Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 176

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 176
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô Mặc định đi học chuyên sâu ở một trường đại học nổi tiếng của thành phố T, Mặc Cảnh Thâm không thể đi theo cô ấy đến thành phố T được nên việc hệ trọng như đảm bảo an toàn cho cô Mặc trong suốt hành trình tất nhiên sẽ do Phong Lăng gánh vác.

Nhưng anh Mặc đã sắp xếp cho Quý Noãn ở một căn hộ rất gần với trường, vốn cũng định cho người sắp xếp cho Phong Lăng một căn ở kế bên, nhưng Phong Lăng không ở.

Lý do là vì lúc vừa tới thành phố T, Phong Lăng gặp được Văn Nhạc Tình.

Lúc đầu, Văn Nhạc Tình nói rằng Học viện Y khoa mà cô ấy theo học ở bên Mỹ cử cô ấy làm đại biểu, để cô ấy đến trường y nổi tiếng của thành phố T trong nước làm giáo sư thỉnh giảng ba tháng, vừa khéo họ hàng trong nước có một căn nhà trống ở đây nên bảo cô ấy qua ở, cô ấy cũng đã vào ở. Căn nhà không hề nhỏ, ở một mình thì buồn chán, thấy Phong Lăng đến thì lập tức mời cô sang ở cùng, dù sao trong nhà cũng có vài phòng ngủ, cho dù Phong Lãng khi ngủ thường không thích người khác quấy rầy cũng không có vấn đề gì.

Nơi ở của Văn Nhạc Tình cũng không cách xa căn hộ của Quý Noãn là mấy, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, lái xe thì chỉ vài phút là đến. Trùng hợp là sau khi Quý Noãn đến thành phố T thì lại không định ở trong căn hộ mà dọn vào ký túc xá trường, chỗ này rõ ràng gần Đại học T hơn. Phong Lăng với Văn Nhạc Tình cũng coi như là chỗ bạn bè quen biết nên Phong Lăng cũng đồng ý qua đó ở.

Ở thành phố T, ban ngày Quý Noãn đều học trên trường, thậm chí buổi tối cũng không ló đầu ra, Phong Lăng trên danh nghĩa là đến bảo vệ sự an toàn của cô, nhưng tạm thời không thể tùy tiện vào Đại học T được, vì thế đa số thời gian là ở chỗ Văn Nhạc Tình.

"Tối nay bên Y khoa có buổi giao lưu, chắc chị không về kịp, em đói bụng thì tự ăn đi nhé, không cần chờ chị đâu." Trước khi ra ngoài Văn Nhạc Tình nhét đầy đồ ăn vào tủ lạnh rồi mới yên tâm rời đi.

Phong Lăng cũng không cần phải tự làm gì cả, đến lúc đói mở tủ lạnh ra sẽ thấy các thực phẩm lạnh, đồ ăn cần hâm nóng hoặc các loại đồ hộp ăn liền, muốn đói cũng không đói nổi.

Văn Nhạc Tình là một cô gái dịu dàng, rất chu đáo, thân thiện, cho dù có để Phong Lăng ở nhà một mình thì trước đó nhất định phải sắp xếp mọi chuyện trong nhà ổn thỏa hết, không bao giờ để người ta cảm thấy khó chịu.

Nhá nhem tối, ngoài cửa nhà vang lên tiếng gõ, Phong Lăng nhìn đồng hồ, biết rằng tiếng gõ cửa lúc này chắc chắn không phải là Văn Nhạc Tình nên cũng không để ý.

Kết quả chỉ một lúc sau người ở ngoài lại gõ cửa thêm lần nữa, nhưng tiếng gõ cửa nghe có vẻ rất nhẫn nại.

Tòa nhà này không cao, trên người cô cũng có vài đồ phòng thân, dưới bàn trà phòng khách cũng có máy chích điện mini mà Văn Nhạc Tình để lại.

Sau khi nghe tiếng gõ cửa thêm một lúc nữa, cô cầm lấy máy chích điện dưới gầm bàn trà rồi quay người ra mở cửa. Trong khoảnh khắc vừa mở cửa ra, ánh mắt của Phong Lãng vô cùng lạnh lùng bình tĩnh, nhưng người đến lại là một người đàn ông đẹp trai.

Vẻ mặt cô ngạc nhiên: "Bác sĩ Văn?"

Tất nhiên Bác sĩ Văn cũng bất ngờ khi thấy Phong Lăng ở đây, ánh mát lạnh lùng vô cảm dừng ở người Phong Lăng vài giây rồi mới hờ hững cất tiếng nói: "Tiểu Tình không ở nhà sao?"

"Tối nay chị Văn có buổi giao lưu bên trường Y khoa, đã đi ra ngoài với các đàn anh đàn chị rồi, có lẽ phải rất muộn hoặc là sáng mai mới về. Bác sĩ Văn..." Phong Lăng nhìn trang phục của người đàn ông, rất giống trong ấn tượng của cô. Trước đây cô đều tiếp xúc với Bác sĩ Văn ở phòng cấp cứu của căn cứ, hoặc trong tình huống có người bị thương hay ở bệnh viện.

Lần nào anh ta cũng mặc đồng phục toàn màu trắng, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, chẳng hiểu sao lúc nào cũng lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách nhưng không kém phần nho nhã. Thế nhưng bây giờ anh ta lại mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt trông rất thoải mái, mái tóc sạch sẽ xõa lung tung, cho dù không thể nhìn ra được đây là người công tác trong ngành y, nhưng chắc chắn vẫn có thể nhìn ra được anh ta là một "đóa hoa" lạnh lùng khó mà tiếp cận.

Bác sĩ Văn yên lặng trong chốc lát: "Cô ở chung với em ấy?"

"Vâng, chị ấy cho tôi ở tạm."

Bác sĩ Văn gật đầu: "Khi nào em ấy về thì gọi cho tôi."

"Có chuyện gấp thì anh có thể vào đây chờ."

"Không cần, để Lệ Nam Hành biết tôi với cô cô nam quả nữ ở chung một nhà thì chắc cậu ta sẽ bay thẳng đến đây xé xác tôi mất." Lời của Bác sĩ Văn nghe như đang đùa, nhưng trên mặt lại chẳng thấy chút ý cười nào cả, anh ta chỉ liếc nhìn phòng khách phía sau lưng cô rồi xoay người rời đi.

Phong Lăng nhìn theo bóng lưng của Bác sĩ Văn, cảm giác hình như anh ta đến đây rất vội vàng.

Chẳng phải bây giờ Bác sĩ Văn đang rất bận rộn ở các bệnh viện nổi tiếng bên Mỹ, thường ngày cũng phải tham gia rất nhiều hội thảo ngành y hay sao? Ngay cả Bác sĩ Tần thường ngày lười biếng chẳng muốn tham gia vào cái gì mà gần đây cũng bận sứt đầu mẻ trán, Bác sĩ Văn không phải càng bận hơn à?

Anh ta...

Bay về nước tìm cô Văn?

Bình thường Văn Nhạc Tình về rất sớm, nhưng hôm nay tham gia cái gọi là giao lưu kia thì không biết đến bao giờ mới về được.

Phong Lăng chưa từng tham gia các buổi giao lưu nên cũng không rõ nó hoạt động ra sao.

Hơn chín giờ tối, Bác sĩ Văn lại xuất hiện lần nữa, thấy Văn Nhạc Tình vẫn chưa về thì hỏi thẳng Phong Lăng xem bây giờ Văn Nhạc Tình đang ở đâu.

Phong Lăng gọi điện thoại cho Văn Nhạc Tình, hỏi buổi giao lưu của cô ấy đang tổ chức ở đâu, Văn Nhạc Tình ở đầu dây bên kia hình như có uống rượu, bên cạnh cũng có không ít người, nam nữ đều có, bầu không khí rất sôi nổi. Sau khi nói địa chỉ xong thì cô ấy hỏi Phong Lăng là phải chăng cô định qua đây, Phong Lăng nhìn sắc mặt lạnh lùng của người đang đứng ở phía đối diện thì đáp lại rằng sẽ lái xe đến đón cô ấy rồi cúp máy.

