Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 091

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 091
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Lazada


Đúng lúc này, điện thoại của tên sĩ quan chỉ huy mập reo lên, hình như tiếng chuông điện thoại đã làm phiền lão ta nên sĩ quan mập nhận cuộc gọi với thái độ rất khó chịu.

Chết tiệt, lát nữa mình phải tắt máy đi mới được!

"Ngài sĩ quan chỉ huy, tôi biết ngài là một người thương hoa tiếc ngọc, nhưng tâm lý đề phòng của tên Phong Lăng đó rất mạnh, thân thủ cũng không tệ nên tôi đã cố ý bỏ vài thứ vào trong nước uống của cậu ta để đảm bảo là thằng ranh đó sẽ không thể làm ngài bị thương. Xong chuyện thì chắc ngài biết phải làm sao rồi chứ? Ngài yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ là một thành viên của đội bắn tỉa thôi, phía căn cứ XI đã có tôi đi giải quyết, ngài đừng làm cậu ta đến chết là được." Giọng nói trong điện thoại chính là của Daniken.

Nghe thấy những lời này, sắc mặt của tên sĩ quan chỉ huy mập mới tốt lên, sau đó lão ta ngẩng lên nhìn về phía "chàng trai" đẹp đẽ trước mặt, gương mặt Phong Lăng đã hơi ửng đỏ, lòng dạ lão ta lại ngứa ngáy tới mức chỉ muốn cúp máy ngay lập tức.

"Nếu đã là chuyện do chính tay ông chủ động sắp xếp thì tôi đây sẽ hưởng thụ một cách vui vẻ. Chuyện của ông thì tôi sẽ nói vài câu với cấp trên."

Tên sĩ quan chỉ huy mập cúp điện thoại, tắt máy rồi nhét vào túi quần, lão ta nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt háo sắc và suồng sã hơn trước.

Lúc ở căn cứ XI, khi nhìn thấy Phong Lăng ra sân bắn súng, dù lão ta đã từng chơi đùa rất nhiều chàng trai nhưng người có thể khiến lão ta động lòng như vậy thì thật sự đây là người đầu tiên. Lúc đó, nếu không phải vì cậu nhóc này là người của căn cứ XI, chắc chắn lão ta đã trực tiếp đưa người đi, nhưng không ngờ trong một lần hiếm hoi lúc lão đang cố tỏ vẻ giữ ý thì Daniken đã đoán được ý qua lời nói và sắc mặt của lão, nên người này đã cố tình đưa Phong Lăng về đây và sắp xếp cậu ta ở chỗ này.

Sau đó, tên sĩ quan chỉ huy mập lại nhìn sang chàng trai xinh đẹp đang chất đầy sự lạnh lùng, phòng bị trong ánh mắt. Do bị bỏ thuốc nên sắc mặt cậu ngày càng không được bình thường, lão ta càng nở nụ cười thỏa mãn hơn. Lúc lão ta bước vào tòa nhà này, đã có người khóa cửa từ bên ngoài. Bây giờ dù Phong Lăng có muốn chạy trốn cũng không thể chạy nổi.

Phong Lăng hơi nghiêng người, bước lùi lại phía sau nửa bước.

Nguy hiểm!

Cô cảm nhận được mối nguy hiểm vô cùng rõ ràng.

Cô nhất định phải rời khỏi đây ngay, bằng không chắc sẽ không thể thoát nổi!

Bao lâu nay, Phong Lăng có thể luôn bình yên vô sự ở căn cứ XI chính là vì lần nào cô cũng có linh cảm chính xác và khả năng quan sát tốt, khả năng phản ứng và tránh né cũng rất nhanh khi có người nghi ngờ hay có nguy hiếm rình rập.

Nhưng dưới tình thế không thể lường trước như bây giờ, cô hơi loạng choạng, trong đầu đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo. Bước chân vừa ổn định, có một luồng kích thích và khô nóng khó diễn tả bắt đầu nhanh chóng len lỏi đến tứ chi và xương cốt của cô.

Bụng dưới của cô dường như đang có một ngọn lửa bất chợt được nhóm lên, khiến cô suýt nữa thì ngã quy xuống.

Nước!

Nước ở trong chiếc bình đó!

Vì đang bực bội, mất kiên nhẫn nên cô đã không quan sát trong phòng xem có ai đã từng vào đây hay không, khi nhìn thấy chiếc bình nước giống hệt như bình tối qua, cô đã dùng luôn.

Xem ra nước trong chiếc bình đó thật sự có vấn đề.

"Hết sức rồi à? Tôi thấy tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất của căn cứ XI các cậu cũng chỉ có vậy mà thôi, không phải đều bị trúng kế một cách ngu ngốc sao?" Tên sĩ quan chỉ huy mập lạnh lùng đi đến gần: "Có phải cả người đều đang khô nóng, rất muốn được ai đó đè lên giường, hung hăng giày vò một trận không?"

Sống lưng Phong Lăng chợt lạnh buốt, thoáng chốc cô đã hiểu ý của ông ta.

Không lẽ thuốc này là... loại thuốc đó?

Phong Lăng bị bỏ thuốc cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo nhưng lúc bị tên sĩ quan chỉ huy mập đi lên trước giơ một tay ra túm lấy tóc, thân thể cô vẫn nghiêng ngả một lúc. Cô nhắm mắt lại, không giãy giụa quá mạnh nữa, một bàn tay dưới ống tay áo hung hăng siết chặt lại, cô chợt bị tên sĩ quan chỉ huy mập ấn lên chiếc sofa bên cạnh. Đầu cô bị đè lên mặt ngoài chiếc sofa, nhiệt độ mát mẻ khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn, bàn tay cô lục lọi trong khe hở dưới sofa.

Sau khi cô và A K ở căn phòng này, cả hai vẫn luôn giữ cảnh giác cao độ, đặc biệt là A K. Anh ta luôn nói huyên thuyên rằng Daniken và tên sĩ quan chỉ huy mập. đó đều có vấn đề, nhất định phải cẩn thận. Vì vậy, trong từng ngóc ngách trong căn phòng mà họ ở đều có những thứ được chuẩn bị trong âm thầm. Dù không nhiều, nhưng may sao A K lại giấu một con dao găm sắc bén bên trong phần da của chiếc sofa này.

Dù không tham gia nhưng khi A K giấu những thứ này, cô vẫn luôn đứng một bên quan sát. Dù chỉ đứng nhìn như vậy nhưng Phong Lăng vẫn có thể nhớ tất cả các món đồ được đặt ở chỗ nào, mà những thứ đó là dụng cụ mà cô có thể dùng để bảo vệ bản thân bất cứ lúc nào.

Ví dụ như con dao găm dưới sofa, dùi cui dưới bàn trà, dao xếp dưới giường, hơn nữa, dù không được phép tự ý mang súng vào phòng này, nhưng có mấy chiếc bút bi trong phòng sách bên cạnh, đầu bút rất bén nhọn, không có nắp đậy, được ném ở trong tủ giầy cạnh cửa.

Ngoài ra còn có một con dao rọc giấy đã được Phong Lăng tiện tay cầm về khi được yêu cầu viết vài tài liệu trong văn phòng ở đây vào chiều hôm qua.

"Người đẹp, tôi chưa từng gặp cậu trai nào mà xinh đẹp như cậu cả!" Tên sĩ quan chỉ huy mập dùng một tay đè chặt bả vai cô, thấy cô mất hết sức lực, sắp đạt được mục tiêu, lão ta nở nụ cười thỏa mãn. Khi tên mập này định cúi đầu hôn lên mặt Phong Lăng, giây phút lão ta cúi đầu xuống, Phong Lăng bất ngờ quay đầu đi chỗ khác, tức giận tới mức toàn thân người không ngừng run rẩy.

"Đừng sợ, tôi sẽ 'thương' cậu, chắc chắn cậu không biết là giữa đàn ông với nhau cũng có thể có cảm giác mất hồn thế nào đâu, thậm chí còn tuyệt vời hơn nhiều so với lúc làm chuyện đó với phụ nữ nữa cơ, tôi sẽ dạy dỗ cậu "thật cẩn thận!"

Dứt lời, bàn tay của tên sĩ quan chỉ huy mập bỗng dùng sức, cổ áo của bộ đồng phục chiến đấu màu đen của Phong Lăng bị kéo ra, hai bàn tay to béo như sắp chảy mỡ thò vào trong cổ áo của cô.

Phong Lăng cắn mạnh vào môi dưới của mình, dù cô cắn đến mức một bật máu thì cũng không chịu há miệng.

Đau đớn có thể giúp cô tỉnh táo hơn, không dễ dàng khuất phục dưới tác dụng đáng ghê tởm của loại thuốc này.

Dù phải liều cái mạng này, cô cũng phải cố giữ lý trí.

Từ lúc bắt đầu biết nhận thức sự vật, cô đã sống ở trong hang sói, quen thấy dã thú cắn xé tàn sát lẫn nhau vì miếng ăn. Cô lớn lên nhờ uống sữa sói, nên trong bản tính đã sớm có bản năng của giống loài này. Năm tuổi, cô đã bị người ta đưa đi nhưng vì được huấn luyện trong băng đảng mafia, Phong Lăng đã học được cách tự bảo vệ và che giấu bản thân. Ngoài ra, cô cũng đã học được cách áp chế bản tính lang sói và tính tình để có thể sống sót.

Năm mười hai tuổi, người ta cưỡng chế đưa cô đến trại trẻ mồ côi, vì đề phòng, ngày nào mấy người đó cũng tiêm thuốc an thần vào cơ thể cô. Năm mười ba tuổi, cô gia nhập căn cứ XI, cuối cùng mới tìm được một nơi mà bản thân thật sự muốn sống và tồn tại, hơn nữa còn áp chế được sự khát máu và lạnh lùng từ trong bản tính của mình.

Cô chỉ muốn được sống một cuộc sống yên bình giống như bao người, có cơm ăn nước uống, có chăn ấm đệm êm.

Chỉ có vậy mà thôi!

Nhưng rõ ràng là có những lúc, máu của con người còn lạnh, bản tính còn đáng sợ và đáng chết hơn cả lang sói!

Phong Lăng nhắm mắt lại, vào lúc tên sĩ quan chỉ huy mập cởi được chiếc áo khoác màu đen của cô ra, cúi đầu, định xé quần áo bên trong của cô, khi vải vóc trên quần áo bị xé toạc, Phong Lăng đã sờ và cầm được con dao găm được giấu ở chỗ sâu nhất dưới đệm da của chiếc sofa to lớn.

*****

Ngay từ đầu, Phong Lăng đã không hề lãng phí một chút sức lực nào để giãy giụa, giây phút nắm được con dao găm trong tay, cô đột nhiên lật mạnh cơ thể. Vào lúc lão sĩ quan chỉ huy mập còn chưa phản ứng lại, cô dùng sức đâm con dao về phía bàn tay đang ấn lên bả vai cô của lão ta!

"A..." Con dao sắc bén đâm vào mu bàn tay của lão sĩ quan chỉ huy mập, máu chảy ra, lão ta rú lên thảm thiết, vội buông tay.

Phong Lăng chống tay xuống mép sofa để đứng dậy, vì dược tính của thuốc nên chân mềm nhũn, cô đứng không vững, nhưng vẫn nhìn lão sĩ quan kia bằng ánh mắt hung ác. Do tác dụng của thuốc và sự phẫn nộ của bản thân nên đôi mắt đỏ ngầu của cô tràn đầy sát ý. Phong Lăng không cho lão ta thời gian nào để vùng vẫy hay lùi bước, lúc lão ta đang ra sức bụm chặt bàn tay của mình, cô lập tức đá một cú vào cái bụng tròn vo khiến lão ta ngã lăn ra đất. Sau đó Phong Lăng giơ tay tát mạnh hai bạt tai lên mặt đối phương, cô không nói một câu thừa thãi nào, đặt con dao lên vị trí động mạch chủ trên cổ của kẻ đối diện.

Lão sĩ quan chỉ huy mập không ngờ sau khi trúng thuốc, Phong Lăng vẫn có thân thủ vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ như vậy, rõ ràng trông bề ngoài "cậu ta" chỉ là một cậu con trai gầy yếu vô lực...

"Mày..." Tay lão sĩ quan chỉ huy mập đau nhói, hơn nữa người còn run rẩy vì cảm giác sắc lạnh trên cổ và ánh mắt như khát máu của Phong Lăng, sự kinh hoàng trong đôi mắt của lão ta chuyển thành tia hoảng sợ: "Mày to gan thật đấy! Mày dám làm tao bị thương à! Biết tao là ai không hả!"

Phong Lăng cười lạnh nhìn lão: "Ông còn nói thêm câu nào nữa, dù ông có là ai thì cũng sẽ thành vong hồn dưới dao của tôi! Ông tưởng tôi sẽ sợ sao? Để đối phó với cái loại rác rưởi như ông, cùng lắm thì chết chung thôi!"

"Chết chung? Mày đại diện cho căn cứ XI! Dám làm loạn ở chỗ của tao, mày có tin tao tố cáo với lãnh đạo cấp trên để cả căn cứ XI bọn mày phải gánh vác hậu quả cho rắc rối lớn này không!" Bàn tay bị đâm của lão sĩ quan chỉ huy mập không ngừng run rẩy, máu chảy đầm đìa, nhưng ánh mắt của lão ta vẫn vô cùng kiêu căng ngạo mạn, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi xuống. Lão ta không tin tên nhóc này thật sự to gan lớn mật đến mức dám chống đối với quân đội.

Nghe thấy mấy chữ căn cứ XI, Phong Lăng mới dần lấy lại lại sự bình tĩnh nhưng cũng chỉ giảm bớt một chút mà thôi.

Lúc này, bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Phát hiện Phong Lăng mãi vẫn chưa quay lại, A K sợ đã xảy ra chuyện, dẫu sao mấy ngày nay, đây cũng là lần đầu tiên cô rời khỏi tầm mắt của anh ta quá mười phút. Anh ta vội chạy về phòng thì nhìn thấy có người đứng canh ở tòa nhà, cảm thấy bất thường, anh ta cũng không quan tâm nhiều mà lập tức đánh mấy người đó ngất xỉu, sau đó nhanh chóng xông vào, đạp cửa vào phòng.

Giây phút bước vào cửa, A K đã trông thấy cảnh tượng này, lão sĩ quan chỉ huy mập ngã dưới đất, bàn tay đầm đìa máu, đôi mắt của Phong Lăng đỏ ngầu, "cậu ấy" đang đè lão ta xuống, con đao trong tay nhuốm máu, đang kề sát cổ của đối phương, chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi, Phong Lăng có thể giết chết người ngay!

"Phong Lăng, cậu đang làm gì thế?!" Dù A K nhớ là mình phải bảo vệ Phong Lăng nhưng dẫu sao đây cũng là nơi trọng yếu quân đội, nếu "cậu ấy" đám ra tay với lão sĩ quan chỉ huy mập ở đây, đến lúc đó, bọn họ đừng hòng có thế rời khỏi nơi này, hơn nữa căn cứ XI nhất định cũng sẽ bị liên lụy.

Vừa rồi, trước khi quay lại đây, A K đã gọi điện thoại cho Lệ lão đại, anh đang dẫn một tốp thành viên tỉnh anh làm nhiệm vụ ở cách nơi này hơn mười kilomet. Lệ lão đại vốn định nhân lúc làm nhiệm vụ này để qua đây để đón họ về sớm hơn so với dự định. Sau khi báo cáo tình hình cho Lệ lão đại biết xong thì A K cúp máy.

Bây giờ, Lệ lão đại và người của anh còn chưa đến, tốt nhất không thế để xảy ra chuyện!

Phong Lăng túm chặt lấy cổ áo của lão sĩ quan chỉ huy mập, ghì chặt lão ta xuống, con dao găm trong tay vẫn luôn tì vào cổ đối phương, ánh mắt cô sắc lạnh, giọng nói mang theo oán hận: "Bọn họ đã bỏ thuốc tôi."

Trái tim của A K lập tức nhảy dựng lên, anh ta quay phất người lại, nhìn về phía chiếc bình nước siêu tốc ở bên cạnh, hiểu ra ý của Phong Lăng, mày cau chặt.

Nhưng nhìn tình trạng bây giờ của Phong Lăng, hình như cô vẫn chưa bị xâm phạm. Dù hiện tại bản thân anh ta cũng đang rất kích động, hận không thể giết tên cặn bã này ngay lập tức nhưng vì nghĩ cho đại cục, anh ta nhất định phải nhẫn nhịn.

Vả lại, nhìn bàn tay của lão sĩ quan chỉ huy mập thế này, chắc nó bị Phong Lăng đâm chảy máu.

A K vội vàng bước nhanh tới gần rồi lôi Phong Lăng dậy, ban đầu cô không chịu đứng lên, A K dùng sức nắm chặt bả vai cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lệ lão đại sắp đến đây rồi, có khó khăn gì thì chúng ta nói với anh ấy, đừng dùng cách này để giải quyết, bằng không đến lúc đó sẽ rất khó xử!"

Nói đoạn, anh ta lại nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: "Cậu đã làm lão sĩ quan chỉ huy bị thương, dù là họ đã làm ra chuyện hèn hạ này trước nhưng thói đời là vậy, địa vị và thân phận của lão ta là thứ khiến cậu không được phép làm ra những chuyện quá trái với luật. Hãy nghe tôi, đợi lão đại đến rồi giải quyết sau!"

Phong Lăng vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn lão sĩ quan chỉ huy mập đang nằm dưới đất nhưng vẫn còn đang nở nụ cười đắc ý trên môi.

Lão ta đã nhìn ra bọn họ sẽ không dám ra tay vì cục diện chung.

Phong Lăng lại càng siết chặt cổ áo lão hơn.

"Tôi với cậu đứng cùng một phe, lão đại bảo tôi bảo vệ cậu nhưng dẫu sao chúng ta cũng là người của căn cứ XI. Phong Lăng, cậu làm như vậy sẽ hủy hoại căn cứ XI..

Đôi con ngươi đỏ ngầu như nhuốm máu dần dịu lại, cô bất ngờ thu con dao lại, sau đó buông người ở dưới đất ra, đồng thời được A K dùng sức kéo đứng dậy. Phong Lăng lảo đảo, lùi về sau một bước, tay nắm chặt con dao. Cô không ra tay nữa, chỉ lạnh lùng nhìn lão sĩ quan chỉ huy mập đang chống một tay xuống đất đứng dậy. Cô không muốn nói một câu nào, cố gắng đè sự kích động đang hừng hực thiêu đốt trong cơ thể và ý muốn giết người xuống. Cô sợ mình sẽ không khống chế được bản thân nên xoay người định đi ra ngoài.

Thấy ánh mắt cô không bình thường, A K cũng không biết loại thuốc mà đám khốn khiếp này đã cho cô uống nặng tới mức nào. Anh ta cau mày, muốn đi qua, đỡ cô cùng đi ra ngoài.

"Hai thằng khốn! Chúng mày nghĩ mình có thể chạy thoát khỏi nơi này sao?" Lão sĩ quan chỉ huy mập thấy dường như A K không dám ra tay với mình, Phong Lăng cũng không gắng gượng được bao lâu nữa vì tác dụng của thuốc. Dẫu sao lão ta cũng là đàn ông, vừa rồi bị mất mặt và bị đâm bị thương ở tay nên lão ta không muốn ôm cục tức này.

"Bụp!" Phong Lăng đột nhiên bị lão sĩ quan chỉ huy mập đè đầu, nắm tóc đập mạnh đầu cô lên bức tường cạnh cửa. Lúc đó, một dòng chất lỏng màu đỏ có mùi tanh, nóng ấm chảy xuống dọc xuống trán của Phong Lăng, dính lên mặt tường.

A K trợn trừng mắt: "M* kiếp! ***, ông làm cái quái gì thế!" Anh ta bước lên trước dùng một tay lôi lão sĩ quan chỉ huy mập ra, sau đó quay lại định đỡ Phong Lăng dậy.

Đúng lúc này lão sĩ quan chỉ huy mập đột ngột rút một khấu súng ở bên hông ra, chĩa vào sau gáy của A K. Động tác của A K ngừng lại, anh ta đứng nguyên tại chỗ bất động, nhưng vẫn nhìn về phía Phong Lăng đang đứng dựa vào tường bằng ánh mắt lo lắng, hồi lâu vẫn chưa thấy cô cử động, anh ta chỉ có thế nhìn thấy dòng máu đang chảy xuống từ trán của cô.

A K siết chặt nắm đấm.

Phong Lăng nhắm nghiền hai mắt, vì A K đã nói không thể gây rắc rối cho căn cứ XI nên cô cố gắng nhẫn nhịn hồi lâu. Cô đang định quay người lại cứu A K, thì bàn tay bị thương của lão ta bất chợt vươn ra, hung hăng túm lấy tóc của Phong Lăng, tiếp tục đập đầu cô lên mặt tường!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-351)