Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 245

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 245
Nam chủ hắn luôn là tự bế (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Rất nhanh liền tới buổi tối.

Cửa chính khách sạn Hoàng Gia.

Tô Yên ngồi trong một chiếc xe màu đen xuất hiện trước cửa, nhưng cô không xuống xe, Cố Ngu vẫn ngồi im bên cạnh cô.

10 phút sau, cửa xe mở ra, một người ngồi vào trong.

Tô Kiêu Lôi vừa ngồi vào xe, nhìn thấy Cố Ngu, sắc mặt liền đen xì.

Lúc này, quan hệ huyết thống bỗng dưng phát huy tác dụng, trong đầu Tô Kiêu Lôi hiện lên ý nghĩ

"Chị kêu em tới, không phải là vì hắn đi?"

Trong ánh mắt còn mang theo hy vọng. Đại khái là hy vọng người chị này vẫn còn chút nhân tính.

Cho đến khi Tô Yên mở miệng, đập nát chút hy vọng nhỏ nhoi của hắn.

"Chị có chút việc cần phải làm, phải đi gặp một người. Em để ý hắn."

Tô Kiêu Lôi hít sâu một hơi, nhăn mặt, không tình nguyện

"Ở trong mắt chị, em chỉ có tác dụng như thế này thôi sao?"

Tô Yên mờ mịt

"Bằng không thì sao?"

Tô Kiêu Lôi trầm mặc.

Nửa ngày sau, hắn lại lần nữa hỏi

"Đi đâu? Bao giờ thì về?"

Cố Ngu trầm mặc từ đầu đến cuối, khó có khi lại chen ngang

"Đi gặp một người đàn ông."

Hắn chậm rì rì nói ra. Trong mắt còn mang theo chút cảm xúc khó tả, gắt gao nắm chặt tay Tô Yên không chịu buông.

Vốn dĩ Tô Kiêu Lôi đối với loại việc giống như mẹ trông con thế này cũng không tình nguyện lắm. Nhưng, vừa nghe thấy Cố Ngu nói Tô Yên muốn đi gặp đàn ông, cậu liền nhướng mày, vô cùng sảng kɧօáϊ đáp ứng

"Được rồi, em sẽ để ý hắn."

Tô Kiêu Lôi nhìn Cố Ngu, hai người nhìn nhau tóe lửa, vô cùng ghét bỏ đối phương.

Tô Yên rời đi. Nhìn tin nhắn của Hoa Duyên gửi đến trêи di động, phòng 8678 khách sạn Hoàng Gia.

Cô đeo khẩu trang, đội mũ, đi vào bên trong.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, xung quanh có paparazzi đang rình bên ngoài."

Tô Yên gật gật đầu

"Ừ"

Đáp lời Tiểu Hoa xong, Tô Yên tiếp tục đi vào bên trong. Đi vào thang máy, bấm tầng 8.

Cô không lập tức đi vào, mà đứng ở hành lang gọi điện thoại. Rất nhanh, bên kia liền có người bắt máy.

Cô gọi điện thoại cho Hoa Duyên nhưng người nghe lại là Hoa Châu.

"Alo"

Tô Yên mở miệng

"Hoa Duyên đâu?"

"Anh ấy đang tắm rửa a ~ Tô nữ sĩ."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Trong giọng điệu Hoa Châu mang theo chút đắc ý của kẻ chiến thắng.

Trong cuộc cạnh tranh vì tình yêu này, ả là người thắng cuộc.

Tô Yên lại lần nữa nói

"Vậy bảo hắn tắm rửa nhanh rồi tới đây. Tôi không có thẻ phòng 8678."

Dứt lời, bên kia điện thoại liền im lặng.

Một lúc lâu sau, Hoa Châu nghiến răng nghiến lợi, dùng giọng điệu tức muốn hộc máu mà không thể làm gì, nói với Tô Yên

"Tô Yên, mệt cho cô cũng là một đại minh tinh, cô không biết mất mặt sao? Không phải tôi đã nói với cô, anh Hoa Duyên là của tôi sao?"

Im lặng trong chốc lát, Tô Yên trả lời

"Cô không biết xấu hổ thì cũng không nên nghĩ rằng tôi cũng không biết xấu hổ giống như cô."

Hoa Châu khó thở

"Cô!!"

Tô Yên lại nói

"Tôi cho hắn một tiếng, tôi chờ hắn ở nhà ăn của khách sạn, nhớ nói với hắn."

Nói xong, cô liền tắt điện thoại, sau đó đi xuống tầng trệt.

Tiểu Hoa bị Tô Yên làm cho phát ngốc

"Ký chủ?"

"Ừ"

"Tiểu Hoa còn cảm thấy ký chủ sẽ làm lớn mọi chuyện cơ."

"Chuyện vốn dĩ không lớn."

"Vậy ······ ký chủ có thể nói cho em hiểu đây là chuyện gì không??"

Tô Yên móc ra một cái kẹo sữa dâu, nhai mấy cái.

"Hắn hẹn ta 9 giờ tối đến phòng."

"Đúng vậy"

"Bên ngoài có paparazzi chờ."

"Đúng"

"Paparazzi sẽ không bao giờ biết trước ta sẽ đến đây. Chắc chắn là có người khác báo tin. Chuyện tối nay, vốn chỉ có ta và hắn biết. Ta không nói ra ngoài. Cho nên, paparazzi là hắn tìm tới."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa nghe xong, nghi hoặc

"Hắn ta vì sao lại muốn tìm paparazzi?"

"Muốn chứng thực chuyện đính hôn."

Tô Yên nghiêm túc nói

"Ta đã tìm hiểu qua, cùng một phòng khách sạn, buổi tối, một nam một nữ, ở lại thời gian dài, ... Đó là những từ ngữ mấu chốt mà mấy tờ báo lá cải thường dùng để đưa chuyện quan hệ tình yêu hay bạn tình của minh tinh ra ánh sáng."

"Sau đó thì sao?"

"Nếu ta và Hoa Duyên một trước một sau cùng vào một phòng, lại vào lúc 9h tối, ở trong phòng thời gian lâu một chút, bị paparazzi chụp được. Cho dù chuyện ta với hắn yêu đương là giả thì cũng không thể phủi sạch được quan hệ. Sau đó, khẳng định sẽ phải diễn một vở kịch đính hôn ngọt ngào cùng hắn ta."

"Vậy sao ký chủ phải đáp ứng đến đây??"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Hắn ta cùng Hoa Châu mới là bạn tình."

"Đúng vậy"

"Hắn rất muốn nổi tiếng."

"Đúng đúng"

"Mọi người lại muốn biết chân tướng sự việc."

"Ách, ký chủ, chị muốn đưa mối quan hệ của bọn họ ra ánh sáng sao?"

"Dám làm thì phải dám chịu."

Tô Yên nghiêm túc nói.

Nghe nó lại hợp lý quá đấy chứ.

Nếu quan hệ của hai người thật sự bị phát hiện, sợ là tiền đồ của cả hai sẽ bị phá huỷ triệt để.

Hừ, ai bảo bọn chúng tính kế ký chủ!

Quả báo!!

Vừa nói, Tô Yên vừa đi xuống dưới lầu.

Gọi một ly nước trái cây, ngồi im ở trêи ghế ngoan ngoãn uống từng ngụm, từng ngụm.

Tiểu Hoa nhìn ký chủ nhà mình.

Lúc ký chủ an tĩnh như thế, nhìn thật sự rất giống bé ngoan a. Vô cùng dịu dàng, dễ gần.... . trông cũng rất dễ bị bắt nạt.

Nhưng càng về sau, dung lượng não của ký chủ ngày càng tăng, Tiểu Hoa thật sự không thể đoán được suy nghĩ của ký chủ nữa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tiểu Hoa nhịn không được, lại hỏi

"Ký chủ, vừa nãy chị cố ý gọi điện cho hắn ta sao?"

"Đúng."

"Vì sao chị biết chắc chắn Hoa Châu sẽ là người nghe điện thoại?"

"50% xác suất."

