Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 098

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 098
Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Tinh Niệm

Trong vòng ba mét, thế mà không có gặp được một con tang thi nào còn sống.

Đây khẳng định là có nguyên nhân.

Không phải bởi vì cô.

Vậy thì chỉ có thể là.... . , ánh mắt dừng ở trên người Tô Đường.

Hắn còn đang nhấm nuốt kẹo trong miệng, thấy Tô Yên nhìn về phía mình, hắn tự động mở miệng, chờ được đút.

Tô Yên lộ ra ý cười, sau đó nghiêm túc nói

"Ăn kẹo quá nhiều, đối với răng không tốt đâu."

Tô Đường nghe, ý cô chính là không đút kẹo cho hắn?

Trong cổ họng phát ra âm thanh, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.

Ân, ngửi hương vị trên người cũng rất thơm rồi, vậy không ăn nữa.

Tô Yên nghi hoặc hỏi

"Đám tang thi kia là anh đuổi đi?"

Ngón tay cô chỉ vào chung quanh.

Tô Đường liếc liếc mắt nhìn đàn tang thi cách thật xa.

"Bọn họ, tự mình, rời đi."

"Vì sao?"

"Có, hương vị, không dễ ngửi."

Tô Yên nghe, một hồi lâu sau

"Ý của anh là nói, bởi vì trên người bọn họ có hương vị không dễ ngửi, cho nên tự động cách anh xa một chút?"

Tô Đường nghe, gật gật đầu.

"Ân"

Yết hầu lăn lộn, phát ra một đạo thanh âm quỷ dị.

Tô Yên trầm mặc.

Đại khái Tô Đường là tang thi, vậy nên hắn khẳng định sẽ không bị cắn.

Nhưng mà, Diệp Lương phía dưới, nhìn qua đã hết toàn lực chống đỡ.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đường

Bởi vì lúc trước hắn ngốc ở trong tủ lạnh âm mười độ, trên đầu chỏm tóc hình trái tim bị đông lạnh qua, nên từ khi đi ra, độ ấm lên cao.

Tóc trở nên ướt trườn trượt, chỏm tóc trái tim cũng héo héo.

Ra tiếng

"Anh ở chỗ này chờ em, hay là lại đi tủ lạnh ngốc trong chốc lát?"

Tô Đường suy nghĩ, sau đó ngữ điệu nghẹn ngào

"Em đi, chỗ nào?"

Chậm rì rì nói

Tô Yên chỉ chỉ dưới lầu

"Đi phía dưới."

Cô đối tốt với Diệp Lương, cũng là vì Diệp Lương đã từng cứu cô, hơn nữa vẫn luôn giúp cô.

Cô cũng muốn đi giúp một phen.

Tô Đường nhấp môi một chút, lôi kéo tay Tô Yên không có buông ra, khàn khàn thanh âm nói

"Cùng em, cùng nhau."

Tô Yên do dự một chút, cô cũng không quên, hắn là một con tang thi.

Cuối cùng, thấy hắn gắt gao nắm chặt tay cô, hạ quyết tâm.

Vẫn là gật đầu

"Được"

Nói xong liền cùng hắn đi xuống lầu.

Từ cửa thang lầu đi xuống, tang thi chung quanh tất cả tự động đều thối lui.

Xuống đến lầu hai, còn chưa quẹo vào, liền nghe "oanh" một tiếng, thanh âm thủy tinh chấn vỡ.

Vừa nhấc đầu xem, Tiểu Hồng đang ném đuôi to, quất đánh một con tang thi cơ bắp lực lưỡng.

Mà con tang thi cơ bắp lực lưỡng kia, đôi tay bị đông lạnh lại rồi.

Hoàn toàn là bị đánh, không có cơ hội phản kháng.

Chờ đến khi đánh đủ rồi, Tiểu Hồng ném cái đuôi, triền ở trên cổ tang thi, răng rắc.

Đầu gãy đoạn.

Máu tươi bắn tới trên cái đuôi nó.

Tiểu Hồng rất là ghét bỏ, xoa xoa cái đuôi vào trên người con tang thi đã chết kia.

Sau đó, phun lưỡi rắn tiếp tục ở lầu hai hoành hành ngang ngược.

Nhưng mà sao nó lại không dùng miệng cắn?

Dùng miệng không phải càng nhanh hơn sao?

Bởi vì máu kia, nó không muốn lại uống lần thứ hai đâu a.

Có Cổ Vương thêm vào, Tiểu Hồng quả thực chính là đi ngang.

Gặp được tang thi cấp ba cũng không sợ.

Trực tiếp phun lưỡi rắn triền đánh.

Ưm.... một con rắn cùng một tang thi cấp ba triền đánh, kia cũng là một kỳ quan a.

Tô Yên cùng Tô Đường đi xuống lầu một.

Nhìn chung quanh tang thi đã tự động lui đi.

Cô bước chân dừng một chút, sau đó yên lặng an bài Tô Đường ở một góc trong chỗ ngoặt.

Cô ngẩng đầu đi xem vị trí Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng đang hùng hùng hổ hổ đánh nhau cùng một con tang thi cấp ba.

Giây tiếp theo, đầu con tang thi kia nháy mắt bị đông lạnh.

Răng rắc một tiếng, đuôi rắn quăng ra ngoài.

*****

Edit: Tinh Niệm

Đầu tang thi vỡ vụn, bùm một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất.

Tô Yên đứng ở chỗ ngoặt lầu một nhìn Tiểu Hồng ở lầu hai.

Tiểu Hồng tự chơi đến vui, không có chú ý tới tầm mắt Tô Yên.

"Mắng mắng mắng mắng mắng!"

Đừng đùa nữa, xuống lầu tìm Tô Yên!

Cổ Vương ra tiếng.

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê?"

Ta đang chơi rất vui mà, vì sao phải xuống lầu tìm Tô Yên?

"Mắng mắng mắng mắng!"

Đồ ngốc, bảo cậu đi thì đi mau!

Cổ Vương lười giải thích.

Sao lại cảm thấy từ sau khi nó tỉnh, con rắn này còn ngốc hơn cả lúc trước đây?

Có phải là ăn cái gì không nên ăn hay không?

Cổ Vương ra lệnh một tiếng, Tiểu Hồng ngoan ngoãn nghe lời.

Lập tức trườn một vòng lớn, theo chỉ dẫn Cổ Vương, đi vào chỗ cầu thang lầu một tìm được Tô Yên.

Tiểu Hồng trừng mắt, phun lưỡi rắn

"Tê tê tê tê tê tê!"

Cổ Vương nói, chị gọi em!

Tô Yên gật đầu

"Ta muốn đi tìm Diệp Lương."

Cô mới vừa nói một câu, Tiểu Hồng lập tức hiểu rõ ý cô.

Nâng đầu rắn

"Tê tê tê tê tê!"

Không thành vấn đề!

Sau đó, dao động thân rắn, đi về phía trước, chỉ trong chốc lát, cũng không rảnh lo có thích hay không.

Vừa cắn xé, vừa ném đuôi to đập điên cuồng.

Mà Cổ Vương cũng từ trên người Tiểu Hồng nhảy tới trong tay Tô Yên.

Diễn trò làm bộ, nếu người khác đều cho rằng Tô Yên có được dị năng hệ băng, vậy phải diễn đến cùng.

Kết quả là, một xà một Cổ Vương phía trước mở đường, đại sát tứ phương.

Tiểu Hồng vừa xuất hiện, rất nhiều tang thi đều đánh tới phương hướng bọn họ, đông đúc hình thành một vòng vây.

Nhưng cũng không biết vì sao, chưa đến lát sau, đám tang thi tự động yên lặng rút lui, Tiểu Hồng xuất hiện ở đâu, thì tang thi liền cách nó rất xa.

Dường như là rất sợ nó.

Tiểu Hồng vừa thấy, phun lưỡi rắn càng vui sướng.

"Tê tê tê tê tê"

Quả nhiên, ta lợi hại nhất.

Bọn chúng khẳng định là sợ hãi ta a.

Tô Yên nhìn hiện tượng kỳ quái này, cô quay đầu nhìn chỗ Tô Đường đang đứng.

Chỉ là vừa quay đầu mới phát hiện, Tô Đường lại nhắm mắt theo đuôi đi theo cô.

Cô chớp chớp mắt, thực nghiêm túc

"Anh sẽ bị lộ."

Tô Đường yên lặng nâng tay lên, một bàn tay giấu ở trong tay áo, một bàn tay khác nhét ở trong túi quần.

Bởi vì hắn mặc quần áo dài tay, thế cho nên vừa thấy, còn tưởng rằng là người bình thường.

Hắn rất bướng bỉnh, muốn hắn đứng ở nơi đó chờ.

Đó là không có khả năng.

Cuối cùng, Tô Yên vẫn phải chấp nhận.

Bởi vì đàn tang thi thoái nhượng, rất nhanh Tô Yên đã thấy được Diệp Lương.

Khi nhìn thấy một con tang thi ở phía sau đánh lén Diệp Lương, Tô Yên nâng lên ngón tay, đầu tang thi nháy mắt đóng băng.

Từ giữa không trung rơi xuống đất.

Diệp Lương xoay người nhìn thoáng qua, lại quay đầu nhìn về phía Tô Yên.

Khóe môi câu một chút, liền xem như không tiếng động cảm tạ.

Tô Đường đi theo phía sau Tô Yên, nhìn Diệp Lương lại nhìn Tô Yên, không nói gì.

Cho đến khi Tô Yên cùng đoàn đội hội hợp, ngay lập tức, sức chiến đấu của cả nhóm lại lần nữa tăng lên.

Tuy nhiên đã chiến đấu trong thời gian dài nên cả nhóm có chút chật vật

Chỉ là...

Triệu Linh nhìn tang thi vốn dĩ đang đánh nhau với mình, cũng không biết vì sao, đột nhiên thu tay lại, lui sau vài mét.

Không chỉ như thế, tang thi đang gấp gáp vây quanh bọn họ, đồng thời đều lui ra sau.

Tức khắc, vốn dĩ ngươi chết ta sống, chiến tranh túi bụi, lại tạm thời ngưng chiến.

Không có một con tang thi nào lại đây.

Bọn chúng cách xa hơn ba mét, ở bốn phía vòng quanh.

Thường thường phát ra một tiếng gầm rú.

*****

Edit: Tinh Niệm

Đám người thường đứng ở giữa, vốn dĩ đã sợ tới mức chân tay run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Cho rằng bản thân hôm nay phải chết ở nơi này, đột nhiên, tang thi không hề công kích nữa mà buông tha bọn họ.

Mọi người đều cảm thấy không thể tin được, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra.

Sau lúc yên tĩnh, có người ra tiếng

"Đây, đây là có chuyện gì?"

"Tang thi, không công kích??"

"Bọn chúng là muốn rút lui sao? Thật tốt quá!!"

Những người này ôm nhau, vui đến phát khóc, cuối cùng cũng sống sót.

Diệp Lương nhìn tang thi đứng cách ba mét phía trước, không nói gì.

Tư thế vẫn tùy thời động thủ như cũ, nhìn đám tang thi đó.

Mà Tô Yên lại duỗi tay, đưa cho Diệp Lương một chai nước.

Sau đó, yên lặng lôi kéo Tô Đường cách Diệp Lương xa một chút rồi ngồi xuống.

Cài lại cúc áo cho hắn, không để lộ một chút làn da, đôi tay cũng đều giấu trong tay áo.

Hơn nữa đôi mắt hắn đen nhánh, lúc không nói lời nào, chỉ ngồi ở chỗ đó, sắc mặt có một chút tái nhợt, nhưng mà, hẳn là sẽ không khiến người hoài nghi hắn là tang thi.

