Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 346 (cuối)

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 346 (cuối)
Ngoại truyện: Tô Cổ, Tiểu Hồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đang bàn luận, bỗng có người nói ra một câu

"Ơ? Mọi người có cảm thấy bạn học Tô Cổ giống như có chút tức giận không?"

"Hình như đúng là vậy, ta nhớ trước kia, khuôn mặt hắn lúc nào cũng lạnh tanh, không hề có bất kỳ cảm xúc gì."

Đang thảo luận.

Tô Cổ bỗng nhiên quay lại, bóp mặt Tiểu Hồng

"Còn ngủ tiếp, ta ném ngươi xuống sông."

Tô Tiểu Hồng dẩu miệng

"Hừ!"

Cùng là một biểu tình, nhưng trước kia nó là thằng nhóc béo ị, nhìn trông vô cùng ngu dần.

Nhưng giờ nhìn mà xem.

Không cần trả lời, cũng làm đám nữ sinh xung quanh hét chói tai.

"A a a a, bạn học mới này thật đáng yêu."

"Biểu tình nhõng nhẽo như vậy, hắn làm lại không hề yếu đuối nha."

"Ơ? Đây là khích lệ sao?"

Khi Tô Cổ buông tay ra, trêи khuôn mặt Tiểu Hồng thành công xuất hiện thêm một cái u.

Nhìn qua giống y như bánh bao.

Bởi vậy mà có thể thấy được.

Bạn học Tô Cổ không bởi vì Tiểu Hồng lớn hơn mà xuống tay nhẹ hơn một chút nào.

Lớp 11/3.

Tô Cổ ném người vào trong.

Không thèm quay đầu lại mà đi về phía lớp học của mình.

Cuộc sống cao trung của Tiểu Hồng bắt đầu từ đây.

Nếu hỏi Tiểu Hồng, làm học sinh tiểu học sướиɠ hơn hay làm học sinh cao trung sướиɠ hơn?

Câu trả lời đương nhiên là cao trung.

Bởi vì tự nhiên cậu có rất nhiều chocolate và kẹo ngọt nha.

Tô Tiểu Hồng vừa đi học được một tuần.

Bên trong ngăn kéo bàn học chật cứng chocolate và thư tình.

Có một điều mà khiến Tiểu Hồng không thỏa mãn, chính là tốc độ tặng chocolate của mấy nữ sinh này không kịp với tốc độ ăn của cậu.

Những thời điểm bình thường, Tô Cổ và Tiểu Hồng không chạm mặt nhau.

Ở trường học cũng rất hiếm khi gặp mặt.

Hai đứa cũng không ở cùng một khu giảng dạy.

Cho đến một ngày, Tô Tiểu Hồng nhìn thấy một phong thư đặc thù.

Người gửi sợ rằng cậu không nhìn thấy, còn cố ý lấy băng dính dán phong thư lên mặt bàn.

Tiểu Hồng mở phong thư ra.

Là của một nữ sinh tên Triệu Phỉ Phỉ.

#Bạn học Tô Tiểu Hồng, mới gặp như đã quen, nguyện cùng người kết giao. #

Tô Tiểu Hồng ngậm miếng chocolate trong miệng.

Nhìn hơn nửa ngày.

Từng chữ cậu đều đọc hiểu.

Nhưng gộp cả câu thì lại khó nhằn.

À, dòng phía dưới cậu có thể hiểu nha.

#8h30 tối nay, Quán Bar Star, chỉ cần cậu tới, mình nguyện ý cho cậu tất cả#

Tô Tiểu Hồng nhai miếng chocolate cồm cộp.

Đôi mắt sáng lên.

Cậu gấp phong thư lại cẩn thận, sau đó bỏ vào trong túi.

Chỗ ngồi của Tô Tiểu Hồng là ở cuối lớp.

Tính tới hiện giờ, cậu đã đi học được một tháng rưỡi.

Tuần đầu tiên, rất nhiều nữ sinh tặng chocolate cho cậu, nhưng sau đó lại không có ai tặng nữa.

Chẳng những vậy, đám nữ sinh đó còn bắt đầu ghét bỏ cậu.

Tô Tiểu Hồng chống tay lên trán.

Cậu có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của đám nữ sinh ở lối đi bên cạnh truyền tới

"Này, sao dạo này tớ không thấy cậu đưa thư tình cho bạn học mới tới vậy?

Không phải cậu nói, bạn học tên Tô Tiểu Hồng đó ăn đồ ăn cậu tặng sao?"

"Thôi cậu đừng có nhắc tới nữa. Uổng cho một khuôn mặt đẹp. Xem mấy hành động thường ngày của hắn, nhìn qua là biết chỉ số thông minh không quá cao. Chẳng lẽ cậu chưa nghe thấy mọi người nói rằng hắn là tên ngốc sao?"

Nữ sinh kia bán tín bán nghi

"Không phải chứ?"

"Sao lại không, Cậu ngẫm lại những hành động của hắn đi. Ngày này cũng ngồi im trêи ghế chờ nữ sinh đến đưa thư tình, nhìn cái mặt là thấy đáng khinh. Hừ!"

Nữ sinh kia im lặng một lát, thân thể bất ngờ run run

"Đúng vậy, thôi không nhắc tới nữa."

Sau đó, nhóm nữ sinh đó rời đi.

Tiểu Hồng cắn chocolate trong tay.

Mờ mịt.

Đáng khinh là sao?

Cậu chờ nữ sinh đưa thư tình bao giờ?

Rõ ràng là đợi chocolate mà.

Hừ.

Chờ tan học, cậu đi hỏi rõ mấy nữ sinh đó mới được.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Tiểu Hồng thắc mắc cả một buổi học.

Vừa hết giờ thì đã vội đeo cặp sách chạy ra ngoài cổng trường.

Quán bar Star, quán bar Star, chocolate ơi chocolate à.

Tô Tiểu Hồng có vẻ bề ngoài của một thiếu niên 17 tuổi, nhưng nội tâm vẫn chỉ là đứa nhỏ 3 tuổi ngốc nghếch mà thôi.

Cậu chạy ra ngoài, vẫy xe taxi.

Trực tiếp chạy tới quán bar.

......

10h tối.

Tô Cổ về đến nhà.

Khá ngạc nhiên là không nghe thấy âm thanh ầm ĩ của Tiểu Hồng.

Hắn ngồi xuống sofa.

Ba phút sau.

Hắn đứng dậy đi về phía phòng Tiểu Hồng.

Mở ra mới phát hiện Tiểu Hồng còn chưa về nhà.

Tô Cổ nhíu mày.

Chưa về?

Lạc đường?

Không có khả năng.

Sợ cậu lạc đường, Tô Cổ đã đưa cậu đi từ nhà đến trường, từ trường về nhà không dưới trăm lần.

Đi xe taxi chưa tới năm phút đã tới nơi.

Tô Cổ đi tới thư phòng, mang laptop ra phòng khách ngồi.

Ngồi xuống sofa xử lý chút chuyện.

Nếu đã tới thế giới này, vậy thì bắt buộc phải theo quỹ đạo của thế giới này.

Quan trọng nhất, chính là kiếm tiền.

Hơn nữa, Tô Cổ không hề cảm thấy đây là một chuyện buồn tẻ, mà còn rất có thú vị là khác.

11h30.

Tiểu Hồng vẫn chưa trở về.

Tô Cổ mở TV lên.

Vừa mới mở lên, đã nghe thấy giọng MC thông báo tin tức

"TIN KHẨN: 20 phút trước tại quán bar Star trêи đường Hoài Hải đột nhiên xuất hiện một con mãng xà màu đen sọc hồng vô cùng lớn. Loài rắn trời sinh tính tình điên cuồng, vô cùng hung hãn, phá hủy quán bar Star. Khi cảnh sát tới hiện trường thì nó đã biến mất. Căn cứ vào đánh giá của chuyên gia, con mãng xà này không phải là loài rắn bình thường. Căn cứ vào nọc độc chuyên gia thu thập từ hiện trường trở về. Con mãng xà này là loài rắn kịch độc, sau khi bị cắn chỉ vài giây, nạn nhân sẽ chết. Các chuyên gia cho rằng, con rắn này thuộc về chủng loài biến dị, vô cùng hiếm thấy, mong mọi người chú ý và cẩn thận."

TV còn chiếu lên một đoạn clip bộ dáng hung hãn của nó.

Tô Cổ nheo mắt.

Cái thứ này đang làm gì đây?

Bị bắt nạt?

Không nha, con rắn ngu ngốc này còn đang chơi rất high kia kìa.

Đang xem.

Tô Cổ bỗng nhận được điện thoại tới từ cục cảnh sát.

Vừa mới bấm nhận máy, liền nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào của Tiểu Hồng

"Ô ô ô ô ô ô ô ô ***~ Tô Cổ, ô ô ô ô ******"

Tô Cổ sững người.

Sau đó, liền đứng bật dậy

"Nói rõ ràng."

Tô Tiểu Hồng không ngừng gào

"Ta khó chịu!"

Nó vẫn không ngừng gào khóc.

Tô Cổ mặc quần áo xong, đi ra khỏi biệt thự

"Cục cảnh sát nào?"

Tô Cổ nghe được tiếng động ở đầu bên kia điện thoại truyền tới.

"Thằng nhóc này, bỏ điện thoại ra, khóc cái gì mà khóc? Một chút khí khái nam tử cũng không có."

Người cảnh sát nói như vậy, Tô Tiểu Hồng càng khóc to hơn.

Cậu còn chưa thấy mất mặt đâu, ai mượn người khác mất mặt hộ cậu chứ.

Cho đến khi Tô Cổ lên tiếng

"Đưa điện thoại cho người ta đi."

Tô Tiểu Hồng

"Ô ô ô ô ô ô ô, được rồi..."

Lúc này mới chịu buông điện thoại ra.

Đầu bên kia vang lên tiếng nói

"Đứa nhỏ này nhìn thì gầy, thế mà sức lực lại không nhỏ đâu."

Cảnh sát báo địa chỉ.

20 phút sau, Tô Cổ xuất hiện ở trong cục cảnh sát.

Tô Tiểu Hồng bị còng tay, ngoắc vào cây cột sắt.

Còn có một nhóm người cả trai lẫn gái ăn mặc hở hang ngồi cùng cậu.

Người ta bị còng một cái còng, còn Tô Tiểu Hồng bị còng tận ba cái.

Tô Cổ nhíu mày, đi đến bên cạnh Tô Tiểu Hồng

"Ngươi khóc cái gì? Ta thấy ngươi đi chơi high thế cơ mà?"

Tiểu Hồng vừa nghe thấy tiếng Tô Cổ, lập tức nín khóc.

Tô Cổ móc từ trong túi ra một miếng chocolate, nhét vào trong mồm nó.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Tiểu Hồng ăn miếng chocolate xong, cảm xúc đã khôi phục.

Cảnh sát đứng bên cạnh lên tiếng

"Cậu là Tô Cổ, anh trai của Tô Tiểu Hồng sao?"

Tô Cổ gật đầu

"Đúng vậy, nó vi phạm việc gì vậy?"

Cảnh sát mở văn kiện ra, lên tiếng

"Sử dụng thuốc lắc, chơi đá, đánh nhau."

Tô Cổ cúi đầu nhìn Tô Tiểu Hồng

"Ngươi không tồi."

Tô Tiểu Hồng lập tức lắc đầu

"Có một nữ sinh viết thư cho ta, nói chỉ cần ta tới quán bar Star Sờ te gì gì đó, sẽ cho ta rất nhiều chocolate, Ta liền tới đó. Cậu ta cho ta một thanh chocolate rất to, ta ăn xong rồi không biết gì nữa. Lúc ta tỉnh lại thì phát hiện quán bar bị phá hủy rồi."

Tô Tiểu Hồng càng nói càng nhỏ.

Tô Cổ không cho cậu biến thành rắn.

Nhưng cậu ăn xong miếng chocolate đó, không hiểu vì sao lại biến về nguyên hình rồi.

Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn đám trai gái ăn mặc hở hang ngồi bên cạnh.

Mặt mũi tái mét, tinh thần hoảng hốt.

Giống như sử dụng thuốc lắc vào, liền trở thành một đám thần kinh không bình thường.

Đúng lúc này, có cảnh sát đi tới, nói với một cảnh sát khác

"Vừa rồi, một người trong đám người này nói, con mãng xà phá hủy quán bar chính là do Tô Tiểu Hồng này biến thành."

Cảnh sát này vừa nói xong.

Đúng lúc người kia được dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn.

Gã túm chặt cánh tay cảnh sát

"Cảnh sát, chú phải tin tưởng cháu, đây là sự thật. Con mãng xà đó thật sự là do Tô Tiểu Hồng này biến thành, cậu ta ngồi bên cạnh cháu, cháu còn nhìn thấy cậu ta xé quần áo biến thành rắn mà!!"

Thanh niên này không biết do là dùng thuốc lắc, hay là do bị dọa sợ.

Môi trắng bệch, tinh thần có chút điên cuồng.

Nhìn thế nào cũng thấy giống kẻ phê đá nói loạn.

Tô Cổ nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay, nghe rõ tất cả những lời thanh niên này nói.

Sau đó, đưa văn kiện trong tay cho cảnh sát đối diện.

Tô Tiểu Hồng chỉ thiếu chút nữa là nhét đầu vào trong áo Tô Cổ, để những người xung quanh không nhìn thấy mình nữa.

Tô Cổ lên tiếng

"Chú cảnh sát, em trai của cháu có chứng si ngốc. Bác sĩ nói rằng khả năng phán định rất thấp. Nó còn có bệnh tâm thần phân liệt, luôn cảm thấy mình là một con rắn."

Vị cảnh sát kia vốn còn đang tức giận vì Tô Tiểu Hồng tuổi còn nhỏ, không lo học hành.

Nhưng nghe Tô Cổ nói xong, lại nhìn xuống báo cáo trêи văn kiện.

Ánh mắt nhìn Tiểu Hồng lập tức thay đổi.

Trong ánh mắt ngập tràn..... ừm.... thương xót.

Tô Cổ

"Nhưng theo như những gì bác sĩ nói, em trai của cháu sẽ không chủ động công kϊƈɦ người khác. Ngày thường ở nhà cũng rất ngoan. Có chút tham ăn, lúc ổn định thì sẽ không khác gì người thường. Nó sẽ không dùng thuốc lắc, cũng sẽ không đánh nhau. Cháu chắc chắn, nó bị người ta lừa tới quán bar Star."

Bởi vì camera ở trong quán bar đã bị hủy toàn bộ, hơn nửa Tô Tiểu Hồng vẫn còn trong tuổi vị thành niên.

Sau những gì Tô Cổ nói, Tô Tiểu Hồng được chú cảnh sát thả ra ngoài trong ánh mắt trìu mến.

Tô Tiểu Hồng cắn chocolate, bị Tô Cổ kéo ra ngoài.

Chờ tới khi hai đứa ra khỏi cục cảnh sát, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ sinh chạy tới.

Thở hồng hộc

"Tô Tiểu Hồng, tớ thực sự thích cậu mà!!"

Tô Tiểu Hồng xoay người nhìn.

Vừa nhìn vừa cắn chocolate.

Người này là ai vậy?

Không quen!

Cậu tiếp tục cắn chocolate trong miệng.

"Tôi không thích cậu."

Nữ sinh kia nắm chặt tay

"Vì, vì sao? Tôi viết thư tình cho cậu, bảo cậu tới quán bar Star, cậu cũng đã tới đó không phải sao? Cậu khẳng định là gạt tôi, cậu cũng thích tôi! Có đúng không???"

Tô Tiểu Hồng thấy nữ sinh kia liên tục tiến tới trước mặt mình thì cắn chocolate, trốn phía sau lưng Tô Cổ.

Cậu không hiểu nữ sinh này đang nói gì hết.

Tô Cổ chán nản

"Hắn không thích cô!"

Nữ sinh kia nghe thấy lời nói của Tô Cổ, không biết là cảm thấy mất mặt hay là nổi giận.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Hắn không thích tôi, vậy hắn thích ai?"

Tô Cổ mặt lạnh tanh

"Hắn không thích nữ."

"Hả?"

"Cái gì?"

Cả Tô Tiểu Hồng và Triệu Phỉ Phỉ đều vô cùng sửng sốt.

Tô Cổ túm cổ áo Tiểu Hồng lôi ra.

Ấn Tiểu Hồng lên trêи xe rồi hôn một cái.

Tô Cổ nhếch mày, nhìn nữ sinh kia

"Hiểu chưa?"

Nữ sinh kia sửng sốt mất ba giây.

Đột nhiên hét lên

"A a a a a a a!!!!!"

Sau đó, bị dọa bỏ chạy.

Tô Cổ đang suy nghĩ, cân nhắc lợi hại của cách làm này.

Quay đầu lại.

Phát hiện Tô Tiểu Hồng đang loay hoay với cái đuôi rắn.

Trêи trán Tô Cổ nổi gân xanh.

Nắm chặt cái đuôi rắn kia rồi ném người vào trong xe.

Tô Tiểu Hồng không có thứ gì để cắn.

Bắt đầu cầm đuôi mình tự cắn, chớp chớp mắt

"Không nhịn được, không nhịn được!!"

Muốn cắn.

Ô ô ô ô ô, sớm biết vậy cậu sẽ không ăn miếng chocolate kia.

Tô Tiểu Hồng nhìn Tô Cổ ngồi ở bên cạnh, sau đó không nhịn được nữa, nghiêng người tiến gần vào Tô Cổ.

Ba giây sau

'Uỳnh!!'

Đầu Tô Tiểu Hồng đập vỡ kính xe ô tô.

Phần đầu còn chui hẳn ra khỏi cửa sổ.

Tô Cổ vừa lái xe vừa nói

"Thu cái đuôi của ngươi lại. Không quản nổi, ta cũng không ngại cắt đi giúp ngươi."

Tô Cổ trực tiếp uy hϊế͙p͙.

Tô Tiểu Hồng đành phải thu liễm lại.

Không biết có phải một quyền này của Tô Cổ có tác dụng hay không.

Tiểu Hồng Ngồi ngay ngắn trêи ghế phụ.

Sau đó mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.

Xe đi một đường về nhà.

Tô Cổ xuống xe.

Tô Tiểu Hồng sau khi phá hủy cả quán bar của người ta, liền ngủ luôn trêи xe.

Tô Cổ mở cửa ghế phụ.

Nhìn Tiểu Hồng ba giây.

Sau đó liền túm lấy cái đuôi nó, kéo người vào trong nhà.

Chờ thu thập Tiểu Hồng xong.

Tô Cổ lại đi ra ngoài.

........

Trong một con hẻm nhỏ.

Một nam nhân hùng hùng hổ hổ đi trêи đường

"Cảnh sát cái mẹ gì chứ? Lão tử đã nói con rắn đó là do thằng Tô Tiểu Hồng kia biến thành, còn không tin lão tử. CMN! Cái gì mà ngoài ý muốn? Lão tử phải khiếu nại!"

Gã thanh niên vừa đi vừa xoa xoa cổ tay bị còng xiết đến sưng đỏ.

Đi đi đi đi.

Bỗng nhiên có người xuất hiện, chắn trước mặt hắn.

Gã thanh niên nhíu mày.

Hùng hùng hổ hổ

"Mày là ai? Cút qua một bên, tâm tình lão tử không tốt, đừng để ông phải đánh mày!"

Gã nói xong.

Tô Cổ vẫn tiếp tục đi về phía gã.

Tung một chưởng.

Sau đó, lưu loát móc ra một con dao.

Đặt lên bàn tay gã thanh niên kia.

Gã ta sợ đến phát rung, không còn bộ dạng hống hách như vừa nãy nữa

"Đừng, đừng, tha mạng!! Đại ca tha mạng!!"

Tô Cổ

"Nghe nói mày nhìn thấy một người biến thành rắn trong quán bar?"

Gã thanh niên lập tức gật đầu

"Đúng đúng đúng!"

Vừa xác nhận xong, con dao nhỏ liền đâm thẳng vào lòng bàn tay gã.

Không gian vang vọng tiếng gào thét.

Tô Cổ hỏi lại

"Mày nhìn thấy sao?"

Gã thanh niên đổ mồ hôi lạnh

"Tôi, tôi thấy rõ ràng."

Giọng nói run run, không biết mình nói như vậy có đúng không nữa.

'Xụt' một tiếng, dao nhỏ đâm ngập lưỡi, ghim bàn tay gã lên trêи tường.

Tiếng gào tê tâm liệt phế lại vang lên lần nữa.

"Không có! Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy gì hết!!!"

Tô Cổ nghe xong.

Lúc này mới vừa lòng, buông lỏng tay ra.

Móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét vào trong túi áo gã.

Lạnh nhạt nói

"Nếu như mày đã không nhìn thấy gì, vậy thì sau này đừng tùy tiện đi khắp nơi bịa chuyện thị phi. Về sau, nếu tao còn nghe thấy bất kỳ ai nhắc tới chuyện này, tao sẽ tới tìm mày. Cắt lưỡi mày, chặt đứt tay mày. Cho dù mày trốn đi đâu, tao cũng đều có thể tìm được. Nhớ rõ chưa?"

Gã thanh niên kia gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Nhớ rồi, nhớ rồi.

Đúng đến thời điểm gã sắp ngất, Tô Cổ rút con dao ra.

Gã thanh niên nằm liệt trêи mặt đất, gấp gáp hít lấy hít để không khí.

Tô Cổ nhìn máu nhỏ giọt xuống khỏi con dao nhỏ.

Giây tiếp theo.

'Cạch' một tiếng.

Con dao nhỏ rơi xuống, cắm vào bùn đất trước mặt gã.

Chỉ còn lại chuôi dao.

Gã thanh niên kia sợ đến ngất xỉu.

Thu thập xong, Tô Cổ liền xoay người rời đi.

.............

Sáng hôm sau.

Tiểu Hồng tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trong phòng khách.

Cậu không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cái đuôi vô cùng đau.

Thử quăng quăng cái đuôi, nhìn trước, nhìn sau, không phát hiện ra Tô Cổ.

Lập tức thu hồi cái đuôi của mình.

Xong xuôi, cậu chạy vào trong phòng.

Vừa đi vào chưa bao lâu, Tô Tiểu Hồng hưng phấn ôm một hộp giấy chạy về hướng phòng Tô Cổ.

"Tô Cổ, Tô Cổ, Tiểu Hoa muốn hóa hình!"

Vừa kêu, vừa mở cửa phòng xông vào.

Sau đó, bị Tô Cổ ném ra ngoài.

Trước khi Tô Cổ đóng cửa, còn mất kiên nhẫn nói

"Ngậm mồm vào!"

Tô Tiểu Hồng ôm cái hộp, đi một vòng trong phòng khách.

Tuy rằng bị Tô Cổ đối xử như vậy, nhưng cậu vẫn vô cùng hưng phấn.

Ngồi trêи sofa cẩn thận nhìn cái kén màu trắng kia từng chút, từng chút nứt ra.

Chờ rồi chờ.

Đợi rồi đợi.

Không biết qua bao lâu.

Tô Tiểu Hồng nhìn đến thất thần.

Liền nghe thấy một tiếng rách rất nhỏ.

Một con bướm đang cố gắng chui ra khỏi kén.

Tô Tiểu Hồng ngạc nhiên

"Oa ~ bướm?"

Còn là một con bướm bảy màu nữa.

Ơ?

Sao con bướm này nhìn giống cầu vồng vậy nhỉ?

Nói xong, Tiểu Hồng liền chộp con bướm vào trong lòng bàn tay.

Muốn nghiên cứu kỹ càng.

Một âm thanh lạnh băng truyền ra từ cửa phòng Tô Cổ

"Thả nó ra."

Tô Tiểu Hồng quay đầu, Tô Cổ đã đi tới sau lưng cậu từ khi nào.

Hắn mặc đồng phục gọn gàng tinh tế.

Tô Tiểu Hồng giống như có phản xạ có điều kiện, lập tức buông lỏng tay.

Tiểu Hoa rơi thẳng xuống bàn trà.

Nằm liệt trêи bàn vỗ cánh hai cái mới có thể động đậy.

Tiểu Hoa không dám trì hoãn, bay thẳng đến bên cạnh Tô Cổ, đậu xuống vai hắn.

Tô Tiểu Hồng bước tới gần, muốn chạm vào Tiểu Hoa nhưng lại bị Tô Cổ ấn đầu, không thể tiến lên thêm một bước.

Tô Cổ lạnh lùng

"Thay quần áo, đi học."

Tô Tiểu Hồng vừa nghe liền héo.

"Không muốn đi học."

Tô Cổ nghe cậu nói, đi về phía phòng bếp.

Cầm một miếng bánh mì nướng ăn.

"Lý do?"

Tô Tiểu Hồng ngồi xổm xuống trước ghế sofa, không nói lời nào.

Tô Cổ cầm bánh mì đi ra.

Hiếm khi nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu của Tiểu Hồng như lúc này.

Tô Cổ nhàn nhạt nói tiếp

"Không nói được lý do, vậy thì đi học."

Tô Tiểu Hồng mếu máo

"Bọn họ đều ghét bỏ ta, đều nói ta là thằng ngốc!"

Được rồi.

Kỳ thật Tô Tiểu Hồng cũng không quá quan tâm người khác nói gì về mình.

Dù sao cũng không thể hung hăng bằng những lần Tô Cổ mắng cậu, chửi cậu được.

Nhưng trong trường học chẳng có chỗ nào vui để chơi, cậu muốn ở nhà chơi với Tiểu Hoa cơ.

Động tác ăn bánh mì của Tô Cổ cũng dừng lại.

Hắn cúi đầu, lên tiếng

"Được rồi, hôm nay không đi học."

Tiểu Hồng nghe xong, lập tức đứng dậy định đi về phòng.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã bị Tô Cổ kéo ra ngoài.

Tô Tiểu Hồng mờ mịt

"Không phải là không đi học sao?"

Tô Cổ liếc mắt một cái

"Đi đánh người."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một tiếng sau.

Trong ngõ nhỏ, sáu nữ sinh và tám nam sinh đứng đó.

Đám nữ sinh sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, đứng nép ở một bên không dám lên tiếng.

Đám nam sinh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nôn cả dịch dạ dày ra ngoài.

Tô Cổ dẫm chân lên ngực một thằng, lạnh lùng nói

"Ai là thằng ngốc?"

Đám nữ sinh bị dọa tái mét đồng thời run rẩy.

Tên đang nằm trêи đất khó khăn nói

"Tôi.... là tôi...."

Tô Cổ nghe thấy đáp án muốn nghe liền nhấc chân.

"Cút đi."

Dứt lời.

Đám nam sinh lồm cồm bò dậy.

Đám nữ sinh như bầy ong vỡ tổ, hét ầm hét ĩ chạy đi.

Tô Cổ quay đầu lại, phát hiện Tô Tiểu Hồng không biết đã chạy đi đâu.

Tô Cổ bám vào bờ tường, nhảy một cái, ngồi lên trêи đầu tường.

Tiểu Hoa bay xung quanh Tô Cổ.

Hiện giờ nó là một con bướm bảy màu, vô cùng xinh đẹp.

Tiểu Hoa

"Ngươi thích Tô Tiểu Hồng đúng không?"

Ai mà ngờ được, một con bướm lại có thể lên tiếng nói chuyện.

Tô Cổ liếc mắt nhìn Tiểu Hoa

"Rất quan trọng sao?"

Tiểu Hoa

"Xì, ta biết cả rồi."

Tô Cổ liếc mắt nhìn con bướm nhỏ

"Ngươi biết cái gì?"

Tiểu Hoa đắc ý

"Lúc trước ở Minh Giới, Tiểu Hồng không bị trúng mê thuật vì đầu óc nó đơn giản. Nhưng ngươi lại trúng. Lại còn mơ thấy Tiểu Hồng hôn ngươi, quấn lấy ngươi, còn mơ thấy...."

Tiểu Hoa còn chưa nói xong thì đã bị Tô Cổ túm lấy rồi ném xuống mặt đất.

Một lúc sau, Tiểu Hoa bay lại, bám riết Tô Cổ không tha.

Nó bay cách xa Tô Cổ một chút, lượn vòng vòng.

Blah blah nói không ngừng

"Cho nên ngươi bị kẹt trong ảo cảnh mãi không thoát ra được. Cho đến khi ngươi mơ thấy Tiểu Hồng thọc ngươi một dao, ngươi mới có thể thoát ra ngoài."

Tô Cổ mặt lạnh tanh

"Câm miệng!"

Tiểu Hoa thấy Tô Cổ thật sự tức giận rồi.

Nó nhỏ giọng nói thầm

"Không phải ta sợ ngươi không dám đối diện với ý nghĩ của chính mình, nên mới nói ra giúp ngươi hay sao?"

Xì.

Năm đó khi vẫn là cái hệ thống máy móc trong đầu Yên Yên, nó đã xem không ít tư liệu đam mỹ đâu nha.

Nó đều hiểu cả.

Tiểu Hoa

"Nếu ngươi cần ta trợ giúp, ta có thể dẫn dắt Tiểu Hồng giúp ngươi. Giống như lúc trước ta trợ giúp Yên Yên vậy. Ta có rất nhiều tư liệu đam mỹ đó."

Tô Cổ mặt vẫn không đổi sắc

"Không cần"

Đang nói.

'Bịch, bịch, bịch, bịch...'

Tiểu Hồng chạy về hướng này, một tay cầm kem ăn, tay khác còn cầm thêm một cái.

Cậu chạy thẳng vào trong ngõ.

Cao hứng giơ cái kem trong tay lên

"Ngươi... ngươi..."

Vừa kêu, vừa nhìn Tô Cổ đang ngồi trêи tường.

Tô Cổ cúi xuống nhìn Tiểu Hồng đứng dưới đất.

Nửa ngày sau, vỗ vỗ vị trí bên cạnh

"Lên đây!"

Tiểu Hồng nhìn nhìn hai cây kem trong tay.

Vội vàng nhét một cái vào trong miệng.

Vất vả dùng một cánh tay trèo lên.

Cậu đưa cây kem vẫn hoàn hảo cho Tô Cổ.

Vô cùng chấp nhất

"Cho ngươi này."

Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng.

Khóe môi gợi lên một độ cong nhỏ.

Cầm lấy cây kem.

Nhìn Tô Tiểu Hồng ngồi bên cạnh liên mồm ăn kem.

Tô Cổ bỗng nhiên lên tiếng

"Ngươi có còn giữ tư liệu không?"

Tiểu Hồng mờ mịt

"Hả?"

Tiểu Hoa phe phẩy đôi cánh bảy màu

"Đương nhiên!"

Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng

"Mất bao lâu?"

Tiểu Hồng một câu cũng chưa hiểu.

Tiểu Hoa lập tức nói

"Xem ngộ tính, tư chất ngu dốt của tên đần này, chắc phải mất thêm chút thời gian."

Tô Cổ cắn cây kem

"Ừm."

Hắn đáp lại Tiểu Hoa, sau đó không nói thêm gì nữa.

Tiểu Hồng thấy Tô Cổ không nói gì nữa.

Lực chú ý của nó bị Tiểu Hoa hấp dẫn

"Ngươi có thể nói sao?"

Tiểu Hoa phe phẩy đôi cánh, xoay vòng vòng quanh hai người.

Thời gian còn dài, không vội, thứ chúng ta có chính là thời gian.

------

Tác giả: Quyển sách này đến đây là đã hoàn toàn kết thúc.

Trước khi kết truyện, vốn dĩ còn có rất nhiều lời muốn nói với các bạn, nhưng viết tới đây lại không biết phải nói gì.

Tôi muốn làm bạn với mọi người, cùng mọi người đi qua thanh xuân.

Tôi vẫn sẽ tiếp tục viết, vẫn luôn ở đây.

Lúc khổ sở, không có cảm giác an toàn, hãy tới xem chuyện xưa của bọn họ.

Những nhân vật này sẽ tiếp tục cuộc sống trong thế giới của chính mình.

Bữa tiệc nào rồi cũng đến hồi kết.

Đến đây thôi.

Tạm biệt các bạn.

------

Vậy là truyện đến đây đã kết thúc rồi.

Vừa tròn 1 năm 4 ngày bước vào con đường edit. Thực sự kiên trì đi được đến bước này tất cả đều là nhờ những lời cổ vũ, những lời yêu thương của các bạn.

Mình xin cảm ơn tất cả mọi người vì đã đồng hành cùng mình, cùng Tô Yên, cùng Quân Vực, ... trên chặng đường dài như thế này.

Mình cũng xin cảm ơn các bạn trong team dịch đã cùng tạo nên ngôi nhà nhỏ này của mình.

Chúc các bạn luôn luôn hạnh phúc và vui vẻ trong cuộc sống nhaaaa.

I LOVE YOU ALL.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-346)