Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ (4)
← Ch.096 | Ch.098 → |
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên nghe, mí mắt giật giật.
Trong《 mạt thế nữ vương 》 có đoạn, những con tang thi đó ẩn nấp ở một góc âm u, chờ đợi thời cơ ngo ngoe rục rịch.
Một tòa trung tâm thương mại này nhìn qua an tĩnh, kỳ thật chứa đầy tang thi.
Nếu như đi vào chỉ sợ không có đường trở ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Lương
"Cả tòa nhà không có một bóng người, đèn đuốc lại sáng trưng, rất bất thường."
Thanh âm thực bình tĩnh, cô cũng chỉ là thuận miệng nhắc nhở một câu thôi.
Diệp Lương duỗi tay, cầm lấy bộ đàm.
"Cẩn thận xem xét một chút trong góc tối, cẩn thận, phát hiện không thích hợp lập tức rút lui."
"Vâng, lão đại!"
Thạch Đầu là người biến dị hệ sức mạnh, mà Bao Tử dáng người cao gầy, trầm mặc ít nói, là biến dị hệ tốc độ.
Bọn họ hai người phối hợp, ở phía trước dò đường, cơ bản sẽ không có vấn đề gì.
Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy.
Hai người phối hợp từ trước đến nay thực ăn ý.
Xe còn lại đều dừng ở trên đường, hai mươi phút sau, bộ đàm truyền đến thanh âm
"Lão đại, an toàn."
An toàn, chính là không có phát hiện tang thi.
Tô Yên nắm bình nước khoáng trong tay, thanh âm mềm ấm
"Tốt nhất nên cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới một lần."
Lúc này, bộ đàm còn đang thông.
Cô vừa nói ra, đối diện cũng nghe được.
Từ khi Tô Yên đánh Tần Cầm một trận kia, hơn nữa cô còn có thể triệu hồi ra cự mãng bảo hộ, tức khắc mọi người đối mặt với Tô Yên liền khác với trước đó.
Từ xưa đến nay đạo lí đơn giản chính là thực lực vi tôn.
Đầu kia bộ đàm, Thạch Đầu nói
"Bao Tử đã tiến vào bên trong, hắn đang nhanh chóng điều tra, qua hai ba phút nữa sẽ trở về."
Bao Tử biến dị về tốc độ, trong phương diện này liền thể hiện ưu thế rõ ràng.
Người bình thường chạy bảy tầng lầu đều phải thở hồng hộc, huống chi là dạo cả một tòa nhà lớn như thế này.
Bình thường phải hai ba tiếng đồng hồ mới đi hết.
Nhưng chuyện này giao cho người biến dị tốc độ, năm phút đồng hồ, chẳng những bảy tầng này, ngay cả tầng hầm, kho hàng đều đã xem xong rồi.
Mấy phút sau, bộ đàm truyền đến một đạo thanh âm trầm tĩnh
"Lão đại, an toàn."
Tô Yên tay đang vặn bình nước dừng một chút.
Lại khác với trong truyện.
Vì sao?
Chẳng lẽ là bởi vì cô xuất hiện, đánh vỡ cốt truyện phát triển?
Tô Yên cúi đầu, nếu đã an toàn, vậy không nói gì nữa.
Mười lăm phút sau, xe ngừng ở cửa tòa nhà.
Tất cả những người có vũ trang đều xuống xe tụ tập ở cửa.
Rất nhanh, liền có người phát hiện tòa nhà trung tâm thương mại này yên tĩnh không tiếng động, ngay cả một con tang thi cũng không có.
Bọn họ vui sướng đến hỏng rồi.
"Đi đi, đi dạo, nhìn xem bên trong còn có đồ gì có thể mang đi hay không."
Diệp Lương xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng này.
Đèn đuốc sáng trưng, mỗi một bóng đèn đều sáng lên.
Một loại cảm giác quái dị nảy lên trong lòng, nhưng mà nơi này, cũng xác thật là không có tang thi.
Diệp Lương ra tiếng
"Mọi người, không thể tiến vào bên trong tòa nhà, chỉ ở lầu một đại sảnh nghỉ ngơi, sáng mai trước khi rời đi, chỉ có một giờ thu lấy đồ vật cần thiết."
Thanh âm lạnh nhạt truyền đạt đến lỗ tai mỗi người.
Người đi theo Diệp Lương tự nhiên đều vâng theo
"Vâng!"
"Vâng!!"
Dứt khoát nhanh nhẹn, tiếng từ bốn phương tám hướng vang lên.
Nhưng mà đám người được cứu, cũng không phải là người của Diệp Lương.
Ở trong mắt bọn họ, nơi này không có tang thi, hơn nữa rất nhiều đồ vật đều còn nguyên vẹn hoàn hảo.
Đây rõ ràng chính là có thể thả lỏng nghỉ ngơi, dựa vào cái gì không cho bọn họ đi vào xem??
Dựa vào cái gì chỉ có thể ngốc ở lầu một đại sảnh?
Có người bắt đầu suy đoán
"Diệp lão đại, tôi thấy nơi này rất an toàn, vì sao không cho chúng tôi đi vào, tranh thủ lấy nhiều đồ ăn một chút?"
*****
Edit: Tinh Niệm
"Đúng vậy, buổi sáng ngày mai, một tiếng làm sao đủ dùng được."
"Diệp lão đại, cô không phải là muốn buổi tối hôm nay mang theo người của cô đi cướp sạch không còn đấy chứ?"
"Không thể nào? Tâm cũng thật đủ ác a. Cũng chỉ muốn độc chiếm thôi chứ gì?"
"Đúng vậy, thật là phiền một đống mệnh lệnh trên đường của cô ta, này cũng không cho làm, kia cũng không cho làm, ở đây rõ ràng rất an toàn lại không cho đi vào."
"Cô cho rằng cô là ai? Lãnh đạo quốc gia sao? thế giới Văn Minh sớm đã tàn, cô xem như cọng hành gì mà ở chỗ này làm lão đại."
"Tôi thấy Tần Cầm tiểu thư rất tốt, vừa đấm vừa xoa, lại nguyện ý cho chúng tôi tự do nhất định, cũng không biết nhóm người này nghĩ như thế nào, một hai phải để cô làm lão đại."
"Ai biết, không chừng cô ta có bản lĩnh ngầm gì đó thì sao."
"Ha ha ha ha ha"
Càng nói càng khó nghe.
Nội chiến một khi bạo phát, thì có điểm ức chế không được.
"Lão tử không làm! cô cho rằng lão tử thật sự sợ cô? Lão tử chính là muốn đi dạo trung tâm thương mại, cô làm gì được tôi?"
Vừa nói, một bên khiêng một khẩu AK-47, sải bước đi đến thang máy.
Diệp Lương đứng ở chỗ đó, sắc mặt như cũ lạnh nhạt.
Có người thứ nhất mở đầu, lại còn không có xảy ra chuyện gì, tiếp đến là người thứ hai, thứ ba, liên tiếp có người rời đi.
Vốn dĩ đoàn đội hơn một trăm người, rời đi mất bảy tám chục người, chỉ còn lại có hai mươi người. Ngồi dưới đất, chậm chạp không có rời đi.
Nửa ngày sau, nhìn không có người nào lại rời đi, Diệp Lương ra tiếng
"Thạch Đầu, kiểm kê nhân số"
"Vâng."
Tô Yên an tĩnh đứng ở bên cạnh Diệp Lương, tầm mắt cô không ngừng đảo qua toàn trường.
Rốt cuộc là vì sao?
Rốt cuộc là nơi nào xảy ra sai lầm, khác hoàn toàn với trong truyện
"Tê tê tê tê ~"
Hương vị quen thuộc a.
Tiểu Hồng khẽ meo meo ra tiếng.
Tô Yên cúi đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng.
"Ân? Có ý gì?"
"Tê tê tê tê tê ~"
hương vị hư thối trộn lẫn với mùi kẹo sữa dâu tây của chị a.
Vừa nói xong Tiểu Hồng hừ hừ hai tiếng.
"Tê tê tê tê tê ~"
Rất giống cái người mà ngày đó buổi tối em cắn đó.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng là cực kỳ giống.
Tô Yên chậm rì rì nói
"Ở đâu?"
Cô vừa dứt lời, ánh mắt Diệp Lương nhìn lại đây.
Tô Yên yên lặng bắt tay ra phía sau.
Đầu nghiêng sang bên cạnh.
Tiểu Hồng bị Tô Yên giấu sau người, yên lặng phun lưỡi rắn.
"Tê tê tê tê tê ~"
Không biết, nhưng mà em có thể đi tìm xem.
Nói xong, Tiểu Hồng liền theo cẳng chân Tô Yên bò xuống, dọc theo góc tối, uốn lượn rời đi.
Vặn vẹo eo xà, bắt đầu tìm kiếm ở địa phương to như vậy.
Mà mọi người đang tiến hành cướp đoạt, động tĩnh làm ầm ĩ càng lúc càng lớn, cười vui, cao hứng, còn có thanh âm cuồng hoan đánh nát đồ vật.
Sắc nhọn chói tai, thật giống như cố ý làm cho người phía dưới nghe.
Diệp Lương nguyên bản đứng ở vị trí cửa, cô đột nhiên mí mắt nhảy dựng.
Sở dĩ có thể sống sót từ trong vô số chiến trường mà ra, một phần lớn nguyên nhân chính là dựa vào quan thứ sáu của cô.
Phán đoán xác suất trăm phần trăm.
Diệp Lương ra tiếng
"Bao Tử, đi ra ngoài nhìn xem."
"Vâng"
Trong nháy mắt một đạo tàn ảnh lướt qua bên người, nhanh chóng biến mất.
Một phút đồng hồ sau, Bao Tử lại lần nữa trở về. Sắc mặt trắng bệch ngưng trọng, không nói được nên lời.
Mỗi lần chỉ cần Bao Tử lộ ra biểu tình này liền biết, xảy ra đại sự rồi.
Thạch Đầu, Triệu Linh đều tụ lại đây, Tần Cầm bởi vì bị thương nên vẫn luôn ở trong xe nghỉ tạm, không có xuống xe.
Diệp Lương nói
"Nói đi."
Bao Tử cũng đồng thời mở miệng
"Vây lại đây, rất đông."
*****
Edit: Tinh Niệm
Khi bên này nói chuyện, người trên mấy tầng lầu đã có chút đắc ý vênh váo, bắt đầu khinh thường người ở dưới.
"Mấy người thật đúng là bé ngoan a, bây giờ đã là mạt thế! Diệp Lương kia cũng không phải lãnh đạo của các người, quan tâm cô ta làm gì, trên này không thiếu thứ tốt đâu a!"
Giọng nói vừa dứt, phía dưới liền có người ngo ngoe rục rịch muốn rời đi.
Mà ngay lúc này.
Đột nhiên trên tầng cao nhất, truyền ra một tiếng gào rống, nháy mắt, có một thứ trực tiếp nhảy từ mái nhà xuống tầng bảy, răng rắc vài cái đã bẻ gãy đầu kẻ vừa mới nói chuyện.
Diệp Lương nheo mắt lại, mang theo nguy hiểm cảnh giác
"Tang thi cấp ba."
Máu tươi từ tầng bảy bắn xuống, rơi vào một vài người ngồi ở vị trí trung tâm.
"A a a a a a a a!!!!!"
"Cứu mạng! Cứu mạng!!!"
Tiếng gào che trời lấp đất từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Đám người ở lại cùng Diệp Lương vừa mới còn có ý định muốn rời đi, tức khắc thét chói tai hoảng sợ chạy hướng tới Diệp Lương muốn cô che chở.
Diệp Lương ra tiếng
"Che chở bọn họ, lên xe, lao ra ngoài!"
"Vâng!"
Chỉ là ngay khi dứt lời.
Bảy, tám tang thi cấp ba từ trên nóc nhà nhảy xuống dưới.
tang thi cấp ba là cái gì?
Tang thi cấp một cũng chính là tang thi sơ cấp, chỉ biết ăn không ngừng, hành động chậm chạp, ngu dốt.
Tang thi cấp hai có dị năng, có tính công kích cao hơn tang thi cấp một, nhưng mà vẫn tương đối chậm chạp so với người bình thường.
Tang thi cấp ba, có dị năng, sẽ biết trốn tránh, so với người bình thường mạnh mẽ hơn, hệ số nguy hiểm cấp A.
Bình thường gặp được một con, phải hai người có dị năng toàn lực ứng phó mới được.
Hiện giờ thế mà xuất hiện tận tám con.
Không chỉ như thế, bên ngoài đầy rẫy tang thi cấp một cấp hai vây lấy, thậm chí lầu hai lầu ba, đang có tang thi cấp hai nhảy xuống, bao vây lại đây.
Loại trình độ này, khiến người nhìn đến da đầu tê dại.
Ở chỗ cửa, chỉ nghe thấy có tiếng xe chuyển động, bỗng nhiên một chiếc xe jeep bay nhanh mà đến.
Trực tiếp đâm vào mấy con tang thi, Tô Yên vừa vặn ở trước mặt chiếc xe kia.
Không biét là cố ý hay là vô tình, vốn dĩ kia chiếc xe jeep đang giảm tốc độ, nhưng lại đột nhiên tăng tốc, không chút do dự đâm hướng Tô Yên.
Bên cạnh Diệp Lương vươn tay muốn kéo Tô Yên qua.
Chỉ là Tô Yên phản ứng càng mau.
Không, phải nói khi cô thấy rõ người lái xe là Tần Cầm thì đã có động tác.
Thân thể nhanh chóng lùi lại ra sau, chạy đến sau một cây cột.
Oanh!
Một giây sau, xe đụng vào cây cột, mặt đất phát ra chấn động.
Sau đó, không ít tang thi vây quanh về bên này.
Tần Cầm khinh thường câu môi, không tiếng động nói ra mấy chữ
"Đi tìm chết đi."
Sau đó, chuyển xe, dựa theo đường cũ quay lại, không thèm liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.
Khi quay xe cũng đâm vào mấy con tang thi.
Tô Yên tránh ở sau cây cột, tuy rằng không bị xe đâm trúng, nhưng lại bị tang thi vây quanh.
Ba tầng trong ba tầng ngoài, tang thi ùa vào đông đúc.
Cô từng bước một lui ra sau, lưng chạm vào vách tường.
Ánh mắt thực bình tĩnh.
Tang thi nhiều, nhưng thân thể của cô cũng không sợ độc tang thi, dù có bị thương cũng sẽ không chết.
Nhưng sợ chính là, thể năng thân thể này theo không kịp, sẽ bị đám tang thi ăn luôn ở nơi này.
Không kịp để cô nghĩ nhiều, đã có con tang thi lại đây.
Trong tay chỉ có một lọ nước khoáng, còn có một cái súng.
Tô Yên chỉ có thể lấy tay trở thành vũ khí.
Trước mặt cô, một đám tiếp theo một đám tang thi ngã xuống.
*****
Edit: Tinh Niệm
Đôi tay Tô Yên dính đầy máu tươi, trong khoảng thời gian ngắn, đánh không phân cao thấp cùng với đám tang thi này.
Đại khái là cô bên này tang thi chết càng ngày càng nhiều.
Hai con tang thi cấp ba liền vây công đến.
Vừa vặn đều là tang thi biến dị hệ hỏa.
Hương vị tanh hôi, tròng mắt đỏ bừng, gào to với cô một tiếng.
Trong nháy mắt liền phun ra lửa.
Nhưng mà Tiểu Hồng không ở đây.
Thân thể của cô ngoại trừ có thể chống đỡ độc tang thi thì không còn dị năng nào khác.
Thậm chí tố chất thân thể còn thấp hơn người khác rất nhiều.
Cô trốn sang cây cột bên cạnh, nhưng mà bốn phía tất cả đều bị tang thi vây chung quanh.
Oanh một tiếng, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực đã đến trước mặt cô.
Từ bên ngoài nhìn vào, Tô Yên bị lửa lớn chôn ở bên trong, tang thi chung quanh đều bị thiêu, phát ra mùi khét cùng tiếng kêu thảm thiết.
Tần Cầm ngồi ở trong xe thấy một màn như vậy, lộ ra tươi cười đắc ý.
Muốn đấu với cô ta?
Còn non lắm.
Lửa lớn như vậy, không có con cự mãng kia hộ thân, cô chết chắc rồi.
Tần Cầm nhìn lửa lớn hừng hực kia, cảm thấy có chút đáng tiếc.
Lẩm bẩm một câu
"Vốn là muốn đi căn cứ Văn Minh mới thu thập cô, đáng tiếc, cô cứ đâm đầu vào chỗ chết."
Giọng nói vừa dứt, cô ta ấn ấn bộ đàm, nhắc nhở đám người Thạch Đầu, Diệp Lương, Triệu Linh, nhanh chạy lên xe để rời đi.
Mà ở ngay lúc này, đột nhiên nghe được thanh âm Thạch Đầu khiếp sợ lẩm bẩm
"Trời ạ."
Đồng thời khi Thạch Đầu phát ra khiếp sợ, một cỗ khí rét lạnh đã đánh úp lại.
Lúc này, không chỉ con người, thậm chí cả tang thi cấp ba đều dừng động tác trong tay nhìn về phía Tô Yên.
Ở giữa ngọn lửa kia, có chút sương mù trắng trắng xuất hiện, sau đó nháy mắt băng sương liền cắn nuốt hết ngọn lửa thiêu đốt ở bên người Tô Yên, băng sương một đường mạnh mẽ tấn công, răng rắc một tiếng, ngay cả hai con tang thi cấp ba kia đều bị cắn nuốt, nháy mắt đóng thành băng.
Tốc độ băng sương đóng băng quá nhanh, thế cho nên ngọn lửa còn chưa kịp tắt, trong băng có hỏa, một màn kia, làm người cảm thấy đẹp cực kỳ.
Diệp Lương nâng tay lên, lôi điện xanh tím nhanh chóng xuất kích, hai khối băng tang thi cấp ba lập tức bị vỡ tan tác bay ra.
Xử lý xong hai con tang thi cấp ba kia, Diệp Lương che chở phía sau đám người, nhìn về phía Tô Yên bị vây quanh.
Cô đứng ở chỗ đó, hoàn hảo không tổn hao gì, không chỉ như thế, cô động động ngón tay, băng sương nháy mắt thổi quét tang thi xung quanh cô, bị đông lạnh thành một đám điêu khắc.
Triệu Linh kinh ngạc
"Dị năng hệ băng hiếm có."
Đây... thật là bảo bối a.
Có thể triệu hoán cự mãng, nhìn qua nhu nhược, nhưng nháy mắt bạo phát lực lượng đánh bại Tần Cầm, không chỉ như thế, còn thức tỉnh dị năng hệ băng hiếm có.
Cô gái Tô Yên này, thật đúng là làm người kinh diễm.
Nếu cẩn thận đi xem ngón tay Tô Yên, sẽ phát hiện, băng sương kia không phải là từ trong cơ thể cô phát ra.
Mà càng giống như là từ điểm đen trên móng tay cô vậy.
Lúc này, Tiểu Hồng đã trở lại.
Theo ống quần Tô Yên bò lên trên cánh tay phải cô.
"Tê tê tê tê tê ***"
Oa, Tô Yên thật là lợi hại, còn có thể khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn đỏ tươi, câu được câu không khen ngợi.
"Mắng mắng mắng mắng!"
Ngu ngốc, là lão tử!
Tiểu Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cao hứng nâng đầu lên
"Tê tê tê tê tê??"
Cổ Vương?? Cậu tỉnh??
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Vô nghĩa, nếu không tỉnh thì đã chết ở nơi này rồi.
Tiểu Hồng trừng mắt nhìn phương hướng thanh âm phát ra, rất là cao hứng.
*****
Edit: Tinh Niệm
Tuy rằng Cổ Vương quá nhỏ, nên nó không nhìn thấy gì.
Tô Yên cúi đầu
"Tìm được chưa?"
Tiểu Hồng lập tức nhớ tới nhiệm vụ của mình, dùng sức gật đầu
"Ân ân ân, ở lầu ba."
Tô Yên không chút do dự xoay người, đi lên lầu ba.
Vừa đi, vừa nâng ngón tay, tất cả tang thi tới gần bên người cô đều bị đông cứng tại chỗ.
Từ xa nhìn lại, chính là một kỳ cảnh, có thể giết chết tang thi mà còn phong đạm vân khinh như thế, chỉ có hai chữ hình dung, trâu bò.
Tô Yên đi lên lầu ba, theo chỉ dẫn của Tiểu Hồng tới một góc phi thường hẻo lánh.
Mà càng đi đến nơi đó, tang thi nhào tới càng nhiều.
Thậm chí còn có mấy con tang thi cấp ba vốn dĩ đang chiến đấu ở tầng dưới, cũng rút lui chạy tới ngăn Tô Yên.
Nhưng mà bọn chúng lại chậm một bước.
Tô Yên đã theo chỉ dẫn của Tiểu Hồng, đi vào căn phòng kia.
Mới vừa bước vào, phía sau đã xuất hiện tang thi.
Chúng chỉ đứng ở cửa chần chờ, không dám bước vào một bước.
Tô Yên nhìn lướt qua trong phòng, rất sạch sẽ, sạch sẽ đến không hợp lẽ thường.
Bên ngoài tang thi du tẩu khắp nơi, mà nơi này, ngay cả một con tang thi cũng không có.
Cả căn phòng đen nhánh một mảnh, không có bật đèn.
Lạch cạch một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.
Đèn vừa bật một cái, ở cửa liền truyền đến tiếng tang thi rống giận, giống như là đang cảnh cáo Tô Yên không được làm như vậy.
Nó đi qua đi lại, nhưng không dám bước vào một bước.
Bên trong có một căn phòng khác.
Vừa mở cửa liền phát hiện, nơi này chỉ có một cái tủ lạnh.
Bảng điện trên tủ lạnh vẫn đang sáng lên.
Ghi rõ âm mười độ.
Cô chớp chớp mắt, Tiểu Hồng khẽ meo meo nói
"Đúng đúng đúng, chính là cái tủ lạnh này, em ngửi theo hương vị tới được nơi này."
Cái tên gia hỏa mỗi ngày cùng Tô Yên ăn kẹo, khẳng định là giấu mặt ở chỗ này.
Tiểu Hồng quấn quấn cái đuôi, sau khi nói xong, liền trộm bò tới đầu ngón tay Tô Yên
"Tê tê tê tê tê ~~"
Cổ Vương, chúng ta đi thôi, lát nữa Tô Yên sẽ không để ý cậu đâu.
"Mắng mắng mắng?"
Vì sao không để ý tới lão tử?
Lời tuy nói như vậy, nhưng thân thể thực thành thật, chỉ thấy cái điểm đen kia nhảy tới trên đầu Tiểu Hồng
"Mắng mắng mắng!"
Đi!
Tiểu Hồng ném cái đuôi rất là vui sướng, trực tiếp từ trên người Tô Yên trườn đi xuống.
"Tê tê tê tê tê?"
Chúng ta đi chỗ nào chơi?
"Mắng mắng mắng"
Giết đi ra ngoài.
Sau đó Tiểu Hồng liền xẹt một tiếng nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Cổ Vương
"Mắng mắng mắng mắng này mắng mắng mắng."
Biến nhỏ như vậy làm gì, biến lớn. Ăn bọn chúng.
Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy trong một góc của lầu ba, đột nhiên xuất hiện một con cự mãng.
Chẳng những chạy mau, da dày thịt béo, còn sẽ cắn người, còn biết phun băng.
Lợi hại đến không tin được.
Bên kia, Tô Yên duỗi tay mở tủ lạnh ra.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Đường thật sự ở bên trong.
Trên người hắn mặc một bộ quần áo to rộng, thuần sắc trắng, da dẻ trắng xanh, lông mi đông lạnh đến độ kết một tầng băng.
Hắn nhắm mắt lại, trên đỉnh đầu còn có một nhúm tóc hình trái tim cô buộc cho hắn.
Nháy mắt khi cửa tủ lạnh mở ra, Tô Đường liền mở mắt.
Một đôi mắt phiếm màu đỏ tươi, nhe răng liền muốn giết chết cái người này dám can đảm quấy rầy hắn.
Chỉ là còn chưa kịp nâng tay lên, mở mắt ra liền nhìn đến người trước mắt, sửng sốt.
Ánh mắt nhanh chóng biến thành màu đen nhánh.
Tô Yên lộ ra ý cười nhợt nhạt
"Tô Đường"
Cô một chữ lại một chữ, gọi thật sự nghiêm túc.
Tô Đường nhấp môi, yết hầu lăn lộn thật lâu, mới ra tiếng
"Ân"
Ngữ điệu khàn khàn phát ra.
*****
Edit: Tinh Niệm
Trong tủ lạnh tản ra băng sương, một đợt một đợt phả tới người Tô Yên.
Cô bị lạnh nên lui sau một bước.
Nghi hoặc ra tiếng
"Vì sao lại ở trong tủ lạnh?"
Tô Đường nâng đôi mắt lên nhìn cô, cả nửa ngày sau mới nói
"Trên người, hương vị, không thích."
Giọng khàn khàn, cố gắng để biểu đạt ra ý mình.
Tô Yên chớp chớp mắt, đi lên trước, dán ở trên người hắn.
Ngây người trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn hắn
"Không có hương vị."
Tô Đường bướng bỉnh, yết hầu lăn lộn, thanh âm khàn khàn
"Có"
Trên người hắn, có hương vị tanh tưởi hư thối.
Hắn không thích, phi thường chán ghét.
Nhưng mà, không có cách nào, bởi vì máu chảy trong thân thể hắn, chính là như vậy.
Hắn không thể giết chính mình, chỉ có thể ở trong địa phương lạnh lẽo, chế trụ hương vị kia.
Hắn cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, ân, thực sạch sẽ.
Tô Yên an tĩnh trong chốc lát, ra tiếng
"Trên người của anh có hương vị gì?"
Lực chú ý của Tô Đường bị cô hấp dẫn đi, ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn về phía cánh tay Tô Yên, thong thả nâng lên một đầu ngón tay, chỉ chỉ
"Hương vị, hư thối."
Hắn vừa nói xong.
Tô Yên ngẩng đầu, thế nhưng nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
Trên cánh tay cô, là máu của tang thi bên ngoài.
Hắn nói hắn không thích hương vị này, cho nên mới ở trong tủ lạnh.
Nhưng bản thân hắn chính là tang thi, chảy xuôi trong xương cốt của hắn chính là máu này.
Hắn không thích?
Hắn cả chính mình cũng không thích?
Tô Yên lui sau một bước, đi ra phòng bên ngoài, cô sắc mặt bình tĩnh, nghiêng đầu, nhặt lên một tờ giấy còn tính sạch sẽ trên mặt đất.
Lau máu trên tay.
Sau đó từ trong túi móc ra một viên kẹo.
Lột ra, đưa tới bên môi hắn.
Cô thực nghiêm túc, thanh âm mềm ấm
"Nó rất ngọt."
Lúc này, Tô Đường không có phản kháng, há mồm ăn viên kẹo kia.
Nồng đậm hương vị kẹo sữa dâu tây truyền ra.
Sau đó, Tô Yên lột từng viên ra, đưa qua.
Tô Đường ai đến cũng không cự tuyệt, tất cả đều ăn luôn.
Nửa ngày sau, cô nhân tiện tự ăn một viên, sau đó dừng lại động tác.
Duỗi tay, kéo tay Tô Đường
"Đi thôi"
Tô Đường dừng một chút, sau đó thành thành thật thật để Tô Yên nắm đi ra.
Hắn nhấm nuốt kẹo đường, tùy ý để Tô Yên đưa hắn ra khỏi nơi này.
Tô Yên đứng ở cửa nhìn.
Bên ngoài tang thi càng ngày càng nhiều.
Hương vị tanh tưởi nồng đậm khắp nơi tràn ngập, từ lầu ba đi xuống, giữa đại sảnh tang thi chết một chồng lại một chồng.
Nói là xác chết khắp nơi cũng không quá.
Oanh một tiếng, một tia lôi điện hiện lên, lại lần nữa có một con tang thi cấp ba bị đâm xuyên qua đầu, ầm té ngã trên mặt đất.
Diệp Lương đứng ở phía trước, trên người quần áo dính đầy máu, trong mắt cô sát khí dày đặc.
Như cũ là bộ dáng gặp thần sát thần ngộ Phật sát Phật.
Ở cửa, một chiếc xe jeep bị lật, xăng tí tách đổ ra bên ngoài.
Mà Tần Cầm trên trán tràn đầy máu, cắn chặt răng
"Đi chết đi!!"
Ngọn lửa thiêu đốt xuất kích, chỉ là cánh tay run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn dáng vẻ thể lực đã chống đỡ hết nổi.
Đám người Diệp Lương, phân biệt làm thành một vòng tròn, bảo hộ những người không rời đi ở bên trong.
Lúc trước những người tự cho là lợi hại, tự ý rời nhóm, sớm đã thành đồ ăn cho tang thi.
Tuy rằng đã chết rất nhiều tang thi.
Nhưng mà phóng mắt nhìn lại, số lượng tang thi chẳng những không có giảm bớt, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
Cửa chính, cửa sổ, mái nhà, không ngừng có tang thi nhảy xuống, tranh nhau ùa vào.
Tô Yên đứng ở lầu ba nhìn từng màn này.
Lại nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh mình, đàn tang thi vốn đang sôi nổi đứng ở chỗ này, cũng không biết vì sao, lui đi sạch sẽ.
______
Ầy, có nàng nào muốn edit bộ này với ta hông?
Làm một mình buồn lắm á, hơn nữa có người làm chung cũng có thể đẩy nhanh tiến độ hơn.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |