Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 243

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 243
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Người có năng lực thì ở lại, người không có năng lực thì cút.

Câu nói này nghe thì đơn giản nhưng lại chứa đựng biết bao uy hϊế͙p͙ và cảnh cáo.

Đúng thế, nếu muốn có chỗ đứng ở trong căn cứ thì ngoại trừ bản lĩnh vốn có ra, còn phải có tâm lý chịu đựng nữa.

Lấy cách làm của Veram ra làm ví dụ, nếu như để Lệ Nam Hành xử lý chuyện này thì có lẽ trước khi cậu ta có chút hành động khác thường nào đó thì đã bị đá ra khỏi căn cứ rồi, không thể nào cho cậu ta một cơ hội để ngoắc ngoài tới giờ. Tuy nhìn thì có vẻ vô tình, nhưng một nơi như căn cứ XI, một khi đã bước qua hai chữ "XI" này thì chính là đã đến ranh giới giao thoa giữa sự sống và cái chết, không ai rảnh mà nuông chiều ai cả.

Một người quá yếu ớt, quá hèn yếu, quá dễ thay đổi tâm trạng, thậm chí chỉ vì chuyện cá nhân mà muốn liên lụy đến thành tích của cả đội, căn bản không có cơ hội để ở lại căn cứ.

Lệ Nam Hành không nói rõ, nhưng vô hình trung đã tát vào mặt một số người.

Anh không phí thêm lời nào nữa, dùng một từ "cút" để kết thúc hết tất cả rồi vứt micro lại cho A Phong, quay người bỏ đi. Lúc đi còn thuận thế kéo Phong Lăng ôm vào lòng, anh không chỉ đi một mình mà còn dẫn theo cả cô đi chung.

Phong Lăng vừa định tránh ra nhưng người đàn ông kia đã ôm cô rồi, hơn nữa còn là ôm trước mặt mọi người. Bây giờ, cho dù cô có tránh ra xa mấy trăm mét cũng không ngăn được mọi người nhìn thấy cảnh vừa rồi. Vốn dĩ chuyện của cô và Lệ Nam Hành đã bị mấy người mới đồn thổi mập mờ, bây giờ anh như thế chẳng phải đã nói rõ cho đám người mới kia biết cô là người của anh sao?

Cô quay sang lườm anh một cái, Lệ Nam Hành dù hứng trọn ánh mắt của cô nhưng vẫn không buông tay, không nhìn đám người vô dụng ở phía sau. Sau khi đưa cô ra khỏi sân thi sát hạch, Lệ Nam Hành lại thuận thế nắm lấy tay cô, đồng thời nhìn cô một cái: "Sao tay em lại lạnh thế này?"

"Bị anh làm cho phát hoảng lên đó." Phong Lăng thử rút tay ra vài lần nhưng không thể được, bây giờ xung quanh không có ai nên cô cũng đành thôi, không vùng vẫy nữa, chỉ nói: "Vừa nãy, em còn tưởng anh sẽ xóa bỏ hết tất cả chỉ tiêu của lần thi sát hạch này thật cơ. Dù sao bọn họ đã huấn luyện lâu như thế, gần đây tâm trạng của họ thay đổi có lẽ có liên quan đến em. Thứ nhất vì em là con gái, ngay từ đầu họ đã không phục rồi, sau đó tuy họ đã phục nhưng em lại đến bệnh viện ở vài ngày không về khiến bọn họ nghĩ lung tung. Về phần em, em lại luôn lo lắng chuyện của Quý Noãn, không có lòng dạ nào an ủi bọn họ, cho nên ngày hôm nay mới dẫn đến cách làm cực đoan của cá nhân cá biệt. Nhưng sau đó họ đã rất cố gắng rồi. Lỗi đều là do em, anh có thể giơ cao đánh khẽ với họ một chút được không, chuyện này em ủng hộ hai tay luôn. Còn chuyện hủy các chỉ tiêu kết quả thì thật sự quá nghiêm trọng."

Thấy người đàn ông chỉ nhìn mình chứ không nói gì, Phong Lăng vội vàng đưa cánh tay còn lại không bị Lệ Nam Hành cầm lên, kéo ống tay áo anh:

"Phạt họ đến trước lần thi sát hạch tiếp theo, mỗi ngày đáng lẽ là bốn giờ chiều được kết thúc huấn luyện thì sẽ tăng thêm hai tiếng nữa. Sau bữa tối, từ sáu giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi phải tiếp tục huấn luyện nâng cao, anh thấy thế nào?" Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào anh: "Cho dù nói thế nào đi nữa cũng là người do em dẫn dắt, tính cách nóng nảy của bọn họ em có thể từ từ uốn nắn lại, cho bọn họ thêm một cơ hội nhé, giữ chỉ tiêu của bọn họ lại đi."

Nhìn thái độ mềm mỏng của cô, trong mắt Lệ Nam Hành đong đầy nét cười: "Em đang cầu xin anh đấy à?"

Thấy anh nở nụ cười nhưng Phong Lăng biết anh chỉ cười với mình thế thôi, chứ có lẽ vẫn chưa vừa lòng đám người mới kia. Cô cũng biết những tên nhóc kia sai ở đâu, đúng ở đâu, thế nhưng đã ở chung cả một tháng trời, ưu khuyết điểm của đám nhóc này cô nắm rõ như lòng bàn tay. Cô tin rằng trước kỳ thi sát hạch lần sau là có thể xóa bỏ khuyết điểm của họ.

Cô vẫn kéo ống tay áo của anh: "Được không?"

"Em cầu xin người ta kiểu này à?" Lệ Nam Hành nhìn dáng vẻ nắm tay áo của cô, như thể nếu anh không đồng ý thì cô sẽ không chịu buông tay. Phong Lăng sững người, định nói rõ ràng lúc nãy anh cầm tay cô không chịu buông mà, nhưng bây giờ chuyện thành như vậy cũng không tiện cãi ai đúng ai sai, chỉ nói: "Em thấy dù bọn họ có sai, nhưng ít ra ai ai cũng có tiềm lực rất lớn. Nếu chiêu mộ một nhóm người mới lại từ đầu, họ cũng trẻ tuổi nóng tính như vậy, thế lại phải bắt đầu một lần nữa à. Chi bằng từ từ rèn giũa lại mấy đứa nhóc em đã hiểu rõ này, anh đã giao chức huấn luyện viên người mới cho em, có nghĩa là muốn trao em cơ hội này. Thế thì anh phải tin em, hai mươi người này em nhất định sẽ nghĩ cách giữ tất cả ở lại."

Lệ Nam Hành cong môi lên: "Thế em hôn anh một cái trước đi đã?"

Phong Lăng: "... Lúc nào rồi mà còn hôn với chả hít? Anh Mặc còn đang nằm trong bệnh viện, bên này cũng vừa kết thúc thi sát hạch người mới.

Vận mệnh của các thành viên hai đội này đều đang nằm trong tay anh, anh còn hôn gì mà hôn..."

Lệ Nam Hành lạnh lùng: "Mặc Cảnh Thâm còn chưa tỉnh ngày nào là em lại đi theo gót Quý Noãn ngày đó à? Sao nào? Giờ em không sống cho em nữa hả?"

Phong Lăng: "..."

"Em còn có một câu nói sai nữa, vận mệnh của đám người mới là do chính họ tự nắm giữ, anh không thể lúc nào cũng che chắn trước mặt bọn họ khi làm nhiệm vụ được. Họ cũng không có chín cái mạng, có bản lĩnh đứng vững được trong căn cứ này không thì phải xem năng lực của họ thế nào. Em có thể bảo vệ được bây giờ, nhưng không thể bảo vệ cả đời được."

"Cho dù em không bảo vệ họ được cả đời, nhưng chung quy lại vẫn phải cho bọn họ một cơ hội."

"Được, anh sẽ cho cơ hội." Lệ Nam Hành dí sát mặt vào: "Hôn đi rồi anh cho."

"Anh..."

Lệ Nam Hành giữ nguyên tư thế dí sát vào này nhướng mày lên, trong vẻ mặt cười như không cười rõ ràng có ẩn chứa ý đồ xấu xa nào đó, như thể đang nói anh vô liêm sỉ vậy đấy, cô đâu phải mới biết anh ngày đầu tiên đâu.

Thật ra từ sau khi Mặc Cảnh Thâm xảy ra chuyện, đúng là đã nhiều ngày rồi Phong Lăng chưa gặp anh. Đối với người mình thích, Phong Lăng cũng sẽ phá vỡ rất nhiều nguyên tắc. Ví như trước đây cô chưa bao giờ thể hiện tình cảm trước mặt người khác, nhưng vừa nãy Lệ Nam Hành đã ôm eo cô trước mặt nhiều người như vậy, cũng được coi là thể hiện tình cảm rồi, lại ví như... xung quanh đây mặc dù không có người mới nào đi ra, nhưng một vài người cũ ở trong căn cứ thỉnh thoảng có thể sẽ đi ngang qua.

Nhớ nhung là thật, nhưng lúc này rồi mà người đàn ông này còn đòi cô hôn một cái cho bằng được, đúng là chẳng có chút liêm sỉ nào cả.

Phong Lăng nắm tay phải lại, sau vài giây đấu tranh tâm lý, cô nhanh chóng nghiêng đầu hôn lên mặt anh một cái.

Ngắn ngủi đến mức chưa đầy một giây, căn bản không thể tính là hôn, cùng lắm là dán lên mặt anh một lát mà thôi. Sau đó cô nhanh chóng lui về sau một bước, giơ bàn tay vừa được người đàn ông kia thả ra, che miệng mình, cổ cô cũng đỏ ửng lên.

Bởi vì vừa nãy, có vài anh em thân thiết ở trụ sở căn cứ đi ngang qua đây, tuy rằng bọn họ đều cố gắng không quay đầu lại, nhưng hành động gượng gạo cố không quay đầu kia đã nói rõ rằng bọn họ đã nhìn thấy.

Lệ Nam Hành còn bồi thêm một câu: "Cầu xin người ta mà thiếu chân thành đến thế, may là em đấy, nếu là người khác thì còn lâu anh mới đồng ý."

Phong Lăng nghe ra được trong lời anh đã chịu cho đám người mới kia một con đường sống, vội gật đầu: "Cảm ơn lão đại nhiều!"

Lệ Nam Hành vô cùng xấu xa, lại hỏi: "Em có thể đổi thành "ông xã"* được không?"

(*) Phong Lăng gọi Lệ Nam Hành là lão đại, nhưng Lệ Nam Hành muốn Phong Lăng gọi mình là lão công. Lão công trong tiếng Trung có nghĩa là chồng/ông xã.

*****

Ban đầu, Phong Lăng còn chưa kịp phản ứng lại, mấy giây sau mới ngộ ra được ý nghĩ của câu "ông xã" kia.

Cô ấp a ấp úng nói: "Em còn chưa kết hôn, gọi thế không hay cho lắm."

Lệ Nam Hành giễu cợt: "Em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà."

Cho dù hiện tại Lệ Nam Hành muốn nói cho Phong Lăng biết chuyện cô đã được gả cho anh từ ba năm trước rồi, nhưng tiếng kêu ùng ục không đúng lúc phát ra từ bụng cô lại làm gián đoạn suy nghĩ muốn nhận vợ ngay lúc này của anh.

Dù sao cô cũng phải ăn cơm đã.

"Bao lâu em chưa ăn rồi?"

"Không lâu lắm, chắc là trưa nay? Cũng có thể do lúc sáng bận quá nên quên mất." Thật ra Phong Lăng chỉ ăn một chút đồ từ buổi sáng hôm qua, sau đó đến hiện tại thì chưa có gì vào bụng cả. Cô không muốn ăn, hơn nữa lại đang đến tháng, cô cảm thấy không thoải mái, hôm nay thì lo lắng cho chuyện thi sát hạch, căn bản là chẳng muốn ăn gì.

Kết quả không ngờ rằng chuyện xấu hổ như thế này lại xảy ra với cô, khi cô đang đang nói chuyện đàng hoàng với Lệ Nam Hành thì bụng cô bỗng kêu lên...

Lúc này, đám người mới lục tục đi ra ngoài, nhất là khi những thành viên đội Hai đi ra, thấy Lệ lão đại còn đang ở bên ngoài với huấn luyện viên Phong Lăng, bấy giờ, ai nấy đều tỏ vẻ lúng túng sợ sệt, hận không thể đi đường vòng. Bọn họ chỉ sợ Lệ lão đại – người mấy ngày trước còn bị bọn họ nói xấu không biết bao nhiêu lần, lỡ thấy ai khó chịu lại lôi ra xử.

Tuy Lệ Nam Hành rất muốn đích thân dạy dỗ lại mấy tên nhóc này một trận ra trò, nhưng nhớ tới bây giờ Phong Lăng đang đến tháng nên tâm trạng không tốt lắm, lại lo cô chưa ăn uống øì, cuối cùng anh đến hỏi thăm huấn luyện viên của đội Hai một lát, rồi gọi thành viên của cả hai đội cùng ra ngoài ăn cơm luôn.

Đám người mới đang lo lắng phải chăng sau này không còn có tư cách sống trước mặt lão đại nữa hay không, lúc đi ra ai nấy đều ủ rủ cúi đầu. Bỗng nghe nói Lệ lão đại đến mời đi ăn cơm, bọn họ không biết đây là bữa cơm chia tay trước khi đuổi họ ra khỏi căn cứ hay là đang tạo cơ hội cho bọn họ ở lại. Trong lòng ai nấy đều thấp thỏm lo âu, nhưng không ai muốn bỏ lỡ cơ hội được ăn cơm chung với thần tượng, thế là tất cả đều đồng ý đi.

Nhưng khiến người ta không ngờ nhất là, Lệ lão đại vừa nãy còn đứng trêи sân huấn luyện mặt không cảm xúc tặng cho tất cả bọn họ một chữ "cút", thế mà bây giờ lại mời họ đi ăn lẩu!

Khí trời lạnh như thế, không ngờ Lệ lão đại Diêm Vương mặt lạnh trong truyền thuyết lại ấm lòng đến vậy!

Lệ Nam Hành cử người ra ngoài căn cứ đặt chỗ trước, trời vừa sẩm tối, căn cứ đã cử mười mấy chiếc xe đưa đám người mới này đến chỗ ăn.

Tất nhiên, Lệ lão đại mời khách thì mời khách, nhưng chắc chắn sẽ không ngồi ăn chung một bàn với bọn họ. Chỉ có điều dù gì ở đây cũng là Mỹ, có thể tìm được một nhà hàng lẩu vừa rộng lớn vừa xa hoa, mùi vị lại thơm ngon thế này là không hề L2 dàng, đã thế còn được lão đại mời, cho dù không thể ngồi cùng bàn với lão đại thì ai nấy cũng đều cảm thấy bản thân rất vinh hạnh.

Bạn của Lệ Nam Hành có Phong Lăng, A Phong, các thành viên cũ của trụ sở căn cứ, gồm cả vài người của đội bắn tỉa, còn có Hàn Kình và Tiểu Hứa, đều là những người đã quen biết từ lâu.

Cũng vì là người quen nên Phong Lăng thoải mái hơn rất nhiều, không cần lo lắng sẽ bị mấy ánh mắt soi mói của đám người mới kia.

Không lâu sau, nhân viên quán lẩu bưng từng khay nguyên liệu cần thiết vào.

Tam Bàn vui vẻ reo lên, đồng thời huých A K một cái: "Người anh em, cả đời tôi cũng không ngờ sẽ có một ngày được Lệ lão đại mời đi ăn đấy, đã thế còn là ăn lẩu nữa chứ! Trời ạ! Lão đại, sao anh biết đạo này bọn tôi muốn đi ăn lẩu vậy? l0800- Angeles mà muốn ăn lẩu ngon thì khó như lên trời ấy!"

"Tôi không biết." Lệ Nam Hành tự mình lấy hai khay đồ ăn Phong Lăng thích đưa đến trước mặt cô: "Tôi chỉ biết Phong Lăng thích ăn thôi."

Tam Bàn không hề để tâm mà cười ha ha: "Kệ đi, kệ đi! Tôi có ăn là được. Ái chà, bây giờ trời lạnh như thế mà đi ăn lẩu thì quả là tuyệt vời! Phong Lăng, sau này cô phải đề cập nhiều món ăn hơn trước mặt lão đại nhé, như thế thì nói không chừng bọn tôi cũng có cơ hội đi ké theo mấy bận! Ui chà, gọi thịt bò chưa? Nào, nào, người đâu, cho tôi hai khay thịt bò với!"

"Bên cạnh có kìa." Hàn Kình liếc anh ta một cái.

Tam Bàn lia mắt thì thấy ngay hai khay thịt bò ở cạnh bàn, bấy giờ mới bỏ thịt bò vào trong nồi lẩu.

Lệ Nam Hành lấy trái cây thường ngày Phong Lăng thích ăn đưa đến trước mặt cô: "Lần trước mua giúp em món lẩu kia là ở quán gần khách sạn ấy, tiệm này cũng là một trong những chi nhánh của nó. Anh nghe nói hương vị của các chi nhánh đều giống nhau chứ không khác nhau gì nhiều, cũng gần căn cứ nữa, sau này nếu em muốn ăn thì có thể thường xuyên dẫn em đến đây ăn."

Phong Lăng xiên một quả cà chua bi đỏ tươi ở trong khay cho vào miệng, vị chua ngọt đang xen khiến lòng người dễ chịu hẳn ra. Cô chủ động bỏ thêm cải xanh ở trước mặt vào trong lẩu, sau đó thuận tay lột vỏ một trái quýt, rồi lại vô cùng tự nhiên đưa một múi đến bên miệng người đàn ông ở bên cạnh.

Lệ Nam Hành trước giờ ghét ăn quýt: "..."

Anh nhìn ngón tay trắng nõn đang đưa múi quýt trơn bóng màu cam tươi đến bên miệng mình, trước sự chứng kiến của đám người ngồi cùng bàn, há miệng ra, ăn luôn.

Tiểu Hứa, Hàn Kình và cả A Phong hiểu rất rõ thói quen của Lệ Nam Hành: "..."

Mẹ ơi, bọn họ có nhìn nhầm không?

Lệ lão đại ăn quýt? Còn không nhổ ra nữa chứ? Nuốt xuống luôn rồi hả?

"Em ăn đi." Lệ Nam Hành bị đút liên tục ba múi quýt thì có vẻ không chịu nổi nữa, mặc dù Phong Lăng đút thuốc độc cho anh thì có lẽ Lệ Nam Hành cũng sẽ thản nhiên uống, nhưng sức mạnh của trái quýt to lớn quá, anh thật sự không chịu được nữa, đè tay cô xuống: "Ăn mấy món mình thích trước đi đã."

Tiếp đến, người đàn ông đút một quả cà chua bi cho cô ăn, thành công cắt đứt suy nghĩ muốn đút cho anh ăn tiếp của cô.

Phong Lăng đang bận lo lắng chuyện số phận của đám người mới, lỡ anh không vui lại đá hết đám người mới đi thì phải làm sao. Vì thế cho dù xấu hổ lắm, nhưng vẫn theo bản năng muốn làm chút gì đó, cô lại không biết cách lấy lòng lắm, vì thế ngay cả trái cây mình đang cầm trong tay là cái gì cũng chẳng quan tâm, chỉ cảm thấy múi quýt có vẻ dễ đút hơn.

Chờ đến khi cô ý thức được mình đút cho anh ăn cái gì mới vội quay mặt sang, nhưng lại chỉ nhận được ánh mắt hàm chứa ý cười của anh.

"Tôi bảo này, hai người..." Hai người này đang đút nhau ăn, còn đám người chung bàn thì bị cưỡng ép ăn thức ăn cho chó, A Phong nói: "Tém lại chút đi, tém lại chút được không? Còn có bao nhiêu người ở đây cũng đang chờ ăn lẩu, kết quả lại bị các người cho ăn cơm chó trước cho no rồi, còn muốn để người ta ăn cơm không hả?"

"Chỗ này không phải căn cứ, tôi hẹn hò với người con gái của tôi, cũng đâu ở trước cửa trụ sở căn cứ đâu mà cậu cũng can thiệp vào?" Lệ Nam Hành lườm anh ta một cái: "Cậu ở trong nhà họ Lệ lâu vậy rồi, chẳng lẽ không học được chút mánh khóe nghe lời đoán ý nào à?"

A Phong: "..." Biết ngay chuyện mình xen vào lúc Lệ lão đại đang yêu đương sẽ bị ghim lâu thiệt lâu mà.

Dù có sự hiện diện của A Phong và một đám người ngồi cùng bàn đang vờ như mắt không thấy tai không nghe, nhưng rõ ràng tâm trạng của Lệ Nam Hành không hề bị ảnh hưởng, giờ anh chỉ muốn hẹn hò yêu đương với cô gái của mình thôi.

Nghe A Phong nói vậy, Phong Lăng cũng cảm thấy nên kiềm chế lại một chút, đang định đứng dậy đổi chỗ ngồi thì người đàn ông kia đã nhanh chóng khoác tay lên ghế dựa của cô, giọng nói hững hờ nhưng lại có sức uy hϊế͙p͙ không cho phản kháng lại: "Em ngồi xuống."

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)