Thiếu niên kiệt ngạo (11)
← Ch.011 | Ch.013 → |
"Ai, tao thấy thế nào bạn học Tô Yên cũng không giống người một chân đạp hai thuyền."
Trình Tinh Dương mắng một trận, "Mày đã quên đêm qua Khương ca vì dị ứng cồn vào bệnh viện?"
Người kia nghĩ đến bộ dạng suy sút và điên cuồng chưa từng thấy của Khương ca, thở dài, "Không phải tao chỉ nói lỡ như sao, lỡ như là hiểu nhầm thì sao?
Mày thấy Khương ca đã từng chiều chuộng người nào như vậy chưa? Lại nói, tao vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Khương ca không kém đến mức này đi?"
Người nọ thuận miệng nói một câu, làm Trình Tinh Dương hơi nhíu mày.
Nhìn bóng dáng Tô Yên hoàn toàn biến mất trên hành lang.
Trình Tinh Dương đột nhiên chạy nhanh về phía khu dạy học.
Người nọ sửng sốt, "Ai ai ai, mày đi đâu vậy?! Không phải nói đi thăm Khương ca à?"
Bên cạnh lại có một người nói:
"Chắc là đi tìm bạn học Tô Yên?"
"Lời tao vừa nói, nó nghe thấy?"
"Chắc là vậy."
# Cửa lớp Tô Yên #
Tô Yên vừa mới hô một tiếng báo cáo chuẩn bị đi vào lớp.
Kết quả giọng nói của Trình Tinh Dương truyền đến từ đằng sau, "Tô Yên!"
Làm bước chân của cô dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Lúc này, giáo viên và học sinh trong lớp đều quay đầu nhìn ra.
Trình Tinh Dương tùy tiện cầm lấy bút và một quyển vở.
Viết một dãy xuống giấy rồi xé xuống nhét vào tay Tô Yên.
Trong mắt không có vui đùa, ngược lại mang theo một loại đánh giá, "Số di động của Khương ca."
Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay mình, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười, "Cảm ơn"
Trình Tinh Dương gật gật đầu, không nói gì, lại theo lối cũ trở về.
Tô Yên vừa quay đầu, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.
Hoặc là nói đều đang tò mò, tờ giấy trong tay cô, là số điện thoại của ai?
Giáo viên hơi gõ bàn "Được rồi, chúng ta tiếp tục giải đề."
Tô Yên trở lại vị trí ngồi, nhìn tờ giấy trong tay mình.
Cô nhẹ nhàng nắm chặt.
Chờ đến khi tan học, trước khi đám học sinh vây quanh hỏi han, cô đã cầm di động đi ra ngoài.
Dựa theo dãy số trên tờ giấy gọi đi.
Điện thoại bên kia vang thật lâu cũng không có người nhận.
Đợi một lát, cô lại gọi lần thứ hai.
Cô nắm chặt tờ giấy kia, rũ mắt xuống.
Khi định cúp máy, cuối cùng cũng có người nghe.
Giọng nói khàn khàn mang theo sự không kiên nhẫn, "Ai?"
Tô Yên đứng trên hành lang, giọng nói mềm mại, "Khương Nhiên, là tớ."
Sau khi cô lên tiếng, bên kia thật lâu cũng không có tiếng động.
Tô Yên cho rằng đối phương không biết cô là ai.
Sau đó ngoan ngoãn bỏ thêm một câu, "Tớ là Tô Yên."
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn vang lên, "Có việc?"
"Ô của cậu còn ở chỗ tớ, làm cách nào để trả cho cậu?"
Phía bên kia không có cảm xúc nói: "Không cần trả lại, nếu không cần nữa thì ném đi."
Tô Yên muốn nói lại thôi, "Tớ.
. , ừm, được rồi."
Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.
Cô vốn dĩ muốn hỏi, ngày hôm qua mình có nói điều gì làm hân tổn thương không.
Nhưng nghe ngữ khí của hắn, giống như không muốn nói chuyện với mình.
Hai người lâm vào trầm mặc.
Tô Yên cầm di động, lên tiếng, "Tớ không có việc gì nữa."
Bên kia không nhẹ không nặng lên tiếng, "Ừ."
Tô Yên cầm di động, cúp máy.
Sau đó nhìn chằm chằm di động của mình một lúc lâu, mới cất đi, đi vào trong lớp.
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thân phận trong thế giới thứ hai của Tô Yên là gì???😕
*****
Phải nhanh chóng tìm thấy Tiểu Hoa mới được.
#XX bệnh viện #
Phòng bệnh nào đó.
Khương Nhiên dựa vào trên giường bệnh, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm di động một lúc lâu.
Xác nhận đối phương đã cúp máy.
Bỗng nhiên giơ tay, phanh một tiếng, di động ném vào vách tường vỡ tan.
Tiếng vang lớn như vậy, Trình Tinh Dương và đoàn người vừa mới đi tới cửa, hoảng sợ.
Vội vàng mở cửa xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Trình Tinh Dương vừa thấy Khương Nhiên còn dựa vào giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân, đang tức giận.
Nhìn nhìn chiếc đi động bị nỡ nát bên kia.
Đám người vốn dĩ đi theo Trình Tinh Dương tới, sau khi xác nhận tình huống, trực tiếp duỗi tay đẩy Trình Tinh Dương đang đứng trước cửa vào.
Sau đó vẻ mặt nịnh nọt cười, "Bọn tao... chờ bên ngoài, Khương ca là người bệnh, nhiều người vào cũng không tốt."
Nói xong, lạch cạch một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.
Trình Tinh Dương đứng ở cửa phòng bệnh một lúc lâu, mới phản ứng lại mình bị đám người kia phản bội.
Đại não chết máy một lúc lâu.
Cho đến khi mí mắt Khương Nhiên nhấc lên, quét về phía cậu:
"Có việc?"
Trình Tinh Dương cười tươi giống như một bông hoa hướng dương, "Không, không phải, em chỉ tới thăm anh..."
Lời nói còn chưa nói xong, tầm mắt Khương Nhiên đã dời đi, nói:
"Cậu có thể đi rồi."
Giữa mày tất cả đều là không kiên nhẫn.
Trình Tinh Dương thật sự rất muốn đi a!!!
Cậu đảo mắt suy nghĩ, nhìn thấy chiếc di động bị vỡ kia.
Trong đài lập tức xuất hiện hình ảnh Tô Yên hỏi cậu số điện thoại của Khương Nhiên.
Vậy nên buột miệng thốt ra, "Buổi sáng hôm nay, bạn học Tô Yên hỏi em số điện thoại của anh."
Đôi mắt Khương Nhiên âm trầm, nhìn cậu.
Trình Tinh Dương giơ tay qua đỉnh đầu, một bộ vô tội, "Anh không nói cho người ta, em cũng không muốn nói cho Tô Yên biết.
Nhưng... hình như Tô Yên rất gấp gáp muốn tìm anh, không còn cách nào, cũng chỉ có thể nói cho người ta biết."
Nghe thấy Trình Tinh Dương nói cô gấp gáp muốn tìm hắn, ánh mắt Khương Nhiên hơi sáng lên.
Nhìn thấy Khương Nhiên trầm tư, Trình Tinh Dương hỏi, "Lỡ như có chuyện rát quan trọng gọi tới đây, làm sao bây giờ?"
Mí mắt Khương Nhiên rũ xuống, ánh mặt trời chiếu vào, làm sắc mặt tái nhợt kia có chút ấm áp.
Thật lâu sau, mới nghe hắn nói:"Cô ấy không có chuyện quan trọng."
Cũng không giải thích thêm, Khương Nhiên đột nhiên nói ra câu này.
Cũng không biết là đang nói cho Trình Tinh Dương nghe, hay là đang nói cho mình nghe.
Trình Tinh Dương lập tức hiểu ra nguyên nhân Khương Nhiên đang suy sút đột nhiên phẫn nộ như vậy.
Tám phần, Tô Yên đã gọi điện thoại cho hắn.
Hai người nói hai chuyện khác nhau, rồi cúp máy?
Trình Tinh Dương nhặt chiếc điện thoại bị vỡ kia lên, tấm tắc hai tiếng.
Còn không đợi cậu nói chuyện, người đang dựa vào giường đột nhiên nhổ kim tiêm ra, xuống giường.
Hành động thình lình xảy ra làm Trình Tinh Dương sợ tới mức lui về sau hai bước.
Hắc hắc cười, "Khương ca, này, chuyện số điện thoại của anh, cũng không thể trách em a."
Cậu cho rằng Khương Nhiên đột nhiên xuống giường là muốn đánh cậu, vội vàng giải thích.
Nào biết, Khương Nhiên không thèm nhìn cậu.
Cau mày, cầm lấy quần áo bên cung đi vào toilet.
Chờ đến khi thấy Khương Nhiên mặc đồng phục đi ra, Trình Tinh Dương sửng sốt, "Anh đừng nói với em là bây giờ anh muốn tới trường nhé?!"
Nửa đêm qua, dị ứng cồn mới vừa bị đưa vào bệnh viện, hôm nay đã đi học?
Từ khi nào, đồng chí Khương Nhiên nhiệt tình yêu thương học tập như vậy?
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: hogiadi đoán đúng ý Trẫm, thưởng một chương😕
*****
Sau khi uống rượu, tuy rằng sẽ không xảy ra chuyện lớn, nhưng sẽ không thoải mái.
Đêm qua uống vừa nhiều vừa hỗn loạn rượu trắng rượu đỏ, mới xảy ra chuyện.
Hiện tại không có trở ngại, nhưng bác sĩ nói phải nằm viện quan sát hai ngày.
Này... , Trình Tinh Dương muốn cản hắn lại.
Nhưng lúc cậu suy nghĩ, Khương Nhiên đã đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
# Cao trung Đế Đô #
Chuông tan học và lên.
Tô Yên từ trong lớp đi ra, không đi về phía nhà ăn, mà là đi tới mặt cỏ.
Dù sao cô cũng phải tìm lại được Tiểu Hoa.
Sau cơn mưa, luôn làm người vui vẻ thoải mái.
Cô cong eo, đứng ở trên cỏ, cẩn thận tìm kiếm.
Sợi tóc buông xuống, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy khuôn mặt rối rắm đang cắn môi của cô.
Khi Khương Nhiên vào trường học, đã nhìn thấy hình ảnh như vậy
Đôi mắt hắn đảo qua dáng người gầy nhỏ kia, không khống chế được mà đi qua.
Tô Yên tìm tìm, lùi dần về phía sah, thân thể đụng phải một người.
Cô ngồi dậy, quay đầu lại nhìn.
Khương Nhiên hai tay đút túi, đứng ở chỗ đó, bộ dạng lười nhác, không nhìn ra cảm xúc trên mặt hắn.
Cô khẽ liếm khóe môi, chớp chớp mắt, tiếng nói mềm mại vang lên: "Thật xin lỗi, đụng vào cậu."
Khương Nhiên nghe, đôi mắt hơi híp lại.
Khom lưng nhìn thẳng cô.
Giọng nói trầm thấp lười nhác, "Ngoại trừ chuyện này, không có chuyện khác muốn xin lỗi tôi?"
Cô chớp chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát, thành thành thật thật hỏi: "Ví dụ là chuyện gì?"
Khương Nhiên nhìn biểu tình vô tội của cô, một bộ hoàn toàn mờ mịt.
Hắn duỗi tay, nhéo bả vai cô, kéo gần đến trước mặt mình.
Tô Yên đột nhiên không kịp phòng ngừa, bước chân lảo đảo tiến lên.
Mái tóc quét qua khóe môi tái nhợt của hắn.
Lần này, hai người dính sát vào nhau.
Một biểu tình rất nhỏ cũng bị đối phương nhìn thấy.
Lúc này, Tô Yên bừng tỉnh nhớ tới, hình như ngày hôm qua hắn tức giận vội vàng rời đi, còn đấm vào vánh tường.
Tầm mắt của cô không nhịn được mà khẽ hướng về phía tay phải, cái tay kia đang quấn băng gạc, nhìn dáng vẻ có chút nghiêm trọng.
Khẽ cắn môi đỏ, mềm mại lên tiếng: "Tay của cậu, không sao chứ?"
Khương Nhiên hơi nhướng mày, còn tưởng rằng cô đã quên sạch sẽ chuyện hôm qua, xem ra còn nhớ rõ.
Ngữ khí lười nhác, "Em cảm thấy sao?"
Tô Yên do dự một lát, rũ đầu xuống, "Thật xin lỗi."
Nói xin lỗi, nhưng Khương Nhiên nhìn qua, biểu tình kia lại không đẹp lắm.
