Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 235

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 235
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phong Lăng căn bản không biết rằng, một người bình thường luôn lạnh lùng như cô nhưng khi cô đỏ mặt dưới thân anh, không ngừng thở hổn hển, run rẩy, lúc thì nhíu chặt hàng lông mày, lúc thì không khống chế được phát ra những âm thanh đứt đoạn cố gắng kiềm chế, quả thực khiến anh không thể khống chế được bản thân.

Cô nhắm mắt bất động nhưng vành tai đã nóng bừng đỏ ửng vì câu nói của anh.

Thấy cô bị anh trêu đến mức căn bản không thể ngủ tiếp được, người đàn ông khẽ bật cười, nói bên tai cô: "Ban nãy anh tha cho em là vì em khóc dữ quá, nhưng như thế không có nghĩa là anh thật sự kết thúc rồi đâu."

Nghe thấy lời nói này, Phong Lăng chợt mở choàng mắt, ánh mắt nửa mê nửa tỉnh mơ màng nhìn người đàn ông đúng là vẫn chưa thỏa mãn ở sau lưng mình. Cô vô thức muốn nhích người ra khỏi lòng anh, cô định nhích người lên trước từng chút để trốn, nhưng đã bị người đàn ông kéo một cái, ôm vào lòng không thể động đậy.

Cùng lúc đó, Lệ Nam Hành kéo tay cô hướng xuống phía dưới: "Anh tắm cho em xong là vẫn giữ nguyên trạng thái này đây, đều tại em hết đấy."

Phong Lăng lập tức nổi giận, anh giày vò cô cả một đêm thế mà còn chưa thỏa mãn, cô bèn rút cái gối dưới đầu định đập anh: "Anh là cái đồ cầm thú! Em muốn ngủ! Anh mà còn không cho em ngủ là em sẽ bắn bỏ anh luôn đấy! Anh... ưm!"

Bàn tay cô bị người đàn ông nắm chặt, áp xuống nơi nào đó của anh. Phong Lăng nhất thời bị chặn miệng, thoáng một cái không thể cất tiếng để mắng được, chỉ thấy đỉnh đầu mình đang nóng hầm hập.

"Hết cách, thật sự anh nhịn quá lâu rồi, bao nhiêu năm rồi còn gì?" Qua khe hở của rèm cửa, người đàn ông tiếp tục hôn cô thật sâu, sau đó trượt xuống, lại hôn lên cần cổ đã đầy vết đỏ mờ ám của cô như say mê.

Sau khi hôn một lúc, dù Phong Lăng đã mệt đến mức sắp tê liệt, nhưng cô cũng không thể kiềm chế được nữa. Cả một đêm bị người đàn ông giày vò, cơ thể cô vẫn đang trong trạng thái nhạy cảm. Mệt thì mệt, nhưng đủ loại dư vị vẫn còn trên cơ thể, cô thể không chịu thêm bất cứ kích thích nào, dư âm của tình yêu trên giường lại trở nên mãnh liệt hơn.

Lúc đôi môi của hai người dán chặt không rời, Lệ Nam Hành nghe thấy Phong Lăng nói một câu rất khẽ, âm điệu vừa có vẻ khàn khàn mệt mỏi sau khi làm chuyện đó, vừa hơi xấu hổ, nói chung vẫn là giọng nói đầy cám dỗ khiến anh không thể khống chế ở trên giường: "Rốt cuộc phải làm thêm bao nhiêu lần nữa anh mới thỏa mãn... trời đã sáng rồi..."

Mấy chữ cuối cùng cô nói hình như còn hơi run rẩy, vì động tác người đàn ông đang vuốt ve cô dưới chăn, nên cơ thể cô run lên kịch liệt, sự ngại ngùng tiếp tục bao phủ cô.

...

Mười hai giờ trưa, chuông điện thoại của Lệ Nam Hành không ngừng reo lên, anh bực bội nhíu mày. Hai phút sau, Phong Lăng định tỉnh giấc, mở choàng mắt, anh ngồi dậy điều chỉnh điện thoại sang chế độ rung, đồng thời nhìn số gọi đến. Anh không nghe máy, mà ném chiếc điện thoại về lại đầu giường.

Phong Lăng đang ngủ vùi trong chiếc chăn mềm mại lộn xộn. Hiếm có khi nào một người có tính cảnh giác cao như Phong Lăng lại không bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, vậy mà giờ cô vẫn co người trong căn, ngủ say sưa.

Tối qua, Lệ Nam Hành không nhớ rốt cuộc hai người họ đã làm bao nhiêu lần. Anh chỉ nhìn vào chiếc thùng rác ở một vị trí cách đó không xa trong phòng, bên trong có để mấy cái bao cao su đã sử dụng, thậm chí ba chiếc bao cao su siêu mỏng 001 đã dùng hết sạch, anh còn mở thêm một hộp khác mà khách sạn chuẩn bị sẵn trong phòng tắm. Sáng nay, anh vần vò cô trong chăn một hồi, lại làm thêm hai lần, về sau hình như Phong Lăng đã gần như mê man, đến nỗi gào thét cũng không ra tiếng nữa, nhưng đôi má cô vẫn ửng hồng khiến người ta muốn tìm lại lý trí cũng không được, căn bản không thể nương tay...

Lệ Nam Hành dựa người lên đầu giường, vuốt ve trán của Phong Lăng.

Anh không nhớ đã nghe nói điều này ở đâu, có vài cô gái quá yếu ớt, đột nhiên trải qua một cuộc ân ái quá mãnh liệt, thậm chí còn có thể bị sốt và mắc vài chứng bệnh do quá mệt mỏi. Đương nhiên tình huống này rất ít, nhưng anh biết rất rõ, tối qua rốt cuộc anh đã giày vò cô tới mức nào, cho nên ít nhiều anh vẫn thấy hơi lo lắng cho sức khỏe của cô.

Nhưng nơi dưới bàn tay anh không nóng, thân nhiệt rất bình thường. Lúc này, anh không khỏi nhớ đến đêm trên núi tuyết ngày xưa là lần đầu tiên của cô, sau đó cô nằm trên giường ba ngày, không biết có phải lúc đó đã thật sự bị bệnh nặng hay không.

Bây giờ, dù cô đã có thể chịu đựng được nhưng lại ngủ rất say, như thể dù trời có sập xuống, miễn không rơi xuống người cô thì cô vẫn không nghe, không cảm thấy gì.

Lệ Nam Hành trông thấy cô vì động tác trong giấc mơ mà bất cẩn thò cánh tay ra khỏi mép chăn, dù gì thì bây giờ trời cũng lạnh, kể cả trong phòng khách sạn có điều hòa và lò sưởi, nhưng không khí vẫn hơi lạnh giá. Sợ cô bị lạnh tỉnh giấc, Lệ Nam Hành kéo chăn đắp lên người cô.

Trong giấc mơ, Phong Lăng theo bản năng ôm chặt chiếc chăn, cô ngủ say mà mặt đỏ ửng.

Trước lúc trời sáng, anh đã bế cô vào phòng tắm để tắm rửa. Nhưng sau đó khi lại làm thêm hai lần nữa, anh sợ tiếp tục tắm cho cô lại khiến mình bốc hỏa, sợ mình lại tiếp tục làm gì đó, nên anh dứt khoát không bế cô đi tắm rửa nữa. May là sau đó đều dùng bao cao su, nên cũng không có gì lộn xộn, bừa bãi cả.

Nhưng anh vẫn chưa yên tâm, để tránh việc lúc Phong Lăng ngủ dậy, thấy tình trạng trên người mình quá tệ mà nổi cáu với mình, người đàn ông nhẹ nhàng thò tay vào trong chăn, xoa nắn vào bên hông cô, sau đó tiếp tục trượt xuống dưới. Xác định mồ hồi toát trên người cô lúc sáng đã ráo hết và người cô bây giờ rất sạch sẽ, da dẻ trơn nhẵn, rất ăn khớp với trạng thái ưa sạch sẽ bình thường của cô.

Song anh bình tĩnh sờ xuống phía dưới, nhưng sau khi sờ một lúc, anh lại véo mạnh lên hông cô. Lúc cúi xuống nhìn Phong Lăng dường như đã ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, anh liền hôn lên chóp mũi cô.

Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, nhưng là tiếng chuông điện thoại bàn nội bộ cạnh giường của khách sạn, chứ không phải là điện thoại của anh.

Lệ Nam Hành nghe máy, giọng nói lễ phép, khách sáo của nhân viên khách sạn vang lên, nguyên nhân là khách sạn đã chuẩn bị bữa trưa. Vì kiểm tra thấy sáng nay, hai người họ không đi ăn sáng nên muốn nhắc nhở họ ăn trưa đúng bữa, tránh để đói lả cả người.

Lệ Nam Hành lập tức đặt mấy món, anh vẫn nhớ Phong Lăng muốn ăn lẩu. Nồi lẩu mà hôm qua anh nấu ở đây hoàn toàn chỉ để ăn tạm cho kịp thời gian, hôm nay nhất định anh phải tìm cơ hội để cô ăn một bữa lẩu ngon ở một quán chuẩn vị của Los Angeles. Vì thế anh không gọi nhiều món cho bữa trưa ở khách sạn, đa phần đều là những món dễ tiêu hóa, tránh sau khi cô ngủ dậy, không ăn gì thì dạ dày sẽ khó chịu.

Nửa tiếng sau, chuông điện thoại lại vang lên, nhân viên khách sạn đã đẩy xe thức ăn đến trước cửa.

Lệ Nam Hành đứng dậy ra nhặt chiếc áo choàng tắm không nhớ rốt cuộc tối qua đã rơi dưới đất từ lúc nào mặc lên người, đi ra mở cửa. Sau khi anh đặt thì người của khách sạn mới làm bữa trưa, nên bây giờ vẫn còn nóng.

*****

Phong Lăng thật sự rất mệt, cô đã mất quá nhiều sức, nên ngủ thẳng một mạch đến hơn một giờ chiều mới dậy.

Tấm rèm hé mở để lọt một tia nắng vào trong phòng không biết đã bị kéo kín mít lại từ bao giờ, cửa sổ trong phòng này đều là dạng cửa sát đất, nên đủ thấy rèm cửa phải lớn đến mức nào.

Cô bò dậy, do rèm cửa đã bị kéo kín, ngoài ngọn đèn tường ở trước giường ra, xung quanh đều là một khoảng không tối tăm. Cô tìm thấy chiếc điện thoại của mình ở cạnh giường, cầm lên xem thì đã đến giờ này rồi.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại chiếu lên tia sáng chói mắt, Phong Lăng híp mắt lại.

Cảnh tượng cô bị người đàn ông giày vò như điên trêи chiếc giường này trước đó khiến đầu óc cô lại đờ ra một lúc lâu.

Thật ra cũng không phải là Lệ Nam Hành quá mất nhân tính, chí ít thì lúc bắt đầu, anh vẫn chú ý xem cô có thoải mái hay không, chốc chốc anh còn cất giọng dịu dàng hỏi cô có đau không. Dù lúc đó, cô không thể nào trả lời được, nhưng ít nhất chắc chắn lúc vừa bắt đầu, anh dịu dàng hơn sau đó rất nhiều.

Sau đó sao anh lại dần mất khống chế?

Hình như cô đã bật khóc, nói với anh một câu gì đó khi nằm bên dưới anh. Vì cảm giác mãn nguyện trong lòng và sự thỏa mãn trêи cơ thể, nên giọng nói của cô đè nén mà run rẩy nói ra câu đó. Sau câu nói gần như là chủ động bày tỏ ấy, người đàn ông này như hệt như đã phát điên, anh đè cô xuống giường, thay đổi đủ loại tư thế.

Mấy tiếng đồng hồ sau đó, cô chỉ nhớ mang máng...

Cô bị anh giày vò đến mức... không khép chân lại được nữa.

Cô nhớ, trong lúc mình mê man, Lệ Nam Hành còn xấu xa nói những lời khiến người ta đỏ mặt tía tai bên tai cô. Lúc đó cô lắp bắp, căn bản không suy nghĩ bình thường được, cho nên anh bảo cô nói gì thì cô nói y như thế.

