Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 166

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 166
Nhẹ chút, sẽ đau (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Thời Thù ngữ khí chậm rãi

"Nói đi, anh đang nghe."

Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua hắn.

Xem bộ dáng thiếu ngủ kia của Thời Thù.

Đêm qua không có ngủ ngon sao?

Nghĩ như vậy, cô cũng không có đẩy hắn ra.

Ngược lại duỗi tay, ôm lấy người.

Điều chỉnh một cái tư thế thoải mái.

Sức lực cô rất lớn, nếu hắn mà ngủ rồi.

Cô cũng có thể ôm vững hắn.

Hắn ngủ bao lâu đều không có vấn đề.

Cô ôm được.

Nghĩ nghĩ, thanh âm Tô Yên nhỏ chút

"Chị Chu Viện bảo em hỏi, anh muốn đối diễn với ai? cùng trợ lý hay chị Chu Viện?."

Thời Thù nghe, lông mi run run

"Cùng em đối kịch."

Khó có khi trả lời nhanh nhẹn thế này.

Tô Yên nhỏ giọng trả lời

"Em chỉ là tạm thời tới chỗ này hỗ trợ một chút, sẽ không cần đối diễn."

Thời Thù không nhẹ không nặng lên tiếng

"Ân"

Lúc sau, hắn lại chậm rãi nói

"Không sợ, hôm nay buổi tối trở về, anh dạy cho em."

Đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Tần Như

"Tiên sinh, đạo diễn muốn ngài qua đó."

Tô Yên nghe, thấy hắn sắp ngủ.

Cô trầm mặc một cái.

"Truyện đã đáp ứng rồi thì phải làm tốt."

Thời Thù câu môi cười.

Tại sao cô không có ký ức mà làm việc vãn có nề nếp nghiêm túc như vậy?

Vốn dĩ cho rằng nguyên nhân là chuyện Tô Yên đã từng trải qua khi còn nhỏ, cho nên mới có phong cách xử sự như vậy.

Hiện giờ xem ra chủ yếu vẫn là do tính tình trời sinh của cô thì đúng hơn.

Thời Thù đứng thẳng dậy.

Đưa một dây đai lụa cho Tô Yên

"Làm sao bây giờ? Em không biết dùng nó a."

Tô Yên cấm lấy dây lụa.

Nhìn một chút

"Đây là buộc ở trên eo?"

Thời Thù gật đầu.

Tô Yên duỗi tay, ôm lấy eo hắn.

Cúi đầu, buộc lại dải lụa kia.

Thời Thù nhìn bộ dáng cô môi hồng răng trắng, ánh mắt sâu kín.

"Tiểu Quai"

"Ân?"

"Em tới làm trợ lý cho anh đi."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Hắn nghiêm trang

"Hoặc cũng có thể làm vệ sỹ. Bất động sản của anh, tất cả đồ vật đáng giá đều cho em, anh cũng là của em."

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

"Đều cho em?"

Thời Thù gật đầu

"Nếu em đồng ý, hiện tại liền liên hệ luật sư sang tên bất động sản."

Tô Yên nhìn Thời Thù, rõ ràng người có hại chính là hắn.

Như thế nào nhìn qua hắn còn cao hứng như vậy, giống như ước gì có thể mang tất cả đồ vật đều sang tên cho cô vậy.

Cô lắc đầu

"Em đã đáp ứng chị Chu Viện, phải ở chỗ chị ấy làm đủ ba tháng."

Mí mắt Thời Thù tức khắc hạ thấp xuống.

Che khuất cảm xúc trong mắt.

Sau đó hắn liền buông lỏng tay Tô Yên ra.

"Em để tâm đến Chu Viện kia như vậy? Vì cô ta mà không cần anh?"

Tô Yên nghe.

Cô hơi há mồm muốn giải thích.

Thế nào cũng phải có thứ tự đến trước và sau, đáp ứng người khác rồi, việc phải làm xong.

Nhưng mà cô đứng ở chỗ đó, nhìn hắn nhíu mày.

Tô Yên nhẹ nhàng mím môi.

Không nói gì.

Không khí tức khắc yên tĩnh xuống.

Cô muốn truyền lời, đồ vật muốn đưa đều đã đưa lại đây.

Cô ra tiếng

"Em đi trước."

Nói xong, xoay người, mở cửa phòng.

Kết quả cửa phòng mới vừa mở ra, lạch cạch một tiếng.

Đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng ở phía sau lại ấn cửa phòng vào.

Thời Thù ôm lấy cô, thở dài

"Em nói cái gì thì là cái đấy, đừng không để ý tới anh."

Hắn ôm cô thực chặt.

Như là sợ bị cô ném đi.

Ngoài cửa, Tần Như cho rằng tiên sinh rốt cuộc muốn ra ngoài.

Trên mặt tươi cười đều chuẩn bị xong.

Kết quả, ầm một tiếng, cửa lại đóng lại.

Nụ cười của hắn cũng cương ở trên mặt.

Tần Như cúi đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Năm phút sau.

Rốt cuộc, Tô Yên đi ra.

Mà nhìn tình huống bên trong, Thời Thù ngồi ở trên sô pha.

Như là chờ bọn họ tiến vào.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Thời Thù ngồi ở trên sô pha, trong tay nắm một viên kẹo sữa dâu tây màu hồng.

Tần Như đi vào, làm bộ chuyện gì cũng không có

"Tiên sinh, đạo diễn nói muốn bắt đầu giảng diễn."

Thời Thù gật đầu, đứng lên.

"Đi thôi."

Nhìn qua tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm.

Mặt khác một bên, Tô Yên về tới phòng hóa trang của Chu Viện, Chu Viện không còn ở bên trong.

Tiểu Dĩnh bưng một ly đồ uống, đưa tới trước mặt Tô Yên, cười nói

"Vất vả ồi."

Tô Yên nhận lấy, chưa nói cái gì, chỉ là nhìn một vòng quanh phòng.

Tiểu Dĩnh ra tiếng

"Chu Viện tỷ bị đạo diễn kêu đi, chuẩn bị bắt đầu quay, đang giảng diễn. Chúng ta liền đi chỗ quay chụp chờ chị ấy. Đi thôi."

Tô Yên gật gật đầu.

Tiểu Dĩnh trong tay cầm theo một cái hộp, còn có một cái balo.

Hai cái nhìn qua đều thực nặng.

Tiểu Dĩnh đưa nhét cái hộp vào trong balo rồi đưa cho Tô Yên.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Mới vừa đi vào chỗ phim trường, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm

"Tới tới tới a, Mạnh Tuyết mời mội người uống trà lạnh."

Nói xong, liền có người bắt đầu phân phát.

Rất nhiều người không hẹn mà cùng nói lên

"Cảm ơn Mạnh Tuyết tỷ"

Kỳ thật rất nhiều người căn bản không biết Mạnh Tuyết là ai, cũng không biết cô bao lớn.

Nhưng có thể vừa tới liền ra tay rộng rãi mời mọi người uống trà.

Tiếng "tỷ" này là gánh nổi.

Ở chỗ này, mọi người cũng không chú ý tuổi lớn nhỏ.

Mà để ý ở mức độ nổi tiếng, nỗ lực hay không, và có tiền hay không.

Ít nhất Mạnh Tuyết chiếm cái cuối cùng.

Mạnh Tuyết mặc một bộ quần áo nha hoàn, mang theo khăn trùm đầu giả, cắm một cây cây trâm.

Có vẻ tiểu gia bích ngọc*, cô ấy lớn lên cũng rất đẹp.

*"Tiểu gia Bích Ngọc" nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê các".

Cho nên vô luận mặc cái gì cũng sẽ không quá xấu.

Sau đó, đồ uống cũng được đưa đến trước mặt Tô Yên.

Tô Yên lắc đầu, nâng lên cái cốc trong tay mình

"Không cần, cảm ơn."

Nói xong, người phát đồ uống kia dừng một chút, nhìn Tô Yên liếc mắt một cái

Ra tiếng

"Đã là miễn phí, cho cô cô liền cầm đi."

Tô Yên lắc đầu

"Không uống hết được."

Người nọ lại nhìn nhiều Tô Yên vài lần, dịch tay

"Mới tới à."

Nói xong, lại cười tiếp tục phát đồ uống cho những người khác.

Mà Tô Yên cự tuyệt, vừa vặn bị Mạnh Tuyết nhìn ở trong mắt.

Lúc nhìn đến Tô Yên, Mạnh Tuyết cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng mà nhìn trên tay cô còn cầm theo túi đồ căng phồng, liền hiểu rõ.

Cô ta xách làn váy đi tới.

Cười ra tiếng

"Tô Yên, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được cậu."

Tô Yên gật gật đầu

"Ân"

Cô cùng Mạnh Tuyết không thân.

Là kiểu bạn cùng lớp học chung ba năm mới nói chuyện được vài câu ấy.

Mạnh Tuyết tầm mắt lại lần nữa liếc đồ vật trong tay Tô Yên, cười ra tiếng

"Đây là tới chỗ này tặng đồ cho ai vậy?"

Tô Yên lắc đầu

"Tôi là trợ lý của Chu Viện tỷ."

Nghe được là trợ lý của Chu Viện, Mạnh Tuyết trong mắt hiện lên một trận kinh ngạc.

Nhưng mà thực mau gật đầu

"Trợ lý Chu Viện a, vậy khẳng định sẽ rất vất vả. Phải cố lên nha."

Nói xong, Mạnh Tuyết cầm lấy một lọ trà lạnh, duỗi tay, nhét lại vào trong túi đồ của Tô Yên.

Cười nói

"Trời nóng, nên uống nhiều trà lạnh chút, bị cảm nắng là không tốt."

Tô Yên nhìn thoáng qua hộp trà kia.

Cô kỳ thật cũng không muốn uống.

Nhưng mà Mạnh Tuyết đặt trà lạnh xong, liền tránh ra.

Bên cạnh, Tiểu Dĩnh đi tới, cười nói

"Đứng ở chỗ này làm gì? Không mệt? Chỗ đó là nơi chị Chu Viện nghỉ ngơi, đặt đồ vật ở chỗ đó liền tốt rồi."

Tô Yên gật gật đầu.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Không bao lâu sau, Chu Viện tới.

Đạo diễn cũng xuất hiện.

Đạo diễn đứng ở giữa, nói nói mấy câu, ý tứ là cùng nhau cố lên.

Nói xong, đạo diễn ý bảo

"Người phụ trách, chuẩn bị, lập tức bắt đầu quay."

Chu Viện bởi vì mặc quần áo cổ đại.

Hơn nữa tập đầu quay cảnh Trưởng Tôn hoàng hậu kế vị, sau mời một chúng quan thần nữ đi ngắm hoa.

Cho nên mặc thực long trọng.

Quần áo làn váy kéo ba mét.

Hiện tại đúng là thời điểm nóng bức.

Trong ngoài ba tầng quần áo bao lấy.

Chu Viện mặc trang phục như vậy, ngồi ở trên ghế.

Một câu oán giận đều không có.

Cô chỉ ngồi đó, cầm kịch bản trong tay.

Tô Yên cùng tiểu Dĩnh không quấy rầy.

Chỉ là lẳng lặng đứng ở bên cạnh.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

Nhìn về phía tiểu Dĩnh

"Thời gian rảnh em có thể làm chút chuyện khác sao?"

Tiểu Dĩnh cười nhìn Tô Yên

"Đương nhiên có thể, nhưng mà phải bật di động đó, tốt nhất không cần đi quá xa, chị sợ có chuyện khẩn cấp lại không liên hệ được em."

Tô Yên lấy ra một phần bài thi từ trong cặp.

Tiểu Dĩnh sửng sốt một chút.

Tô Yên ra tiếng

"Em chỉ muốn làm bài thi trong chốc lát, sắp kiểm tra rồi."

Tiểu Dĩnh liếc mắt nhìn bài thi.

Ân, chữ đều nhận được.

Nhưng ghép chung với nhau thì đúng thật không hiểu gì.

Tiểu Dĩnh hỏi

"Đây là toán học cao cấp sao? Nhìn qua rất khó. Em đã vào đại học?"

Tiểu Dĩnh tốt nghiệp đại học khoa chính quy.

Nhưng mà cô học toán không tốt, lúc trước cố ý ghi danh một chuyên ngành không cần học toán.

Thế cho nên hiện giờ tốt nghiệp, toán học là cái gì?

Cô chỉ biết viết hai chữ mà thôi.

Tô Yên nhìn bài thi, một bên xem một bên trả lời

"Là đề vật lý, em đang học cao trung."

Tiểu Dĩnh lại nhìn bài thi một cái, một bộ dáng đã hiểu.

Tô Yên cũng không làm hết tất cả.

Có vài bài cũng chỉ là xem đề mục, không hề hạ bút.

Dạo qua một vòng, nhìn hai bài cuối cùng trong đề.

Lúc này mới cầm bút, bắt đầu viết.

Lúc này, Mạnh Tuyết trở về.

Trong tay cô ta bưng một ly kem tươi.

Cười ra tiếng

"Chị Chu Viện, thời tiết nóng, kem tươi này chị nếm thử đi."

Chu Viện ngẩng đầu, nhìn trên người Mạnh Tuyết mặc phục sức của đoàn phim.

Gật gật đầu

"Cảm ơn"

Duỗi tay, nhận lấy.

Lúc nhận, nhìn thấy Mạnh Tuyết mồ hôi đầy đầu, ra tiếng

"Thời tiết nóng, cũng không cần làm mấy thứ này, miễn cho bị cảm nắng."

Mạnh Tuyết gật gật đầu

"Em đã biết, chị Chu Viện."

Nói xong, trên mặt tươi cười lớn chút.

Sau đó vội vàng giới thiệu nói

"Chị Chu Viện, em là Mạnh Tuyết. Lần này quay phim đóng vai nha hoàn của Trưởng Tôn hoàng hậu."

Tay Chu Viện đang muốn bưng lên kem tươi dừng một chút.

Ngẩng đầu

"Mạnh Tuyết?"

Mạnh Tuyết gật gật đầu.

Cô ý vị thâm trường nói

"Mạnh gia?"

Mạnh Tuyết gật đầu

"Ân"

Chu Viện chậm rãi để kem tươi lại trên bàn.

"Mạnh Tái kia là...."

"Anh họ của em."

Mạnh Tuyết trả lời.

Chu Viện vừa mới còn cư xử lễ độ, ngay lập tức sắc mặt liền thay đổi.

Cô trả ly kem tươi trong tay lại cho Mạnh Tuyết.

Cúi đầu, tiếp tục nhìn kịch bản

"Cận thận đóng phim, đừng có chơi mấy cái chiêu trò lấy lòng như thế."

Khi nói chuyện còn mang theo một trận cười lạnh.

Mạnh Tuyết lập tức liền cứng đờ người ở chỗ đó.

Đại khái là không nghĩ tới Chu Viện sẽ có phản ứng lớn như vậy.

Mạnh Tuyết là bà con với Mạnh gia tại X thị.

Tới được đoàn phim cũng là lây dính quan hệ với Mạnh gia.

Nhưng cố tình, lần trước tên bắt cóc Chu Viện muốn chiếm tiện nghi kia, chính là Mạnh Tái của Mạnh gia.

Người bên ngoài chỉ biết Chu Viện bị bắt cóc, lại không biết cô là bị ai bắt cóc.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Chu Gia vẫn luôn không công bố ra bên ngoài.

Mạnh gia muốn giải quyết riêng, vẫn luôn thương lượng với Chu gia.

Vạn phần khẩn cầu.

Chu gia không muốn nhả ra, việc này khẳng định muốn trị tội Mạnh Tái một phen.

Nhưng là ở bên ngoài, cũng không nghĩ nháo cho mọi người đều biết.

Dù sao Chu Viện cũng là nhân vật công chúng.

Vì tốt cho cô, vẫn phải nhanh chóng dìm chuyện này xuống dưới.

Mạnh Tuyết cùng Mạnh Tái là bà con, dù sao vẫn là cách một tầng.

Thế cho nên cô ta cũng không biết việc này.

Mạnh Tuyết há mồm, còn muốn nói gì nữa.

Chu Viện ngẩng đầu, vẻ mặt châm chọc

"Còn có việc khác."

Mạnh Tuyết gắt gao nắm chặt ly kem tươi kia.

Đại khái là lần đầu tiên trong đời chịu vũ nhục như vậy.

Xoay người quay đi.

Sau đó, liền nghe được choang một tiếng, là tiếng thủy tinh vỡ nát.

Chuẩn xác mà nói, là cái ly kem tươi kia rơi ở trên mặt đất.

Vỡ nát.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn trong chốc lát.

Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục làm bài thi.

Yên tĩnh trong chốc lát, liền nghe được chung quanh vang lên thanh âm

"Thời Thù ca."

"Thời tiên sinh."

"Thời tiên sinh, ngài tới rồi."

Tràn đầy khách sáo cùng khen tặng.

Chu Viện ngẩng đầu, mắt nhìn người tới.

Đảo mắt liền lại cúi đầu, tiếp tục xem kịch bản.

Tô Yên nghe được tiếng nói, ngẩng đầu lên.

Nhìn về phía Thời Thù.

Hắn mặc một thân cổ trang.

Áo ngoài thêu tơ hồng, nhìn qua thủ công hoàn mỹ.

Hắn thực thích hợp mặc cổ trang.

Bộ dáng mỉm cười, cũng sẽ làm người xem không rời được mắt.

Tiểu Dĩnh duỗi tay, kéo balo qua

"Ai, Tiểu Yên, trà lạnh này là của em sao?"

Tô Yên gật đầu

"Đúng"

Tiểu Dĩnh đặt trà kia ở tay vịn ghế dựa.

Cười nói

"Nhớ uống a."

Nói chuyện chốc lát, Thời Thù đã đi tới.

Bước chân ngừng ở trước mặt Tô Yên.

Nhìn cô.

Tô Yên cầm bút.

Bên cạnh, Tần Như ho khan một tiếng

"Tiên sinh, ngài là muốn tìm Chu Viện tiểu thư đối kịch sao?"

Chu Viện ngẩng đầu, nhìn về phía Thời Thù.

Ánh mắt Thời Thù từ trên người Tô Yên dời đi, cũng nhìn về phía Chu Viện.

Hai người cơ hồ đồng thời, đều rời ánh mắt khỏi đối phương.

Chu Viện vì Mạnh Tuyết nên tâm tình không thế nào tốt.

Lười nhác nói

"Để Tiểu Yên đối kịch cùng anh. Chờ một lần cuối cùng thì tôi cùng anh đối."

Giọng nói vừa dứt.

Tần Như đã từ dọn một cái ghế tới bên cạnh Thời Thù.

Thời Thù ngồi xuống.

Muốn tới gần Tô Yên.

Kết quả Tô Yên thực nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát.

Lôi kéo bài thi, né tránh sang bên cạnh.

Nhìn động tác Tô Yên, ý cười trên mặt Thời Thù dừng một chút.

Đôi mắt hắn nhìn Tô Yên, có vẻ sâu kín

"Không muốn nhận anh đến như vậy?"

Thực sự muốn phủi sạch quan hệ với hắn?

Tiếng hắn nói không tính là lớn, nhưng vẫn chưa cố tình đè thấp.

Thế cho nên tiểu Dĩnh ở bên cạnh nghe rõ ràng.

Tô Yên nắm bút, nghiêm túc nói

"Em còn ba tháng nữa mới mười tám tuổi, hơn nữa, yêu đương trái với nội quy trường học."

Tiếng nói vừa dứt, tiểu Dĩnh bên cạnh vốn dĩ đang uống trà, bị sặc rồi.

Này chuyện quái gì vậy?

Hai người bọn họ nói chuyện, cô như thế nào nghe không hiểu đây??

Thời Thù nghe, tựa hồ miễn cưỡng có thể tiếp thu nguyên nhân này.

Nưng mà...

"Anh cũng không muốn yêu ngầm."

Tiếng nói vừa dứt, tiểu Dĩnh lập tức kịch liệt ho khan.

Ánh mắt quỷ dị nhìn hai người.

Tô Yên nhìn về phía tiểu Dĩnh.

Nửa ngày sau.

Tô Yên lấy kịch bản ở dưới bài thi ra.

"Phải đối kịch đoạn nào?"

"Trang 46."

Tô Yên lật đến tờ kia.

Ngẩng đầu

"Em bắt đầu đọc."

Nói xong, Tô Yên ra tiếng

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."

Thời Thù một tay chống cằm, không biết vì sao, cười nheo lại đôi mắt.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

"Hoàng Hậu xin đứng lên, hôm nay có nhớ trẫm không? Trẫm chính là nhớ nàng đến không ngủ được."

Tô Yên nhìn kịch bản trên tay hoàn toàn khác với lời hắn nói.

Cô dừng lại.

Đầu ngón tay Thời Thù gõ cái bàn một chút một chút.

"Trẫm, ngày đêm nhớ mong, trằn trọc không thể ngủ. Có tâm bệnh, yêu cầu Hoàng Hậu cẩn thận nhìn một cái."

Thanh âm kia chậm rãi, yết hầu lăn lộn, mắt nhìn chăm chú, mang theo một cỗ ý vị liêu nhân.

Tô Yên trầm mặc, buông xuống kịch bản.

Cô nỗ lực làm mình không cần có bất luận biểu tình gì.

Bởi vì cô biết, Thời Thù khẳng định sẽ càng dính người.

Nhưng là, vẫn không thể ức chế, mặt đỏ lên.

Cô dời tầm mắt đi, liếc hướng một bên.

Thời Thù thật giống như muốn câu cô đi vậy.

"Tiểu Quai làm sao vậy? Như thế nào không nhìn anh?"

Tô Yên cắn cắn môi.

Lấy trà lạnh đặt bên cạnh.

Mở ra ống hút.

Cúi đầu uống.

Một hồi lâu sau, mới nói

"Anh nói không giống nội dung trong kịch bản."

Thời Thù gật đầu

"A, phải không? Có lẽ, là anh xem nhầm trang rồi."

Bên cạnh, Tiểu Dĩnh mở balo ra cẩn thận tìm kiếm một hồi lâu.

Ra tiếng

"Tiểu Yên, phấn mắt hình như quên ở phòng hóa trang rồi."

Tô Yên lập tức buông kịch bản xuống, đứng dậy.

"Em đi lấy."

Nói xong, liền đi rồi.

Thời Thù mang theo ý cười, nhìn Tô Yên sớm đã chạy không còn bóng dáng.

Một tay chống cằm, lẳng lặng chờ người trở về.

Thuận đường....... cầm lấy hộp trà bị Tô Yên uống lên mấy ngụm kia.

Đầu ngón tay lộc cộc gõ ở trên bàn.

Sau đó, liền ngậm ống hút, uống lên.

Bên cạnh tiểu Dĩnh thấy một màn này, lại một lần nữa kịch liệt ho khan.

Tầm mắt nỗ lực muốn dời đi, nhưng vẫn là nhịn không được nhìn trên người Thời Thù.

Thời đại ảnh đế sẽ không yêu thầm Tiểu Yên đi??

Nhất kiến chung tình*?

*Vừa gặp đã yêu

Tiểu Dĩnh nghĩ tới trước đó vài ngày ở trên Weibo nháo ồn ào huyên náo đoạn video của Thời Thù kia.

Lại nhíu mày.

Hắn không phải thích một người tên Tiểu Quai sao?

Lúc này như thế nào lại bắt đầu thông đồng Tiểu Yên rồi?

Chu Viện ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Dĩnh

"Em không sao chứ? Bị cảm, như thế nào luôn ho khan vậy?"

Tiểu Dĩnh im tiếng.

Lúc này, Thời Thù cắn ống hút, tầm mắt nhìn lại đây.

Tiểu Dĩnh vội vàng nghiêng mặt sang một bên.

Chu Viện lấy kịch bản, nhìn đến Thời Thù cùng trà lạnh.

Khẩu khí cô quái dị

"Thật không nghĩ là Thời tiên sinh sẽ uống cái này."

Cô hợp tác cùng Thời Thù đã vài lần.

Người này tật xấu quá nhiều.

Chi li kỹ tính còn nhiều hơn cô.

Những đồ mà mọi người mời trong đoàn phim như đồ uống, thức ăn.

Hắn trước nay đều không dùng.

Tất cả đều cự tuyệt.

Lúc này, thế nhưng uống trà lạnh mà người mới đưa cho.

Ánh mắt Chu Viện nhìn về phía Mạnh Tuyết nơi xa.

Đồng dạng, tầm mắt Mạnh Tuyết cũng nhìn hướng bên này.

Thậm chí chung quanh Mạnh Tuyết còn có không ít thảo luận.

Ẩn ẩn, Chu Viện có thể nghe được vài câu

" ai, Thời ảnh đế thế nhưng uống lên trà lạnh cô đưa."

" Anh ấy trước nay đều không uống đồ vật người khác đưa."

" không phải đâu? Thời Thù ca như thế nào đột nhiên uống rồi? Có thể là thích chị Mạnh Tuyết hay không?"

" Dù không phải thích, cũng hẳn là có ý tứ với chị Mạnh Tuyết đi? "

Tốp năm tốp ba lời tám nhảm thổi lại đây.

Chu Viện lại nhìn đồ uống của Thời Thù một cái, sau đó dời ánh mắt đi.

Tiếp tục xem kịch bản.

Mạnh Tuyết hờn dỗi một câu

"Mọi người đang nói cái gì nha, không cần náo loạn."

Nói xong, Mạnh Tuyết cùng tốp năm tốp ba người rời đi.

Mặt khác một bên, Tô Yên cầm phấn mắt trở về.

Liền nghe được thanh âm Mạnh Tuyết.

Ngẩng đầu, còn thấy được cô ta cùng vài người đi sang bên này.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

"Mạnh Tuyết tỷ, chị có phải sắp làm ảnh đế phu nhân hay không?"

"Mạnh Tuyết tỷ đẹp như vậy, hơn nữa, nhì Thời Thù ca ca có vẻ là thích Mạnh Tuyết tỷ, khẳng định là muốn theo đuổi chị a."

Tô Yên bước chân dừng một chút.

Mạnh Tuyết cùng tốp năm tốp ba người đi lướt qua cô.

Ẩn ẩn còn có thể nghe được thanh âm các cô đùa giỡn.

Đôi mắt Tô Yên hạ thấp một chút.

Suy nghĩ trong chốc lát.

Sau đó, bước bước chân đi về phía trước.

Chờ đến khi Tô Yên tới nơi, bên kia đã chuẩn bị bắt đầu quay.

Cô đứng rất xa, trong tay còn nắm hộp phấn mắt kia.

Mà Mạnh Tuyết cũng xách váy vội vội vàng vàng chạy ra.

Đứng vào vị trí, muốn bắt đầu quay.

Tiểu Dĩnh chạy tới, cười nói

"Tiểu Yên, hóa ra em ở chỗ này a."

Tô Yên gật đầu, đưa phấn mắt qua.

Tiểu Dĩnh nhận lấy, gật đầu

"Được rồi."

Nói xong, cô ấy lại vội vàng chạy trở về.

Cả ngày hôm đó, Tô Yên cũng dần dần quen thuộc công việc của mình.

Giúp đỡ Chu Viện đối kịch một chút, lấy cơm hộp, chạy chạy giúp đỡ.

Trừ mấy việc đó ra, thì không có chuyện gì khác.

Tới buổi tối.

Tô Yên đi theo Chu Viện trở lại khách sạn.

Nhìn cô ấy vào phòng.

Lúc này mới kết thúc một ngày công tác.

Mà di động của cô, từ nửa giờ trước, đã bắt đầu không ngừng chấn động.

Cứ cách ba phút thì sẽ có một cái tin nhắn gửi đến.

Di động lại lại lần nữa chấn động.

Cô lấy di động ra.

Tin nhắn là

"Vì sao không nhận điện thoại của anh? "

Sau đó lại có một tin

"Em ở đâu? Anh đi tìm em."

Vừa đọc tin nhắn xong, điện thoại lại có người gọi đến.

Cô nhấn nghe

"Alo?"

"Em đang ở đâu? Anh đi đón em."

"Không cần, em đã ở khách sạn."

"Tiểu Quai ~"

Giọng nói câu nhân lại truyền đến.

Tiếp đó người kia nói

"Anh chờ em."

Nói xong, điện thoại cắt đứt.

Tô Yên cất điện thoại xong, thực mau lên lầu.

Cô vừa đến cửa, còn chưa có gõ cửa.

Cửa phòng đã được mở từ bên trong.

Thời Thù mặc áo ngủ màu trắng, dựa vào cạnh cửa.

Trên tóc còn có bọt nước nhỏ xuống.

Hắn duỗi tay kéo Tô Yên tiến vào.

Tô Yên chỉ cảm thấy trên người hắn có mùi bạc hà thanh nhẹ.

Chỉ nghe cửa phòng ầm một tiếng, đóng lại.

Sau đó cô đã bị bế ngang lên.

Hai người đồng thời ngã xuống giường.

chuyện thứ nhất Thời Thù làm thế nhưng không phải là hôn trong chốc lát.

Mà lại ngẩng đầu nhìn Tô Yên

"Hôm nay giữa trưa vì sao không cùng anh ăn cơm?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

Như thế nào lại có cảm giác hưng sư vấn tội?

Đang nghĩ ngợi.

Hắn đã cúi đầu cắn môi Tô Yên một chút.

"Nói xem, anh thực làm em mất mặt?"

Tô Yên bị hắn cắn có chút đau.

Nhưng vẫn là nói

"Em là trợ lý của Chu Viện, phải cùng cô ấy ở một chỗ."

Thời Thù hừ một tiếng

"Vậy là em đi ăn máng khác? Đến làm trợ lý cho anh, cho em gấp đôi tiền lương."

Tô Yên nhỏ giọng nói

"Đáp ứng người ta rồi, nhiệm vụ phải làm xong."

Hắn không nói lời nào.

Cũng không biết có phải tức giận hay không.

Tô Yên nói

"Em hiện tại đang đi học, không thể yêu đương."

Thời Thù nhíu mày một chút

"Em không phải ba tháng nữa liền thành người lớn rồi sao? Người trưởng thành còn không thể yêu đương? Đây là ai quy định??"

Tô Yên

"Nội quy trường học."

Thời Thù có điểm tức, nhưng mà vẫn phải tiếp nhận.

Rầu rĩ nói

"Yêu ngầm gì đó, thực khó chịu."

Nhưng mà thực mau, hắn như là nhớ tới cái gì, ngẩng đầu, con ngươi sâu kín

"Em có phải cũng muốn nói, trước khi em tốt nghiệp, anh chỉ có thể hôn em?"

Tô Yên mờ mịt một cái chớp mắt

"Anh còn muốn làm gì?"

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Thời Thù nhìn Tô Yên chằm chằm, toàn mắt toàn tâm đều là u oán.

Hắn không nói chuyện, ngược lại ở trong đầu, Tiểu Hoa ngây ngô nhanh chóng trả lời

"Ký chủ, hắn muốn ngủ với chị. Muốn cùng chị có quan hệ xác thịt, thuận tiện sinh tiểu bảo bảo a~."

Tô Yên trầm mặc.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, thống tử của mình cũng hiểu thật nhiều.

Thời Thù ôm lấy Tô Yên, ngữ điệu khàn khàn

"Mỗi nơi trên người em, anh đều phải hôn."

Hiện giờ Tô Yên không có ký ức.

Chính là một tờ giấy trắng nhỏ.

Thế cho nên vừa nghe câu nói đó, mất một lúc cô mới load kịp thông tin.

Sau đó, sắc mặt xoát một chút liền đỏ.

Thời Thù nhìn má cô đỏ bừng đỏ bừng.

Cảm thấy có chút mê người, cúi đầu, hôn lên khóe môi hồng nộn nộn kia.

Cắn một ngụm.

Hít lấy, trằn trọc.

Sau đó, hai người thành công lăn đến trên giường.

Dưới từng đợt dồn dập xé mở quần áo, da thịt dần tương dán.

Lúc này, vòng tay màu đen Tô Yên vẫn luôn mang trên cổ tay đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ.

" tích tích tích tích "

Vòng tay kêu lên.

Tô Yên đang đỏ mặt nhắm mắt, bị đè ở trên giường, liền nhanh chóng mở mắt.

Phịch một tiếng.

Thời Thù bị đẩy xuống giường.

Ái muội dục vọng trên mặt hắn còn chưa tiêu tán.

Chờ đến khi hắn phản ứng lại, người trên giường đã nhảy cửa sổ ra ngoài.

Thời Thù ngồi dưới đất.

Trên mặt cảm xúc biến ảo.

Cổ áo tắm mở ra, chứng minh hắn đã thiếu chút nữa là có thể ôm cô vợ nhỏ nhà mình lăn giường.

Sau đó, cô vợ nhỏ thân thể khoẻ mạnh kia, dùng một tay liền đẩy hắn xuống đất, chạy.

Nhắm mắt lại, từ trên mặt đất bò dậy.

Những cảm xúc kia đều đã tiêu tán sạch sẽ.

Chỉ còn lại có buồn bực, khó chịu.

Hắn cầm lấy di động, bấm một dãy số.

Điện thoại bên kia thực mau liền có người nhận.

"Tiên sinh."

Là thanh âm Tần Như.

Thời Thù mí mắt buông xuống dò hỏi

"Chu Viện kia, ở phòng nào?"

"Tiên sinh, phòng 601."

Tần Như vừa dứt lời, Thời Thù liền nhanh chóng cắt đứt điện thoại.

Mặt khác một bên, Tô Yên nhảy cửa sổ ra ngoài.

Nhanh chóng dựa theo ống dẫn trượt xuống đến phòng 601.

Cửa sổ kia đã bị phá hỏng rồi.

Cô từ trong túi móc ra một tấm lá sắt nhỏ bằng bàn tay.

Nhìn không ra đó là thứ gì.

Cho đến khi cô xoay người nhảy vào phòng.

Tấm lá sắt kia mở ra.

Là cái mặt nạ màu đen nửa mặt.

Tô Yên đeo nó lên.

Chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hồng nộn.

Đi vào phòng, lọt vào trong tầm mắt là Chu Viện vô lực giãy giụa, bị buộc chặt lấy.

Một tên đàn ông mặc đồ đen đang khiêng Chu Viện lên muốn chạy.

Sau đó, thấy Tô Yên vừa lúc nhảy vào.

Tên kia sửng sốt.

Sắc mặt quái dị

"Mày chính là Tinh?"

Tô Yên không nói chuyện.

Cô nhấc một cái bình hoa ở bên cạnh lên, giây tiếp theo liền đánh cùng tên đàn ông kia.

Uy danh của Tinh trong tổ chức Nhật Nguyệt đã được truyền bá rộng rãi.

Sức chiến đấu đệ nhất.

Thần bí đệ nhất.

Chính vì như vậy mới gợi lên tính hiếu thắng của mấy kẻ trong cùng ngành.

Đệ nhất?

Không phục.

Người trước mắt này, chính là một trong số đó.

Chỉ là khi chân chính giao thủ cùng Tinh.

Mới có thể rõ ràng cái loại danh xưng này.

Một kích đánh vào bả vai.

Liền khiến hắn ta bay va vào bức tường phía sau.

Ném xuống mục tiêu nhiệm vụ của mình.

Người nọ không phục.

Rút ra thanh đao sắc bén ra, chính thức đấu võ.

Năm phút sau.

Tô Yên một chân đá vào ngực người kia.

Đôi khi, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, căn bản vô pháp phản kháng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)