Nhiều lắm là cho rằng lặn lội đường xa, dinh dưỡng không tốt thôi.

Khi Tô Đường ngồi xuống, còn đang nhìn chai nước kia trong tay Diệp Lương.

Yên lặng há mồm

"A...."

Tô Yên sửng sốt.

"Ăn kẹo?"

Vừa dò hỏi, vừa làm bộ cho hắn ăn.

Tô Đường lắc đầu, thanh âm khàn khàn

"Nước."

Ngữ điệu chầm chậm, phát âm cũng không phải thực chuẩn, nhưng có thể để người nghe hiểu hắn đang muốn cái gì.

Bên cạnh, Triệu Linh duỗi tay

"Này"

Một chai nước đưa tới bên cạnh Tô Yên.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía cô, nhận lấy

"Cảm ơn"

Triệu Linh gật gật đầu, sau đó tiếp tục phát nước cho người chung quanh.

Cô ấy đều lấy từ cái túi đang đeo trên người.

Nhưng mà, cô phát nước rất nhiều, cái túi kia khẳng định không chứa được nhiều như vậy.

Chỉ có một khả năng, cô ấy thức tỉnh dị năng không gian.

Tô Yên thu hồi tầm mắt, vặn nắp bình ra, đưa cho Tô Đường.

"Uống đi."

Tô Đường không nhận, chỉ là giương miệng.

"A..."

Cô cầm bình nước, giơ đến bên miệng hắn.

Uống lên mấy ngụm, hắn liền không uống nữa.

Lực chú ý của Tô Yên lại phóng tới tang thi chung quanh.

Nhìn đám tang thi này, đông đúc, phải đến hơn nghìn con.

Giết không hết.

Bọn chúng có chút sợ Tô Đường, có lẽ cũng có thể để Tô Đường dẫn theo mọi người rời đi.

Nhưng, nếu làm như vậy, khẳng định sẽ có người phát hiện ra dị thường.

Đến lúc đó, có lẽ ngược lại là khiến Tô Đường ở trong một hoàn cảnh rất nguy hiểm.

Cô tự nhiên là không muốn.

Khi đang rũ mắt suy nghĩ, trong đầu Tiểu Hoa thanh âm vang lên

"Ký chủ, em đã nói với chị rằng nam chủ Tô Đường đại nhân chính là vai ác lớn nhất trong quyển sách này, là vua tang thi chưa?"

Tô Yên

".... . Em không có nói."

Tiểu Hoa lại lần nữa ra tiếng

"Vậy Tiểu Hoa hiện tại cùng ký chủ nói rõ ràng một chút, ký chủ nghe nha ***, chính là, tất cả tang thi đều nghe lời Tô Đường đại nhân nói. Có thể để Tô Đường đại nhân ra lệnh cho đám tang thi này rời đi a ~"

Tiểu Hoa cảm thấy, mình thật đúng là cái hệ thống tâm cơ linh động mà.

Chủ ý thông minh như vậy cũng nghĩ ra được.

Mà Tô Yên... yên lặng nhìn về phía Tô Đường bên cạnh.

Hóa ra hắn không chỉ là một con tang thi lợi hại, mà là vua tang thi.

Nếu sớm biết rằng hắn là vua tang thi, cô còn đánh cái gì?

Sớm đã đi thẳng ra ngoài luôn rồi.

Tô Đường bị Tô Yên nhìn đến không thể hiểu được

"Ưm?"

Tô Yên tiến đến bên tai Tô Đường, nhỏ giọng nói

"Đám tang thi này đều nghe lời anh?"

Tô Đường gật đầu, yết hầu phát ra âm thanh

"Ân"

"Vậy có thể kêu chúng nó đều rời đi hay không?"

Vừa nói xong, Tô Yên vừa lột ra kẹo đưa qua.

*****

Edit: Tinh Niệm

Nào có ai làm không công?

Dù sao cũng phải đưa chút chỗ tốt.

Hắn đã thích ăn, vậy cô liền đút nhiều một chút.

Tô Đường một ngụm một ngụm ăn kẹo, ăn ăn, vươn tay, bắt lấy tay Tô Yên.

Lôi kéo cô như thế nào cũng không bỏ.

Tô Yên tùy ý hắn nắm, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Cũng không biết là do được nắm tay Tô Yên hay là được ăn nhiều kẹo, cả khuôn mặt đều mang theo một loại sung sướng.

Hắn quay đầu hướng về phía đàn tang thi, phát ra một loại thanh âm trầm thấp quái dị.

Tất cả mọi người còn đang cảm thán vì còn sống, ôm người chung quanh khóc rống, hoặc là vui mừng.

Không có người chú ý tới bên này.

Thực mau Tô Đường liền quay đầu lại, tiếp tục giương miệng, chờ đợi được nhét kẹo ăn.

Mà tang thi chung quanh tiếp thu mệnh lệnh của lão đại, không dám ở lại, vội vàng rời đi.

Chỉ thấy, vốn dĩ tang thi vây ở chung quanh, đột nhiên động tác nhất trí đi ra bên ngoài.

Mọi người đầu tiên là nghi hoặc, sau đó có người ra tiếng

"Chúng nó đây là.... rời đi??"

Giọng nói vừa dứt, mọi người trong mắt mừng như điên.

Nhưng đều không có ai dám nói chuyện, cho đến khi những con tang thi đó toàn bộ đều rời khỏi tòa nhà này.

Chung quanh im ắng một giây rồi đột nhiên bộc phát ra một trận vui sướng

"A a a, tang thi rời đi!"

"Chúng ta sống sót! Chúng ta sống sót!!"

"Thật là phúc lớn mạng lớn a, vốn dĩ cho rằng phải chết ở nơi này."

"Nào phải là phúc lớn mạng lớn, đây là nhờ Diệp lão đại không có vứt bỏ chúng ta, bằng không, chúng ta sớm đã bị chia năm xẻ bảy thành đồ ăn rồi"

"Đúng đúng đúng, đều nhờ Diệp lão đại!"

Ánh mắt mọi người sùng bái cảm kích nhìn Diệp Lương.

Diệp Lương sắc mặt lạnh băng, nửa ngày sau nói

"Vì tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, thu thập một chút, chuẩn bị rời khỏi nơi này!"

"Vâng!"

"Vâng!"

"Được, Diệp lão đại!"

"Chúng tôi đều nghe ngài!!"

Hơn một trăm người, trước mắt hiện giờ cũng chỉ dư lại hơn hai mươi mấy người này.

Còn lại, tất cả đều thành thức ăn trong miệng tang thi.

Tần Cầm che lại cái trán, sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong đám người.

Từ khi Tô Yên cùng một tên đàn ông đột nhiên xuất hiện, ánh mắt cô ta vẫn luôn gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.

Cứ cảm thấy, tên đàn ông này rất quái dị.

Hắn nhất cử nhất động thực quỷ dị, một chút cũng không giống người, mà càng giống... như là tang thi.

Nhưng lại không phải, đôi mắt hắn là màu đen, hơn nữa nhất cử nhất động ý thức rõ ràng, đều không phải là trạng thái hỗn loạn.

Trên người sạch sẽ, không có mùi tanh tưởi phát ra.

Tên đàn ông kỳ quái này, rốt cuộc là từ chỗ nào tới?

Hơn nữa, hắn vừa mới rống lên vài tiếng với đám tang thi, cử chỉ quái dị.

Tần Cầm trong đầu hiện lên vô số tin tức.

Sau đó, ánh mắt cô ta lại chuyển hướng về phía Tô Yên.

Ác độc hận ý rốt cuộc không che lấp được.

Hận cô cực kỳ.

Cô ta muốn cho Tô Yên, chết không có chỗ chôn.

Nghĩ tới đây, cô ta dùng sức nắm chặt tay.

Bởi vì Tô Yên một bàn tay bị Tô Đường nắm.

Cho nên đút kẹo không mấy thuận tay, liền dừng lại.

Mỗ vua tang thi này cũng không biết là như thế nào.

Càng ngày càng thích dựa vào cô.

Nhìn cô không có cự tuyệt động tác của hắn.

Liền từ nắm đổi thành dựa.

Đầu gác ở trên vai Tô Yên, trong cổ họng phát ra thanh âm quỷ dị.

Vẻ mặt sung sướng cao hứng.

Mọi người nghỉ tạm trong chốc lát, liền thành thành thật thật chấp hành mệnh lệnh của Diệp Lương, tốp năm tốp ba có trật tự đi ra ngoài.

Tô Yên cũng đẩy đẩy Tô Đường ý bảo hắn đứng dậy.

Chỗ nào biết, đi ra ngoài có tẹo thời gian, mà hắn còn dán cô.

_______ *****

Edit: Tinh Niệm

Đi ra khỏi tòa nhà, sắc trời bên ngoài như cũ một mảnh đen nhánh, xem thời gian, rạng sáng hai giờ hơn.

Đúng là thời khắc canh thâm lộ trọng*.

(*Canh thâm lộ trọng: Đêm khuya sương lạnh)

Bỗng nhiên ở phương xa, truyền đến một trận tiếng vang của xe việt dã.

Bảy tám chiếc xe việt dã chạy tới, đèn sáng chiếu rọi.

Khiến người không mở được mắt.

Cho đến khi xe chạy đến trước mặt, dừng lại.

Đèn xe như cũ chiếu thẳng.

Ánh đèn chói mắt này làm đôi mắt Tô Đường đỏ lên trong chớp mắt.

Thiếu chút nữa đã khắc chế không được đi phá hủy chiếc xe này.

Hắn nghiêng đầu, đem đầu chôn ở cổ Tô Yên, nhắm mắt.

Cuối cùng cũng khắc chế được.

Tô Yên nhận ra hành động của hắn, ra tiếng

"Chịu không nổi ánh đèn mãnh liệt?"

Nửa ngày sau, hắn rầu rĩ hừ một tiếng.

Tô Yên bước chân chậm rãi thả chậm, đi ra sau đám người, che đậy một ít ánh đèn, sau đó mang theo hắn rất nhanh ngồi vào xe jeep.

Đồng chí Tiểu Hồng cũng thừa dịp người khác không chú ý, làm bộ làm tịch rời đi, sau đó khẽ meo meo thu nhỏ, vội vàng bò lên trên cổ tay Tô Yên làm một món đồ trang trí.

Ngồi trong xe jeep, nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Diệp Lương dừng lại bước chân, đứng ở trước mặt đèn xe kia.

Trên xe việt dã mấy chục người đi xuống.

Tay cầm súng ống, đều hành động phi thường nhanh nhẹn, vừa thấy đã biết là được huấn luyện qua.

Sau đó, một người đàn ông nhìn qua thực quý khí, ý cười tà tứ, từ trên xe jeep kia đi xuống.

Hắn mặc quần áo màu đen rất đơn giản, tùy tiện đi đến chỗ Diệp Lương.

Ngậm ý cười, nói

"Tiểu Diệp Tử, lâu rồi không gặp a ~"

Thanh âm ngả ngớn kia, xưng hô kia, cũng là lần đầu Tô Yên nghe được.

Vừa đi qua đã ôm Diệp Lương thật nồng nhiệt.

Diệp Lương không có đẩy ra, chỉ là đợi trong chốc lát thấy hắn còn không buông tay, liền duỗi tay vỗ vỗ tay hắn.

Chỉ thấy người kia kề tai nói nhỏ với Diệp Lương, giả vờ đáng thương

"Tiểu Diệp Tử không có nhớ anh sao? Anh rất nhớ em a, nhớ đến tâm can đều đau."

Lời âu yếm ngọt ngấy kia, một câu tiếp theo một câu, khiến người chung quanh đều nổi da gà rồi, chỉ thấy Diệp Lương nhíu mày.

Người kia lại như là không phát hiện ra, một câu tiếp một câu, không hề lặp lại, không hề ngắt ngứ lấy một lần.

Thao thao bất tuyệt biểu đạt tình cảm của mình đối với Diệp Lương.

Có thể như vậy, còn không bị Diệp Lương đánh.

Cũng chỉ có một người, Túc Thiên.

Tương lai trong mạt thế, hai người sẽ dây dưa với nhau, căn cứ trong sách miêu tả, Túc Thiên cùng Diệp Lương là không đánh không quen.

Từ đó, Túc Thiên luôn nhớ thương Diệp Lương.

Nhưng mà, Diệp Lương thuộc về quân đội nước Z, căn bản không thể điều tra được tin tức của cô.

Cho đến khi mạt thế xảy ra, Túc Thiên lại lần nữa ngẫu nhiên gặp được Diệp Lương, bắt đầu mãnh liệt theo đuổi.

Quan hệ của hai người hiện tại, là đang ở trong tình trạng ái muội....

Đương nhiên, ái muội này chỉ là Túc Thiên đơn phương cho rằng.

Nguyên bản, ở trong sách, nhóm người Diệp Lương sở dĩ có thể thoát thân đàn tang thi này, ít nhiều cũng là do đám người Túc Thiên đi vào kịp thời.

Không màng an nguy, cứu bọn họ ra.

Trải qua lần hoạn nạn này, cảm tình thăng hoa.

Lúc sau mới ở bên nhau.

Nhưng mà hiện tại... , hiển nhiên, không có Túc Thiên anh hùng cứu mỹ nhân.

Cũng không có cảnh không màng an nguy dùng hết tính mạng cứu Diệp Lương ra.

Vậy cảm tình của bọn họ, chỉ sợ còn phải chậm chạp trong một đoạn thời gian.

Nhưng mà nhìn bộ dáng hai người bọn họ.

Tuy rằng Diệp Lương nhíu mày, có chút phiền với Túc Thiên lì lợm la liếm.

Nhưng lại không có thật sự ra tay đánh hắn.

Chứng tỏ, Túc Thiên đối với Diệp Lương mà nói vẫn thực đặc biệt.

Tô Yên nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Vốn dĩ sau khi lên xe, Tô Đường ngồi thẳng tắp, chỉ là tay còn lôi kéo Tô Yên.

*****

Edit: Tinh Niệm

Nhưng nhìn Tô Yên vẫn luôn không nói chuyện với hắn, còn không ngừng nhìn ra bên ngoài.

Mà bên ngoài, lại là nữ nhân tên Diệp Lương kia.

Nhìn nhìn cảnh tượng ấp ấp ôm ôm kia.

Yên lặng nghiêng đầu, cũng ôm lấy Tô Yên, đem đầu chôn ở cổ cô.

Hắn ôm rất chặt, lực chú ý Tô Yên rốt cuộc dời trở về, nhìn hắn.

"Làm sao vậy?"

Tô Đường nghẹn ngào thanh âm

"Nhìn, anh."

Chậm chạp, lại bướng bỉnh biểu đạt ý tứ của mình.

Bởi vì chỏm tóc kia buộc hướng lên trời, nên không ngừng đảo qua gương mặt Tô Yên.

Hắn vừa động, liền chạm đến.

Cô nhớ rõ, hắn là một con tang thi.

Hóa ra tang thi cũng có thể tiến hóa đến mức này, giống hệt con người??

Tô Yên trong lòng nghĩ nghĩ, cầm lấy bình nước đặt bên cạnh, vặn ra uống lên hai ngụm.

Tô Đường nhìn thấy lực chú ý Tô Yên chuyển dời đến trên người hắn, tâm tình lập tức tốt rồi.

Thế cho nên ôm Tô Yên càng ngày càng chặt.

Ưm, thích ôm cô.

Cô thực mềm, thực ngọt.

Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm

"Phong ca, anh đã trở lại."

Là thanh âm Tần Cầm.

Tần Cầm ngồi ở trên một cục đá, rúc vào trong lòng ngực một tên đàn ông.

Tên kia ngồi xổm xuống, tinh tế an ủi, đau lòng vuốt ve một chút miệng vết thương trên trán Tần Cầm.

Sau đó, Tần Cầm hai mắt rưng rưng, ghé vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói chút gì đó.

Tô Yên nghe xưng hô kia.

Phong ca.

Hẳn là cái tên Triệu Phong kia.

Nguyên thân đã từng thích như vậy, cuối cùng, lại đem nguyên thân đưa vào viện nghiên cứu.

Tô Yên có chút nghi hoặc, từ trong đầu dò hỏi Tiểu Hoa

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ? Làm sao vậy??"

"Nguyên thân không có làm chuyện xấu, hơn nữa kết cục cuối cùng lại thê thảm, vì sao ở trong 《 mạt thế nữ vương 》 còn thuộc về loại người xấu, vai ác?"

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, 《 mạt thế nữ vương 》 là một quyển truyện về đại nữ chủ, sự tình phát sinh hết thảy đều có quan hệ cùng nữ chủ Diệp Lương."

Tiểu Hoa dừng một chút, nói tiếp

"Chị có thể lý giải là chỉ cần người nào đứng ở cùng một trận chiến tuyến với Diệp Lương, là chính phái, đứng bên đối lập là vai ác."

Không có cách nào, hào quang nữ chủ Diệp Lương quá cường đại.

Tần Cầm là thủ hạ Diệp Lương, cũng hưởng hào quang này, được coi là người tốt.

Vậy địch nhân của Tần Cầm, tự nhiên là người xấu.

Đang nghĩ ngợi tới đây, bỗng nhiên cửa kính xe bị người gõ vang.

Tô Yên ngẩng đầu, phát hiện Triệu Phong vừa mới ở bên kia ôm ấp Tần Cầm an ủi, bây giờ đã đứng ở ngoài xe.

Sắc mặt có chút khó coi.

Cô hạ cửa kính xe, thần sắc bình tĩnh

"Có việc?"

Triệu Phong ánh mắt đầu tiên là đảo qua Tô Đường đang ôm Tô Yên, liếc mắt một cái.

Không biết vì sao, một cỗ hỏa khí từ đáy lòng nhảy ra.

Thế cho nên khẩu khí nói chuyện cũng lên cao

"Tuy rằng không biết cô nói gì đó với Diệp Lương, làm Diệp Lương lãnh đạm Tần Cầm như vậy, nhưng Tô Yên, cô cần phải nhớ rõ, làm người thì phải có đường lui, ngày nào đó gặp nhau còn không bị khó xử. Miễn cho có một ngày, thật sự xé rách da mặt, đối với ai cũng không tốt."

Triệu Phong nhìn Tô Yên thế nhưng cùng người khác tình chàng ý thiếp, một bộ không cảm thấy thẹn.

Cũng không biết vì sao, đáy lòng bốc lên một loại cảm giác bị người phản bội.

Lúc trước, chính là cô nói thích hắn ta.

Tuy rằng hắn vẫn chưa đáp ứng, nhưng lại chuyển biến nhanh như vậy, hoặc là, lúc trước cô cũng chỉ là đang đùa bỡn mình.

Hoặc là, cô chính là một người trêu hoa ghẹo nguyệt, tam tâm nhị ý.

Vô luận như thế nào, đều là một nữ nhân đê tiện.

Trong con ngươi bốc lên lửa giận, nhìn chằm chằm vào Tô Yên.

______

Hehe!

Team edit lại có thêm một thành viên nữa rùi các nàng ạ.

Chào mừng thuha5820 đã gia nhập nhaaaa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)