Buổi sáng, lúc cô lại ngủ say như chết, cô có cảm giác hình như Lệ Nam Hành lại muốn bế mình đi tắm, nhưng sau đó không biết vì sao lại thôi, cuối cùng anh chỉ ôm cô ngủ, đúng là chẳng biết làm sao.

Chiếc áo choàng tắm bị tuột xuống dưới đất hôm qua, giờ đã khô ráo, được đặt cạnh giường, có lẽ là Lệ Nam Hà đã bảo nhân viên khách sạn mang áo choàng tắm mới đến.

Cô chỉ nhìn chiếc áo này một cái, nhưng không mặc vào mà cầm một chiếc áo khác ở bên cạnh lên. Đây là chiếc áo sơ mi mà Lệ Nam Hành đã mặc trêи người sáng hôm qua, trêи chiếc áo này dường như vẫn còn lưu lại mùi hương thơm mát nhàn nhạt dễ chịu của anh.

Cô còn chưa xuống giường thì chuông điện thoại đã vang lên, cô cúi đầu xem thì thấy là tin nhắn của Lệ Nam Hành gửi đến.

Lệ Nam Hành: "Em dậy chưa?"

Phong Lăng ngẩn người ra, một là trong phòng này không có camera, hai là cũng không có bất kỳ ai khác, Lệ Nam Hành cũng không ở bên cạnh cô, vậy tại sao anh lại biết là cô đã dậy? Chỉ là anh trùng hợp gửi tin nhắn đến, chờ sau khi tỉnh lại, cô sẽ trả lời? Hay anh thật sự đoán ra cô đã ngủ dậy?

Sau đó, người đàn ông lại gửi thêm một tin nhắn nữa đến: "Không muốn dậy thì cứ ngủ đi, không phải vội. Tuyết rơi ngập đường, đường ngoại ô bị tuyết đóng dày quá không thể lái xe được, chắc hôm nay không về căn cứ được đâu. Anh sẽ gọi cho Cục Giao thông, bảo họ dọn đường sạch sẽ trước sáng mai, để mình còn về căn cứ."

Nhìn thấy mấy chữ tuyết rơi ngập đường, Phong Lăng mới vội vàng xuống giường. Kết quả, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, cô lảo đảo rồi nhanh chóng ngồi lại xuống giường. Cô lại ngồi nghỉ một lúc lâu, cuối cùng mới có thể đứng dậy được. Phong Lăng đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, giây phút tấm rèm được kéo ra, suýt nữa cô bị chói hết cả mắt. Cô nheo mắt lại mới nhìn thấy tuyết đã phủ trắng xóa ở bên ngoài. Dù đây là con đường lớn của một thành phố sầm uất, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những vị trí bên trêи các công trình máy dọn dẹp tuyết cũng không thể với tới, bên trêи đó đã phủ những đống tuyết dày. Tuyết ở trêи các tuyến đường chính trong thành phố đều đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, dưới mặt đất vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy chỗ đen chỗ trắng trêи con đường nhựa, còn chỗ tuyết đó thì được chất đống ở hai bên đường.

Thấy tình hình này, Phong Lăng biết có khả năng đường ở ngoại ô vẫn chưa kịp xử lý tuyết thật. Dẫu sao căn cứ XI cũng không được xây dựng trong nội thành, còn cách nội thành Los Angeles khá xa. Bình thường ngoài người của căn cứ ra, chẳng còn ai khác đi trêи con đường đó nữa. Vì vậy, nếu trong tình huống không gây ảnh hưởng tới tiến độ thực hiện nhiệm vụ bình thường của căn cứ, bên ngoài không vội vàng dọn đẹp con đường này trước cũng là điều dễ hiểu. Trừ khi là có nhiệm vụ quan trọng, nếu không thì một nơi quản lý quân sự như căn cứ XI chắc chắn sẽ để nhân dân được hưởng lợi ích trước. Những thứ như tuyết thế này, các nơi khác cứ dọn sạch trước, họ có thể chờ.

Phong Lăng thầm nghĩ hình như nơi này cách con đường đó không bao xa, nếu sáng mai dậy sớm lái xe về, chắc vẫn kịp buổi huấn luyện buổi sáng.

Chiếc điện thoại bị ném trêи giường lại rung lên, cô quay người cầm lấy. Lần này là dự báo thời tiết, nói chiều hôm nay còn có một trận tuyết lớn nữa. Đọc xong tin nhắn này, cô lại nhìn tin nhắn mà Lệ Nam Hành vừa gửi tới, sau đó nhắn lại: "Em dậy rồi."

Hình như khoảng hai, ba phút sau, bên đó mới nhắn lại: "Chắc phải một lúc nữa anh mới về được, em mệt thì cứ ngủ tiếp đi, còn không thì dậy tắm rửa đi. Sau đó anh chưa tắm lại cho em, chắc giờ em cũng không được thoải mái lắm."

Sao lại không được thoải mái?

Lệ Nam Hành mắc bệnh sạch sẽ, ngoài lúc quá điên cuồng tối qua, mồ hôi nhễ nhại trêи người bọn họ thật sự đã hòa vào nhau, nhưng chí ít đến sáng, anh vẫn bế cô vào phòng tắm, tắm rửa cẩn thận từ trong ra ngoài. Lúc được anh bế đi tắm, Phong Lăng như sắp phát điên. Sau đó, cô lại bị anh làm thêm hai lần nữa trêи giường, nhưng may sao sáng nay, Lệ Nam Hành chỉ là vì chưa thỏa mãn thôi, chứ không điên cuồng mặc kệ tất thẩy như tối hôm qua.

Vì vậy, cơ thể cô rất sạch sẽ.

Chẳng có một dấu vết gì cả.

Nhưng mới sáng sớm ngày ra, cô đã thảo luận với người đàn ông này về chuyện người ngợm có sạch sẽ hay không, có mệt hay không...

Phong Lăng không nhìn thẳng vào dòng chữ mà anh nhắc đến nữa, nhưng vẫn đáp lại một từ: "Vâng."

Dù người có sạch đến mấy thì Phong Lăng vẫn phải đi tắm một lúc, nếu tối qua, cô vẫn còn có thể đứng dưới vòi sen tắm thì bây giờ cô chỉ còn sức ngồi trong bồn tắm ngâm mình thôi.

Cô đang thả lỏng cơ thể ngâm mình trong bồn tắm đầy nước ấm, Lệ Nam Hành lại gửi đến một tin nhắn nữa, nhưng một lúc sau, Phong Lăng mới đọc được: "Bữa trưa anh gọi khách sạn mang lên vẫn để trêи bàn, chắc bây giờ đã nguội rồi. Nếu em không đói quá thì đừng ăn, chờ anh. Anh cảm thấy chắc bây giờ em chẳng còn sức để đi ra ngoài nữa, nhưng anh đã hứa cho em đi ăn một bữa lẩu ngon nữa rồi nên giờ anh đang ở quán lẩu bên ngoài mua gia vị và nguyên liệu về cho em đây, buổi chiều em không cần phải ra ngoài nữa, cứ nghỉ ngơi đi, chờ anh về."

Vừa rồi, Phong Lãng còn đang nghĩ, mình vừa mệt vừa đói, dù Lệ Nam Hành có thể lực tốt đến mấy đi chăng nữa, dù gì đi nữa anh mới là người mất sức nhiều hơn mà, không lẽ anh không mệt, không buồn ngủ sao? Có việc gì gấp đến mức khiến anh phải ra ngoài trong lúc tuyết rơi ngập đường như thế này?

Kết quả, không ngờ là anh lại đi mua các nguyên liệu về nấu lẩu cho cô.

Cô cong môi, nhắn lại: "Được."

Trả lời tin nhắn xong, Phong Lăng đặt máy xuống, tiếp tục híp mắt ngồi dựa vào thành của bồn tắm. Lúc cô ngồi ngâm thư thái tới mức sắp chìm vào giấc ngủ, chợt nghe thấy chiếc điện thoại rung lên bên tai, cô hé mở đôi mắt, cảm thấy hơi mệt mỏi, mơ màng cầm điện thoại lên thì thấy là một tin nhắn từ một số lạ: "Xuống dưới này đi, bãi đỗ xe dưới hầm của khách sạn."

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)