Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 011

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 011
Thiếu niên kiệt ngạo (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chỉ hy vọng, có thể kết thúc sớm, sau đó về nhà.

Thầy Hóa đi đến bên cạnh Tô Yên, nhìn thấy Tô Yên chưa làm xong bài thi, trên mặt có một tia kinh ngạc.

Không, phải nói ngạc nhiên, còn có một chút... vui vẻ??

Tuy rằng thân là một giáo viên, thấy vậy rất không đúng.

Nhưng, học sinh của mình từ khi làm đề đến nay, chưa từng sai một lần nào.

Làm một người giáo viên như ông không có đất dụng võ cũng nghẹn muốn chết a.

Cố Chỉ đối chiếu rất nhanh đã xong.

Điểm tối đa.

Điểm của Nguyên Hân Lâm và Triệu Sâm cũng không tồi, bài cuối cùng làm được hơn một nửa.

Thầy Hóa đứng bên cạnh Tô Yên, cầm bài làm của cô, cau mày giả vờ nghiêm túc.

"Bài này tuy rằng là kiểu bài mới năm nay mới thêm vào, nhưng cũng không khó, ngày hôm qua đã giảng cho các em một bài, thầy chỉ thay đổi mấy số, dựa vào bài hôm qua cũng làm được."

Thầy Hóa vừa nói vừa cầm bài của Cố Chỉ, chữ viết tinh tế, phương trình viết cũng chính xác, khen ngợi một câu, "Nếu giữ vững phong độ này, chắc chắn sẽ lọt vào top 10."

Cố Chỉ trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ, "Cảm ơn thầy ạ."

Tiếp đó, thầy Hóa lại nói với Nguyên Hân Lâm và Triệu Sâm vài câu.

Nhìn thấy hai người hiểu ra, cúi đầu làm bài, lực chú ý quay lại trên người Tô Yên.

Phải biết rằng, ông rất coi trọng Tô Yên a.

Tô Yên chính là bảo bối.

Giải nhất cuộc thi này có thuộc về cao trung Đế Dô hay không, dựa vào em ấy!!

Ông suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn không thể đả kích Tô Yên, lỡ như quá khắt khe, không điều chỉnh được tâm tình, đến hôm đi thi lại không làm được.

Vị giáo viên nghiêm khắc nhất cao trung Đế Đô, ngồi bên cạnh Tô Yên, vẻ mặt ôn hòa, "Tô Yên, bài này cũng không khó, em chỉ cần biết chất màu vàng và muối a-xít phốt-pho-ríc là..."

Tô Yên thấy thầy Hóa bắt đầu định giảng, cô nhìn sắc trời càng ngày càng âm trầm, mềm mại lên tiếng đánh gãy, "Thưa thầy, đề này không có đáp án."

Cô vừa nói, làm thầy Hóa ngạc nhiên dừng lại.

Thầy Hóa còn chưa nói gì, Cố Chỉ bên cạnh đã giành trước, "Không thể nào không có đáp án, đáp án tham khảo ở chỗ này, tớ cũng đã giải được."

Giọng nói vẫn ôn nhu, nhưng ngữ khí kiên định.

Tuy Cố Chỉ nhìn qua nhu nhược, nhưng trên thực tế là một người có lòng tự trọng mạnh mẽ.

Được đứng đầu lâu rồi, bỗng nhiên xuất hiện Tô Yên, không cần tốn nhiều sức đã giành được sự chú ý của mọi người.

Trong lòng không cam lòng.

Cho nên cô ta liều mạng làm bài, vì một ngày có thể vượt qua Tô Yên.

Mà sự thật chứng minh, sự nỗ lực của cô ta có tác dụng.

Hôm nay, cô ta đã thành công vượt qua Tô Yên.

Nhưng mà Tô Yên lại nói như vậy, là bởi vì bị cô ta vượt qua sao?

Trong lòng Cố Chỉ có một tia sung sướng.

Cũng nên để cậu ta nếm thử, loại cảm giác bị đánh bại.

Tô Yên rũ mắt, không cãi cọ.

Chỉ cầm bút, gạch một câu trên đề bài, "Chỗ này không phải là AN, mà là CO2. Nếu không vĩnh viễn không tính được."

Đề bài sai, sao có thể giải ra đáp án?

