Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 236

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 236
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thấy tin nhắn gửi đến từ một số lạ, một tay Phong Lăng chống lên cái đầu đang ướt nhẹp của mình nhìn mấy chữ này, cô cảm thấy hơi nghi ngờ và ngạc nhiên.

Cô nghi ngờ không biết người gửi này là ai?

Còn ngạc nhiên hơn nữa là hình như người này biết bây giờ cô đang ở khách sạn này? Họ theo dõi cô ư? Hay là người trong khách sạn? Hay là...

Lúc cô đang suy nghĩ không biết có cần hỏi Lệ Nam Hành hay không, người đó lại gửi tin nhắn đến: "Là tôi đây, không đoán ra tôi là ai à? Mau xuống đi, tôi có thứ này muốn cho cô."

Phong Lăng cầm điện thoại trầm tư suy nghĩ một lúc, mở rộng khả năng có thể là bạn bè của mình ở Boston, cô nhớ có một số người nói sắp tới sẽ đến Los Angeles tìm cô. Dù đó đều chỉ là những lời hứa hẹn trót lưỡi đầu môi, thật sự chưa từng thấy ai đến. Cô lại nhìn dãy số thuộc địa phận Los Angeles, đoán rằng có khả năng là sau khi đến đây, bạn bè ở Boston của cô đã đổi số điện thoại khác.

Là ai nhỉ?

Dù Phong Lăng cảm thấy cách chào hỏi này hơi có vẻ gì đó sai sai, nhưng dẫu sao cô cũng có bản lĩnh nhất định, người bình thường sẽ chẳng thể làm gì được cô, nên cô cũng không có gì phải lo lắng và đề phòng cả. Phong Lăng đứng dậy khỏi bồn tắm. Lúc ra ngoài, cô mới nhìn thấy có một bộ đồ mới đặt trêи sofa, chắc là Lệ Nam Hành bảo nhân viên khách sạn đi mua rồi mang đến đây trước lúc anh đi ra ngoài, dẫu sao thì bộ quần áo hôm qua của cô đã không thể mặc được nữa.

Phong Lăng mặc đồ, sau đó xuống dưới tầng, cô đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe dưới hầm của khách sạn. Đương nhiên cô có bỏ súng vào trong túi, khả năng nhạy bén trời sinh khiến cô chưa bao giờ mất cảnh giác.

Kết quả sau khi xuất hiện ở bãi đậu xe, Phong Lăng thấy chẳng có ai ở dưới này cả, xung quanh có khá nhiều xe đang đỗ. Nhìn từ bên ngoài, cô cũng không thấy có bất kỳ ai ở bên trong những chiếc xe đó, trong xe hoàn toàn không hề có người.

Cô lại nhìn tin nhắn trong điện thoại, cả một lúc lâu chưa nhìn thấy ai, tâm lý đề phòng của cô càng lên cao hơn. Đúng lúc cô đang định quay người rời đi, đột nhiên không biết từ đâu đó có một bóng người nhảy ra, người đó mang mùi rượu nồng nặc. Giây phút người đó bổ nhào tới, Phong Lăng theo bản năng quay người lại tung một cú đấm, nhưng đối phương đột nhiên cúi người xuống ôm chầm lấy chân cô: "Bà xã... bà xã... em đừng rời xa anh... a a... bà xã... anh biết lỗi rồi..."

Đột nhiên bị người lạ ôm lấy chân, Phong Lăng lập tức có vẻ kinh ngạc cúi đầu xuống thì thấy là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nửa đầu bị hói đang ôm cô kêu khóc. Dù cách một lớp vải của chiếc quần cô đang mặc, nhưng đột nhiên bị người ta ôm thế này, còn gọi cô là bà xã gì đó,

Phong Lăng vẫn thấy ghê tởm đến mức nổi hết cả gai ốc, cô tức giận quát: "Ông là ai? Bỏ tôi ra!"

"Bà xã... anh biết lỗi rồi bà xã... Sau này anh sẽ không ra ngoài ăn chơi bù khú nữa... anh xin em... về nhà đi... bà xã..."

Bình thường lúc Lệ Nam Hành trêu chọc gọi cô là cô vợ nhỏ, dù ngoài miệng Phong Lãng nói không vui, nhưng trong lòng thực sự không hề thấy bực bội.

Bây giờ đột nhiên bị một con ma men lạ hoắc gọi là bà xã thế này, Phong Lăng chỉ thấy vô cùng ghê tởm, kháng cự. Cô cũng không kịp nghĩ nhiều tại sao ở một nơi như Los Angeles lại vừa hay có nhiều người Hoa đến vậy, tại sao ở dưới bãi đỗ xe dưới hầm, cô cũng có thể gặp phải một con ma men biết nói tiếng Trung. Dường như có chuyện gì đó được sắp đặt trước, cô chỉ chán ghét không ngừng dùng sức đá người đó.

Kết quả, Phong Lăng vừa đá lăn ông ta ra đất, định bỏ đi thì người đó lại loạng choạng bò dậy tiếp tục ra sức ôm lấy chân cô không buông: "Bà xã... bà xã... em đừng đi mà..."

"Cút!?" Phong Lăng đã thật sự nổi giận, cô quay người lại tiếp tục đá người đó lăn ra đất. Một chút lý trí còn sót lại nhắc nhở cô, ngoài thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài căn cứ ra thì không được tùy ý giết người, để không gây rắc rối cho căn cứ. Cô cố nén cảm giác mắc ói đến mức nổi cơn phẫn nộ xuống, cầm điện thoại lên để xem rốt cuộc tin nhắn ban nãy đó có vấn đề gì.

Chẳng hiểu thế nào cô lại không trông thấy một người quen nào, ngược lại thì có một con ma men lao ra.

Nào ngờ con ma men đó đột nhiên hét to "A" lên một tiếng, nhất thời thu hút sự chú ý của cô. Phong Lăng ngoảnh đầu lại, trông thấy ông ta đang lảo đảo bò dậy, sau đó cười hi hi vừa gọi bà xã vừa chạy về phía cô.

Phong Lăng tránh xa ra với vẻ mặt đầy sự ghê tởm, thấy xe ở bên này quá nhiều, có hơi vướng víu, cô dứt khoát đi lên một vị trí rộng rãi ở bên trêи, đồng thời cầm điện thoại, sự nghi hoặc và tâm lý phòng bị trong lòng cô dần trào dâng.

"Bà xã, anh thật sự không cố ý mà..."

Lão ma men vẫn đứng giữa mấy chiếc xe ở đó gào khóc khiến trong lòng cô rối rắm.

Đúng lúc này, Phong Lăng đột nhiên nghe thấy có tiếng xe ở bãi đỗ xe bên trái đang đi vào, cô ngoảnh sang nhìn thì thấy là chiếc Hummer màu đen của Lệ Nam Hành, cô nhận ra biển số xe của anh. Thấy anh đã về, tâm lý ngờ vực bởi tin nhắn ban nãy của cô lập tức vơi đi một chút, cô vội vàng bước lên mấy bước định đón anh.

Đột nhiên, con đường bên phải phía sau cô ánh lên tia sáng chói mắt!

Phong Lăng chợt cảm thấy chiếc Hummer màu đen ở phía trước đồng thời cũng vội vã nháy đèn pha lên như đang nhắc nhở cô điều gì đó. Cô quay người lại nhìn thì thấy ánh đèn sau lưng mình cực kỳ chói mắt. Một chiếc SUV màu bạc cũ kỹ đang lao về phía cô với tốc độ vượt quá quy định trong bãi đỗ xe gấp mười lần.

Phong Lăng bị lão ma men kia quấy rầy đến mức rối trí, cô cầm chiếc điện thoại trong tay, cảm giác như thời gian đang dừng lại trong phút chốc.

Đến khi cô phản ứng lại, định nhanh chóng nhảy người lên, bất chợt nghe thấy giọng nói của Lệ Nam Hành trêи chiếc Hummer màu đen vang lên:

"Phía sau!"

Dường như theo bản năng, cô nhanh nhẹn né người sang phía mà anh nói trong chốc lát, nhưng dẫu sao thì động tác này cũng đã muộn, chiếc xe cấp tốc lao về phía cô đã phóng tới gần.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai ánh đèn pha giao thoa vào nhau, sau đó một tiếng "ầm" lớn vang lên. Phong Lăng bị tốc độ tránh né của bản thân mình và cảm giác chấn động này làm cho ngã sõng soài dưới đất. Cô vô cùng hoảng loạn, ngoảnh lại nhìn về phía hai chiếc xe đâm sầm vào nhau, hai chiếc xe đều bị đâm rất nghiêm trọng. Dù chiếc SUV đã rất cũ, nhưng vẫn rất chắc chắn, rõ ràng nó đã được cải tiến, đến đầu xe của Lệ Nam Hành cũng bị nó đâm đến mức biến dạng đi nhiều.

Cô không màng tới cơn đau nhức dưới đầu gối, lập tức trở mình đứng dậy, định đi đến chỗ chiếc Hummer xem sao. Kết quả cô vừa đi đến đã thấy trong cửa sổ của chiếc Hummer màu đen, Lệ Nam Hành đang giơ cánh tay ra khỏi túi khí vừa bị nổ do chấn động mạnh, anh dùng một con dao găm luôn dắt bên mình đâm mấy nhát quả quyết rạch túi khí vướng víu đó ra, anh đã chọc thủng hết toàn bộ túi khí.

Sau đó, anh lưu loát quay đầu xe, gạt cần số, bánh xe nhanh chóng xoay tròn, anh tiếp tục phóng xe lên, ầm một tiếng, tiếp tục đâm mạnh vào chiếc SUV ở đối diện, khiến nó lùi lại một mét.

"Âm!" Đèn của hai chiếc xe đã sớm bị hỏng hết.

"Uỳnh!" Mặt trước xe cũng đã hư hại nặng.

"Ầm!" Kính chắn gió cũng bị vỡ tan tành.

Người trong chiếc SUV rõ ràng không có tố chất thân thể tốt như Lệ Nam Hành, trước sự va chạm kịch liệt, người đó đã không còn sức để làm gì nữa, ông ta tuyệt vọng mắc kẹt giữa vô lăng và ghế lái trong xe, không thể thoát nổi!

*****

Phong Lăng biết lúc nãy, chắc chỉ 0. 01 giây nữa thôi là mình đã chạm mặt tử thần, nhưng cô không hề hay biết khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Lệ Nam Hành đã lo lắng và sốt sắng đến mức nào, cô chỉ thấy anh đâm sầm vào chiếc xe đó như phát điên.

Bây giờ trêи xe anh, đến túi khí cũng không có.

Cô hét lên với anh: "Dừng lại, Lệ Nam Hành, anh dừng xe lại!"

Sau vài cú đâm liên tiếp, Lệ Nam Hành đã đâm chiếc SUV đó biến dạng đến mức ở giữa thì lõm và hai bên thì lồi ra. Dù chiếc xe đó đã qua cải tiến, nhưng trước mặt xe của Lệ Nam Hành, dường như nó vẫn chỉ là hàng "con cháu". Đặc biệt là Lệ Nam Hành đã sử dụng vị trí kiên cố nhất ở phía đầu xe để đâm thẳng về phía trước, dù nhìn có vẻ như anh đang phát điên, nhưng thực chất mỗi cú đâm của anh đều rất chuẩn xác và mạnh mẽ.

Cuối cùng thì chiếc Hummer màu đen cũng dừng lại, Phong Lăng chạy lại bên cạnh cửa xe, chỉ thấy Lệ Nam Hành bước ra từ cửa xe đã bị biến dạng nghiêm trọng, anh vươn tay kéo lấy Phong Lăng, thở hổn hến kéo cô vào lòng mình, ôm thật chặt.

"Lệ Nam Hành, anh điên rồi à..." Phong Lăng túm chặt lấy chỗ áo ở bên hông anh, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mắt cô hơi đỏ lên: "Trong xe anh không còn túi khí, anh sẽ bị thương đấy! Xe chấn động mạnh như vậy, anh tưởng người mình làm bằng sắt à..."

Lệ Nam Hành ôm chặt lấy cô, như thế muốn chắc chắn rằng cô vẫn bình yên trong lòng mình. Vài giây sau, hơi thở hổn hển kịch liệt của người đàn ông dần bình ổn lại, anh giữ nguyên tư thế ôm cô, rồi dịu dàng hôn lên gáy cô: "Em không ở trong phòng nghỉ ngơi, tự nhiên chạy ra đây làm gì? Bình thường tính cảnh giác của em cao lắm cơ mà, sao ban nãy lại như thế?"

Phong Lăng vừa định nói chuyện tin nhắn, nhưng chợt nhớ đến lão ma men ban nãy, cô ngoảnh phắt người lại, chỉ thấy ông ta đang lặng lẽ di chuyển từng chút từng chút một ra bên ngoài từ phía sau một hàng xe ở đằng trước.

Đột nhiên tay cô sờ thấy máu trêи mu bàn tay của Lệ Nam Hành, đoán là anh bị thương lúc túi khí bị bật ra, anh vừa dùng sức rút tay mình ra, vừa dùng con dao găm rạch thủng túi khí. Phong Lăng cảm thấy áy náy, lập tức rút khẩu súng ở bên hông ra, bắn một phát vào chân của lão ma men đang từ từ di chuyển.

Nếu không phải căn cứ có quy định ngoài lúc làm nhiệm vụ ra thì không được lạm sát ở bên ngoài, hơn nữa cô cần phải giữ lại nhân chứng sống để nắm giữ chứng cứ của đối phương thì bây giờ cô thật sự muốn bắn thẳng một phát súng vào đầu lão ma men này.

Rõ ràng ông ta và người bây giờ bị đâm đến mức sống dở chết dở trêи xe kia là cùng một giuộc với nhau!

Mắt cá chân của lão ma men đã trúng một viên đạn, ông ta đau tới mức kêu lên thảm thiết, sau đõ ngã lăn ra đất. Ông ta chật vật ôm mắt cá chân bị thương mà vẫn cố sức muốn bò ra ngoài. Phong Lăng vừa quả quyết vừa nhanh nhẹn nổ thêm một phát súng nữa lên phía trước, bắn trúng vào ốc vít cố định bên dưới biển chỉ dẫn khu AB trong một bãi đậu xe trước mặt ông ta, biển chỉ dẫn chợt lắc lư rồi rơi xuống đất, vừa hay cả tấm biển màu xanh to lớn đã chặn đường bò lên phía trước của lão ma men.

Cô tiếp tục ngoảnh lại nhìn vào bên trong chiếc SUV, trông thấy người ngồi ở vị trí ghế lái là một người đàn ông trung niên, lạ mặt. Nhưng bây giờ đối phương đang trong tình trạng vỡ đầu chảy máu, ông ta ngồi đó, không biết đã chết hay còn đang thoi thóp.

Rõ ràng ban nãy Lệ Nam Hành định đâm chết ông ta.

"Về em sẽ nói với anh sau." Phong Lăng vừa nói vừa nhìn sang phía khác, cô cúi đầu thấy hai tay của Lệ Nam Hành vẫn đang chảy máu, cô lại nhìn anh một lượt từ trêи xuống dưới: "Anh còn bị thương ở đâu nữa không?"

Sắc mặt của người đàn ông hơi tái, hiển nhiên lực va chạm lúc nãy đã gây tốn thương không nhẹ cho anh.

"Anh không sao." Người đàn ông khàn giọng đáp lại, anh nắm chặt lấy tay cô, rõ ràng dù chút vết thương này của anh có như thế nào cũng không quan trọng bằng sự an toàn của cô.

Gần đây có một bệnh viện lớn của Los Angeles, sau khi Lệ Nam Hành gọi điện cho cấp cứu và cảnh sát, cảnh sát và bác sĩ đã lập tức có mặt ngay.

Hành vi cố ý giết người một cách rõ rệt này căn bản không cần căn cứ XI phải tự giải quyết, camera giám sát ở bãi đỗ xe dưới lòng đất có thể phát lại toàn bộ quá trình xảy ra ở hiện trường một cách rõ ràng, cảnh sát có thể bắt tay vào điều tra chân tướng của tất cả sự việc.

Lúc người đàn ông bên trong chiếc SUV được lôi ra ngoài, người ông ta bê bết máu, hoàn toàn bất động hệt như người chết. Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, mắt Lệ Nam Hành đỏ ngầu, đanh mặt đâm từng cú vào xe của người đó, bàn tay của Phong Lăng gắt gao nắm chặt lấy cổ tay anh, nhưng lại bị người đàn ông lật tay nắm lấy tay cô.

