Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 030

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 030
Đại lão sắp hắc hóa (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Lúc An Nguyên Phi nhìn khuôn mặt sau khi tẩy trang của Tô Yên, đã thấy có chút kinh ngạc.

Không nghĩ tới cô gái này là một em gái trong sáng ngọt ngào như vậy.

Lớp trang điểm dày cộm mắt đen mỏ đỏ đêm qua, đã che lấp đi bộ dáng sạch sẽ vốn có.

Lực chú ý của cô hoàn toàn đặt vào bàn cơm, nhưng vẫn có thể nhận ra những ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Ngẩng đầu, nhìn lại, sau đó chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại hỏi, "Chúng ta ăn cơm được chưa?"

An Nguyên Phi không nhịn được nói, cô gái này thật là lạ lùng.

Vậy nên nhỏ giọng trao đổi với Quyền Từ, "Cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như thế, cậu đừng đánh người ta chết sớm quá đó."

Quyền Từ không nói gì, đôi mắt phượng nheo lại.

Đáng yêu?

Mí mắt giật giật.

Chuyện tối hôm qua anh vẫn nhớ rất rõ.

Có thể dự cảm được nguy hiểm tới gần, tránh thoát được nòng súng đoạt mạng của tay súng bắn tỉa, đẩy anh ra nhưng cũng chỉ bị trầy da.

Đây không phải là chuyện mà một cô gái đáng yêu có thể làm được.

Quyền Từ vân vê ngón tay, như đang suy nghĩ về điều gì đó.

········

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, Tô Yên và Quyền Từ đã chung chăn chung gối một tháng.

Người ngoài mà nghe, chắc chắn đều đinh ninh tình cảm của hai người nếu không phải củi khô lửa bốc, cũng tới tiểu kiểu nước chảy thong thả.

Thật ra, ứ có tiến triển mẹ gì hết á!

Quyền Từ hôm nào cũng về vào buổi tối, mặc kệ muộn bao nhiêu, đều vào phòng tắm rửa xong vào giường ôm cô ngủ.

Sáng hôm sau sẽ rời đi.

Còn Tô Yên, nhập vào cơ thể của người ta, đồng thời phải tiếp nhận luôn công việc của cô ấy, chạy tới chạy lui các đoàn phim, tranh thủ xí slot nữ phụ số N, được lộ mặt, lên hình.

Một tháng này, số lần nói chuyện giữa hai người có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Tiểu Hoa nhìn ba cánh sao xám xịt trên đầu ký chủ nhà mình.

Ngay lập tức sốt vó lên.

Không đúng, ngủ với nhau một tháng rồi, sao chút phản ứng hóa học gì cũng không có thế? Thiếu xúc tác hay nhiệt độ thế???

Vào một buổi chiều nào đó, nhìn Tô Yên mặc một bộ đồ dành cho cung nữ, Tiểu Hoa không nhịn được hỏi, "Ký chủ, sao không thấy ngài vội vàng chút nào thế?"

Tô Yên liếm môi, lột vỏ chiếc kẹo dâu sữa trong tay ra rồi nhét vào miệng.

Bổ vì trong miệng đang bận ăn, nên giọng nói có chút mơ hồ, không rõ, "Có sao đâu."

Có chỗ ăn chỗ ngủ, ngoại trừ việc Quyền Từ đêm nào cũng ôm cô đi ngủ, thì tất cả đều ok con dê hết.

Mấy ngày nay Tiểu Hoa luôn lên mạng coi ngôn tình máu tró bla bla, cuối cùng đã đúc kết được kinh nghiệm xương máu, "Ký chủ nếu ngài muốn tiếp cận được với Quyền Từ thì phải có tương tác!"

Mùi dâu và sữa tràn ngập trong miệng.

Một người một hệ thống nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam có chút dẹo, "Ai, tôi tìm cô nãy giờ, thì ra là trốn ở đây à, đi mau."

Đó là một người đàn ông, trang điểm theo lối trung tính, trong hành động cử chỉ đều có chút nữ tính, tóm gọn là dẹo.

Hắn ta đi tới, tay giơ ra theo kiểu hoa lan chỉ, muốn kéo Tô Yên đi.

Tô Yên lùi về sau một bước, tránh khỏi tay hắn ta, đứng dậy, "Có chuyện gì không?"

Người này tên là Kevin, người đại diện của Tô Yên.

Kevin thấy Tô Yên vẫn mặc đồ diễn, hai đầu lông mày nhăn lại, cực kì ghét bỏ, "Cô còn dám hỏi tôi?! Sáng nay tôi đã gửi tin nhắn cho cô rồi, tối hôm nay sẽ tham gia một bữa tiệc, tại sao vẫn ngồi ở đây hả?"

Vừa dứt lời, không thèm đợi Tô Yên nói tiếp, đã bận rộn lo lắng nói: "Nhanh lên nhanh lên, chậm chạp như thế làm sao mà kịp!"

Tô Yên nhìn bộ đồ diễn mình vừa thay cách đây không lâu, "Nhưng, cảnh tiếp theo còn chưa quay mà...."

Chưa nói xong, đã bị người đại diện đánh gãy, "Một bộ phim ba xu rẻ tiền sao có thể quan trọng bằng tiệc rượu được?! Thất thấn làm gì nữa?! Không quay nữa, nhanh lên cho tôi!"

*****

Edit: Ư Ư

Sau đó, Tô Yên chưa kịp thay quần áo, đã bị Kevin kéo đi.

Một tiếng sau.

Cô được thay một bộ váy màu đen.

Đưa tới một quán rượu không biết tên.

Xe đi rất nhanh, khi sắp tới cửa, có hai người mặc đồ đen cản lại.

Sau đó, lại thấy Kevin nói chuyện với hai người mặc đồ đen kia vài câu.

Tiếp đó, cửa xe mở ra, Tô Yên, còn ba cô gái cùng ngồi trên xe được đưa xuống dưới.

Tô Yên nhìn nhìn xung quanh, lúc này, lúc này sắc trời đã tối.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Sao em thấy Kevin này giống như kẻ buôn người vậy?"

Tiểu Hoa ít kinh nghiệm thực chiến, nhưng có rất nhiều kiến thức.

Nhìn Kevin kia cười tươi như bông hoa cúc, giống y như tú bà mà trong sách nói.

Tô Yên liếm liếm môi, cô vòng ra phía sau xe, mở không gian tùy thân ra.

Sau đó, đã thấy một con rắn dài to như cánh tay người bò ra, đảo mắt đã bò xuống gầm xe.

Tiểu Hoa vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, "Ký chủ, ngài thả Tiểu Hồng ra?"

Tô Yên gật gật đầu, "Nếu tôi không đánh lại, có thể tìm Tiểu Hồng đánh bọn họ."

Tiểu Hồng còn có thể tìm giúp đỡ.

Như vậy, thả nó ra, để nó đi liên lạc với mấy con rắn khác trước.

Tiểu Hoa nhìn ký chủ của nó, bây giờ đã học được cách phòng ngừa.

Xem ra, thêm điểm vào dung lượng não không phải thêm bừa a.

Ký chủ của nó, cũng thật thông minh, suy một ra ba một học biết mười.

Lúc sau, xe của Kevin không được đi qua, chỉ cho Tô Yên và ba cô gái kia đi vào bên trong.

Ba người đi phía trước Tô Yên vừa nói vừa cười, hình như là quen biết nhau.

"Oa, Lily, cái vòng cổ của cô đẹp quá nha."

"Không ít tiền đúng không?"

Sau đó lại nghe thấy người tên Lily kia cười một tiếng, giọng nói trong veo, ngượng ngùng nói: "Đâu có, không đáng giá đâu."

Giọng nói của người bên cạnh Lily tràn đầy hâm mộ ghen ghét, "Ai nha Lily, cô không cần phải khiêm tốn, bọn tôi đều biết nhà cô rất giàu, đúng là làm người hâm mộ."

Tô Yên nhai kẹo sữa dâu, đi theo phía sau, ngoan ngoãn nghe mấy người này nói chuyện.

Dọc theo đường đi, ánh đèn mờ nhạt, sắc trời vốn đã tối, hai bên đường toàn là cây, càng đi càng làm lòng người hoảng sợ.

Chậm rãi, những người vừa nói vừa cười cũng im lặng dần.

Ba người đứng cạnh nhau, không khí dần dần có chút khẩn trương.

Cuối cùng đi một lúc, đã nhìn thấy khách sạn sừng sững phía trước.

Đi tới cửa, bảo an qua lại tuần tra. Trông giữ rất nghiêm.

Sau đó, có hai người phụ nữ mặc sườn xám đi tới.

Giống như đã đứng ở đây đợi từ rất lâu.

Nhìn người tới thì không nói gì dẫn vào bên trong.

Trong đó một người phụ nữ nhìn qua tầm ba mươi tuổi, hình như là quản lý.

Đoàn người đi trên thảm làm bằng lông dê, không phát ra chút tiếng động nào.

Sắc mặt của người phụ nữ kia ôn hòa, lời nói lại nghiêm khắc, "Sau khi đi vào, không cần nói nhiều, bồi là chính, hiểu chưa?"

Vài người gật gật đầu.

Cửa phòng bao được mở ra.

Tiểu Hoa nghe người phụ nữ mặc sườn xám kia nói, nhỏ giọng tiếp một câu, "Ký chủ, đúng là buôn người rồi."

Tô Yên cũng nhẹ nhàng nhíu mày.

Nhưng, đã tới đây, một mình cô cũng không thể quay về nha.

Nghĩ vậy, vẫn là đi theo, đi vào bên trong.

Ánh đèn trong phòng có chút tối tăm.

Tốp năm tốp ba, có người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Khi nhìn thấy mấy người đi vào, tiếng nói chuyện trong phòng cũng lớn hơn một chút, cũng nhẹ nhàng hơn lúc nãy vài phần.

*****

Edit: Ư Ư

Vừa đi vào mới phát hiện, căn phòng này rất lớn.

Ít nhất là lớn gần bằng một nửa sân bóng.

Trong phòng cả trai lẫn gái hỗn tạp gần trăm người.

Tây trang giày da, một bộ người thành công trong cuộc sống.

Dưới ánh đèn tối tăm, ở những nơi ánh đèn không chiếu tới, có tiếng thở dốc mờ ám và tiếng nói chuyện trêu đùa nhau.

Nơi này, tràn ngập mờ ám, tiền tài, còn có một loại cảm giác uể oải gần như sa đọa.

Bốn người đi vào, giống như những con nai đi lạc vào trong rừng sâu.

Mặc người xâu xé.

Rất nhanh đã có người đi tới.

Ngoại trừ cô gái tên Lily kia, hai cô gái kia giống như đã rất quen thuộc, đều tự tìm đến những người đàn ông khác, dựa vào cười nói vui vẻ.

Người tên Lily kia, hình như cũng là lần đầu tiên đến nơi này.

Có vẻ cực kỳ không quen không thoải mái.

Có người xa lạ đến gần, có thể trốn là trốn, sắc mặt thấp thỏm lo âu.

Tô Yên tìm được một nơi tương đối yên tĩnh, phát ngốc với cốc rượu trước mặt mình.

Miệng mấp máy, không biết đang nói gì.

Nếu nhìn từ xa, chỉ có thể nhìn thấy một cô gái mặc váy đen, ngoan ngoãn thuần tịnh, đứng một mình ở trong góc, có vẻ không hợp với nơi này.

Sau đó... , lại nghe thấy một giọng nói mềm mại, "Không phải vẫn chưa đói chết sao."

"Mắng mắng mắng mắng này mắng!!"

Ông không đói chết, đó là do ông phúc lớn mạng lớn!

Mau thả ông ra! Ông muốn ăn thịt!!

Mà thứ nói chuyện với Tô Yên... , không sai, chính là đồng chí Cổ vương.

Thế giới trước, Tô Yên nghe theo Tiểu Hoa nói, dù sao cái không gian tùy thân này có thể đựng được hai thứ.

Không để thứ gì thì hơi lãng phí.

Sau đó... cô bèn đặt đồng chí Cổ vương vào trong không gian tùy thân luôn.

Cọ xát nửa ngày, lại nhìn thấy Tô Yên cầm một ly champagne lên, bàn tay phất phất trên miệng ly.

Không sai, cô ném vị đồng chí Cổ vương có hơi nóng nảy kia vào ly champagne luôn.

Sau đó, cô đứng im cầm ly champagne kia, yên lặng nhìn những người xung quanh.

Đưa ly champagne kia cho người nào thì tốt đây nhỉ??

