Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 343

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 343
Tiểu Quai, ta đau (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên xuất hiện làm thần sắc bảy vị Chủ Thần ở đây biến hóa khác nhau.

Diệp Thiên Linh lạnh băng nói

"Ngươi đã không còn là Chủ Thần, lại dám xuất hiện ở chỗ này. Thật sự không đem Cửu Trọng Thiên để vào mắt?"

Tiếng nói vừa dứt, Giffy bên cạnh vừa chơi đùa lọn tóc trước ngực, vừa mở miệng.

"Tô Yên có chỗ nào là không đem Cửu Trọng Thiên để vào mắt, nàng ta căn bản chính là không thèm coi trọng. Có lẽ vẫn cho rằng mình là nhất, muốn mỗi người đều nên quỳ lạy mình mới đúng."

Đứng ở vị trí đầu tiên bên ngoài là một nữ nhân xa lạ mặc áo bào trắng, ánh mắt cao ngạo.

"Nàng ta cảm thấy mình là nhất? Giờ cũng chỉ là nhân loại hèn mọn mà thôi, có mặt mũi nào mà ở chỗ này khoe khoang?"

Trong giọng nói đâu đâu cũng là gai nhọn.

Tô Yên nhìn người này một hồi lâu.

Ah, là cái trùy mẫu tử kia.

Tử trùy bị hủy.

Hiện tại đứng ở nơi này, là bản thể mẫu trùy.

Tô Yên nhìn bọn họ, nói

"Không biết các ngươi có chỗ nào không cam lòng, không phục? Năm đó xếp hạng vị trí Chủ Thần, là các ngươi thua. Vì thế ta mới thành Đại chủ thần. Nếu các ngươi mạnh hơn một chút, có lẽ kết quả sẽ không giống như vậy."

Nàng vừa nói vừa đi lên bậc thang.

Tô Yên nhắc tới việc này làm tất cả Chủ Thần ở đây đều yên lặng.

Nói chuyện bằng bản lĩnh, dù có không cam lòng cũng đều phải nhịn.

Yên tĩnh rất nhanh qua đi, Giffy cười mở miệng

" Đúng đúng đúng, Chủ Thần Tô Yên của chúng ta mạnh thật, nhưng hiện tại, vị trí Đại Chủ Thần đã là Thiên Linh Chủ Thần. A, đúng rồi, hiện tại không thể gọi ngươi là chủ thần. Bởi vì thần hồn của ngươi, đã bị tước đoạt a."

Nói xong, Giffy che môi cười, ý nhị mười phần châm chọc.

Tô Yên đi đến nơi cao nhất, đứng đối diện với bọn họ.

"Ta tới chỗ này, là muốn lấy lại một thứ."

Tiếng nói vừa dứt, không khí càng thêm khẩn trương.

Mẫu trùy kiêu căng cười lạnh

"Còn muốn lấy về vị trí Chủ Thần của ngươi? Ngươi có phải đã quên khi ngươi đào tẩu, Thiên Đạo đã nói như thế nào hay không?"

Tô Yên không để ý đến lời kia, mà chỉ đi vào trong cung điện Diệp Thiên Linh, nhắm mắt lại.

Giffy nhìn bộ dáng thờ ơ không để ai vào mắt này của Tô Yên, liền tức giận giơ tay đánh một đạo công kϊƈɦ về phía nàng.

Phanh!

Kiêu Lôi đứng ở phía sau Tô Yên đã chặn đòn công kϊƈɦ của Giffy.

Sắc mặt Giffy có chút biến hóa, âm trầm mở miệng

"Kiêu Lôi, chớ quên thân phận của ngươi."

Kiêu Lôi bĩu môi.

"Thân phận?"

Hắn cười nhạo một tiếng.

Chỉ một tiếng cười này đã bao hàm quá nhiều ý tứ.

Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm

"Muốn giết nàng, bước qua xác của ta đã."

Kiêu Lôi có hai chuyện tiếc nuối nhất trong đời.

Thứ nhất là khi còn nhỏ đã lạc mất chị gái.

Thứ hai là ngàn năm trước lại một lần nữa không tìm thấy chị ấy.

Nghìn năm qua Tô Yên không có chút tin tức nào, biến mất hoàn toàn, ai tìm cũng không thấy.

Lúc này nàng đã trở lại.

Hắn không dám nghĩ đến việc lại đánh mất nàng.

Ánh mắt Diệp Thiên Linh đảo qua trêи người Kiêu Lôi, lại rơi xuống người Tô Yên, thanh âm lạnh băng

"Ngươi cùng Quân Vực kia của Thâm Uyên Ma Vực cấu kết ở bên nhau, chắc hẳn đã nghĩ đến sẽ có hôm nay. Thâm Uyên Ma Vực cùng Cửu Trọng Thiên, thế bất lưỡng lập."

Tô Yên nghe Diệp Thiên Linh nói.

Quay đầu, nhìn về phía nàng ta.

"Ngươi là đang nói Thâm Uyên Ma Vực cùng Cửu Trọng Thiên. Hay là đang nói ngươi cùng ta?"

Vẻ mặt lạnh lùng kia của Diệp Thiên Linh bỗng xuất hiện một tia rạn nứt.

Phảng phất như sự chán ghét đối với Tô Yên chỉ là ngụy trang.

Ả ta lạnh lùng nói

"Ngươi không xứng làm Chủ Thần của Cửu Trọng Thiên."

Theo sau đó, trường đao kim sắc được rút ra, mang theo lực lượng che trời lấp đất.

Kiêu Lôi cũng lấy vũ khí ra, cùng Diệp Thiên Linh giằng co.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Tiếp theo, mẫu trùy cùng Giffy đồng thời ra tay đánh thẳng vào Kiêu Lôi.

Giffy cười lạnh

"Cãi lại mệnh lệnh của Chủ Thần Thiên Linh, ắt phải chịu tội."

Kiêu Lôi vừa tiếp chiêu của cả hai người này, vừa lo lắng nhìn về phía Tô Yên.

Toàn thân Diệp Thiên Linh bộc phát thần lực mãnh liệt.

Ả gằn từng câu từng chữ.

"Đi chết đi!"

Nói rồi nhắm thẳng vào phía Tô Yên đang đứng.

Phi Sắc nhìn về Mộc Đồng vẫn luôn bất động, mở miệng.

"Ngươi nhìn thấy gì?"

Mộc Đồng đẩy gọng kính vàng.

"Không có cách nào nhìn được tương lai của Tô Yên."

Bao gồm tương lai của tám vị Chủ Thần kia, tất cả đều không thể thấy rõ.

Ở phía bên kia, Mộng Yểm đã khôi phục thân hình một nam nhân bình thường.

Khuôn mặt hắn lạnh băng, nhìn cuộc chiến trước mặt.

Tang Lạc bên cạnh vẫy vẫy chín cái đuôi, chậm rì rì mở miệng.

"Ngươi tính giúp ai?"

Mộng Yểm.

"Ta rất muốn đánh Yên Yên."

Ánh mắt Tang Lạc dừng trêи người Mộng Yểm.

Rất nhanh, Mộng Yểm lại mở miệng nói tiếp.

"Nhưng hiện tại ta muốn giúp nàng."

Nghe vậy, Tang Lạc cười.

"Ân, ta cũng có ý này. Vị trí Chủ Thần này ngồi lâu cũng quá nhàm chán rồi."

Tang Lạc cười gian, đang định ra tay.

Nhưng ngay lúc này liền thấy một cây mộc trâm đen nhánh, hình dạng vô cùng tầm thường từ trêи trời giáng xuống.

Nó chắn ngay trước mặt Tô Yên, nhẹ nhàng ngăn cản công kϊƈɦ của Diệp Thiên Linh.

Diệp Thiên Linh cảm thấy một lực cản mạnh mẽ, đẩy nàng ta cách xa hơn mười mét.

Tất cả mọi người ở đây đều bị trấn trụ.

Đám người Kiêu Lôi đang giằng co kịch liệt cũng ngừng lại.

Nhìn cái trâm gỗ màu đen này đột nhiên xuất hiện, không một ai rõ chuyện gì đang xảy ra.

Diệp Thiên Linh nhìn chằm chằm mộc trâm kia không chớp mắt.

Một lúc sau, ánh mắt nàng ta co rụt.

Vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin tưởng.

Nàng ta lập tức phủ nhận.

"Không thể nào!!"

Tô Yên nhìn mộc trâm kia, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Cây mộc trâm giống như là tìm được chủ nhân, nhanh chóng bay về phía Tô Yên.

Sau đó, mộc trâm hóa thành từng luồng kim quang, nhanh chóng dũng mãnh tiến vào thân thể nàng.

Cỗ lực lượng cường đại kia che trời lấp đất.

Ép tới tám vị Chủ Thần ở đây cũng không thở nổi.

Mộc Đồng đỡ khung cửa, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.

Tiếp đó, hắn nhìn thấy mặt đất bắt đầu chấn động, ánh mắt Mộc Đồng đầy hoảng hốt.

Nơi này cũng không phải là Nhân giới hay là Ma giới.

Nơi này là Cửu Trọng Thiên!

Có thể bộc phát ra uy lực cường đại như vậy, chỉ có...

Thiên đạo.

Chỉ có sức mạnh của Thiên Đạo mới mạnh mẽ đến nhường này.

Trách không được không thể nhìn thấy tương lai ngàn năm sau của Tô Yên.

Do Thiên Địa dựng ɖu͙ƈ, tạo Thiên Địa Pháp Tắc, tất nhiên không thể bị hắn đoán được.

Cho nên, Thiên Đạo từ lúc bắt đầu đã không có ý định để Tô Yên làm Chủ Thần đứng đầu.

Bởi vì nàng chính là người kế thừa Thiên Đạo.

Trách không được, không vào Chủ Thần đã là thần.

Trách không được nàng từ lúc bắt đầu đã có thể mạnh mẽ đến mức làm cho tất cả bọn họ đều không thể kháng cự.

Đây là người thừa kế được Thiên Đạo lựa chọn a.

Tô Yên nhắm mắt lại, cả người đau đớn như muốn nổ tung.

Lực lượng kia phảng phất như muốn nghiền xương nàng thành tro.

Mỗi một tấc trêи người đều đau muốn mất mạng.

Trận đau đớn này không biết kéo dài bao lâu.

Cho đến khi nàng mở to mắt.

Tám vị Chủ Thần đã ngã trêи mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hoàn toàn đều là không thể tin nổi.

Tô Yên cúi đầu nhìn bản thân, nàng không có biến đổi gì, vẫn là bộ dạng trước đây.

Chỉ là ······.

Nàng nâng lên tay.

Một quyền trượng màu đen xuất hiện ở trong tay nàng.

Đây là cái quyền trượng mà lão già trước kia đã dùng.

Nhưng hiện giờ nó lại trở nên bóng loáng, như được khôi phục sinh mệnh vậy.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên không ngờ mình đã tự tước đi thần hồn, vậy mà hiện giờ vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn phải kế thừa lực lượng của lão nhân kia.

Diệp Thiên Linh nắm chặt tay, cặp mắt vàng kim dính cả tơ máu.

"Thiên Đạo lại muốn chọn ngươi làm người thừa kế?!!!"

Nàng ta so đo cùng Tô Yên cả vạn năm.

Vì để vượt qua Tô Yên mà liều mạng nỗ lực.

Nàng ta cho rằng mình giờ đây đã được Thiên Đạo ưu ái.

Lại không nghĩ rằng, tất cả những chuyện này, đều chỉ là trải đường cho Tô Yên!!

Hah!

Đúng thật là buồn cười!

Diệp Thiên Linh nhắm hai mắt lại, cảm thấy mình như là một quân cờ bị đùa bỡn.

Giffy lắc đầu,

"Không, chuyện này không có khả năng! Nhất định không có khả năng! Rõ ràng Tô Yên đã bị đánh bại. Nàng ta sao còn có thể được Thiên Đạo nhìn trúng?? Tuyệt đối không có khả năng!!!"

Mà mẫu trùy lúc trước bày ra bộ dáng kiêu căng, hiện giờ giống như bị người ta lấy cây búa gõ nát.

Nhìn Tô Yên, trong mắt đều là không cam lòng.

"Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì Thiên Đạo chọn ngươi??! Ngươi có chỗ nào có thể đảm đương trọng trách lớn như vậy?? Ta mới là người được thiên địa dựng ɖu͙ƈ. Thiên Đạo dựa vào cái gì mà chọn ngươi!!"

Mẫu trùy cuối cùng đã bị ghen ghét làm mờ mắt, chỉ còn lại tê tâm liệt phế cùng không cam lòng.

Tô Yên nghĩ, nàng đã là người thừa kế Thiên Đạo.

Cho dù nàng không muốn, nhưng cũng đã trở thành sự thật.

Có phải nên khoan dung một chút hay không?

Diệp Thiên Linh nhìn Tô Yên.

Cười lạnh

"Thiên Đạo mắt mù mới chọn ngươi. Ngươi như đồ vật không có cảm tình vậy, sẽ có ngày ngươi trở thành tai họa thế gian."

Nói xong, Diệp Thiên Linh bỗng phun ra một búng máu.

Tô Yên rút kim đao ra, vốn là muốn làm chút gì đó.

Cuối cùng, nàng ném kim đao đến tay Diệp Thiên Linh.

"Coi thường ta như vậy, vì sao còn muốn bắt chước ta?"

Nghe vậy, thân thể Diệp Thiên Linh lập tức cứng đờ.

Nụ cười lạnh trêи mặt dường như đã bị đông lại.

Tô Yên ngồi xổm xuống, rút ra một chiếc khăn tay, lau máu trêи khoé miệng Diệp Thiên Linh, nói

"Ngươi muốn noi theo ta, ngươi muốn vượt qua ta, ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng việc bị ta đánh bại. Nhưng dù có nỗ lực như thế nào cũng không thể vượt qua ta. Không có cách nào khác, chỉ có thể dùng ngôn ngữ mà công kϊƈɦ, ý đồ làm ta đau khổ."

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp

"Có lẽ ngươi đã có cơ hội. Nhưng ngươi lựa chọn bắt chước tất cả của ta. Ngươi cảm thấy, Thiên Đạo sẽ lựa chọn một bản sao ư? Nếu ta là Thiên Đạo, ta sẽ không."

Ba chữ "một bản sao" vừa được nói ra, quả thực đã chạm vào tim đen của Diệp Thiên Linh.

Nàng ta ngã xuống mặt đất, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn lên trần cung điện, không biết suy nghĩ cái gì.

Rõ ràng còn sống, lại như là vừa bị rút đi hết sinh khí.

Tô Yên nhìn về phía Giffy.

Nàng không nói gì, chỉ giơ tay lên.

Liền nghe được tiếng gào thét chói tai.

"A!!!"

Nàng ta bị rút thần hồn.

Tô Yên cúi đầu.

"Nếu không nhốt lại được, vậy thì tước đi thần hồn, đưa xuống tiểu thế giới tự sinh tự diệt."

Nói xong, ánh mắt nàng lại lần nữa rơi xuống trêи người mẫu trùy.

Mẫu trùy tựa hồ có rất nhiều điều muốn đối chấp với Tô Yên.

Nhưng tất cả chỉ hóa thành một câu chính là không cam lòng!

Khuôn mặt mẫu trùy tràn đầy phẫn nộ.

Nhưng vừa định há mồm muốn nói, Tô Yên liền nâng lên tay.

Mặt mẫu trùy nhanh chóng trở nên vặn vẹo.

Nàng ta cảm thấy lực lượng của chính mình đang bị rút ra.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì??"

Tô Yên chậm rãi nói

"Đem thần thức mà ngươi vẫn luôn tự hào thả xuống tiểu thế giới. Hy vọng ngươi có thể tiếp tục bảo trì sự kiêu ngạo của ngươi."

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Mẫu trùy kinh ngạc.

Biểu tình bắt đầu trở nên sợ hãi.

"Không, ngươi không thể làm như vậy!"

Ngữ điệu Tô Yên lãnh đạm

"Ta có thể."

Mẫu trùy cuối cùng chỉ kịp nói một câu cuối cùng

"Tô Yên!!!!!"

Giọng nói vang lên, thân thể đã ngã xuống đất hóa thành một cái trùy bình thường.

Một chút linh khí cũng không có, giống hệt một khối sắt vụn.

Sau đó, một luồng sáng vàng thoát ra khỏi mẫu trùy, bay lên giữa không trung rồi bị một đạo lực lượng xua tan sạch sẽ.

Tô Yên xử lý xong, nhìn những người còn lại ở đây, nàng hỏi

"Có dị nghị gì không?"

Không một ai lên tiếng.

Tô Yên gật đầu

"Các ngươi nếu không nói gì, liền đại biểu là đồng ý với những việc ta làm."

Nói xong, nàng cúi đầu nhìn về phía Diệp Thiên Linh vẫn đang nằm trêи mặt đất.

Sau đó, ánh mắt lại nhìn về hướng khác.

"Chín vị Chủ Thần đã thiếu, nhưng không cần bổ sung lại. Các tư chức này, trước sau như một."

Dứt lời, Năm vị Chủ Thần còn lại chắp tay trước ngực.

Vạn năm trước như thế nào thì sau này cũng như vậy.

Chỉ là đối với Tô Yên càng thêm cung kính

"Tuân lệnh."

Chín đại Chủ Thần, bốn vị ngã xuống.

Chỉ còn năm vị.

Xử lý xong chuyện bên này.

Tô Yên vừa ra ngoài cung điện Diệp Thiên Linh thì nhanh chóng biến mất.

Kiêu Lôi đuổi theo không kịp, đành bĩu môi.

Thôi vậy.

Chỉ cần chị ấy còn sống là được.

Tất cả mọi chuyện đều tốt.

Vây Tô Yên đi đâu?

Trở về Thâm Uyên Ma Vực?

Đương nhiên không phải.

Nàng đến không gian hỗn độn.

Hiện giờ, nàng kế thừa lực lượng của mộc trâm kia, hoàn toàn có năng lực xuất hiện ở bên trong hỗn độn.

Chung quanh sương mù mênh ʍôиɠ một mảnh.

Nàng cầm quyền trượng màu đen trong tay.

Trong chốc lát, liền nghe được một tiếng cười.

Sau đó, chỉ thấy lão nhân râu bạc vuốt râu xuất hiện ở trước mặt Tô Yên.

Lão nhân nhìn Tô Yên, thấy chỗ nào cũng vừa lòng.

Ông ta mở miệng

"Ngươi rốt cuộc vẫn là người thừa kế Thiên Đạo."

Tô Yên nhìn ông ta

"Ngươi tính kế ta."

Lão nhân phất tay áo.

"Để có lực lượng chí cao vô thượng này, phải phá thì mới xây được."

Ông ta giương mắt, nhìn về phía Tô Yên.

" Quân Vực vì sao có thể trở thành bộ dáng hiện giờ? Hắn đã sắp hồn phi phách tán, trải qua ngàn kiếp đau đớn mới có thể bất tử bất diệt. Mà ngươi cũng thế."

Cam tâm tình nguyện phế thần hồn.

Chịu qua bao đau khổ.

Tâm đã như tro tàn, mới có thể ɖu͙ƈ hỏa trùng sinh, kế thừa lực lượng mạnh mẽ này.

Tuy rằng, làm tên Quân Vực kia thoát khỏi phong ấn không phải kế hoạch của ông ta.

Nhưng cũng may, Tô Yên đã thành đời kế tiếp kế thừa Thiên Đạo.

Đã không thể sửa đổi.

Lão nhân vừa lòng.

Tô Yên nắm chặt tay, nửa ngày sau lại buông lỏng ra.

Nàng mở miệng.

"Khi dễ người già là không đúng."

Lão nhân vuốt râu.

"Ta cảm thấy ngươi còn có lời muốn nói?"

Tô Yên nâng tay lên.

Quyền trượng đen kia nháy mắt liền cắm vào không trung của hỗn độn.

Giây tiếp theo, quyền trượng kia nảy sinh vô số dây nhỏ, trói chặt tay chân lão nhân lại.

Nhưng mà dây nhỏ rất nhanh đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Tô Yên nhìn ông ta

" Trước khi ngươi chết, ta sẽ không tới thu hồi quyền trượng này."

Nàng dừng một chút, lại nói

"Trước khi ngươi chết, cũng sẽ không được bước ra khỏi hỗn độn này dù chỉ một bước."

Biểu tình trêи mặt lão nhân lập tức cứng đờ.

"Ngươi, đây là cầm tù!"

Tô Yên gật gật đầu.

"Đúng vậy, là cầm tù."

Nàng thản nhiên thừa nhận làm ông ta không biết nên nói cái gì.

Chỉ trừng lớn mắt nhìn nàng.

"Ngươi, ngươi, ngươi, lực lượng của ngươi là ta cho!"

Tô Yên gật đầu

"Dùng lực lượng ngươi cho ta cầm tù ngươi, thực thích hợp, không xung đột."

Nói xong, thấy ông ta lại muốn nói gì.

Tô Yên ngắt lời

"Nếu ngươi không muốn nói gì khác, ta phải đi đây."

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

"Ta, ta ······"

Ông già kia "ta" cả nửa ngày cũng chưa nói thành câu gì.

Tô Yên gật đầu

"Xem ra ngươi không có gì muốn nói."

Căn bản không cho lão có nửa cơ hội mở miệng, đảo mắt liền biến mất.

Lão nhân nhìn chằm chằm nơi Tô Yên biến mất, mới nói lên một câu.

"Ngươi quay lại đây cho ta!!"

Nhưng mà hô mãi vẫn không có người đáp lại.

Tô Yên thật sự đi rồi.

Người thừa kế Thiên Đạo xuất hiện.

Trêи trời dưới đất đều xuất hiện một loạt phản ứng dây chuyền.

Không trung treo lên một dải cầu vồng thật dài.

Lực lượng Thiên Địa tựa hồ càng thêm dư thừa.

Chủ Thần Tô Yên đời trước, trở thành người thừa kế Thiên Đạo.

Không tới ba ngày, Thần Giới, Ma Vực, Minh giới đều đã biết tin tức này.

Truyền kỳ về Tô yên cùng những kỳ tích, vận mệnh của nàng đều làm người tán thưởng lại hâm mộ.

··········

Khi Tô Yên một lần nữa trở lại Thâm Uyên Ma Vực, đã là ba ngày sau.

Chuyện đầu tiên, đương nhiên là tìm Quân Vực.

Kết quả ở tẩm điện tìm nửa ngày cũng không có tìm được người.

Vừa ra tẩm điện liền phát hiện An Túc đang đi tới.

An Túc cung kính.

"Tô Yên cô nương."

Tô Yên gật đầu

"Hắn đâu?"

Thân thể An Túc chợt cứng đờ.

Biểu hiện có chút mất tự nhiên.

"Tôn chủ...."

Muốn nói lại thôi.

Tô Yên nghi hoặc

"Không biết hay là không thể nói?"

An Túc

"Tôn chủ ở Kim Huyền điện."

Tô Yên gật gật đầu, chuẩn bị đi tìm người.

An Túc do dự lúc lâu, sau đó mở miệng

"Tô Yên cô nương, mẫu thân và phụ thân tôn chủ cũng ở đó."

Bước chân Tô Yên dừng lại.

"Cha mẹ?"

Nàng túm túm quần áo.

Không biết vì sao lại có chút khẩn trương.

Chỉ là hiện giờ biểu tình trêи mặt nàng không có bất kì biến hóa nào.

Sau đó, An Túc liền nói

"Phụ thân tôn chủ muốn để ngài ấy kết thân cùng trưởng công chúa Minh giới."

Tô Yên ngẩng đầu

"Kết thân?"

An Túc

"Phụ thân tôn chủ ý là ách ······ dùng sức mạnh."

Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Yên không rõ cái "dùng sức mạnh này" là có ý tứ gì.

An Túc giải thích.

"Tôn chủ cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới."

Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên đã chạy về hướng kim huyền điện.

Vừa rồi còn cảm thấy sắp gặp cha mẹ hắn nên vô cùng khẩn trương.

Hiện tại khẩn trương gì gì đó đều ném ra sau đầu.

Tô Yên vừa đi.

An Đồng liền đi ra.

Hai người đối diện.

"Lão tôn chủ vì sao lại muốn làm như vậy?"

Kỳ thật gọi Quân Tà là lão tôn chủ, bọn họ vẫn không thích ứng kịp.

Dù sao nhìn gương mặt hai người cũng không hề có sự khác biệt tuổi tác nào.

Hai cha con hoàn toàn có thể xưng huynh gọi đệ luôn được ấy chứ.

Ba chữ 'Lão tôn chủ' cảm thấy rất già rồi, như là đang gọi người cao tuổi vậy.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại.

Quân Tà sống cũng không biết bao nhiêu năm rồi, kêu hắn là lão tôn chủ còn thấy thấp đấy.

Trêи mặt An Túc lộ ra ý cười, có chút bất đắc dĩ.

"Nghe nói tôn chủ lấy quả phượng hoàng mà lão tôn chủ cất gần trăm ngàn năm."

A, Quân Vực lấy thứ đó từ chỗ Quân Tà để cho Tô Yên khôi phục thân thể, còn mượn trong đó một chút dược liệu.

Đống dược liệu kia là Quân Vực đã nhìn trúng từ trước khi gặp Tô Yên.

Dược tới tay hắn không quá một ngày, Quân Tà liền cường ngạnh an bài cho hắn cùng trưởng công chúa Mình giới kết thân.

Ngày Tô Yên gặp lại Quân Vực, vừa hay chuyện hôn nhân của hai bên cũng đã được định xong.

An Đồng nghi hoặc.

"Thật sự sẽ bức ép tôn chủ cùng trưởng công chúa kết thân?"

An Túc nhìn An Đồng.

"Kết thân không nhất định là thật, phải xem cách phản ứng của tôn chủ."

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Khi Tô Yên đuổi tới kim huyền điện, trong đầu tưởng tượng đến cảnh tượng gia đình giằng co.

Nàng đi tới cửa, cảm nhận được bên trong có cỗ hơi thở xa lạ lại cường đại ập vào trước mặt.

Trong phòng chỉ có hai người.

Một nam tử mặc y phục đen, viền thêu hoa văn tơ vàng.

Gương mặt tuấn mỹ, có bảy phần tương tự với Quân Vực.

Nếu nói đến chỗ nào không giống, đại khái chỉ có cặp mắt kia.

Nam tử này có một đôi phượng nhãn.

Mặt mày vừa nhíu, đôi mắt đen nhánh chậm rãi đảo qua.

