Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 177

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 177
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Văn Nhạc Tình đột ngột im bặt, mờ mịt quay qua nhìn về phía người căn bản không thể xuất hiện ở nơi này.

Trong khoảnh khắc bốn mát nhìn nhau, đầu ngón tay đang cầm micro của cô dần trở nên lạnh toát, sau đó bỗng nhiên cô nở nụ cười: "Đúng là uống nhiều rồi, nhìn người mà cũng có thể bị ảo giác."

Nói thì nói vậy nhưng cô lại đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, tay nắm thật chặt micro, bỗng nhiên chẳng nói được gì nữa.

Thấy vừa rồi Văn Nhạc Tình còn la hét thề thốt, mà hiện tại, cho dù chỉ cảm thấy trước mặt là một ảo giác thôi mà cô đã trở nên sợ hãi, mọi người liền thấy đau đầu.

Văn Lận Hàn đi tới, người đàn ông cao hơn một mét tám, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một cái đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Lặp lại những lời em vừa nói một lần nữa."

Văn Nhạc Tình đưa micro lên miệng, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy ảo giác này hình như hơi quá chân thực, thậm chí ngay cả mùi hương trên người cũng giống của Văn Lận Hàn đến vậy.

Cứ đứng chôn chân như vậy ở đó lâu thật lâu, Văn Nhạc Tình vừa siết chặt thứ đang cầm vừa nhìn đối phương, hình bóng mơ hồ trước mắt càng ngày càng trở nên rõ ràng. Cuối cùng, lúc trông thấy ý lạnh trong mắt Văn Lận Hàn, đôi mắt cô đột nhiên đỏ lên: "Anh..."

Mọi người: "..."

Nhát gan quá! Từng ấy năm mà chẳng tiến bộ chút nào cả!

"Không phải ảo giác à?" Giọng Văn Lận Hàn thản nhiên.

Văn Nhạc Tình chợt mỉm cười, nhưng lại vừa cười vừa đỏ mát: "Chắc là ảo giác rồi, kiểu người như Văn Lận Hàn ấy à, cho dù tôi có cởi hết quần áo bò lên giường thì anh ấy cũng sẽ không hề dao động mà đuổi tôi ra ngoài, sao người như thế có thể đến thành phố T được. Hôm nay rõ ràng là... Rõ ràng là ngày anh ấy nên chuẩn bị đính hôn, ngày mai là ngày đính hôn của anh ấy rồi, anh ấy không thể tới đây được."

Nói xong, cô lại đảo mắt nhìn về phía đám bạn bè đang ngồi trên sofa, tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý mà không nói gì, chỉ nhìn về phía này. Văn Nhạc Tình cảm thấy tay chân lạnh lẽo, bỗng ném microe trong tay xuống, trong phòng VIP chợt vang lên âm thanh micro chưa tắt bị rơi xuống đất, tiếng "ầm" kinh động đến mọi người. Cô chợt xoay người chạy ra bên ngoài. Nhưng vừa chạy được nửa bước, Văn Nhạc Tình đã bị một cánh tay thình lình vươn tới, túm phần eo, kéo về. Giây phút va mạnh vào ngực người đàn ông, Văn Nhạc Tình cúi đầu tránh né hơi thở của anh ta, hai tay cố sức đẩy ra: "Anh muốn đính hôn thì đính hôn đi, tôi rất ổn, anh không cần phải tới thành phố T, anh đi đi"

Văn Lận Hàn cúi đầu nhìn người con gái đang ra sức giãy giụa trong lòng mình, anh ta không lên tiếng, chỉ đảo mắt nhìn về phía đàn anh đã ở bên cạnh Văn Nhạc Tình rất nhiều năm đang ngồi trên ghế sofa. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, những người xung quanh đường như cảm thấy ở đâu đó có những mũi tên lạnh lẽo đang lặng lẽ bắn ra rào rào.

"Bác sĩ Văn, bình thường Tiểu Tình không thế này, anh khiến em ấy chịu đả kích đến mức này, hiện tại mới thấy cắn rứt lương tâm, muốn đưa người về Mỹ, có phải quá muộn rồi không?" Đàn anh ngồi ở đó, khóe miệng hơi cong lên nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

"Đưa một người dị ứng với cồn tới chỗ như thế này, mặc cho em ấy uống thành như vậy, mặc cho em ấy đứng ở đây phát điên. Bây giờ, tôi không đến, chẳng lẽ lại đợi em ấy dị ứng đến mức bị sốc, đứng trong phòng cấp cứu, chờ em ấy bị đẩy vào ư?" Văn Lận Hàn đè chặt người phụ nữ vào trong lòng mình, đồng thời dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn đàn anh: "Anh chưa từng trông thấy dáng vẻ của em ấy khi bị dị ứng, hay là không biết đã bao nhiêu năm em ấy không uống rượu rồi?"

Người đàn ông được gọi là đàn anh lập tức nhăn mày: "Tiểu Tình bắt đầu bị từ bao giờ?"

Đàn chị ngồi bên cạnh lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra, vỗ đầu một cái: "Ôi chao, em quên mất, ngày trước lúc còn đi học, quả thực Tiểu Tình không bị dị ứng, về sau, trong cái lần em ấy bị gãy xương phải nằm viện, y tá trực là người mới đi làm, cho em ấy dùng sai thuốc, hơn nữa còn dùng quá liều nên để lại di chứng dị ứng nghiêm trọng với cồn và một vài loại thuốc khác. Lúc đó, các anh đều không ở đấy, đúng là chẳng có mấy ai biết chuyện này, bản thân Tiểu Tình cũng không nói, có điều mấy năm nay, quả thực em ấy không còn uống rượu nữa."

Trong nháy mắt, cả đám người lại một lần nữa rơi vào không khí tĩnh lặng, đều nhìn về phía Văn Lận Hàn.

Nếu bản thân Tiểu Tình biết mình có bệnh dị ứng với cồn mà ngày hôm nay lại liều mạng uống như vậy, đây không phải là vội vàng muốn uống đến chết luôn sao?

Thấy Văn Nhạc Tình được Bác sĩ Văn ôm vào trong lòng, bọn họ đột nhiên không xác định được tối hôm nay, cô nổi điên như vậy rốt cuộc là muốn làm gì. Nếu sau đó không ai phát hiện triệu chứng của cô, nếu giờ cô về một mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ chẳng có ai biết. Phần lớn mọi người ở đây đều là người làm trong ngành y, với loại chuyện như dị ứng rượu này, nếu thật sự nghiêm trọng thì nó có thể sẽ gây chết người.

"Anh bỏ em ra... Văn Lận Hàn, anh buông ra..." Văn Nhạc Tình bị người đàn ông ấn vào trong ngực, hô hấp không thông, đỏ mắt đẩy anh ta: "Em không cần anh nữa, anh có nghe thấy không, cho dù Văn Nhạc Tình em uống đến chết ở đây cũng không cần anh nữa, anh mặc xác em đi..."

"Đừng có quấy, có chuyện gì đợi tỉnh rượu rồi hãy nói." Văn Lận Hàn nhìn người phụ nữ bởi hô hấp không thông mà gương mặt đỏ lên trong lòng mình: "Giờ phải tới bệnh viện tiêm thuốc kháng dị ứng và rửa ruột, em cứ thế này thì sẽ xảy ra chuyện đó."

"Em không muốn đi! Bản thân em là bác sĩ, tự em có chừng mực, anh mặc kệ em..." Văn Nhạc Tình đẩy anh ta: "Anh đừng xuất hiện trước mặt em nữa, sau này cũng đừng xuất hiện nữa, em đảm bảo em cũng sẽ không quấn lấy anh, cũng sẽ không cầu xin anh nhìn em nhiều hơn một chút. Anh muốn cưới ai thì cứ cưới người đó đi, coi như trước giờ em chưa từng có người anh trai như anh, em sống hay chết cũng không có liên quan gì tới anh!"

Văn Lận Hàn nhướng mày, giống như cảnh cáo mà thấp giọng nói: "Đừng ồn ào nữa."

Văn Nhạc Tình đỏ mắt nhìn Văn Lận Hàn, cũng không nói gì thêm mà chỉ trừng anh ta chằm chằm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cô giống như đang hận không thể chém anh ta nghìn vạn nhát đao vậy.

Thật ra rất nhiều người cũng không hiểu tại sao một Văn Lận Hàn trước kia vẫn đối xử với người em gái Văn Nhạc Tình này cực kỳ tốt, nhưng từ sau khi cô gặp chuyện không may vào năm mười sáu tuổi, từ lúc trái tim cô cất giấu hình bóng người anh trai này, anh ta lại bắt đầu giữ khoảng cách. Từng ấy năm, Văn Nhạc Tình vì anh ta, từ một nàng công chúa sống trong mật ngọt lại biến thành một cây hoàng liên nhỏ đau đớn khổ sở, dường như dù cô dùng cách gì thì cũng không thể khiến đối phương rung động.

Có lẽ trái tim của người đàn ông Văn Lận Hàn này cũng giống như tên của anh ta, được làm từ sắt lạnh nên mới có thể ném trái tim tràn ngập nhiệt tình của Văn Nhạc Tình xuống mặt đất mà giẫm đạp, nghiền nát, không hề thương xót hết lần này đến lần khác.

"Em chẳng ầm ĩ gì cả." Tựa như nhìn ra Văn Lận Hàn hoàn toàn không tin lời mình, Văn Nhạc Tình dứt khoát không giãy giụa nữa, dựa vào ngực anh ta bình tĩnh lại, chỉ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta mà nói: "Mỗi một chữ em vừa nói đều là thật. Văn Lận Hàn, xung quanh có bao người ấm áp em không cần, lại cứ bám riết lấy một cây đinh lạnh lẽo như anh bao năm qua, khi anh nắm giữ con tim em rồi lại quyết định đính hôn với người khác, đáng ra em nên tự thoát ra mới phải...."

Tình huống này...

Mọi người trong phòng VIP lặng lẽ đứng dậy, len lén chuồn ra ngoài, để phòng VIP rộng lớn lại cho hai người bọn họ.

----

Hết 20 chương cho 2 ngày cuối tuần rồi nghen ^°°

*****

Văn Lận Hàn đè vai Văn Nhạc Tình xuống, sắc mặt nặng nề: "Tiểu Tình, tâm trạng của em đang không tốt, vứt bỏ cơ hội quý giá ở Mỹ, chạy tới Hải Thành làm một giáo sư thỉnh giảng, anh không trách em nhưng bản thân em bị dị ứng rượu mà lại còn chạy đi uống rượu, em không muốn sống nữa hay muốn làm gì?"

Văn Nhạc Tình không nói lời nào, chỉ cố sức giãy giụa. Mới qua một lát mà một vùng da trên cổ cô đã đỏ ửng, có một ít mụn nhỏ màu đỏ mọc lên chỉ chít, đây đã là triệu chứng ban đầu của dị ứng, vừa ngứa vừa đau, lúc hít thở cũng rất khó khăn. Nhưng đau thế nào cũng không đau bằng khi người đàn ông này quẳng trái tim cô xuống mặt đất, đồng thời lựa chọn cưới một người phụ nữ khác.

Văn Lận Hàn không buông tay, những người khác trong phòng VIP đều đã ra ngoài, anh ta cũng không cần bận tâm tới thể diện của Văn Nhạc Tình nữa, thế là cúi đầu nhìn Văn Nhạc Tình nói: "Nếu anh không nhìn thấy lá thư do em viết trước khi rời khỏi Mỹ trong email của anh, nếu anh không nhận ra cảm xúc cực đoan của em, không đuổi theo mà để cho em tiếp tục uống vào thì sợ là lát nữa, em sẽ bị dị ứng đến lên cơn sốc luôn đấy. Nếu cứ uống thêm nữa, đến khi xảy ra chuyện, dù lập tức đưa đến bệnh viện thì cũng không kịp, em muốn dùng mạng của mình để uy hiếp anh, ngăn cản anh đính hôn..."