Đã qua 8 rưỡi, hẳn là hắn đã trở về nhà. Hơn nữa, nếu mọi chuyện diễn ra theo ý của hắn, Hoa Châu khẳng định sẽ giận dỗi, vậy trước tiên hắn sẽ phải tới để dỗ dành, an ủi cô ta.

Lúc này hai người họ hẳn là sẽ ở bên nhau, dù Hoa Châu không nhận điện thoại thì Hoa Duyên cũng sẽ nhận, vậy Hoa Châu khẳng định sẽ nhận thấy điều bất thường.

Hoa Châu có ɖu͙ƈ vọng độc chiếm rất lớn với Hoa Duyên, lại không có cảm giác an toàn, tất nhiên sẽ không để cô và Hoa Duyên đơn độc ở chung một chỗ, khẳng định sẽ đến phá đám.

Cách nói chuyện, làm việc hay chỉ đơn giản là nụ cười của Hoa Duyên cũng mang theo cảm giác cưỡng chế, ra mệnh lệnh, đó là tính cách điển hình của người làm lãnh đạo. 90% hắn sẽ không nói với Hoa Châu.

Cô suy luận như vậy lại vô cùng logic, cũng dựa trêи cơ sở phát triển của sự việc.

Tô Yên giải thích đại khái một chút cho Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa nghe xong, vô cùng sửng sốt.

Ha! Trách không được lại muốn hạn chế dung lượng não của ký chủ, mới có hơn nửa dung lượng não đã suy nghĩ được như vậy, nếu đầy thì không biết sẽ ra sao?

"Ký chủ, làm sao chị lại nghĩ được sâu xa như vậy??? Chị thật lợi hại!!!"

Tô Yên lắc đầu

"Không khó."

Không khác biệt lắm với việc làm đề toán học. Liệt kê những điều đã biết, theo logic và tính cách nhân vật, tìm ra những nhân tố không xác định, dựa vào các cơ sở khách quan suy luận những điều sẽ diễn ra trước đó hoặc sẽ xảy ra sau này.

Lại phân tích xác suất lớn nhỏ một chút, trêи cơ bản sẽ hiểu người có tính cách như vậy đối với sự việc phát sinh sẽ làm chuyện gì.

Chỉ cần cô muốn, còn có thể suy luận ra rất nhiều điều khác. Đây là dựa trêи phán đoán của cá nhân, không xen lẫn chút tình cảm riêng tư nào.

Trước kia khi cô còn chưa bị hạn chế dung lượng não, rất nhiều điều người khác muốn nói, cô đều có thể đoán trước.

Từ lúc cô bắt đầu dùng loại phương pháp suy luận này, bất kỳ điều gì cũng không thể chạy thoát. Có chút nhàm chán, cái gì cũng có thể suy luận ra được, liền cảm thấy không còn vui vẻ nữa.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cho nên trước kia cô mới lạnh như băng, sống như người máy biết thở.

Cho đến khi Quân Vực xuất hiện.

Hắn rất khó hiểu, lì lợm la ɭϊếʍ, lại còn hay giận dỗi cô. Thấy cô không có phản ứng gì sẽ lại chạy tới dính lấy cô, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Làm cho tay chân cô luống cuống, liên tiếp lui về phía sau, còn chưa kịp suy nghĩ được gì, hắn đã trở thành một người rất quan trọng với chính mình.

Tô Yên khuấy loạn ly nước trái cây, chìm vào cảm xúc của bản thân.

Tiểu Hoa còn đang sửng sửng sốt sốt, nỗ lực lý giải những điều ký chủ vừa nói.

Kỳ thật nó không hiểu lắm, vẫn mơ mơ màng màng, nhưng lại cảm giác ký chủ vô cùng lợi hại.

"Ký chủ thật là lợi hại!!"

Tiểu Hoa cảm thán.

Câu nói này, đương nhiên là có tình cảm chân thật của nó.

Tiểu Hoa lại hỏi

"Ký chủ, sao chị lại biết hắn sẽ gọi chị đến phòng khách sạn? Vạn nhất hắn ta không làm như vậy thì sao?"

