Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 229

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 229
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Về việc tại sao Lệ Nam Hành lại để ý đến Vạn Kha như vậy, đến buổi trưa Phong Lăng đã tìm ra được đáp án.

Một đám thành viên mới phải vác nặng chạy lâu như thế, cuối cùng mệt đến mức muốn gục ngã ngay tại chỗ, phải vất vả lắm mới chờ được đến trưa để vào nhà ăn trong căn cứ nghỉ ngơi một lúc. Cả đám lập tức túm năm tụm ba đi đến nhà ăn, sau khi ổn định chỗ ngồi liền bắt đầu thầm thì to nhỏ thảo luận về những chuyện xảy ra hôm nay.

Chuyện giữa đàn ông với nhau từ trước đến giờ chẳng cần khách sáo gì, bị bắt trải qua một buổi huấn luyện ma quỷ, họ cũng có thành kiến và bất mãn với sự sắp xếp của vị phó huấn luyện viên kia.

"Chẳng biết lãnh đạo bên trêи của căn cứ nghĩ cái gì mà lại cử một con ma máu lạnh đến làm phó huấn luyện viên của bọn mình, lúc nãy mà bảo tôi chạy thêm hai trăm mét nữa chắc tôi hộc máu bỏ mình tại chỗ luôn"

"Đúng vậy đó, nhưng mà kiểu như cái lão đó, ở trong căn cứ lâu chắc vẫn độc thân nên tâm lý mới vặn vẹo, thích hành hạ người khác thế."

Lúc nghe thấy ba chữ "cái lão đó", Phong Lăng đang uống nước ở bàn bên lập tức bị sặc.

Mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thôi mà, "lão đó" là sao?

Cô bỗng ngước mắt lên nhìn Lệ Nam Hành đang ngồi phía chếch chéo đối diện, thấy anh đã bỏ đũa xuống, không thể hiện cảm xúc gì mà cũng chẳng có động tác gì hơn, rõ là định ngồi ở đó nghe tiếp.

"Nói cũng đúng, hình như huấn luyện viên Phong Lăng cũng không nhiều tuổi lắm đâu, huấn luyện viên bên đội Hai hình như cũng chỉ chừng hai mươi tuổi mà thôi. Sao căn cứ lại bỗng cử tới một người già như vậy? Nhìn cũng già đời lắm rồi, chẳng biết đã ở trong căn bao lâu rồi nhỉ, nhưng lăn lộn trong đây nhiều năm như thế mà chỉ trèo lên được vị trí phó huấn luyện viên của người mới... chẹp chẹp chẹp..."

Phong Lăng: "..."

Cô lại nhìn sang Lệ Nam Hành, thấy lúc này trêи mặt người đàn ông kia vẫn chưa có vẻ gì là tức giận cả, thậm chí khỏe miệng còn hơi hơi cong lên. Nhưng anh cười như thế thà đừng cười còn hơn.

Đúng là khiến người ta lạnh sống lưng.

Nói đi cũng phải nói lại, trong mắt mấy tên nhóc mười mấy tuổi này, người tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đã già lắm rồi sao?

Thấy Lệ Nam Hành đang chuẩn bị đứng dậy, ngay lúc anh vừa khẽ trở mình, Phong Lăng bỗng gắp một cái đùi gà trong phần ăn của mình bỏ vào khay ăn của anh.

Người đàn ông thấy động tác này của cô thì hơi sững ra, sau đó lại nhìn cô.

Phong Lăng không biết cách dỗ dành người ta cho lắm nhưng cô cảm thấy mấy tên nhóc mới vào kia dù sao cũng đã theo mình được vài ngày, nên theo bản năng sinh ra ý nghĩ muốn che chở cho "đàn con". Nhưng lại không thể để Lệ Nam Hành tức giận được, cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng cách dỗ người xấu hổ này – tiện tay ném một cái đùi gà qua để lấy lòng boss Lệ có giá trị mười tỉ, đồng thời nở một nụ cười có hơi cứng nhắc: "Lão đại, ăn đùi gà đi."

Lệ Nam Hành nhìn cái đùi gà bỗng xuất hiện ở trong khay ăn của mình, rồi lại nhìn vẻ mặt tươi cười vô cùng miễn cưỡng của Phong Lăng như đang muốn lấy lòng anh, khóe mắt anh bỗng giật mạnh.

