Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 130

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 130
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Cô đúng là không biết xấu hổ mà, căn cứ XI không bao giờ nhận phụ nữ, để trà trộn vào căn cứ mà cô lại ngụy trang mình thành đàn ông lâu như vậy?"

"Từ nhỏ đến lớn, tôi đều sống như thế này, không hề cố gắng ngụy trang, trước khi vào căn cứ, tôi đã như thế này rồi."

Phong Lăng thấy mình đã không che giấu được nữa, nên cứ ăn ngay nói thật: "Đối với tôi, đàn ông và phụ nữ không có gì khác nhau cả!"

"Không khác nhau? Một đứa con gái như cô lăn lộn trong đám đàn ông, cô nói không khác nhau sao? Hễ ai đó biết được cô là nữ, cô cho rằng đám con trai bình thường ngay cả một người phụ nữ cũng không thể nhìn thấy trong căn cứ, trong lòng họ sẽ không có ý nghĩ gì à? Tôi thấy bản thân cô đã là kẻ không biết xấu hổ đến một mức độ nhất định nào đó rồi, nếu bọn tôi phát hiện chậm hơn chút nữa thì có lẽ căn phòng kia của cô có thể mở kỹ viện luôn đấy!"

Đám A K nghe thấy câu nói này của ông cụ Lệ thì đều nhíu mày, nhất là A K. Anh ta không nhịn được, bước ra nói:

"Không phải! Ông Lệ, nếu ông hiểu rõ tính cách của Phong Lăng thì sẽ biết cô ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế. Bình thường, cô ấy đều giữ khoảng cách với mọi người trong căn cứ, cho dù là mấy người của đội bắn tỉa chúng tôi cũng không thường ở cùng nhau! Cô ấy đối xử với người khác rất lạnh nhạt, hời hợt, tuyệt đối không giống như ông nghĩ! Nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của cô ấy đáng để chúng tôi học tập! Hơn nữa, từ trước đến nay trong tất cả mọi chuyện cô ấy đều tuân theo quy định của căn cứ!"

Tam Bàn vội kéo A K lại, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng nói nữa, không thấy ông Lệ đang tức giận à?"

Tất nhiên A K biết, nhưng nói Phong Lăng như thế cũng quá đáng quá rồi!

Ông cụ Lệ nhìn thẳng vào mặt A K trước, rồi lại nhìn về phía Phong Lăng đang nằm dưới đất một cách lạnh lùng: "Cả người nồng nặc mùi rượu như vậy, thời điểm huấn luyện không thể có mặt đúng giờ, rõ ràng là say cả đêm, thế mà cậu còn nói cô ta tuân thủ quy định của căn cứ? Còn nói nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của cô ta đáng để học hỏi?"

A K cứng họng.

Hôm qua...

Tối hôm qua, Phong Lăng có thể đã uống rượu, chuyện này cũng không hề kỳ lạ.

Nhưng chuyện này căn bản không thể giải thích ở đây được.

Nếu ông Lệ biết mối quan hệ giữa Phong Lăng và Lệ lão đại đã vượt khỏi giới hạn mập mờ từ lâu thì có lẽ sẽ làm căng hơn

Cả người nồng nặc mùi rượu?

Phong Lăng đột nhiên rất muốn cười, cô ngước mắt lên nhìn sự lạnh lùng, dữ tợn trong mắt ông cụ Lệ. Cô muốn tìm lại tôn nghiêm, muốn bò dậy, nhưng nhận ra giờ phút này mình không làm được.

Tất cả đồ cá nhân của cô đều bị ném ra xung quanh, bị tất cả mọi người đánh giá, thành đề tài bàn tán của người khác.

Phong Lăng nằm trên đất, muốn ngẩng mặt lên nhìn chủ nhân thật sự phía sau căn cứ XI này, dù cho Lệ Nam Hành mới là trùm cuối của căn cứ XI, nhưng ông cụ nhà họ Lệ là ông nội của anh, là bề trên của anh, thế nào thì cũng vẫn hơn anh.

Cho nên, tôn nghiêm của cô đã bị giẫm đạp dưới chân như thế.

Ngay sau đó, Phong Lăng thật sự đã bật cười, từ từ buông nắm bùn đã bị bản thân bóp nát trong tay ra, khẽ nói: "Thật xin lỗi khi đã để ông Lệ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như thế này của tôi. Mọi người đều nói chỉ cần làm sai một chuyện, tất cả những chuyện từng làm đều sẽ bị người khác chối bỏ, cho nên, tôi đã bị căn cứ XI chối bỏ, phải không?"

"Phải không? Cô còn dám hỏi tôi phải không? Cô có tư cách gì, có địa vị gì mà hỏi ngược lại tôi?" Lệ Quân Diên lạnh lùng nói: "Chúng tôi chỉ dùng cách này để khẳng định cô là phụ nữ, chứ không cho người lột quần áo cô ra, như vậy đã là đủ lễ độ rồi, cô cho rằng bản thân còn có thể tiếp tục ở lại căn cứ XI sao?"

Phong Lăng nghe thấy câu nói này, chút hi vọng trong lòng tiêu tan trong nháy mắt.

Cô từng nghĩ, nếu bí mật của mình không giấu được thì có lẽ cô sẽ tìm lúc thích hợp rời đi, hoặc là, cô cũng có thể chết ở bên ngoài trong lần làm nhiệm vụ nào đó, như vậy thì sẽ không có ai biết được tất cả những chuyện này, bụi về với bụi, đất về với đất.

Nhưng mà dường như, mọi chuyện đều không đi theo phương hướng cô muốn.

Không ngờ cô lại phải cút khỏi căn cứ XI bằng cách nhục nhã như thế này.

Cô sắp bị đuổi ra khỏi ngôi nhà đã sống mấy năm, nơi mà cô tự cho rằng đó là nhà.

Cô cúi đầu tiếp tục cười, ngón tay lại bấm sâu vào trong đất lần nữa.

"Cho nên, hôm nay, mục đích ông Lệ đến đây là đuổi tôi đi sao?" Cô khàn giọng hỏi.

Mấy ông cụ họ Lệ khác thấy cô nằm trên đất, rõ ràng không còn sức lực nữa rồi nhưng vẫn ra vẻ ngông nghênh, đi thẳng tới rồi nói một cách lạnh lùng: "Chỉ là một con nhóc, rốt cuộc ai cho cô can đảm dám sống trong căn cứ XI lâu như vậy? Những điều căn cứ dạy cho cô là để cô lấy thân phận một người phụ nữ mà nói mình lợi hại biết bao nhiêu ở đây sao? Tất cả những gì cô có bây giờ, có thứ gì không phải căn cứ cho cô? Chắc hẳn tiền mấy năm nay cô làm nhiệm vụ kiếm được cũng đủ cho một đứa mồ côi không cha không mẹ như cô có một cuộc sống tốt đẹp ở bên ngoài rồi. Chúng tôi không thu lại tất cả đồ của cô, mà chỉ bảo cô rời khỏi căn cứ, thế nào? Cô còn muốn cắn ngược lại chúng tôi nữa à?"

"Đứa mồ côi không cha không mẹ..." Phong Lăng cắn răng, cuối cùng gắng gượng bò dậy, ngồi dưới đất. Xung quanh không có bất kỳ ai tới đỡ cô, hầu hết mọi người là không muốn, số ít còn lại là không dám. Cô mất rất nhiều sức lực mới có thể lảo đảo đứng lên, cơ thể đầy mùi rượu đứng loang chà loạng choạng, khó khăn lắm mới đứng vững, nhưng chân cô mềm nhũn, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Phong Lăng cười, ngước mắt lên nhìn bọn họ: "Vậy ra các người đã điều tra tôi, điều tra rõ ràng triệt để rồi, sau đó, các người tới căn cứ ném đồ của tôi xuống đất, chỉ vì để tất cả mọi người đều thấy rõ, Phong Lăng tôi là phụ nữ. Các người đuổi tôi đi trong tình cảnh như thế này để từ nay về sau tôi không thể quay lại căn cứ XI được nữa, phải không?"

"Cô còn muốn quay lại?" Mấy ông cụ kia lập tức liếc nhìn cô với vẻ lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh thường.

Phong Lăng cười lạnh: "Nếu đã bị đuổi ra ngoài một cách mất mặt và không chút tôn nghiêm như thế này, sao tôi có thể quay về được chứ?"

"Biết thì tốt, căn cứ cũng không thể nào chấp nhận cô được nữa."

Nói xong, mấy ông cụ họ Lệ xoay người đi, mấy thành viên căn cứ hiểu chuyện chủ động tiến lên dìu họ đi vào văn phòng căn cứ ở phía sau, rõ ràng là sẽ không quan tâm đến chuyện của cô nữa.

Vì mấy ông cụ đi rồi, những người xung quanh cũng không dám vây xem nữa, dần giải tán. Nhưng vẫn có người ở cách đó không xa sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô rồi xoi mói bình phẩm, tiếp đến họ lại nhìn bộ ngực phẳng dưới lớp áo thun của cô, cảm thấy rất kỳ lạ, rồi lại bình luận về mấy tấm vải quấn ngực trong vali kia.

Họ rỉ tai nhau đủ loại đề tài, chỉ là không ai nhắc đến, tại sao Phong Lăng không thể ở lại?

Tại sao phụ nữ không thể ở lại?

Những người đó đi xa, đi tới sân huấn luyện chỉ có họ mới có tư cách bước vào, tiếp tục thực hiện huấn luyện mỗi ngày, Phong Lăng đứng trên mặt đất trống trải, sau lưng là cánh cổng căn cứ đã đóng lại một cách lạnh lùng, dưới chân là đồ đạc bị ném đầy đất, còn có hai vali khác.

Phong Lăng lặng kẽ nhìn mặt đất dưới chân mình, nhìn đồ dưới chân mình, sau đó, cô lảo đảo ra phía sau, khó khăn mà chậm rãi cúi người xuống nhặt đồ dưới đất lên.

*****

Làm thế giờ bây giờ?" Lâm Thành và Tam Bàn ngoảnh lại nhìn Lôi Bằng đang đứng phía sau, sau đó, ba người họ lại nhìn sang A K vẫn đang nhíu chặt mày.

Mọi người ở đây gần như đã đi hết, chỉ còn lại mấy người bọn họ.

Mấy người này bao gồm cả mấy người của đội Một đều hiểu rõ Phong Lăng.

Ông cụ Lệ ở đây, nếu họ ra mặt giúp Phong Lăng thì chính là không nể mặt ông ấy, chẳng may có người nào nhiều chuyện đi mách lẻo thì ai trong bọn họ cũng đừng mong có được kết cục tốt đẹp.

Nhưng thấy Phong Lăng thế này, bọn họ thật sự không nhìn nổi.

"Tôi đâu biết phải làm thế nào? Bây giờ Lệ lão đại còn chưa về, chắc anh ấy không biết căn cứ đã xảy ra chuyện đâu..."

"Lão đại biết thế quái nào được? Nghe đâu lần này lão đại về, ít nhất một tuần nữa mới có thể quay lại. Với lại không hiểu sao gần đây rất khó liên lạc được với anh ấy, điện thoại cũng tắt máy..."

"Gọi điện cho Lệ lão đại thử xem."

"Mấy anh có số của lão đại không?"

"Tôi có." A K vừa nói vừa cầm lấy điện thoại, nhưng chẳng bao lâu sau đã hạ máy xuống, buồn bực nói: "Tắt máy rồi."

"M* kiếp, mấy anh nói xem chuyện này rốt cuộc là sao! Phong Lăng giờ lại là một cô gái, bình thường cô ấy lợi hại như thế mà lại là con gái, thế này đủ để hủy hoại tam quan và phá vỡ mọi nhận thức của tôi rồi. Nhưng con gái thì con gái, cô ấy cũng chẳng làm sai chuyện gì, sao đột nhiên lại bị đuổi đi như thế, đã thế cả người Phong Lăng đều có mùi rượu, nhìn mặt cắt không còn một giọt máu, không phải cô ấy ốm rồi chứ? Giờ đuổi cô ấy khỏi căn cứ trong tình trạng thế này, chẳng may cô ấy xảy ra chuyện gì ở ngoài, sau này lão đại trở về hỏi chuyện, từng thằng bọn mình kiểu gì cũng sẽ gặp rắc rối lớn..."

"Nếu giờ lão đại ở trong căn cứ thì hay rồi, nếu như anh ấy ở đây thì ai dám làm thế với Phong Lăng?"

"Ha ha, bây giờ lão đại đang ở cùng với vợ mới cưới rồi, anh ấy còn quan tâm gì đến Phong Lăng nữa..."

"Đừng nói linh tinh, tôi luôn thấy lão đại có nỗi khổ tâm gì đó, bình thường anh ấy đối xử với Phong Lăng thế nào, cả bọn thấy rõ hết còn gì."

"Giờ Phong Lăng đáng thương quá, tôi thật sự không nhìn nổi nữa."

"Làm sao mới liên lạc được với lão đại đây?"

"Nếu liên lạc được với lão đại dễ thế, mấy cậu nghĩ mấy ông cụ Lệ còn đến đây nhân lúc này à? Rõ ràng là họ muốn đuổi thẳng cổ Phong Lăng ra khỏi căn cứ, mấy lời họ nói đều đã tổn thương sâu sắc đến thể diện và tâm hồn của cô ấy. Cho dù sau này Lệ lão đại có đi tìm Phong Lăng, chắc cô ấy cũng sẽ không quay lại căn cứ nữa đâu, điều mấy ông già đó muốn chính là cái này, muốn cô ấy tự bỏ đi!"

"Quá đáng!"

Chân Phong Lăng thật sự không chịu được nữa, cô vốn định cúi người xuống, nhưng cuối cùng vẫn quỳ sụp xuống đất. Đầu óc choáng váng, sức ảnh hưởng của mấy thứ rượu tối hôm qua quá lớn, bây giờ cơ thể cô lạnh buốt nhưng lúc sờ vào cánh tay mình, dường như cô lại thấy nóng ran.

Có khi nào tối qua cô uống say, gục ngoài ban công cả đêm nên đã bị nhiễm lạnh đến mức phát sốt rồi không?

Phong Lăng chầm chậm nhấc tay lên, từ từ thu dọn từng món đồ dưới đất, đặt băng vệ sinh và vải quấn ngực vào trong vali, sau đó nhét chúng xuống dưới đống quần áo. Tiếp đó cô nhặt từng bộ quần áo và các đồ dùng cá nhân khác bỏ vào, cô không đứng lên được và cũng không còn sức để đứng dậy, nên cứ nhoài người về phía trước, vươn cánh tay ra rồi nhặt đồ như vậy.

Sau khi đã xếp đầy một vali, cô chống hai tay xuống mặt đất, cố gắng hít một hơi thật sâu.

Lúc cô chuẩn bị nhặt mấy món đồ khác để xếp vào chiếc vali thứ hai, đột nhiên có một cánh tay vươn qua.

Ánh mắt cô khựng lại, ngoảnh lại nhìn thì thấy A K không biết đã đi đến từ lúc nào.

"Tôi giúp cô." A K sầm mặt xuống, không nhiều lời, nhặt mấy món đồ bị ném đầy đất cách Phong Lăng hơi xa, đưa cho cô.

Phong Lăng ngồi dưới đất, quan sát gương mặt của A K, sau đó chầm chầm thu lại ánh nhìn, hờ hững nói một câu: "Cảm ơn."

Nghe thấy giọng nói đến bây giờ vẫn đè nén, không muốn biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc của cô, A K hơi cau mày lại: "Lệ lão đại vẫn chưa biết những chuyện này, cô có muốn đợi anh ấy về rồi..."

Phong Lăng nhận lấy vật mà anh ta đưa cho, không hề muốn nói gì tiếp dù anh ta nhắc đến Lệ Nam Hành, cô quay đi tiếp tục xếp đồ vào trong vali.

Thấy bây giờ Phong Lăng không muốn nhắc đến Lệ lão đại, A K cũng rất hiểu chuyện mà không nói nhiều nữa, chỉ tiếp tục nhặt đồ giúp cô.

Sau đó, ngày càng có thêm nhiều người ở bên cạnh Phong Lăng.

A K, Tam, Lôi Bằng, Lâm Thành, bốn thành viên của đội bắn tỉa đều đang nhặt đồ giúp cô. Một lúc sau, Tam Bàn vẫn luôn mang vẻ mặt đắn đo ở cách đó xa cũng chạy nhanh tới giúp, còn có Đại Hồ và nhiều người nữa...

Có rất nhiều người từng quen biết rồi cùng ra ngoài làm nhiệm vụ với Phong Lăng sau khi rời đi chưa đầy mười phút, không ai bảo ai mà cùng quay lại.

Trông thấy bọn họ, Phong Lăng vẫn chẳng nói gì, đến tận khi A K dìu cô từ dưới đất dậy, đồng thời cau mày nhìn cô: "Sao cô lại nóng thế này?"

"Tôi không sao, cảm ơn." Thân phận của Phong Lăng đã bị bại lộ, cô không muốn làm ảnh hưởng đến bọn họ, muốn rút tay mình khỏi tay của anh ta.

Nhưng A K đã giữ chặt lấy cô: "Cô khách khí gì với tôi chứ? Trong mắt tôi, cô là con trai cũng được, mà là con gái cũng chẳng sao, đều là anh em cả! Không có gì khác biệt hết! Bây giờ cô đang thế này thì không được đi! Dù ông cụ Lệ muốn đuổi cô đi thì cũng chưa nói bắt cô phải đi ngay bây giờ! Cô đang sốt, đến phòng y tế tìm Bác sĩ Văn, uống thuốc trước đi đã!"

"Không cần đâu..." Phong Lăng mệt mỏi mà cúi đầu xuống, tay không thể vùng ra khỏi anh ta. Sức lực bây giờ của cô quả thực không địch lại bọn họ, chỉ có thể cúi đầu nói nhỏ: "Xin lỗi vì đã lừa gạt mọi người lâu như vậy."

Vì câu xin lỗi này của Phong Lăng, trong phút chốc vành mắt của mọi người xung quanh đều đỏ hoe. Dù họ đều là đàn ông, nhưng lúc này đột nhiên lại bị bầu không khí này làm cho buồn rầu.

"Xin lỗi cái gì, trong mắt bọn tôi, 'cậu' là trai hay gái đều như nhau cả, người chúng tôi quen chỉ là Phong Lăng mà thôi." Đại Hồ của đội Một thở dài: "Nhưng tôi không ngờ lão đại mới đi được mấy ngày lại xảy ra chuyện này, nếu lão đại ở đây thì..."

"Lệ lão đại có ở đây hay không cũng vậy thôi, anh ấy bận rộn như vậy, đừng làm phiền anh ấy." Phong Lăng hờ hững nói một câu, sau đó kéo vali đi: "Tạm biệt."

Thấy Phong Lăng định bỏ đi như vậy, A K và Tam Bàn đưa mắt nhìn nhau, dùng sức kéo cánh tay của cô lại: "Không được, nếu bây giờ cô không muốn ở lại căn cứ, chúng tôi sẽ đưa cô đi tìm một nhà trọ nhỏ gần đây để ở, có chuyện gì cũng phải đợi Lệ lão đại về rồi tính!"

Phong Lăng không nói gì, đi thẳng ra ngoài.

Bọn họ vẫn chặn trước mặt cô.

Đặc biệt là A K: "Phong Lăng, hãy đợi Lệ lão đại về!"

Phong Lăng đột nhiên bật cười, ngước đôi mắt vẫn đang hẳn tơ máu lên nhìn anh ta: "Anh ấy đã kết hôn rồi, tôi đợi làm gì nữa?"

Trong thoáng chốc, A K và những người khác đều cứng họng.

Phong Lăng lạnh lùng cong môi, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời cao phủ kín mây đen, hờ hững nói: "Tránh ra đi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)