Thầy Hóa cầm đi cẩn thận nghiên cứu một lần.

Mười phút trôi qua, sắc trời bên ngoài càng âm trầm, giống như giây tiếp theo sẽ đổ mưa.

Ư Ư: Điền vào chỗ trống😕

"Thưa thầy, thầy rất muốn em tham gia cuộc thi này phải không?"

"Đương nhiên."

"Vậy em có thể khẳng định, nếu..."

P/s: Những thím nào đã đọc cv không được spoil và spoil tui cũng không tính là đáp án đúng nhé😕

*****

Sau khi nói xong, Cố Chỉ sốt ruột lấy bài thi trong tay thầy Hóa cẩn thận nghiên cứu.

Mày nhíu chặt sắc mặt không quá đẹp.

Tô Yên thỉnh thoảng nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ liếm khóe môi, đứng dậy, "Thưa thầy, em đã làm xong bài, có thể đi về chưa ạ?"

Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, lên tiếng: "Ký chủ, nam chủ đại nhân nói muốn tới đón ngài a, ngài sẽ không phải đội mưa về."

Tô Yên sợi tóc rũ xuống, gương mặt trắng nõn đôi mắt thuần tịnh, làm người cảm thấy tốt đẹp.

Nghe thấy cô nói, thầy Hóa ho khan một tiếng, cũng không quan tâm đề bài nữa.

"Còn có một việc, muốn thương lượng với các em một chút."

Khi nói, người thầy từ trước đến nay vẫn nghiêm túc, trên mặt xuất hiện một tia rối rắm, "Còn mười ngày nữa là đi thi, bốn người các em, chỉ có ba người được dự thi."

Ông nói đến đây, bàn tay Cố Chỉ nắm chặt.

Tiếp đó, thầy Hóa nói tiếp, "Nhìn thành tích ngày thường của các em, Tô Yên và Triệu Sâm tôi sẽ chọn hai em đi dự thi, như vậy... còn một người nữa."

Ánh mắt đảo qua Cố Chỉ và Nguyên Hân Lâm, "Hai em..."

Khi nói chuyện, muốn nói lại thôi.

Bàn tay Cố Chỉ nắm chặt tờ bài thi kia, giọng nói mềm nhẹ, "Thầy, thầy nói đi, dù là kết quả thế nào, bọn em đều có thể chấp nhận. Chỉ cần thầy công bằng."

Cuối cùng cô ta bỏ thêm một câu, làm thầy Hóa có chút không vui.

Vậy nên thầy Hóa không lên tiếng, mà xoay người nhìn về phía Tô Yên và Triệu Sâm, "Mấy em cũng làm đề với nhau lâu rồi, cũng biết trình độ của hai bạn kia, hai em cảm thấy, ai giỏi hơn?"

Ánh mắt Triệu Sâm dao động, từ Nguyên Hân Lâm lại tới Cố Chỉ.

Hơi hé miệng, "Cố Chỉ giỏi hơn một chút."

Cố Chỉ thấy thế, trong lòng buông lỏng, biết mình đã có 8 phần được chọn.

Nguyên Hân Lâm bên cạnh vẫn không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng có chút không cam lòng.

Ánh mắt thầy Hóa dời về phía Tô Yên vẫn đứng dậy muốn đi về.

Cũng không biết vì sao, người vẫn luôn ngoan ngoãn nhất, trầm ổn nhất như Tô Yên, lại muốn đi về sớm?

Là bởi vì bên ngoài trời mưa, sợ bị ướt?

"Tô Yên cảm thấy thế nào?"

Ánh mắt Tô Yên từ sắc trời âm trầm bên ngoài quay lại.

Ánh mắt nhìn Cố Chỉ và Nguyên Hân Lâm một lần.

Mềm mại nói: "Em chọn Nguyên Hân Lâm."

Nguyên Hân Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời, cậu ta nhìn về phía Tô Yên, trong mắt có thêm những cảm xúc phức tạp.

Cố Chỉ vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên đứng lên.

Đối diện Tô Yên, giọng nói ôn nhu, nhưng là có thể nghe được trong giọng nói của cô ta có sự nôn nóng và bất mãn, "Thực lực của tôi, rõ như ban ngày. Cậu không thể vì có quan hệ tốt với Nguyên Hân Lâm, mà lựa chọn cậu ấy."

Tô Yên nhìn về phía thầy Hóa, ông còn đang rối rắm, nhìn dáng vẻ còn muốn ở chỗ này ngốc thêm 10 phút.

Cô nhẹ nhàng nói: "Thưa thầy, thầy rất muốn em tham gia cuộc thi này phải không?"

Thầy Hóa ngẩng đầu, "Đương nhiên."

"Vậy em có thể khẳng định nói cho thầy, nếu Nguyên Hân Lâm không tham gia cuộc thi này, em cũng sẽ không tham gia."

Cố Chỉ rốt cuộc không nhịn được nữa, tức đến nỗi sắc mặt xanh mét, "Tô Yên! Cậu thật quá đáng!"

Tô Yên khẽ liếm môi, không quan tâm Cố Chỉ.

Nhìn thầy Hóa tiếp tục nói: "Thầy còn muốn tiếp tục suy nghĩ sao?"

Thầy Hóa nhìn Tô Yên, lại nhìn Cố Chỉ, cầm một tờ danh sách ra.

Tặng langtruclinh với đáp án nhanh và chính xác nhứt!!!😕

*****

Sau đó viết ba chữ Nguyên Hân Lâm vào trên danh sách.

Cố Chỉ lập tức đờ đẫn ngồi xuống ghế.

Tất cả nỗ lực của mình, bởi vì một câu của Tô Yên, sụp đổ.

Nguyên Hân Lâm nhìn Tô Yên, đôi mắt sáng lên, muốn đi qua đó nói chuyện với cô.

Lại thấy Tô Yên không ở lại, đeo cặp sách xoay người đi ra ngoài.

Sắc trời, càng âm trầm.

Cô vừa ra khỏi văn phòng, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo tới góc khuất trên hành lang.

Sau đó chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị ép vào vách tường.

Khuôn mặt của Khương Nhiên, ánh mắt mang theo lệ khí, mắt phượng hơi hơi híp lại.

Hai người đối diện.

Khóe môi sắc bén giờ phút này có vẻ có chút lạnh lùng.

Ngữ khí lười nhác rõ ràng có thể thấy được sự tức giận, "Tô Yên."

Tô Yên chớp chớp mắt, không phản kháng, cũng không nói chuyện.

Khương Nhiên dựa sát vào cô, đôi mắt nheo lại, "Có phải đã quá cưng chiều em, nên em càng ngày càng to gan?"

Nguyên Hân Lâm từ văn phòng đi ra, thấy tình cảnh như thế, nhíu mày.

Đi qua đó lên tiếng: "Bạn học Khương Nhiên cậu đối xử với Tô Yên như vậy, có suy nghĩ tới cảm nhận của Tô Yên không?"

Khương Nhiên nghiêng đầu, giọng nói mang theo lạnh lẽo và lệ khí, "Cút."

Hắn giống như một con sư tử sắp tức giận, một khi có người tới gần, toàn bộ đều phải gặp chuyện.

Tong lòng Nguyên Hân Lâm có chút e ngại.

Cứng đờ tại chỗ.

Lúc này, không biết từ cái góc xó xỉnh nào, Trình Tinh Dương và học sinh của lớp Khương Nhiên đi ra.

Bàn tay Trình Tinh Dương vỗ vào trên vai Nguyên Hân Lâm, một bộ anh em tốt, "Anh em, đi thôi, những việc này chúng ta cũng không quản được."

Cưỡng chế trực tiếp lôi Nguyên Hân Lâm đi.

Hành lang dài lối đi nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Ký chủ, chắc là hắn vừa nghe thấy lời ngài vừa nói trong văn phòng, cho rằng ngài thích Nguyên Hân Lâm đó."

Tô Yên rũ mắt, vẫn thờ ơ trầm mặc.

Phản ứng của cô, ở trong mắt Khương Nhiên thành cam chịu, hắn châm chọc một tiếng, ngữ khí âm trầm, "Thích cậu ta đến vậy?"

Hắn nhéo cánh tay Tô Yên, "Em coi tôi là cái gì?!"

Rầm!

Một quyền thật mạnh, đấm vào trên vách tường sát với khuôn mặt của Tô Yên.