Tay nắm chặt bả vai cô, càng ngày càng dùng sức, "Vì sao lại xin lỗi?"
Tô Yên ngẩng đầu, nhỏ giọng nhu nhu, "Không phải cậu nói, tớ nợ cậu một lời xin lỗi sao?"
Khương Nhiên bị cô làm cho tức đến nỗi bật cười, khóe môi sắc bén tái nhợt nở nụ cười, trong phút chốc, lệ khí giữa mày đã biến mất một chút.
Xem ra, có vài lời, phải nói rõ với cô.
Bằng không, chỉ sợ nói như thế nào cũng không thể nói rõ.
"Tôi thích em, để em suy xét ba ngày. Thấy em vội vàng thi đua, vốn dĩ định thi xong rồi hỏi lại. Nhưng bây giờ, không thể chờ được nữa. Bây giờ em phải cho tôi một đáp án."
Càng nói, ngữ khí càng nặng.
Sau khi nói xong, lại hơi nhíu mày, bổ sung một câu, "Em chỉ có thể trả lời một đáp án khẳng định."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Đáp án khẳng định?
Đó chính là...
"Được?"
Khương Nhiên đột nhiên nghe thấy câu trả lời dứt khoát của cô, làm hắn sửng sốt.
Chờ khi hắn phản ứng lại, mới biết được cô nói gì.
Duỗi tay, vớt người vào trong ngực, dùng sức ôm.
Ý cười bên khóe môi sắc bén càng ngày càng nhiều, "Ánh mắt không tồi."
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thằng nam phụ tỏ tình với chị Yên ở đâu???😕
*****
Tô Yên bị ôm chặt, cô cảm thấy, trái tim mình lại đập nhanh hơn.
Nâng tay tay, chậm rãi nắm lấy góc áo của hắn, tùy ý để hắn ôm mình.
Một lúc sau.
Khương Nhiên còn đang ôm cô.
Tô Yên nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, giọng nói mềm mại, "Khương Nhiên?"
Nghe được tiếng nói, lúc này hắn mới buông ra, đại khái, là bởi vì nghe thấy Tô Yên đồng ý rồi.
Cảm xúc và lý trí mà Khương Nhiên đã vứt bỏ đều quay lại.
Hắn nhìn mặt cỏ, nhướng mày lên, "Không đi ăn cơm, đến chỗ này làm gì?"
Khi nói, nâng tay lên túm nơ bướm trên cổ áo Tô Yên.
Nơ bướm kia vốn dĩ đã có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bởi vì hành động củaa hắn, khiến cho nơ bướm kia càng thêm nghiêng ngả.
Cô thành thành thật thật trả lời, "Tớ bị mất khuyên tai."
Khương Nhiên hơi nhíu mày, "Rất quan trọng?"
"Có chút."
Khi hai người đang nói chuyện, bên cạnh, giọng nói của Nguyên Hân Lâm truyền đến, "Tô Yên"
Một giọng nam ôn nhu.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại, cô còn chưa nói gì, đã cảm thấy bả vai bị người bóp hơi đau.
Cô nghiêng đầu nhìn.
Khương Nhiên vừa nãy còn mỉm cười lười nhác, đảo mắt đã nheo mắt lại, lười biếng lại không hiểu sao có chút nguy hiểm.
Cô theo bản năng vươn tay, cầm lấy tay hắn.
Giọng nói mềm nhẹ mang theo nghi hoặc, "Khương Nhiên?"
Người nào đó nghe thấy cô gọi, cúi đầu nhìn, che đậy sự khó chịu trong mắt.
Nguyên Hân Lâm đương nhiên cũng nhìn thấy Khương Nhiên.
Hơn nữa nhìn thấy Tô Yên và Khương Nhiên thân mật như vậy, không nhịn được mà nắm chặt bài thi trong tay.
Cậu ta không đi qua đó, mà đứng bên ngoài mặt cỏ, cười nói, "Tô Yên, tớ có một bài không hiểu, muốn hỏi cậu."
Tô Yên có hơi nhớ Tiểu Hoa, hơn nữa... , cô không thích giảng bài cho người khác.
Vậy nên nghiêm túc lên tiếng, "Cậu có thể đi hỏi thầy."