Trêи bàn ăn cách đó không xa, mấy thành viên mới không biết vì lời của mình mà đã hại Phong Lăng mất một cái đùi gà còn đang tiếp tục xì xào bàn tán.

Lúc này bọn họ đã chuyển đề tài từ phó huấn luyện viên sang thảo luận các cấp bậc địa vị cao thấp trong căn cứ, nói đến cách phân bố chức vụ huấn luyện viên căn cứ, huấn luyện viên của nhóm người mới tuy được gọi là huấn luyện viên nhưng lại là một chức vụ vừa căn bản vừa thấp nhất, tương đương với tầng chót. Còn người hỗ trợ cho huấn luyện viên nhóm người mới thì càng là tầng chót của chót, lớn tuổi như thế mà mới trèo lên được vị trí này, đúng là thất bại đến mức không thể thất bại hơn vân vân...

Sau đó họ lại tiếp tục bàn tán nhiều thứ hơn, mãi đến khi nhắc đến vị trí của A Phong, họ mới không đám nói nữa. Sau đó có người run rẩy hỏi Lệ lão đại trong truyền thuyết thì có thân phận như thế nào.

Mấy người lập tức thở dài thườn thượt, sau đó lại nhỏ giọng bảo: "Ba chữ Lệ lão đại chỉ cần nói ra thôi đã khiến người kinh sợ rồi đấy hiểu không? Mấy cậu nói be bé thôi, bàn tán về mấy người khác thì thôi, chứ Lệ lão đại thì tôi không dám ý kiến gì đâu..."

Lệ lão đại mới vừa bị mấy người mắng nhiếc chỉ trích mãi kia đang không cảm xúc ngồi ở bên bàn ăn, vừa chấp nhận nụ cười lúng túng nhưng không thất lễ của Phong Lăng, vừa nghe mấy tên đần ở bên kia nói nhảm.

Cuối cùng vẫn là Vạn Kha và một thành viên mới khác phát hiện ra sắc mặt của Phong Lăng và vị phó huấn luyện viên ngồi ở bên kia, bấy giờ mới vội vàng quay sang cái bàn đang xì xào kia ho khan nhắc nhở vài tiếng. Lúc này mấy nhân tài kia mới quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Phong Lăng thì ý thức được bọn họ đã lắm nhằm với nhau quá lớn tiếng, sợ đến mức vội ngậm chặt miệng lại.

Nhưng bây giờ có ngậm miệng cũng vô dụng.

Lúc Phong Lăng lại nhẹ nhàng chủ động đưa một ly nước trái cây đã được khuấy đều đến trước mặt Lệ Nam Hành, anh chỉ khẽ cười, đẩy ngược ly nước về lại cho cô.

Buổi chiều, cuộc huấn luyện ma quỷ lại tiếp tục.

Có lẽ do anh đã quá nhẹ nhàng và chiều chuộng đám người mới này, nên đám oắt con còn chưa sát hạch và sàng lọc này mới không biết trời cao đất rộng là gì như thế.

Cũng vào xế chiều hôm đó, Phong Lăng được chứng kiến tên ma quỷ năm đó đã xách một mình cô ra huấn luyện... Ừm, thậm chí là chỉ có hơn chứ không có kém.

Đội thiếu niên – cũng chính là đội Một của đợt huấn luyện người mới do cô phụ trách, sau bốn tiếng buổi chiều, cuối cùng toàn bộ thành viên đều ngã khuyu xuống đất.

Cuối cùng có người chịu không nổi, nhân lúc Lệ Nam Hành có việc nghe điện thoại nên phải rời khỏi sân huấn luyện một lúc, cậu ta lảo đảo ngồi dựa vào lều, vẻ mặt như đưa đám mà oán trách: "Quyền lợi của phó huấn luyện viên lớn lắm à? Nói đặt ra quy tắc mới cho bọn em là đặt luôn! Huấn luyện viên Phong, địa vị của chị bị anh ta coi thường rồi đấy! Anh ta đổi cách hành hạ chúng em như thế chắc chắn là do có vấn đề về tâm lý!"

Những người khác đang rã rời ở bên cạnh cũng hùa theo: "Thế này rõ ràng là muốn bọn em tập đến chết còn gì nữa?"

Có mấy người còn tuyệt vọng nói: "Em sợ nếu còn tiếp tục như thế, chưa đến lúc bắt đầu kỳ thi sát hạch sàng lọc, bọn em đã chết hết ở trêи sân huấn luyện rồi!"

Vạn Kha tâm sự nặng nề: "Nếu vào căn cứ rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ nhận huấn luyện ma quỷ kiểu này, đột phá cực hạn thể lực của tụi em như thế này thì không sao, nghỉ ngơi một lát là khỏe lại ngay. Em lo do chị còn trẻ quá đã làm huấn luyện viên, bị lão già phó huấn luyện viên ấy bắt nạt, mà bọn em lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Vốn chị đã đặt ra hình thức huấn luyện sẵn có cho bọn em, thế mà sau khi phó huấn luyện viên kia đến đây đã phá vỡ dự định sẵn có của chị, hơn nữa em thấy chị cũng không hài lòng gì cho cam nhưng lại không sao mở miệng ra ngăn cản được... Huấn luyện viên Phong, có phải anh ta muốn đến cướp chức huấn luyện viên chính của chị đúng không?"

Bị một cậu trai mười chín tuổi bảo mình trẻ quá, còn lo lắng mình sẽ bị người ta ức hϊế͙p͙, sợ mình bị bắt nạt, Phong Lăng cong môi hờ hững: "Không phức tạp như cậu nghĩ đâu, kiểu huấn luyện đột phá cực hạn thể lực này trừ việc có hơi mệt hơn một chút ra thì không có gì xấu cả. Ban đầu tôi cũng định làm như thế, sớm tìm được giới hạn của thể lực thì cũng sẽ sớm đột phá được bản thân. Như thế đợi đến khi khảo hạch sàng lọc, nếu ban đầu đội Một chúng ta chỉ có thể đạt khoảng năm người, thì khi huấn luyện kiểu này xong, có thể sẽ đạt được khoảng mười người. Tóm lại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng gì xấu đến các cậu."

Thành viên lên tiếng sớm nhất vẫn ngồi ở đấy, nhễ nhại mồ hồi, bất bình thay cho cô: "Toi rồi, toi rồi, chắc chắn huấn luyện viên Phong đã bị lão già kia ức hϊế͙p͙ rồi, có thế nào bọn em cũng đã theo chị nhiều ngày như vậy, thế mà chị lại nói giúp cho anh ta..."

*****

Cô nói đỡ cho Lệ Nam Hành rõ ràng lắm sao?

Lúc này, Phong Lăng mới ý thức được vừa rồi hình như mình đang mơ hồ bảo vệ hình tượng của Lệ Nam Hành ở trước mặt đám nhóc này. Nhưng quan trọng là kết quả này chẳng phải do bọn họ tự chuốc sao? Trong nhà ăn căn cứ nói năng lung tung, biết rõ là Lệ lão đại không dễ chọc vào mà còn dám nhắc đến tên anh. Không những thế còn đâm đầu vào họng súng của Lệ lão đại một cách vô cùng chuẩn xác. Xế chiều hôm nay cũng vì vướng chút chuyện này nên cô mới hiếm khi không mở miệng nói xen vào, để mặc Lệ Nam Hành hành xác bọn họ.

Dù sao anh cũng là lão đại của căn cứ, biết chừng mực, không gây ra án mạng là được.

Lúc trước, cô cũng từng bị anh xách ra ngoài huấn luyện, cũng có mệt đến chết đâu? Dù sao cũng là những thành viên ưu tú được anh bồi dưỡng, bây giờ mấy đứa nhóc này chưa gì đã được trải nghiệm những thứ này, quả thật cũng không phải là chuyện gì xấu. Cô chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.

"Đều là anh em trong căn cứ, làm gì có chuyện ăn hϊế͙p͙ hay không, mấy đứa nhóc các cậu học được cái gì ở bên ngoài vậy? Trong căn cứ XI chỉ có tình anh em, không có áp chế thứ bậc trêи dưới nhiều như thế đâu." Phong Lăng lạnh nhạt nói.

"Nhưng huấn luyện viên à, chị là phụ nữ mà, chị coi họ là anh em, nhưng chưa chắc bọn họ đã coi chị là anh em đâu. Em thấy phó huấn luyện viên rõ là đang bắt nạt chị như bắt nạt gái nhà lành ý." Có người xỉa xói.

Bỗng nhiên ánh mắt của một tên nhóc nào đó lóe sáng: "Á, này, các cậu nói xem, không phải phó huấn luyện viên đã nhìn trúng huấn luyện viên rồi đó chứ?"

"Huấn luyện viên Phong của bọn mình xinh đẹp như thế, người thích chị ấy chắc chắn không ít đâu!"

"Đúng đấy, nhưng huấn luyện viên Phong à, chị phải cảnh giác cao độ đấy, có thích ai thì cũng đừng thích người như phó huấn luyện viên nhé! Vừa hung dữ vừa bạo lực, quan trọng là tính tình còn không tốt, với lại anh ta đã chừng ấy tuổi rồi mà thứ bậc trong căn cứ còn thấp hơn cả chị, đúng là không phải "gà? một cách bình thường đâu!"

Lúc này, vừa khéo A Phong đang định vào đưa đồ, bỗng nghe được mấy câu như thế, anh ta nín cười, đi đến phía sau Phong Lăng rồi hắng giọng một cái. Mấy thành viên mới vừa rồi còn đang xỉa xói Lệ Nam Hành, sợ đến mức vội vàng ngậm miệng lại.

"Huấn luyện viên Phong, kỳ sát hạch đầu tiên của đội huấn luyện thiếu niên đã được sắp xếp xong rồi, đây là hạng mục huấn luyện trọng điểm trong đợt sát hạch, cô xem thử đi." A Phong đưa cho Phong Lăng tập tài liệu.

Sau khi Phong Lăng nhận lấy xem qua một lượt thì chẳng nói gì hết, còn A Phong lại nói một câu chân thành với mọi người ở đây: "Vị phó huấn luyện viên mà mấy cậu vừa nhắc đến ấy, anh ta là nhân tài mà bất cứ ai trong căn cứ này cũng phải tranh nhau để được anh ta chỉ đạo huấn luyện đấy. Hàng trăm hàng ngàn thành viên đã chờ mong bao nhiêu năm rồi mà cũng chưa chắc chờ được đến lúc anh ta đích thân hướng dẫn, các cậu một vừa hai phải thôi."

"Gì mà nhân tài? Là cái cách huấn luyện ma quỷ của phó huấn luyện viên kia á?" Có người nhỏ giọng dị nghị.

A Phong nở nụ cười: "Đã có ai trong các cậu ngất xỉu vì mất sức chưa?"

Mọi người nghĩ một lát, không ai lên tiếng.

"Muốn đột phá giới hạn của thể lực không dễ như vậy đâu. Trong căn cứ có rất nhiều huấn luyện viên thử để học trò của mình phá vỡ giới hạn sớm một chút, thế nhưng nếu không nắm được sức lực của học viên hoặc là chương trình và trình tự của việc huấn luyện có sai sót, rất nhiều người sẽ bị căng cơ hoặc là bị chấn thương ở các bộ phận khác trêи cơ thể. Nhưng phó huấn luyện viên hiện tại của các cậu, ngoài mặt thì hành các cậu vậy đấy, nhưng có ai bị căng cơ không? Có ai thấy bản thân mình huấn luyện đến mức tàn phế chưa? Có huấn luyện nào là không dựa vào chương trình chính quy?"

Mọi người: "..."

"Thật sự một ngày nào đó, khi các cậu biết được thân phận của phó huấn luyện viên này thì chắc chắn sẽ bị hù chết cho xem, còn đám ở đây chê trách anh ấy. Không thấy một người cố chấp, lạnh lùng, nóng tính như huấn luyện viên Phong của các cậu còn phải tạm thời tình nguyện lui xuống vị trí thứ hai sao? Trẻ tuổi không phải lỗi của các cậu, nhưng không biết trời cao đất dày thì là các cậu sai, không biết đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt thì chỉ có thể chịu thiệt hơn mà thôi!"

Mấy thành viên mới này chẳng hiểu tại sao lại bị quản lý trụ sở của căn cứ dạy dỗ vài câu, vừa rồi họ còn oán trách giờ lại không dám lên tiếng nữa. Nhưng trong lòng mỗi người đều dấy lên con sóng lớn, vừa sợ run vừa đoán xem rốt cuộc phó huấn luyện viên kia có thân phận gì.

Vừa rồi Lệ Nam Hành nhận được một cuộc điện thoại nên tạm thời đến trại huấn luyện khác một chuyến, khi về đến ngoài trại huấn luyện thanh niên thì chợt nghe thấy cuộc đối thoại ở bên trong.

Phong Lăng cũng cảm thấy là do bọn họ không biết quý trọng cơ hội tốt này. Cơ hội được Lệ Nam Hành đích thân đến hướng dẫn vốn đã rất ít. Bản thân cô cũng từng được trải qua rồi, cũng biết mặc dù bình thường Lệ Nam Hành ra vẻ như kiểu chẳng muốn dẫn dắt mấy thành viên kia, nhưng chỉ cần anh đã mở miệng chỉ bảo thì tuyệt đối sẽ không có chỗ nào sai. Bất kể là sức mạnh hay năng lực chỉ đạo, anh đều không phải là dạng tầm thường. Chẳng qua là anh quen bỏ mặc chức vụ của mình nên không muốn dẫn đội, bình thường đa số đều giao cho các huấn luyện viên trong căn cứ, ngoại trừ đội bắn tỉa năm đó được anh đích thân chỉ dẫn thì không còn một đội nào có cơ hội như thế cả.

Phong Lăng cũng nói: "A Phong nói không sai đâu, lúc tôi từng là người mới, từng có giai đoạn giống như các cậu bây giờ vậy, từng nghĩ rằng mình sẽ mệt chết trêи sân huấn luyện. Thế nhưng sau đó tôi phát hiện rằng, nếu có thể sớm đột phá được cực hạn của thể lực thì sẽ sớm khai phá được tiềm năng của bản thân mình. Như vậy thì sau này cũng sẽ giúp được rất nhiều trong việc đồn thể lực của các mặt khác. Nếu các cậu có thể trụ vững trong cách huấn luyện này của phó huấn luyện viên thì tôi tin rằng thành tích của kỳ sát hạch sàng lọc cuối cùng nhất định sẽ rất tốt. Có thể sẽ không có một ai trong các cậu bị loại, đều có thể được giữ lại căn cứ."

"Trụ vững?" Mấy thành viên cứ ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo ở dưới đất, mệt đến mức không có sức để nói chuyện, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói: "Được rồi..."

Nhưng vẫn không nhịn được mà nói thêm: "Huấn luyện viên Phong, cho dù thế nào đi nữa, dù sao chị vẫn là huấn luyện viên chính của bọn em, bị người ta chiếm hết quyền hạn như thế mà chị không quan tâm sao, còn nói giúp cho anh ta nữa? Là cái gì khiến chị mù quáng như vậy thế? Là trách nhiệm à? Hay là sợ hãi? Hay..."

Lệ Nam Hành không nghe nổi nữa, anh ho một tiếng, bên trong lập tức im phăng phắc.

Sau đó, Lệ Nam Hành làm như chưa nghe thấy gì mà đi vào trong trại huấn luyện, anh lạnh lùng liếc mấy thành viên mới của đội Một đang ngồi nghiêng ngả trêи mặt đất để tạm nghỉ ngơi.

A Phong nín cười, ở bên cạnh Phong Lăng, anh ta khẽ nói một câu với âm lượng chỉ có cô mới nghe thấy: "Là tình yêu."

Phong Lăng: "..."

Người có thể khiến một người nóng tính như Phong Lăng đứng yên không lên tiếng, còn tình nguyện lui xuống vị trí thứ hai, trong cả căn cứ này ngoại trừ Lệ lão đại ra thì đúng là chẳng tìm ra được người thứ hai nữa rồi.

Cho dù Phong Lăng có cách nghĩ riêng của mình như thế nào đi nữa, nhưng dù gì lúc trước Lệ lão đại cũng là người đích thân nâng đỡ cô, có bao nhiêu lần huấn luyện đều là đích thân Lệ lão đại lôi cô ra để luyện một mình? Trong chuyện huấn luyện thể lực, chỉ cần Lệ Nam Hành mở miệng thì đến cô cũng được coi là đồ đệ của anh, sao mà dám nhiều lời được.

"Ngồi đấy làm gì? Còn chưa nghỉ đủ sao? Cho các cậu ba phút tập trung trở về đội ngũ, mau cút đi huấn luyện cho tôi." Lệ Nam Hành lạnh giọng mở miệng.

Một câu nói ngắn gọn mà khiến đám người đang ngồi trêи đất lập tức run như cầy sấy, mấy tên đó đã mệt đến mức không đứng lên nổi, còn tay chân thì mỏi nhừ mà run lên. Nhưng họ không dám phản kháng, đành phải đứng lên tiếp tục đi huấn luyện với vẻ mặt như đưa đám.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)