Cả lão ma men ngã dưới đất không đứng dậy nổi cũng bị cảnh sát đưa đi, vì lo ngại thận phận của Phong Lăng và Lệ Nam Hành ở căn cứ XI, nên dù hai người họ cần phải đi theo cảnh sát để phối hợp điều tra, nhưng thấy Lệ Nam Hành bị thương, thái độ của Phong Lăng rõ ràng rất lạnh lùng, trầm mặc, không muốn đi theo, cảnh sát đành nói đợi đến lúc cần sẽ gọi điện thoại cho họ. Sau khi nhận được lời đồng ý, cảnh sát lập tức dẫn hai người đàn ông kia đi.

Bác sĩ đi lên khách sạn cùng họ, lúc vào phòng, họ chỉ kiểm tra một cách đơn giản là đã đưa ra kết luận.

Trêи người Lệ Nam Hành, ngoài cánh tay bị dao găm rạch một vết thương dài khoảng mười mấy phân ra, chỉ còn vài vết thương nhỏ do bị thủy tỉnh làm xước trán và mu bàn tay. Lúc đó lực va chạm quá lớn, kính xe đã bị vỡ, các mảnh thủy tỉnh vỡ ra đâm vào da thịt. Hơn nữa lực va chạm liên tiếp mấy lần của hai chiếc xe quá lớn, Lệ Nam Hành coi như đã trải qua mấy lần va chạm mạnh hệt như tai nạn xe. Dù tố chất cơ thể anh có tốt đến mấy thì cũng là người làm bằng da bằng thịt, nên anh hơi bị chấn động não nhẹ, nhưng không quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn.

Bác sĩ cẩn thận gắp các mảnh thủy tỉnh vỡ găm vào da thịt của anh ra, sau khi thoa thuốc và xử lý chỗ vết thương ngoài da xong, bác sĩ để lại ít bông băng, nước thuốc và một ít thuốc hạ sốt. Sau khi kiểm tra xác nhận rằng Lệ Nam Hành không có có gì đáng ngại, bấy giờ bác sĩ mới rời đi.

Bác sĩ đi rồi, Phong Lăng quay người mang chiếc khăn bông vừa bị dính máu đi giặt, sau khi giặt sạch sẽ, cô cầm ra ngoài, tiếp tục lau mặt cho Lệ Nam Hành.

Lúc lau mặt cho anh, cô tránh vết thương nhỏ trêи trán anh ra một cách cẩn thận. Thấy mấy vết thương trêи người anh không quá nghiêm trọng, nhưng tốt xấu gì cũng đã bị thương, Phong Lăng lại nhớ đến cảnh tượng anh lao về phía chiếc xe đó hệt như không muốn sống nữa, trái tìm cô chợt đau nhói như bị ai bóp nghẹt, hình như cô đã từng có cảm giác như thế này rồi.

Đúng, chính là ngày cô vô tình nghe tin Lệ Nam Hành đã kết hôn, cô như chết lặng, trái tim thắt lại, đau đến mức tới không còn sức để kêu lên một tiếng.

Phong Lăng vẫn đang lau người cho anh, bây giờ cô đã lau đến cố, Lệ Nam Hành đột nhiên nắm lấy một bàn tay trống không của cô.

"Anh đừng làm loạn nữa." Phong Lăng khẽ lên tiếng ra lệnh.

Lệ Nam Hành ừm một tiếng, nhắm mắt lại, đầu không nhúc nhích, nhưng tay anh vẫn luôn nắm lấy tay cô không rời. Thậm chí anh còn đan từng ngón tay vào kẽ hở của tay cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau.

Nhưng hành động thân mật như vậy cũng không thể khiến trái tìm hoảng sợ của Phong Lăng bình tĩnh lại được. Cô không hiểu, một người từng chứng kiến bao cảnh sống chết như Lệ Nam Hành, vào giây phút ban nãy, rốt cuộc anh đã nghĩ gì? Anh đã vô cùng nổi giận, cũng vô cùng sợ hãi, cho nên lúc đó mới đột nhiên như phát điên, anh làm vậy là vì cô, cô biết.

Chính vì biết, nên Phong Lăng mới có cảm giác rung động khó diễn tả bằng lời.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)