"Cô ấy ở Club Lam Đình số 19 đường Đông Tương, tôi đi đón hay Bác sĩ Văn đi?" Lúc nói câu này, cô quan sát vẻ mặt của anh ta, rõ ràng anh ta không muốn để cô đi

Phong Lăng cũng lường trước được là Bác sĩ Văn mới từ Mỹ bay về, có lẽ cũng không có xe riêng ở đây, nên cô lập tức đưa chìa khóa xe của mình cho anh ta.

Bác sĩ Văn nhận lấy chìa khóa xe rồi nhìn cô: "Cô biết gì rồi?"

"Tôi chẳng biết gì cả, chỉ biết chị Văn là một cô gái rất tốt, mấy năm trước lúc tôi xảy ra chuyện ở căn cứ XI may mà có chị ấy ra tay giúp đỡ, nếu không có lẽ tôi đã chết ở ven đường rồi."

Bác sĩ Văn nhìn cô một cái nữa, không nói gì thêm, rồi đi thẳng.

Club Lam Đình.

Trong phòng khách cỡ lớn, mấy vị giáo sư trẻ tuổi của Học viện Y khoa ngồi chung một chỗ với các học giả có chút tiếng tăm trong giới y học trong nước. Tuy đang uống rất vui vẻ, nhưng đo tính chất nghề nghiệp cùng tính cách của mỗi người nên suốt quá trình mọi người chỉ uống rượu tâm sự với nhau, vẫn chưa đến mức đánh bài hay hát karaoke, chỉ có vài người chạy sang phòng bên nhập sòng, còn trong phòng khách bên này chỉ có mùi rượu nồng nặc.

Văn Nhạc Tình cầm một chai Champagne, nghiêng đầu dựa lên vai của một người đàn ông trẻ tuổi, đôi má vì say mà đỏ ửng, cô mở to đôi mắt đong đầy men say lên rồi nói: "Đàn anh à, trước đây anh cứ nói em mãi, bảo rằng sớm muộn gì rồi cũng có ngày em sẽ từ bỏ. Nhưng em thấy từ năm mười sáu tuổi đến bây giờ, đã qua nhiều năm như thế rồi, chắc chắn có thể kiên trì lâu hơn lâu hơn nữa... Nhưng lần này hình như em thật sự muốn buông tay rồi..."

*****

Người đàn ông trẻ tuổi mà Văn Nhạc Tình dựa vào ngồi yên trên sofa không động đậy, lấy chai rượu trong tay cô ra rồi nói: "Bỏ thì bỏ thôi, uống rượu làm gì"

Văn Nhạc Tình nhắm mắt tựa đầu lên vai đối phương: "Ừm, nhiều năm rồi chưa uống, uống cạn một lần này, ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện sẽ kết thúc."

"Đợi lát nữa anh đưa em về, có chuyện gì thì chờ em tỉnh rồi hằng nói."

Văn Nhạc Tình vừa lắc đầu vừa nghiêng mặt sang một bên, đến một góc không ai thấy mặt mình nữa mới đưa tay lau đôi mắt đã ươn ướt của mình. Sau đó cô lại tựa đầu về chỗ cũ: "Lần này, em đồng ý với lời đề nghị của Học viện Y khoa, tạm thời rời khỏi Los Angeles cũng là vì muốn tự cảnh tỉnh bản thân, chuyện nên kết thúc thì phải kết thúc thôi. Đã nhiều năm như thế rồi, chắc cũng đã sắp mười năm rồi nhỉ, em cảm thấy bản thân thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Tại sao anh ấy lại vô tình như thế, lúc trước, em nghĩ rằng vì bọn em có quan hệ ruột thịt nên anh ấy mới từ chối em. Nhưng sau này đã biết cả hai không cùng huyết thống rồi, anh ấy vẫn chỉ xem em là em gái, hừ, ai muốn làm em anh ấy chứ..."

Nói xong, cô phát hiện chai rượu trong tay mình đã chẳng thấy đâu nên đành quơ tay, vớ lấy ly rượu ở trên bàn rồi lại nghiêng đầu sang dựa lên vai của một đàn chị lớn hơn mình vài tuổi: "Đàn chị à, lòng em khó chịu quá, chị uống với em vài ly đi."

