Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 242

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 242
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lệ Nam Hành đi ra phía sau, anh biết Phong Lăng đang nói chuyện với Veram ở trong phòng nghỉ tạm thời ở ngay phía sau phòng quan sát.

Anh định gõ cửa đi vào nhưng lại nhớ tới việc Phong Lăng mới là huấn luyện viên chính của đội huấn luyện thanh niên Một, nếu đã giao trách nhiệm này cho cô thì không thể can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cô trong những chuyện bình thường này được. Chỉ cần cô chưa mở miệng, nghĩa là tạm thời cô không cần đến sự trợ giúp của người khác.

Lệ Nam Hành dựa lên vách cửa phòng nghỉ, tiện tay châm một điếu thuốc, lắng nghe cuộc nói chuyện ở phía sau cánh cửa này. Anh nhìn đồng hồ, còn bốn phút nữa là bắt đầu cuộc thi sát hạch kế tiếp.

"Veram, cậu muốn thế nào?" Phong Lăng nhìn Veram sau khi được gọi vào vẫn luôn tỏ thái độ ngông nghênh, hỏi một cách hững hờ.

Veram đút hai tay vào trong túi áo đồng phục chiến đấu màu đen, khẽ đáp: "Gì mà tôi muốn thế nào? Tuy đúng là tôi không phát huy được khả năng giống thường ngày, kéo điểm số của cả đội bị tụt xuống nhưng dù sao trong đội Hai cũng có mấy thành phần cản chân như thế đó thôi. Chuyện này chỉ có thể trách thực lực của huấn luyện viên, nếu cuối cùng mà thua thì chẳng liên quan gì đến bọn tôi cả."

Phong Lăng không thể hiện cảm xúc gì cả: "Đây là kết quả cậu mong muốn có được sau một tháng huấn luyện khổ cực trong căn cứ à?"

Veram hơi khựng lại, sau đó lại ra vẻ không cam lòng nhìn cô một cái: "Cho dù có thắng đi nữa cũng chỉ có mười người được giữ lại trong tổng thể hai mươi thành viên thôi, mà mười người này cũng phải do chị đưa ra quyết định, chị sẽ giữ tôi lại chắc? Nếu trước sau gì cũng phải đi thì mắc gì tôi phải chịu tội cho họ? Thua thì cùng thua, đừng ai mong được ở lại."

"Cậu muốn ở lại?"

"Tất nhiên rồi."

"Được." Phong Lăng gật đầu: "Chỉ cần cậu phát huy năng lực thật của mình trong lúc khảo sát, tôi sẽ giữ cậu lại."

Veram ngẩn mặt ra, tuy cậu ta có rất nhiều thành kiến và thấy khá khó chịu với huấn luyện viên nữ Phong Lăng này, nhưng cũng biết chắc chắn rằng cô là người có nguyên tắc luôn coi trọng chữ tín. Chỉ cần là lời cô đã nói thì chắc chắn sẽ làm được, chứ không phải chỉ là lời nói suông để thuyết phục cậu ta.

Phong Lăng lại nói tiếp: "Lát về tôi sẽ dặn dò phía A Phong, về phía trụ sở căn cứ tôi cũng có thể coi là người có tiếng nói, những chuyện đơn giản kiểu này cũng dễ giải quyết thôi, cậu muốn ở lại thì tôi có thế giúp cậu."

Cô lại nhìn về phía trước: "Vậy nên sáu trận sau, cậu muốn đánh thế nào?"

Veram trở tay không kịp, cậu ta cảm thấy Phong Lăng không hề giống như bị uy hϊế͙p͙ mới nói ra những lời thỏa hiệp thế này, nhưng cậu ta thực sự không tìm được nguyên nhân nào khác.

"Tôi hỏi cậu, nếu cậu đã muốn được ở lại thì cậu phải quang minh chính đại giành được một thành tích khiến mọi người tâm phục khẩu phục, như thế sau này mới có thể đứng vững được. Dù sao thứ khiến người ta để ý là thực lực, chứ không phải một suất ở lại chẳng hiểu sao lại có được." Vẻ mặt Phong Lăng vẫn luôn hững hờ, trong lời nói của cô không có chút tức giận hay mất kiên nhẫn nào, rất bình thản:

"Nhưng tôi muốn nói là cậu chưa từng trải qua một nhiệm vụ thực chiến nào, cậu chưa từng tận mắt thấy các anh em sát cánh bên mình bị chết thảm, cậu biết nơi trang nghiêm nhất trước cửa trụ sở căn cứ kia là gì không? Là nơi đặt bài vị các anh em trong căn cứ đã chết trận, cậu nghĩ rằng căn cứ XI ngoài danh tiếng và tiền tài thì không có gì khác sao? Đây là nơi gần bờ vực giữa sự sống và cái chết nhất, hễ là người không có năng lực, tùy ý bước vào đây thì chỉ có một chữ "chết mà thôi."

Veram: "..."

"Tôi nghiêm khắc với cậu chẳng lẽ chỉ vì không muốn giữ cậu lại thôi sao? Huấn luyện thể lực thì người được lợi cuối cùng là cậu, một ngày nào đó khi thật sự đi làm nhiệm vụ, dưới súng đạn bom mìn của kẻ địch, ít nhất cậu sẽ có đủ thể lực và tốc độ để thoát khỏi những lúc nguy hiểm trí mạng, cậu còn có cơ hội để phản kϊƈɦ. Khi tôi không nhìn ra được thực lực của cậu mà muốn giữ cậu lại, thế thì khác gì người chấp pháp của điện Diêm Vương cưỡng ép một người ở lại để chờ chết?"

Veram: "..."

Phong Lăng hít sâu một hơi: "Có phải khi vừa mới vào đây cậu đã thấy căn cứ cử một huấn luyện viên nữ dẫn dắt đội, các cậu bèn nghĩ căn cứ đang coi thường các cậu đúng không? Sau đó tuy ai ai cũng kiên trì theo tôi huấn luyện, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy không công bằng, tôi đối xử với cậu tốt hay tệ thì cậu cũng chỉ sẽ cảm thấy bất mãn đúng không?"

Veram khàn giọng giải thích: "Cũng không phải..."

Phong Lăng thản nhiên nói: "Đó là vì cậu không tự tin vào bản thân, khi gặp chuyện thì quá nhạy cảm và quá cực đoan. Nếu không phải vì tôi nhìn ra được thực lực của cậu, biết cậu có thể làm tốt hơn nữa, hà cớ gì tôi phải lôi một mình cậu ra làm huấn luyện ma quỷ như vậy? Cậu cảm thấy tôi đang ghim cậu, hay là đang chịu trách nhiệm cho mạng sống của cậu trong căn cứ những ngày sau này?"

Veram sửng sốt, siết chặt nắm đấm lại.

"Trong đội của tôi, ai cũng giống nhau hết, thế nhưng người tự từ bỏ là người hèn nhất, cậu cảm thấy mình không còn hy vọng gì là phải kéo tất cả xuống bùn cùng mình, nhưng tôi cảm thấy năm trận sau, chúng ta có thể giành được điểm tối đa, chúng ta có thể thắng, cậu cũng có thể tự dựa vào thực lực của mình mà ở lại đây." Phong Lăng nhìn cậu ta: "Cậu phải biết rằng, các cậu có đi hay ở thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến tôi. Cậu giận tôi, cuối cùng đi hay ở cũng là chuyện của các cậu, đừng vì tuổi trẻ bồng bột mà đưa ra những quyết định khiến bản thân phải hối hận. Cũng đừng vì sự lười biếng nhất thời mà tạo cơ hội cho kẻ địch đạp mình xuống chân nghiên nát mình."

Veram nhìn Phong Lăng, rất lâu sau không nói được lời nào...

Phong Lăng nhìn đồng hồ, sắp tiếp tục trận đấu rồi, cô im lặng lại, định đi ra ngoài.

Veram bỗng nói: "Xin lỗi..."

Phong Lăng dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu ta.

Lệ Nam Hành dụi tắt tàn thuốc rồi xoay người đi ra ngoài, bóng lưng dần biến mất ở cuối hành lang.

Anh đã quá lo lắng cho cô gái nhỏ của mình rồi.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều giẫm phải mũi đao và thấy đau rồi, lúc đấy bồi thêm một cú nữa, mới là hợp lý nhất.

Huấn luyện viên Phong Lăng không cần an ủi, cô vẫn luôn đứng rất vững trêи đôi chân của mình.

Mấy trận sau đó, Veram như thể vừa được sạc đầy pin, cậu ta liều mạng xông lên chiến đấu, thực lực của Vạn Kha cũng không hề thua kém, hai người phối hợp rất nhịp nhàng, dẫn theo những đội viên cùng thi sát hạch khác, liên tiếp giành được điểm tối đa của bốn trận liền. Chỉ có trận cuối cùng phải đổi thành viên khác vào, cuối cùng vẫn giành được bốn điểm đầy hiểm hóc. Tính tổng điểm, đội huấn luyện thanh niên Một được Phong Lăng dẫn dắt thắng sát nút hai điểm, chênh lệch không quá lớn. Phía căn cứ có người nói, phần thể hiện của tất cả mọi người trêи sân huấn luyện hôm nay đều vượt mức chấm điểm, tuy số người có hạn, thế nhưng tất cả thành viên đã an toàn vượt qua được lần thi sát hạch này sẽ có thêm một phần thi phụ nữa, có thể để bọn họ tự dựa vào thực lực của mình mà thể hiện thêm những khả năng vượt trội khác.

Cách làm này của căn cứ chính là đã động viên đám người mới đang kϊƈɦ động, cũng khích lệ tỉnh thần họ, đồng thời làm lắng lại những lời xì xào bàn tán trong sân đấu.

Còn Phong Lăng thì chí ít đã chứng minh được một tháng vất vả này của mình không hề uống phí, hai mươi người do cô dẫn dắt đều rất xuất sắc. Còn lại thì đành phải để cho thời gian dài hơi chứng minh xem họ còn có thể xuất sắc hơn nữa hay không.

Lúc này, A Phong bước ra khỏi phòng quan sát, bỗng cười nói một câu: "Lệ lão đại, tận mắt quan sát những người mới này chiến đấu một cách ngoạn mục như vậy, anh không định tự mình đánh giá chấm điểm cho họ à?"

Mấy chục đội viên mới giữa sân lập tức vui vẻ ra mặt ngóng nhìn mọi người ở trong sân, lại loay hoay nhìn bốn phía.

Lệ lão đại?

Lão đại trong truyền thuyết của căn cứ cũng đang có mặt tại đây?

Ở chỗ nào vậy chỗ nào vậy? Đến căn cứ lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy lão đại người thật hàng thật bao giờ, rốt cuộc anh cũng lộ diện rồi sao?

*****

Lệ lão đại, Lệ lão đại!

Sắp được thấy thần tượng rồi! Phấn khích quá!

Nhưng trông cả nửa ngày mà không thấy ai, cả đám cứ nghiêng đầu rướn cổ dáo dác tìm kiếm khắp xung quanh.

Hai mươi thành viên trong đội huấn luyện thiếu niên Một đã vội vàng cuống cuồng nhìn khắp bốn phía, nghĩ thầm không ngờ mình cũng có cơ hội gặp Lệ lão đại...

Lệ Nam Hành ngồi bên cạnh bậc thềm của đội huấn luyện thanh niên Một đang thờ ơ nhướng mày lên, nhìn tên A Phong đang cố ý gây sự kia.

Phong Lăng cũng đứng chôn chân tại chỗ, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn đám thành viên của đội huấn luyện thanh niên Một. Bởi vì cô đứng khá xa, nên có thể thu hết những vẻ mặt hồi hộp của đám người mới và cả ánh mắt vừa bình tĩnh vừa thờ ơ của Lệ Nam Hành vào tầm mắt.

Sớm muộn gì cũng đến ngày này, hôm nay thực sự là thời điểm thích hợp nhất.

Chỉ là không biết hai mươi tên ngốc cô dẫn dắt có chịu được cú sốc lớn như vậy không, dù sao mấy ngày trước bọn chúng còn đồng lòng mắng thầm sau lưng lão đại đến mức không còn gì thậm tệ hơn. Thầm hận anh ra tay quá ác, quá nặng, làm người quá lạnh lùng, chẳng chịu chừa lại cho họ chút thể diện nào.

Thấy Lệ Nam Hành vẫn chỉ ngồi yên ở đó, như thể không muốn chiếm mất spotlight của đám người mới trong ngày hôm nay. Trong căn cứ, cứ qua vài năm cũng phải đổi mới thay máu một lần, tương lai căn cứ XI chỉ có thể càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

"Đó là, phó huấn luyện viên của đội huấn luyện thanh niên Một và Hai." Lúc này A Phong đưa mắt sang nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trêи bậc thềm, cười bảo: "Lệ lão đại, anh vẫn còn quyến luyến thân phận phó huấn luyện viên này lắm à? Có cần đợi đến khi nhóm người mới này huấn luyện xong, chúng ta lại tiếp tục chiêu mộ thêm một nhóm khác đến để anh tự mình huấn luyện không, tránh việc anh "ngứa nghề? mà phải che giấu thân phận hạ mình đi làm một phó huấn luyện viên?"

Vì để sau này khi thân phận bại lộ không khiến hai đội người mới này cảm thấy bất công, cho nên Lệ Nam Hành cũng đã dành chút thời gian đến đội huấn luyện thanh niên Hai vài lần, cũng coi như là phó huấn luyện viên của cả hai đội.

A Phong còn chưa dứt lời, ánh mắt của các thành viên cả hai đội mới đồng loạt chuyển hướng sang người đàn ông đang ngồi ở vị trí không bắt mắt nhất kia. Gần như trong khoảnh khắc tất cả mọi người cùng nhìn chằm chằm về phía Lệ Nam Hành, trong mắt chỉ có sự khϊế͙p͙ sợ, khó tin, hoảng hốt. Không những thế còn có cả những gương mặt buồn bã cùng hối hận vì đã biểu hiện quá kém ở trước mặt lão đại cùng với nhiều ánh mắt khác thường hơn nữa.

Lệ Nam Hành lạnh lùng lườm anh ta một cái rồi đứng dậy đi xuống bậc thềm, lúc sắp đến chỗ A Phong, không biết là vô tình hay cố ý mà anh lại đi ngang qua trước mặt Phong Lăng. Tất nhiên, mấy người đã ở lâu trong căn cứ đều biết là anh cố ý, chỉ những người mới này nhìn qua thì không hiểu gì.

Lúc đi ngang qua trước mặt Phong Lăng, anh có nhìn cô một lát, Phong Lăng cũng không thay đổi sắc mặt, lẳng lặng nhìn anh, dù chỉ là một khắc trao đổi ánh mắt, anh cũng nhìn thấy được sự vui vẻ và bình thản ở trong lòng cô. Vui vẻ là vì thời gian không phụ lòng người, cuối cùng vẫn chiến thắng được, còn bình thản là vì hai đội người mới này sau này sẽ là nòng cốt mới cần thiết nhất trong căn cứ, thắng thua chẳng qua chỉ là một tình thế bắt buộc. Cô sẽ không kiêu ngạo vì một chiến thắng hiểm hóc cỏn con này.

"Tôi vất vả trong bệnh viện mấy ngày, hôm nay vừa trở về, chỉ muốn yên lặng ngồi trong dòng người quan sát xem sao, cậu không để tôi nghỉ ngơi yên được à?" Trước khi nhận lấy micro trong tay A Phong, Lệ Nam Hành còn không quên liếc anh ta một cái đầy khó chịu.

A Phong cười khẽ: "Chỉ là nói vài câu thôi mà, một câu của lão đại anh còn hơn mười câu của chúng tôi nữa, chuyện cổ vũ tinh thần này thì anh làm tốt hơn tôi rất nhiều."

"Cổ vũ tinh thần?" Lệ Nam Hành cười khẩy, sau đó không thay đổi sắc mặt cầm micro lên nói thẳng: "Chỉ trong vài giây trước thôi, A Phong – người trong mắt các cậu là người quản lý trụ sở căn cứ, đồng thời cũng là người đứng thứ hai trong căn cứ XI này đã bảo tôi nói vài câu cổ vũ tinh thần.

Tinh thần? Các cậu có à?"

A Phong: "..."

Mọi người trêи sân: "..."

"Dù mấy trận thi đấu thi sát hạch hôm nay đã có kết quả nhưng tôi không muốn đánh giá biểu hiện của mọi người, càng không muốn nhớ lại quá trình sát hạch thảm không nỡ nhìn lại kia của các cậu. Nhất là mấy người ở đội Hai, rõ ràng các cậu có thể phát huy được ưu thế ứng chiến tốt hơn nữa, nhưng các cậu đã không bỏ ra được nổi bảy mươi phần trăm bản lĩnh thật của mình, sao nào? Các cậu nghĩ đến căn cứ XI này để chơi trò gia đình à? Chỉ cần tùy ý khoa tay múa chân vài lần trêи sân huấn luyện này là có thể khoác lên mình đồng phục chiến đấu chính thức sao?"

Tất cả mọi người trêи sân đều yên lặng, tính cả quản lý cùng huấn luyện viên và cả đám người mới thì cũng gần trăm người. Vậy mà lại yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ mồn một.

Ánh mắt của Lệ Nam Hành lạnh như sương, quét qua các thành viên của hai đội người mới đang khϊế͙p͙ sợ đứng như trời trồng một chỗ, không dám làm một cử động nhỏ nào, ngay cả nói cũng chẳng dám hé miệng kia: "Gần đây tôi không ở căn cứ, không giám sát được toàn bộ quá trình tình hình huấn luyện thực chiến của thành viên cả hai đội. Nhưng điều khiến tôi không tài nào tin nổi là, tôi ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, hôm nay hiếm khi có lúc rảnh rỗi trở về xem thi sát hạch, nhưng lại không thấy bất cứ ai trong các cậu có chút tiến bộ nào, trái lại còn thụt lùi rất nhiều. Nếu hôm nay tôi là người phán quyết, đừng nói gì đến việc hai đội còn có thêm một tiêu chuẩn khác, đối với tôi, không có một ai trong các cậu đạt tiêu chuẩn hết!"

"Biết tại sao căn cứ XI được gọi là căn cứ XI không? Trong xã hội học, X là biểu tượng của sự hoàn mỹ, trong số học có nghĩa là không biết. I là impregnable, có nghĩa là không gì địch nổi, là sự cứng rắn không thể phá vỡ! Impregnable là mục đích của căn cứ, mỗi một thành viên trong căn cứ buộc phải có bản lĩnh thực sự nhất định trong một phương diện nào đó, mỗi một tấc đất ở đây, không phải là nơi bất cứ tên nhát gan nào cũng có thể dễ dàng đặt chân vào được! Cho dù ai trong các cậu đều vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi gánh trách nhiệm trêи vai, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể sẽ gặp phải nguy hiểm muôn trùng bất ngờ trong một nhiệm vụ nào đó. Chỉ cần một chút sai lầm hay là tốc độ tay chân hơi yếu thế, đều khiến cho kẻ địch thừa cơ hội xông lên, còn bản thân thì chết không có chỗ chôn."

"Các cậu vào căn cứ XI vì điều gì? Chỉ vì người bước ra từ nơi này có thể có chỗ đứng ở trong phạm vi thế lực của quân đội và cảnh sát sao? Hay là bởi vì được mang cái danh căn cứ XI thì sẽ rất ngầu? Đi đến đâu đều hơn người ta một bậc? Hay chỉ là muốn tìm một nơi sống tạm bợ mấy năm?

Các cậu nghĩ đây là đâu? Là trường đại học hay là nhà trẻ? Hay các cậu nghĩ rằng sự nổi tiếng của căn cứ XI chỉ là thùng rỗng kêu to, có thể để một đám lưu manh đứng ở đây tùy tiện lòe mắt lừa gạt người ta?"

"Tôi không có lời cổ vũ gì hay ho, chỉ có một câu, các cậu hãy mau mở to hai mắt nhìn rõ vùng đất dưới chân này rốt cuộc không giống bên ngoài ở điểm nào, đừng để đến khi các cậu phải bỏ mạng và máu tươi của mình ra rồi mới hối hận. Người có năng lực, ở lại, người không có năng lực, cút."

Cả sân vẫn im lặng nhưng không ai tỏ vẻ bất mãn, bao gồm cả A Phong vốn ban đầu chỉ muốn để Lệ lão đại gánh vác thế trận này giúp mình, lúc này đây cũng đã thôi tỏ vẻ cợt nhả, nghiêm túc đứng ở bên cạnh.

Phong Lăng yên lặng đứng nghe.

Đúng là từ xưa nay Lệ Nam Hành chưa bao giờ nuông chiều một ai, cho dù anh từng nói lúc trước khi cô vừa vào căn cứ đã luôn để ý đến cô, dù cho vóc người của cô nhỏ bé hơn những thành viên khác, nhưng anh chưa bao giờ mềm lòng với cô cả. Muốn ở lại căn cứ, còn muốn giữ lại mạng mình, thế thì chỉ có cách là càng ngày càng mạnh mẽ hơn, như vậy mới không cho kẻ địch có một cơ hội nào cả. Trong căn cứ cần một nòng cốt mới đầy dũng mãnh, chứ không phải đám người chỉ gặp chút chuyện đã phải đặt thêm vài cái bài vị ở trước cửa trụ sở căn cứ. Bọn họ cần những anh em có thể dũng cảm giết địch, chứ không phải những vật trang trí vừa ra chiến trường là chết ngay.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)