Hắn chỉ lười biếng ngồi ở chỗ đó, lại mang theo tính xâm lược làm người khác không dám xem nhẹ.

Chỉ là một cái liếc nhìn, liền làm người ta cảm thấy rùng mình khẩn trương.

Bởi vì biết rõ, đối phương không có ý tốt.

Tô Yên nhìn người này.

Có chút quen mắt.

Hình như đã từng gặp qua.

Chỉ là nàng còn chưa nghĩ được gì nhiều, liền nghe được giọng nói Quân Vực vang lên

"Tiểu Quai!"

Vừa dứt lời, Quân Vực đã xuất hiện ở ngay trước mặt Tô Yên.

Hắn duỗi tay ôm lấy nàng vào lòng.

Quân Vực hôn lên má Tô Yên một cái.

Trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm có quá nhiều điều muốn nói.

Tô Yên thấy hắn động động môi.

Nàng duỗi tay, bịt kín miệng hắn.

Sau đó nhỏ giọng nói ở bên tai hắn,

"Về hơi trễ, nhưng đều đã xử lý tốt."

Không cho hắn nói chuyện là bởi vì sợ hắn nói ra một vài câu nàng khó có thể chống đỡ lại.

Quân Vực rũ mi, tỏ vẻ ta là một nam nhân ốm yếu, không hề có chút lực công kϊƈɦ nào, tiện tay liền có thể bóp nát.

Chỉ là mí mắt vừa nhấc lên, đôi mắt đen nhánh đầy lệ khí, nhìn qua liền sẽ biết.

Túi da này, đều là ảo giác.

Tô Yên rất nhanh đã đoán ra.

Vị ngồi ở đằng kia, chính là Quân Tà.

Phụ thân của Quân Vực.

Quân Tà liếc liếc mắt nhìn một đôi kia dính lấy nhau, không kiêng dè gì mà show ân ái.

Môi mỏng gợi lên ý cười, tư thái lười biếng lại đầy bễ nghễ

"Hôn ước của ngươi cùng vị kia của Minh giới không phải do ngươi quyết định. Đồng ý thì tốt. Không đồng ý cũng phải đồng ý."

Hắn chậm rãi nói từng câu.

Phong thái giống hệt mấy ông bố thời cổ đại, cưỡng bách nữ nhi nhà mình leo lên nhà quyền quý.

Hai người đứng ở cửa tất nhiên đều nghe được.

Tô Yên nhìn về phía người kia.

Đôi mắt nàng lại lần nữa khôi phục màu kim sắc.

Nàng mở miệng.

"Hắn sẽ không cưới người khác."

Quân Tà không chút để ý,

"Lý do?"

Tô Yên

"Hắn là của ta."

Quân Tà nghe lời này, ý cười càng sâu

"Ngươi? Nghe thật cảm động a."

Hắn dừng một chút lại mở miệng

"Con ta ngàn năm trước hôi phi yên diệt, là vì ngươi. Vạn năm trước bị huỷ hoại thân thể, trọng thương hồn phách, thiếu chút nữa chết ở Minh giới, là vì ngươi. Mấy vạn năm trước, hắn cùng ngươi ký kết huyết khế, vẫn là vì bảo vệ ngươi. Nhìn xem hắn có bao nhiêu thê thảm a. Đã là như thế, tách ra có phải tốt hơn không?"

Quân Vực nghe Quân Tà gọi hai chữ "Con ta", mí mắt muốn nhảy dựng lên.

Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên nghe được người kia thừa nhận mình là con của hắn.

Nổi hết cả da gà!!!

Quân Tà vừa dứt lời, không gian chớp mắt đã rơi vào trạng thái an tĩnh.

Nhưng mà rất nhanh, lại nghe được Quân Tà chậm rãi nói

"Những chuyện đó không tính cũng được."

Con trai nhà mình mấy lần thiếu chút nữa chết thảm, bị hắn nhẹ nhàng cứ thế cho qua.

Sau đó, liền nghe hắn mở miệng

" Ta giữ quả phượng hoàng gần trăm ngàn năm, nuôi trong hồ băng Vạn Tinh Thảo dưới lòng sông Vong Xuyên, bị hắn không kêu một tiếng lấy đi mất."

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Khi nói đến chuyện này, Quân Tà liếc mắt một cái đến Quân Vực đứng ở cửa.

Quân Tà từng câu từng chữ nói

"Ngươi dạy hư con ta, không thể nhẫn nhịn!"

Nghe hắn nói rất có khí thế.

Người không biết chắc chắn sẽ cho rằng con của hắn ngoan ngoãn biết bao, tâm địa vô cùng thiện lương.

Tô Yên nghe xong, mở miệng.

"Đây là lí do ngươi bắt hắn kết thân?"

Quân Tà lười nhác gõ tay lên tay vịn của ghế.

"Vì tương lai của con trai ta, tất nhiên là phải tìm một cuộc hôn nhân tốt cho nó."

Quân Vực ở đằng kia nghe ông bố tiện nghi của mình cứng nhắc nói chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác, còn ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy.

Hắn ghé vào bả vai Tô Yên, không tính toán giải thích, thậm chí còn hùa theo cha hắn tiếp tục nói.

"Tiểu Quai nghe được chưa? Về sau phải đối xử với ta tốt một chút."

Tô Yên ôm hắn, ngoan ngoãn gật đầu.

"Được."

Nàng đồng ý tất cả.

Quân Tà ngồi trêи ghế giật giật mí mắt.

Đôi phượng nhãn đảo qua người Tô Yên.

Đây không phải người thừa kế Thiên Đạo sao?

Không có nguyên tắc như vậy?

Quân Tà

"Ngươi không có gì muốn giải thích?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Có"

Quân Tà yên lặng chờ Tô Yên nói câu kế tiếp.

Tô Yên mở miệng

"Phu nhân của ngươi, Vân Chi từng nói với ta, nếu ta yêu cầu trợ giúp, cứ việc nói với nàng một tiếng."

Lời vừa nói ra, hơi thở Quân Tà liền ngưng kết.

Dù Tô Yên không nói rõ ra nhưng Quân Tà cũng đoán được.

Đơn giản chính là tìm Vân Chi, để nàng ấy hủy bỏ việc kết thân này.

Con của hắn còn có người con dâu này, hắn nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt.

Mí mắt Quân Tà buông xuống

"Vậy là ngươi thề sống thề chết cũng không buông rồi."

Quân Vực bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Quân Tà.

Chỉ thấy trêи tay Quân Tà lờ mờ xuất hiện một cỗ lực lượng màu đen.

"Lời ta nói, chưa bao giờ có ý định thu hồi. Không có ngươi, vậy thì hắn sẽ ngoan ngoãn cưới công chúa Minh giới."

Giây tiếp theo, lực lượng màu đen kia từ bàn tay hắn bay ra.

Quân Tà thật sự ra tay với Tô Yên.

Nhưng mà kết cục là con trai hắn che chắn cho nàng.

Lực lượng kia Đánh vào người Quân Vực.

Quân Vực nhìn Quân Tà.

Quân Tà bị con trai nhìn như vậy, tầm mắt lại rời đi nhìn về nơi khác.

Không khí yên tĩnh.

Mí mắt Quân Tà buông xuống, nhưng lực lượng màu đen khí thế nồng đậm lại lần nữa xuất hiện trong tay hắn.

Hắn chậm rãi mở miệng.

"Ngươi không chết được, nhưng nàng ta sẽ chết. Người ta để ý là mẫu thân của ngươi, ngươi cũng không dám động. Lấy cái gì mà chống lại ta?"

Tới cuối cùng, đơn giản chính là uy hϊế͙p͙.

Đối với Quân Vực mà nói, Tô Yên là uy hϊế͙p͙.

Đối với Quân Tà mà nói, phu nhân của hắn quan trọng nhất.

Đáng tiếc, Quân Tà có thể không hề cố kỵ xuống tay với Tô Yên.

Nhưng Quân Vực không thể xuống tay với mẹ mình.

Ánh mắt Quân Vực đối diện cùng Quân Tà.

Hồi lâu sau.

Quân Tà bỗng nhiên không còn hứng thú.

Tùy tay vung lên, khí đen liền biến mất không còn dấu vết.

Sau đó, không khí vặn vẹo.

Một nữ nhân mặc quần áo xanh lục xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Nữ tử đứng trong kim huyền điện, nhìn về phía người ngồi trêи ghế, bất mãn hỏi

"Chàng cầm tù ta?"

Trêи ghế, sắc mặt đồng chí Quân Tà so với nữ tử này còn khó chịu hơn.

"Nếu nàng có thể giảm bớt một chút nhiệt tình đối với nàng ta, có lẽ chúng ta không cần đi đến bước này."

Quân Vực ở đằng kia mở miệng.

"Mẫu thân."

Vị này nhìn qua tuổi còn trẻ, nếu đứng cùng Quân Vực như là hai chị em, nhưng đây chính là mẫu thân của Quân Vực, Vân Chi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)