Máu tươi, lập tức theo cánh tay chảy xuống.

Tiếng động khá lớn làm kinh động giáo viên trong phòng, thầy Hóa đi ra, "Ai, Khương Nhiên! Em đang làm gì?!"

Khương Nhiên thấy Tô Yên vẫn không nói gì, cuối cùng cười nhạo một tiếng.

Bàn tay đầy máu lập tức rũ xuống, xoay người rời đi.

Sau đó, thầy Hóa và Triệu Sâm đi tới hỏi Tô Yên, Tô Yên vẫn trầm mặc.

Cuối cùng thầy Hóa thấy Tô Yên không sao, lại nghĩ là nữ sinh, bèn bảo Cố Chỉ đưa Tô Yên về nhà.

Ban đầu, bởi vì chuyện trong văn phòng, thầy Hóa có chút không yên tâm với Cố Chỉ.

Nhưng thấy cô ta ôn nhu đồng ý, cũng cảm thấy đây là cách xử lý tốt nhất.

Chỉ trong chốc lát, hành lang dài này chỉ còn lại Tô Yên và Cố Chỉ.

Tiểu Hoa vẫn luôn cảm thấy ký chủ của mình hình như có chút không đúng lắm, "Ký chủ? Ký chủ? Ngài làm sao vậy??"

Tí tách, tí tách, đám mây âm trầm kia, rốt cuộc không chịu nổi, trời đổ mưa.

Mưa phùn mênh mông, nhanh chóng biến thành mưa to tầm tã, xôn xao rơi xuống.

Cánh tay Tô Yên giật giật, ngẩng đầu lên.

Sau đó, chậm rãi lắc lư vài cái, "Trời mưa."

Tiếp đó nhăn mày lại, "Thật là chán ghét ngày mưa."

Nói xong, cô nhặt ô từ trên mặt đất lên, mở ô lên đi ra ngoài.

Ư Ư: Vì sao Tiểu Hoa bị Yên tỷ ném đi!!!😕

*****

Một bên, Cố Chỉ bị bỏ qua, nhịn không được lên tiếng: "Tô Yên!"

Người đã đi về phía trước hơi dừng lại, "Có việc?"

"Cậu cầm ô đi rồi, còn tôi thì sao?!"

Giọng nói nhàn nhạt vang lên:"Liên quan gì đến tôi?"

Nói xong, Tô Yên xoay người tiếp tục đi về phía trước, bộ dáng chuyện không liên quan tới mình.

Cố Chỉ bị tức điên rồi.

Đầu tiên là thể hiện trước mặt giáo viên, lại nhằm vào cô ta.

Cố Chỉ mình nợ cô ta sao?!

Cố Chỉ chạy về phía Tô Yên.

Ngữ khí không ôn nhu như lúc nãy, mà có chút sắc nhọn, "Tô Yên! Thật không nghĩ tới cậu là loại người này! Cậu làm tôi ghê tởm!"

Nói xong chạy tới trước mặt Tô Yên, chặn đường của cô, muốn nói chuyện với cô, "Rõ ràng lần nào làm đề tôi cũng giỏi hơn Nguyên Hân! Ai giỏi thì người đó có thể đi thi, cậu có tư cách gì mà quyết định? Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, tương lai của tôi sẽ vì chuyện này mà thay đổi cả đời?!"

Tô Yên thấy cô ta đứng trước mặt mình, dừng bước.

Rũ đầu nghe Cố Chỉ nói, "Cậu là thiên tài thì sao? Dựa vào đâu mà cậu dùng hai ba câu đã quyết định tương lai của người khác?! Người ích kỷ như cậu, không xứng học ở cao trung Đế Đô!!"

Cố Chỉ bất mãn với Tô Yên rất lâu rồi.

Một là bởi vì ghen ghét thiên phú của cô.

Càng chán ghét sự ngang ngược lần này của cô.

Cố Chỉ đứng trong mưa, cả người ướt đẫm, nhưng vẫn đứng thẳng, vì mắng quá to mà thở hồng hộc.

Tô Yên ngẩng đầu, gió lạnh thổi qua, sợi tóc bên tai bay về phía sau.

Đôi mắt lộng lẫy, lại mang theo sự lạnh lẽo.