Tô Yên cắn cắn ống hút, nói

"Ta nói với hắn, tìm một địa điểm kín đáo, không bị paparazzi chụp lén."

Tiểu Hoa mờ mịt

"Cho nên?"

"Ngoại trừ ở nhà, thì chỉ còn khách sạn. Hơn nữa, đây cũng chính là nơi hắn ta muốn."

Vừa khéo được Tô Yên cho hắn tùy chọn địa điểm. Tất cả đều thuận lợi, nước chảy thành sông

Tiểu Hoa lúc này liền an tĩnh. Không biết có phải nó cảm thấy tự ti vì bản thân là một cái hệ thống mà lại ngốc đến thế. Im lặng thật lâu, không nói lời nào.

Tô Yên ở nhà ăn bên dưới uống nước trái cây. Mãi cho tới 9h đúng, cô mới rời nhà ăn đi lên trêи.

Vào thang máy, bấm tầng 8.

"Tinh" một cái, cửa thang máy mở ra.

Tô Yên nhìn thấy một cái đầu rụt vào bên trong ở chỗ ngoặt.

Đằng kia là phòng 8678. Vừa nghĩ ngợi, cô vừa đi tới phòng, cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, trong phòng truyền ra thanh âm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Khi cô thấy cửa phòng khép hờ, đã nghe thấy tiếng nói làm nũng

"Anh Hoa Duyên, Châu Nhi rất nhớ anh."

Dưới ánh đèn, chỉ thấy Hoa Châu khuôn mặt buồn bã, ôm chặt lấy Hoa Duyên.

Mà Hoa Duyên bị bất ngờ, vô cùng sửng sốt, theo bản năng liền vòng tay ôm lấy Hoa Châu, xoa đầu cô ta.

"Châu Nhi sao lại tới đây? Sao lại không nghe lời anh như vậy?"

Tô Yên đứng ở cửa phòng nhìn cảnh này. Cô quay đầu, nhìn về phía chỗ ngoặt cuối hành lang dài, chỗ đó lộ ra mấy cái camera.

Tô Yên vẫy vẫy paparazzi, ý bảo bọn họ mau tới đây.

Nhóm paparazzi sửng sốt, quay đầu nhìn nhau. Do dự một lúc, vẫn vội vàng xách máy quay chạy tới chỗ Tô Yên.

Đi qua còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng nói chuyện của một nam một nữ, vô cùng ái muội, hai người còn ôm nhau.

"Anh Hoa Duyên, Châu Nhi lại chuẩn bị đi du học rồi, thật sự Châu Nhi rất nhớ anh, tại sao anh không ngủ lại với em?"

Paparazzi trời sinh đã có lỗ tai hóng chuyện bát quái vô cùng nhạy bén, mấy cái camera đang quay vào Tô Yên, đồng loạt đổi hướng chĩa vào trong phòng qua khe cửa khép hờ.

Hai người trong phòng kia còn đang quấn quýt, tình chàng ý thϊế͙p͙, làm sao phát hiện ra chuyện này được.

Hoa Duyên mở miệng

"Chốc nữa Tô Yên sẽ tới đây. Châu Nhi về nhà chờ anh, anh nói chuyện với cô ta xong sẽ về yêu thương Châu Nhi."

"Anh có chuyện gì dấu Châu Nhi sao?"

Hoa Duyên sủng nịch

"Châu Nhi muốn biết chuyện gì, anh sẽ nói cho Châu Nhi chuyện đó, chờ anh trở về, sẽ cẩn thận giải thích cho Châu Nhi, nhé???"

Nói xong, Hoa Duyên yêu thương hôn lên trán Hoa Châu một cái.

Những cử chỉ thân mật, cùng với những gì hai người nói đều đã bị ghi lại.

Mà lúc này, nhóm paparazzi đã bị dọa cho mất mật, tam quan sụp đổ.

Đây là cái chuyện gì?

Ôi mẹ ơi.

Anh trai và em gái???

Vậy đại minh tinh Tô Yên chính là... bị lôi ra làm lá chắn cho hai người kia lén lút bên nhau??

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bọn họ rất nhanh liền tỉnh táo. Chỉ là tin tức này quá nặng ký, nhóm paparazzi này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể gọi điện về hỏi cấp trêи.

Hai người kia ở trong phòng ôm ôm ấp ấp, ân ân ái ái. Hoa Duyên sau một hồi kinh ngạc và vui vẻ, trí thông minh cũng đã online.

Gã im lặng một chút, liền hỏi

"Vì sao đột nhiên Châu Nhi lại tới đây?"

Hoa Châu vốn không muốn nói, nhưng từ trước tới nay cô ta chưa từng giấu giếm Hoa Duyên chuyện gì, liền mở miệng, nhỏ giọng nói

"Tô Yên gọi điện thoại cho anh, Châu Nhi liền nghe máy, biết anh và cô ta sẽ thuê phòng ở đây. Em biết anh và cô ta không có gì, nhưng em vẫn rất ghen."

Hoa Duyên nhạy bén phát hiện được có điểm không hợp lý

"Tô Yên gọi điện thoại cho em?"

Nói dứt lời, hắn ta theo bản năng nhìn một vòng xung quanh. Cuối cùng, lực chú ý rơi vào cánh cửa phòng.

Không khóa?

Hắn ta đẩy Hoa Châu ra, nhanh chóng đi ra ngoài cửa. Bên ngoài không có một bóng người.

Hoa Châu nhìn sắc mặt gã âm trầm, lúc này mới mơ hồ phát hiện ra mình gặp rắc rối rồi.

Ở một nơi khác, Cố Ngu và Tô Kiêu Lôi ở trong xe, không ai muốn nói một câu.

Nửa ngày sau, Tô Kiêu Lôi mới hờ hững nói

"Chị gái của tôi sẽ không gả cho cậu, cậu nên chết tâm đi."

Cố Ngu nhìn hắn, một lúc lâu sau, mới dùng giọng điệu chắc chắn, chậm rãi nói một câu

"Sẽ"

Tô Kiêu Lôi nghe câu nói chắc như đinh đóng cột này của hắn, trong lòng càng thêm khó chịu.

Nếu tầm mắt có lực sát thương, hẳn là có thể giết chết Cố Ngu ngay lập tức.

Lúc sau, Tô Kiêu Lôi lại nói

"Cậu lừa được chị gái của tôi, chứ không lừa được tôi."

Cái quái gì mà thân thể suy nhược, yếu đuối bất kham, cần người quan tâm chăm sóc.

Tất cả đều là gạt người.

Cơ bắp trêи người rắn chắc như vậy, rõ ràng là người tập luyện thường xuyên. Hắn chính là cố ý làm bộ không hiểu mọi người nói gì, tới lừa gạt Tô Yên.

Nghĩ nghĩ, Tô Kiêu Lôi liền nói tiếp một câu

"Tôi muốn đánh cậu."

Cố Ngu chậm rì rì đáp

"Tôi cũng vậy."

Năm phút sau.

Trong một cái ngõ nhỏ đen như mực không một bóng người.

Bụp, bụp, bụp!

Hai người đều không nói một câu, cứ như vậy mà xông vào đánh nhau.

Lại năm phút sau, Tô Kiêu Lôi bị đánh đến mức cả người tím bầm. Cố Ngu bên này cũng không kém, khóe môi còn có máu chảy ra.

Hai người đứng ở chỗ đó, một cơn gió lạnh thổi tới.

"Khụ khụ."

Cố Ngu đỡ cột điện, ho khan từng tiếng, trong đầu hắn truyền đến một cơn đau đớn khủng khϊế͙p͙.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hình ảnh này có chút quen thuộc. Một lúc sau, hắn phun ra một ngụm máu.

Tô Kiêu Lôi bên kia tựa như cũng không trụ nổi nữa.

Ở trêи nóc nhà, Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi. Cái đuôi của nó hiện lên chút khói đen, nhưng trời thì tối, mà bản thân nó vốn cũng không để ý, chỉ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

Lắc lắc hai cái, cũng không biết như thế nào, cái đuôi lại lia đến phía Tô Kiêu Lôi và Cố Ngu.

Tiểu Hồng mở miệng

"Tê tê tê tê tê"

Hai người bọn họ đánh nhau.

Một người là em trai ruột của Yên Yên, một người là nam nhân của Yên Yên, nên giúp ai bây giờ??

Tiểu Hồng vô cùng rối rắm. Vì tiện cho việc ra ngoài, Tiểu Hồng liền trở về nguyên thân, Tô Cổ nằm ở trêи đỉnh đầu nó.

Tô Cổ nhận ra Tiểu Hồng rối rắm, nói một câu

"Chúng ta chưa từng tới đây."

Tiểu Hồng mờ mịt

"Tê tê tê tê tê"

Chúng ta đã tới rồi, rõ ràng còn đang ở đây mà.

Tô Cổ lãnh đạm

"Hiện tại liền rời đi."

Tiểu Hồng không vui, lưu luyến

"Nhưng người ta ······"

Lời còn chưa nói xong đã bị Tô Cổ đánh gãy

"Đi."

Cuối cùng, Tiểu Hồng vẫn là bò dậy, cái đuôi uốn lượn thành hình chữ S rời đi.

Vừa đi vừa mở miệng oán giận

"Tê tê tê tê tê"

Ta còn muốn xem, hai bọn họ ai lợi hại hơn. Còn chưa xem xong đã phải đi rồi. Không cam lòng.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng không biết rằng, nó rời đi chưa được bao lâu, con ngõ nhỏ lúc nãy lại diễn ra một trận đánh còn kịch liệt hơn trước.

......

Thời điểm Tô Yên đi ra ngoài, lên xe thì không nhìn thấy 2 người kia.

Quay ra quay vào liền nghe thấy từ phía xa xa truyền tới âm thanh

"Yên Yên ~~"

Cố Ngu đứng dưới đèn đường, tay chống lên cây cột, cả người tái xanh, khóe miệng còn có vết máu, trêи người có vài vết thương hỗn loạn.

Tô Yên giật nảy mình, chạy qua đó. Dang tay đỡ hắn, hỏi một câu

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Còn chưa kịp nói dứt câu, Cố Ngu liền trực tiếp đổ vào trong lồng ngực cô. Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn yếu ớt chậm rì rì nói

"Bị đánh, đau."

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng ôm lấy eo Tô Yên.

Tô Yên nhìn vết thương trêи mặt hắn.

"Ai đánh?"

Cố Ngu chậm rì rì đáp

"Em trai của em."

Nói xong, Cố Ngu lại ôm chặt cô thêm chút hơn.

Nói tiếp

"Yên Yên, em phải báo thù cho anh. Hắn muốn đánh chết anh."

Tô Yên nghe những lời này của hắn, còn có những hành động này, cử chỉ này, đến tốc độ nói chuyện cũng rất giống.

Nhưng Cố Ngu là vốn là người tự kỷ, lại hay thẹn thùng, sẽ không làm cái chuyện nói xấu người ta rồi dựa dẫm nhờ vả người khác như vậy đâu.

Cô ôm hắn, kỳ thật là không muốn hỏi, cô sợ vừa hỏi liền lòi ra. Người này nếu không muốn giả vờ nữa thì làm sao bây giờ?

Nhưng nếu không hỏi, lại có chút lo lắng.

Trầm mặc một lúc, cô hỏi hắn

"Anh khi dễ em trai của em sao?"

Cố Ngu ngẩng đầu, có chút không thể tin tưởng.

Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên, tựa như có chút không thể ngờ được Tô Yên sẽ nói như vậy.

Cố Ngu lặp lại một lần nữa

"Hắn đánh anh."

Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Vỗ vỗ lưng, trấn an hắn một chút.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Lại hỏi tiếp

"Hắn không bị sao chứ?"

Ừm, tuy rằng là đứa em trai nhặt được giữa chừng, nhưng chung quy vẫn là em trai. Không bị hắn khi dễ đến chết là được.

Người nào đó đang giả vờ đáng thương gục đầu vào hõm vai cô, bất đắc dĩ mở miệng

"Tiểu Quai, anh mới là người bị đánh, tại sao em lại cứ nhớ tới thằng em trai không đáng tiền kia, hử??"

Dứt lời, trong chớp mắt liền đè Tô Yên dựa vào cột điện.

Tô Yên không nói tiếp, cô chỉ gật đầu

"Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi."

Cố Ngu, à không đúng, hiện tại phải gọi là Quân Vực.

Vị nào đó buông lỏng vòng tay, cười khẽ một chút. Cười một cái liền làm rách cả khóe môi. Lại giận dỗi vì Tô Yên chỉ hỏi đến thằng nhãi ranh Tô Kiêu Lôi kia.

Hắn đè nặng Tô Yên, một chút cũng không muốn nghe cô nói. Hắn chỉ muốn hôn cô.

Sau đó, cũng không do dự hay e ngại gì, lập tức hôn xuống.

Tô Yên bị hắn ấn dưới cột đèn, ánh đèn mờ nhạt, một nam một nữ đang hôn nhau.

Người con trai hôn đến mức quên trời quên đất, không thèm để ý tới những ánh mắt đang phóng tới chỗ hai người họ.

Đã rất lâu rồi không được hôn cô thoải mái, hắn sắp quên mất hương vị của Tiểu Quai rồi. Hắn chỉ nhớ mang máng, Tiểu Quai rất ngọt ngào.

Càng nghĩ hắn càng hôn cô nồng nhiệt như lang như hổ.

Tô Yên không biết mình bị hắn hôn bao lâu. Đến khi hắn rời đi, môi cô vừa tê vừa sưng.

Cũng bởi vì nụ hôn này, mà người em trai đáng thương đã bị vứt ra sau đầu.

Lên xe, Tô Yên cầm bông tăm bôi thuốc lên vết thương cho hắn. Chỉ cần cô hơi mạnh tay một chút, hắn liền tỏ ra vô cùng thống khổ.

Tô Yên nghi hoặc

"Rất đau sao?"

Quân Vực nhìn cô

"Lực đạo của Tiểu Quai lớn như thế nào, em không nhớ sao?"

Tô Yên duỗi tay, nhét bông tăm vào tay hắn.

"Anh tự làm đi."

Người nào đó không chịu cầm, ngược lại vội vội vàng vàng kéo tay Tô Yên đến gần miệng vết thương của mình.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Kết quả, Tô Yên liền ấn bông tăm lên miệng vết thương.

Người nào đó lại bắt đầu lẩm bẩm

"Tiểu Quai, nhẹ một chút."

Nên nói thế nào nhỉ? Hắn chính là muốn kiếm chuyện

Muốn nói chuyện với cô.

Muốn nhìn khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc của cô.

Đương nhiên, thời điểm cô lạnh lùng cũng rất đẹp, làm hắn muốn hôn cô.

Lần gần đây nhất hắn thoát khỏi phong ấn, cũng chưa được ở cùng cô trong bao lâu.

Lần trước nữa hắn bị Tô Kiêu Lôi đâm cho một nhát, mới thoát khỏi được phong ấn chưa được một nén nhang thời gian đã phải trở về.

Lần thứ hai lại lần nữa gặp phải thằng nhãi Tô Kiêu Lôi. Khó khăn lắm lòng tốt của hắn mới trỗi dậy, giúp thằng nhãi kia nhận lại chị gái.

Ở bên nhau chưa được ba ngày, Tiểu Quai liền rời đi, hắn lại phải trở về phong ấn.

Đây là lần thứ ba, lại gặp.

Nếu lần này không thể ở bên cạnh Tiểu Quai đến lúc già. Hừ, dù có là Tô Kiêu Lôi, hắn cũng sẽ giết chết luôn.

Có khi không có Tô Kiêu Lôi, hắn lại có thể tiếp tục tình chàng ý thϊế͙p͙ ở bên cạnh Tiểu Quai đó.

Vừa nghĩ, vừa ngồi im đó kêu đau.

Tô Yên làm nặng cũng không được, nhẹ cũng không được. Cuối cùng, vứt mẹ bông tăm đi, mặc xác hắn.

Lần này Quân Vực liền ngoan ngoãn luôn, không lẩm bẩm rầm rì nữa.

Quân Vực tự nhiên như ruồi bá chiếm nhà của Tô Yên. Bởi vì hắn không có quần áo, liền quấn cái ga trải giường màu trắng lắc ʍôиɠ đi khắp nhà.

Lắc lư một lúc, rốt cuộc cũng chờ được tới lúc Tô Yên tắm rửa xong.

Tô Yên cầm khăn lông lau tóc bước từ trong phòng tắm ra. Vừa mở cửa liền thấy Quân Vực đứng ở trước cửa phòng tắm.

Cô chớp chớp mắt.

"Làm sao vậy?"

Quân Vực nhìn cô chằm chằm, giống như sói đói nhìn miếng thịt thơm ngon, đôi mắt nóng rực, ánh mắt sâu kín.

Yết hầu hắn lăn lăn lộn lộn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Anh vừa phát hiện còn một chỗ khác bị thương, Tiểu Quai bôi thuốc cho anh có được không??"

Tô Yên gật gật đầu

"Được"

Nói xong, cô đi tới phòng khách, xách hòm thuốc tới.

Cô đi phía trước, vốn dĩ cho rằng Quân Vực đi về phòng rồi. Ai ngờ vừa quay đầu liền thấy hắn im hơi lặng tiếng đi theo sau lưng mình.

Tô Yên cầm hòm thuốc, giật giật khăn trải giường đang quấn trêи người hắn.

"Đi, đi bôi thuốc."

Vừa đi vừa hỏi

"Bị thương ở chỗ nào?"

Hắn khàn giọng nói

"Trêи eo, trêи bụng."

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm"

Đáp lời hắn xong, cô liền đi thẳng vào phòng ngủ.

Người nào đó đi phía sau, cạch một tiếng, đóng cửa phòng lại, thuận tiện khóa trái luôn.

Năm phút sau, Tô Yên đang bôi thuốc cho hắn liền bị hắn đè nặng trêи giường.

Hắn vừa hôn cô, vừa nói.

"Tiểu Quai, anh rất đau lòng, phải ăn em, mới có thể hết đau."

Hơ, căn bản là không thể phản bác.

Sau đó, bông tăm trong tay Tô Yên bị hắn ném đi, mười ngón tay đan xen với nhau.

Tô Yên cứ thế bị hắn ăn sạch sẽ không còn một miếng.

.....................

Sáng sớm hôm sau

Tô Yên tỉnh lại, eo mỏi nhừ, cổ họng đau nhức, thân thể chỗ nào cũng đau.

Không phải là vì mệt, mà bị cắn đau.

Khi cô tỉnh lại, Quân Vực không có ở phòng ngủ, cũng không biết đã đi đâu.

Cô nhìn những dấu cắn trêи người mình, làm gì có chỗ nào vui sướиɠ, đây là đau đớn thì có.

Tiểu Hoa thấy Tô Yên nghiêm túc đứng trước gương nhìn những dấu vết trêи người bị Quân Vực đại nhân cắn.

Nó nhẹ giọng hỏi

"Ký chủ, có phải chị phi thường không hài lòng với Quân Vực đại nhân không? Ngài ấy lại cắn chị ra nông nỗi này."

Tiểu Hoa có chút tiếc nuối. Nhớ tới năm đó, nó biến thành người cũng chưa được cắn ký chủ một miếng nào.

Đừng nói là cắn, thơm một cái cũng chưa có thơm nữa. Nếu về sau, chờ có cơ hội, nó cũng muốn thơm ký chủ một cái.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Quân Vực đại nhân nhìn ký chủ chằm chằm, nó liền thấy trong lòng hỗn loạn.

A, chẳng lẽ cùng ký chủ thơm thơm thích như vậy sao? Tiểu Hoa thầm cân nhắc trong lòng, thậm chí còn lén suy tính sẵn một kế hoạch to lớn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-346)