Nguyên Hân Lâm đại khái là không nghĩ tới Tô Yên sẽ từ chối mình, vậy nên cậu ta sửng sốt.
Sau đó, lại nhìn Khương Nhiên đang đứng bên cạnh Tô Yên, trong mắt hiểu ra.
Loại người không chuyện ác nào không làm gây chuyện thị phi như Khương Nhiên, một nữ sinh ngoan ngoãn như Tô Yên tất nhiên sẽ sợ hãi.
Nguyên Hân Lâm hơi nhíu, nhìn chằm chằm vào Tô Yên, lên tiếng:
"Cậu không cần sợ bất kỳ người nào."
Tô Yên nghe gật gật đầu, "Tôi biết."
Cô vốn dĩ không sợ bất kỳ người nào a.
Nguyên Hân Lâm nói, "Tô Yên, đi với tớ, thầy Hóa muốn gặp cậu."
Ngữ khí chắc chắn.
Khương Nhiên cười nhạo một tiếng, dựa vào Tô Yên bật cười.
Còn mang giáo viên ra dọa, bộ dáng phòng bị này.
Nhìn thấy làm cho hắn rất khó chịu.
Tô Yên cũng nhẹ nhàng nhíu mày.
Khương Nhiên cúi đầu, thu biểu tình của cô vào trong mắt.
Thò lại gần, lên tiếng, "Không hiểu vì sao thầy gọi em?"
"Cậu biết?"
"Cậu ta gạt em."
"Vì sao?"
"Vị bạn học này coi tôi là hồng thủy mãnh thú sợ tôi bắt nạt em."
Hai người đứng ở kia thân mật nói chuyện.
Nguyên Hân Lâm nắm chặt bài thi càng ngày càng dùng sức, "Tô Yên!"
Khi cậu ta nói, mang theo chút tức giận.
Khương Nhiên nhấc mắt, con ngươi hiện lên một tia không kiên nhẫn, "Này, cút xa một chút."
Sắc mặt Nguyên Hân Lâm cứng đờ, "Cậu!"
Nội tâm cảm thấy bị sỉ nhục, lại không dám thật sự đối đầu với Khương Nhiên.
Tô Yên nhìn hai người kia, cuối cùng dò hỏi Nguyên Hân Lâm,
"Cậu còn có chuyện gì không?"
Nguyên Hân Lâm hít sâu một hơi, "Có, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu."
Tô Yên chớp chớp mắt, cảm thấy không hiểu lắm.
Giữa bọn họ có cái gì để nói?
Vốn dĩ cũng không nói chuyện với nhau nhiều.
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, @GreenCabbagee đoán đúng ý Trẫm, thưởng một chương
*****
Nguyên Hân Lâm cứng đờ ở nơi đó, nhìn chằm chằm Tô Yên, khuôn mặt trịnh trọng.
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Nhiên.
"Tớ đi nói chuyện với cậu ta rồi quay lại."
Ngữ khí mềm mại, nghiêm túc nói.
Sắc mặt của Khương Nhiên biến hóa xuất sắc ngoạn mục, ngữ khí không tốt lắm, "Em rất quan tâm cậu ta?"
Khi nói, mí mắt buông xuống gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Dung lượng não của Tô Yên bị giảm chỉ còn 1, làm sao có thể nghĩ ra ẩn ý trong câu nói của Khương Nhiên đồng chí.
Biểu tình vô tội, "Không thèm quan tâm a."
Nếu không phải buổi tối hôm đó hệ thống đột nhiên phát nhiệm vụ phụ cho cô.
Cô sẽ không có bất cứ giao thoa gì với Nguyên Hân Lâm này.
Tô Yên nói, nhẹ nhàng bâng quơ.
Ngược lại làm sắc mặt của Khương Nhiên tốt hơn một chút.
Rũ mắt nhìn cô, môi mỏng sắc bén mở ra, "Ba phút."
"Được."
Nói xong, Tô Yên đi về phía Nguyên Hân Lâm.
Khương Nhiên đứng ở chỗ đó, nhìn Nguyên Hân Lâm, đôi mắt hiện lên một tia âm trầm.
Nơi xa, Trình Tinh Dương và các anh em đang về trường.
Không biết là ai, thoáng nhìn thấy Khương Nhiên, kinh ngạc không nhịn được lên tiếng, "A? Kia không phải Khương ca sao?"
"Nhìn sắc mặt Khương ca không tốt lắm."
"Ai ai ai, bên kia nói chuyện, không phải Tô Yên và Nguyên Hân Lâm sao?"
"Ai da! Hóa ra Khương ca là nam phụ đau khổ vì tình a!!"
"Cút sang một bên đi, mày gặp nam phụ đau khổ vì tình nào hung tàn như Khương ca chưa?"
Nhìn ánh mắt kia, gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang nói chuyện, hận không thể chọc một cái lỗ để nghe lén.
Vài người có chút đồng tình, nhưng càng vui sướng khi có người gặp họa.
Có thể nhìn thấy biểu tình này của Khương ca... , trăm năm khó gặp a!!
Trình Tinh Dương gãi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Một người nhìn thấy bộ dạng này của Trình Tinh Dương, không nhịn được nghi hoặc, "Mày làm sao vậy? Táo bón?"
"Cút!"
Khi nói xong, Trình Tinh Dương nhấc bước đi về phía Khương Nhiên.
Lúc này, đôi mắt Khương Nhiên chuyển qua, nhìn về phía người đi tới.
Trong lúc vô tình thoáng nhìn, liếc tới bên cạnh tảng đá, một cái khuyên tai đang nằm im.
Chỉ liếc mắt một cái, Khương Nhiên đã nhận ra.
Đây là hoa tai của Tô Yên.
Đi về phía trước hai bước, khom lưng, nhặt cái hoa tai kia lên.
Niết trong tay.
Bên cạnh, Trình Tinh Dương đã nhích lại gần.
Hỏi cậu vì sao đi tới đây?
Đương nhiên là tới bày mưu tính kế cho anh em của mình.
Rốt cuộc... nếu chuyện tình cảm của Khương Nhiên không thuận lợi, không chỉ lăn lộn cậu, còn có nhiều người nữa!!!
Trình Tinh Dương cười tùy tiện, "Khương ca."
Khi nói, ghé sát vào.
Khương Nhiên liếc mắt nhìn cậu, lực chú ý quay lại chiếc hoa tai.
Bị bơ như vậy, Trình Tinh Dương sờ soạng mặt mình, dán qua, giọng nói chậm lại, "Khương ca, anh mới ra viện, thân thể không tốt. Là thời điểm cần sự quan tâm chăm sóc."
"Cậu muốn nói gì?"
"Con gái mà, nhìn thấy người trong lúc yếu ớt sẽ đau lòng tình thương của mẹ tràn lan."
Trình Tinh Dương nháy mắt với Khương Nhiên.
Khương Nhiên nhíu mày.
Hắn còn chưa nói gì, đột nhiên Trình Tinh Dương đã hô to gọi nhỏ, "Khương ca! Sao anh lại chạy ra ngoài? Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi!!"
Bên này có động tĩnh, bên kia Tô Yên chưa nói được hai câu quay đầu lại nhìn.
Cắn cắn môi, nhịn không được đi về phía Khương Nhiên.
Trình Tinh Dương lập tức đỡ lấy Khương Nhiên, vô cùng đau đớn, "Khương ca, anh phải yêu quý thân thể của mình chứ. Anh nhìn xem sắc mặt anh tái nhợt rồi này, thật là làm người đau lòng..."
Khương Nhiên đen mặt, "Cút."
Nói hắn giống như người sắp chết vậy.
*****
Trình Tinh Dương đại khái cũng biết mình diễn hơi quá, vội vàng dặn dò Tô Yên, "Bạn học Tô Yên, Khương ca mới từ bệnh viện ra, thân thể rất suy yếu. Nhờ cậu chăm sóc anh ấy nha, tạm biệt, tạm biệt!"
Nói xong, nhanh như chớp chạy đi.
Tô Yên nhìn Khương Nhiên.
Sắc mặt của hắn thật sự không được tốt lắm, môi có chút tái nhợt suy yếu.
Hóa ra là bị bệnh nằm viện.
Cô không nhịn được đi qua đó, đỡ lấy cánh tay hắn, "Bị bệnh, phải nghỉ ngơi thật tốt."
Khương Nhiên thấy cô khó có khi chủ động, đôi mắt xẹt qua một tia sáng, môi ngoéo một cái.
Thuận thế dựa vào trên người cô.
Nhưng mà, tư thế này khi người ngoài nhìn thấy càng giống như ông người vào trong ngực.
Sợi tóc nhu thuận vén ra sau tai, sườn mặt của cô ánh vào trong mắt.
Hắn dán tới, ánh mắt nhìn chằm hắn.
Lười nhác nói, "Khuyên tai của em, tìm thấy rồi."
Nói xong, cầm chiếc khuyên tai đó, đưa tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn thấy, vui mừng nở nụ cười.
Duỗi tay, cầm lấy.
Cuối cùng cũng tìm thấy Tiểu Hoa, còn tưởng rằng bị trôi xuống cống thoát nước rồi.
Nhưng mà lúc này cũng không phải lúc nói chuyện với Tiểu Hoa, cô bèn cất khuyên tai vào trong túi.
Cô bước về phía trước, bước chân có vẻ cố hết sức.
Khương Nhiên không biết là cố ý hay vô tình, ép hơn nửa cân nặng xuống người cô.
Lười nhác dò hỏi "Nói chuyện với nam sinh kia xong rồi?"
Tô Yên lắc lắc đầu, "Chưa, cậu ta chỉ nói một nửa."
"Sao lại không nói tiếp?"
"Cậu ta có hơi dong dài, nói chuyện không có trọng điểm."
Tô Yên nói thẳng cảm giác của mình.
Cũng không biết Nguyên Hân Lâm rốt cuộc muốn nói gì với mình.
Lải nhải một đống, mục đích là bảo cô không phải khẩn trương trong cuộc thi Hóa lần này.
Ách... có chút không thể hiểu được.
Cái này cô phải hỏi Tiểu Hoa mới có thể hiểu rõ hơn.
Lực chú ý của Tô Yên đặt ở trên tay hắn.
Trên tay còn quấn lấy băng gạc màu trắng, nhìn kỹ còn có thể thấy được vết máu.
Mềm mại lên tiếng: "Còn đau không?"
Khương Nhiên ngậm cười, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, lười nhác nói: "Đau."
Tô Yên đối với chuyện này thấy rất mới lạ.
Nếu đổ máu, có thể cầm máu.
Nhưng nếu đau, nên làm gì bây giờ?
Cô móc một cái kẹo từ trong túi ra, bóc vỏ, đưa tới bên môi Khương Nhiên.
Tô Yên nghiêm túc nói, "Ăn, có thể sẽ không đau nữa."
Khương Nhiên nhướng mày, cười cười ăn viên kẹo kia.
Một lát sau.
Hắn không biết xấu hổ lên tiếng: "Vẫn đau."
Trên mặt Tô Yên lộ ra biểu tình buồn rầu, "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Khương Nhiên tiến đến bên tai cô, ngữ khí sâu xa mang theo ý cười, "Em hôn một chút, hôn một chút sẽ không đau nữa."
"Thật sự?"
"Ừ."
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của hắn.
Tô Yên ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay quấn băng gạc của hắn, hôn một cái.
Nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, đôi mắt tràn đầy vô tội.
Đầu Khương Nhiên gác trên vai cô, cười ra tiếng.
Vốn dĩ, muốn để cô hôn mặt mình, chiếm tiện nghi.
Nào biết cô sẽ nghiêm túc như vậy cầm tay mình lên hôn.
Tô Yên nghiêng đầu, "Không đau?"
Giọng nói mềm mại, hỏi rõ ràng.
Khương Nhiên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, bước chân ngừng lại.
"Tô Yên."
"Ừ?... Ưm.."
Vừa mới lên tiếng, người nào đó đã nhéo cằm cô, tiến tới.
Vốn dĩ, Khương Nhiên dựa hơn nửa người vào cô, hắn làm như vậy, nụ hôn vừa hung dữ vừa mãnh liệt.
Cô không chịu nổi, không ngừng lùi về phía sau.
Cho đến khi dựa vào một cái cây thì muốn tránh cũng không thể tránh.
"Ngô ~"
Cô ngửa đầu, bị động thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt này.
Ánh nắng dịu dàng sau cơ mưa, bên gốc cây.
Một nam sinh và một nữ sinh đang hôn nhau, dù cách xa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí mờ ám kia.
Làm người mặt đỏ tim đập.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |