Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 131

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 131
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chỉ một câu "Anh ấy đã kết hôn rồi", còn ai có thể cản cô lại nữa?

Còn ai có lý do gì để cản bước cô nữa?

Đừng nói là Phong Lăng không thể chấp nhận chuyện Lệ Nam Hành đột nhiên âm thầm kết hôn, những người khác cũng không ngờ tới, vì thế mà chẳng ai có thể nói ra được những lời khiến cô ấy thông suốt.

Lúc trước họ chỉ nghĩ đó là sự sến sẩm vượt qua giới hạn tình bạn giữa hai người đàn ông.

Nhưng bây giờ Phong Lăng lại là một cô gái.

Lệ lão đại không thể không biết.

Thế nhưng anh ấy đã kết hôn rồi.

A K nhìn dáng vẻ rõ ràng đã kiệt sức nhưng vẫn cứ cố chấp xách vali hành lý đi của Phong Lăng, vội kéo vali của cô lại rồi nói: "Trong phòng cô còn nhiều đồ chưa dọn, cứ xách đồ đi thế này thì thảm hại quá, quay lại dọn thêm chút đồ cá nhân đi."

Khóe miệng Phong Lăng khẽ cong lên, nhưng rõ ràng không phải là ý cười: "Thảm hại nhất thì cũng chỉ đến thế, tôi còn có thể thảm hại thế nào nữa?"

A K nói không nên lời, dù biết không còn lý do nào hợp lý để khuyên nhủ cô nhưng anh ta vẫn cố gắng kéo vali hành lý của cô lại: "Phong Lăng, đừng đi..."

Phong Lăng ngập ngừng, nhưng cô không quay đầu lại, bàn tay dùng sức nắm chặt cần kéo trên vali.

"Tôi bảo chờ lão đại quay về ý là quy định không cho phép nữ giới tự do bước chân vào trong căn cứ đều là quy định cũ rích từ xưa rồi, cũng nên thay đổi sớm thôi. Bất kể phương diện nào, chắc chắn cô đều phù hợp với tiêu chuẩn, trong quân đội cũng có binh lính nữ thì tại sao căn cứ XI của chúng ta lại không? Chúng tôi tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt háo sắc để nhòm ngó cô, chúng ta cùng lớn lên và cùng huấn luyện trong căn cứ, thứ tình cảm này căn bản không phải là biết rõ giới tính rồi thì có thể biến mất. Dù có bất kỳ khó khăn gì thì chúng tôi cũng sẽ giúp cô, nhưng nếu bây giờ cô cứ bỏ đi thế này, chúng tôi..."

Đầu tiên Phong Lăng cúi đầu nhìn đôi giày dính đầy bùn đất, rất bẩn dưới chân mình, trên quần cô cũng đều là bùn đất do ban nãy vừa bị ngã, cả người trên dưới trông rất nhếch nhác, trên cánh tay đau rát, có vệt máu do bị trầy da.

Từ trước đến giờ cô luôn không phù hợp với nơi này.

Bao gồm cả Lệ Nam Hành.

Dù A K có dùng sức thế nào, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Phong Lăng đang cố kéo vali, muốn bỏ đi.

Phong Lăng thật sự muốn rời đi, hơn nữa hoàn toàn không có ý chần chừ hay thỏa hiệp.

"Phong Lăng..."

"Phong Lăng..."

"Phong..."

Cuối cùng A K vẫn phải buông tay trước sự kiên quyết của Phong Lăng. Phong Lăng đặt vali hành lý ở hai bên người, dù nhếch nhác nhưng cô vẫn đứng thẳng. Mấy người bên cạnh nhìn cô, thấy vẻ kiên quyết của cô, trong mắt họ đều ánh lên vẻ đau lòng và không nỡ, nhưng ai nấy đều biết cách làm hôm nay của ông cụ Lệ chính là muốn chặn hết mọi đường lui của cô.

Đừng nói là mấy thành viên như bọn họ, cho dù là những người quản lý hàng ngày như huấn luyện viên Hàn Kình và Tiểu Hứa, bây giờ, dù chỉ một câu, họ cũng không thể nói được. Chuyện một cô gái như Phong Lăng ở trong căn cứ lâu như vậy đã khiến các ông cụ nhà họ Lệ vô cùng tức giận, nếu như lại có người đi thuyết phục mấy ông cụ đó, chưa biết chừng rất người nhiều người khác cũng sẽ gặp tai họa theo.

Vả lại, bây giờ Lệ lão đại không có ở căn cứ, ở đây, mấy ông cụ đó chính là ông trời, không một ai có thể chống lại họ. Phong Lăng vẫn bỏ đi.

Từ lúc Phong Lăng bước ra khỏi căn cứ XI, cô đã không còn là người của nơi đây nữa, người hay bất kỳ phương tiện giao thông nào ở đây cô cũng không có quyền sử dụng.

Vì vậy cô không thể lái xe.

Thứ duy nhất cô có thể mang đi chính là chiếc vali hơi rách nát của mình, còn những món đồ để lại phòng chẳng qua cũng chỉ là ít đồ dùng trong nhà tắm và đồng phục chiến đấu mà thôi.

Rời khỏi căn cứ XI thì cô cũng không thể mặc đồng phục chiến đấu ở đây nữa nên có mang đi hay không cũng không quan trọng. Những món đồ khác chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng bị người ta đi và tiêu hủy. Từ nay trở đi, những thứ có liên quan đến cô - Phong Lăng - có lẽ sẽ khiến những người trong căn cứ cảm thấy khinh thường.

Cô đã đi ra, đi vào cánh cổng của căn cứ XI không biết bao nhiêu lần.

Nhưng chưa từng có lần nào giống như bây giờ, lúc đi đến trước cổng, nhìn đường gờ giảm tốc phía dưới cửa chính, cô nhấc chân bước qua, sau đó đi thẳng ra bên ngoài.

Mấy phút sau, trước cửa chính của căn cứ, bóng dáng của Phong Lăng đã càng lúc càng xa, cô dừng bước, nhưng không hề ngoảnh đầu lại, chỉ đứng im tại chỗ vài giây, sau đó lại tiếp tục bình thản bước về phía trước.

Đám A K đứng phía trong cửa của căn cứ nhìn theo bóng dáng của cô, mắt họ đỏ hoe, nhưng không ai nói một lời.

"Sao lại thế này chứ..."

"Sao lại biến thành thế này..."

"Có ai có thể nghĩ cách liên lạc với lão đại không?"

"Lão đại còn không về thì Phong Lăng sẽ đi thật đấy..."

"Lão đại về thì còn có thể cứu vãn gì nữa không? Mấy ông cụ nhà họ Lệ rõ ràng biết lão đại luôn bảo vệ Phong Lăng, vì vậy, mới cố tình tranh thủ lúc lão đại không ở đây, chạy đến đuổi Phong Lăng đi. Hôm nay họ còn triệu tập nhiều người đến vây xem như vậy, dù bây giờ lão đại có thể đưa Phong Lăng quay lại thì cô ấy cũng không thể dùng thân phận đàn ông để tiếp tục ở trong căn cứ được nữa, sao cô ấy có thể tiếp tục sống ở đây được? Cậu lí trí lên chút đi!"

"Nhưng rốt cuộc Phong Lăng đã sai ở đâu? Cô ấy chẳng hề yếu đuối giống như con gái, Các cậu nói xem, cô ấy có bao giờ ăn gian trong bất kỳ cuộc khảo sát huấn luyện nào không? Có lần nào cô ấy không phải là người giỏi nhất không?"

"Giờ nói mấy chuyện này thì còn tác dụng chó gì nữa..."

Ở Los Angeles, rất ít khi tuyết lẫn trong mưa.

Nhưng hôm nay tuyết đã rơi, nhiệt độ không đủ thấp nên đã tạo thành thời tiết mưa rét kèm tuyết.

Căn cứ XI không có quá nhiều xe cộ lui tới, cũng không có chiếc xe nào dám tùy tiện đi đến gần nơi này, bình thường ai muốn ra khỏi căn cứ đều phải lái xe của căn cứ đi, hoặc sẽ dùng phương tiện giao thông khác mà trong căn cứ điều ra. Còn bây giờ, Phong Lăng thừa nhận tối qua mình không nên uống rượu, chỉ cần không uống rượu thì cô sẽ không nằm ở bên ngoài lâu như vậy, cũng sẽ không biến mình thành bộ dạng như bây giờ.

Dù cô đã bị phát hiện ra là con gái nhưng chí ít cũng sẽ không nhục nhã tới mức nằm bò ra đất để mặc cho người ta xem thường, sỉ nhục.

Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn.

Điều cô không nên làm nhất chính là dễ dàng để Lệ Nam Hành cướp mất trái tim mình, cô không nên giao cho anh ranh giới cuối cùng của mình.

Điều sai lầm nhất của cô chính là đã thích Lệ Nam Hành.

Chỉ là thích thôi, bởi cô không hiểu thế nào là yêu.

Nhưng sự đau đớn trong đáy lòng lan tràn đến xương cốt tứ chi bắt đầu từ hôm qua là gì?

Chỉ đơn giản là thích thôi sao?

Nếu chỉ là thích thì tại sao cô có thể đau đến mức này?

Thì ra cũng có một ngày, cô cũng có thể học được cách yêu.

Thì ra chữ yêu này đúng là sẽ rất đau đớn như người ta vẫn thường nói.

Đi khỏi căn cứ chưa đến một cây số, Phong Lăng đã thấy mệt lả như phải trải qua huấn luyện liên tục mười lăm tiếng đồng hồ.

Kèm theo đó là một tia sét xẹt ngang phía chân trời, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phủ kín mây đen và những bông tuyết rơi xuống, hình như trong tuyết có lẫn giọt mưa...

Tuyết rơi càng nhiều thì mưa cũng ngày một lớn, Phong Lăng dùng sức đẩy chiếc vali lên phía trước, sau đó cô bước đi trên con đường ngoại ô dài đằng đẳng không một bóng người, để mặc cho mưa tuyết rơi lên mặt, dường như đã không hề có cảm giác.

Mùa này mà lại có sấm, đúng là hiếm thấy thật.


*****

Một cơn gió lạnh thổi qua trong mưa tuyết, Phong Lăng không hề nhận ra bản thân đang run rẩy.

Đôi chân vốn đã không còn sức lực của Phong Lăng đã sắp mất đi cảm giác, nhưng trận mưa có lẫn tuyết này ngày một lớn hơn, sấm chớp rền vang hệt như mùa hè, dù trời rõ ràng đã vào đông.

Chỉ có tuyết thôi còn đỡ nhưng giờ lại có thêm cả mưa nên quần áo của Phong Lăng ướt sũng, tuyết lạnh buốt thấm vào trong. Thể lực của Phong Lăng không thể gắng gượng được nữa, nhìn mây đen trên trời, cô ngẩng mặt lên, mặc cho mưa tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt mình.

Gương mặt vốn tái nhợt giờ lại càng thêm xanh xao hơn, Phong Lăng đã đi lâu như vậy nhưng nơi đây hoàn toàn không có một chiếc xe nào đi qua, dường như con đường này có thể đi đến điểm cuối của sinh mạng.

Nhưng chết thì có gì đáng sợ?

Phong Lăng chẳng có gì bận lòng.

Bước chân của Phong Lăng dần trở nên loạng choạng, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ...

Đến khi đôi chân cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác, đúng lúc phía trước con đường ngoại ô có một chỗ xuống dốc. Hai chiếc vali trong tay cô chợt lăn xuống dưới, Phong Lăng hơi hoảng hốt, định cúi người xuống kéo chúng lại nhưng kết quả lại ngã nhào xuống mặt đất lạnh băng, lăn vài vòng xuống dưới, cuối cùng cô ngã bên đường, nằm yên bất động.

Căn cứ XI.

Đám A K đứng rất lâu trước cánh cổng, trông thấy sự biến chuyển của thời tiết, họ càng lo lắng cho tình trạng của Phong Lăng hơn. Họ vốn định lái xe đưa cô ra ngoài, chí ít cũng đưa cô đến một nơi an toàn, nhưng lúc họ định lái xe đi, cánh cổng lớn đã bị mấy người khác đóng lại.

"Ông cụ Lệ đã có lệnh, hôm nay, ngoài một mình Phong Lăng được rời khỏi căn cứ ra, những thành viên còn lại, không một ai được phép ra ngoài, bằng không tự gánh hậu quả."

A K nắm chặt vô lăng, hận không thể lái xe đâm mấy người đứng trước cổng.

Nhưng nguồn gốc của vấn đề là ở ông cụ Lệ, nếu không có lời nói của ông ấy, sẽ không ai có gan dám ở đây chặn đường.

"Quá quắt!" Tam Bàn ngồi ở hàng ghế sau, đôi mắt đã đỏ lên: "Thời tiết thế này bảo một mình Phong Lăng phải đi thế nào?"

Mấy người ngồi trên xe đều lặng im không lên tiếng. Vài phút sau, bọn họ quyết định xuống xe, đội mưa tuyết rồi bước nhanh xông về phía trước cửa trụ sở căn cứ. Thấy cánh cửa đã đóng chặt, họ đồng loạt đứng thành một hàng, mắt nhìn về phía trước cửa, đứng yên bất động.

Trong trụ sở của căn cứ.

Mấy ông lão đang xem video giám sát đội bắn tỉa trên sân huấn luyện mấy ngày gần đây, quan sát trạng thái lúc Phong Lăng ở cùng với các thành viên khác, chưa xem được bao nhiêu lâu, đột nhiên có người bước vào nói: "Thưa ông Lệ, bốn thành viên của đội bắn tỉa còn có thành viên của đội Một và những người thường ngày có quan hệ khá tốt với Phong Lăng ở trong căn cứ đang đội mưa đứng ở bên ngoài, không biết họ đang muốn làm gì."

Mấy ông cụ lập tức liếc nhìn ra ngoài phía cửa sổ, quả nhiên trông thấy đám thành viên chính trực đó đang đứng bên ngoài, xếp thành một hàng nghiêm chỉnh, đứng im không nhúc nhích dưới cơn mưa buốt lạnh.

Ánh mắt của Lệ Quân Diên lạnh lùng: "Muốn làm gì đây? Mười mấy con người đứng bên ngoài là đang uy hiếp chúng ta hay sao? Một cô gái phá hoại quy chuẩn của căn cứ có thể có mê lực lớn đến vậy?"

A Phong được nhà họ Lệ cử đến căn cứ đã lâu là cấp quản lý trong trụ sở của căn cứ, nghe thấy câu nói này, liền đi đến trước cửa sổ rồi liếc nhìn, sau đó lặng lẽ ngoảnh đầu lại nhìn về phía mấy ông lão vẫn đang tức giận vì chuyện này.

"Thật ra." A Phong nói: "Nếu như bỏ qua vấn đề giới tính của Phong Lăng, cô ấy thật sự là một thành viên vô cùng xuất sắc của căn cứ, tác phong hàng ngày quả thật cũng không giống như những gì chúng ta đã thấy ngày hôm nay. Tửu lượng của cô ấy không tốt, vì vậy rất ít khi uống rượu, dù thi thoảng có tụ tập với đám bạn bè trong căn cứ, cùng lắm cô ấy cũng không uống quá hai ly, tính tự giác rất tốt... Chỉ đáng tiếc lại là một cô gái..."

Sau khi nói xong mấy câu này, đột nhiên A Phong nhìn thấy vẻ mặt không vui của ông cụ Lệ, trong phút chốc anh ta đã sửa lại nửa câu sau, sau đó thở dài một hơi: "Chuyện này cũng không có cách nào khác, dù gì cô ấy cũng đã vi phạm quy tắc cơ bản nhất trong căn cứ, đặc biệt là giữa cô ấy và Lệ lão đại còn..."

Ông cụ Lệ chợt chống mạnh cây gậy ba toong xuống đất, nhìn về phía A Phong với đôi mắt lạnh lùng: "Vậy mới nói các cậu đã sớm nhìn ra là Nam Hành có quan hệ không trong sáng với cô gái này ở trong căn cứ, sao cậu không sớm báo chuyện này cho tôi biết? Nếu không nhờ Minh Châu phát hiện ra điểm bất thường, chắc chúng ta vẫn chẳng hề hay biết gì. Nếu không phải nhân lúc Nam Hành đang trông coi từ đường không thể ra ngoài thì chắc đến chúng ta cũng không thể đuổi cô gái tên là Phong Lăng này đi được!"

A Phong ngập ngừng: "Lúc trước chúng tôi thật sự không biết Phong Lăng là con gái, chỉ tưởng cô ấy là một cậu thiếu niên trông khá xinh xẻo thôi. Hơn nữa trước giờ, các mục sát hạch của cô ấy đều rất xuất sắc, thân thủ lại nhanh nhẹn, rất nhiều cậu trai chính hiệu còn đánh không lại cô ấy, điều này càng khiến người ta không thể nghi ngờ. Vả lại, ở trong đội bắn tỉa, cô ấy có mối quan hệ khá thân thiết với Lệ lão đại. Ban đầu đúng là mọi người không hề nghĩ ngợi gì, chỉ có điều về sau mới lờ mờ thấy quả thực Lệ lão đại vô cùng quan tâm cô ấy, kết hợp với hôm nay đã biết được chân tướng, nên tôi mới nói như vậy, nhưng lúc trước tôi thật sự không phát hiện ra..."

"Được rồi, đừng cãi chày cãi cối nữa, người thì cũng đã đi rồi, các cậu cũng chỉ có thể đẩy hết trách nhiệm đi thôi." Lệ Quân Diên lại ngoảnh sang nhìn về phía mấy người ở bên ngoài, lạnh giọng nói: "Chúng muốn đứng thì cứ để mặc chúng đứng ngoài đó, trong căn cứ nào có ai chưa từng trải qua huấn luyện trong mưa trong tuyết, đứng mấy tiếng đồng hồ cũng chẳng sao, muốn dùng cách này để uy hiếp chúng ta hay là để ra oai? Mười mấy người bọn họ tưởng đứng đó đội mưa đội tuyết mấy tiếng đồng hồ là có thể thay đổi được quy tắc điều lệ và nếp sống trong căn cứ sao? Đúng là suy nghĩ viển vông!"

A Phong trầm ngâm một lát, không nhiều lời, chỉ ngoảnh lại nói với người ở cửa: "Khuyên họ đi về đi, có đứng bao lâu cũng vô dụng thôi, tội gì phải đứng ở đây để mấy ông cụ Lệ tiếp tục tức giận vì Phong Lăng? Làm vậy chẳng tốt cho bên nào cả, mau ra bảo họ về trước đi."

"Anh Phong, vừa nãy chúng em đã đi nói rồi, nhưng bọn họ không chịu đi. Yêu cầu của họ cũng không quá đáng, chỉ hy vọng bây giờ có thể được phép lái xe ra ngoài một chuyến. Nếu em đoán không nhầm, chắc họ chỉ muốn tiễn Phong Lăng đi thôi, bây giờ thời tiết đang thế này, anh nhớ lại tình trạng ban nãy của Phong Lăng đi, cô ấy có thể đi được xa không? Cứ như vậy chắc sẽ chết người đấy."

A Phong cau mày, ngoảnh lại đang định lên tiếng, kết quả Lệ Quân Diên đã bước đến gần, đứng bên cạnh nên đã nghe thấy cuộc hội thoại của bọn họ, ông thản nhiên nói: "Lái xe trong căn cứ đi tiễn một đứa con gái đã lừa gạt cả căn cứ bốn, năm năm trời? Để tôi xem ai dám đi!"

"Ông Lệ..."

Ông cụ Lệ lập tức liếc nhìn người đang định lên tiếng một cách thờ ơ, đối phương im miệng ngay tức khắc, không dám nói thêm dù chỉ một chữ.

A Phong thở dài, anh ta sống ở nhà họ Lệ đã lâu, nên hiểu rất rõ sự ngoan cố trong quan niệm của mấy ông cụ Lệ này khó thuyết phục đến mức nào, cũng biết rằng điều các ông ấy để ý bây giờ không hoàn toàn vì Phong Lăng là con gái, mà là vì lúc Phong Minh Châu đi tố cáo với họ Phong Lăng có vấn đề, các ông ấy đã điều tra ra Phong Lăng từng sống rất lâu trong căn hộ của Lệ Nam Hành, đặc biệt là thường xuyên cùng ra vào buổi tối, trông có vẻ vô cùng mờ ám.

Đây mới thật sự là lý do bọn họ muốn ép buộc Phong Lăng rời khỏi căn cứ.

Nhưng chỉ đáng tiếc cho một hạt giống tốt như Phong Lăng, rõ ràng cô ấy là thành viên xuất sắc nhất trong đội bắn tỉa...

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)