thị trước giờ không tham gia những bữa tiệc kiểu như thế này hiếm lắm mới lộ diện, đám người này chắc chắn đang liều mình để nhanh chóng nịnh hót bợ đỡ, nên tất nhiên trong danh sách được mời chắc chắn không thể thiếu anh được.

Nhưng trước khi đến có phải anh đã biết cô ở đây không?

Biết rõ lúc trước cô đã cá cược với anh cái gì, thế mà còn đến đây cướp vốn đầu tư với cô, vậy nghĩa là anh thật sự muốn bỏ một tỷ vào túi?

Lúc này Phong Lăng mới sực nhớ ra, hình như bản thân đã tự ngáng chân mình rồi. Cứ như thế này, nếu mỗi lần có nơi cần cạnh tranh, Lệ Nam Hành đều tự mình ra mặt để tranh chấp với cô thì ban đầu cô có xác suất ba mươi phần trăm được đầu tư, đoán chừng chỉ còn lại ba phần trăm mà thôi. Dù sao anh mới là đối tượng được các nhà đầu tư cần nịnh nọt, chỉ cần anh gật đầu, còn ai dám từ chối?

Lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc không để cho những thế lực phía sau anh đầu tư cho chính anh, nhưng lại quên mất địa vị của Lệ thị trong giới kinh doanh này. Bây giờ chỉ cần nhìn vào sự rầm rộ khi Lệ Nam Hành vừa mới xuất hiện, cô đã thấy ngay được cơ hội thắng của mình rất thấp rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)