Vay nóng Tima

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 092

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 092
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Shopee


"Phong Lăng!" A K lập tức hét lên, hất mạnh chân về phía sau, đá khẩu súng trong tay lão sĩ quan chỉ huy mập xuống. Sau đó anh ta bắt lấy khẩu súng, trở tay chĩa khẩu súng vào trán của lão ta.

Tình hình trước mắt thoáng cái đã biến thành lão mập túm chặt lấy tóc của Phong Lăng, Phong Lăng bị đè chặt trên tường không hề giãy giụa với cái trán chảy đầy máu, lão sĩ quan mập cười lạnh nhìn về phía A K đang chĩa súng vào mình, nói giọng đầu thách thức: "Mày dám nổ súng không?"

Ánh mắt A K bỗng trở nên tàn nhẫn: "Lão khốn, thả cậu ấy ra! Căn cứ XI sẽ giải quyết mọi chuyện bằng lý trí! Dùng cách như thế này sẽ không có lợi gì cho ông đâu!"

"Thả ra?" Lão sĩ quan chỉ huy mập cười lạnh, chẳng những không buông ra mà ngược lại còn đập đầu Phong Lăng lên tường, miệng lão gào lên ngang ngược: "Thằng nhãi khốn kiếp, tao đã nể mặt mà còn không biết xấu hổ. Hôm nay, nó được ông đây nhìn trúng thì đó là vinh hạnh của nó! Vừa rồi, nếu không phải tao không lường trước được là chúng mày giấu dao ở đây thì bây giờ nó đã lớn giọng cầu xin dưới thân tao rồi!"

Phong Lăng chảy rất nhiều máu, đầu cô bị đập như sắp vỡ ra.

Con dao găm cô cầm trong tay đang nhỏ máu xuống, vào lúc lão sĩ quan chỉ huy mập nói xong mấy chữ "lớn giọng cầu xin", mùi máu tanh và sát khí trong đáy mắt cô không kiểm soát được nữa. Phong Lăng chợt tung một chiêu, khống chế cổ tay của lão ta, trong nháy mắt, cô bẻ gãy xương cổ tay của lão sĩ quan chỉ huy mập, không thèm đếm xỉa tới ánh mắt không dám tin và tiếng hét đầy đau đớn của lão ta, cô giơ tay lên, cầm con dao rạch lên cổ lão trước ánh mắt không thể tin nổi của A K."

"A..." Khi máu phun ra từ cổ của lão ta, tiếng kêu thảm thiết cũng chợt dừng lại.

Lão sĩ quan chỉ huy mập không dám tin nhìn về phía Phong Lăng, không ngờ "thằng ranh con" này lại dám giết mình, mong muốn được cứu sống khiến lão ta run rẩy há miệng, nhưng máu ở cổ lão chảy ra càng nhiều, lão ta lại càng không thể thở nối, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất. Vì đau đớn và nghẹt thở, lão sĩ quan mập liều mạng giãy giụa dưới đất rất lâu, nhưng ba phút sau, người lão ta chuột rút co giật, đến khi máu chảy đầy sàn nhà, lão ta ngã xuống vũng máu, hoàn toàn bất động.

Theo mùi máu tanh nồng nặc buồn nôn, bầu không khí cả căn phòng chợt trở nên thinh lặng, trên trán của Phong Lăng máu vẫn chảy, con dao trong tay cô cũng đang nhỏ từng giọt máu. A K đứng một bên chầm chậm buông súng, nhìn lão sĩ quan chỉ huy mập đang nằm dưới sàn, không cần kiểm tra hơi thở, anh ta cũng biết lão ta đã chết.

Nhát dao này của Phong Lăng vô cùng chuẩn xác. Xưa nay, "cậu ấy" hiểu vô cùng rõ về huyệt vị và cấu tạo trên cơ thể con người, vết cứa vừa rồi hiển nhiên là nhằm mục đích giết chết lão khốn này nên một chút lưỡng lự chần chờ cũng không có.

Dù lão sĩ quan chỉ huy mập đã chết nhưng máu vẫn không ngừng phun mạnh từ miệng vết thương ra ngoài giống như luồng nước do súng nước bắn ra.

Phong Lăng bị máu bắn lên người, cô lạnh lùng nhìn người đã chết dưới sàn, trông cô hiện tại như người vừa bước ra từ địa ngục, sau đó cô không hề nhìn về phía A K mà quay người đi ra ngoài.

A K hoàn hồn lại, nắm chặt khẩu súng. Chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ có thế bảo vệ Phong Lăng trước, không quan tâm đến những chuyện khác nữa.

Anh ta bước nhanh đuổi theo, thấy mấy người của quân đội đã chạy đến sau khi biết tin, nhưng họ còn chưa kịp xông lên cầu thang đã bị Phong Lăng cắt cổ trong khoảnh khắc, một đường cứa ngọt sắc. Trong phút chốc, cả hành lang đã đầy thi thể, máu chảy đầy đất.

Nhìn Phong Lăng giẫm lên vũng máu bước từng bước đi xuống cầu thang với ánh mắt mờ mịt, A K chợt phát hiện ra, Phong Lăng từ trước tới nay luôn trầm mặc ít nói, bình tĩnh trước mọi việc không hề giống như người trong tưởng tượng của anh ta.

Phong Lăng không phải là một cậu nhóc đáng yêu nhu thuận mà chỉ là "cậu" đã che giấu bộ mặt thô bạo nhất của mình một cách hoàn hảo, không bao giờ để lộ ra cho người khác thấy diện mạo máu lạnh của mình.

A K không biết Phong Lăng có quá khứ như thế nào, chỉ biết "cậu ấy" sống trong căn cứ đã lâu, nhưng bây giờ "cậu" đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh ta về mình.

Nhưng dù Phong Lăng có tài giỏi thế nào thì cũng không thể thuận lợi giết ra bên ngoài được như vậy. Ở đây, ai cũng là tay súng bắn tỉa của quân đội, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người nổ súng từ trong khung cửa sổ nào đó mà bọn họ cũng không hề biết, cô sẽ chết ngay tại chỗ!

"Phong Lăng!" A K bước nhanh đuổi theo cô nhưng đám người kia đã vây ở bên ngoài, ai nấy đều không dám tiến lại gần vì cảm giác được sát ý đáng sợ trên người Phong Lăng nên chỉ dám chĩa súng về phía cô.

A K cũng chĩa súng về phía họ, anh ta đứng sau lưng Phong Lăng để bảo vệ cho cô đi thẳng ra ngoài.

Vào lúc một tay súng bắn tỉa nấp ở trên một tòa nhà gần đó đang chĩa họng súng về phía hai người họ, đột nhiên một chiếc Hummer màu đen phá tan phòng tuyến bố trí do bên quân đội thiết lập, chạy thẳng một mạch vào bên trong!

Chiếc Hummer màu đen phóng nhanh đến mức những người khác bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ có thể lùi về sau nhường đường. Đến khi chiếc khi chiếc xe xông đến vị trí cách Phong Lăng và A K một trăm mét, ánh mắt Phong Lăng vẫn lạnh lùng, cô không hề có ý định tránh ra hoặc có thể nói trong mắt cô giờ chỉ có sát ý, ai dám xông đến gần thì cô sẽ giết người đó.

Chiếc xe to lớn dừng lại, mấy thành viên mặc đồng phục chiến đấu tinh anh của căn cứ XI nhảy xuống, đứng hai bên chiếc xe, đồng thời giơ súng lên, dùng tốc độ cực nhanh bảo vệ Phong Lăng và A K ở giữa, hình thành một vòng lớn và vòng nhỏ trong ngoài hỗ trợ lẫn nhau.

Gió lạnh thét gào, cửa xe ở vị trí tài xế mở ra, Lệ Nam Hành bước xuống, đóng sầm cửa xe lại, mặt không đối sắc đi về phía hai người.

Anh đi thẳng đến trước mặt Phong Lăng, thấy Phong Lăng luôn trắng trẻo khi ở trong căn cứ đã biến thành người bị máu nhuộm đỏ, vô cùng nhếch nhác, trong mắt là bản năng hoang dã của loài sói mà trước giờ anh chưa từng thấy.

Lệ Nam Hành híp mắt lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Phong Lăng không lên tiếng, chỉ nhìn anh. Cô vẫn chưa tìm lại được lý trí, chỉ nhìn anh giống như lúc nhìn A K, chỉ là không ra tay với bọn họ mà thôi.

"Lão đại." A K ở phía sau, nhỏ giọng nói một câu: "Chúng tôi giết người rồi."

A K nói là "chúng tôi", nhưng Lệ Nam Hành quét mắt nhìn nhanh lên người anh ta, trên người A K không hề dính máu, còn trên người và con dao trong tay của Phong Lăng thì lại có bằng chứng giết người rõ ràng. Thoáng chốc anh đã biết "chúng tôi" trong lời nói của A K chỉ có một mình Phong Lăng.

"Đã giết ai?" Lệ Nam Hành vẫn nhìn Phong Lăng.

A K đáp: "Lão sĩ quan chỉ huy ạ."

Dù nghe thấy người bị giết là sĩ quan chỉ huy, hàng lông mày của Lệ Nam Hành cũng không hề nhíu lại, anh chỉ lạnh lùng hỏi: "Nguyên nhân?"

A K lại nhìn Phong Lăng: "Đám khốn nạn này đã bỏ thuốc Phong Lăng, cậu ấy suýt nữa đã bị..."

Ánh mắt của Lệ Nam Hành bỗng trở nên lạnh lẽo. Khi nhìn chiếc áo khoác bị kéo ra và cổ áo trong bị xé rách một đoạn của Phong Lăng, anh định rút con dao trong tay cô nhưng thoáng chốc đôi mắt của Phong Lăng đỏ ngầu, cô lùi về sau một bước, tránh khỏi tay anh.

Lệ Nam Hành nhìn động tác đề phòng, sau đó lại nhìn vẻ mặt hoàn toàn khác với bình thường của cô. Để tránh cô tự làm mình bị thương, anh khẽ nói: "Phong Lăng, đưa con dao cho tôi."


*****

Thấy Phong Lăng không nhúc nhích, Lệ Nam Hành lạnh giọng hỏi: "Phong Lăng, tôi là ai?"

Cô không trả lời nhưng hiển nhiên nếu cô không nhận ra anh là Lệ Nam Hành thì chắc cô cũng đã ra tay giết anh.

Phong Lăng nhận ra, nhưng rõ ràng là không muốn nhận.

Lệ Nam Hành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo.

Phong Lăng bất động, Lệ Nam Hành lại ra tay, không cướp con dao đi, mà đưa tay ra trước mặt cô: "Có tôi ở đây thì không cần phải sợ, cứ đưa con dao cho tôi trước, được không?"

Không khó để nhìn ra cô đã phải chịu sự kích thích rất lớn.

Mắt cô hẳn tia máu, ánh mắt không tin tưởng với bất kỳ ai, bao gồm cả anh.

"Đã giết người rồi mà vẫn chưa bình tĩnh lại hay sao?" Lệ Nam Hành lạnh giọng nói: "Nếu còn chưa bình tĩnh lại thì mau lên xe tự mình trấn tĩnh lại, đưa con dao cho tôi để tôi giải quyết."

Phong Lăng nắm chặt con dao trong tay, sự đề phòng trong đôi mắt cô không những không giảm mà còn tăng thêm.

Lệ Nam Hành nhìn Phong Lăng, thấy cô nhất định không chịu bước lên trước, anh dứt khoát đi đến cạnh, lúc sự phòng vệ trong mắt cô tăng vọt, anh hờ hững nói: "Tôi sẽ không làm hại cậu, bây giờ đã xảy ra tình huống như vậy, tôi sẽ không trách chuyện cậu đã làm. Hơn nữa, tôi có thể hiểu là cậu chỉ đang tự bảo vệ mình. Mọi chuyện cứ giao cho tôi, nhưng nhất định cậu phải đưa con dao cho tôi trước, cậu không thể mang theo vũ khí bên người được."

Nếu không thì trong tình trạng mất lý trí bây giờ, dù không giết người thì cũng rất có khả năng cô sẽ làm chính mình bị thương.

Ánh mắt của Phong Lăng lóe lên, nhìn anh nửa tin nửa ngờ. Thấy cô có dấu hiệu do dự, Lệ Nam Hành lại bước đến gần, dùng ánh mắt ra hiệu cô hãy đưa con dao cho mình.

Lúc giơ tay lên, chần chừ định đưa con dao vào tay anh, cô đột nhiên ngừng lại, có hơi hối hận, đang định rụt mạnh tay lại, nhưng Lệ Nam Hành đã nhân cơ hội này dùng một tay nắm lấy cổ tay cô, dùng sức cạy con dao trong tay cô ra, thoáng chốc nó đã rơi xuống đất!

Hồi chuông cảnh báo trong lòng Phong Lăng rung lên mãnh liệt, cô lập tức muốn giãy giụa chống cự, nhưng ánh mắt của người đàn ông đã nghiêm lại. Trong lúc Phong Lăng giãy giụa không lý trí, anh đã giơ tay đánh mạnh vào vị trí yếu ớt nhất sau gáy của cô, thoáng cái cô gái nhỏ vô cùng nhếch nhác đã ngã vào lòng anh.

Thấy Phong Lăng bị Lệ lão đại đánh ngất, A K kinh ngạc nói: "Lão đại... Anh..."

Lệ Nam Hành ôm lấy người trong lòng, tiện tay cởi chiếc áo khoác trên người xuống choàng lên người cô, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía A K: "Đỡ cậu ấy lên xe, rồi đợi tôi ở trên đó."

A K vội đỡ lấy Phong Lăng đã không còn lý trí và chút sức lực nào, sau đó ngoảnh lại nhìn về phía Lệ Nam Hành, anh đã hạ lệnh cho những người khác đi vào trong cùng mình, sau đó lại có ba chiếc xe của căn cứ XI xông vào, có mười mấy người bước từ trên xe xuống, bảo vệ A K và Phong Lăng đến tận khi A K đưa Phong Lăng lên xe một cách an toàn và không một ai có thể lại gần họ.

Lệ Nam Hành vừa bước vào bên trong đã nhìn thấy mấy người phụ trách trong quân đội do Daniken dẫn đầu. Họ đều mang vẻ mặt kinh hoàng, vây bên ngoài căn phòng. Từ bên ngoài đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng bốc ra từ trong căn phòng.

Daniken và người của ông ta quả thực rất kinh hãi, nỗi khiếp sợ này không hề giả, không ai có thể lường trước được việc này. Ông ta chỉ "dâng" một thằng nhóc của căn cứ XI cho ngài sĩ quan chỉ huy, định tặng "món quà" cho lão ta mà thôi, vậy mà thằng nhãi đó lại lấy mạng của ngài ấy.

Thế này cũng chẳng khác nào chôn vùi tiền đồ tương lai của cả đám bọn họ, dẫu có cho rằng đây đều là tội lỗi của căn cứ XI nhưng mấy người dưới trướng sĩ quan chỉ huy mập như bọn họ cũng đã lén lút liên hệ với lão ta nhiều lần, lợi ích gì cũng hưởng cùng nhau. Bây giờ, ngài sĩ quan chỉ huy mập đã chết, sau này tương lai bọn họ sẽ đi đâu về đâu, họ hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

"Lão đại." Một thành viên tinh anh nào đó đi cùng Lệ Nam Hành nhỏ giọng nói: "Vừa rồi, tôi nhìn thấy có mấy người đi từ trong này ra, nhìn có vẻ như định đi làm chuyện gì đó, nhưng cụ thể là làm gì thì tôi không biết."

Lệ Nam Hành liếc nhìn về một góc ở trước hàng lang: "Đi theo bọn họ, chắc họ sẽ đi xóa camera hiện trường. Mang đoạn clip từ camera về đây, đừng cho họ có cơ hội tiêu hủy."

Người đứng sau lưng anh gật đầu, để không thu hút sự chú ý của quá nhiều người ở đây, anh ta hành động một mình.

"Anh Lệ!" Daniken ngoảnh lại nhìn thấy Lệ Nam Hành đi vào, ông ta hoàn toàn không ngờ anh lại đến đây vào lúc này. Ngay lập tức ông ta không nén nổi cơn kích động của mình, xông tới tranh luận với anh.

Nhưng Lệ Nam Hành lại đanh mặt lại nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh tanh: "Người ở đâu?"

"Ở bên trong!" Daniken phẫn nộ nói: "Người của anh thật sự quá to gan lớn mật! Đến ngài sĩ quan chỉ huy của chúng tôi mà cũng dám giết! Cậu ta không sợ chúng tôi sẽ phát lệnh truy nã cậu ta hay sao? Hay là cậu ta vốn ỷ vào bên trên có người bao che nên mới dám cầm dao hành hung người khác như thế?"

"Rốt cuộc là cầm dao hành hung người khác hay tự vệ chính đáng thì đợi làm rõ chân tướng rồi bàn sau. Bây giờ, biểu hiện gấp gáp muốn tìm người để tính số của ông lại khiến tôi nhìn ra sự chột dạ của ông đấy. Ông đang muốn che giấu chuyện gì?" Đôi mắt sắc lạnh của Lệ Nam Hành liếc nhìn ông ta: "Tránh ra."

Vẻ mặt vốn đang tức giận của Daniken đột nhiên cứng lại, sau đó ông ta lại càng phẫn nộ hơn, ánh mắt hung ác: "Tôi nói cho anh biết, mạng của ngài sĩ quan chỉ huy đủ để hủy diệt cả cái căn cứ XI các người! Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn dám phát ngôn bừa bãi ở đây! Người cũng đã bị bọn họ giết rồi, không lẽ anh tưởng thằng nhãi kia có thể mọc thêm cánh để bay khỏi quân doanh?"

Những người khác ở xung quanh nhìn gương mặt vừa mang vẻ lạnh lùng vô tình lại vừa hoàn mỹ như một vị thần của Lệ Nam Hành, dù họ không nhìn ra được anh đang suy nghĩ điều gì, nhưng theo trực giác, họ cảm thấy người này dám đi vào đây thì chắc chắn còn nguy hiểm hơn cả tên nhóc vừa giết người ở trong này. Cả đám người đều lùi lại một bước.

Daniken vẫn đang phẫn nộ, vừa chỉ vào căn phòng ngập mùi máu tanh sau lưng vừa lạnh lùng tức giận nói: "Tôi nói cho anh biết, chúng tôi để người của anh đến quân khu là vì nể mặt căn cứ XI các người, giao lưu thi đấu mấy trận còn chưa có kết quả, người mới đến đây chưa được mấy ngày mà bây giờ đã dám giết người ở nơi quan trọng của quân khu! Nếu hôm nay, hai thằng nhãi Phong Lăng và A K có thể sống sót bước ra khỏi nơi này thì tên của tôi sẽ..."

Ông ta còn chưa dứt lời đã bị Lệ Nam Hành ở phía sau đẩy ra.

Lệ Nam Hành chẳng thèm liếc nhìn ông ta, sau khi "loại trừ" vật cản trước mặt, anh bước vào bên trong.

Daniken bị đẩy đến mức loạng choạng suýt va vào bức tường bên cạnh, sau đó ông ta nhìn về phía Lệ Nam Hành với vẻ mặt vừa tức giận vừa không dám tin và mấy thành viên tinh anh trông có vẻ cực kỳ không dễ chọc của căn cứ XI đang đứng sau lưng Lệ Nam Hành. Ông ta thầm mắng một câu rồi bước nhanh vào theo.

Daniken nhìn thân hình kiêu ngạo đã đứng trước xác chết của lão sĩ quan chỉ huy mập, ông ta lập tức bước nhanh đến: "Anh Lệ! Anh là người coi trọng đạo lý, vậy thì chúng ta phải nói rõ lí lẽ! Bất kể đã xảy ra chuyện gì, cậu Phong Lăng cũng không thể giết người ở trọng địa quân khu, huống hồ căn cứ XI và quân khu xưa nay đều là hai căn cứ quân sự luôn hợp tác rất hữu hảo. Chúng tôi cũng không muốn xảy ra bất kỳ sự xô xát nào giữa hai bên cả, nhưng bây giờ là người của anh giết người ở chỗ chúng tôi! Anh nói xem giờ phải làm như thế nào? Người chết lại là ngài sĩ quan chỉ huy có quyền lực cao nhất của chúng tôi, chuyện này sẽ nhanh chóng được đưa lên cấp trên! Anh nghĩ một mình anh có thể ngăn chặn được hay sao?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-351)