Cô gái được gọi là đàn chị kia đưa tay lên xoa đầu cô như thể đang động viên: "Không sao không sao! Cóc ba chân mới khó tìm, còn đàn ông hai chân thì nơi đâu chẳng có, đâu phải thế giới này chỉ có một Văn Lận Hàn là đàn ông đâu. Em nhìn kìa, đàn anh của em cũng chờ em nhiều năm như thế rồi, thế mà em lại chỉ coi cậu ấy như anh em tốt, nếu em thật sự đã nghĩ thông thì cứ chấp nhận đàn anh của em là được."

Văn Nhạc Tình cười hì hì rồi lại uống một ngụm rượu, sau đó cô mở to đôi mắt đã hơi mơ màng để đứng dậy, thấy màn hình của phòng karaoke không có ai hát, cô loạng choạng bước đến, cầm micro lên, không thèm quan tâm trên màn hình đang chạy nhạc đệm của ca khúc nào, cô lớn tiếng hét lên như thể muốn tuyên bố điều gì đó: "Văn Lận Hàn! Em không cần anh nữa..."

Lúc này cửa phòng VIP bỗng bị đẩy ra, một người đàn ông lạnh lùng bước vào, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái thường ngày chưa từng hét trước mặt người ta bao giờ, thế mà nay lại cầm micro hùng hồn tuyên bố như thế.

Bầu không khí của phòng VIP vốn đang sôi nổi bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, vì sự xuất hiện của người đàn ông này.

Văn Nhạc Tình chẳng thèm nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước cửa kia, chỉ hít một hơi thật sâu. Những cố chấp từ năm mười sáu tuổi, những thứ mãi không từ bỏ được, hôm nay cô đã quyết tâm phải buông bỏ tất cả cho bằng hết.

Mọi người trong phòng VỊP đều đán mắt nhìn Văn Nhạc Tình đang cầm micro, cô là người được cưng chiều nhất trong nhóm họ, khi còn đi học, tính cách cô rất tốt, học lại giỏi, hay giúp đỡ mọi người, EQ lẫn IQ đều rất cao, chưa từng oán hận cuộc đời, hầu như ai từng tiếp xúc đều rất thích cô. Một cô tiểu thư tốt đẹp như thế, biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi nhưng cô vẫn luôn từ chối không chịu hẹn hò với ai. Sau đó vài năm, mọi người mới biết hóa ra từ năm mười sáu tuổi cô đã trao trọn trái tìm cho anh trai mình.

Chuyện nhà họ Văn rất phức tạp, nhưng dù sao cũng xem như là ông trời đã chiều lòng người. Lúc Văn Nhạc Tình cứ mãi không thể xóa bỏ được tình yêu đầy oan trái này thì cô bỗng phát hiện mình và anh trai không hề có quan hệ máu mủ, con đường đầy cơ hội mở ra trước mặt cô. Nhưng Văn Lận Hàn vẫn luôn quả quyết rằng giữa hai người chỉ là tình cảm anh em, chưa bao giờ chịu tiến lên thêm một bước.

Văn Nhạc Tình đã vùng vẫy trong tình yêu này sắp tròn mười năm rồi, cuối cùng đến khi Văn Lận Hàn định đính hôn với một cô gái nào đó được nhà họ Văn mai mối cho thì mối tình này của cô đã đến bước đường cùng.

Trước đây, mọi người đều khuyên cô rằng đừng lún sâu vào Văn Lận Hàn, nhưng tiếc thay, Thượng đế cho cô ưu tú hết thảy ở mọi mặt nhưng điều duy nhất không cho cô chính là một trái tim phóng khoáng. Trong chuyện tình cảm, cô cứ cố chấp bám riết lấy Văn Lận Hàn, bướng bỉnh đến mức chưa từng chịu quay đầu lại.

Nhiều năm như thế rồi, đây là lần đầu tiên họ nghe cô nói muốn từ bỏ Văn Lận Hàn.

Nhưng Văn Lận Hàn trước giờ luôn tránh né cô lại bỗng xuất hiện ở thành phố T này... Chuyện này rốt cuộc là sao...

Văn Nhạc Tình không nhìn thấy người đến, cứ cầm micro hét tiếp: "Em không cần anh nữa! Em không cần anh nữa! Văn Lận Hàn! Cho dù bây giờ anh có quỳ xuống cầu xin em, em cũng không thèm anh nữa đâu!"

Mọi người: "..." Tổ tông của tôi ơi, Bác sĩ Văn đang ở đây đó, em không cần lớn tiếng thế đâu, người ta nghe thấy hết rồi.

Văn Lận Hàn đứng ở trước cửa, nhìn cô gái đang lâng lâng trong men say, tay thì cầm micro như thể đang nâng niu bảo vật quý giá gì đó, ánh mắt anh ta lãnh đạm, không nói câu nào, chỉ đưa tay đóng cửa lại rồi tiếp tục đứng đấy nhìn Văn Nhạc Tình, không động đậy gì.

Trong phòng VIP, chẳng có người nào dám lên tiếng, nào có ai không biết tính tình lạnh lùng của Bác sĩ Văn, người này thoạt nhìn thì rất xa cách lạnh nhạt, không có thứ gì có thể khiến anh yêu thích hay muốn có cho bằng được, nhưng thật ra anh ta cũng thuộc tuýp người không dễ trêu chọc vào. Trước kia, có biết bao nhiêu người trong giới y học ở khắp các quốc gia đều ngỏ lời mời anh ta đến làm việc tại các bệnh viện lừng danh, nhưng không ai lọt được vào mắt xanh của anh ta. Cuối cùng anh ta lại chọn vào làm bác sĩ ở phòng y tế căn cứ XI, sống cuộc đời tự do thoải mái. Có thể thấy được tính cách người này không phải là kiểu người mà người khác có thể hiểu rõ được, cũng không phải kiểu dễ dao động vì người khác.

Vì thế, chuyện anh ta bỗng dưng xuất hiện ở thành phố T vào lúc này cũng tương đương với chuyện mặt trời mọc đằng Tây đấy?

"Văn Lận Hàn, em nói cho anh biết, Văn Nhạc Tình em chẳng phải kiểu không có người thích đâu nhé, em giữ thân như ngọc nhiều năm như thế chỉ vì anh. Từ lúc mới chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, em đã luôn trông chờ, ôm hy vọng nhiều năm như thế, giờ đã thành một bà cô hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Ngay cả nụ hôn đầu của mình, em cũng giữ gìn để dành cho anh, à cũng không hẳn... Nụ hôn đầu đã mất từ lâu rồi... Nhưng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, mỗi lần hôn anh đều ngoài ý muốn cả, lần nào anh cũng đẩy em ra... Ngay cả một nụ hôn đàng hoàng, em cũng chưa có được! Anh thấy anh có xứng với tình cảm em đành cho anh nhiều năm như thế không!"

Trong lòng của mọi người: Họ không nên tiếp tục ở lại đây nữa đúng không... Nếu để cô nói tiếp, chưa biết chừng sẽ lộ ra chuyện gây sốc nào đó...

Nhất là bây giờ còn có Bác sĩ Văn đứng ở đây, anh ta đang lạnh lùng nhìn Văn Nhạc Tình đang mượn rượu làm càn ở trước mặt, họ thật sự không muốn bỏ lỡ màn kịch hay này chút nào cả, làm sao giờ?

"Anh muốn cưới ai thì cứ cưới đi! Chẳng liên quan gì đến em cả! Em sẽ không bao giờ nhớ nhung gì tới anh nữa! Từ ngày mai, Văn Nhạc Tình em hễ thấy anh là sẽ đi vòng sang đường khác, nếu em còn bám theo anh nữa thì ra ngoài đường, cái thân này sẽ bị xe tông, uống nước sẽ bị sặc chết, ăn cơm cũng bị nghẹn chết, em..."

"Thế sao bây giờ em không uống rượu đến chết luôn đi?" Giọng nói của người đàn ông kia bỗng vang lên.

Vừa rồi mọi người trong phòng không có ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng nhạc đệm vang vọng cùng với giọng nói hùng hồn của Văn Nhạc Tình. Bây giờ Văn Lận Hàn bỗng cất lời, cả đám chỉ thấy xương cốt của mình như sắp bị đóng thành băng luôn rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)