Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 015

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 015
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Là lão đại gửi tin nhắn tới, chỉ có bốn chữ ngắn ngửi: "Phá bỏ thành công?"

Tuy hơn một năm nay lão đại không ở căn cứ, nhưng nhiệm vụ lớn nhỏ nào của căn cứ cũng đều có người báo cáo với anh. Dù là chuyện lớn hay nhỏ, nhất định anh đều biết cả.

Phong Lăng chỉ nhìn bốn chữ kia, vì mới hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn rất nhiều so với kế hoạch dự kiến nên tâm trạng nhóc không tồi. Nhóc nâng mắt lên liếc nhìn A K một cái, để anh ta vạch túi chống cháy ra, rồi chụp bức ảnh A K cầm túi chống cháy trong tay và gửi thẳng cho Nam Hành, coi đó là câu trả lời hoàn hảo sau khi nhiệm vụ thành công.

Tòa nhà Lệ thị, ngoài việc là vỏ bọc kinh doanh cho một căn cứ quân sự của nhà họ Lệ thì Lệ thị cũng là một trong những doanh nghiệp Hoa Kiều kiệt xuất trong giới kinh doanh toàn cầu.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng rộng lớn của tòa nhà Lệ thị đang nhìn ảnh chụp được gửi vào di động, ngón tay dừng lại trên màn hình.

Trong ảnh chụp là nụ cười cực kỳ rạng rỡ trên khuôn mặt nhem nhuốc của A K. Chiếc túi chống cháy trong tay A K là tất cả các loại bom mìn sau khi bị dỡ bỏ thành công.

Sắc mặt vốn lãnh đạm của anh lập tức sa sầm.

Hơn một năm qua, Phong Lăng đã nhận ba nhiệm vụ, A K đều đi chung. Bây giờ không ngờ ngay cả hành động độc lập này căn cứ cũng phái A K đi cùng.

Nhìn khuôn mặt cười toe toét trong bức ảnh, dường như tin nhắn trả lời của Nam Hành cũng lạnh như băng: "Thứ tôi cần là kết quả dỡ bỏ thành công hay không, chứ không phải là ảnh chụp, đây là cách cậu báo cáo nhiệm vụ sao? Ai dạy cậu?"

Phong Lăng đọc tin nhắn của lão đại, không cảm thấy mình sai chỗ nào, bèn bật thẳng lại: "Tôi cho rằng lão đại xem ảnh là có thể hiểu được chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong một nửa thời gian quy định, chứ không chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ đạt tiêu chuẩn."

Đạt tiêu chuẩn?

Nếu lúc Phong Lăng mới vào căn cứ đã không đạt tiêu chuẩn thì anh sẽ không đồng ý giữ cô ở lại.

Hoàn thành nhiệm vụ trong một nửa thời gian quy định, kiêu ngạo vậy sao?

Hay là vì cùng thằng nhóc A K này hoàn thành nhiệm vụ nên rất vui vẻ?

Nam Hành nắm chặt điện thoại trong tay, cặp mắt lóe lên tia lạnh lùng khó chịu.

Thư ký phía sau đi vào thấy biểu cảm của cậu Lệ, lời nói vừa lên tới bên miệng đã lập tức thu lại.

Cậu Lệ bị ép quay về phụ trách Tập đoàn Lệ thị, hơn một năm nay, tất cả mọi người đều biết tính tình của cậu Lệ rất khó chiều. Người bình thường gần như không có cả bản lĩnh bình an vào văn phòng của anh. Gần đây thư ký vất vả lắm mới thăm dò được tính tình của cậu Lệ, công việc cũng suôn sẻ hơn chút, nhưng hôm nay sao ánh mắt của cậu Lệ...

Thư ký run rẩy đặt tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn làm việc, sau khi trình bày đơn giản rành mạch về nội dung cuộc họp buổi chiều liền nhanh chóng rời đi, không dám nán lại thêm một giây.

Lệ Nam Hành đặt điện thoại di động xuống, xoay người quay trở lại trước bàn làm việc, cầm lấy tài liệu trên bàn nhìn vài lần rồi lại xem đồng hồ. Nửa giờ sau, trước khi định đi đến phòng họp, Nam Hành bấm điện thoại gọi điện thoại cho Hàn Kình: "Căn cứ cần quy định lại việc chọn người đi làm nhiệm vụ sau này. Không được chia nhóm làm nhiệm vụ cùng nhau trùng lặp quá ba lần, mỗi một thành viên đều cần phối hợp với nhau, cùng nhau tôi luyện, lúc cần thay đổi người thì phải thay đổi người."

"Hả?" Hàn Kình không hiểu được tại sao đột nhiên lão đại lại xử sự như vậy, nhưng nghe giọng như mang theo băng vụn thì vội đáp: "À, vâng, tôi sẽ nói rõ với bọn họ."

***

Đã hai năm rưỡi kể từ khi Nam Hành rời khỏi căn cứ XI.

Lúc trước, ông cụ Lệ đã hứa hẹn chỉ gọi anh về hai năm nhưng lại kéo dài đến giờ, trì hoãn đến nửa năm. Ông cụ Lệ kêu ốm kêu bệnh, mặc kệ chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty và căn cứ, gần như giao toàn bộ vào tay Nam Hành. Cả hai bên đều bận bịu túi bụi, cuối cùng tính tình của Nam Hành ngày càng lạnh lùng, tất cả người trên kẻ dưới trong công ty đều cảm thấy thấp thỏm.

Trong phòng họp, cuộc họp bàn về công việc kinh doanh từ đầu đến cuối luôn bị không khí lạnh thấu xương bao phủ.

Người của bộ phận Tài vụ nơm nớp lo sợ báo cáo tỷ suất lãi năm nay, chỉ sợ cậu Lệ không hài lòng một cái thì ánh mắt thâm thúy rét lạnh giống như băng tuyết kia sẽ chĩa sang mình.

"Cậu Lệ, số liệu chi tiết và tỉ suất lợi nhuận năm nay là như vậy, cao hơn so với năm ngoái..." Nhân viên của bộ phận Tài vụ cố gắng báo cáo xong, cuối cùng mới ngồi xuống.

Cuộc sống thật sự rất khó khăn.

Rõ ràng số liệu báo cáo đã cao hơn hẳn năm ngoái, mhẳn là chuyện đáng để vui mừng. Nhưng loại báo cáo này lần nào cũng khiến người ta nơm nớp như thể sẽ bị rơi đầu ngay trong phòng họp vậy.

Cậu chủ nhà họ Lệ này thật sự không phải loại người dễ chọc, càng không phải kiểu người bình dị gần gũi. Chỉ cần bị ánh mắt ánh mắt kia liếc qua một cái thì chắc chắn sẽ bị rét lạnh đến run cầm cập.

Cũng may hôm nay cậu Lệ có vẻ không hoàn toàn tập trung vào cuộc họp mà đang bận tâm chuyện gì đó. Tay anh vẫn nghịch chiếc điện thoại di động màu đen, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn biểu đồ số liệu trình bày trên PPT trước mặt.

Cho đến khi người của bộ phận Tài vụ ngồi xuống, Nam Hành mới thản nhiên lên tiếng: "Ừ, không tồi."

Không tồi?

Hơn hai năm từ khi cậu Lệ tiếp quản công ty cho tới nay, đây xem như là lần duy nhất mà lời anh nói khiến người ta cảm thấy dễ nghe một chút.

Nam Hành cũng không chăm chú nghe.

Dù sao chuyện của công ty vẫn luôn ổn định, chỉ cần quyết sách không sai lầm, tất cả đều sẽ phát triển thuận lợi. Hơn nữa sau lưng Lệ thị có thế lực khổng lồ, rất nhiều đối tác chỉ hận không tương xứng được với nhà họ Lệ. Họ ước gì ngày nào cũng có hạng mục hợp tác trong vài chục năm, để không cần phải quá tốn tâm sức đi lôi kéo bất cứ bên nào.

Anh gần như chỉ để ý đến thời gian.

Hơn hai tiếng trước, Hàn Kình gọi điện thoại đến, nói ba ngày sau, căn cứ sẽ chính thức triển khai sát hạch trước kỳ huấn luyện bắn tỉa. Trong danh sách, đám người Phong Lăng và A K đều được chọn, nhưng danh sách người được chọn cuối cùng chỉ còn lại năm người. Trước mắt danh sách có ba mươi người, hiện tại thì Phong Lăng và A K rất có khả năng, hơn nữa tiềm lực cũng không tồi. Nhưng những người khác cũng không tệ, nên kết quả sát hạch vẫn là ẩn số.

Tin tức này lại càng khiến Nam Hành thêm quyết tâm nghĩ đến chuyện muốn quay về căn cứ XI. Tập đoàn Lệ thị thì giao cho bất kỳ ai cũng được, nhưng căn cứ XI mới là cội nguồn của anh, mới là nơi mà anh thật sự không dễ dàng buông bỏ.

Hai năm qua không ít lần Hàn Kình thảo luận với anh qua điện thoại về thành tích huấn luyện của Phong Lăng. Thể lực của nhóc đã đạt tiêu chuẩn từ lâu, rất nhiều thành viên cao lớn mạnh mẽ hơn cũng chưa chắc đã địch nổi. Dù sao bây giờ Phong Lăng cũng là một thành viên toàn diện từ thân thủ đến tốc độ, mọi thành tích đạt được đều có kết quả cao trong nhóm lính mới.

Lúc trước anh mạo hiểm nhận Phong Lăng, quả thật nhóc không làm anh thất vọng.

Nam Hành nghĩ đến đây, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm.

Mấy nhân viên cao cấp của công ty đang ở trong phòng họp lập tức ngây người ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt dường như đang mang nụ cười như có như không của cậu Lệ.

Như thế này là tâm tình của cậu Lệ hôm nay rất tốt phải không?

*****

Vào đêm.

Tại biệt thự nhà họ Lệ.

"Quyết định rồi? Vẫn không chịu ở lại công ty sao? Căn cứ XI bên kia, ông đã phái người đi xử lý giúp cháu rồi. Thật ra bây giờ cháu có thể không cần phải quay về căn cứ bận tâm lao lực nữa, cứ ở công ty giữ kế hoạch xây dựng khối thương nghiệp này còn thích hợp với cháu hơn. Tuy căn cứ XI là cơ nghiệp nhà họ Lệ chúng ta, nhưng dù sao cũng thường xuyên vào sinh ra tử. Cả dòng họ Lệ bây giờ lại chỉ có một mình cháu là độc đinh thôi." Ông cụ Lệ quay đầu lại nhìn Lệ Nam Hành đang chuẩn bị rời đi.

Lệ Nam Hành thoải mái khoác một tay lên lưng ghế sofa, cười như không cười: "Biết cháu là độc đinh của nhà họ Lệ mà khi cháu chưa đến năm tuổi đã đưa cháu vào căn cứ XI để nhận huấn luyện từ nhỏ. Bây giờ cháu đường đường chính chính tiếp nhận khối cơ nghiệp rồi thì cuối cùng ông mới nhớ ra, cháu là độc đinh của dòng họ này. Ông sợ cháu vào sinh ra tử nên muốn đưa cháu vào thương trường để ăn bánh bao thịt người à? Ông, ông cũng quá khác người rồi, có một đứa cháu trai mà ông muốn dùng như hai người à? Nếu ông sớm muốn cho cháu tiếp nhận công ty thì ông đừng nên bỏ cháu lại ở căn cứ XI. Nếu đã để cháu vào căn cứ, bây giờ lại muốn cháu ra, ông thấy có khả năng sao?"

Sắc mặt ông cụ Lệ rét lạnh: "Lúc trước nếu không phải ba mẹ cháu mất sớm, đương nhiên ông sẽ để cho chúng sinh thêm một đứa nữa. Nhưng bây giờ lại chỉ còn một mình cháu, ông cũng phải lo lắng cho hậu duệ nhà họ Lệ chứ! Bây giờ địa vị của căn cứ XI càng ngày càng thịnh, có thể đến ngày nào đó sẽ bị phía trên nhắm tới bởi vì quyền lợi quá lớn. Tuy rằng chúng ta đang ở Mỹ, nhưng từ xưa đến nay vẫn có nhiều bài học như vậy ở cả Trung Quốc lẫn phương Tây. Thành công vì quân quyền, thất bại cũng vì quân quyền, ông không muốn cháu dấn thân vào nguy hiểm!"

Lệ Nam Hành cười lạnh: "Nguy hiểm? Thương trường thì không nguy hiểm sao? Thương trường và căn cứ XI không có gì khác nhau, chẳng qua cũng chỉ là thái độ thù địch mập mờ giữa người với người mà thôi. Một bên là ra đòn kết liễu, một bên là giết người không thấy máu, không có nơi nào là thật sự sống yên ổn cả."

"Cháu vẫn nói như vậy thôi, sức khỏe của mấy người già các ông vẫn còn cường tráng, huống chi không phải cháu vẫn còn hai em gái ruột hay sao, ai nói phụ nữ không thể tiếp nhận công ty? Cháu thấy hai đứa em cháu tốt xấu cũng được học thạc sĩ chuyên ngành kinh doanh, nhưng nhà họ Lệ lại chỉ cho phép họ ngồi vào mấy chức vị quản lí công ty con, đây là không biết trọng nhân tài." Nam Hành thản nhiên nói: "Theo cháu thấy, không bằng để cháu quay về căn cứ, giao công ty cho hai đứa em gái tạm tiếp quản. Nếu trong vòng ba năm chúng nó không thể khiến công ty khởi sắc, chúng ta mới nên nghĩ đến cách khác."

Thấy ông cụ Lệ dường như rất ác cảm đối với quyết định để phụ nữ tiếp nhận công ty, Lệ Nam Hành cười lạnh, nói một câu chặn ngay lại lời phản bác của ông cụ: "Ông chỉ có một lựa chọn này thôi, cháu nhất định sẽ không tiếp nhận công ty. Hoặc là ông giao cho người khác, dù sao công ty không hề ít phó tổng giám đốc và người có năng lực nổi trội. Hoặc là ông cứ giao công ty cho hai đứa em gái cháu, tốt xấu gì cũng là người nhà họ Lệ, không phải sao?"

Dứt lời, Nam Hành nhìn đồng hồ, không thừa lời nữa, đứng dậy bỏ đi luôn. Khi ra gần đến trước cửa, anh lại buông một câu rành mạch nhưng lạnh lùng: "Một người từ nhỏ đã bị các ông ném vào căn cứ XI, bắt đầu từ thời thơ ấu đã chỉ giải trí với bia bắn và viên đạn hố bùn, sao có thể có hứng thú với thương trường được. Một người không thể nào phân thành hai, người mà tự tay các ông đã đắp nặn ra, bây giờ lại muốn tự tay bóp nát, không phải ý nghĩ hão huyền thì là cái gì?" "Cháu..." Sắc mặt ông cụ Lệ lập tức xanh mét, ông cụ đảo mắt nhìn về phía anh.

Nam Hành không nói thêm một câu nào nữa, thản nhiên liếc nhìn ông cụ Lệ một cái rồi đi thẳng.

***

Nam Hành vừa quay về căn cứ liền nhìn thấy Hàn Kình đang ở trong sân tập để huấn luyện cho mọi người. Đám người mới trước kia sau khi vào căn cứ hơn hai năm gần ba năm, hiện giờ đã được luyện thành thép, so với năm đó thì thật sự tiến bộ không ít. Hơn nữa cả nhóm đều khỏe khoắn, mặc đồng phục chiến đấu màu đen, đứng thành mấy hàng, tâm huyết thuần chất của đàn ông vào giờ khắc này được biểu hiện vô cùng rõ rệt.

Đây là điểm hoàn toàn khác với công ty nhà họ Lệ.

Đây cũng là nơi khiến Nam Hành vừa mới bước vào liền cảm thấy có thể hít thở bình thường hơn rất nhiều.

Chiếc xe Hummer cao lớn màu đen dừng lại ngoài sân tập. Nam Hành không thông báo cho những người khác, chỉ đứng từ xa quan sát các thành viên đang tập luyện.

Hàn Kình thấy Nam Hành trở về căn cứ, từ hôm qua anh ta đã biết hôm nay lão đại sẽ trở về, thấy lão đại không có ý định muốn tới đây, anh ta cũng không ngừng lại, tiếp tục lớn tiếng hô thành viên đội một tập huấn.

Nam Hành nhàn nhã dựa vào song sắt bên ngoài sân tập, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ không hề đứng đắn.

Hàn Kình đang nhìn từ phía xa, cũng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm thở phào.

Trông lão đại thế này chắc sự tình trong nhà đã được giải quyết rồi.

Anh và mấy sĩ quan huấn luyện khác trong căn cứ vẫn lo lắng lão đại từ nay về sau sẽ bị mấy lão già của nhà họ Lệ cướp đi, không cho phép anh quay về căn cứ, nhưng hiện tại xem ra không sao cả.

***

Bên kia.

Lúc này Phong Lăng đang ra ngoài làm nhiệm vụ một mình. Bởi vì đây là một nhiệm vụ không lớn cũng không nhỏ nên cô chỉ đi một mình là đủ.

Ông trùm một băng đảng ngầm buôn bán ma túy ở Los Angeles thích mua chó ngao Tây Tạng từ Trung Quốc vào, mua từ quốc nội đến đây hơn mười con. Mấy con chó ngao Tây Tạng cực phẩm lại hung mãnh tàn bạo đó có lẽ phải tốn đến hơn hai trăm nghìn đô la. Đây không phải là con số gì lớn, nhưng người của băng đảng này sẽ tiến hành giao dịch ở một kho hàng bỏ hoang tại vùng ngoại ô của Los Angeles.

Phong Lăng cải trang thành nhân viên nuôi chó ngao Tây Tạng kiêm tài xế. Sau khi đánh ngất tài xế thật sự trong xe, cô trực tiếp lái xe đến kho hàng bị bỏ hoang.

Lái xe chạy đến nơi, Phong Lăng rút chìa khóa trong xe rồi đi xuống, xoay người mở chiếc thùng to kim loại phía sau xe. Khi cô mở thùng ra, mùi hôi thối bên trong xông vào mũi. Đàn chó ngao Tây Tạng bị vận chuyển trên đường không biết bao nhiêu ngày, bên trong có đủ loại thức ăn và chất thải khó ngửi.

Phong Lăng hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng gì, bên trong thùng kim loại còn hàng rào kim loại rất chắc chắn. Nhưng vì cô không phải người nuôi đàn chó ngao Tây Tạng này nên mấy con chó cao to hung hãn bên trong quay đầu lại sủa cô liên hồi.

Để đám người kia không hoài nghi, bây giờ cô phải dẫn dụ đàn chó ngao Tây Tạng này vào kho hàng bị bỏ hoang mới được.

Nếu vẫn để trên xe, hơn nữa chúng lại không ngừng sủa, chắc chắn sẽ sinh nghi.

Cô lấy ra một loại thuốc để giữa hai lớp túi áo. Đây là thuốc mà sở nghiên cứu bên trong căn cứ XI đặc chế ra, chuyên dùng cho nhiệm vụ có liên quan đến động vật và súc vật loại lớn này. Thuốc này có thể khiến một vài động vật tạm thời mất đi sức lực.

Xa xa, chiếc xe Hummer màu đen không biết đã đỗ bao lâu ở nơi đó. Nam Hành nhìn thoáng qua bộ áo liền quần của Phong Lăng, xuống xe đi đến. Khi Phong Lăng nghe thấy tiếng bước chân và chợt quay đầu lại, anh liền nhìn thấy gương mặt đã cố ý hóa trang một chút của Phong Lăng.

Tiếng nói thản nhiên của Nam Hành vang lên: "Đây là cách mà cậu nghĩ ra để giải quyết đám người kia à? Cải trang thành một nhân viên chăn nuôi xấu xí không chịu nổi?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)