Đang do dự, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười sảng khoái, "Ha ha ha ha, anh Long đúng là lợi hại."

Khi người kia nói chuyện mang theo chút lệ khí, thân cao thể béo, giống như một con gấu lớn.

Tiếp đó, lại nghe thấy người tên anh Long kia cười cười trả lời, "Làm sao có thể bằng tổng giám đốc Vương được."

Hai người mỗi người một câu, cao giọng nói chuyện với nhau.

Tổng giám đốc Vương thân cao thể béo kia lên tiếng, "Tôi vào Nam ra Bắc, trà trộn nhiều năm. Tổ chức đứng đầu nước M kia cũng phải nhường ba phần, thằng nhãi kia cũng dám gây chuyện, đúng là tự đi tìm đường chết."

Trong giọng nói mang theo sự ngạo mạn khinh thường, nói xong lại nhìn về phía anh Long, sự ngạo mạn hơi giảm một chút, nói: "Nhưng mà ít nhiều cũng nhờ anh Long giúp đỡ từ bên trong, nếu không, một người ngoài vừa đến như tôi, sao có thể bắt người lại?"

Nói xong, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chạm cốc, sau đó cười ha ha.

Một lát sau, anh Long nhíu mày có chút lo lắng, "Tổng giám đốc Vương, sẽ không có vấn đề gì chứ? Quyền Từ kia khá nguy hiểm, những thủ đoạn độc ác của hắn ta tôi đã từng được nghe, nếu để hắn ta tồn tại thoát ra ngoài, vậy..."

Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Sau đó tổng giám đốc Vương xua xua tay, ý bảo anh Long yên tâm, "Quyền Từ? Tôi biết danh tiếng của hắn ta lớn, cho nên mới cố ý không giết mà đưa người tới đây."

Anh Long vừa nghe, run lên, kinh ngạc, "Cái, cái gì? Chưa chết?!!"

Tiếp đó, lại nghe thấy tổng giám đốc Vương vỗ vỗ tay, "Mang lên!"

*****

Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Âm thanh ầm ầm do bánh xe ma sát với mặt đất phát ra.

Bởi vì trong phòng hơi tối, chỉ có thể mơ hồ thấy một chiếc thánh giá lớn bị đẩy lên.

Trên thánh giá trói một người.

Trong quá trình đẩy lên, chiếc thánh giá có lắc lư qua lại vài lần, khiến dây xích va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Người nọ cúi đầu xuống, dường như đã ngủ.

Tô Yên nắm chặt ly, ngón tay giật giật.

Ánh mắt nhìn xuyên qua tầng ánh sáng mờ ảo, muốn nhìn rõ người bị treo lên.

Không biết là ai nói.

"Mở đèn lên."

Tiếp theo, tiếng tạch tạch tạch vang lên, tất cả đèn trong phòng sáng lên.

Ánh đèn chói mắt, khiến người ta nhìn rõ người bị trói trên thánh giá-- Quyền Từ.

Anh rũ mắt xuống, không biết là đang ngủ hay chỉ đơn thuần là nhắm mắt lại. Đêm qua, cô còn ngủ chung với anh, gặp lại lần nữa, đột nhiên cảm thấy anh đã gầy đi rất nhiều.

Tô Yên nắm chặt ly, siết thật chặt.

Sau đó im lặng bước tới bên cạnh người tổng giám đốc Vương.

Nhìn cốc sâm panh đã uống gần hết của ông

Tô Yên nở một nụ cười thuần túy vô hại với tổng giám đốc Vương.

Đưa ly rượu sâm panh trong tay qua cho ông.

Tổng giám đốc Vương liếc Tô Yên một cái, cười ha ha.

Ông ta tựa hồ đã sớm quen với việc có nhiều người đẹp vây quanh bợ đít, không hề cảm thấy lạ, cầm lấy ly sâm panh kia, thuận tay đưa ly sâm panh gần cạn của mình cho cô.

Quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với anh Long.

"Đây mà còn không phải Quyền Từ sao? Có năng lực thì sao chứ? Còn không phải bị tôi bắt được?"

Nói xong, tổng giám đốc Vương nâng ly sâm panh trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.

Tô Yên đứng trước thánh giá, nhìn Quyền Từ.

Mà đám người vốn tụ tập thành nhiều nhóm nhỏ chơi đùa cũng nhanh chóng tụ tập lại trước thánh giá.

Giống như đang thưởng thức một con mồi ngon miệng, hết đánh giá trên lại đánh giá dưới.

Dường như họ đã rất quen thuộc với chuyện này, một người trong đó nói, ánh mắt mờ mịt, "Tổng giám đốc Vương, thằng nhóc này là ai vậy, nhìn khuôn mặt này xem, đúng là người đẹp hiếm có khó tìm đó."

Ý đồ mịt mờ trong giọng nói kia, ai cũng có thể nghe hiểu.

Sau đó, tiếng cười xung quanh vang lên.

Người bị trói trên kia vốn chưa từng cử động, đột nhiên nghe thấy câu này, chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt hoa đào sâu thẳm nhìn về phía người vừa nói chuyện.

Cũng không biết tại sao, đây rõ ràng chỉ là một thằng nhóc đẹp trai mà thôi.

Nhưng khi bị anh nhìn chằm chằm, lại khiến cả cơ thể lẫn linh hồn người ta cảm thấy giá buốt, run rẩy.

Hơn nữa, khi tỉnh dậy, khí thế trên người anh dường như cũng thay đổi.

Nhìn từ bên ngoài, ai cũng cảm thấy thực ra anh mới là kẻ đang thưởng thức con mồi, đôi môi mỏng của anh nhếch lên, đuôi mắt nheo lại, cả cơ thể anh dựa trên thánh giá, trông cực kì lười biếng và sa đọa.

Phảng phất, đây là nhà anh, anh mới là chủ nhân chân chính của nơi này.

Con ngươi anh lướt ngang qua, rồi vô tình nhìn thấy Tô Yên đang ngoan ngoãn cầm ly sâm panh trống không đứng trước thánh giá.

Tầm mắt dừng lại một chút, sau đó chậm rãi dời đi.

Trong mắt anh là sự hờ hững, phảng phất như không có một ai có thể lọt vào mắt anh.

Anh Long nắm chặt ly sâm panh, có chút bất an, "Tổng giám đốc Vương, ông, ông đưa cậu ta đến đây, là định..."

Giọng điệu do dự.

Tổng giám đốc Vương cười ha ha, "Yên tâm, tất cả người ở đây đều là người của tôi."

Tổng giám đốc Vương vừa nói vừa nhìn về phía Quyền Từ, sau đó hừ một tiếng, "Không chịu tiếp đơn hàng súng ống đạn dược của tao? Không cần biết mày là ai, tất cả đều phải chết!!"

Ông đưa Quyền Từ tới đây, là vì giết gà dọa khỉ.

Tổng giám đốc Vương phất tay với người bên cạnh, người kia tiến lên, trong tay cầm một khẩu súng lục đen ngòm.

Chậm rãi bước tới gần Quyền Từ.

*****

Edit: ULies, Ư Ư

Sau đó, lại nghe thấy tổng giám đốc Vương u ám nói: "Quyền Từ, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày."

Nói xong, người mặc đồ đen nâng súng lục lên.

Giây tiếp theo, ngạc nhiên thay, đó không phải là tiếng súng.

Mà là.... một con rắn có hoa văn màu hồng đen đột nhiên xuất hiện, bò về phía họ cực nhanh.

Răng rắc, trực tiếp cắn vào tay người mặc đồ đen, rồi nuốt khẩu súng kia vào bụng.

Biến cố này khiến mọi người đều hoảng sợ, thét chói tai.

Tô Yên vội vàng chạy đến bên cạnh Quyền Từ, cô nhỏ giọng nói: "Quyền Từ, anh không sao chứ?"

Mí mắt người trên thánh giá giật giật vài cái,

Không nghĩ tới, vào thời điểm này mà cô gái "gối ôm di động" vẫn có thể nghĩ tới anh.

Điều này khiến anh có chút kinh ngạc.

Nhưng mà đảo mắt, đôi mắt đào hoa đã nhìn về phía con rắn độc kia, như suy tư gì.

Rất rõ ràng, con rắn kia đang tránh hai người bọn họ.

Giống như có người điều khiển, có ý thức.

Đang nghĩ, lại nhìn thấy Tô Yên vừa cầm lấy áo anh vừa chỉ huy con rắn đó, "Tiểu Hồng, người kia, cái người béo bị bảo vệ ở bên trong."

Nhìn bên kia rối loạn, cô quay người lại nhìn dây xích đang trói Quyền Từ.

Dây xích rất nặng, lại trói chặt, trong thời gian ngắn cô cũng không tìm ra cách.

Đang nghĩ, không biết một giọng nói truyền đến từ góc nào trong phòng, "Nhanh! Giết Quyền Từ! Nhanh lên!!"

"Súng đâu?! Giết!!"

Ai TMD còn nghĩ được?!

Cái hội trường bí mật như vậy, thế nhưng lại để cho một con rắn độc to như vậy bò vào.

Quyền Từ nhìn cô gái đang mò mẫm dây xích trên người anh.

Khóe môi mang theo ý cười, đầu rũ xuống, không chút để ý, yết hầu lăn lộn, giọng nói có chút khàn khàn, "Bọn họ muốn giết tôi, cô đi đi."

Tô Yên lắc đầu, còn đang vuốt vuốt, "Tôi sẽ không đi."

Lời nói của cô giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

Quyền Từ giật giật mắt mắt, lẩm bẩm, "Nếu như vậy, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

Tô Yên không lên tiếng, chỉ buồn rầu nhìn dây xích.

Cái này phải làm thế nào?

Nếu không thì gọi Tiểu Hồng tới cắn?

Nhìn cô còn đứng ở đây không đi.

Quyền Từ cười, "Cô sẽ chết ở đây đó."

Mà trong đầu, giọng nói của Tiểu Hoa cũng vang lên, "Hệ thống cảnh cáo... có nguy hiểm."

Ngoài cửa phòng đóng chặt truyền đến tiếng đánh nhau.

Hình như bảo tiêu bên ngoài muốn đi vào, nhưng không biết ai đã khóa cửa phòng lại.

Tô Yên thở ra một hơi.

Thể lực của cô cũng không được tốt lắm.

Lúc này muốn thử giật đứt dây xích này đã hao phần lớn sức lực của cô.

Cô lau mồ hôi trên trán.

Ngẩng đầu nhìn Quyền Từ, ngữ khí rất nghiêm túc, "Tôi không cứu được anh."

Cái dây xích này, cô không giật đứt được.

Quyền Từ yết hầu lăn lộn, cong môi cười lười biếng, "Ừm."

Không nhanh không chậm trả lời một tiếng.

Vốn dĩ cho rằng cô nói xong rồi sẽ đi.

Lại không biết, cô vẫn tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu tôi còn tồn tại, sẽ không để anh chết."

Câu nói tràn ngập khí thế rơi xuống, bảo tiêu của tổng giám đốc Vương và anh Long ở ngoài khách sạn đổ nhiên cầm súng đi vào.

Tiểu Hoa cũng cảnh cáo có nguy hiểm

Giây tiếp theo Tô Yên lại héo, "Nếu tôi không bảo vệ được anh, vậy chúng ta đành phải cùng chết."

Nếu muốn rời đi, Tô Yên có Tiểu Hồng che chở, khẳng định có thể chạy.

Nhưng Quyền Từ bị trói trên thánh giá, khẳng định sẽ chết a.

*****

Edit: Ulies

Beta: Ư Ư

Quyền Từ chết... cũng có nghĩa là không thể kiếm được mảnh vỡ Chủ Thần, vậy thì cô còn tồn tại làm gì nữa?

Lúc này, đồng chí Tiểu Hồng vẫn bò qua bò lại trên đất đi cắn người.

Trông dáng vẻ này, có lẽ bởi vì nghẹn trong không gian lâu quá, đột nhiên có một cơ hội ra ngoài, là sướng đến điên luôn.

Quyền Từ nhìn Tô Yên đang ủ rũ trước ngực mình.

Vốn dĩ... Aiz, kệ đi.

Quyền Từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía chiếc đèn chùm treo trên cao, trần nhà được trang trí bằng một đồ án cực kì mỹ lệ.

Đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người kia nheo lại.

Giây tiếp theo...

Rầm!

Trần nhà đột nhiên bị phá thành một lỗ hổng lớn.

Âm thanh trực thăng trong nháy mắt truyền vào phòng.

Tô Yên né tránh tảng đá đang rơi xuống, ngẩng đầu lên.

Sau đó phát hiện bên cạnh mình và Quyền Từ xuất hiện một đám bảo tiêu.

Bọn họ ra tay rất chuyên nghiệp, vừa phòng thủ vừa tấn công.

Trên trần nhà, có mấy chục tay súng bắn tỉa, vây thành một vòng tròn.

Vào khoảnh khắc ấy, ngoại trừ âm thanh của trực thăng, thì mọi thứ đều yên tĩnh.

Tiểu Hồng cũng dừng lại một chút, ngửa đầu lên nhìn tình huống vừa phát sinh.

Giây tiếp theo... , nhảy vọt ra cửa sổ! Trốn!

Thân là một con rắn biết điều, thứ cần thiết nhất đó là biết co biết dãn!

Chỉ là... chạy ra rồi, nó mới nhớ, hình như Tô Yên... vẫn ở bên trong thì phải?

Lúc nó đang vắt não suy nghĩ, lại nghe thấy một âm thanh giống cười mà lại không giống ở bên trong, "Ngẩn ngơ cái gì thế?"

Vừa dứt lời, phát súng thứ hai bắn ra, rộn như tiếng pháo.

Âm thanh hoảng sợ và chói tai vang lên không dứt, mùi máu tươi chậm rãi tỏa ra, chui qua khe cửa sổ.

Tô Yên chui vào ngực Quyền Từ, che lỗ tai lại.

Tiếng súng quá lớn và ồn ào.

Đặc biệt là khi nghe ở khoảng cách gần như vậy.

Đinh tai nhức óc, khiến cô phải nhíu mày.

Ngay lúc này... , lại nghe thấy tiếng răng rắc, răng rắc, sợi xích đã bị chém gãy.

Sau đó, cô bị người nọ ôm vào lòng.

Quyền Từ ôm cô, mềm mại và ấm áp vô cùng.

Vốn khi thấy cô ở đây, anh còn nghĩ rằng cô có quen biết với những kẻ kia, nhưng không ngờ cô lại không bỏ mình mà đi.

Vì thế, anh bèn cân nhắc đến việc đông cô thành khối băng, rồi ôm ngủ xem có được không.

Nếu không được, thì ngâm trong formalin một khoảng thời gian, sau đó ôm thi thể ngủ cũng được.

Không nghĩ tới, Tô Yên lại làm ra hành động ngoài dự tính của anh.

Anh cảm giác, điều này cũng không tệ lắm.

Quên đi, "gối ôm di động" sống cũng không dễ dàng chút nào, tạm chấp nhận cô vậy.

Quyền Từ ôm người vào lòng, duỗi tay ra, véo thịt cô.

Trong đầu không ngừng vang lên câu nói vừa rồi của cô.

Dáng vẻ nghiêm túc nhưng vẫn mềm mại kia....

Nếu tôi còn sống, thì tuyệt đối sẽ không để anh chết.

Anh sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một câu nói ngu ngốc đến thế.

Ánh mắt sâu kín sáng tối không rõ.

Anh không phải là loại người thiếu thốn tình thương, luôn cần cảm nhận được sự ấm áp.

Nếu là người khác, phỏng chừng đã bị bắn thành cái sàng.

Nhưng câu này lại nói ra từ miệng "gối ôm di động".

Ừm, nghe rất thoải mái.

Không biết từ khi nào, tiếng súng đã ngừng hẳn.

Người chết rất nhiều, số người còn sống đều thở dốc buông vũ khí đầu hàng, thành thật ngồi ở một bên.

An Nguyên Phi nghênh ngang đi vào từ cửa sau, nhìn thấy cảnh tượng máu me này nhanh chóng dùng tay bịt mũi, nhíu mày, giống như muốn chạy đi ọe.

Ngược lại, tại nơi ngập mùi khói súng này.

Trong ngực đồng chí Quyền Từ đang ôm người nào đó??

Điều này khiến An Nguyên Phi cảm giác như mình vừa phát hiện ra vùng đất mới, chạy tới xoay quanh vài vòng, líu lưỡi.

Mấy từ như: Kinh ngạc, cảm thán, khiếp sợ đều không thể miêu tả được tâm tình của hắn.

Khi Tô Yên ngó đầu ra.

An Nguyên Phi sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy thật ra chuyện này cũng không khó hiểu cho lắm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)