Sủng phi hắc hoá (4)
← Ch.268 | Ch.270 → |
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên dạo trêи chợ một vòng, tìm được một hàng bán hoa.
Cẩn thận chọn hạt giống thật lâu, sau đó lấy loại dễ trồng nhất là hoa hướng dương.
Nhân tiện mua một chậu hoa rồi cầm trở về trạm dịch.
Mấy thứ đó đương nhiên được Tiểu Đào cầm.
Dù gì công chúa cũng là thiên kim kiều quý, làm sao có thể chịu khổ như vậy?
Tiểu Đào ôm một đống đồ thất tha thất thểu cố hết sức đi.
Không đến một nén nhang sau, Tô Yên liền duỗi tay cầm lấy một túi hoa hướng dương.
Tiểu Đào tức khắc cảm thấy người nhẹ hơn.
Tiếp đó vội vàng nói
"Công chúa điện hạ, để Tiểu Đào cầm."
Tô Yên liếc nàng một cái
"Em cầm bồn hoa đi."
Tiểu Đào thực bất an, cảm thấy mình hơi vô dụng.
"Công chúa, có phải tiểu Đào rất vô dụng không? Không giúp được gì?"
Tô Yên liếc nàng một cái
"Có chút."
Tiểu Đào lập tức bị đả kϊƈɦ.
Tiếp đó Tô Yên lại nói một câu
"Còn có thể cầm được cái chậu, rất tốt."
Tô Yên muốn an ủi tiểu nha hoàn một câu, nhưng có vẻ không thành công thì phải.
Nàng thấy tiểu Đào hình như không quá tin tưởng.
Trở lại trạm dịch, Tô Yên thay quần áo, thuận đường lấy hạt hướng dương bỏ vào túi tiền, sau đó đến Trấn Nam Vương phủ.
Một là vì Trấn Nam Vương mời.
Hai là nàng muốn gieo hạt giống.
Vừa mới đến cửa phủ Trấn Nam Vương liền bị thi vệ ngăn cản.
"Người nào?"
Thị vệ kia hỏi.
Tô Yên mở miệng
"Tô Yên "
Thị vệ sửng sốt, sau đó liền ôm quyền
"Công chúa điện hạ, xin chờ trong chốc lát."
Nói rồi hắn vào trong phủ để bẩm báo.
Rất mau, thị vệ kia đã trở lại, phía sau còn có thêm một người.
Đó là người thông truyền buổi chiều hơn nữa còn định bắt nàng đi, Trương Khắc.
Trương Khắc một thân áo giáp, trông dáng vẻ như muốn đi đâu đó.
Hắn mở miệng
"Công chúa điện hạ, tướng quân đang bận, mời ngài ở trong sân nghỉ ngơi chốc lát."
Nói xong, Trương Khắc làm động tác mời.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên gật đầu
"Được"
Đối với an bài này không hề bất mãn.
Ngược lại, nàng còn cảm thấy không tồi.
Đến trong viện, Trương Khắc liền rời đi.
Tiểu Đào có chút khổ sở.
Tương lai, chủ tử nhà mình phải chịu cảnh phu quân vắng vẻ, sau này chuyện sinh con, sợ là càng khó.
Trái lại, Tô Yên nhìn xung quanh, nàng gọi
"Tiểu Đào"
"Công chúa?"
"Ta tới khu viện trước kia của chúng ta. Em ở chỗ này chờ tướng quân tới, rồi bẩm báo cho ta biết."
Tiểu Đào nghi hoặc
"Công chúa, ngài tới đó làm gì?"
"Đi trồng hoa."
Nói xong, nàng liền đi.
Tới nơi, nàng đóng cổng lại, bắt đầu trồng từ góc tường bên phải.
Nàng tự tay gieo từng hạt một.
Tiểu Hoa âm thầm cổ vũ cho ký chủ
"Ký chủ! Cố lên!"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, lấy Tiểu Hồng ra.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn đỏ tươi
"Tê tê tê tê tê?"
Yên Yên, muốn làm cái gì?
Tô Yên hỏi
"Em có thể dùng đuôi chọc mấy cái lỗ trêи mặt đất không?"
Tiểu Hồng nghe vậy, vươn đuôi, không chút do dự chọc chọc.
Làm xong, mặt đầy kiêu ngạo
"Tê tê tê tê tê?"
Là như vậy sao?
Tô Yên gật đầu
"Đúng vậy"
Tiểu Hồng thấy Tô Yên nói vậy, cơ thể càng đứng thẳng.
Nhìn xem, nó vẫn rất lợi hại nha~.
Tô Yên lại nói
"Em chọc một cái, ta liền ném một hạt vào."
Tiểu Hồng nghe xong, lập tức cảm thấy mình rất quan trọng, lập tức gật đầu
"Không thành vấn đề!"
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Đồng ý xong liền không hề hỏi phải chọc bao nhiêu cái.
Liên tục chọc.
Dần dần, Tiểu Hồng mới biết là Tô Yên đang trồng hoa.
Nó nhớ mình từng nhìn thấy cách trồng hoa của nông dân chuyên trồng hoa.
Tiểu Hoa tỏ vẻ thuần thục
"Tê tê tê tê tê"
Còn phải lấp đất lên, chờ đến trời mưa sẽ nảy mầm.
Kết quả là, Tiểu Hồng đầu tiên chọc một cái lỗ, sau đó Tô Yên cho hạt vào, Tiểu Hồng lại đảo đuôi qua lấy bùn đất lấp cái lỗ lại, giấu hạt giống đi.
Hai người phối hợp còn rất ăn ý.
Nửa canh giờ đã làm được ba luống.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị gieo được 181 hạt."
Tiểu Hồng đang làm rất say mê, bỗng Cổ Vương ở trêи đầu Tiểu Hồng nói
"Trốn đi."
Tiểu Hồng vừa nghe.
Lập tức bẹp, chui ngay vào cái lỗ mình vừa đào.
Ngay lúc Âu Dương Du đẩy cửa đi vào gian viện liền thấy một quang cảnh như này.
Thiếu nữ mặc quần áo vàng nhạt đứng ở ven tường, nàng ngồi xổm, không biết đang làm cái gì.
Nắng chiều e ấp phía Tây, hoàng hôn xẹt qua bầu trời làm đỏ rực một bên.
Nắng chiều tà ánh lên trêи mặt nữ tử, hiện lên một tia ửng đỏ, toát lên vẻ nhu mỹ chỉ có ở nữ nhi.
Âu Dương Du chắp tay sau lưng, giọng nói lạnh lùng
"Ngươi đang làm cái gì?"
Khi Âu Dương Du tiến vào, Tô Yên đã nhận ra, nhưng nàng vẫn tiếp tục gieo hạt giống rồi lấp đất vào.
Xong rồi mới thu túi tiền vào, đứng dậy.
Vừa nhấc đầu, nhìn thấy người đứng đối diện liền sửng sốt một chút.
Bởi vì không chỉ Âu Dương Du ở đây, mà còn có Tuân Cảnh.
Âu Dương Du một thân hắc y, lãnh ngạnh thiết huyết, mặt vô biểu tình đứng đó.
Bên cạnh, Tuân Cảnh bạch y, sơ lãnh tự phụ, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên tràn đầy thú vị.
Không nghĩ tới, thế nhưng lại gặp mặt.
Nàng đang làm gì?
Chôn đồ vật?
Sẽ là cái gì đây?
Chẳng lẽ là xác người?
Tuân Cảnh nghĩ.
Cũng chẳng trách được, từ sau lần gặp đó, Tô Yên đã để lại cho Tuân Cảnh một ấn tượng quá sâu.
Thế nên hắn luôn cho rằng đây là một nữ nhân xấu xa.
Một nữ nhân xấu xa rất thú vị.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên sửa sang lại tay áo.
Tiếp đó đi qua, nói
"Trồng hoa."
Âu Dương Du nghe, mi mắt nhếch một chút, như không tin.
Tuân Cảnh mặt mày ôn hòa, mở miệng
"Công chúa điện hạ tâm tình thật tốt."
Tô Yên gật đầu
"Cũng tạm."
Âu Dương Du nhìn Tô Yên, giọng lạnh lùng
"Là trồng hoa, cần gì phải che che dấu dấu đến nơi hẻo lánh này?"
Tô Yên nghiêm túc
"Ta không giấu giếm gì, đây là chỗ ở trước kia của bổn cung."
Âu Dương Du nhìn sân viện này, không quá tinh xảo, là một căn nhà cũ của phủ Trấn Nam Vương, nhưng đã được tu sửa, nhìn cũng tạm ổn.
Làm nơi ở cho vị công chúa này cũng được.
Nhưng trong mắt hạ nhân, vị công chúa này không được Vương gia coi trọng nên mới được phân tới nơi xa xôi như vậy.
Âu Dương Du liếc nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống người Tô Yên.
Định nói chuyện, Tô Yên lại nhanh hơn một bước.
Nàng nghi hoặc
"Tướng quân tìm ta là có chuyện gì?"
Ánh mắt Âu Dương Du lạnh băng
"Ngươi không biết?"
"Ngươi không nói làm sao bổn cung biết được?"
Âu Dương Du quan sát biểu tình của nàng, như đang xác thực độ chân thực trong lời nói kia.
Cuối cùng nói
"Bệ hạ Giang Lan quốc đã phái sứ thần tiến vào triều, nói bản vương không coi trọng mối liên hôn này, khắt khe với ngươi."
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghe xong
"Cho nên?"
Âu Dương Du trầm mặc.
Hắn cho rằng lời mình nói đã quá rõ ràng, thật không hiểu vị công chúa này là hồ đồ thật hay đang giả bộ.
Có tiếng cười vang lên bên cạnh, là Tuân Cảnh
"Công chúa điện hạ, tướng quân cảm thấy việc này là ngươi cố ý làm."
Cố ý dọn ra khỏi phủ, cố ý làm bệ hạ Giang Lan quốc phái người đến trước mặt bệ hạ nói ra chuyện này phát ra kháng nghị.
Muốn mượn chuyện này thu hút sự chú ý của Âu Dương Du.
Phải biết rằng, tuy Giang Lan quốc là một tiểu quốc ở bên cạnh Kim Vĩnh quốc nhưng muốn tới được kinh thành cũng phải mất một ngày.
Nhưng Tô Yên vừa dọn ra khỏi phủ, bên kia liền nhận được tin.
Tiếp đó liền tỏ vẻ kháng nghị với hoàng đế Kim Vĩnh quốc.
Như vậy, trừ bỏ nàng đã chuẩn bị từ trước thì không còn khả năng nào khác.
Tô Yên nghiêm túc
"Ta không làm"
"Chứng cứ đâu?"
"Vậy ngươi cũng không có chứng cứ chứng minh là bổn cung làm."
Âu Dương Du lại lần nữa trầm mặc.
Chỉ là khí thế quanh thân càng lạnh.
Dù sao hắn cũng là tướng quân chinh chiến sa trường, giơ tay nhấc chân toàn là sát khí.
Trái lại Tô Yên như không có gì, một chút biến hoá đều không có.
Tuân Cảnh bên cạnh nhìn, liền cảm thấy Tô Yên càng thú vị.
Bỗng thanh âm của Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng lên."
Tô Yên nghe, dời tầm mắt sang nhìn Tuân Cảnh, chớp chớp mắt.
Chỉ nghe Tuân Cảnh nói
"Nghe nói các tướng sĩ quân doanh có thể nói là võ công cao cường. Không biết ta có cơ hội chiêm ngưỡng một lần?"
Âu Dương Du nhìn Tuân Cảnh, nửa ngày sau nói
"Vương gia thân mình suy nhược, nếu chẳng may bị thương thì thật không dễ công đạo."
Tuân Cảnh ý cười gia tăng
"Nếu vô tình bị thương, thì cũng là bản lĩnh của tướng quân."
Lời qua tiếng lại, rõ ràng có thể nghe ra mũi nhọn ở bên trong.
Khí thế của Âu Dương Du được phóng ra, người khác ở trước mặt hắn hầu hết đều sẽ ảm đạm không ánh sáng.
Thế nhưng vị Vương gia Tuân Cảnh này cũng chẳng phải là người dễ đối phó.
Đề bút giết người, bày mưu tính kế, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Đây là cao thủ so chiêu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Triều đình chia làm ba phe.
Một là hoàng đế, một là Tướng quân Trấn Nam Vương, còn lại là vị Tuân Cảnh Vương gia này.
Giữa hai người, bất phân thắng bại.
Vì chức vị của hai người khác nhau nên không có xung đột nhiều.
Chỉ là cùng làm quan viên trong triều, ngẫu nhiên cũng có xảy ra chút xích mích nhỏ.
Có thắng có thua.
Đại khái, trong lòng hai người đều có tâm tư muốn đánh bại đối phương.
Tôn trọng nhau lại đấu đá không ngừng.
Bọn họ là đang ấp ủ chờ đợi thời cơ để có thể chính diện đấu tranh một lần.
Lúc đó ai sẽ lợi hại hơn đây?
Có lẽ, cả hai đều mong chờ ngày đó.
Ra ngoài sân, Kim Nhất cùng Tiểu Đào đang đợi ở bên ngoài.
Tiểu Đào thấy công chúa vẫn bình an, thở phào nhẽ nhõm.
"Công chúa điện hạ."
Kim Nhất cũng đi tới trước mặt Tuân Cảnh.
"Vương gia"
Tuân Cảnh nhìn Tô Yên đang chuẩn bị rời đi, hắn nói
"Không biết công chúa điện hạ có hứng thú đi quân doanh cùng ta không?"
Tô Yên dừng bước.
Thật ra thì nàng không có hứng thú xem người khác đánh nhau, nàng chỉ muốn trồng cho xong chỗ hạt giống trong túi tiền.
Nhưng, nếu hắn đã mời, vậy thì đi thôi.
Tô Yên gật đầu
"Được"
Âu Dương Du dời tầm mắt.
Đối với vị công chúa hoà thân này, hắn ít khi để ý.
Những nữ tử nhu nhược dường như chỉ cần dùng một chút lực là có thể vặn gãy cổ các nàng, hắn thực sự không có hứng thú.
Nhưng nếu Tuân Cảnh đã mở lời thì hắn cũng chẳng có ý kiến gì.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tiếp theo, mọi người cùng đến quân doanh.
Trong sân, Tiểu Hồng ở đó lúc lâu
"Tê tê tê tê tê?"
Tại sao Yên Yên vẫn chưa tới cứu mình?
"Tê tê tê tê tê?"
Yên Yên sẽ không quên mình đi, phải không?
Ý tưởng này vừa chợt loé lên trong đầu liền bị Tiểu Hồng phủ định.
Khẳng định sẽ không.
Nó rất quan trọng mà.
Vừa rồi nó còn giúp Tô Yên trồng hoa nữa.
Nhớ tới việc này, Tiểu Hồng liền vui vẻ hẳn.
Chắc là Yên Yên biết nó thích ăn hoa nên mới trồng.
Yên Yên để ý nó như vậy, khẳng định sẽ không quên nó được.
Tiểu Hồng cứ ở đó suy nghĩ miên man, cho đến khi Tô Cổ cắt ngang, ra tiếng
"Này, ngươi còn không đi ra? Muốn buồn chết ở trong này à?"
Thấy Tô Cổ nói vậy, Tiểu Hồng thò đầu ra, hi vọng có thể nhìn thấy Yên Yên, còn muốn được Yên Yên khen một câu.
Kết quả dạo một vòng.
Không có ai......
Tiểu Hồng liền thương tâm.
Thấp đầu rắn, héo bẹp.
Tô Cổ
"Thất thần làm gì? Đi thôi"
"Tê tê tê tê tê?"
Đi chỗ nào?
"Đi ra ngoài, mua đồ."
"Tê tê tê tê tê"
Nhưng chúng ta không có tiền.
"Sẽ có."
Tiểu Hồng nghe vậy liền phấn chấn.
Nghe Tô Cổ, khẳng định không sai.
Ân!
Sau đó, Tiểu Hồng hất đuôi chạy ra ngoài.
Một bên khác, đám người Tô Yên tới quân doanh.
Vừa đến cửa liền cảm nhận được khí thế nghiêm nghị, ngay cả một tên lính thủ vệ cũng có một loại phấn chấn oai hùng.
Thời điểm bọn họ tới vừa lúc thao luyện kết thúc, binh sĩ nhàn tản không có việc gì làm, đang ở chỗ đó tỷ thí.
Tô Yên vừa đi vừa hỏi
"Tiểu Hoa."
"Ký chủ?"
"Ta có thể trồng hoa ở chỗ này không?"
"Ký chủ, không thể."
Nghe vậy, Tô Yên đang quan sát khắp nơi liền thu hồi tầm mắt, từ trong túi lấy ra một viên kẹo.
Một màn này vừa vặn bị Tuân Cảnh bên cạnh nhìn thấy.
Tuân Cảnh rất tò mò, duỗi tay nhéo túi tiền của Tô Yên một chút.
"Bên trong là cái gì?"
Tô Yên bóc một nửa viên kẹo, cầm trong tay.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tầm mắt hai người đối diện nhau.
"Hạt giống hoa."
"Hạt giống hoa? Không phải là hạt dưa sao?"
Lúc nói, trong mắt Tuân Cảnh ảnh lên ý cười.
Đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy những thứ rơi vãi trêи mặt đất ở trong viện.
Tô Yên còn chưa nói, liền nghe Tuân Cảnh nói một câu
"Ăn hạt dưa và kẹo, công chúa thật sự trông không giống một tiểu thư khuê các."
Tô Yên sửa đúng
"Là hạt giống hoa hướng dương."
Tô Yên vì muốn chứng thực lời mình nói, nàng gỡ túi tiền ra cho hắn xem.
Bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra, cầm lấy túi tiền trong tay ước lượng vài cái, nói
"Công chúa định làm gì với chúng?"
Tô Yên nghiêm túc
"Trồng hoa"
Hai người đang nói chuyện thì có một giọng nói cắt ngang
"Tướng quân!"
Giọng nói này Tô Yên rất quen thuộc.
Chính là của lãnh phó tướng Trương Khắc.
Trương Khắc ôm quyền, hành lễ với Âu Dương Du.
"Đứng lên đi."
"Vâng"
Trương Khắc đứng dậy, chỉ là khi nhìn thấy Tô Yên ở phía sau Âu Dương Du, mày khẽ nhíu.
Đối với sự xuất hiện của Tô Yên ở quân doanh có chút bất mãn.
Nhưng khi hắn thấy Tuân Cảnh, lời muốn nói liền bị nghẹn lại.
Vốn dĩ muốn xua đuổi không cho người ngoài vào thăm.
Dù sao cũng chỉ là một công chúa của tiểu quốc phái tới hoà thân thôi, nàng có phải quá đề cao bản thân?
Trương Khắc vô tình nghe thấy Tống Trinh nói rằng sứ thần Giang Lan quốc gửi thư oán giận đến bệ hạ, liền đối Tô Yên từ bài xích rồi tới chán ghét.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tuy nhiên, Vương gia Tuân Cảnh cũng ở đây, hắn đành phải chịu đựng, không thể nói ra lời như vậy.
Trương Khắc mở miệng
"Tướng quân, bọn họ đang tỷ thí trêи võ đài. Tướng quân có muốn xem không ạ?"
Âu Dương Du nhìn Tuân Cảnh bên cạnh.
Tuân Cảnh chậm rãi nói
"Có thể thấy phong thái của binh lính Trấn Nam vương, là vinh hạnh của bổn vương."
Lúc này, Âu Dương Du mới mở miệng nói với Trương Khắc
"Dẫn đường"
"Vâng!"
Đoàn người liền đi dọc theo con đường đến thao trường.
Từ xa có thể nghe thấy tiếng la hét của binh lính.
Vừa vào liền thấy Tống Trinh một thân nam trang soái khí, tay cầm giáo đang đánh nhau với một tên lính.
Hai người động tác đều nhanh nhẹn sạch sẽ, Tống Trinh dù là nữ tử nhưng không hề rơi vào thế hạ phong.
Binh lính chung quanh hoan hô, rất nhiều người cổ vũ cho phó tướng Tống Trinh.
Có lẽ, với bọn họ, kiểu nữ nhân như vậy càng khiến họ ngưỡng mộ.
Có vẻ Âu Dương Du cũng chấp thuận những cuộc tỷ thí thế nà thường xuyên xảy ra ở doanh trại, .
Ít nhất, lúc mọi người thấy Âu Dương Du đến vẫn chưa hành lễ mà chỉ vội vàng nhường ra một chỗ trống cho tướng quân xem.
Ở giữa thao trường, chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Tống Trinh bị chậm một nhịp, không may bị thua.
Hai người thở hồng hộc.
Lúc này, mọi người đồng thời ôm quyền hành lễ
"Tướng quân!"
Thanh âm vang dội, làm người nghe cảm thấy tinh thần sảng kɧօáϊ.
Âu Dương Du lạnh nhạt nói
"Tiếp tục"
"Dạ!"
Tiếp theo, binh lính từng người bắt đầu tỷ thí.
Trương Khắc thấy Tống Trinh từ trêи đài đi xuống, nhịn không được tán thưởng một câu
"Phó tướng Tống Trinh thật không thua kém gì nam nhi a."
Tô Yên cúi đầu, toàn bộ sự chú ý của nàng đều dồn vào túi kẹo của mình.
Khi lấy kẹo, nhìn cổ tay trắng nõn và sạch sẽ của mình.
Thiếu thiếu cái gì đó thì phải?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ách, Tiểu Hồng đâu?
Tô Yên vừa nghĩ vừa cho viên kẹo vào miệng.
Hình như, , nàng bỏ quên Tiểu Hồng ở trong viện rồi.
A, nó sẽ không bị lạc mất chứ?
Nhưng nghĩ lại, Tiểu Hồng ở cùng với Tô Cổ, chắc sẽ không có chuyện gì.
Nghĩ xong, lực chú ý của Tô Yên trở lại.
Sau đó, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm nàng.
Tô Yên sửng sốt, nhìn xung quanh.
Trong đầu Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, Vương gia Tuân Cảnh nói ngài xem một màn nhiệt huyết sôi trào vừa rồi có đánh giá gì không."
Tiểu Hoa vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tống Trinh trong vòng đi ra, nói
"Tướng quân, Tuân Vương gia, công chúa điện hạ."
Lúc nói câu cuối, ánh mắt dừng trêи người Tô Yên.
Nàng ta mỉm cười, cảm xúc mạc danh hiện lên trêи khuôn mặt.
Trương Khắc bên cạnh bỗng nói
"Công chúa điện hạ muốn tỷ thí cùng ai? Nghe nói công chúa có thể làm thương khuôn mặt của nữ binh chúng ta. Phỏng chừng, công chúa điện hạ thân thủ bất phàm, không bằng ngài cùng phó tướng Tống Trinh của chúng ta giao thủ đi."
Trương Khắc đang nói chuyện ở đằng kia.
Tuân Cảnh bên cạnh Tô Yên vươn tay, ở trong túi tiền của nàng không ngừng quấy, như tìm cái gì đó.
Lúc nãy hắn nói muốn tự mình nhìn, sau đó vẫn luôn cầm túi tiền của nàng trong tay, vẫn chưa trả lại.
Tô Yên dời sự chú ý, nhìn Tống Trinh trước mặt, lắc đầu
"Không được."
Nếu nàng ta bị tàn phế thì làm sao bây giờ?
Trương Khắc ngữ khí không rõ,
"Công chúa điện hạ hà tất phải khiêm tốn? Ngài rất lợi hại."
Tô Yên nhìn Trương Khắc.
Người này, nói chuyện luôn kẹp dao giấu kiếm, âm dương quái khí, nghe vào làm người cảm thấy phiền.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tống Trinh ở bên cạnh nói
"Công chúa điện hạ, chúng ta lại gặp mặt. Lần trước, là ta vô lễ."
Tô Yên nhìn Tống Trinh
"Ta với ngươi, không cùng cấp bậc."
Cho nên, tại sao lại nói với ngữ khí bình đẳng như vậy?
Tống Trinh đứng hình, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí lắng xuống.
Phó tướng Trương Khắc bên cạnh mày nhíu chặt.
"Công chúa điện hạ muốn chơi tính tình công chúa thì nên trở về thì hơn. Nơi này là quân doanh, không có nhiều quy củ như vậy."
Tô Yên liếc nhìn Trương Khắc kia.
Một lúc sau,
"Ngươi vừa mới hỏi ta muốn chọn ai?"
"Công chúa điện hạ muốn chọn ai?"
"Ngươi."
Tô Yên nói xong, lại liếc mắt nhìn Tuân Cảnh một cái.
Túi tiền của nàng còn ở trêи tay hắn.
Hắn không nên đánh mất đâu.
Hạt hướng dương bên trong vẫn chưa trồng xong đó.
Trương Khắc không trả lời nhưng mắt đã sáng lên.
Hắn ta nhìn về phía Âu Dương Du, đợi mệnh lệnh.
Tống Trinh cười nói
"Chưa từng thấy trận đánh nào như vậy. Trương phó tướng, ngươi cần phải khiêm nhường chút, đừng để công chúa điện hạ bị thương.
Dù gì công chúa điện hạ thân kiều thịt quý, nào đã từng trải qua chuyện này?"
Trương Khắc nhìn Tống Trinh, trong mắt tràn đầy kính nể
"Toàn bộ nữ tử Kim Vĩnh quốc gộp lại, cũng không bằng phó tướng Tống Trinh."
Tô Yên chậm rì rì
"Sẽ không, dựa vào năng lực hiện tại của phó tướng Tống Trinh.
Nếu gộp tất cả nữ tử Kim Vĩnh quốc thành một để đối kháng, xác suất 90% phó tướng Tống Trinh sẽ kiệt sức, bị loạn quyền đánh chết."
Tô Yên vừa nói xong, toàn trường an tĩnh.
Tuân Cảnh đứng ở bên cạnh Tô Yên bật cười.
Nhìn nàng, trong mắt thú vị ngày càng đậm.
Đây là bảo bối nơi nào đến vậy.
Cách nói chuyện này, biểu hiện này, thật là bảo bối a.
Tuân Cảnh mở miệng
"Nếu công chúa điện hạ thắng, kim trâm kia, Tuân mỗ có thể suy xét trả lại."
"Thật sự?"
"Tất nhiên."
Hiện giờ, Vương gia Tuân Cảnh đã có lời, trận đánh này, không đánh không được.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Âu Dương Du nhìn về phía Trương Khắc
"Phải dừng đúng lúc."
Ánh mắt Trương Khắc sáng lên, tiếp đó ôm quyền
"Vâng!"
Nói xong liền đền giữa sân.
Tô Yên đi sau, nàng ăn mặc nhẹ nhàng, không mang theo mấy thứ trang sức châu báu mà chỉ mặc một thân vàng nhạt, lúc hành động cũng không gây trở ngại quá lớn.
Âu Dương Du biết Tô Yên có chút công phu nhưng vẫn rất tự tin vào binh sĩ của mình.
Thế nên vừa rồi mới dặn dò Trương Khắc phải biết dừng đúng thời điểm.
Tô Yên đi vào trong vòng, nhìn người đứng đối diện.
Người nọ tháo bội kiếm, nói
"Công chúa điện hạ có thể chọn một loại binh khí."
Tô Yên lắc đầu
"Không cần"
Đến lúc đó không cẩn thận giết chết hắn liền không ổn.
Trương Khắc vốn có nhiều bất mãn với Tô Yên, thế nên lúc đang đi vào sân, hắn ta nhìn Tô Yên, chậm rãi nói
"Phó tướng Tống Trinh không chỉ là niềm kiêu ngạo của quân doanh chúng ta, mà còn là niềm tự hào của nữ nhân các ngươi. Tại sao ngươi luôn xúc phạm nàng ấy hết lần này đến lần khác?"
Tô Yên trầm mặc.
Trương Khắc lại nói
"Công lao của nàng là dựa vào chính bản thân mình, chưa từng nhờ tới sự giúp đỡ của bất luận kẻ nào, tất cả đều do nàng tự mình nỗ lực từ bộ binh đi lên. Nàng không thẹn với lương tâm!"
Thanh âm của Trương Khắc đủ để toàn trường nghe được.
Và hiển nhiên người ở đây đều đồng ý với lời của Trương Khắc, hơn nữa còn tự hào về điều đó.
"Tống Trinh"
"Tống Trinh"
"Tống Trinh"
Mọi người bắt đầu hoan hô, gọi tên Tống Trinh.
Tống Trinh ở quân doanh uy tín rất cao.
Cơ bản, mọi người trong quân doanh đều ủng hộ nàng ta.
← Ch. 268 | Ch. 270 → |