Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 084

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 084
Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Tinh Niệm

Tương lai nàng ta là nữ chủ nhân vương phủ này.

Dù cho Vũ Văn Húc hắn hiện tại quyền khuynh triều dã, thì thế nào?

Chẳng lẽ còn thật sự dám không tôn trọng, bác bỏ ý chỉ phụ hoàng đã ban ra?

Nàng ta ăn mặc một thân quần áo phấn hồng, châu quang bảo thoa, dưới mặt trời tỏa ra rực rỡ lấp lánh.

Gương mặt tươi đẹp, lớn lên yêu kiều.

Thanh âm cũng giống như dư âm còn văng vẳng bên tai, thực dễ nghe.

Lương Nguyệt, công chúa duy nhất Đại Lương quốc.

Tự nhiên là bảo bối.

Mà phụ hoàng ban hôn nàng ta với Vũ Văn Húc cũng là có ý đồ.

Tướng mạo nàng ta cực đẹp, càng biết làm nũng.

Phụ hoàng để nàng ta gả cho Vũ Văn Húc, chính là muốn kiềm chế hắn.

Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Mà Lương Nguyệt nàng, sẽ kiểm soát khổ sở của Vũ Văn Húc kia.

Lương Nguyệt chống đầu, tay cầm khăn nhẹ nhàng che dấu khóe môi gợi lên ý cười.

Một tên Vương gia què chân thôi.

Cho dù hắn luôn nghĩ mưu tính kế, trong lòng tất nhiên cũng sẽ tự ti đau đớn.

Chỉ cần nàng ta biểu hiện mình đau lòng hắn, không chê bộ dáng của hắn.

Chẳng phải hắn sẽ dễ dàng cắn câu sao.

Lương Nguyệt thân là công chúa, lớn lên lại đẹp như vậy.

Tự nhiên là đông đảo người theo đuổi.

Mà những tên đó từng bước từng bước bị nàng mê hoặc thần hồn điên đảo, tới trình độ không phải nàng không cưới.

Việc này không chỉ dựa vào túi da là có thể làm được.

Còn phải có... thủ đoạn mỹ nhân.

Lương Nguyệt nghĩ tới đây, ngẩng đầu, tiểu thái giám dẫn đường vẻ mặt khó xử.

Không muốn dẫn nàng ta vào bên trong.

Quyết định chủ ý, dù cho sẽ bị công chúa trách phạt một trận, cũng không dám tự tiện an bài cho nàng ta.

Tính tình vương gia.... , tiểu thái giám nhẹ nhàng suy tính trong lòng.

Ra tiếng

"Công chúa, vẫn là chờ sau khi Vương gia trở về lại an bài đi."

Lương Nguyệt che đậy vẻ châm chọc trong mắt.

"Được"

Không hề khó xử hắn.

Biểu hiện một bộ dáng dịu dàng hiền thục.

Sau đó, đã bị tiểu thái giám an trí ở một chỗ trong đình hóng gió.

Dâng trà cùng điểm tâm hầu hạ.

Chỉ là đợi lần này, đợi đến một canh giờ.

Dần dần, đã tới giữa trưa.

Lương Nguyệt ngồi ở chỗ đó, trên đỉnh đầu nắng gắt chói chang, cũng chỉ có thể khó khăn duy trì ôn nhu trên mặt.

Nàng ta là công chúa, từ trước đến nay chỉ có người khác chờ nàng ta phân phó, chỗ nào còn để nàng ta phải chờ người khác?

Kể cả là phụ hoàng, cũng chưa từng khiến nàng ta chờ tới một canh giờ đâu.

Tên què chết tiệt này lại dám làm thế.

Trong lòng nàng ta bắt đầu dâng lên oán khí.

Chờ đến khi hắn yêu mình, nàng ta nhất định là phải lăn lộn hắn thật tốt, để báo mối thù ngày hôm nay.

Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên từ trong bụi cỏ bên cạnh vụt ra một con chuột.

"Chi chi chi!!"

Chuột kinh hoảng.

Mà Lương Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, lại đột nhiên có một tia màu bạc hiện lên, răng rắc một ngụm.

Chuẩn xác cắn cổ con chuột.

Một ngụm liền cắn chết.

Mà đồ vật màu bạc kia, vừa giống mèo vừa giống chồn.

Nhưng mà thân thể lại nhỏ hơn rất nhiều.

Một bộ da lông màu bạc không chút tạp sắc, nhìn cực đẹp.

Chỉ là... lúc này, đã không còn chú ý mấy vấn đề này.

Tô Yên đang dào dạt đắc ý chính mình cắn chết con chuột thứ chín.

Sau đó liền nghe được tiếng kêu kinh hoảng phía sau

"A a a a a a!! Cứu mạng! Người đâu!! Mau tới!!"

Lương Nguyệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lùi lại sau ba bước.

Này, này, đây là cái thứ gì?

Chờ đến khi có thị vệ đến, Lương Nguyệt ra tiếng

"Mau, đánh chết nó cho ta, nó ở đằng kia!!"

Lương Nguyệt nhìn thấy thị vệ đến, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Giống như là có chỗ dựa.

Sau đó cung nữ nàng ta mang đến cũng vội vàng ra tiếng hát đệm

"Các ngươi còn thất thần làm gì?! Không thấy được tạp chủng này quấy nhiễu công chúa??! Mau mau đánh chết!"

___________

Chúc các nàng ngủ ngon nhaaaa!!!!

晚安!

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên ngậm chuột, ngây cả người.

Nàng ta muốn đánh chết ai?

Nghĩ xong, quay dầu nhìn khắp nơi.

Kết quả phát hiện người chung quanh đều đang nhìn nó.

Một đám thị vệ không có ai động thủ.

Tuy rằng mệnh lệnh của công chúa Đại Lương quốc không thể không nghe.

Nhưng, sủng vật nhỏ này chính là bảo bối của Vương gia nhà bọn họ.

Bọn họ là thị vệ vương phủ, tự nhiên là phải nghe mệnh Vương gia.

Nếu làm sủng vật nhỏ này mảy may bị thương, đến lúc đó Vương gia tức giận, có tám cái mạng cũng không đủ chém.

Tô Yên ngậm chuột, dâng đầu, nhìn nữ nhân trước mặt này.

Một cỗ hương khí phấn mặt xông vào mũi.

Nó lui lại mấy bước.

Ưm, không thích cái hương vị này.

Mà lúc này, Đại Lương quốc công chúa đã giận không thể át.

Nhóm người này cũng dám không nghe lời nàng ta nói??

Bị Tô Yên dọa sợ, hiện giờ đã bất chấp nhiều người nhìn như vậy.

Chỉ duỗi tay xô đẩy cung nữ trước mặt chính mình

"Mau, giết nó cho ta!! Mau!!"

Vừa nói, một bên vươn ngón tay, chỉ vào trước mặt mấy tên thị vệ

Tức đến mặt đỏ bừng

"Các ngươi dám không nghe mệnh lệnh của bản công chúa?"

Đại khái là ở trong hoàng cung được mọi người sủng nhiều năm như vậy.

Đột nhiên đi vào vương phủ, những người này không nghe lời nàng ta nói.

Khiến cho nàng ta có một loại cảm giác bị bỏ qua, phẫn nộ.

Mà hai tỳ nữ bên người Lương Nguyệt, không biết từ chỗ nào tìm tới cái chổi, đồng thời đánh tới Tô Yên.

Tô Yên trừng lớn đôi mắt, ngậm chuột, vội vàng trốn tránh khắp nơi.

"Ô ô ô ~~!!!"

Nữ nhân này muốn đánh nó??

Hừ, người xấu.

Nó nhanh chóng chạy vội, hai cung nữ kia càng thêm luống cuống tay chân.

Mà thanh âm Lương Nguyệt cũng kêu lớn hơn nữa.

Lúc này, Tô Yên nhảy tới trên bàn đá, ba bước cũng thành hai.

Sau đó, khi sắp tới gần công chúa kia, bỗng nhiên quăng chuột trong miệng ra ngoài.

Chỉ thấy, con chuột vẽ ra độ cung.

Lộp bộp một tiếng, con chuột dính máu ném tới trên mặt công chúa hoa nhường nguyệt thẹn kia.

Toàn trường yên tĩnh trong một cái chớp mắt.

Giây tiếp theo

"A a a a a a a a!!!!!"

Sau đó là tiếng Lương Nguyệt hoảng sợ thét chói tai.

Tô Yên ngã vào trên bàn đá, đôi mắt đen nháy như mực nhìn một màn này.

Mà trong đầu, Tiểu Hoa cười ngửa tới ngửa lui

"Ha ha ha ha, ký chủ thật là lợi hại! Thế nhưng biết ném con chuột đến trên mặt nữ nhân kia."

Phía sau một đám thị vệ đứng ở đó vẫn không nhúc nhích.

Cứ như vậy nhìn công chúa kia còn có hai cung nữ luống cuống tay chân vứt con chuột đã chết kia ra rất xa.

Vội vàng lau khô máu trên mặt công chúa.

Tiểu Hoa cười đủ rồi, một bên thực nghiêm túc dạy dỗ ký chủ mình

"Ký chủ, nữ nhân này sẽ đoạt Vũ Văn Húc với chị. Cho nên ký chủ phải tiên hạ thủ vi cường!"

Tô Yên mờ mịt

"Đoạt?"

"Đúng đúng đúng, công chúa này muốn làm Vũ Văn Húc phu nhân!"

"Cái gì là phu nhân?"

"Ách.... chính là người thân mật nhất, có thể vĩnh viễn cùng hắn ở bên nhau, đó là phu nhân!"

"Ưm...."

Tô Yên cẩn thận nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó trước mắt sáng ngời

"Ta cũng muốn làm phu nhân của hắn!!"

Tiểu Hoa trầm mặc.

Nhìn nhìn ký chủ nhà nó thân thể nho nhỏ.

Nhân thú luyến gì đó... này khẩu vị cũng quá lớn, quá cấm kỵ đi?

Đặc biệt là, ký chủ nó cũng quá nhỏ....

Cũng là vì việc này, Tiểu Hoa buồn cả một lúc lâu.

Cho đến khi nó giở đến một ghi chép về thần thú Thao Thiết.

Thần Long có chín đứa con, mỗi đứa lại bất đồng.

Nhưng cả chín người đều là thần thú.

Đã là thần thú, từ khi vừa sinh ra, đã có thể hóa thành hình người.

Hiện tại bộ dáng này của ký chủ đã kém hơn thần thú Thao Thiết rất nhiều, trong thân thể, huyết mạch Thao Thiết cũng yếu đi.

*****

Edit: Tinh Niệm

Nhưng, rốt cuộc cũng là có huyết mạch thần thú.

Cho nên, ký chủ nhà nó hẳn là có cơ hội hóa thành hình người.

Nhưng mà, một năm này, xem ký chủ mỗi ngày bắt chuột chơi.

Giống như không có một chút dấu hiệu muốn hóa hình a.

Còn có một việc Tiểu Hoa cũng lo lắng.

Ký chủ của nó, khi nào có thể khôi phục ký ức?

Hiện tại nàng cái gì cũng không hiểu, quá đơn thuần.

Phỏng chừng trong đầu trừ bỏ ăn thịt, chính là bắt chuột.

Nếu không.... tự mình dạy dỗ nàng?

Tiểu Hoa cũng cẩn thận vì ký chủ cân nhắc.

Kết quả là thực mau, Tiểu Hoa ra tiếng.

"Ký chủ, phu nhân chỉ có thể là một người.

Nếu nàng ta thành phu nhân, khẳng định sẽ không để chị tiếp tục ngốc ở bên người Vương gia nữa.

Không chừng còn đuổi chị đi a. Cho nên, ký chủ phải cố lên! Phải cùng Vương gia ở bên nhau!!"

Tô Yên nghe xong, sau đó nghiêm túc gật đầu.

Lương Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Yên ở trên bàn.

"Người tới, người tới!!"

Nàng ta được cung nữ nâng, lau vết máu trên mặt.

Một trương gương mặt hoa dung tuyệt sắc, hiện giờ cũng bị lây dính phẫn nộ.

"Đem cái thứ này...."

Lời còn chưa nói xong, đã thấy được từ xa Vũ Văn Húc ngồi ở trên xe lăn gỗ, được người đẩy chậm rãi xuất hiện.

Hắn một thân y phục màu đen thêu viền vàng, mí mắt buông xuống, tuấn mỹ tôn quý.

Lương Nguyệt trong mắt đầu tiên là kinh diễm, sau đó, liền nhìn thấy bọn thị vệ quỳ đầy đất

"Vương gia"

Mà nàng ta lúc này, cũng phản ứng kịp.

Không nghĩ tới, dung mạo Vũ Văn Húc thế nhưng....

Lại là, tuấn mỹ vô song như vậy.

Hình như, gả cho hắn cũng không phải một việc khiến mình chịu nhục.

Lương Nguyệt vốn đang phẫn nộ muốn bắt con vật lông bạc không biết xấu hổ kia.

Nhưng mà hiện giờ, nàng ta mặt mày ủ rũ.

Lạch cạch một tiếng, nước mắt hạ xuống.

Tiếp đó, liền ngã vào trong lòng ngực cung nữ, hoa lê đái vũ nhu nhu nhược nhược khóc lên.

Vũ Văn Húc nâng lên một chút mí mắt, nhìn lướt qua.

Lúc sau, lực chú ý liền dừng trên người Tô Yên đứng ở trên bàn đá.

Nhìn Tô Yên đứng ở chỗ đó, thân mình tròn vo còn ngốc ngốc lăng lăng nhìn hắn.

Khóe môi hắn nhẹ cong một chút.

Giây tiếp theo, liền thấy vật nhỏ màu bạc như là con chồn nhỏ, một chút liền lẻn vào trong lòng ngực Vũ Văn Húc.

Vũ Văn Húc cười lên, cúi đầu nhìn vật nhỏ ghé vào chỗ ngực mình.

Tô Yên ngẩng đầu, thấy được bên khóe môi nó dính máu.

Hắn mày nhíu một chút

"Lại bắt chuột?"

Tô Yên yên lặng cúi đầu, lắc mông chui vào trong lòng hắn dụi dụi, cũng không biết là chột dạ, hay là không muốn nói chuyện với hắn.

Chỉ là sau đó, toàn bộ thân mình nó bị nhấc lên.

Liền nghe thanh âm hắn nhàn nhạt

"Đi tắm"

"Vâng, Vương gia"

Phía sau hạ nhân đẩy Vũ Văn Húc đi đến hậu viện, cũng không thèm chú ý liếc mắt với tình cảnh nơi này một cái.

Mà lúc này, Lương Nguyệt lại sốt ruột.

"Vương gia!"

Ánh mắt Vũ Văn Húc lướt qua, chưa nói.

Lương Nguyệt nhận thấy được chính mình lời nói đường đột, cúi đầu, nhẹ nhàng chà lau nước mắt.

"Vương gia, ngài có nhận ra Lương Nguyệt?"

Nửa ngày sau, nghe Vũ Văn Húc thanh âm nhàn nhạt

"Không biết."

Lương Nguyệt thân mình cứng đờ.

Mà lúc này, cung nữ bên người nàng ta ra tiếng

"Vương gia, Lương Nguyệt công chúa là nữ nhi duy nhất của đương kim thánh thượng, cũng là người vừa rồi được hạ chỉ ban hôn cho ngài..."

Lời cũng chưa nói xong, đã bị Vũ Văn Húc đánh gãy

"Chuyện gì?"

Vị ánh mắt cung nữ kia nhìn về phía tiểu sủng vật màu bạc trong lòng Vũ Văn Húc.

"Vừa mới nãy, thứ trong lòng ngực ngài..."

Lương Nguyệt nhanh chóng lôi kéo tỳ nữ.

Ngăn cản nàng ta nói tiếp.

Chỉ nghe Lương Nguyệt cười nhạt

"Vừa nãy, ta đối với vật nhỏ trong lòng ngài vừa thấy đã thích, không nghĩ tới nó lại là sủng vật của ngài."

*****

Edit: Tinh Niệm

Vũ Văn Húc cúi đầu duỗi tay sờ sờ lông xù trên đầu Tô Yên.

Đại khái Tô Yên bởi vì mình vừa mới bắt chuột, vẫn luôn vùi đầu, cũng không chú ý người khác đang nói hươu nói vượn.

Vũ Văn Húc lại là lười phản ứng với cái đồ công chúa bỏ đi này.

Ra tiếng

"Tiễn khách."

Giọng nói vang lên, gã sai vặt phía sau hắn liền tiếp tục đẩy Vũ Văn Húc đi đến hậu viện.

Lương Nguyệt cứng đờ đứng ở chỗ đó.

Nàng ta còn muốn mở miệng ngăn lại Vũ Văn Húc, lúc này tiểu thái giám dẫn nàng ta vào cửa, đã ra tiếng

"Công chúa, mời đi."

Lương Nguyệt phẫn nộ trừng mắt liếc tiểu thái giám kia một cái.

Thật lâu sau, nhìn người đã rời đi rất xa.

Nói một câu

"Vương gia ngày đêm làm lụng vất vả lo nghĩ việc nước, chắc đã mệt mỏi, Nguyệt nhi ngày sau lại đến."

Nói xong, Lương Nguyệt liền xoay người, được cung nữ nâng ra ngoài.

Giống như chuyện gì cũng không có.

Chỉ là tay cầm khăn tay, gắt gao nắm chặt.

Từng bước một đi ra đại viện vương phủ.

Lại nói bên kia.

Trong dục thất*.

*Phòng tắm gội

Có một hồ nước to ngay giữa phòng, bạch ngọc được khảm vào quanh hồ, hai cái đầu kỳ lân hướng từ ngoài vào trong phun ra nước ôn tuyền nóng bỏng.

Hơi nước tràn ngập, khiến cho toàn bộ căn phòng như được phủ một tầng sương mù.

Bên cạnh hồ nước, có một mỹ nam tử tuấn mỹ vô song, những sợi tóc màu đen như thác nước, khuôn mặt trắng nõn, nhắm mắt lại, không manh áo che thân, dường như là ngủ rồi.

Trong dục thất, an tĩnh cực kỳ.

Giống như một bức tranh tuyệt mỹ.

Cho đến khi.... , đột nhiên ở trong nước vụt ra một con vật nhỏ phì nộn màu trắng như là chồn.

Sau đó, vèo một tiếng, liền bò lên trên đầu vai tuấn mỹ nam tử kia.

Một ngụm nước từ trong miệng vật nhỏ kia nhổ ra.

Tô Yên xoạch, ngã xuống đầu vai nam tử.

Hai tay thịt gắt gao ôm.

"Ô ô ô ***"

Một đôi mắt ướt dầm dề, nhìn sườn mặt tuấn mỹ nam tử này.

Không biết đang rầm rì cái gì.

Rốt cuộc, tuấn mỹ nam tử mở mắt.

Nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Duỗi tay, ôm nó từ đầu vai xuống dưới.

Khóe môi ngậm ý cười nhợt nhạt, để vào trong nước.

Mới vừa bỏ vào, liền thấy Tô Yên lập tức nhảy dựng lên.

Tức khắc ôm lấy cánh tay kia.

Bốn cái móng vuốt gắt gao bám vào, bộ dáng không muốn lại vào nước.

Nó nhìn Vũ Văn Húc, ra sức lắc đầu.

Nó không muốn xuống nước, không muốn xuống nước đâuuuu!!

Ước chừng, ý tứ nó muốn biểu đạt chuẩn xác được tiếp nhận rồi.

Vũ Văn Húc mày nhíu một cái

"Không muốn xuống nước?"

Vừa nghe, như là thực thiện ý lý giải ý nghĩ của vật nhỏ.

Nhưng mà, đây cũng không phải lần đầu tiên tắm gội trong hồ tắm, mỗi lần tắm hắn đều sẽ ngâm mình ở trong nước ngây ngốc hồi lâu.

Cũng như thế, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hỏi việc này.

Tô Yên vẫn ra sức gật đầu.

Nó một chút cũng không muốn xuống.

Nước này nóng quá.

Khiến lông nó đều rụng rồi.

Vũ Văn Húc rũ mắt, che lấp ý cười.

Sau đó... , hắn cong cánh tay xuống, lại một lần nữa đem Tô Yên ngâm mình ở dưới nước ấm.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía hắn

"Ô ô ô ô ô!!"

Người xấu, nó không muốn tắm rửa!!

Lại là ngâm trong chốc lát, lúc này, Vũ Văn Húc vớt nó lên, đặt ở trên bạch ngọc bên cạnh.

Tô Yên ghé vào trên tảng đá, lăn trái lăn phải.

Một bộ dáng giống như ngâm cái suối nước nóng thực mệt nhọc.

Nhắm mắt lại, liền cảm thấy một cái tay thịt tản ra nhiệt độ.

Mở to mắt nhìn, phát hiện trên tay thịt của mình xuất hiện một cái đồ án màu trắng hình quả đào.

Nóng nóng.

Nó nhịn không được duỗi đầu lưỡi đi liếm một chút.

Kết quả, cũng chỉ nếm tới hương vị tay mình.

*****

Edit: Tinh Niệm

Ô??

Nó duỗi tay thịt qua lại đùa nghịch.

Khi ngẩng đầu lần nữa, phát hiện trên sống lưng Vũ Văn Húc cũng dần hiện ra một cái đồ án màu trắng hình quả đào.

Vốn dĩ vật nhỏ nào đó ghé vào một chỗ chỉ muốn nghỉ ngơi, lập tức đứng lên, ba cũng thành hai nhảy tới trên vai hắn.

Duỗi đầu lưỡi, cũng liếm một ngụm.

Chỉ là, nó vừa mới đụng tới, cái đồ án kia cũng biến mất theo.

Nó không rõ đó là cái gì.

Chỉ là sau đó, lại lần nữa nhảy tới trên thềm ngọc thạch, ghé vào chỗ đó tự liếm da lông ướt đẫm của mình.

Ban đêm.

Tối nay là đêm trăng tròn.

Ánh trăng nhạt nhẽo xuyên thấu qua khe hở cửa sổ chiếu vào trên giường ngủ trong phòng.

Một con vật nho nhỏ giống như chồn, ngã vào trong ngực một nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ.

Nhìn kỹ, tựa hồ.... còn chảy ra nước miếng.

Sau đó, liền thấy vật nhỏ kia bỗng nhiên xoay trái xoay phải.

"Ngô ô...."

Thanh âm nức nở truyền ra.

Đại khái là động tác nó quay cuồng quá mạnh, quấy nhiễu đến nam tử đang ngủ kia.

Chỉ thấy hắn chậm rãi mở to mắt.

Duỗi tay, vuốt ve vật nhỏ trên người mình, một chút một chút vuốt da lông mềm mại của nó.

Nhưng mà, như thế cũng không trấn an được vật nhỏ, Tô Yên qua lại quay cuồng, thanh âm rầm rì càng lúc càng lớn.

Cho đến khi bẹp một cái, vật nhỏ kia ngã từ trên người nam tử xuống.

Ngã sang một bên, co giật tự bao lấy mình.

Thanh âm nức nở cũng càng lúc càng lớn.

Lúc này, Vũ Văn Húc rốt cuộc đã nhận ra không đúng.

Ánh mắt Hắn dần dần tỉnh táo lại.

Từ trên giường ngồi dậy, cẩn thận nhìn.

Duỗi tay khẽ vuốt, vật nhỏ co thành một đoàn kia, ngược lại run rẩy.

Bộ dáng giống như rất đau.

Hắn nhíu mày một chút, đang muốn kêu người.

Bỗng nhiên nhìn thấy, ở dưới ánh trăng nhạt nhẽo kia, vật nhỏ vốn dĩ lông xù xù co thành một đoàn.

Thế nhưng trong chớp mắt biến thành một người.

"Ngô.... đau ~"

Thanh âm mềm mại vang lên.

Mà vốn dĩ móng thịt lấy ôm hắn, cũng biến thành tay ngọc nhỏ dài, trắng nõn bóng loáng, ôm cánh tay hắn, rầm rì.

3000 tóc đen rối tung, một khuôn mặt nhỏ tinh xảo, môi anh đào, con ngươi lộng lẫy liên tục chớp chớp, bên trong giống như mang theo ánh sao.

Nữ tử không mảnh áo che thân, cứ như vậy rúc vào bên người hắn.

Khiến hắn trố mắt cứng đờ.

Mà Tô Yên vừa mới bắt đầu còn không có phản ứng, chỉ ôm cánh tay hắn rầm rì kêu đau.

Cho đến khi nàng cúi đầu một, nhìn đến trước ngực mình treo hai cái nhô lên.

Lại nhìn thấy thân mình trắng trắng nộn nộn.

Sợi tóc rũ thẳng, không có kia một thân da lông kia, ngược lại là trở nên giống hắn.

Nàng ngây người chớp mắt một cái.

Sau đó, ngẩng đầu lên, nhìn Vũ Văn Húc cười

"Giống chàng rồi nè."

Thanh âm nhu nhu, mang theo ý vị của riêng thiếu nữ.

Bất quá.... , nàng lại nhịn không được cúi đầu nhìn hai cái bao bao phía ngực mình.

Hắn, không có.

Là bị sưng lên sao?

Nhưng mà, không đau a.

Tô Yên nhìn hắn một cái, nhịn không được chớp chớp mắt ướt, ưỡn ngực

"Đây, là sao vậy? Giống như bị thương."

Nàng chính là nhớ rõ, lúc trước chính mình không cẩn thận bị thương sưng thành một cái bọc nhỏ, đau rất lâu.

Chẳng lẽ, sưng quá nghiêm trọng, ngược lại là không đau?

Nàng vừa nói, một bên nhìn Vũ Văn Húc.

Mà hắn tựa hồ còn đang ngốc lăng khiếp sợ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Tô Yên cắn cắn môi, duỗi tay, cầm tay hắn, bao trùm lên một trong hai cái " tiểu màn thầu " đó.

"Ta có phải bị bệnh hay không?"

cho đến khi hắn cảm nhận được mềm mại trong tay, lúc này mới lập tức phục hồi tinh thần lại.

Trực tiếp kéo chăn trên người mình, bao quanh toàn bộ nàng ôm lấy, kín không kẽ hở, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

______________

Hết 4 chương ngày hôm nay rùi nhaaaa.

Hề hề! Ta tìm được cái hình khá giống Vũ Văn Húc nè, mỗi tội ảnh mặc quần áo trắng:))))))

<img data-original-width="361" data-original-height="651" src="static. 8cache/chapter-image/19012/61e8bb86fff107b98bce841f14f926c7.jpg">

*****

Edit: Tinh Niệm

Hắn ngồi dậy, nhíu mày nhìn nàng.

"Cục bột nhỏ?"

Tô Yên trong lòng thực cự tuyệt cái tên này.

Nhưng mà nhìn thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, sau đó yên lặng gật gật đầu.

Nàng còn đang rối rắm với 2 khối sưng sưng trên ngực.

Há mồm muốn hỏi

"Ta.... Bị sưng lên hai cái bao..."

Thanh âm mềm mại vừa ra, liền nghe tiếng hắn nghiêm khắc lên

"Người tới, tuyên thái y!"

Tô Yên thấy hắn kêu như vậy, trố mắt lên.

Yên lặng ngậm miệng.

Héo úa ủ rũ thấp đầu.

Muốn giật nhẹ chăn đi xem ngực mình cái hai cái bao kia đã bớt sưng hay chưa.

Mới vừa kéo ra một chút, liền nghe hắn trầm thấp nói

"Đừng cử động."

Tô Yên vừa nhấc đầu, đã thấy đôi mắt đen như mực kia.

Nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc, thành thật lại.

Bị chăn bao lấy, ngồi ở chỗ đó.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ vương phủ đèn đuốc sáng trưng lên.

Thái y đi vào phòng ngủ, lại phát hiện cách một lớp màn giường.

Không cách nào nhìn thấy Vương gia.

Tiểu thái giám ra tiếng

"Vương gia, thái y tới."

Đang nghi hoặc, liền nghe bên trong giường truyền ra tiếng

"Tay"

Không biết bên trong màn giường làm gì, phải đợi một hồi lâu.

Mới nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đưa ra.

Này vừa thấy, liền biết là tay nữ tử.

Sau đó, tiểu thái giám đặt một khối khăn ở trên cổ tay nàng kia.

Thái y lập tức liền hiểu rõ.

Không phải xem bệnh cho Vương gia, mà là cho người nào đó trong lòng Vương gia a.

Thái y cũng không dám chậm trễ, ngồi xuống cẩn thận bắt mạch.

Tới tới lui lui sau khi xác nhận rất nhiều lần, lúc này mới buông lỏng tay ra.

Vũ Văn Húc ra tiếng

"Như thế nào?"

Thái y do dự nửa ngày vẫn là mở miệng

"Vương gia, không có gì, thân thể khỏe mạnh."

Vừa nói vừa nghĩ, chẳng lẽ là y thuật mình quá thấp?

Làm sao vương gia lại vô cớ hơn nửa đêm gọi hắn tới?

Khi hắn đang do dự nói, bên trong liền có giọng nói mềm mại

" Vậy hai cái bao ở nơi này là chuyện như thế nào?"

Tô Yên muốn thoát chăn ở trên người để nhìn kỹ xem trước ngực 2 cái bao còn có hay không.

Nhưng mới vừa cởi một nửa, lại lần nữa bị Vũ Văn Húc che kín mít.

"Không được thoát."

Tô Yên bẹp bẹp môi.

Cúi đầu không nói chuyện nữa.

Vì sao lại hung với nàng như vậy?

Nàng chỉ muốn nhìn một chút xem cái bao này có tiêu đi hay không.

Sau đó, Vũ Văn Húc liền nói

"Thưởng"

Nghe thấy như thế, thái y kia cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Đa tạ Vương gia!"

Nói xong, được thái giám dẫn lui xuống.

Thực mau, hạ nhân trong phòng cũng đều rút đi.

Chỉ còn lại hai người Vũ Văn Húc cùng Tô Yên.

Tô Yên thò đầu ra bên ngoài nhìn thoáng qua, sau đó kéo ra giường màn.

"Không có người."

Đôi mắt nàng lóe sáng, nhìn qua thực vui vẻ.

Vũ Văn Húc một tay nắm tay nàng đang muốn kéo chăn, một bên ra tiếng

"Vì sao lại biến thành người?"

Thanh âm hắn nhàn nhạt, giống như ngày thường nói chuyện, không có gì khác biệt.

Nhưng mà, Tô Yên ở bên hắn đã hơn một năm, một chút đã nghe ra hắn khác thường.

Nên nàng thành thành thật thật trả lời

"Ta cũng không biết, chính là cảm thấy thực nóng, sau đó, liền biến thành người."

Ở trong ký ức truyền thừa, tổ tông nàng vừa sinh ra không lâu thì có thể biến thành người.

Nhưng là huyết mạch thần thú Thao Thiết trong thân thể nàng đã dần dần loãng, còn tưởng rằng chính mình không biến được nữa.

Nói xong, nàng chớp chớp mắt, có chút khốn đốn.

Lăn lộn lâu như vậy, nàng muốn ngủ.

Đại khái, sủng vật vô tâm vô phổi nói ngủ liền ngủ rồi.

Tiếp đến, mê mê hoặc hoặc, đầu dựa vào trong lòng ngực Vũ Văn Húc.

Rầm rì, lại rụt rụt thân mình, đã sắp ngủ rồi.

Vũ Văn Húc sửng sốt.

Buông xuống con ngươi đi xem nàng.

Ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Vật nhỏ ngày ngày lăn lộn trong tay hắn biến thành người.

Trong lòng cảm xúc giao thoa lẫn lộn.

Nếu như, làm một sủng vật không có nguy hại đối với hắn, hắn có lẽ sẽ sủng ái nhiều chút.

Nhưng nếu là biến thành người, thì không thể lại xem nàng trở thành sủng vật được.

Trên đời này, sẽ có người thực lòng mãi không phản bội sao?

Không có.

Hắn buông xuống mặt mày, che đậy sâu kín trong mắt.

Một đêm mộng đẹp.

Khi Tô Yên tỉnh lại, theo bản năng liền duỗi tay đi chạm vào bên người Vũ Văn Húc.

Nhưng lại không thấy hắn.

Chỉ sờ đến một chỗ trống rỗng trên giường.

Nàng chớp chớp mắt, ngồi dậy.

Một mái tóc tán loạn rối tung.

Lúc này, mép giường truyền đến thanh âm

"Cô nương, ngài tỉnh, nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo."

Tô Yên chớp chớp mắt, rất nhanh, liền có ba bốn tỳ nữ đến trên giường hầu hạ, trong chốc lát, đã mặc chỉnh chỉnh tề tề cho nàng.

Y phục vàng nhạt, đầu đội bộ diêu kim sắc, đôi mắt nàng linh động phi thường, liếc mắt một cái liền giống như chồi non sức sống bừng bừng.

Mặc xong quần áo, Tô Yên từ trước bàn trang điểm đứng dậy.

Bước bước chân đi ra ngoài.

Đại khái là đổi cách dùng bốn chân thịt chạy qua lại, biến thành hai chân đi đường.

Vẫn là cần phải thích ứng.

Thế cho nên khi đi đường, nàng luôn lung lay, thất tha thất thểu.

Nàng nghiêng đầu ra tiếng hỏi tỳ nữ đi theo bên cạnh

"Vũ Văn Húc ở đâu?"

Tỳ nữ vừa nghe, sợ tới mức lập tức quỳ gối trên mặt đất.

"Cô nương, không thể."

Tô Yên nghi hoặc

"Không thể cái gì?"

"Hô thẳng tên huý Vương gia sẽ mắc tội lớn."

"Vậy ta phải gọi hắn là gì?"

"Cô nương nên gọi Vương gia."

"Vậy Vương gia hiện tại ở đâu?"

"Hồi cô nương, Vương gia hiện tại ở thư phòng, đang thương nghị việc cơ mật cùng vài vị đại thần."

Tô Yên gật gật đầu, sau đó đi tới thư phòng.

Vũ Văn Húc cùng người khác nghị luận công việc, nàng đều nhìn đến quen.

Mỗi một lần, hắn đều sẽ mang cho nàng một hộp điểm tâm đặt ở trên bàn, đút nàng ăn, ở đằng kia bồi hắn.

Cho đến khi đi đến trước mặt thư phòng, bị hai tên thị vệ ngăn cản

Chỉ nghe hai người kia khẩu khí đông cứng

"Vương gia đang nghị sự, không được tự tiện xông vào."

Tô Yên nhấp môi.

Cúi đầu nhìn xem hình người hiện tại của mình.

Không phản bác, chỉ là chớp chớp mắt

"Ta ở chỗ này chờ hắn, được không?"

Lần này hai thị vệ không nói gì.

Tô Yên vòng một vòng, cuối cùng ngồi ở trên ghế đá bên cạnh thư phòng.

Lúc này, tỳ nữ hầu hạ Tô Yên mỉm cười, đưa qua một mâm điểm tâm

"Cô nương, ngài vừa ngủ dậy còn chưa ăn cơm, ăn chút đi?"

Tô Yên vừa nghe, là loại điểm tâm nàng hay ăn.

Rốt cuộc, sắc mặt tốt lên chút.

Cầm lấy đồ ăn lên.

Chờ đến lúc ăn hơn phân nửa, nàng tựa hồ mới nhớ tới tỳ nữ bên cạnh

"Ngươi vì sao vẫn luôn đi theo ta?"

Tỳ nữ kia ôn ôn hòa hòa

"Là Vương gia sai khiến nô tỳ hầu hạ cô nương."

"Ngươi tên là gì?"

"Nô tỳ Vệ Uyển."

"Ân, ta là Tô Yên."

Tỳ nữ kia cười gật đầu đồng ý

"Tô Yên cô nương, ngày sau, nô tỳ sẽ hầu hạ ngài. Cô nương có cái gì phân phó có thể nói cho nô tỳ."

Tô Yên cắn một ngụm bánh hoa quế trong tay.

Lung tung gật gật đầu, lực chú ý vẫn đặt trên bánh hoa quế.

A, bánh hoa quế này ăn cũng thật ngon a.

Trong lòng yên lặng tán thưởng một tiếng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)