← Ch.015 | Ch.017 → |
Phong Lăng không ngờ người đó lại chính là Nam Hành.
Gần ba năm không gặp, cô tưởng rằng mấy năm tới anh sẽ không quay về căn cứ nữa. Không ngờ anh lại xuất hiện trong khi cô đang thực hiện nhiệm vụ.
Phong Lăng quay đầu lại nhìn mấy con chó ngao Tây Tạng đang sủa không ngừng: "Xấu lắm hả?"
Cô vừa nói vừa nghiền thuốc thành bột, rắc lên bát đựng thức ăn to đã bị bầy chó lật tung lên.
Dù sao ngay từ đầu cô cũng đã quen với miệng lưỡi độc địa của Nam Hành nên hoàn toàn không để tâm.
Nam Hành bước lại gần, nhìn Phong Lăng nhanh tay rắc bột thuốc đến nỗi mấy con chó ngao Tây Tạng có muốn cắn tay cậu ta cũng không kịp. Cái đầu nặng nề của lũ chó va vào song sắt, khiến chúng đau đớn sủa nhặng xị lên.
Sau khi rắc thuốc bột xong, Phong Lăng thấy còn khoảng một tiếng nữa đám người đó mới tới, cô tiện tay tháo chiếc mũ trên đầu xuống rồi ngoảnh lại nhìn Nam Hành: "Không đẹp hay sao? Đẹp trai lắm mà."
Nam Hành nhìn cậu thiếu niên trước mặt đã cao hơn rất nhiều so với lúc anh rời đi. Tính ra có lẽ bây giờ cậu đã hơn mười sáu, gần mười bảy tuổi rồi, ít nhất cũng cao một mét sáu tám, nhưng so với người cao gần một mét chín như anh thì vẫn thấp hơn ít nhất một cái đầu.
Dáng người cậu không còn gầy yếu như lúc mới vào căn cứ, nhưng cũng không cường tráng như những người khác. Trong mắt anh, cậu vẫn còn rất gầy, rõ ràng đã lăn lộn trong căn cứ hai, ba năm rồi mà nước da vẫn còn trắng trẻo như ban đầu.
Có điều trên gương mặt này, không biết cậu móc đâu ra một nốt ruồi to đen sì dán ngay bên cạnh mũi, dưới cánh mũi bên kia còn có hai vết sẹo giả nhìn y như thật, mí mắt cũng được hóa trang rất cẩn thận, không biết cậu làm thế nào mà nhìn như bị u lên một cục.
Đúng là xấu đến không thể xấu hơn được nữa.
Cậu ta không biết ngượng mà còn tự khen mình đẹp trai.
Nam Hành quả quyết quay đi không nhìn mặt của cậu nữa. Anh sợ đêm đầu tiên trở về căn cứ, con m* nó anh sẽ nằm mơ thấy ác mộng mất.
Nhiệm vụ lần này của Phong Lăng vốn không khó, nếu rất phức tạp thì chắc chắn đã có người được điều đến hỗ trợ.
Đây là nhiệm vụ căn cứ giao cho cô, cũng coi như là một thử thách. Nam Hành quan sát một vòng tình huống xung quanh. Trước khi đến đây, anh cũng đã điều tra tình hình của đám người này. Biết một mình Phong Lăng cũng có thể giải quyết được nên anh không nhúng tay vào mà chỉ dặn dò một câu: "Cẩn thận chút, đừng để bị thương. Nếu cậu bị chó cắn mắc bệnh dại thì không cần phải trở về căn cứ nữa." Anh nói xong rồi lập tức xoay người trở về chiếc xe Hummer màu đen đỗ cách đó không xa. Sau đó anh lái xe đến một chỗ khác, tránh bị đám người kia phát hiện.
Phong Lăng không còn gì để nói.
Dặn dò cô cẩn thận thì nói cẩn thận đi, lại còn nhắc đến bệnh dại.
Tuy lúc này đàn chó vẫn còn tỉnh táo, nhưng rõ ràng sức lực để sủa đã giảm đi rất nhiều. Chẳng lâu sau đã có hơn một nửa đàn nằm rạp dưới đất uống nước trong chậu, số còn lại vẫn tiếp tục sủa, nhưng tiếng sủa không còn to rõ như trước nữa. Người ngoài nhìn vào cũng coi như bình thường, đám người kia không thể nghi ngờ cô không phải là nhân viên nuôi dưỡng rồi đề cao cảnh giác với cô nữa.
Phong Lăng chuẩn bị kéo chuồng sắt lớn phía sau xe xuống để dời vào trong kho. Cô lấy găng tay và đồ bảo hộ dày nặng từ trong xe ra đeo vào để tránh bị chó cắn. Đồ bảo hộ vừa khéo che đi nửa khuôn mặt của cô. Khi cô đưa tay chạm vào chuồng, vài con chó ngao Tây Tạng còn tỉnh táo lao đến cắn. Phong Lăng nhìn thoáng qua, thấy mấy con chó tuy có vẻ hung dữ nhưng cắn không quá mạnh. Quả nhiên loại thuốc đó có hiệu quả, hơn nữa còn có găng tay và đồ bảo hộ. Cô nhấc chuồng xuống đất mà không bị xây xước gì, rồi từ từ di chuyển chuồng vào trong kho hàng bỏ hoang.
Lúc này từ phía xa đột nhiên có một viên đá ném tới rất chính xác. Phong Lăng khựng lại, quay đầu nhìn thì phát hiện A K đã đến. Người thanh niên cao gầy, miệng ngậm cọng cỏ, tay vẫn đang nghịch một viên đá khác. Anh ta nhàn nhã đi tới, nhìn thấy Phong Lăng đủ sức nhấc cái chuồng sắt chứa mấy con chó to vào trong kho hàng liền nhướng mày: "Tôi còn tưởng một mình cậu chắc không di chuyển được nhiều con chó ngao Tây Tạng như vậy, định tới để giúp. Nhưng không ngờ bây giờ cậu cũng ngon lành đấy chứ. Thật không hổ danh là một trong mười tuyển thủ dẫn đầu võ cận chiến toàn nước Mỹ năm nay. Đúng là không thể nhìn vào cơ thể gầy yếu để đánh giá được, thể lực bây giờ của cậu đúng là không lãng phí thời gian luyện tập."
Phong Lăng chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục làm công việc của mình. Sau khi di chuyển cái chuồng vào một nơi nhìn có vẻ thuận mắt, cô tháo găng tay và đồ bảo hộ ra, lạnh nhạt nói: "Năm nay tôi nằm trong top mười tuyển thủ đứng đầu môn võ cận chiến, nhưng năm sau chắc chắn tôi sẽ là nhà vô địch."
A K nhổ cọng cỏ trong miệng ra ngoài, cười nói: "Cậu thôi đi, cuộc thi lần tới cũng chỉ khoảng hai, ba năm nữa thôi. Lúc đó cậu mới bao nhiêu tuổi? Mười tám hay mười chín tuổi? Nhà vô địch võ cận chiến toàn nước Mỹ trong mười mấy năm trở lại đây không có ai dưới ba mươi tuổi. Ai cũng đều là tuyển thủ có cơ ngực được rèn luyện ít nhất hai mươi năm. Nếu thật sự loại người gầy gò ốm yếu như cậu đi đến được trận Chung kết thì người ta chỉ cần dùng một nắm đấm thôi là cũng có thể đá văng cậu đến Seberia luôn rồi."
Phong Lăng lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Liên quan gì đến tuổi tác?"
"Sao lại không liên quan?"
"Lần trước không phải anh đã nói, chưa có người nào đứng đầu kỳ sát hạch huấn luyện hàng năm của căn cứ XI dưới mười tám tuổi, thể trọng cũng không nhẹ dưới bảy mươi cân hay sao? Kết quả thì người đứng đầu là ai?"
A K: "..."
Về điểm này Phong Lăng quả thật nói có sách mách có chứng. Dù sao người đứng đầu kỳ thi sát hạch hai năm liên tiếp đều là Phong Lăng. Các thành viên thoạt nhìn cao hơn, khỏe hơn đều lần lượt thất bại dưới tay cô. Bây giờ Phong Lăng đã đạt và vượt yêu cầu về thể lực, nếu kết hợp thêm bản lĩnh và tốc độ của cô nữa thì không phải thành viên nào cũng có thể đánh thắng được.
Hơn nữa hiện giờ Phong Lăng vẫn chưa tròn mười bảy tuổi.
"Khụ." A K có chút ngượng ngùng sờ mũi, đưa tay ra phía trước định giúp cô. Anh ta vừa giúp cô dạy dỗ đám chó ngao Tây Tạng vẫn chưa ngoan ngoãn, không ngừng sủa bên trong chuồng vừa cười nói: "Tôi nói với cậu, hai ngày nữa Lệ lão đại của chúng ta sẽ trở về căn cứ. Cậu có biết cái gì gọi là cây cao đón gió lớn không? Vốn dĩ lúc đầu lão đại cứ luôn nhắm vào cậu, bây giờ cậu nhất định phải kiềm chế lại. Nếu cứ ham thể hiện tài năng quá, nói không chừng lão đại sẽ tiếp tục giày vò cậu đấy. Thi thoảng cậu nên tỏ ra đuối sức một chút. Bình thường cậu tỏ ra ngầu trước mặt mấy anh em chúng tôi cũng được, nhưng trước mặt lão đại thì đừng ngang ngược quá. Lúc đầu Lệ lão đại có nói hai năm nữa sẽ trở về, rốt cuộc cũng gần ba năm rồi, chắc là mấy ông cụ nhà họ Lệ không chịu thả người. Bây giờ khó khăn lắm anh ấy mới được quay về, không biết là phải ôm theo bao nhiêu ấm ức. Cậu nhất định phải chú ý, đừng tự mình chuốc họa vào thân..." A K vẫn còn chưa nói xong, khóe mắt đột nhiên liếc thấy bóng người đang đứng trước cửa kho hàng bỏ hoang. Anh ta khựng lại, bất chợt đưa mắt nhìn kỹ người đó, trong chốc lát cả người bỗng run lẩy bẩy!
Lão, lão đại?
Tại sao Lệ lão đại lại ở đây?
A K nhìn thấy bóng dáng màu đen cao lớn đứng đó, lại nghĩ tới chuyện có khả năng những lời mình vừa nói đã bị lão đại nghe thấy, liền chuyển sang dáng vẻ nịnh nọt xin tha tiến lên nghênh đón: "Lão đại... anh..."
*****
Nam Hành không thèm nhìn anh ta lấy một cái, lạnh nhạt đi vào bên trong. Trang phục chiến đấu màu đen trên người Nam Hành có chất liệu giống với bộ đồ trên người Phong Lăng. Thân hình cao lớn, chân dài thẳng tắp, dáng người khỏe mạnh càng làm nổi bật vẻ cao quý ở anh.
Phong Lăng cũng ngừng động tác, ngoảnh đầu nhìn anh.
Cái người lúc nãy còn nói để cô tự mình làm nhiệm vụ sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây. Anh có ý gì?
A K đứng ở bên cạnh định lên tiếng, nhưng thấy lão đại hoàn toàn không đáp lại mình thì chỉ có thể vò đầu bứt tóc, vô cùng tự giác nói: "Ở đây cùng lắm có hai người là đủ. Quá nhiều người chắc chắn lát nữa đám người đó qua đây sẽ nghi ngờ, hay là, tôi về trước nhé..."
Phong Lăng: "Rõ ràng lão đại qua đây để giám sát nhiệm vụ của chúng ta, cũng sẽ không ra tay giúp đỡ việc gì. Nếu phải ở lại thì người đó là anh mới đúng."
Ý trong lời nói của cô rất rõ ràng, người nên đi chính là vị lão đại vừa lạnh nhạt vừa thờ ơ đến không chịu nổi kia.
Nhưng Nam Hành lại không coi ai ra gì mà đứng nguyên tại chỗ, anh nhìn lướt qua A K, cuối cùng nhíu đôi mày đẹp đẽ rồi nói: "Cậu không có nhiệm vụ riêng phải làm à?"
A K ngẩn người ra, "Dạ có, hôm nay tôi và Phong Lăng đều có nhiệm vụ riêng, nhưng sáng nay tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Dù gì cũng không có gì làm, lại tiện đường, nên tôi qua đây giúp cậu ấy."
Nam Hành lại liếc nhìn tay của A K và Phong Lăng đang cùng đặt lên cái chuồng. Lúc nãy Phong Lăng còn chê A K vướng víu mà hất tay anh ta ra, từ đó có thể thấy đó là hành động không thể quen thuộc hơn được nữa giữa bọn họ.
"A K, giờ cậu cũng ở trong đội một sao?"
Anh vừa đặt ra câu hỏi, nét mặt của A K lập tức nghiêm túc hơn rất nhiều, trong mắt cũng ánh lên niềm kiêu hãnh và tự hào: "Đúng vậy, thưa lão đại. Nhờ nỗ lực của bản thân, bây giờ tôi đã được vào trại huấn luyện của đội một, hơn nữa còn cùng Phong Lăng tham gia sát hạch huấn luyện súng bắn tỉa! Nhất định sẽ không làm lão đại thất vọng!"
Tham gia sát hạch huấn luyện bắn tỉa thì nói tham gia, sao còn phải lôi tên của Phong Lăng vào làm gì.
Nam Hành đứng yên, cặp mắt sáng nguy hiểm nheo lại.
A K dự cảm được ánh mắt của lão đại sắp đông cứng mình, cũng không thèm để ý lời nói lúc nãy của Phong Lăng. Anh ta kiếm đại một lý do phải về căn cứ trước, dưới chân như được lắp bánh lăn, chuồn thẳng.
Trong kho hàng hiện giờ chỉ còn lại Phong Lăng và Nam Hành. Phong Lăng vẫn cảm thấy bình thường. Dù lão đại hay A K có ở đây hay không thì một mình cô cũng có thể xử lý được. Cô không chê bọn họ vướng víu là may lắm rồi.
Cô xoay người tiếp tục công việc của mình, đồng thời nhìn vào đồng hồ trên tay nói: "Lão đại, còn hai mươi phút nữa bọn họ sẽ đến. Rốt cuộc anh tới để giúp đỡ hay đứng một bên giám sát? Nếu muốn giúp đỡ thì cảm phiền anh cởi bộ trang phục chiến đấu ra. Còn nếu đến giám sát thì làm phiền anh quay lại xe chờ."
Vẻ cao quý lạnh lùng của Nam Hành khi ở nhà họ Lệ và trước mặt người khác đã giảm đi. Anh chỉ liếc nhìn cô: "Sao hả, trách tôi đứng ở đây cản trở à?"
Động tác của Phong Lăng đột nhiên khựng lại, cô quay đầu liếc nhìn anh một cái, dùng ánh mắt để bày tỏ sự thật hiển nhiên: Anh cũng tự biết mình đấy.
Nam Hành cười khẩy, cũng không lằng nhằng với cô nữa mà xoay người bước ra ngoài, đi thẳng lên xe.
Phong Lăng: "..."
Quả nhiên là dáng vẻ của lão đại, đuổi người trợ giúp của cô đi, còn mình thì quay về xe để hưởng thụ.
Hai mươi phút sau, đám người kia lái vài chiếc xe đến, còn có một chiếc xe tải lớn, dự tính chở bầy chó ngao Tây Tạng đi.
Cả quá trình Phong Lăng đều ngụy trang rất tốt. Cô cùng đám người đó đi đến nơi trú ngụ bí mật. Khi mấy con chó ngao Tây Tạng đó bị bọn chúng chuyển từ trên xe xuống một lần nữa, thuốc mê cũng sắp hết tác dụng rồi. Vài con chó ngao vốn đang yên lặng bình thường, bất chợt không ngừng sủa đám người ở quanh chuồng. Đám người kia bực bội sai cô khống chế mấy con chó, bắt chúng nó im lặng. Phong Lăng biết chẳng mấy chốc cô sẽ bị lộ thân phận cho nên cũng không cần che giấu nữa. Cô chủ động tấn công người đứng ở gần mình nhất. Đầu tiên là cướp súng, sau đó là dang chân đá bay tên đứng ở bên cạnh muốn chạy đến giúp đỡ. Sau khi cướp được hai khẩu súng trên tay, mới vỏn vẹn mười giây mà đã có bốn, năm người ngã xuống trước mặt cô.
Đám người đó không giống các băng đảng tội phạm từng được huấn luyện tại Mỹ. Chẳng qua bọn chúng có nhiều người, lại chỉ biết dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề. Những người này đối với Phong Lăng mà nói quả thật chỉ là chuyện nhỏ.
Đám người bên trong nghe thấy có động tĩnh liền cầm lấy vũ khí dao súng xông ra. Phong Lăng đã nhảy lên cái chuồng đang nhốt mấy con chó ngao Tây Tạng. Cô mở chuồng, thả mấy con chó ngao ra ngoài. Lúc này thuốc đã hết tác dụng, mấy con chó lớn như đám dã thú điên cuồng xông ra ngoài, cứ gặp người là cắn. Phong Lăng đã nhanh chân nhảy lên chỗ cao nhất, còn đám người ở bên dưới chưa kịp chạy trốn đã trở thành con mồi trong mắt của đàn chó ngao Tây Tạng.
Chỉ trong vòng vài phút, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Phong Lăng tìm cơ hội lẻn vào bên trong, đấu súng với tên trùm và mấy gã đầu sỏ trong băng đảng tội phạm. Để đảm bảo lúc cảnh sát đến tìm bọn chúng có thể suôn sẻ dẫn về Cục Cảnh sát lấy khẩu cung, cô bắn chính xác vào tay và chân của đám người đó, khiến bọn chúng không thể chạy trốn trong khoảng thời gian ngắn, nhưng vẫn tạm giữ lại được mạng sống.
Hoàn thành nhiệm vụ, Phong Lăng mau chóng rời khỏi hiện trường.
Sau đó, khi cô chuẩn bị định lái chiếc xe chở hàng đã trống không đi thì đột nhiên có người từ trong xông ra. Một chân gã bị chó ngao cắn máu me đầm đìa, gã liều mạng nổ súng vào bánh xe chở hàng mà cô đang lái. Khi chiếc xe đột nhiên dừng lại vì bánh xe bị thủng, Phong Lăng cảnh giác nhìn về phía họng súng của gã.
Cái gã muốn là bắn nổ thùng nhiên liệu của cô.
Nếu thùng nhiên liệu gặp lửa, chiếc xe này cũng sẽ tự bốc cháy. Nếu như nhiên liệu bên trong thùng còn hơn hai phần ba thì rất có thể sẽ gây ra cháy nổ ngay lập tức.
Ngay vào lúc Phong Lăng quyết đoán định mở cửa nhảy ra bên ngoài thì một tên khác từ bên trong xông ra, phối hợp chĩa nòng súng vào người cô.
Nếu như nhảy xe thì sẽ mất đi cánh cửa che chắn, nhất định cô sẽ bị trúng đạn. Nếu cô không nhảy khỏi xe thì một khi thùng nhiên liệu bị nổ, cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Ngay vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiếng súng đột nhiên vang lên cách Phong Lăng không xa. Ánh mắt Phong Lăng khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn thấy hai tên vừa xông ra lúc nãy đồng thời bị một phát súng bắn xuyên qua, viên đạn xuyên thẳng qua đầu của một tên, rồi bay thẳng đến ngực của tên còn lại, hai tên đều ngã xuống đất.
Cô quay phắt người lại, nhìn về hướng vang lên tiếng súng.
Cô thấy chiếc xe Hummer cao lớn màu đen kia không biết được lái đến đây từ khi nào. Đừng nói là đám người đó không chú ý, ngay cả cô cũng không để ý đến sự xuất hiện của chiếc xe.
Nhìn thấy Lệ Nam Hành không cảm xúc cầm cây súng trong tay, giống như phát súng vừa rồi chỉ là một phát súng vô cùng đơn giản, như nhắm vào bia ngắm mà bắn thôi. Nét mặt anh không hề thay đổi, nhưng rõ ràng anh đã cứu mạng cô trong nháy mắt.
Ngày thường Phong Lăng đã quen nhìn dáng vẻ đầy khí chất bá đạo mà cố chấp của Lệ lão đại, trước giờ anh vẫn luôn không vừa mắt cô.
Nhưng Lệ Nam Hành lúc này dường như mới thật sự là anh.
Gương mặt hờ hững lạnh nhạt cao quý, bắn súng ung dung thản nhiên, đối với mỗi kẻ địch mà nói, quả thật là rất đáng sợ.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |