Mộ Dật Hàn
← Ch.06 | Ch.08 → |
Hề Tu Văn chỉ huy mọi người hạ trại, xong đâu đó mới di tầm mắt tìm kiếm màu lam bóng dáng. Hắn thấy nàng đứng trên nhánh cây gần đó, đưa lưng về phía hắn, tóc dài bay bay, mùi thơm thảo dược vương vấn trong gió, hắn cất bước đứng dưới gốc cây ôm quyền cúi đầu cảm tạ.
"đa tạ vị cô nương này ra tay tương trợ"
Nhược Trúc nghe âm thanh quay đầu, chân mày nhướng một cái, thả mình từ cành cây xuống, tựa tiếu phi tiếu nhìn nam nhân trước mắt:
"ngươi thật nhanh quên, ta không tương trợ, ta cứu ngươi đã nêu rõ mục đích:ngươi là của ta. Mà ngươi.."
Nàng bước đến gần hắn, vốn nàng định đưa tay nâng cằm hắn, nhưng chiều cao lại thấp hơn cho nên nàng chuyển hướng đặt vào cổ hắn, kéo hắn lại gần mình, sau đó.. môi đỏ in lên môi hắn, thành công biến Hề Tu Văn thành con tôm luộc. Mắt hắn ngây ra, mà mặt không hẹn trước đỏ như máu, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Nàng mở miệng, hơi thở như u lan như có như không thấm vào ruột gan hắn:
"Mà ngươi... đã đồng ý, nên từ nay trở đi, ngươi là của ta, chỉ được là của ta, đã rõ?"
Lời nói vô cùng bá đạo lại tựa như tiếng sấm đánh vào lòng hắn, làm tim hắn nhịn không được lỡ mất một nhịp.
Dứt lời, môi đỏ lại lần nữa thiếp lên, lần này nàng không vội vàng rời đi, mà khéo léo khắc hoạ môi hắn, chiếc lưỡi thơm tho tìm cách cạy mở hàm răng hắn, Hề Tu Văn chỉ cảm thấy máu nóng trong người có xu hướng xông thẳng lên não, bất tri bất giác hùa theo nàng chơi trò rượt bắt trong khoang miệng.
Hắn lí trí kêu hắn ngay lập tức đẩy nữ tử này ra, nhưng trái tim lại giằng co muốn lại gần nàng hơn, cuối cùng lí trí thoả hiệp, tay hắn vòng qua eo nàng, kéo nàng dán chặt vào người hắn, làm sâu sắc nụ hôn, từ khách đảo chủ công thành chiếm đất.
Cho đến khi cảm giác được thiên hạ trong lòng cơ thể mềm ra, mới luyến tiếc rời đi môi nàng. Cẩn thận bế nàng lên lại đặt nàng vào lòng ôm chặt.
"hảo, ta là của ngươi, chỉ là của riêng ngươi." giọng nói kèm theo sự thoả mãn và sủng nịch ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Nhược Trúc không nói gì, chỉ là đưa tay ôm lấy vòng eo kiên nghị của hắn.
"ta sẽ không để ngươi chết" Nhược Trúc đôi mắt lướt qua một tia lạnh như băng. Yêu sao?Nàng không yêu, nhưng nàng thích hắn, thích từ khi vai trò là một độc giả, thích cách hắn yêu nữ chủ, yêu thầm, trả giá lặng lẽ không cần hồi đáp. Nếu đã thích vậy giữ chặt lấy đi.
"đinh, chi nhánh nhiệm vụ hoàn thành, thời gian 3 ngày, thưởng cho vi tích phân 50, điểm thuộc tính 3, 10 năm nội lực, thỉnh chủ nhân tiếp tục cố gắng." giọng nói máy móc vang vọng trong đầu Nhược Trúc.
Ân, thêm cả 3 điểm thuộc tính vào lực lượng.
" Đã thay đổi thông số. Mời chủ nhân xem thuộc tính"
Tên: Lam Nhược Trúc
Tuổi: 16
Giới tính: nữ
Thân phận: Lam Sắc-bài danh thứ nhất kim bài sát thủ.
Dung mạo:128 (mãn trị 200)
Thể chất: 58 (mãn trị 200)
Trí tuệ: 106 (mãn trị 200)
Lực lượng: 57 (mãn trị 200)
Kĩ năng: ám sát, bách độc bất xâm, 10 năm nội lực
Nhiệm vụ: thu phục nam phụ Hề Tu văn (đã hoàn thành)
Thuộc tính điểm:0
Vi tích phân:50
Nhiệm vụ phần thưởng điểm:0
Lễ vật: Hư Vô Mặt Nạ
Tài nguyên:1 viên hồi hồn đan. định vị đồ (vĩnh viễn)
Nhược Trúc nhìn thông số lại không kìm được thở dài.. aizzz, mặc dù kĩ năng của nàng toàn bộ ở, nhưng giá trị vũ lực lại không đủ để phát huy hết sức mạnh. aizzz. Thôi kệ, thuyền đến đầu cầu ắt thẳng a~
"ta muốn ngủ, ngươi ôm ta." Nàng bá đạo yêu cầu, không đợi hắn trả lời, hơi thở dần nhẹ.
Hề Tu Văn nhìn nữ nhân nằm trong lòng hắn, ánh mắt ôn nhu, nữ nhân này bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời hắn, lại dùng phương thức mãnh liệt tuyên bố hắn là của nàng, chỉ có hắn mới biết, nghe nàng tuyên bố như vậy trong tâm tràn ra cảm giác vui sướng.
Một nữ tử mới gặp lần đầu tiên, ra tay tương trợ lại rất hào phóng cho hắn rõ mục đích của nàng. Hắn biết nàng đây là cố ý. Không ít nữ nhân đánh chủ ý lên gia sản nhà hắn, cũng không thiếu đánh vào vẻ bề ngoài của hắn mà tìm cách bò lên giường hắn.
Tuy nói hắn không phải quá ghét nữ nhân nhưng luôn có dấu hiệu bài xích.
Thế nhưng..
Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng, nàng giữa đường gặp hắn, không biết gia cảnh hắn, giúp hắn, cứu mạng hắn. Mà hắn nhìn trong mắt nàng là một mảnh hờ hững, không có chút nào mê luyến bộ dạng hắn.
Hắn vừa mừng cũng có chút mất mát. Nàng không hề bị mê hoặc bởi dáng vẻ hắn, chứng tỏ nàng không coi trọng vẻ ngoài của hắn, mà mất mát vì vẻ ngoài của mình không đủ hấp dẫn nàng. Hảo mâu thuẫn.
Hắn ôm chặt nàng hơn, thiếu nữ như cảm nhận được điều gì hơi nhích thân mình tìm một vị trí thoải mái ưm một tiếng lại ngủ tiếp. Mà hắn bởi vì một tiếng ưm này toàn thân ma ngứa, tâm lại như bị lông vũ chạm, từng đợt tê dại chỉ có thể cười khổ nhìn nàng ngủ.
Mà giờ phút này cách đó hơn trăm dặm, nữ chủ Diệp Thuý Vi một thân chật vật lẻn vào Diệp phủ cửa sau. Nàng phải dùng hết 10 phần sức lực mới né được sự truy sát của năm tên ám vệ chết tiệt kia.
Nàng cắn cắn môi, không biết trong hang động là gì?có ám vệ chứng tỏ trong đó có nhân, còn là một nhân vật không tầm thường, trong lòng nàng luôn có cảm giác nhân vật trong hang đó vốn là của nàng, hơn nữa còn rất quan trọng.
Nhưng bây giờ... nàng phẫn hận. Trong lòng hốt hoảng, nàng có cảm giác mình đã bỏ lỡ thứ quan trọng của cuộc đời mình.
Đúng lúc này, nha hoàn ngoài cửa cất tiếng:
"tiểu thư, Mộ công tử đến thăm. Lão gia mời ngài ra đại sảnh"
Mộ công tử?Mộ Hàn Mặc? Nàng nhắm mắt lại, đảo qua nguyên thân trí nhớ, ngay lập tức thu được thông tin.
Mộ Dật Hàn một trong tứ tài tử kinh thành, tam thiếu gia của thừa tướng phủ. Văn võ song toàn, là đối tượng kim qui của tất cả các cô nương trong kinh thành.
Cũng là... kẻ gián tiếp làm nguyên chủ chết.
Nguyên chủ Diệp Thuý Vi là cái háo sắc ngu xuẩn trong kinh thành không ai không biết, nàng ta chuyên môn tìm cách quyến rũ nam nhân, chỉ cần đẹp mặt nàng ta sẽ tìm cách dây dưa.
Mà Mộ Dật Hàn, đâu chỉ đẹp mặt, hắn tựa như vương tử trog mộng vậy, nên nguyên chủ là nhất nhất theo đuôi, sau đó, trong một lần lẽo đẽo theo sau, bị ám vệ của Mộ Dật Hàn ngăn cản, một cước đá vào bụng nguyên chủ, thân thể nữ nhân làm sao chịu được sức lực một gã trưởng thành nam nhân, lập tức không gượng dậy nổi.
Mà nam nhân kia sau khi cắt được cái đuôi phiền phức liền quay đi, không đếm xỉa. Mãi đến khuya hôm đó, nguyên chủ mới hồi tỉnh, xiêu vẹo tìm đường về, lại bất cẩn trượt chân vào hồ nước chết đuối. Sau nàng xuyên vào cơ thể này.
Mộ Dật Hàn, ngươi còn dám mò tới đây?Hảo a. Diệp Thuý Vi ánh mắt xẹt qua một tia thị huyết. Tên ám vệ kia, ta sẽ hảo hảo cho ngươi sống- không -bằng- chết.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |