Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 088

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 088
Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Tinh Niệm

Vũ Văn Húc nhìn má nàng phiếm hồng, bộ dáng không dám nhìn mình.

Khóe môi câu ý cười

"Còn biết thẹn thùng?"

Hắn cúi người, thò lại gần.

Nhìn hắn mặt mày mỉm cười, bộ dáng thâm tình nhìn nàng.

Nửa ngày sau, ghé vào trên má nàng hôn một cái

"Không rời giường, gà quay sẽ nguội đó."

Giọng nói vang lên, hắn vừa mới dịch thân mình đi.

Tô Yên lập tức ngồi dậy.

Hắn thực mau duỗi tay, lôi kéo chăn bên cạnh bao nàng đến kín mít, chỉ lộ ra một cái đầu.

Tô Yên đôi mắt lấp lánh nhìn gà quay phía sau Vũ Văn Húc.

Ưm, đói a.

Hắn duỗi tay, lấy chén cháo bên cạnh.

Múc một muỗng đút đến bên môi nàng.

Tô Yên yên lặng há mồm, ăn vào.

Nhưng là ánh mắt còn nhìn chằm chằm gà quay kia.

Chờ đến khi hắn đút xong một chén cháo.

Tô Yên vội vàng lôi kéo tay áo hắn, mở miệng

"Gà quay, gà quay."

Mắt trông mong, thanh âm có chút khàn khàn, nghe thực mềm mại.

Hắn câu môi cười nhạt.

Cuối cùng vẫn bưng đĩa gà quay tới.

Tô Yên ngoan ngoãn há mồm, chờ được đút.

Kỳ thật, tự nàng cũng có thể ăn.

Nhưng, giống như đã thành thói quen.

Chỉ cần ở trước mặt hắn, thì không muốn tự mình ăn nữa.

Giống như được hắn đút so với tự ăn càng ngon hơn a.

Chờ ăn no, Tô Yên lại ngã vào trên giường ngủ một giấc.

Sinh hoạt của nàng nhìn thì không có gì biến hóa.

Nhưng dường như lại thay đổi rất nhiều.

Nàng thích cùng Vũ Văn Húc ngốc cùng nhau.

Hắn đi thư phòng, nàng cũng sẽ đi theo.

Hắn xem tấu chương, chính mình sẽ ngồi trên ghế phù dung ăn trái cây.

Ngẫu nhiên cũng sẽ cho hắn hai trái.

Ăn cơm, ngủ, cùng hắn ở bên nhau.

Một ngày qua một ngày.

Có một hôm, Vũ Văn Húc hình như phải xử lý một chút việc.

Ngay buổi sáng đã ra cửa.

Nàng ngồi ở dưới gốc cây hợp hoan, nằm ở đó nhìn từng đóa hoa bay xuống.

Tiểu Hoa nhìn ký chủ ngốc bạch ngọt nhà mình bị người ăn sạch sẽ, bộ dáng dường như còn thật cao hứng.

Lần đầu tiên, Tiểu Hoa sinh ra nghi hoặc với phương pháp giảng dạy của mình.

Kết quả là, do dự thật lâu, nó vẫn không yên tâm, hỏi ra

"Ký chủ, chị thích Vương gia sao?"

"Thích a."

Tô Yên trả lời thực tự nhiên.

Tiểu Hoa nghe cái đáp án này, không ôm hy vọng gì, lại hỏi tiếp

"Ký chủ biết thích là có ý gì không?"

Tô Yên nghi hoặc

"Em muốn nói với ta cái gì?"

"Ách.... ký chủ, chị cùng Vương gia sau khi như vậy như vậy, thì, thì sẽ có bảo bảo, về sau bất luận thế nào cũng không thể cùng những người khác làm những chuyện như thế...."

Tiểu Hoa hỗn loạn giải thích, đến nó cũng không hiểu mình đang nói cái gì nữa.

Mà Tô Yên lại an tĩnh.

Thật lâu sau, Tô Yên duỗi tay bắt được một đóa hoa hợp hoan bay xuống dưới.

"Ta biết đó là có ý tứ gì."

Thanh âm mềm mại vang lên.

Tiểu Hoa kinh ngạc

"Ân? Ký chủ biết??"

Bên trong ký ức truyền thừa của nàng có.

"Phụ thân cùng mẫu thân ở bên nhau, rồi có ta. Ta thích Vũ Văn Húc, muốn ở bên hắn, mãi mãi ở bên hắn, muốn cùng hắn sinh bảo bảo. Hắn khổ sở, ta cũng sẽ khổ sở, hắn vui vẻ, ta cũng sẽ thực vui vẻ. Chính là như vậy a."

Nàng lưu loát giải thích.

Làm Tiểu Hoa lập tức nâng cao nhận thức đối với ký chủ nhà mình.

Ân, ký chủ chính là ký chủ, dù cho không có ký ức, vẫn thực lợi hại.

Kết quả là, Tiểu Hoa yên tâm.

Nếu như ký chủ vẫn luôn không khôi phục ký ức, hẳn là, cũng sẽ không bị người lừa đâu?

Mà ngay lúc này, Vệ Uyển đi tới, nói

"Cô nương, Lương Nguyệt công chúa phái người tới, nói muốn mời ngài cùng dùng cơm trưa."

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên nghe cái tên xa lạ này.

Nghiêng nghiêng đầu

"Ta không quen biết nàng."

Nói xong, đã ngồi dậy.

Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu

"Muốn mời ta ăn cơm?"

Tiểu Hoa nhìn phản ứng của ký chủ mình, trầm mặc trong chớp mắt.

Sau đó nói

"Ký chủ, Lương Nguyệt công chúa này, chính là người lúc trước chị ném chuột chết vào mặt đó."

Tô Yên ký ức dần dần rõ ràng lên.

Hóa ra là nàng ta.

Cho nên, nàng hẳn là cũng có tí quen biết đi.

Đã là người quen mời mình ăn cơm, vậy... có thể đi, nhỉ?

Quan trọng nhất chính là, nàng có thể đi ăn sớm một chút, rồi trở về sớm một chút, sau đó lại cùng ăn với Vũ Văn Húc.

Trong lòng bàn tính nhỏ đánh lạch cạch rung động.

Thế cho nên nàng cười mi mắt cong cong vui vẻ nói

"Được"

Vốn dĩ Vệ Uyển cho rằng Tô Yên muốn cự tuyệt, nào biết, nàng thế nhưng đáp ứng rồi.

Vệ Uyển do dự, chuyện này nên bẩm báo cho Vương gia, nhưng mà, Vương gia một canh giờ trước đã vào trong cung, đến bây giờ cũng chưa về.

Thấy Tô Yên cô nương hứng thú bừng bừng như vậy, cũng không thể để nàng ấy không vui.

Lương Nguyệt công chúa nếu dám quang minh chính đại đi mời, xem ra cũng không dám làm ra chuyện đại sự gì.

Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu Vệ Uyển, cuối cùng cũng không khuyên bảo gì, chỉ nói

"Nô tỳ đi cùng ngài."

Tô Yên gật đầu.

Sau đó, vỗ vỗ bụi đất trên người, bước chân đi ra ngoài.

Nàng vừa đi đến thính đường, liền thấy được tỳ nữ tới truyền lời.

Tỳ nữ kia ưỡn ngực biểu tình kiêu căng,

"Ngươi chính là Tô Yên?"

Tô Yên gật gật đầu.

Chỉ nghe người kia lại nói

"Đi thôi, công chúa của chúng ta mời ngươi cùng dùng bữa."

Tô Yên nhìn nàng ta nhiều thêm hai lần, gật gật đầu, đi theo nàng ta đến phủ công chúa.

Ngồi kiệu trong chốc lát đã tới phủ công chúa.

Mành kiệu bị xốc lên, vẫn là tỳ nữ vừa mới truyền lời kia

"Cô nương, xuống dưới đi, công chúa đã chờ ngài thật lâu."

Vừa đi vào phủ công chúa, Vệ Uyển liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Từ trước đến nay nội viện thị vệ không có việc gì thì không được vào, nay lại tay cầm bội đao đứng ở cửa, như là đang chờ đợi mệnh lệnh.

Ập vào trước mặt chính là nghiêm ngặt cùng yên tĩnh, khiến Vệ Uyển cúi đầu muốn rời đi.

Nào biết nàng mới vừa quay người lại, đã bị hai tên thị vệ ngăn cản.

Sau đó, liền nghe được thanh âm trào phúng của tỳ nữ kia

"Chủ tử ngươi còn ở chỗ này, ngươi muốn đi đâu? Còn không mau cùng đi bái kiến công chúa?"

Tô Yên chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn về phía Vệ Uyển.

Vệ Uyển sắc mặt trầm tĩnh

"Vâng"

Lên tiếng xong, liền đi tới trước mặt Tô Yên.

Phía trước, tỳ nữ kia dẫn đường, phía sau có hai tên thị vệ trông coi, dù mọc cánh cũng khó thoát.

Vệ Uyển nhỏ giọng dặn dò

"Cô nương, cẩn thận."

Tô Yên gật gật đầu, duỗi đầu nhìn phía trước, bộ dáng có lệ.

Ưm, phủ công chúa có đồ ăn ngon sao?

Nàng đói bụng.

Tiểu Hoa không nỡ nhìn thẳng bộ dáng ký chủ nhà mình, nhắc nhở

"Ký chủ, công chúa này không phải người tốt, rất có khả năng, sẽ gây bất lợi với chị a."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Ví dụ như?"

"Như là.... sẽ phái người bắt chị nha."

"Bọn họ đánh không lại ta."

Tiểu Hoa nghe ký chủ nói, ân? Có đạo lý a.

Suy nghĩ trong chốc lát, Tiểu Hoa lại nói

"Có lẽ sẽ hạ độc ở trong đồ ăn... ách, đúng rồi ký chủ, chị là hậu duệ của Thao Thiết."

Tiểu Hoa lầm bầm lầu bầu.

Huyết mạch Thao Thiết có bao nhiêu cường đại?

Ngôn ngữ thông tục dễ hiểu chính là da dày thịt béo, ăn gì đều được.

Trước nay chỉ nghe qua căng chết Thao Thiết, chưa từng có bị độc chết Thao Thiết.

Vì cái gì?

Đồ ăn vào trong miệng Thao Thiết, độc dược cũng chỉ là một loại gia vị thôi a.

Sau đó, Tiểu Hoa trầm mặc.

*****

Edit: Tinh Niệm

Nếu không phải bởi vì ký chủ mới sinh ra không đến hai năm.

Hơn nữa nàng cũng chưa từng tu luyện.

Nếu như lại qua hai đến ba năm, huyết mạch Thao Thiết của ký chủ phát huy đến mức tận cùng, đao thương bất nhập.

Chỉ sợ, độc tố thôi tình của con trùng kia cũng không có tác dụng với ký chủ.

Tiểu Hoa suy nghĩ trong chốc lát.

Còn may con trùng kia sớm xuất hiện a.

Lần này gạo nấu thành cơm, Vương gia nếu như ghét bỏ ký chủ ăn nhiều, vậy cũng không có khả năng bỏ nàng.

Tiểu Hoa yên lòng.

Tức khắc, nó cũng không còn khẩn trương như vừa nãy.

Hiện giờ nó phải làm, cũng chỉ có một việc.

Trông chừng ký chủ, vạn nhất nàng quá đói hoặc là quá tức giận ăn hết luôn những người này, vậy thật không ổn a.

Nó thật đúng là cái thống tử nghiêm túc lại đảm đang.

Cho đến khi đi đến thính đường.

Liền nghe nô tỳ kia ra tiếng

"Công chúa, người đã mang đến."

Nói xong, hồi lâu sau trong phòng mới truyền đến thanh âm kiều nhu

"Để nàng tiến vào."

"Vâng, công chúa."

Sau đó, cửa phòng mở ra.

Tô Yên đi vào.

Vệ Uyển bị ngăn ở ngoài cửa.

Tiếp đó, liền bị hai thị vệ kia vây quanh.

Vệ Uyển sắc mặt có chút nôn nóng, nhưng lại không phản kháng được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thính đường lại lần nữa đóng cửa.

Lương Nguyệt mặc một thân hồng y, hình thêu mẫu đơn đỏ tươi ở mặt trên từng đóa nở rộ.

Bộ diêu phượng hoàng nhẹ nhàng lay động, một chiếc khăn tay màu trắng nhẹ nhàng che đậy khóe môi, cười lên tiếng.

Ôn nhu nói

"Tới a, ngồi đi."

Chỉ thấy Lương Nguyệt ngồi ở trên ghế dựa, trước người nàng ta là một cái bàn dài, mặt trên bày từng món thức ăn tinh xảo.

Tô Yên ngay khi nhìn thấy bàn thức ăn kia, nàng nuốt nước miếng một chút.

Một đôi mắt không thể ức chế sáng lên.

Tiểu Hoa nhắc nhở

"Ký chủ, khắc chế, khắc chế."

Tô Yên đi đến trước mặt ghế dựa đối diện Lương Nguyệt, ngồi xuống.

Tầm mắt nàng vẫn luôn buông xuống, vừa thấy còn nghĩ là bộ dáng thực khiêm tốn.

Trên thực tế, nàng đang nhìn một đĩa ớt xào thăn bò ngay gần mình.

Ân, nhìn qua giống như là ăn rất ngon a.

Lương Nguyệt đối với bộ dáng khiêm tốn của Tô Yên lúc này thực hưởng thụ.

Mặt mày vừa nhấc, ra tiếng

"Đây là đầu bếp mới trong phủ ta, đệ nhất đầu bếp của Đại Vũ làm ra, nếm thử đi."

Tô Yên dừng một chút, theo bản năng muốn cầm đĩa thức ăn lại đây.

Cho đến khi tay sắp chạm tới, nàng mới nhớ ra, ngồi đối diện không phải Vũ Văn Húc, đây cũng không phải vương phủ.

Nàng thu hồi tay, mím môi.

Có chút tức giận.

Sớm biết thế thì không ra ngoài rồi.

Nàng không biết dùng đũa, lại không thể ăn.

Lương Nguyệt thấy nàng ngồi ở chỗ đó vẫn luôn không động đũa, che mặt cười một chút

"Như thế nào? Còn sợ bản công chúa hạ độc ngươi?"

Tô Yên không nói chuyện.

Lương Nguyệt ánh mắt thêm một tia lệ khí, giọng điệu lập tức thay đổi

"Từ đâu ra kẻ cứng đầu như ngươi? Bản công chúa nói cũng không nghe?"

Nàng ta lạch cạch một tiếng, đẩy ngã một cái chén sứ trước mặt mình xuống đất.

Chén sứ vỡ nát trên mặt đất, sau đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Một đám thị vệ ùa vào.

Bùm một tiếng cửa thính đường lại lần nữa bị đóng lại.

Bởi vì một đám thị vệ tay cầm bội đao này, không khí lập tức khẩn trương lên.

Lương Nguyệt đùa nghịch khan lụa trong tay, ý muốn cưỡng ép đã thực rõ ràng.

Nàng ta từ từ đứng dậy

"Ngươi ăn, hay là không ăn?"

Tô Yên mím môi càng chặt.

Nàng nhìn chằm chằm đôi đũa ngọc trước mặt mình.

Nếu phải dùng đũa ăn cơm, vậy, nàng sẽ không ăn!!

Vũ Văn Húc nói qua, ra cửa phải dùng đũa.

Nhưng, nhưng mà nàng vẫn luôn được hắn đút ăn, cũng chưa từng dùng đũa bao giờ.

*****

Edit: Tinh Niệm

Thật lâu sau, Tô Yên ngẩng đầu, đối diện cùng Lương Nguyệt

"Ta có thể mang về ăn không?"

Ánh mắt chân thành tha thiết lại thành khẩn.

Lương Nguyệt liếc mắt một chút, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Sau đó cười.

"Xem ra Vương gia xác thật sủng ngươi, bằng không, ngươi làm sao dám ở trước mặt bản công chúa làm càn?!"

Khác với bộ dáng kiều nhu lúc nãy, nàng ta sắc mặt hung ác, trở nên có chút âm trầm dữ tợn.

Lương Nguyệt cúi đầu, vỗ về chơi đùa ngón tay.

"Vương gia vì ngươi, thế nhưng muốn từ hôn. Ngươi cho rằng, ngươi là cái thứ gì, dám đánh đồng cùng ta?"

Tô Yên nhấp nhấp môi,

"Ngươi mới là cái thứ gì."

Nói xong, nàng liếc mắt xem thường.

Công chúa này thực phiền mà.

Một hai bắt nàng phải ăn, là do nàng không biết dùng đũa, nếu biết đã ăn từ sớm rồi a.

Nàng đều nói muốn mang về ăn, còn không vui.

Còn nói nàng là cái đồ vật, hừ, thực phiền.

Lương Nguyệt sắc mặt hung ác, bỗng nhiên giận tới cực cười

"Được a, dám can đảm nhục mạ bản công chúa, chính là tổn hại thể diện hoàng gia, ngươi hôm nay, nhất định phải táng thân tại đây."

Tô Yên chớp chớp mắt, nửa ngày sau, ra tiếng

"Ngươi gọi ta tới, chính là muốn giết ta, không muốn để ta đi, có phải hay không?"

Lương Nguyệt sắc mặt châm chọc, từng câu từng chữ

"Sự tồn tại của ngươi chính là sai lầm, không có ngươi, ta đã quang minh chính đại gả vào Vương phủ, ta có phụ hoàng ở đây, Vương gia cũng không dám thật sự từ chối."

Nàng ta là Đại Lương quốc công chúa.

Có huyết thống tôn quý nhất.

Vũ Văn Húc dù cho tay cầm quyền cao, thì thế nào?

Nàng chỉ giết một nữ nhân thôi, mặc kệ Vũ Văn Húc có chút để ý nữ nhân này.

Nhiều lắm là trách phạt nàng ta một chút.

Chẳng lẽ, Vũ Văn Húc thật đúng là dám bất chấp miệng đời, bất kính tạo phản?

Hắn sẽ không, nếu như hiện tại hắn tạo phản, đó chính là dĩ hạ phạm thượng danh không chính ngôn không thuận.

Đây cũng là lí do Vũ Văn Húc ngần ấy năm chậm chạp không có động tác.

Lương Nguyệt tự cho là đã hiểu thấu đầu đuôi, cũng là vì có người để dựa vào, cho nên mới quang minh chính đại bắt Tô Yên tới phủ công chúa như thế.

Đến lúc đó tùy tiện tìm cái cớ, muốn ám sát nàng gì đó, lừa gạt cho qua.

Lương Nguyệt ở bên này đã định liệu trước đại cục.

Nàng ta chính là tính toán muốn thấy Tô Yên khóc lóc thảm thiết, sắc mặt tái nhợt, ở trước mặt nàng ta kêu tha mạng.

Nào biết đợi hồi lâu sau.

Người kia như cũ cúi đầu trầm mặc.

Lương Nguyệt híp híp mắt.

"Người tới"

"Dạ!"

Một bọn thị vệ ôm quyền

"Giết."

"Vâng!"

Tô Yên nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, nuốt một chút nước miếng.

Tiểu Hoa bất đắc dĩ nhìn bộ dáng tham ăn của ký chủ, cảm thấy có chút mất mặt

Đều sắp bị người giết đến nơi rồi, nàng còn ở đó phát ngốc mắt thèm đối với một bàn đồ ăn.

Đây vẫn là ký chủ ngày xưa của nó, người mà tàn nhẫn, ít lời, tiểu thiên sứ sao?

"Ký chủ, chờ chị xử lý xong những người này, thì có thể ăn a."

Tô Yên vừa nghe, ân?

Có đạo lý.

Đều đánh bọn họ bất tỉnh, vậy thì không nhìn thấy nàng ăn rồi?

Nghĩ xong, đã có hai tên thị vệ tiến lên ấn xuống cánh tay nàng.

Nàng nhấp môi, cảm thấy có chút phiền.

Một bàn móng tay đột nhiên biến dài, nhìn qua rất sắc bén.

Xoay người một cái, phụt một tiếng, tay liền cắm vào ngực thị vệ kia.

Một màn này, làm tất cả mọi người sửng sốt.

Tô Yên cúi đầu, rút tay ra, ném thị vệ kia giống như là ném rác rưởi, tùy tay ngăn cản, đã đánh ngã thị vệ ngất đi.

Mà thị vệ khác đang kiềm chế Tô Yên nhanh chóng quyết định, lập tức rút ra trường đao.

*****

Edit: Tinh Niệm

Chỉ là.... nghe một tiếng, răng rắc.

Trên trường đao đã bị chọc bốn lỗ móng tay.

Nháy mắt, cái tay kia liền bắt lấy thị vệ, móng tay khảm vào thịt, thị vệ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Phủi tay, cũng ném sang một bên.

Tô Yên nghiêng đầu, trên má lây dính máu tươi.

Trên tay phải, vết máu theo ngón tay tí tách chảy xuống đất.

Không biết khi nào, móng tay kia đã biến mất.

Giờ chỉ còn lại một bàn tay bình thường.

Trên mặt nàng không có sát khí, thậm chí còn đơn thuần có chút vô hại.

Nhưng càng như vậy, càng khiến cho đám thị vệ hoảng hốt run sợ.

Là, là dùng tay trực tiếp đâm xuyên thân thể sao?

Này, này rốt cuộc là quái vật gì a??!!

Tô Yên một câu cũng không nói, chỉ là đi đến chỗ những người đó, nện bước còn có điểm vội vàng.

Nhanh giải quyết xong để còn ăn cơm a.

Đói bụng.

Thao Thiết là mãnh thú, giết người đối với mãnh thú mà nói, cũng giống như ngày thường ăn cơm vậy.

Ở trong trí nhớ truyền thừa của Tô Yên, tổ tông ngay cả con người cũng ăn.

Chỉ là... , Tô Yên trong đầu xẹt qua Vũ Văn Húc.

Ưm, vẫn là không cần ăn đồng loại của hắn.

Nhưng mà bọn họ khi dễ nàng, vậy phải đánh chết bọn họ.

Chỉ nghe, trong thính đường tiếng kêu thảm thiết không dứt.

Nhưng mà người bên ngoài đều bị điều đi.

Không có ai, cũng tự nhiên vô pháp hỗ trợ.

Một nén nhang sau.

Tô Yên nhìn cảnh tượng trong phòng.

Thi thể nằm đầy đất, có lẽ đã chết, hoặc cũng không chết.

Nhưng tất cả đều ngất xỉu.

Trên mặt đất máu chảy thành một hàng dài đến ngoài cửa.

Mùi máu tươi nồng đậm ập vào mặt, Tô Yên tầm mắt chuyển hướng về phía Lương Nguyệt đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ngã vào chỗ đó.

Nhưng mà nàng rất đói.

Một bước cũng không muốn đi.

Tô Yên do dự trong chốc lát, giây tiếp theo, nàng cầm chén sứ trên bàn, ném tới đầu Lương Nguyệt.

Bang!

Chén sứ tiếp xúc thân mật cùng cái trán của Lương Nguyệt, nháy mắt vỡ nát.

Máu liền chảy xuống, Lương Nguyệt lui sau một bước, cái ót đập vào mặt tường, thình thịch, ngã xuống đất.

Tô Yên cẩn thận nhìn nàng ta trong chốc lát, xác nhận nàng ta đã ngất xỉu.

Giây tiếp theo, cầm lấy thìa sứ, bắt đầu ăn!

Chỉ thấy đồ ăn trên bàn dài lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang biến mất.

Nàng cũng không chọn lựa, thậm chí ăn rất có trình tự.

Bắt đầu từ cách chính mình gần nhất, cái gì cũng không buông tha, ăn đến tận đĩa đồ ăn cách xa nhất.

Cho đến khi ăn hết khối ức gà cuối cùng, rốt cuộc, đồ ăn trên bàn sạch trơn không còn.

Nàng cầm lên một khối khăn tay, lau khô sạch sẽ tay mình.

Ngồi ở trên ghế, lại khôi phục bộ dáng sạch sẽ ngày thường.

Chớp chớp mắt.

Ăn xong rồi, cần phải đi.

Khi chuẩn bị đi, lực chú ý bị chén rượu trước mặt hấp dẫn.

Ưm... , thò lại gần ngửi ngửi.

Một cỗ hương vị thơm ngọt.

Thật ra, nàng trước nay cũng chưa từng thử qua.

Vũ Văn Húc không uống rượu, tự nhiên cũng không có khả năng cho nàng uống.

Nàng chớp chớp mắt, tò mò lấy qua chén rượu kia.

Đầu tiên là nếm một ngụm.

Ưm, uống ngon a.

Sau đó, toàn bộ chén rượu đều bị nàng uống sạch.

Tiểu Hoa nhìn, nó nhớ rõ, ký chủ không thể uống rượu.

Tửu lượng một ly say đó.

Nhưng mà, ký chủ kế thừa huyết mạch Thao Thiết... hẳn là không có mệnh hệ gì đi?

Đang nghĩ ngợi tới đây.

Ầm, chén rượu trong tay Tô Yên rơi xuống đất, sắc mặt nàng hồng hồng, mờ mịt chớp chớp mắt, ngồi ở trên ghế.

Tiểu Hoa trong lòng lộp bộp một tiếng

"Ký chủ? Chị đừng ngủ a."

Vẫn còn ở địa bàn của người ta đó.

Ngay khi nó đang lo lắng, nghe thấy trong miệng Tô Yên truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ.

"Ưm ~"

Nàng che đầu lại.

"Đau"

Như là có thứ gì, đâm vào trong óc nàng.

Đau quá a.

Vô số hình ảnh chưa bao giờ gặp qua hiện lên ở trong đầu nàng.

*****

Edit: Tinh Niệm

Nàng một tay ấn đầu, vừa uống rượu xong, mơ mơ hồ hồ.

Va vào cái ghế, nàng nghiêng sang một bên, cái ót đập vào bàn, ngã trên mặt đất hôn mê.

Một nén nhang sau, ngoài cửa có tỳ nữ gõ cửa, khẩu khí nôn nóng

"Công chúa! Không hay rồi! Vương gia tới, còn mang theo người vây quanh phủ."

Tỳ nữ kia nói xong, mãi cũng không chờ được hồi đáp.

Tới thời điểm này, sợ hãi lại càng tăng lên.

Kết quả là, càng thêm dùng sức gõ cửa

"Công chúa! Công chúa! Vương gia tới!!"

Đại khái là thanh âm vội vàng kia có tác dụng, Lương Nguyệt vốn dĩ ngã trên mặt đất ngất xỉu, lại chậm chạp tỉnh lại.

Nàng ta che lại cái trán bị chén sứ đập đến chảy máu, lạnh lùng nói

"Gọi cái gì?! Vào đây!"

Nghe được công chúa đáp lời, tỳ nữ kia rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Đẩy cửa ra đi vào bên trong.

Kết quả vừa vào, nháy mắt bị hình ảnh thị vệ nằm khắp nơi, còn có mùi máu tươi nồng đậm làm cho sắc mặt trắng bệch.

Sợ tới mức chân đều run run, miệng không kêu được thành tiếng.

Lương Nguyệt che lại cái trán đứng lên, sắc mặt âm ngoan nhìn chằm chằm Tô Yên ngã trên mặt đất.

Ý bảo tỳ nữ kia

"Đi xem nàng ta còn thở hay không."

Tỳ nữ không dám nhiều lời, run rẩy đi qua, bắt tay đặt ở trên mũi.

"Thưa, thưa công chúa, còn sống."

Ánh mắt Lương Nguyệt đảo qua trên bàn thức ăn không còn một mảnh.

Cười lạnh

"Còn sống? Ăn hạc đỉnh hồng rồi, dù có sống, cũng cách cái chết không xa."

Tỳ nữ Kia bị khẩu khí âm trầm của nàng ta dọa sợ tới mức lại run run.

"Công, công chúa..."

Lương Nguyệt dùng khăn tay ấn miệng vết thương trên trán, không nhanh không chậm ra tiếng

"Ngươi vừa mới nói cái gì? Vương gia tới?"

Tỳ nữ vội vàng gật đầu

"Vâng, Vương gia mang đến cấm quân. Đã bao vây phủ công chúa."

Tiếng nói vừa dứt, Lương Nguyệt lại lại lần nữa hung tợn trừng mắt nhìn Tô Yên đang hôn mê.

"Xem ra Vương gia thật là để ý ngươi a, thế nhưng lại dám vây quanh phủ đệ của ta??"

Nàng ta nắm chặt tay, suy nghĩ trong chốc lát.

"Phụ hoàng bên kia đâu?"

Tỳ nữ chặn lại nói

"Căn cứ tin tức thị vệ truyền đến, Vương gia không chỉ vây quanh phủ đệ, mà Hoàng Thượng cũng bị nhốt ở tẩm cung, bị cấm quân canh gác."

Bang một tiếng, Lương Nguyệt một bàn tay hung hăng đánh vào trên cây cột bên cạnh, giữa mày có một tia nôn nóng

"Hắn là muốn làm gì?! Ngang nhiên tạo phản?!"

Lần này, Lương Nguyệt biểu tình rốt cuộc có chút bất an.

Nàng ta chính là dựa vào sủng ái của phụ hoàng.

Nguyên bản cho rằng chỉ cần phụ hoàng bảo vệ, Vũ Văn Húc sẽ phải lấy nàng ta.

Lại không tưởng được, hắn thế nhưng, thế nhưng vì nữ nhân này, tạo phản?!

Nàng ta ấn ấn đôi mắt, tức đến đầu óc quay cuồng.

Tỳ nữ kia cũng không dám nhúc nhích

"Công chúa, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Lương Nguyệt rốt cuộc cũng là người hoàng thất, cơ hồ trong nháy mắt liền hiểu rõ.

Chuyện này, không có khả năng giải quyết.

Đặc biệt là Vũ Văn Húc vì nữ nhân này mà dám nhốt lại phụ hoàng.

Lương Nguyệt ánh mắt tàn nhẫn

"Nếu ngươi làm được đến bước này, thì chớ có trách ta."

Sau đó lại nói

"Kêu tất cả thị vệ tập hợp đến nơi này. Còn có, tìm hai người trói nàng ta lên, có tác dụng lớn."

Tỳ nữ vội vàng gật đầu, sau đó liền chạy ra bên ngoài.

Ngoài phủ đệ công chúa.

Vũ Văn Húc sắc mặt thanh lãnh, đôi mắt mang theo tối tăm, nhìn đại môn đóng chặt trước mặt.

"Phá cửa"

Nhạt nhẽo trong thanh âm, mang theo lạnh lẽo.

"Vâng!"

Phía sau, cấm vệ quân đôi tay ôm quyền lĩnh mệnh.

Tiếp đó, một cây cột thật lớn được nâng lại đây.

Mười mấy thị vệ đồng thời tiến lên, bắt đầu tông cửa.

________

Chúc các tình yêu ngủ ngon nhaaaaa!

晚安!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)