Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 099

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 099
Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Tinh Niệm

Tô Yên im lặng nghe Triệu Phong nói xong.

Sau đó nhìn hắn

"Triệu Phong, mạng của anh là tôi cứu."

Lúc trước nếu không phải nguyên thân dùng máu mình cứu hắn, chỉ sợ hắn đã sớm xương cốt chẳng còn rồi.

Nguyên thân từ sau khi cứu Triệu Phong, chưa bao giờ dùng chuyện này làm lợi thế để yêu cầu Triệu Phong làm cái gì.

Chỉ là hắn ta dường như đã quên rằng chính hắn không có tư cách dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ân nhân cứu mạng.

Triệu Phong đầu tiên là sửng sốt.

Đại khái là không nghĩ tới Tô Yên luôn luôn nghe lời, khi nhìn thấy hắn thì thẹn thùng, hiện giờ thế nhưng bình tĩnh nói ra chuyện này.

Việc này chẳng những không có khiến hắn thu liễm, ngược lại trong lòng bực bội càng sâu.

"Cô có ý gì? Là muốn dùng chuyện này tới áp chế tôi? Tô Yên, cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến lên một thước!"

Tô Yên chớp chớp mắt, cảm thấy da mặt dày thật sự là lợi hại.

Càng ghê tởm hơn là, hắn không phải chỉ nói mà thôi, mà trong nội tâm hắn, chính là cảm thấy Tô Yên đang cư xử quá đáng!

Tô Yên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát

"Được một tấc lại muốn tiến lên một thước?"

Sau đó, cúi đầu vỗ vỗ Tô Đường đang ghé vào trên người mình.

Lại nhìn một cái, ghé vào tai hắn nói nói mấy câu.

Tô Đường không tình nguyện buông tay ra, nhét hai tay vào túi quần, thẳng tắp làm theo.

Trên đầu hình trái tim đã xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nhưng không chút nào ảnh hưởng đến sắc đẹp của hắn.

Sau đó, liền thấy Tô Yên mở cửa xe rồi đi xuống.

Mạt thế, cái gì quan trọng nhất?

Từ bi? Thiện tâm?

Là sức mạnh.

Những cái từ bi thiện tâm đó, sẽ không cảm hóa được một người ích kỷ.

Nhưng sức mạnh có thể.

Cô đi xuống xe, nhấc chân, đạp thật mạnh tới đùi Triệu Phong.

Ầm một tiếng, cùng với kêu rên, Triệu Phong quỳ gối trên mặt đất.

Cô khom lưng, một phen kéo lấy cổ áo hắn ta, ấn vào lốp xe jeep.

Triệu Phong trong mắt trừ bỏ đau đớn, còn có khiếp sợ.

Tô Yên ngoan ngoãn kia, từ khi nào bắt đầu trở nên lợi hại như thế??

Tay Tô Yên sờ bên hông rồi rút ra chủy thủ của hắn.

Giây tiếp theo, buông ra cổ áo Triệu Phong, nâng lên cổ tay của hắn.

Ầm một tiếng.

Cổ tay cùng xe jeep va chạm, phát ra âm thanh.

Cô thực nghiêm túc ra tiếng

"Tôi cứu anh, anh không cảm ơn, ngược lại lấy oán trả ơn, nhục mạ tôi, phê phán tôi."

Cô dừng một chút, nhìn về phía Triệu Phong tức đến sắp phun ra hỏa.

Hắn tựa hồ không có ý thức được nguy hiểm tiến đến, còn tưởng rằng Tô Yên đang hù dọa hắn.

Dù sao hiện tại cũng đang trước mặt mọi người, dù có như thế nào cũng không có khả năng gây chiến với nhau.

Cô dùng miệng rút chủy thủ ra khỏi bao.

Giơ tay, chém xuống.

Nháy mắt liền cắt đi ngón út Triệu Phong.

Máu tươi theo bánh xe chảy xuôi xuống.

"A a!!"

Một tiếng gào thảm thiết truyền ra.

"Tô Yên!!"

Hắn không thể tin tưởng, sắc mặt tái nhợt che lại bàn tay, ngã trên mặt đất.

Nhìn nửa đoạn ngón út rớt dưới đất kia, không thể tin tưởng.

Một màn này, đâu chỉ là Triệu Phong giật mình.

Tất cả mọi người đều bị dọa tới rồi.

Vốn dĩ ở bên cạnh, Túc Thiên đang dây dây dưa dưa cùng Diệp Lương, ánh mắt đồng thời nhìn lại đây.

Túc Thiên mày một nhíu.

"Người mới của em? Đủ tàn nhẫn a."

Diệp Lương nhìn qua, sau đó dời đi tầm mắt

"Cô ấy rất được."

Bốn chữ biểu đạt đánh giá của cô đối với Tô Yên.

Cũng biểu đạt lập trường của cô.

Đây là mạt thế, không còn là thế giới Văn Minh.

Chính nghĩa cùng tà ác cũng không còn như trước.

Cái gì là chính nghĩa?

Cường giả Sống sót mới là chính nghĩa.

Thiện tâm??

Người có thể sống sót, chỉ sợ đều không có tư cách nhắc lại hai chữ này.

*****

Edit: Tinh Niệm

Túc Thiên thấy Diệp Lương nói như vậy, ý bảo một chút huynh đệ phía sau mình.

Không cần đi quản.

Bởi vì... phán đoán của vợ vĩnh viễn đều đúng.

Hắn làm theo là được rồi.

Lúc trước còn tưởng rằng Triệu Phong là người của Tiểu Diệp Tử.

Dẫn hắn cùng đi tìm kiếm vật tư, đồ vật không tìm được mấy thứ, nhưng thật ra kéo chân sau không ít.

Vốn đã phiền.

Mà giờ đây mới biết, hóa ra không phải người của Tiểu Diệp Tử, biết thế hắn đã ném hắn ta đi cho rồi.

Tô Yên ném chủy thủ xuống đất.

"Được rồi, về sau anh không nợ tôi nữa."

Thái độ bình đạm, không hề có bất luận dao động gì.

Triệu Phong đau đớn đến mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hắn ánh mắt hung tợn, thanh âm khàn khàn rống giận

"Lúc trước tôi không hề cầu xin cô cứu tôi! Là cô tự nguyện!!"

Hắn thở hồng hộc ngã trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.

Tô Yên gật gật đầu

"Đúng vậy."

Nhưng mà sau đó, liền nghe cô chậm rì rì một câu

"Tôi hiện tại chém rớt một đầu ngón tay của anh, cũng là tự nguyện."

"Cô!!"

Một câu, khiến hắn á khẩu không trả lời được.

Đau đớn cùng phẫn nộ làm Triệu Phong suýt nữa ngất.

Tô Yên không nói gì nữa, chỉ xoay người đi trở về trong xe.

Hành động lần này làm không ít người chú ý đến cô.

Túc Thiên ánh mắt cũng là lơ đãng lướt qua xe jeep.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, thấy được người bên trong.

Trong nháy mắt, cùng nam nhân trong xe kia nhìn nhau.

Túc Thiên híp mắt một chút.

Không có ra tiếng.

Sau khi Tô Yên trở lại xe, Triệu Phong mới được người đến cứu trợ.

Băng bó trị liệu, chỉ là nửa cái ngón tay kia, sợ là ấn không quay về được.

Nơi này không phải bệnh viện, điều kiện trị liệu đơn sơ, thiết bị khử trùng đều không có.

Nếu là cứ muốn gắn vào, xác suất rất lớn sẽ bị nhiễm trùng, làm cho toàn bộ tay đều phải chặt đi.

Khi Triệu Phong từ trong miệng Bao Tử biết được tình huống tay mình.

Sắc mặt xám xịt.

Ngốc ngốc ngồi ở chỗ đó thật lâu.

Hắn không rõ, như thế nào lại đột nhiên trở thành bộ dáng này?

Càng làm cho hắn không hiểu chính là, nữ nhân ngoan ngoãn nghe lời ngày trước, như thế nào lại biến thành bộ dáng hiện giờ?

Rốt cuộc, là nơi nào xảy ra vấn đề?

Sau khi hai đội Diệp Lương cùng Túc Thiên hội hợp, Diệp Lương đơn giản nói một chút sự tình phát sinh ở nơi này cho Túc Thiên.

Không ở lại lâu, rất mau lên đường rời đi.

Lúc này, Tô Yên, Tô Đường, Diệp Lương, Túc Thiên ngồi trong cùng một chiếc xe.

Túc Thiên lái xe, Diệp Lương ngồi trên ghế phụ.

Tô Đường tiếp tục ghé vào trên người Tô Yên.

Thật lâu sau, chỏm tóc trái tim của Tô Đường nhếch lên một sợi tóc.

Từ cửa kính xe, Tô Đường trong lúc vô tình nhìn thấy đầu tóc của mình.

Hắn ngẩng đầu, ý bảo Tô Yên

"Tóc, hỏng rồi."

Thanh âm khàn khàn vang lên.

Tô Yên nhìn nhìn, xác thật nên buộc lại một chút.

Duỗi tay cởi bỏ tóc của hắn.

Bởi vì buộc lâu rồi nên tóc quăn lợi hại.

Bày biện ra một độ cong xiêu xiêu vẹo vẹo.

Hắn muốn duỗi tay vỗ về chơi đùa tóc mình.

Nhưng lại nghĩ đến lời Tô Yên nói, muốn hắn giấu bàn tay thật tốt.

Hắn ra tiếng

"Làm, dẹp xuống."

Tô Yên duỗi tay, áp tóc xuống cho hắn.

Buộc thành cái dạng này, làm sao áp một cái là có thể đè cho bằng được?

Mới vừa áp xuống, tóc lại phồng lên.

Tô Đường mím miệng càng ngày càng lợi hại.

Tô Yên an tĩnh trong chốc lát, duỗi tay, cầm vòng dây trực tiếp nắm chặt đống tóc phồng lên kia, buộc hai ba vòng, cuốn một chút thành vòng tròn sau đó lại buộc cho hắn.

*****

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Sau một hồi vật lộn, Tô Yên thực hài lòng gật gật đầu

"Đẹp""

Nghe được lời khen của cô, sắc mặt Tô Đường rốt cuộc trở nên vui sướng.

Hắn muốn duỗi tay yên lặng sờ đầu tóc của mình, nhưng ngay lúc này hắn nhớ tới lời Tô Yên nói, bèn dừng lại, nói với cô

"Sờ sờ"

Tô Yên ngẩn ra nửa ngày, sau đó duỗi tay, sờ sờ búi tóc con con kia.

Cũng không biết là đang nói cho mình nghe hay là đang nói cho hắn nghe

"Thật là đẹp mắt"

Càng khen, biểu tình Tô Đường càng cao hứng.

Đầu gác ở trên vai cô, cọ cọ, sau đó lắc lắc đầu rồi lại nằm bò bất động.

Ở bên người cô càng lâu, Tô Đường càng cảm thấy trên người cô thật thơm, so với kẹo dâu tây còn thơm hơn.

Ưm, rất thích.

Xe chạy mãi cho đến khi sắc trời sáng lên cũng không thấy có bóng dáng tang thi.

Khoảng 8 giờ hơn, ánh sáng mặt trời mới dâng lên.

Lộ trình tới căn cứ Văn Minh đã được hai phần ba.

Đoàn xe rốt cuộc cũng dừng lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Trải qua một hồi chém giết đêm qua, mọi người bắt đầu nghe lời phục tùng, trở nên thành thật.

Nói như thế nào liền làm như thế đó, trong chốc lát, cũng không có người dám lên tiếng phản bác.

Nhóm lửa, nấu cơm.

Có người tìm kiếm củi đốt, có người ở lại hỗ trợ làm cơm tập thể.

An an tĩnh tĩnh, tiến hành đâu vào đấy.

Tô Yên không xuống xe.

Toàn bộ là Diệp Lương chỉ thị, bao gồm việc để Tô Yến ở bên trong, nhóm dị năng giả đêm qua tham gia chiến đấu, đều có được quyền lợi nghỉ ngơi.

Ngủ trong chốc lát, cô bị Tô Đường chạm đến, tỉnh lại.

Muốn uống nước.

Nhưng mà phía trước chỉ có chai nước rỗng.

Cô muốn đi xuống xe lấy nước uống.

Tô Đường đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhơt.

Đại khái do hắn là tang thi. Đối với ánh sáng mặt trời, luôn có chút khó chịu.

Mặt trời lên cao là thời điểm hắn ngủ.

Cô duỗi tay, đem tay hắn nhét vào trong túi áo.

Xác nhận hắn còn đang ngủ, lúc này mới từ trên xe đi xuống.

Tô Yên tìm trong chốc lát, không thấy chỗ nào có nước.

Triệu Linh đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Tô Yên từ trong xe đi ra, ngẩng đầu dò hỏi

"Cô tìm gì thế?"

Tô Yên nuốt nước miếng một chút

"Nước"

Triệu Linh vẫy vẫy tay với Tô Yên.

Cô vừa đi tới, cô ấy lấy từ trong túi ra một chai nước khoáng đưa tới.

Tô Yên lúc này mới nhớ ra, Triệu Linh không gian.

Cô ấy giơ tay, đem nước đưa cho Tô Yên.

"Uống cái này đi"

"Cảm ơn"

Tô Yên duỗi tay, nhận lấy chai nước.

Vặn nắp ra, vừa mới uống hai ngụm, bên kia liền truyền tới một tiếng cười nhạo.

Tô Yên động tác uống nước chậm lại, nghiêm đầu nhìn qua.

Chỉ thấy một đôi vợ chồng.

Người đàn ông có chút béo, ngồi xổm trên mặt đất, trên đầu quấn một cái băng gạc màu trắng, một bên tai bị bao chặt lấy.

Nhìn có vẻ là lỗ tai đang bị thương.

Bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ trung niên, bà ta đang cho hắn uống nước, vẻ mặt đau lòng đến không chịu được.

"Cha nó à, ông nhất định phải tốt lên, cả nhà chúng ta đều trong cậy vào ông a."

Người đàn ông kia nhận thấy được Tô Yên nhìn qua, lập tức tức liền lúng túng, tầm mắt chuyển dời đến nơi khác, còn làm vẻ cà lơ phất phơ, vẻ mặt khinh thường.

Tô Yên quay đầu lại tiếp tục uống thêm một ngụm nước.

Triệu Linh xem biểu tình của Tô Yên vào trong mắt.

Cô cô trầm ngâm trong chốc lát

"Cô giống như là không nhận ra bọn họ."

Tô Yên mờ mịt

"Tôi nên biết bọn họ?"

Triệu Linh dở khóc dở cười

" Cô thật sự không biết bọn họ? Buổi tối ngày đó, chính là cô đã nổ súng bắn xuyên qua lỗ tai của ông ta."

Lời này vừa dứt, Tô Yên dần dần nhớ lại.

Ách, đúng vậy.

Thì ra là bọn họ.

Người đàn ông trên đầu quấn băng gạc, đầu tóc tất cả đều bao lại, thế cho nên khi vừa thấy, cô không nhận ra.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Rốt cuộc nửa ngày sau, cô lên tiếng hỏi Triệu Linh

"Bọn họ có một đứa con đúng không?"

Cô luôn nghe thấy người phụ nữ kia gọi cái gì cha nó ơi, cha nó ơi.

Nhưng mà, vì sao trước đây cô cũng chưa từng gặp qua con của bọn họ?

Triệu Linh ngước mắt nhìn đôi vợ chồng kia, cười lạnh một tiếng

" Đúng là có một đứa con. Nhưng mà...."

Triệu Linh dừng một chút.

Tô Yên nghi hoặc

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà đứa con của bọn họ, đã chết."

Tô Yên trầm mặc một chút.

Triệu Linh nhìn chằm chằm vào Tô Yên,

"Cô biết con của hai người đó chết như thế nào không?"

Tô Yên lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

"Bị chính bọn hắn đẩy mạnh vào bầy tang thi, bị đám tang thi cắn xé."

Càng nói, ánh mắt Triệu Linh càng lạnh.

Bởi vì chuyện này, chỉ có một mình cô ấy biết.

Đôi vợ chồng nhà này, có thể nói bắt đầu từ trấn X, đã đi theo bọn họ.

Lúc trước, Triệu Linh nghe được tiếng bọn họ kêu gào cứu mạng nên chạy đến cứu người.

Kết quả, vừa mới đến, liền thấy đôi vợ chồng kia, phía sau còn có một đứa bé đứng lên trên một cục đá lớn.

Bởi vì virus tang thi vừa mới xâm nhập, còn chưa sinh ra biến dị.

Ba con tang thi vây quanh, thong thả tới gần.

Mắt thấy ba người bọn họ đều sắp bị ăn.

Cha của đứa nhỏ kia cắn răng một cái, tàn nhẫn đẩy đứa con của hắn ta đến bầy tang thi.

Cùng với tiếng hét thảm thiết của đứa trẻ là âm thanh của đàn tang thi cùng với tiếng da thịt bị cắn xé.

Trong nháy mắt khi cha đứa bé đẩy mạnh nó vào bầy tang thi, Triệu Linh đã đuổi tới.

Vừa vặn thấy được một màn kia.

Một khắc đó, Triệu Linh thiếu chút nữa không nhịn được trực tiếp nhảy vào đánh hai tên lòng lang dạ sói đó.

Sau đó, Diệp lão đại theo sát đuổi qua, cứu hai người kia trở về.

Còn thắc mắc vì sao Triệu Linh chậm chạp không cứu người.

Nguyên nhân này, Triệu Linh không nói cho người khác biết.

Nhắc tới đó, liền cảm thấy ghê tởm.

Một ngày kia, cô ấy nhìn thấy Tô Yên trực tiếp cho người đàn ông kia một phát súng, cô lúc ấy cao hứng thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Vốn dĩ, sự tình về Tô Yên cùng Triệu Phong, Triệu Linh cũng từng nghe Tần Cầm nói qua một ít.

Nhưng, do dù Tô Yên có làm chuyện đó.

Ở trong lòng Triệu Linh, Tô yên là một người không tệ.

Ít nhất cô ấy liếc mắt là có thể nhận ra, cầm thú đội lốt người là cái dạng gì.

Tuy rằng, ở mạt thế giết người sẽ không phạm pháp.

Nhưng nghĩ lại lúc trước nhìn thấy một màn kia, cô liền cảm thấy khó chịu.

Nếu lúc đó cô đến đó mau một chút, có lẽ, là có thể cứu đứa trẻ đó về.

Đại khái nội tâm con người luôn luôn mềm mại.

Trẻ con là những mầm non tương lai, phàm là người vẫn còn lương tri*, nhất định sẽ theo bản năng muốn bảo hộ.

*lương tri: khả năng hiểu biết, nhận thức đúng đắn điều phải trái, đúng sai hình thành ở con người qua thực tiễn cuộc sống.

Vừa nhìn thấy đứa bé chịu đau chịu khổ, mặc dù không phải mình, nhưng nhìn, vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.

Đặc biệt là tiếng gào tuyệt vọng của đứa bé đó.

Làm Triệu Linh mỗi lần nhìn đến đôi vợ chồng đó, luôn muốn đẩy họ đến chỗ bầy tang thi.

Nhưng cô ấy không thể làm như vậy.

Trên người cô mang theo một phần trách nhiệm bảo hộ, nếu cô ra tay làm như vậy.

Chỉ sợ nội tâm những người khác sẽ mang theo sợ hãi.

Đến lúc đó thanh danh của Diệp lão đại cũng sẽ bị rơi xuống vực.

Tô Yên đã làm được những chuyện mà cô mong muốn.

Triệu Linh nhìn Tô Yên, càng nhìn càng thích.

Nhìn chỗ nào cũng thấy đáng yêu hết.

An tĩnh lại lợi hại.

Đặc biệt là mỗi lúc nhìn bộ dáng Tô Yên nghiêm túc chậm rãi làm việc.

Triệu Linh liền nhịn không được suy nghĩ xoa bóp khuôn mặt của Tô Yên.

Tô Yên quay đầu, nhìn về phía đôi vợ chồng kia.

Nhìn thật lâu thật lâu.

Tên đàn ông kia, tuy rằng đã rời tầm mắt đi, nhưng thực ra dư quang vẫn luôn chú ý đến Tô Yên bên này.

Tô Yến đã bắn xuyên qua lỗ tai hắn, hắn ta đối với cô chính là hận đến hàm răng đều ngứa.

Cũng không biết Triệu Linh cùng cô nói cái gì.

Làm cho ánh mắt Tô Yên nhìn hắn.... . khiến hắn lạnh cả người.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên cầm chai nước khoáng, lại uống lên hai ngụm.

Cuối cùng người phụ nữ trung niên không nhịn được mở miệng

"Chúng ta một ngụm nước khoáng cũng không được uống, tất cả đều là chung với người khác uống một xô nước to, đây thật đúng là quen biết nhau có khác, đãi ngộ cũng thật tốt a."

Giọng điệu châm chọc mỉa mai.

Gương mặt bà ta xương gò má có chút cao, vừa nói chuyện, lông mày nhíu lên.

Nhìn qua là một bộ dáng đanh đá gớm ghiếc.

Tô Yên liếc mắt nhìn bà ta một cái, không ra tiếng.

Chỉ là lại vặn chai nước, uống lên hai ngụm.

Bị Tô Yên thoáng nhìn như vậy, người phụ nữ trung niên kia cũng thấy sợ hãi.

Cuối cùng, hậm hực ngậm miệng lại.

Triệu Linh thấy một màn như vậy, trực tiếp nằm ngửa ở đàng kia cười ha ha.

Thật là càng nhìn Tô Yên càng đáng yêu a.

Chẳng những có thể đánh người, còn dám giết người. Còn triệu hoán được cự mãng cắn người.

Đây là tiểu thiên sứ trời cao phái xuống đúng không?

Vốn dĩ Thạch Đầu đang nghỉ ngơi ở trên xe, nghe được tiếng cười liền đi xuống

"Làm sao vậy? Còn cười cao hứng như thế?"

Triệu Linh lắc đầu không nói gì, chỉ liên tiếp cười.

Cô vươn tay với Tô Yên

"Xin chào, tôi là Triệu Linh, rất vui được gặp cô."

Tô Yên cũng vươn tay, bắt lấy

"Tô Yên"

Sau khi làm quen xong, Tô Yên lại được cho một túi đồ ăn vặt.

Ở cái thời đại vật tư thiếu thốn này, đồ ăn vặt đều thuộc về loại hàng cao cấp xa xỉ.

Ngày thường, có thể lấp đầy bụng đã là tốt lắm rồi.

Tô Yên cầm một túi đồ ăn vặt, nghiêm túc nói

"Cảm ơn"

Triệu Linh búi tóc nửa đầu, nhìn qua làm cho người ta cảm giác rất cơ linh thông minh.

Cô ấy vẫy vẫy tay

"Hôm nay cô khiến tôi rất vui, đây là cô nên được."

Tuy rằng, Tô Yên cũng không biết sao mình lại khiến cô ấy vui rồi.

Nhưng mà đã được cho, vậy thì cô sẽ ăn.

Cô yên lặng trở về trong xe, vừa mới đặt túi đồ ăn vặt vào trước.

Bỗng nhiên nghe được thanh âm Diệp Lương

"Tô Yên"

Tô Yên quay đầu lại, nhìn thoáng qua.

Động tác lên xe dừng một chút, sau đó đóng cửa xe lại, đi qua chỗ Diệp Lương đứng.

Cũng không biết là do thanh âm đóng cửa xe, hay là mẫn cảm đối với thanh âm của Diệp Lương.

Tô Đường vốn dĩ ngủ say lại mở mắt.

Xuyên thấu qua cửa kính, nhìn về phía Tô Yên.

Hắn chỉ thấy Tô Yên lại cùng cái người gọi là Diệp Lương ở bên nhau nói chuyện phiếm.

Một phút đồng hồ sau.

Tô Yên hình như thực thích cùng tên họ Diệp kia nói chuyện phiếm, lâu như vậy còn chưa nói xong.

Hai phút sau.

Tay Tô Đường giấu ở trong túi quần nắm thật chặt.

Bọn họ nói cái gì chứ, vì sao cô lâu như vậy cũng không trở lại?

Cô còn chưa có nói chuyện cùng hắn lâu như vậy đâu.

Tròng mắt đen nhánh chậm rãi biến thành màu đỏ, lại chậm rãi rút đi, lại biến thành màu đỏ.

Cứ thế lặp lại.

Nói đến cũng thực kỳ quái.

Tô Yên cùng những người khác nói chuyện, Tô Đường đều không có phản ứng gì.

Cố tình khi cô cùng Diệp Lương nói chuyện phiếm, hắn lại rất để ý.

Luôn không thể hiểu được chán ghét cô ta.

Đại khái, là do hắn phát giác Tô Yên đối xử với Diệp Lương bất đồng với những người khác.

So với Diệp Lương, hắn.... ăn nhiều hơn, cũng lợi hại.

Nghĩ như vậy, đôi mắt Tô Đường dần khôi phục thành màu đen.

Ân, cô ta không bằng mình.

Lại nghĩ đến, bản thân nói chuyện không tốt, trên người còn luôn có mùi vị hư thối, tuy rằng Tô Yên đều nói không ngửi thấy, nhưng chắc chắn là có.

Đây là nguyên nhân Tô Yên không nói chuyện với hắn mà đi theo cái cô Diệp Lương kia để nói chuyện?

Nghĩ như vậy, đôi mắt hạt châu lại tức đến đỏ.

*****

Edit: Tinh Niệm

Đồng chí Tô Đường ở trên xe jeep sinh hờn dỗi, đôi mắt gắt gao trừng hai người đang nói chuyện phiếm kia.

Miệng lộc cộc lộc cộc phát ra thanh âm quỷ dị kỳ quái.

Tức đến đôi mắt đỏ bừng a đỏ bừng.

Mà khi Tô Yên cùng Diệp Lương nói chuyện, còn có người khác cũng đang gấp gáp nhìn chằm chằm.

Đó chính là Tần Cầm.

Tần Cầm ngồi ở trong một chiếc xe chở hàng, chăm sóc Triệu Phong bị thương.

Cô ta nhìn qua cửa kính, vừa vặn thấy được cảnh tượng Diệp Lương nói chuyện cùng Tô Yên.

Ghen ghét, hận ý, vô số cảm xúc nảy lên.

Lúc trước, Diệp Lương đối đãi với cô ta rất tốt.

Nhưng mà từ khi ả Tô Yên tới, sự tình lập tức liền thay đổi.

Dù cho Diệp Lương ngày ngày lạnh nhạt, nhưng cô ta vẫn nhìn ra được, Diệp Lương rất thưởng thức Tô Yên.

Đã là Diệp Lương bất nhân, thì đừng có trách cô ta bất nghĩa!

Tần Cầm ánh mắt quét đến một đôi vợ chồng lòng mang hận ý với Tô Yên.

Xem đi, luôn có rất nhiều người muốn giết chết ả.

Muốn giết Tô Yên, còn không cần đến lượt tự cô ta ra tay.

Tần Cầm cười lạnh, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.

Thời gian Tô Yên cùng Diệp Lương nói chuyện phiếm, kỳ thật không lâu lắm.

Hai người đều không phải loại hình am hiểu nói chuyện phiếm.

Diệp Lương sau khi nói vài câu, liền kết thúc đối thoại.

Tô Yên trở lại trong xe, vừa mở cửa ra, liền đối mặt với đôi mắt hạt châu đỏ bừng của Tô Đường.

Trên đầu hắn buộc một nắm tóc, mím môi, đôi mắt đỏ bừng, vừa thấy chính là bộ dáng đang giận dỗi.

Động tác Tô Yên lên xe dừng một chút, sau đó, vẫn lên xe.

Trên vị trí của cô có một túi đồ ăn vặt, mở túi ra xem, nhìn nhìn.

Cô tìm được mấy khối chocolate.

Xé túi đóng gói, đưa qua.

"Muốn ăn không?"

Tô Đường nhấp môi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.

Trong lòng thực tức giận, cũng không muốn ăn đồ cô đưa qua.

Nhưng... Chocolate bị cô cắn một ngụm.

Mùi hương phát tán ra.

Tầm mắt hắn yên lặng nhìn lướt qua thanh chocolate kia.

"Anh...."

Hắn chậm rì rì mở miệng nói chuyện.

Thanh âm khàn khàn vang lên.

Kết quả, mới vừa hé miệng, thanh chocolate kia đã bị nhét vào trong miệng của hắn.

Răng rắc một ngụm, tiếng vang thanh thúy, cắn ở trong miệng.

Chưa đến chốc lát, chocolate được hòa tan, mang theo hương vị đặc biệt.

Tô Đường động động miệng, lỗ tai cũng nhịn không được giật giật theo.

Trong ánh mắt, màu sắc đỏ bừng nhanh chóng rút đi, khôi phục thành đôi mắt màu đen.

Ưm, ăn ngon.

Tô Yên thấy hắn ăn vui vẻ như vậy, liền lột hết thanh chocolate kia, đưa qua.

Hắn ai đến cũng không cự tuyệt, răng rắc răng rắc tất cả đều ăn hết.

Chờ đến khi ăn chocolate xong, nhìn cảm xúc hắn cũng đươc trấn an xuống.

Cô cầm lấy nước khoáng, uống một ngụm

"Vừa mới nãy sao lại tức giận? Có người khác vào đây?"

Nhắc tới việc này, vốn dĩ Tô Đường đã dời đi chú ý, nháy mắt lại nghĩ tới cảnh tượng Tô Yên nói chuyện phiếm cùng những người khác.

Hắn bực mình hừ một tiếng.

Sắp xếp lời nói hơn nửa ngày, mới ra tiếng

"Em có thể cùng anh, nói chuyện."

Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.

Cho nên... hắn là bởi vì cô không nói chuyện với hắn, nên mới tức giận?

Nhưng, khi cô đi ra ngoài, hắn còn đang ngủ a, như thế nào cùng cô nói chuyện??

Nhưng mà thấy đôi mắt hắn đã khôi phục bình thường, vậy việc này tốt nhất vẫn là không cần nhắc lại.

Cô nghiêm túc gật đầu

"Được"

Cùng hắn nói chuyện nhiều hơn?

Ân, cũng có thể luyện cho hắn nói chuyện lưu loát một ít.

Hiện tại, khi hắn nói chuyện so với lúc mới bắt đầu đã tốt hơn rất nhiều.

Một bên đồng ý, một bên mở ra đồ ăn vặt khác.

Cô phát hiện, vị vua tang thi Tô Đường này, quả thực là yêu sâu sắc đồ ăn vặt.

Cái gì khoai lát, que cay, đưa cái gì ăn cái đó.

Khi hắn ăn vào trong miệng, trên mặt biểu tình thực sung sướng, thật cao hứng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)