Cũng không biết vì sao, lúc này Tô Yên chỉ liếc mắt một cái, đã làm người có cảm giác lạnh lẽo.

Giọng nói mềm mại vang lên, "Nói xong rồi? Tôi có thể đi chưa?"

Nói xong, Tô Yên cầm ô đi về phía trước.

Cố Chỉ nhìn thái độ này của cô càng tức giận, "Ai cho cậu đi!"

Nói xong định cướp lại ô của Tô Yên.

Nhìn thấy Cố Chỉ tới gần, Tô Yên giơ tay nắm lấy cổ áo của Cố Chỉ.

Giọng nói vẫn mềm mại, "Nói gì thì nói đi, ai cho cậu tới gần tôi?"

Nói xong, nâng chân lên, một chân đá vào đầu gối của Cố Chỉ.

Cố Chỉ sợ hãi kêu một tiếng, lập tức quỳ xuống.

Tô Yên lùi về phía sau hai bước, Cố Chỉ không chạm được vào cô.

Đầu gối của Cố Chỉ đau đớn quỳ trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo.

Cô ta vốn nhỏ gầy, bộ dáng này càng thê thảm, làm trái tim người khác mềm nhũn.

Tô Yên nhìn qua, "Hai ba câu của tôi đã có thể thay đổi tương lai của cậu, thuyết mình cậu còn quá yếu, còn có mặt mũi tới chất vấn tôi?"

Giọng nói mềm mại, nhưng ngôn ngữ sắc bén khác xa những hôm trước.

Nhìn vẻ mặt Cố Chỉ không cam lòng lại muốn cãi lại, Tô Yên trực tiếp đánh gãy, "Học thêm 14 ngày, tổng cộng làm đề 5 lần, trong đó thành tích 4 lần của cậu đều có mờ ám. Người thứ ba vốn dĩ không phải là cậu."

"Cậu nói bậy!"

"Bài cuối cùng trong đề hôm nay không có đáp án, một bài sai đề cậu làm sao giải được? Còn giống y như đáp án tham khảo?"

Cố Chỉ có chút chột dạ muốn cãi lại, "Cậu... !!"

Đáp án tham khảo sai, mà cậu sai giống y như vậy, ngoại trừ sao chép... hình như không còn lời giải thích nào khác.

Tô Yên kéo kéo nơ bướm trên cổ áo, mưa càng ngày càng lớn.

Tiếp đó cô chậm rãi nói: "Cậu không cần giải thích với tôi, tôi cũng lười phải nghe. Cách tôi xa một chút tôi sẽ không nói gì. Hiểu chưa?"

Tặng ntthaonhii02 với đáp án nhanh nhứt và chính xác nhứt!!!😕

*****

Tô Yên nói xong, không nhìn Cố Chỉ mà đi thẳng về phía trước.

Đi ra xa, Tiểu Hoa vẻ mặt ngốc, "Ký chủ, ngài làm sao vậy?"

Sao, sao ký chủ của nó lại như thế này?

Rõ ràng nói chuyện mềm mại ngoan ngoãn, lần này... cảm giác không tốt lắm a.

Tô Yên không nói gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Hoa: "Ký chủ, hình như nam chủ đại nhân đã hiểu lầm ngài rồi a, ngài nói nên làm gì bây giờ? Ký chủ có cần em tìm cách trong 《 Sổ tay hướng dẫn yêu đương 》 không?"

Tô Yên vẫn trầm mặc.

"Ký chủ ~, ký chủ ~ ngài nói nói với Tiểu Hoa..."

Lúc này, hệ thống Tiểu Hoa còn chưa kịp nói xong.

Sau đó... nó đã bị vứt bỏ, vứt bỏ, vứt, ...

Trên lỗ tai Tô Yên còn có chút máu, nhìn dáng vẻ là bị cô dùng sức tháo ra.

Tiếp đó, bàn tay trắng nõn nâng lên, khuyên tai vẽ một độ cong trên không trung, trực tiếp bị ném vào bên trong bụi cỏ.

Tiểu Hoa sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, nó, nó, ký chủ đây là không cần nó??

Chỉ nghe thấy Tô Yên nói: "Dong dài."

Nói xong, cầm ô tiếp tục đi về phía trước, không liếc nhìn bụi cỏ kia một lần.

Về đến nhà vào phòng mình, Tô Yên đóng chặt cửa sổ, kéo màn, bật đèn sáng tối đa.

Đứng dưới ánh đèn, một hồi lâu.

Cô lại ngẩng đầu, duỗi tay sờ sờ lỗ tai của mình.

Cắn cắn khóe môi, thở dài.

Cô chán ghét trời mưa.

Cái loại không khí ẩm ướt dính nhớp và tiếng mưa rơi, sẽ làm cô nhớ tới ký ức không muốn nhớ lại.

Những ký ức đó, sẽ làm cô cảm thấy mẫn cảm và không an toàn.

Cho nên, khi cô nhìn thấy bên ngoài sắp mưa, mới muốn nhanh chóng về nhà.

Như vậy có thể làm cô bình tĩnh hơn, giống như hiện tại.

Cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ đạp Cố Chỉ một chân, mình cũng không làm gì.

Cắn khóe môi, có thể là quá dùng sức, chỉ trong chốc lát đôi môi đã sưng đỏ.

Vì làm tâm tình của mình bình phục nhanh hơn, không làm chuyện khác nữa, lên giường ngủ, không suy nghĩ.

Tô Yên ngủ đến sáng, vậy nên đã quên mất Khương Nhiên nổi giận đùng dùng rời đi.

# Quán bar #

"Khương ca, anh không thể uống nữa, lại uống thật sự sẽ mất mạng đó!!"

"Khương ca, Khương ca! Anh, anh đừng uống, xem như em cầu xin anh."

"Con mẹ nó ông chủ đâu? Ai dám mang rượu tới đây, lão tử đánh chết nó!"

Hồ bằng cẩu hữu từ trước đến nay chỉ xem náo nhiệt lúc này cũng có chút lo lắng nhìn Khương Nhiên đang uống say khướt.

Vài người xô xô đẩy đẩy lại có hơi sợ Khương Nhiên khi hắn sắp mất khống chế.

Cuối cùng, vẫn là đẩy Trình Tinh Dương ra chùi đít nồi.

Trình Tinh Dương cũng thở dài gãi đầu.

Chơi với Khương Nhiên bao nhiêu năm, trước nay chưa từng thấy bộ dáng này của hắn!

Khương Nhiên không uống rượu, không hút thuốc lá, ngày thường ở bên nhau chơi cũng chỉ nhìn bọn họ uống, mấy thứ này hắn không thích.

Nhưng nhìn xem, bình rượu rỗng đầy đất, khắp nơi là tàn thuốc.

Tất cả mọi chuyện... con mẹ nó đều là do nữ sinh kia!

Bởi vì chuyện tối nay, Tô Yên ở trong lòng Trình Tinh Dương lập tức thành kẻ phản bội.

Trình Tinh Dương cũng cầm lấy một chai bia, mở ra, "Khương Nhiên, thông qua chuyện tối nay, Tô Yên người kia anh cũng biết là loại..." mặt hàng gì.

Còn chưa dứt lời, Khương Nhiên đã liếc tới.

Đó, rõ ràng đều là do nữ sinh kia, đến bây giờ còn che chở, còn khuyên được không?

Trình Tinh Dương khụ một tiếng, không nói nữa.

Chỉ có thể ngồi ở đó uống cùng Khương Nhiên.

Điền vào chỗ trống😕

"Ai?"

"Khương Nhiên, là tôi."

"Tôi là Tô Yên."

"Có việc?"

"Ô của cậu còn ở đây, tôi trả cho cậu bằng cách nào?"

"Không cần trả lại cho tôi, nếu không..."

*****

Sáng hôm sau.

Tô Yên mở mắt, rời giường.

Chờ đến khi cô rửa mặt xong, ra ngoài cừa, bước chân bỗng dừng lại.

Hôm nay... hình như rất yên tĩnh.

Vừa nghĩ tới, cô duỗi tay theo bản năng sờ sờ lỗ tai mình.

Khi thấy lỗ tai bên phải trống rỗng, không có khuyên tai, cô mới phản ứng lại.

Ngày hôm qua trời mưa.

Trời mưa, tính tình của cô không tốt lắm.

Sau đó, bởi vì Tiểu Hoa quá ầm ĩ, trực tiếp ném đi...

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, rũ mắt suy nghĩ.

Ngày hôm qua, cô ném khuyên tai đi đâu?

Bởi vì Tô Yên biết trời mưa sẽ làm cảm xúc của mình mất khống chế.

Cho nên cô đều lựa chọn đặt bản thân trong một không gian kín, như vậy, mỗi tiếng nói cử động sẽ không sai.

Lúc nghĩ, hơi nghiêng đầu, còn nhìn thấy chiếc ô màu đen dựng ở cửa.

Sau đó, hình ảnh ngày hôm qua hiện lên từng chút một.

Cái ô này, là Khương Nhiên cho cô.

Cuối cùng, hắn tức giận rời đi.

Ngày hôm qua, cô đã nói điều gì kích thích đến hắn sao?

Khẽ cau mày, lấy một cái kẹo sữa dâu từ trong túi ra ăn.

Cô nhớ rõ... bởi vì cảm xúc sắp mất khống chế, cho nên vẫn luôn phải đấu tranh, nhẫn nại.

Vậy nên có hơi đần độn, cũng không chú ý tới hắn đã nói gì với mình.

Nhấm nuốt viên kẹo sữa dâu, cầm lấy cái ô màu đen, đóng cửa, sau đó đi tới trường.

Đầu tiên phải tìm Tiểu Hoa về.

Tiểu Hoa hẳn là biết chuyện ngày hôm qua.

Vừa nghĩ vừa đi tới trường.

Theo ký ức, Tô Yên đi tới một sân cỏ.

Cúi người cẩn thận tìm.

Mặt cỏ sau cơn mưa, có bùn đất trộn lẫn với mùi cỏ xanh, hạt mưa trong suốt ở trên lá, chậm rãi rơi vào bùn đất.

Tìm hơn mười phút, cũng không tìm thấy.

Nhưng lúc này, tiếng chuông vào lớp đã vang lên.

Mặt cỏ này rất lớn, khuyên tai rất nhẹ, rất có thể bị nước mưa làm trôi tới chỗ khác.

Chỉ có thể lang thang tìm kiếm trên mặt cỏ.

Bây giờ nếu đi học, giữa trưa tan học lại qua đây tìm.

Cô dừng lại, cuối cùng vẫn đi về phía khu dạy học.

Trùng hợp, Trình Tinh Dương và đám anh em vừa đi ra, nghênh ngang đi ra ngoài lớp.

Tô Yên chú ý một chút, không thấy có Khương Nhiên.

Mà lúc này, Trình Tinh Dương cũng phát hiện Tô Yên đang đi tới.

Sắc mặt của cậu không biến hóa, giống như không nhìn thấy cô, thẳng tắp lướt qua cô đi về phía trước.

Tô Yên dừng bước, giọng nói mềm mại ấm áp, "Bạn học Trình Tinh Dương."

Nếu cô nhớ không nhầm, người này tên Trình Tinh Dương.

Trình Tinh Dương đút tay vào trong túi, xoay người lại, trên mặt vui đùa ầm ĩ, "Ai, đây không phải là bạn học Tô Yên sao? Có chuyện gì vậy?"

Tô Yên rũ mắt suy nghĩ một lát,

"Cậu có thể nói cho tôi biết số điện thoại của Khương Nhiên không?"

Trình Tinh Dương hơi sửng sốt cười nói: "Cậu và anh ấy quan hệ tốt như vậy, anh ấy không nói cho cậu biết?"

"Không có."

"Hắn không nói, cậu hỏi tôi... tôi cũng không dám nói a."

Cậu cười hì hì nói.

Tô Yên nghe được, cậu nói chuyện mang theo sự xa cách.

Chớp chớp mắt, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói: "Đã làm phiền cậu."

Nói xong, xoay người đi về phía khu dạy học.

Nụ cười trên mặt Trình Tinh Dương dần dần nhạt đi, nhìn phương hướng Tô Yên rời đi.

Thân hình mảnh khảnh, đeo một cái cặp sách ngoan ngoãn an tĩnh.

Cho đến khi một người đi tới, ôm bả vai Trình Tinh Dương.

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: GreenCabbagee đoán đúng ý Trẫm, nay thưởng một chương😕

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)