Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới (1)
← Ch.246 | Ch.248 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Khi Tô Yên tỉnh lại, nhìn xung quanh.
Hoang vắng.
Mặt trời đỏ rực, bầu trời loang lổ sắc đỏ như một bức tranh vô cùng rực rỡ.
Nàng nhìn một vòng, đây hình như là một thôn trang, nhưng một bóng người cũng không có.
Gió thổi vô cùng lạnh lẽo, người nào nhát gan còn có thể sợ hãi mà nổi da gà.
Tô Yên ngửi thấy mùi máu tươi, nàng cúi đầu nhìn qua quần áo mình đang mặc trêи người, vải thô dệt bằng sợi bông cứng, còn rách nhiều chỗ, quần thô dày màu xám. Vừa nhìn liền biết những ngày qua nguyên thân sống không hề tốt.
Nàng hỏi
"Tiểu Hoa?"
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy Tiểu Hoa trả lời nàng.
Mất liên lạc?
Gió lạnh không ngừng thôi, nàng nghe loáng thoáng phía khu nhà cách đó không xa truyền đến âm thanh kêu rêи vô cùng thống khổ.
Mùi máu tươi càng lúc càng đậm.
Cái nơi này, thật quỷ dị.
Sau đó Tô Yên sờ soạng quanh người mình, muốn tìm một ít manh mối.
Trêи người chỉ có một đồng tiền treo bên hông và một tờ giấy màu vàng trong ngực, mặt trêи viết một chữ "LỆNH" đỏ thẫm, ngửi mùi, như là mùi máu.
Phía sau tờ giấy cũng không viết gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh vừa truyền tới, hình như là ở phía bên phải.
Nàng đi tới chỗ đó.
Bởi vì không thể xác định chính xác là chỗ nào, nên vừa đi vừa nhìn khắp nơi.
Cho đến khi "ầm" một tiếng, giống như có thứ gì đó đập vào cửa.
Tô Yên dừng bước chân, nhìn về phía tòa nhà kia.
So với những ngôi nhà xung quanh, tòa viện này xa hoa hơn rất nhiều.
Chắc chắn mùi máu tươi là từ trong viện này bay ra.
Nàng đi tới cửa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tí tách, tí tách, tí tách, một dòng máu tươi theo bậc thang lát đá xanh chảy xuống, như một dòng suối nhỏ, chảy không ngừng.
Bên trong còn vang lên giọng nói tuyệt vọng của nam nhân.
"Ầm" một tiếng.
Cửa tòa nhà mở ra, một người bò ra ngoài.
Cả người.... . đầy máu.
Mặc quần áo tơ lụa cao quý, tay đeo nhẫn ngọc, rõ ràng chính là một kẻ có tiền, tay đầy máu, lết người bò ra bên ngoài.
Vừa bò, vừa phát ra âm thanh hừ hừ sợ hãi.
Tô Yên không có cách nào hình dung được diện mạo của người kia, bởi vì... hắn không có mặt.
Da mặt đã bị lột sạch, máu tươi không ngừng chảy dọc theo cằm xuống đất.
Hình như còn bị mất cả lưỡi, trong miệng đầy máu.
Đôi mắt cũng trợn trừng lên, máu từ đáy mắt chảy ra ngoài.
Đây không còn dáng vẻ của một con người nữa, mà giống như quỷ lệ bò ra khỏi địa ngục.
Mặt Tô Yên lạnh tanh, sau đó nàng móc ra tờ phù chú màu vàng có chữ "LỆNH" ra khỏi túi
"Định"
Nói xong liền dán phù chú lên trán của người kia.
Nhưng hình như không có tác dụng, hắn vẫn run rẩy sợ hãi bò ra ngoài như cũ.
Tô Yên cúi đầu nhìn phù chú trong tay, cái này hẳn là phù chú đi.
Nàng đã nhìn qua, chính là dùng để trấn yêu trừ ma.
Nàng nhớ tới bộ phim truyền hình mình từng xem qua, đó là Tiểu Hoa mở cho nàng xem lúc nó được biến thành con người.
Lúc này đột nhiên có một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên từ trong nhà.
Tiếng cười này rất êm tai, nhưng trong tình huống này lại làm người ta sởn gai ốc.
Chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo trắng, cổ tay áo vén lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng đến bất thường, lục lạc treo bên hông phát ra tiếng vang, trêи người khoác áo lụa mỏng, phác họa dáng người thập phần quyến rũ.
Bên trêи chỉ mặc một chiếc áo yếm màu trắng, da thịt trắng nõn lấp ló lộ ra ngoài, làn váy của cô ta quét trêи mặt đất, không dính một chút máu.
Nữ tử vô cùng quyến rũ, nhất cử nhất động đều mang theo câu dẫn.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Lúc này mới để ý, bên trong viện, người chết nằm la liệt, tạp dịch, người hầu, thị vệ, tất cả đều nằm trong thính đường.
Người ăn mặc cao sang này chắc là chủ nhân của tòa viện, không có ai là ngoại lệ, tất cả mọi người đều đã chết hết.
Một đám người đều bị lột sạch da mặt, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nếu ai đó nhát gan, chắc chắn còn sợ đến mức lên cơn nhồi máu cơ tim.
Nữ nhân kia cúi người chào Tô Yên
"Tiểu nữ tên Họa Nhu, không biết.... ."
Cô ta do dự một lát, giống như có chút khó xử.
Sau đó ngẩng đầu lên, nói tiếp
"Không biết Hoạ Nhu có thể gỡ da mặt của ngài để mang thử một chút được không?"
Một nữ tử nhỏ nhắn ôn nhu lại nói ra câu nói làm người ta rét lạnh.
Tô Yên sờ sờ mặt mình, lắc đầu
"Không thể."
Nói xong, nàng móc ra một cái phù chú màu vàng dán vào đầu cô ta.
Nàng hô một tiếng
"Định"
Nhưng mà cái phù chú này vẫn không có tác dụng.
Chỉ thấy ả ta cười sằng sặc.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Họa Nhu mở miệng
"Nếu ngài đã ra tay với ta, vậy ta sẽ không khách khí."
Nói xong, ả nâng cánh tay trắng nõn lên, chớp mắt liền đánh úp về phía Tô Yên.
Tốc độ rất nhanh, người bình thường không thể có tốc độ như vậy được.
Chớp mắt liền xuất hiện gần sát Tô Yên, giọng nói Họa Nhu vẫn ôn hoà như trước
"Dung mạo của ngài, vô cùng thích hợp với ta."
Vừa dứt lời, móng tay nàng ta liền dài ra, gần chạm tới mặt Tô Yên.
"Phanh" một tiếng, Họa Nhu bị một lực đạo khổng lồ đánh ngã xuống mặt đất.
Cổ bị bóp chặt, bụng vô cùng đau đớn, giống như giây tiếp theo thôi cô ta sẽ bị Tô Yên bóp chết.
Mới đầu ả ta còn tưởng rằng nàng là một nữ nhân yếu ớt không có sức phản kháng, ai ngờ...
Họa Nhu vô cùng sửng sốt, sau đó giơ tay vuốt ve cánh tay Tô Yên.
Tiếng cười giòn như chuông bạc lại vang lên.
"Muốn bóp chết ta? Ngươi có thể thử xem."
Tiếng nói vừa dứt, "rắc" một tiếng, Tô Yên bẻ gãy cổ Họa Nhu.
Nàng buông tay ra, đứng lên, nhìn xung quanh.
Hình như, nên hỏi chuyện xong rồi hãng bóp chết cô ta mới đúng.
Nơi này là nơi nào nhỉ?
Tô Yên mờ mịt.
Người vừa bò ra cửa giờ đã nằm liệt trêи mặt đất, không biết còn sống hay đã chết.
Dù có tồn tại, cũng sống không được bao lâu.
Nàng đi vào bên trong.
Càng đi càng cảm thấy quái đản.
Có vấn đề ở chỗ nào nhỉ?
Nàng nhìn tay mình.
Hình như.... thân thể của nữ nhân tên Họa Nhu kia... vô cùng lạnh lẽo, còn có chút xanh xao hôi hám, không giống như người sống mà càng giống người chết hơn.
Vừa nghĩ đến đó, phía sau nàng bỗng nhiên truyền đến tiếng gào rít.
Một thân thể mặc y phục trắng toát nhưng khuôn mặt chỉ còn lại nguyên xương.... đánh úp lại phía nàng, móng tay dài ngoằng đỏ tươi như máu.
