Đại lão sắp hắc hóa (3)
← Ch.030 | Ch.032 → |
Edit: Ulies
Beta: Ư Ư
Nhưng thật ra tốc độ tiến triển nhanh như bay của hai người họ, khiến An Nguyên Phi có chút kinh ngạc.
Khi An Nguyên Phi đi vào, còn dẫn theo một đống bảo tiêu, nhanh chóng bao vây khách sạn lại.
"Ai? Cái tên muốn bắt sống cậu sau đó giết đâu rồi? Tôi sống đến từng này tuổi rồi, lần đầu tiên thấy người dám làm thế, thật là muốn xem thử."
Vừa nói, hắn vừa chạy tới đám người còn sống.
Chỉ là vừa chạy qua, đang định ngó nghiêng xem thử, lại nghe thấy giọng nói không chút để ý của Quyền Từ, "Giết hết, sau đó đút cho chó ăn."
Vừa nói xong, đạn đã bay vù vù, đoàng đoàng đoàng. Làm An Nguyên Phi sợ lùi về phía sau ba bước, vỗ bộ ngực, may mà trốn nhanh, lại chậm một chút là bị thương khuôn mặt đẹp trai của mình rồi.
Tô Yên nháy mắt, hé miệng, "Anh..."
Cô không nhịn được, quay đầu lại nhìn.
Đám người duy nhất còn sống lúc nãy, bây giờ đều chết hết.
Thi thể nằm đầy sàn.
Quyền Từ tùy ý cười, cặp mắt đào hoa kia nhìn chằm chằm vào cô, "Tôi làm sao?"
Anh muốn nghe thử, gối ôm có thể nói được câu gì hay ho.
Tô Yên cắn cắn môi, cô còn nói được gì nữa?
Tất cả đều chết hết rồi, giờ nói gì nữa cũng vô ích thôi.
Anh khom lưng, nhìn khóe môi hồng phấn căng bóng của cô, ánh mắt sáng tối không rõ, cúi người xuống, hôn một cái.
Ừm, rất mềm, hơi ngọt, giống như vừa ăn qua kẹo sữa vậy.
Sau đó... , anh ôm người vào trong ngực lần nữa, giây tiếp theo, há mồm ra cắn.
"A!!!"
Nửa ngày sau.
Miệng Tô Yên đỏ bừng, môi dưới còn có một dấu răng in sâu, dường như bị rách, trong miệng còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Nước mắt lưng tròng, cô không muốn khóc, chỉ là miệng tê rần, không thể khống chế nổi tuyến lệ.
"Anh!!"
Tô Yên nhìn đầu sỏ gây tội, cánh mũi ngửi thấy mùi máu tươi, không nhịn được liếc về phía xác chết nằm đầy sàn.
Miệng mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Này, nếu nói nhiều hai câu, khiến người này không vui xong rồi giết luôn cô thì sao??
Cô cúi đầu, dùng tay che miệng, chậm rãi xoa.
Quyền Từ nhìn, còn tưởng rằng mình bắt nạt người ta đến khóc, dùng ngón tay nâng cằm cô lên.
Đối diện với cô, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn ngập nước ấy, trong cổ họng anh phát ra một tiếng cười trầm thấp, "Đau à?"
Vừa nói, anh vừa gỡ bàn tay trắng nõn của cô ra, nhìn dấu răng cực kì rõ ràng in trên môi.
Nhưng mà... , khi nhìn vào đôi môi hồng hào mềm mại kia, anh lại không nhịn được, muốn cắn thêm một cái.
Nghĩ gì làm đó, anh lại tiến sát lần nữa.
Nụ hôn này, không chạm vào môi mà chạm trên mu bàn tay.
"Bỏ tay ra"
"Không."
Bỏ ra."
"Không."
Hai người chơi vui đến mức, quên mất luôn bản thân đang ở một nơi cực kì máu tanh, hôi thối.
An Nguyên Phi nhìn bầu không khí hường phấn giữa hai người, đột nhiên cảm thấy, bé bi tức giận roài nha!
Sau đó, tiếp tục chỉ huy bảo tiêu dọn đống thi thể kia ra ngoài.
Bỗng nhiên, dọn một hồi, lại nghe thấy tiếng ho khan phát ra từ cổ thi thể nào đó. ,
Mọi người quay đầu nhìn qua.
Có một cô gái vẫn chưa chết, bụng bị trúng một viên đạn.
Tô Yên nhìn cô gái kia, mái tóc tán loạn, cả cơ thể toàn là máu, không thể nhìn rõ được dung mạo ban đầu, nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng cổ kia cô đã nhớ ra.
Ách, hừm hừm, đây cò không phải là cô gái Lily lúc nãy sao?
Bảo tiêu vẫn mặt không đổi tâm không động, nâng Lily ra ngoài.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Từ, "Cô ấy còn sống."
Người nào đó không chút để ý, "Ừ."
"Muốn cứu cô ấy à?"
An Nguyên Phi cười, hắn đưa tay lên, vuốt ngược tóc, ánh sáng mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp zai kia, "Tô Yên nhỏ bé, cô có biết đây là đâu không? Những người ở đây là ai?"
*****
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Tô Yên mờ mịt.
Cô chỉ đi theo người đại diện, sau đó tới đây tham gia yến hội thôi mà.
An Nguyên Phi chỉ vào một trong những đống thi thể kia, "Cái tên tổng giám đốc Vương này chuyên buôn lậu ma túy ở vùng Châu Thổ, muốn mua một chút súng ống đạn dược, ách, đúng rồi, còn Quyền Từ là người đứng đầu về lĩnh vực súng ống đạn dược ở Châu Thổ."
Nghe hắn nói xong, Tô Yên vẫn mờ mịt.
An Nguyên Phi cũng không thèm che dấu, nói huỵch toẹt ra, "Những kẻ này thường kiếm tiền trên mạng sống của người khác, bị tóm được cũng là đáng chết."
Mà những cô gái bên người họ, có lẽ chưa từng giết người, nhiều nhất chỉ là người tình gì đó, hơi ham tiền một chút, nhưng, một khi đã bị dính vào, cũng trở thành kẻ đáng chết.
Đặc biệt là khi gặp phải tên biến thái Quyền Từ, đoán chừng... haiz.
An Nguyên Phi xoa trán, không muốn tưởng tượng tiếp.
Vừa dứt lời, Tô Yên nhìn Lily đang bị nâng ra ngoài.
Quyền Từ thấy lực chú ý của cô đã chuyển qua thứ khác, mắt tối sầm lại, nâng cằm cô lên, ép buộc cô phải chú ý đến anh.
Cô không nhịn được hỏi, "Ừm, cô ấy sẽ sống sao?"
Mắt Quyền Từ ngậm cười, "Sống hay không? Cô ta đã chết rồi."
Cho nên, số phận cô ta sẽ giống hệt với những thi thể còn lại, đưa cho chó ăn.
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai run lên bần bật.
" Vị nam chính nè biến thái quá nha*** hiu hiu hiu, đáng sợ quá đi!! "
Tô Yên liếm môi, im lặng.
Cô cảm thấy, hình như mình đã quên mất một việc.
Nhưng đó là việc gì?
Quyền Từ thấy cô im lặng, lại cúi đầu xuống.
Nửa ngày sau, nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào mình.
Giọng anh khàn khàn, rõ ràng nó rất câu người từ tính, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo, "Em muốn cô ta sống?"
Tô Yên lấy lại tinh thần, ách...
Nếu có thể sống, thì tất nhiên là điều tốt.
Tuy rằng... chết rồi cũng không sao.
Cô gật gật đầu.
Quyền Từ nhìn môi cô, mềm mại ướt át như cánh hoa anh đào.
Cổ họng trượt lên trượt xuống, khóe môi ngậm cười, "Được thôi."
"Thật sao?"
Mí mắt Quyền Từ giật giật, "Tôi không bao giờ nói dối."
Tô Yên gật gật đầu, "Ừ."
An Nguyên Phi khoanh tay, đứng một bên nhìn, càng nhìn càng ngạc nhiên.
Này... , hắn còn đang chờ Quyền Từ ra điều kiện đấy, thế mà anh lại dứt khoát thả cô gái kia mà không chiếm được chút lợi ích nào?,
Trong lòng An Nguyên Phi, Tô Yên cứ thế nhảy lên thêm vài hạng.
Không bình thường, không bình thường.
Lúc hắn đang cảm thán cuộc đời, Quyền Từ đột nhiên nói: "Tôi thả cô ta ra, em phải cho tôi hôn."
"Hả?"
Tô Yên còn đang nghi hoặc, người nọ đã nhéo cằm cô, mang theo khí thế không cho chối từ, đè cô xuống.
"A..."
Hôn môi khiến thân thể Tô Yên nhũn ra.
Sau đó anh ôm cô lên, xoay người lại, nhấn cô lên thánh giá.
An Nguyên Phi nhìn cảnh này, cả người phát run.
Bị bầu không khí tình iu nồng thắm này xông đến ọe.
Một lát sau, Tô Yên phát ra tiếng ưm ưm.
Cô thở hồng hộc đẩy người nọ ra, nước mắt lưng tròng, bịt chặt miệng.
Người này, người này lại cắn cô!
Sờ sờ miệng, đã chảy máu.
Tô Yên thấy anh vẫn chưa đỡ thèm, định tiến tới lần nữa, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn lại, "Anh, anh đừng tới đây!"
Giọng nói mềm mại không có chút thuyết phục.
Quyền Từ cười yêu nghiệt, ánh mắt sâu kín, nhìn cô.
Nhìn bộ dáng cảnh giác của cô, cảm thấy nhìn rất thú vị, rất muốn cắn từ trên xuống dưới người cô một lần.
Tô Yên thừa dịp lúc anh tạm dừng, nhích nhích từng bước sang bên cạnh, sau đó co cẳng chạy ra ngoài.
Ở đây thêm một lúc nữa, thì chắc chắn miệng cô sẽ bị cắn nát luôn!
Sau khi chạy ra ngoài không lâu, bước chân của cô mới dừng lại.
Ờ hở.... hở?
Tiểu Hồng đã chạy ra sân cỏ bên ngoài rồi, vậy đồng chí sâu nhỏ đâu rồi??
*****
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Sâu nhỏ đang ở trong bụng tổng giám đốc Vương, nhưng tổng giám đốc Vương đã chết, sắp bị đưa cho chó đớp....
Lúc này, Tô Yên đã ra khỏi khách sạn, không có cách nào, đành phải vòng lại, quay lại khách sạn lần nữa.
Lúc cô quay lại, Quyền Từ đã không ở đây nữa.
Chỉ có An Nguyên Phi đang đứng ở đằng kia.
Thế nên khi hắn thấy Tô Yên quay lại, còn tưởng rằng cô đang tìm Quyền Từ.
Tư thế khoa trương, cười nói: "Ra cửa, lên tầng ba, Quyền Từ vừa đi tắm rửa, bé mật ngọt ơi, cô có thể lên đó để tim cậu ta."
Tô Yên lắc đầu, "Tôi không muốn tìm anh ấy."
Vừa nói, cô vừa bước về phía đống thi thể kia.
Ách... cô đã đưa ly rượu cho ai nhỉ?
Ừ hử, đúng rồi, là ông già họ Vương kia.
Bắt đầu tìm người trong đống thi thể.
Sau đó, phát hiện người đang nằm trong góc.
Mắt cô sáng lên, bước qua.
An Nguyên Phi khó hiểu, thò lại gần, "Bé mật ngọt, cô đang tìm gì thế? Chỗ này quá nhiều máu, mau nói với anh zai, anh zai sẽ giúp cô tìm nà~"
Hắn giống như một thằng khốn đang dụ dỗ bé gái, trong giọng nói cũng mang theo vẻ không đứng đắn.
Tô Yên ngồi xốm trước thi thể kia, "Sâu nhỏ?"
Nhỏ giọng nói.
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!!"
Cô còn dám tới tìm ông à?! Cô dám bắt ông ăn người chết!!
Ông tức giận rùi nha!!
Tô Yên vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên người tổn giám đốc Vương.
Lúc An Nguyên Phi đi tới, cô đã rút tay ra, nhẹ nhàng nắm tay lại.
Quẳng đồng chí Cổ vương vào không gian tùy thân.
Đứng dậy.
Cô còn chưa kịp nói gì, dã nghe thấy tiếng oán giận ngất trời của Cổ vương.
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"
Chưa ăn no mà!!
"Mắng mắng mắng mắng!!"
Mới gặm xong mỗi cái gan, còn chưa kịp ăn cái khác thì ông già này đã chết roài!
"Mắng mắng mắng mắng mắng!!"
Ông đây không ăn người chết đâu!
Bởi vì người kia không chết do bị mình ăn sạch, mà chết do cái khác, điều này khiến Cổ Vương rất là dỗi luôn!
Một đời anh danh của ông đã bị hủy hết ở đây!
Điều đáng giận hơn là, khó lắm mới chạy ra được, vốn định trốn trong cơ thể của người kia vài ngày, từ từ mà gặm.
Ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị ném về cái chỗ đen xì xì này.
Bởi vì An Nguyên Phi đã tới gần, cho nên Tô Yên không trả lời nó.
Cố nhích ra xa thi thể một chút.
An Nguyên Phi đá lông nheo với Tô Yên, "Bé mật ngọt ơi ~, cô có muốn hiểu về Quyền Từ hơn không? Cô muốn hỏi gì thì hỏi, tôi sẽ miễn phí nói cho cô nà~"
Tô Yên thấy hắn như vậy, liền liếm liếm khóe môi.
Cô không biết bất cứ thứ gì về Quyền Từ.
Nếu có biện pháp dễ dàng biết tới, thì tất nhiên là tin vui.
Đôi mắt cong cong, cười, "Tất cả mọi chuyện về anh ấy, tôi đều muốn biết."
Câu này, khiến cho An Nguyên Phi sầu thúi ruột, "Nên kể cho cô từ đâu đây?"
Suy nghĩ trong một lát, nói: "Quyền Từ, là người của nhà họ Quyền, đế đô."
Đất nước này, bị ba gia tộc lớn nắm giữ, tạo thành ba cái đùi siêu lớn, mỗi năm đều mở ra một cuộc tuyển cử, sau đó đưa người được tuyển lên làm tổng thống, quản lí đất nước."
Nhà họ Quyền đế đô, là một trong ba gia tộc đó.
Tô Yên gật gật đầu.
An Nguyên Phi tiếp tục nói: "Mỗi gia tộc, đặc biệt gia tộc cổ xưa có thể gây ảnh hưởng tới toàn bộ quốc gia, bề ngoài ngăn nắp nhã nhặn, nhưng luôn có những chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng, drama đến mức có thể biên soạn thành một quyển sách thật dày. Mà, vì hộ tống chonhà họ Quyền, giúp gia tộc phát triển càng bền vững. Kể từ khi ra đời, cho đến tận khi chết đi, Quyền Từ đều phải gánh hết tất cả điều dơ bẩn ấy trên lưng."
Nói đến đây, An Nguyên Phi thở dài.
Thân là cháu trai của gia chủ đương nhiệm nhà họQuyền, chỉ sợ bây giờ, khi nghĩ lại, Quyền lão gia giận cũng hối hận chết mất.
*****
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Việc nguy hiểm đến mức có thể mất mạng ngay bất cứ lúc nào như thế này, có ai lại dám đẩy mạng sống của mình vào trong hố lửa?
Nói đến đây, An Nguyên Phi như nhớ tới chuyện gì đó, cười tủm tỉm nhìn Tô Yên
"Thật ra cậu ta vốn không phải là Quyền Từ, mà là Quyền Từ."
"Hả? Ý anh là gì?"
"Lúc Quyền Từ vừa sinh ra, có một vị cao tăng đến đoán mệnh cho cậu ta, ông ấy nói, sao Tử Vi gặp Tham Lang, tướng Đế Vương, nhưng sát nghiệp quá nặng, thiếu thiện tâm, không thích hợp để trở thành gia chủ của một tộc. Cho nên tặng cho cậu ta một chữ "Từ", muốn cậu ta từ bi hơn, đối xử tử tế với mọi người. Sau này, bởi vì thấy chữ "Từ" quá nữ tính, nên đổi lại thành "Từ". (1)
Vừa nói đến chuyện này, An Nguyên Phi lại cảm thấy vị hòa thượng kia thật là pro.
Quyền Từ thiếu lòng tốt chỗ nào chớ? Đó căn bản gọi là không có nhá!
Muốn anh từ bi hơn, nhưng tên biến thái kia làm quái gì có tâm đâu??
Cậu ta có chắc?!!
Quyền lão gia ngày qua ngày bạc đãi thằng cháu này, nhưng thằng cháu bùm một phát, hô mưa gọi gió, mặc kệ người đời có thấy sợ hãi hay không.
Nhưng mà... , nghĩ xong, An Nguyên Phi di chuyển tầm mắt về phía Tô Yên.
Đánh giá cô từ đầu đến đuýt, giống như phát hiện một khối kim cương to đùng đùng, trong mắt tỏa ra ánh sáng.
Bây giờ đã có Tô Yên, tất cả mọi chuyện khó chơi trên đời đều có thể xuất hiện~~
"Cô gái nhỏ đáng yêu, cô không cần khách khí với Quyền Từ, muốn cái gì, thì cứ nói!"
"Tại sao tôi lại phải nói với anh ấy?"
"Hở? Cô gái nhỏ đáng yêu này, cô là người cứu vớt giấc ngủ của cậu ta đấy, tôi chưa nói với cô sao?"
An Nguyên Phi thử nhớ lại.
Tô Yên nghe xong mà cảm thấy như lọt vào sương mù.
An Nguyên Phi kích động, "Nói chung là làm bậy quá nhiều, ngay từ khi còn nhỏ cậu ta thường bị mất ngủ, sau này tiếp quản thế lực trong tối của Quyền gia, mệt mỏi tới mức muốn ngủ cũng phải dùng thuốc, sau đó... , cô xuất hiện. Cậu ta vừa chạm vào cô, tác dụng còn tốt hơn cả thuốc ngủ. Cưng cô lên trời còn không kịp ấy chứ, cho dù cô có yêu cầu gì, cậu ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ."
An Nguyên Phi là một tên sân si, thích nhất là hóng drama size XXL.
Trên đời này, thứ khiến Quyền Từ cảm thấy mất kiên nhẫn chính là uy hiếp.
Cũng không biết nếu hai người đấu một trận, Quyền Từ sẽ giành thắng lợi, hay là cô gái nhỏ đáng yêu này thắng??
Hắn rất là mong chờ.
Tô Yên suy nghĩ một lát.
Cô không yêu cầu gì hết.
Cho nên sự kích động của An Nguyên Phi trông chẳng khác gì bị bệnh dại, Tô Yên chớp chớp mắt, rất bình tĩnh.
Dứt lời, An Nguyên Phi căn bản không thèm quan tâm tới Tô Yên nghĩ thế nào, trực tiếp đẩy người lên tầng ba.
Trước cửa phòng, An Nguyên Phi hăng hái tẩy não cho Tô Yên.
"Honey, đừng nói là không cần, ai mà lại không cần? Cô nghĩ xem có đúng không? Muốn có cái gì thì cứ mở miệng, đừng xấu hổ."
Sau khi dạy dỗ xong, hắn cầm lấy nắm cửa, trực tiếp mở cừa phòng ra, sau đó đẩy Tô Yên vào.
Tô Yên đi vào, vừa vặn đụng phải Quyền Từ vừa tắm rửa xong, trên người anh đang mặc một chiếc áo choàng tắm dài.
Tô Yên không biết phải nói gì, đứng tại chỗ, hai tay bấu chặt lấy làn váy, lông mày anh nhướn lên.
Giọng nói quyến rũ, như mang theo luồng điện kích thích tâm hồn người ta, "Gặp An Nguyên Phi?"
Tô Yên thành thật gật đầu.
Chỉ hai câu, đã biết cô dùng cách nào để vào đây.
Quyền Từ đi tới, kéo tay cô, "Tắm rửa đi rồi ngủ với tôi."
Cứ như vậy, trong vô thức lại bắt đầu phát huy thuộc tính gối ôm của mình.
Nửa tiếng sau, sau khi Tô Yên tắm rửa xong bước ra,
Trong miệng vẫn đang nhai kẹo dâu sữa.
Cô tự giác lăn lên giường, thành thật hóa mình thành chiếc gối ôm, mặc cho anh ôm ngủ.
Chỉ là... , khi Quyền Từ ngửi thấy mùi vị ngọt ngào tỏa ra đôi môi của cô.
Góc nhìn này, lại vô tình che mất vẻ tối tăm trong mắt anh.
Giọng nói của Tiểu Hoa vang lên trong đầu Tô Yên, "Leng keng, một cánh sao đã thắp sáng, ký chủ cố lên ~!"
(1) Chuyên mục giải thích tên nam chính!
Ban đầu anh nhà được tặng cho chữ 慈 (- Từ): cũng có nghĩa là hiền lành, nhân từ.
Về sau sửa thành 辞(- Từ): từ này thì mình không biết chọn nghĩa nào cho chuẩn =)) Nhưng đại loại là 2 chữ 慈 và 辞 là đồng âm nhen.
Tướng Đế Vương gồm: Tai to, lông mày cao, ánh mắt có thần, xương tê giác trên trán, trán rộng nhẵn bóng. Google nói thế =))
*****
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Tô Yên nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa, vui vẻ.
Sau đó vừa ngẩng đầu lên, đã đối diện với cặp mắt đen nhánh chan chứa nhiều cảm xúc khó hiểu của Quyền Từ.
Trong lòng cô đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Nhớ tới cảnh anh cắn cô trước đó.
Túm lấy chăn, bịt chặt miệng.
Hai người đối diện với nhau, Quyền Từ nhìn bộ dáng cảnh giác của cô.
Mày hơi nhướn lên.
Không nói gì.
Ngã vào đầu giường, ôm cô, không hề có một động tác dư thừa nào khác, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, đi ra khỏi quán bar kia.
Mọi chuyện sau đó, Tô Yên không biết gì cả.
Ngay cả người đại diện của cô - Kevin cũng không hề nhắc đến chuyện này dù chỉ nửa chữ.
Chỉ là, hắn ta không để cô tham gia yến hội nào nữa.
Một tháng sau, Tô Yên nhận được một vai diễn khá quan trọng.
Đây là bộ phim được cải biên từ tiểu thuyết《 Sống lại: Tiểu Thư trở về 》.
Bộ phim 《 Sống lại》, là kể về kiếp người thê thảm của nữ chính, sau khi sống lại, cô muốn ngẩng cao đầu, muốn cho tất cả những kẻ từng bắt nạt cô kiếp trước đều bị trừng phạt.
Tô Yên đóng vai nữ 3. Sắm vai bạn thân của nữ chính, cô gái ấy từ đầu đến cuối đều là người ủng hộ nữ chính.
Khi Kevin đưa kịch bản này cho cô, tay hoa lan, tuy rằng hơi buê đuê, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn ta rất coi trọng kịch bản này
"Tô Yên, tôi cho cô một cơ hội xoay người. Nếu ngay cả một nhân vật đơn giản như thế này mà cũng không diễn nổi, khiến đạo diễn thay cô giữa chừng.... , vậy thì chỉ có thể chụp ảnh nóng cho tạp chí mà thôi, hoặc cũng có thể quay phim con heo."
Quyết định xong, Kevin khoanh tay, ngay lập tức trở lại với hình tượng siêu dẹo của bản thân.
"Ngày mai ký hợp đồng, giống mấy diễn viên khác, khoảng 8 giờ. Nếu có tiệc tối thì sẽ báo cho cô."
Tô Yên cầm kịch bản, gật đầu, "Được"
Thời gian hơi sớm, nhưng cô cũng phải đi.
Bộ phim này đầu tư rất lớn, thời gian quay rất dài, tới tận 6 tháng.
Tô Yên đóng vai nữ số 3, cũng phải quay trong vòng 3 tháng mới xong.
Sáng sớm hôm sau, cô vào đoàn phim.
Trang điểm, làm quen với một số diễn viên khác trong đoàn
Tô Yên không nghĩ tới, người đóng vài nữ chính, chính là cô gái Lily hôm trước
Cô vốn đang ngồi trước bàn trang điểm, chờ thợ trang kiểm makeup cho cô.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói ríu rít truyền tới từ ngoài cửa, rất nhiều người đẩy cửa đi vào.
"Lily, thì ra em là nữ chính à, sau này hai chúng ta diễn chung thì nhớ chỉ giáo anh thêm nhé."
Đây là một giọng nam.
Tiếp đó, giọng Lily vang lên, "Anh Nguyên Kiệt, anh đừng khách khí. Kinh nghiệm diễn của em không nhiều, còn phải nhờ anh dìu dắt nữa đó."
Khi nói chuyện, Tô Yên lại nghe thấy tiếng la hét chói tai của fans ở bên ngoài
"A a a a a!! Nguyên Kiệt Nguyên Kiệt! Một đời một kiếp mãi luôn dõi theo anh!!"
"Anh La, em yêu anh! Vĩnh viễn chỉ yêu mỗi anh!! A a a a a!!!"
Tiếng la hét của fans rất ồn ào.
Tô Yên mơ hồ nghe thấy tên của La Nguyên Kiệt.
Sau đó Nguyên Kiệt vỗ bả vai của Lily, cười nói: "Em vào trước đi."
"Vậy gặp lại anh Nguyên Kiệt sau nhé."
"Được."
Sau đó, dưới sự bảo vệ của bảo tiêu, La Nguyên Kiệt đi vào phòng hóa trang riêng của mình.
Cho đến khi Lily vào phòng trang điểm, đóng cửa lại, âm thanh bên ngoài mới nhỏ lại
Lily vào phòng, khi nhìn thấy Tô Yên ngồi trước bàn trang điểm mới sửng sốt một chút.
Đợi đến lúc thấy rõ khuôn mặt của Tô Yên, nụ cười trên khuôn mặt cô ta dường như đông lại.
Cô ta theo bản năng vuốt ve bụng mình, sờ trúng vết thương vẫn chưa lành hẳn do trúng đạn của bản thân.
*****
Edit: Ulies
Beta: Ư Ư
Việc xảy ra vào tháng trước đã khắc sâu vào trong đầu cô ta, mỗi khi đêm đến cô ta đều bừng tỉnh vì mơ thấy ác mộng.
Xác người chất đầy, và người đàn ông đẹp trai nhưng lại quá đỗi tàn nhẫn kia.
Mọi thứ không ngừng lặp lại trong tâm trí của cô ta.
Trong miệng Tô Yên ngậm kẹo sữa dâu, lật xem kịch bản trong tay.
Lily đi đến trước mặt cô, nụ cười trên mặt đã khôi phục như bình thường, "Chào cô, cô cũng là diễn viên của đoàn phim《 Sống lại 》đúng không? Tôi tên là Long Lị Lị."
Tô Yên ngẩng đầu, chớp mắt, "Chào cô, tôi là Tô Yên."
Khi nói chuyện, mùi kẹo dâu sữa ngọt ngào cũng tỏa ra.
Lily không dấu vết lùi về sau hai bước, giống như không quen với mùi hương này.
Sau đó, trên mặt Lily nở một nụ cười, mang theo chút tinh nghịch, "Sau này chỉ giáo tôi nhiều hơn nhé."
Nói xong, Lily ngồi xuống một chiếc ghế cách Tô Yên không xa, chờ thợ trang điểm đến hóa trang cho mình.
Lực chú ý của Tô Yên lại dời khỏi người Long Lị Lị sang một thứ khác.
Trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ về La Nguyên Kiệt.
Đó là La Nguyên Kiệt mà nguyên chủ muốn báo thù ư?
Cô phải trả thù kiểu gì đây?
Ừm... hơi khó rồi đây.
Phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Long Lị Lị ngồi gần đó, không nhịn được liên tục liếc về phía Tô Yên.
Vào ngày đó, trong hội trường nhiều người như thế, nhưng người còn sống, chỉ có hai người các cô.
Mình thì bị trúng một phát đạn, nhưng Tô Yên thì chẳng bị gì hết. Khi cha biết cô ta bị thương đã nổi giận đùng đùng, muốn trả thù cho cô ta.
Lúc ông hỏi rõ tình hình lúc cô ta cũng đã kể lại cho cha cảnh tượng ngày đó, nói với ông rằng, người đàn ông đó tên là Quyền Từ.
Ông trố mắt, rồi im lặng hẳn.
Cuối cùng, ông dặn dò cô ta, sau này phải tránh xa Quyền Từ và không được tham gia những yến hội như vậy nữa, thậm chí còn phái thêm nhiều bảo tiêu để bảo vệ cô ta.
Chuyện lớn như thế, chết nhiều người như thế, nhưng không cảy ra chút gợn sóng nào, ngay cả báo chí cũng không lên tiếng.
Vì thế cô ta cảm thấy hơi tò mò về người đàn ông Quyền Từ kia.
Nhưng nếu so sánh thì cô ta tò mò về cô gái Tô Yên này hơn nhiều.
Cảnh tượng thảm thiết như vậy mà vẫn có thể hoàn hảo đi ra, người có tâm cơ sâu như Tô Yên khiến cô ta sinh ra cảnh giác.
Cần phải đề phòng cô gái Tô Yên này.
Nghĩ xong, Long Lị Lị rũ mắt, che dấu tâm tư trong mắt.
Bên kia...
# Một biệt thự nào đó trong một đống biệt thự nào đó đó#
Hôm nay An Nguyên Phi mặc một bộ tây trang hồng bánh bều, cầm tư liệu trong tay, bước nhanh đến trước mặt Quyền Từ.
Hắn cầm chiếc ly bên cạnh lên, nhấp vài hớp, sau đó thở ra một hơi, nghiêm túc nhìn Quyền Từ, "Cậu đoán xem, tôi vừa phát hiện chuyện gì gì?"
Quyền Từ liếc hắn, không chút để ý, "Nói thử xem."
"Cái tên Vương Quân bị chúng ta giết một tháng trước, chúng tôi vừa kiểm tra thi thể ông ta, phát hiện không có gan. Hơn nữa bụng bị hóp lại, không giống trúng độc, giống như bị con gì đó ăn thì đúng hơn."
Nói xong, An Nguyên Phi cảm thấy sợ sệt, không nói được gì nữa.
Nửa ngày sau, Quyền Từ chậm rãi nói: "Vương Quân là ai?"
An Nguyên Phi sửng sốt, vỗ đầu, "Chính là cái tên buôn lậu súng ống đạn dược ở vùng Châu Thổ đấy, cái tên trói cậu lại á!"
Nhắc lại, anh tựa hồ mới nhớ lại chút chút, "Có lẽ là bị cắt đi rồi."
"Không có vụ đó đâu, trên người tên đó chỉ có vết thương do đạn xuyên qua thôi."
An Nguyên Phi đặt mông ngồi trên ghế, uốngthêm vài hớp nước lạnh.
"Ai, vì sắp xếp một nguyên nhân chết cho ôngta mà tôi hao hết tâm tư tra xét từ đầu tới đuýt, không nghĩ tới lại lại tra đượccái này. Cậu nói xem, có kỳ quái không? Với lại, trước ngày yến hội, Vương Quânrõ ràng vẫn khỏe như trâu mà."
Họ là những người làm nghề phải liếm máu ngườitrên lưỡi đao mà sống, mỗi bước đi đều phải cẩn thận hết sức có thể.
Những người khác không quan trọng, nhưng VươngQuân lại có chút thế lực ở vùng Châu Thổ, vốn dĩ định để xác ông ta lại, saunày sẽ dùng tới, ai ngờ, lại xuất hiện chuyện kì quái này?
← Ch. 030 | Ch. 032 → |