"Em không có!" Văn Nhạc Tình chợt lên tiếng, cắt ngang lời anh ta, rồi đưa mắt nhìn về phía Văn Lận Hàn: "Cho dù em thật sự chết ở chỗ này cũng không có liên quan gì tới anh. Ngay từ mấy năm trước, anh đã nói anh có cuộc sống của anh, em có cuộc sống của em, chúng ta vốn không nên quá thân thiết với nhau, không phải sao? Anh trai, mục đích của anh không phải khiến em rời khỏi anh ư? Rõ ràng anh chẳng có chút hứng thú nào với người phụ nữ kia nhưng bởi vì ba mẹ đều thích cô ta, đứa con trai ngoan từ trước đến nay luôn tôn trọng họ như anh, ngay cả chuyện lớn như kết hôn, anh cũng có thể mặc cho họ quyết định! Anh biết rõ em sẽ nổi giận khi trông thấy cô ta, nhưng anh vẫn đồng ý đính hôn. Anh ép em phải bỏ cuộc! Được! Bây giờ em bỏ cuộc rồi! Cho dù em bị dị ứng hay uống đến chết cũng không ngăn được anh. Sau này, em sẽ không quấy rầy anh nữa! Sự sống chết của em không liên quan gì đến anh, anh không có bất kỳ trách nhiệm gì cả! Sẽ chẳng có ai trách móc, đổ lỗi cho anh đâu! Anh tiếp tục làm con trai ngoan nhà họ Văn của anh đi! Anh buông em ra!"

Văn Lận Hàn đanh mặt lại: "Tiểu Tình, em bình tĩnh lại được không?"

Văn Lạc Tình không đẩy anh ta ra được, chắc là vì cô đã uống quá nhiều rượu. Khắp người vừa nổi nốt đỏ vừa ngứa ngáy, tay chân cũng bát đầu run lẩy bẩy, không còn chút sức lực nào.

Không phải anh luôn mồm nói rằng nếu như cô còn quấy rầy mình nữa thì anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Văn, từ đó về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa sao?

Không phải anh nói không thể chịu nổi những hành vi xằng bậy của cô, cho dù cô có làm gì anh cũng sẽ không có ý kiến gì, mặc kệ cô, thích thế nào thì làm thế ấy sao?

Trước khi rời khỏi Mỹ, cũng chỉ vì trong lòng phiền muộn nên cô mới thức cả đêm ngồi trước máy tính, viết một lá thư rất dài rất dài, viết ra tất cả tình cảm của cô dành cho anh ta từ năm mười sáu tuổi đến nay, sau đó gửi tới hòm thư điện tử mà anh ta đã không còn sử dụng trong rất nhiều năm.

Cô tưởng rằng đối phương không thấy được, Văn Lận Hàn đã không còn sử dụng hòm thư đó từ lâu rồi.

Thế nhưng không ngờ rằng anh ta lại đọc được.

Đọc được thì làm sao. Tất cả những gì cô thể hiện trong bao năm qua chẳng lẽ không thẳng thắn bằng những câu chữ cứng ngắc kia sao?

Bây giờ rốt cuộc cô cũng đã muốn bỏ cuộc hoàn toàn, muốn rời khỏi cuộc sống của anh ta, cho dù máu trong tim sắp rỉ sạch cũng sẽ không làm phiền anh nữa ta, như vậy chẳng phải đúng theo ý của anh ta, cuối cùng đã trả lại yên tĩnh cho anh ta rồi ư?

Cuối cùng anh ta cũng có thể thoát khỏi cô rồi.

Ngày mai, anh ta sẽ đính hôn, đúng như mong muốn của anh ta về một cuộc sống mà mọi thứ đều được tiến hành từng bước, không vượt quá tất cả phạm vi kiểm soát, hết thảy đều theo nề nếp cũ, yên ả bình lặng. Đây chính là cuộc sống mà anh ta muốn.

Trông thấy trên cổ và trên mặt Văn Nhạc Tình càng ngày càng có nhiều mụn nhỏ màu đỏ, Văn Lận Hàn không nói tiếp nữa mà ôm lấy eo cô, bước ra bên ngoài.

Hiện tại, Văn Nhạc Tình chẳng có chút năng lực phản kháng nào, cô chỉ nhắm hai mắt, nhíu mày lại nói: "Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều khen em là đứa trẻ biết nghe lời nhất. Trong mắt của mọi người, em là kiểu người thông minh hiểu chuyện, lúc nào cũng là con nhà người ta trong miệng các bậc trưởng bối. Nhưng tính phản nghịch và tùy hứng của em đều chỉ để lộ trước mặt một mình anh, em đã sống giả dối biết bao... Ngoài mặt là một tiểu thư khuê các lạnh lùng chẳng màng điều gì, tạm thời không muốn yêu đương kết hôn. Nhưng trên thực tế, lại là một kẻ ngu ngốc yêu thầm anh trai của mình gần mười năm, thậm chí trước đây, lúc cho rằng không thể chống lại mối quan hệ huyết thống, thà rằng phải đối diện với áp lực loạn luân, em cũng muốn bày tỏ với anh, cũng muốn kiên trì thích anh. Dù cho anh khinh bỉ em, anh chán ghét em, anh đẩy em ra nhưng em vẫn muốn anh... Ai có thể ngờ... Văn Nhạc Tình này hoàn toàn không phải giống như vẻ bên ngoài, bản chất của em chính là như vậy, chính là cái loại khiến anh chán ghét, em ngang ngạnh khó bảo như vậy, tại sao anh còn muốn tới Hải

Thành.

Nói mãi nói mãi, Văn Nhạc Tình vẫn luôn chống cự việc tựa vào đầu Văn Lận Hàn cuối cùng cũng mệt mỏi mà gục sang một bên. Văn Lận Hàn bảo vệ đầu của em gái, cô không có sức lực, đầu tựa vào vai anh ta, bởi vì dị ứng rượu nghiêm trọng có cảm giác khó thở nên Văn Nhạc Tình khó chịu thở dốc dữ đội, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, mụn đỏ trên cổ càng ngày càng dày đặc.

Văn Lận Hàn bế cô đi ra ngoài. Trong số những người vừa từ trong phòng VIP chuồn ra, có một vài người đi toilet, một vài người tới phòng đánh bài cách vách, còn có mấy người đứng trong hành lang nói chuyện phiếm, quay đầu thấy Văn Lận Hàn bế Văn Nhạc Tình đi ra, lại nhìn tình trạng của Văn Nhạc Tình thì lo lắng nhíu mày: "Bị dị ứng thật à? Nghiêm trọng như vậy?"

Văn Lận Hàn không nói câu nào, lạnh lùng đi ngang qua trước mặt những người đó, bế Văn Nhạc Tình đi ra ngoài.

Trông thấy bóng lưng lạnh lùng của Bác sĩ Văn, bạn bè quanh năm luôn bên cạnh Văn Nhạc Tình cũng đã quen từ lâu, đừng nói là Bác sĩ Văn như bây giờ, cho dù là vào mười năm trước, lúc bọn họ còn trẻ, người đàn ông thoạt nhìn trông có vẻ dịu dàng này thực chất vẫn là một kẻ lạnh lùng không để ý tới người khác, họ đã quen từ lâu rồi.

Văn Nhạc Tình cũng không bị bất tỉnh, chỉ là cảm giác chuếnh choáng dâng lên, lại thêm hít thở không thông khiến cô chẳng còn chút sức lực nào. Sau khi được bế ra ngoài, vừa bị gió phả vào người, cô đã run cầm cập. Văn Lận Hàn ôm chặt người phụ nữ vào lòng theo bản năng, thấy cô vùi đầu vào lòng mình giống hệt hồi còn nhỏ, khi ấy, cô bị bắt cóc, chỉ biết vùi đầu vào lòng anh, không chịu rời khỏi, tình trạng này kéo dài suốt ba ngày ba đêm.

Lần ấy cô bị bắt cóc, suýt nữa thì bị giết, may mà anh ta chạy kịp tới đồn cảnh sát báo mới cứu được cô ra. Từ đó về sau, Văn Nhạc Tình kiên quyết dính lấy anh ta, là anh trai cũng tốt, không phải anh trai cũng được, tình thân tình yêu gì đó đều không quan trọng, chỉ cố chấp cần một mình anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)