Cái thứ không biết nên gọi là gì này hẳn là Họa Nhu vừa bị nàng vặn gãy cổ.
Họa Nhu tấn công liên tiếp, giây tiếp theo
"Phanh"
Họa Nhu lại bị Tô Yên đạp cho một cước bắn vào tường.
Sợ cô ta không chết hẳn, Tô Yên còn cố ý dùng thêm sức, trực tiếp đá bay cô ta ra ngoài sân.
Tô Yên đứng im nhìn cái lỗ thủng to đùng bị nàng đá ra.
Ba giây sau, Họa Nhu lại lồm cồm bò dậy từ trêи mặt đất, chấp nhất đánh về phía Tô Yên.
"Phanh!"
Lại bị Tô Yên đá bay ra ngoài.
Cứ như thế lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Mỗi một lần Họa Nhu xông tới, Tô Yên lại dùng nhiều lực hơn lần trước.
Một lần lại một lần.
Rốt cuộc, đến khi trời tối, Họa Nhu không bò dậy được nữa.
Tô Yên cũng không buồn đi xem cô ta còn sống hay đã chết.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Không đúng, không thể dùng đến từ "còn sống" để hình dung.
Cô ta rốt cuộc là thứ gì?
Yêu?
Người chết?
Xác chết vùng dậy??
Những điều Tô Yên biết không thể giúp nàng phân biệt được thứ này rốt cuộc là gì.
Nàng đứng đó nhìn những người đã chết.
Tất cả đều bị lột sạch da mặt.
Nàng tiếp tục đi vào bên trong, đi một vòng xung quanh viện, xác định không còn một ai sống sót.
Đến lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ở trong góc có một thi thể giật giật.
Sau đó rêи rỉ lên tiếng
"Cứu mạng"
Tô Yên dừng bước, đứng im ở đó không động đậy.
Sau đó liền nhìn thấy một thằng nhóc đang cố đẩy những thi thể bên trêи để bò ra.
Cả người nó đều là máu, nó không lớn, khoảng chừng 12, 13 tuổi.
Đứa trẻ quỳ trêи mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rưng rưng
"Chị chị, cầu xin người, cứu... cứu ta với."
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó móc trong túi ra một viên kẹo, bóc ra ăn xong rồi mới nói chuyện
"Ngươi biết đây là đâu không?"
Đối với việc thằng nhóc này mong nàng cứu nó, nàng im bặt không nhắc tới.
Đứa trẻ gật đầu
"Nơi này là thôn Cổ Lĩnh."
Tô Yên lại hỏi
"Vì sao mọi người đều chết?"
Thằng nhóc run rẩy trả lời
"Bởi vì, bởi vì có một yêu quái chuyên lột da người tới đây!.
Ả, ả ta giết rất nhiều người."
Vừa nói, nó vừa run rẩy khóc nức nở, vòng tay ôm lấy hai chân, trông vô cùng đáng thương.
Tô Yên lại hỏi
"Làm thế nào để đi ra được chỗ này?"
"Đi theo hướng tây, cũng có một thôn, nhưng ta sợ người dân ở thôn đó cũng bị yêu quái lột da kia ăn thịt hết rồi."
Tô Yên gật gật đầu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Ừm, ta đi xem thử."
Nàng nói xong, xoay người muốn đi.
Thằng nhóc kia vô cùng sửng sốt
"Chị chị!!! Cầu xin chị mang ta đi cùng!"
Nói xong, liền muốn đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, lại ngã bịch xuống đất.
Thằng nhóc đành ngồi đó khóc không ngừng, tiếng khóc của nó rất lớn.
Tô Yên nhìn nhìn, nói
"Ngươi là thương tâm hay là sợ hãi?"
Thằng nhóc không nghĩ tới Tô Yên sẽ hỏi nó như vậy.
Nó ngẩng đầu lên
"Chị chị?"
Tô Yên lại hỏi
"Là thương tâm hay là sợ hãi?"
Nó run run
"Sợ hãi, cũng vô cùng khổ sở."
Tô Yên nhìn thoáng qua xung quanh, nghiêm túc nói
"Ta thấy ngươi có vẻ không sợ hãi một chút nào."
Lúc đầu nó khóc không ngừng, nhưng chỉ là vì tất cả những người xung quanh đều đã chết.
Với một người bình thường mà nói, cảnh tượng trước mắt này đủ khiến người ta sợ hãi, buồn nôn.
Nhưng thằng nhóc này chỉ đơn thuần là có chút thương tâm, thương tâm vì bọn họ bị giết.
Đối với cảnh tượng người chết thê thảm như thế này, độ tiếp nhận còn rất cao.
Thằng nhóc tỏ vẻ nghe không hiểu
"Chị chị đang nói cái gì vậy?"
Tô Yên chỉ chỉ chân hắn
"Ngươi sợ tới mức mềm cả chân, hay là không đi nổi?"
Lúc nó vừa có ý định muốn đứng lên, tư thế vô cùng kỳ quái.
Ách.... có chút giống như lúc Tiểu Hồng uốn éo cái thân mình của nó thành hình chữ S mà đi.
Thằng nhóc cúi đầu xuống, cười ha hả
"Ai da, bị phát hiện mất rồi."
Vừa dứt lời, nó liền biến nguyên hình, đôi chân biến thành cái đuôi rắn.
"Tê tê tê tê tê"
Phun lưỡi rắn công kϊƈɦ Tô Yên.
Tô Yên nhìn.
Là loài rắn có độc.
Sau đó nàng lắc lắc cái tay.
Con rắn kia nhe răng nanh có độc ra định cắn Tô Yên, nhưng lại cắn vào một thứ vô cùng lạnh lẽo có hoa văn đen hồng đan xen.
"Bang" một tiếng, Xà Nam bị một vật vô cùng to khoẻ đập ngã dúi dụi trêи mặt đất.
Còn chưa kịp phản ứng lại.
"Bang bang bang" vật kia liên tục đập nó thêm mấy nhát, thiếu chút nữa đập nó tới mức hôn mê luôn.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Một hồi lâu sau, thấy mình cũng không bị đập nữa, Xà Nam ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì
Chỉ thấy một cái đầu rắn khổng lồ xuất hiện trước mắt nó.
"Tê tê tê tê tê"
Cái lưỡi rắn đỏ tươi phun phì phì
"Bang" một cái nữa, Xà Nam ngất xỉu.
Nhìn thế này liền biết Xà Nam mới biến thân chưa được bao lâu, hai cái chân còn chưa cử động linh hoạt, cho nên vừa gặp tình huống khẩn cấp, một giây sau liền biến thành xà nhân.
Tiểu Hồng đắc ý quơ quơ đầu, nhanh chóng thu nhỏ thân thể rồi biến thành xà nhân, vui vẻ hô
"Yên Yên!!"
Tô Yên nhìn con rắn kia, rồi quay ra nhìn Tiểu Hồng.
"Con rắn này có vẻ rất yếu ớt."
Tiểu Hoa lắc lắc cái đuôi
"Em là lợi hại nhất."
Tô Yên nghi hoặc
"Vì sao nó có thể biến ra hai chân, mà em vẫn không biến được?"
Tiểu Hồng bị những lời này của Tô Yên chọc đúng nỗi buồn trong lòng thì cảm thấy vô cùng uỷ khuất.
Ôm lấy cái đuôi của mình, vô cùng đáng thương nói
"Yên Yên! Chị hư!"
Tô Yên thấy Tiểu Hồng trông rất khổ sở, nàng cũng không cố ý muốn rạch vào vết sẹo trong lòng nó.
Chỉ là chân thành nghi hoặc một chút.
Con rắn nàng nuôi lâu như vậy còn không luyện ra được một đôi chân???
Đang nói, Tô Yên hỏi
"Tô Cổ đâu?"
"Hắn không muốn ra."
"Đang ngủ?"
Tô Cổ có vẻ lại muốn ngủ đông.
Nói chuyện với Tô Yên một lúc, Tiểu Hoa liền ném chuyện biến thân ra sau đầu.
Nháy mắt liền quậy như rồng như hổ, quấn lấy Tô Yên.
Tiểu Hồng bị một đồ vật gì đó trêи đầu Tô Yên thu hút lực chú ý.
"Ơ! Yên Yên, trêи đầu chị có cái gì đó lấp lánh kìa."
Tô Yên nghi hoặc, sau đó nói
"Lấy nó xuống đi."
Tiểu Hồng định nâng cái đuôi lên để lấy, nhưng lại nhớ ra
Ủa, mình có tay mà???
Liền giơ tay lên lấy cái thứ trêи đầu Tô Yên xuống.
Tiểu Hồng nói
"Yên Yên, là một cây trâm hình hoa đỏ thẫm."
Tô Yên nhìn đồ vật kia.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Là một cây trâm, phần đầu được điêu khắc thành hình bông hoa bỉ ngạn đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
"Ký chủ, ký chủ!!"
Tô Yên nghe loáng thoáng có tiếng gọi, nhìn xung quanh một vòng.
Lại nghe thấy tiếng gọi
"Ký chủ, ký chủ!!"
Mỗi lần âm thanh này vang lên, cây trâm sẽ phát sáng.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng
"Em có nghe thấy gì không?"
Tiểu Hồng mờ mịt nhìn khắp nơi
"Có cái gì đâu?"
Tiểu Hồng cho rằng Xà Nam nằm bên cạnh cái đuôi của mình tỉnh lại, mở miệng nói gì đó.
Muốn cho Xà Nam hoàn toàn im miệng, Tiểu Hồng lại đập cho nó một cái nữa.
Tô Yên thấy lực chú ý của Tiểu Hồng đã chạy đi chỗ khác, nàng đưa cây trâm tới gần lỗ tai Tiểu Hồng.
"Có nghe thấy âm thanh gì không?"
Tiểu Hồng mê mang
"Cây trâm thành tinh?"
Tô Yên đưa cây trâm tới gần lỗ tai của mình, sau đó liền nghe thấy cây trâm thật sự truyền tới âm thanh
"Ký chủ, ký chủ, là Tiểu Hoa, là Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ở cây trâm!"
Tiểu Hoa sợ nó chỉ giải thích muộn một chút nữa thôi sẽ bị ký chủ vứt bỏ.
Tô Yên nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa, bèn nhìn chằm chằm cây trâm trong chốc lát.
Nghi hoặc
"Vì sao em lại ở trong đó?"
Tiểu Hoa tủi thân thiếu chút nữa liền khóc
"Em cũng không biết, chỉ biết là bị thứ gì đó hút đi. Lúc hoạt động trở lại, muốn liên hệ với ký chủ, mới phát hiện không liên hệ được."
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, nhớ lại tình huống trước lúc mình tới đây.
Lần xuyên tới vị diện này quá bất ngờ.
Nàng nhớ rõ, bởi vì Tiểu Hồng chơi bốc thăm trúng thưởng nhận được một món quà lớn.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Sau đó, mở hộp quà ra liền thấy một đóa hoa Bỉ Ngạn, nghe Tiểu Hoa nói, đó chính là chìa khóa để tới Minh Giới, còn chưa kịp suy nghĩ điều gì, đã bị đưa thẳng tới đây.
Tô Yên nghĩ đến đóa hoa Bỉ Ngạn kia, lại nhìn cây trâm.
Cây trâm này, rất mĩ diễm, giống hệt với đóa Hoa Bỉ Ngạn nàng nhìn thấy ở trong không gian.
Nàng duỗi tay, sờ lên cây trâm.
Hoa văn vô cùng rõ ràng, sinh động như thật.
Một lúc lâu sau, nàng mới hỏi
"Tiểu Hoa, em biết đây là nơi nào không?"
"Ký chủ, Tiểu Hoa cũng không biết."
Tiểu Hoa im lặng một chút, sau đó lại nói tiếp
"Lúc trước Tiểu Hoa chưa kịp nói với ký chủ, hộp quà kia còn có một thứ nữa."
"Là cái gì?"
"Một quyển bút ký."
"Đọc nghe thử xem."
"Hoa Bỉ Ngạn, loài hoa duy nhất mọc trêи đường tới địa ngục.
Nếu nghĩ thông suốt muốn tới Minh Giới, cần đến bờ đối diện với biển hoa."
Đọc xong, Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ, vốn dĩ trong quyển bút ký này chỉ có một câu này, nhưng lúc ký chủ đánh Họa Nhu kia, trêи bút ký lại xuất hiện thêm mấy chữ."
"Chữ gì?"
"Đưa linh hồn quá cố về nơi nên đến, cổng lớn Minh Giới đón linh hồn trở về."
Tô Yên nghe xong, cúi đầu nhìn Xà Nam đang nằm trêи mặt đất.
Mở miệng
"Tiểu Hồng, em nhìn xem máu của nó có màu gì?"
Tiểu Hồng nghe Tô Yên nói vậy
Nhìn màu máu?
Sau đó, Tiểu Hồng dùng cái đuôi nhấc Xà Nam lên khỏi mặt đất rồi ném xuống
"Bịch" một tiếng, Xà Nam rơi mạnh xuống đất. Trêи đầu nó lập tức máu chảy đầm đìa.
Tiểu Hồng nói
"Yên Yên, là màu đỏ."
Tô Yên nhìn, nói
"Nó là vật sống."
Tiểu Hồng nghe thấy, vội vàng gật đầu tiếp lời
"Đúng vậy, vẫn còn thở."
Tiểu Hồng nhớ tới việc Tô Cổ trước khi ngủ đông đã giao phó cho nó, muốn nó ngoan ngoãn nghe lời Tô Yên, không được quấy rối.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Yên Yên nói gì cũng đúng.
Tiểu Hồng thừa dịp Tô Cổ không ở đây, muốn thay đổi hình tượng da dày thịt béo, suốt ngày ăn, không biết làm gì của nó với Yên Yên.
Nó cũng muốn trở thành người thông minh như Tô Cổ vậy.
Đưa linh hồn quá cố về nơi nên đến, cổng lớn Minh Giới đón linh hồn trở về.
Linh hồn quá cố không phải nói Họa Nhu sao? Vậy là muốn đưa cô ta rời khỏi nơi này trở về nơi nên về?
Một cái linh hồn thì nên trở về đâu? Về địa ngục sao?
Nghĩ như vậy, Tô Yên đi ra ngoài.
Tiểu Hồng mê mang, vội vàng mở miệng
"Yên Yên, chị đi đâu vậy?"
"Đi tìm đồ."
"Ơ, vậy, vậy con rắn này thì sao?"
"Mang nó đi theo, chờ nó tỉnh, hỏi nó chút chuyện."
"Vâng."
Tiểu Hồng nghe Tô Yên nói xong, túm lấy cái đuôi của Xà Nam, kéo nó đi theo, cũng không thèm để ý xem nó có ổn không, liệu có chết không.
Những chuyện này thật sự không nằm trong phạm vi mà Tiểu Hồng có thể suy nghĩ được.
Thật xấu hổ, Tiểu Hồng từ lúc sinh ra, bởi vì da dày thịt béo nên rất ít bị thương. Cái kiểu cọ xát hai, ba cái đã đổ máu như thế này, Tiểu Hồng thực sự không thể hiểu nổi.
Một canh giờ sau, sắc trời đã tối đen.
Trăng hôm nay vừa tròn vừa sáng, ánh trăng bạc chiếu trêи mặt đất, chiếu lên người Tô Yên đi phía trước.
Bỗng nhiên, Tiểu Hồng đi đằng sau lên tiếng
"Yên Yên, con rắn này hình như không thở nữa, làm sao bây giờ?"
Tiểu Hồng vốn dĩ không muốn nói ra, chỉ cảm thấy hơi thở của con rắn này càng ngày càng yếu, nếu không nói với Yên Yên, nhỡ xảy ra chuyện gì, sợ là sẽ bị Yên Yên đánh.
Tô Yên dừng bước chân, quay đầu lại.
Ánh mắt dừng ở trêи người Xà Nam, sau đó liền bị một đường máu uốn lượn phía sau hấp dẫn.
Cả đoạn đường đã đi qua, toàn là máu của Xà Nam chảy ra.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hai canh giờ, mất nhiều máu như vậy mà vẫn còn thở, con rắn này mạng cũng lớn ghê.
Nàng ngồi xổm xuống xem vị trí bị thương nặng nhất của Xà Nam.
Là ở gáy, hình như bị rách ra.
Nàng lật nó lại, da rắn phía sau lưng nó đều đã bị mài mòn, máu me nhầy nhụa, trông vô cùng thảm.
Tiểu Hồng lặng lẽ buông lỏng bàn tay, giống như biết mình làm hỏng chuyện, vội vàng lùi ra sau một bước, muốn tìm một chỗ để trốn đi.
Tìm nửa ngày cũng không tìm được, lúc này mới nhớ ra, trước kia nếu xảy ra chuyện gì, nó chỉ cần trốn sau lưng Tô Cổ là được, hắn đều sẽ giúp nó xử lý tốt.
Nhưng, Tô Cổ đã đi ngủ đông mất rồi, chỉ còn lại có một mình nó.
Nhưng... nó không hề biết con rắn này lại yếu ớt như vậy, không thể kéo đi.
Từ trước đến giờ nó cũng không bị thương, cũng rất ít khi chảy máu, đừng nói chỉ là cục đá ném qua, dù có là đao đâm kiếm chém, nó cũng không chảy máu.
Năm đó bị một tên thúi tha chọc thủng cái đuôi, đều đã qua rồi. Hiện tại, da nó dày tới mức nó cắn cũng không thủng.
Ừm, rất cường đại.
Tô Yên chưa từng vào vai bác sĩ thú y, thế cho nên cũng không biết phải làm sao.
Nên cứu nó như thế nào?
Nàng hỏi Tiểu Hồng
"Tiểu Hồng, nên cứu con rắn này thế nào?"
Nàng nói nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng trả lời.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Hồng rối rắm đứng đó cầm lấy cái đuôi, đắm chìm vào thế giới của riêng nó.
Tô Yên lại gọi
"Tiểu Hồng?"
Tiểu Hồng ngẩng đầu, lập tức nói
"Yên Yên, em không biết nó lại yếu ớt như vậy, em cũng không muốn vậy!!"
Giọng nói của nó còn có chút hoảng loạn.
Tô Yên nhìn nó, lên tiếng
"Em cảm thấy chuyện này là mình làm sai sao?"
Tiểu Hồng do dự một chút rồi gật gật đầu.
"Nhẽ ra em nên nhẹ tay với nó hơn một chút."
Nếu cho Tiểu Hồng một cơ hội nữa, Tiểu Hồng hứa sẽ xuống tay nhẹ nhàng hơn.
Tô Yên nghiêm túc nói
"Nếu em cảm thấy áy náy, biết mình đã làm sai thì nên nói xin lỗi."
Tiểu Hồng mê mang, sau đó chậm rì rì mở miệng
"Thật xin lỗi."
Nói xong, nó mới hỏi
"Em làm sai rồi sao?"
Tô Yên lắc đầu
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Nó là kẻ địch, nhưng ta muốn hỏi nó một vài chuyện. Cho nên, chỉ cần nó còn thở, còn nói chuyện là được. Nói như vậy thì em không sai."
Tiểu Hồng nghe xong, lập tức vui vẻ ôm lấy cái đuôi của mình âu yếm.
Vui quá, nó không làm sai nha~.
Không cần hỏi cũng biết nó đang rất vui vẻ.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, căn cứ vào các tư liệu, vết thương trí mạng của loài rắn là vị trí bảy tấc. Cho nên, chỉ cần nó không bị thương ở vị trí đó, thì vết thương ở những nơi khác một thời gian sau sẽ tự lành."
Tô Yên nghe xong, cúi đầu nhìn Xà Nam.
Tiểu Hoa nói hẳn là đúng, vậy thì nàng cũng không cần cứu nó, nghe Tiểu Hoa là được.
Sau đó liền mặc kệ Xà Nam nằm trêи mặt đất.
Nàng dựa vào cây đại thụ, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đúng lúc này, ở phía xa xa bỗng nhiên truyền tới tiếng đàn tranh.
Tiếng đàn trầm bổng trong cảnh đêm như vậy, vô cùng hợp ý.
Nghe một hồi, Tiểu Hồng cảm thấy có chút buồn ngủ, sau đó tung tăng chạy đến bên cạnh cây đại thụ, lát sau liền ngủ luôn.
Tô Yên cũng nhắm hai mắt lại, tiếng đàn vẫn réo rắt như gần như xa, rồi không biết đã ngừng lại từ lúc nào.
Một dáng người mang theo ánh trăng, dạo bước đi tới. Quần áo đỏ rực thêu họa tiết bằng tơ vàng, chân đeo ủng màu đen viền vàng, cổ áo mở rộng, ăn mặc vô cùng lỏng lẻo, giống như chỉ cần kéo nhẹ một cái, quần áo liền rơi hết ra.
Là một nam nhân, hắn dùng một cây trâm cài cố định búi tóc đen sau đầu, khuôn mặt kinh diễm tuấn mỹ, xuất hiện trước mặt Tô Yên.
← Ch. 246 | Ch. 248 → |