Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 083

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 083
Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Tinh Niệm

"Ô.... . ô ô ô.... ."

Tầm mắt nó nhịn không được đi ngó cánh gà trên mặt đất kia.

Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng

"Ký chủ, chị hôn hắn một cái, không chừng hắn sẽ cho chị đi ăn cánh gà kia a."

Tiểu Hoa dần dần get được kỹ năng giao lưu với ký chủ của mình.

Dùng ăn ngon để trao đổi, ký chủ nhà nó cái gì cũng làm được.

Ân, ký chủ bị mất đi ký ức.

Vậy, gánh nặng công lược nam chủ liền gánh vác ở trên người Tiểu Hoa.

Tô Yên nghe hiểu Tiểu Hoa nói, nhìn xem người trước mắt này.

Ánh mắt lập tức kiên định!

Vì cánh gà!

Nó thình thịch một chút, liền nhảy vào ngực Vũ Văn Húc, một đôi tay thịt lộ ra móng vuốt nhỏ xinh.

Nó một chút một chút bò lên trên.

Rất mau liền bò tới trên vai Vũ Văn Húc.

Đại để, Vũ Văn Húc cũng có chút tò mò vật nhỏ này muốn làm cái gì.

Nên chỉ nhìn cũng không hề ngăn cản.

Hắn nghiêng đầu, nhìn sang bên vai.

Tô Yên lảo đảo tập tễnh từng bước, một đi hai nghỉ.

Hôn hắn một ngụm thì có thể ăn cánh gà?

Rốt cuộc hắn nghiêng đầu, Tô Yên cũng dẩu miệng đi hôn.

Bẹp một tiếng.

Chạm vào đôi môi đạm bạc kia.

Vũ Văn Húc sửng sốt, Tô Yên cũng nuốt nuốt nước miếng.

Mềm mại, bộ dáng giống như là ăn rất ngon.

Nàng dẩu mông, bốn cái chân thịt gắt gao bám vào quần áo.

Nếu không, cắn một ngụm nếm thử?

Nàng ngo ngoe rục rịch.

Một đôi mắt tất cả đều chăm chú vào chỗ mình vừa mới hôn.

Tiểu Hoa làm sao lại không hiểu ý tưởng ký chủ nó.

Nó vội vàng nhắc nhở

"Ký chủ! Không được cắn!! Cắn rồi về sau sẽ không có đồ ăn ngon!!"

Mà lúc Tiểu Hoa nói chuyện, Tô Yên đã hé miệng, lộ ra một cái răng sữa cắn qua.

Ngay khi nó nghe được câu cuối cùng kia, về sau không có đồ ăn ngon.

Yên lặng, ngậm miệng lại, bẹp, lại hôn một cái.

Nhất cử nhất động của nó toàn bộ rơi vào trong mắt Vũ Văn Húc.

Tự nhiên cũng nhìn ra, nó vừa mới muốn cắn mình.

Tuy rằng không biết vì cái gì cuối cùng thay đổi chủ ý.

Nhưng mà, không thể không nói, lần thay đổi chủ ý này, đã giữ được mệnh nó.

Hắn bắt cục bột nhỏ từ trên vai xuống, ôm trong tay.

Nhéo nhéo một đống đống thịt trên người nó.

"Dưỡng béo một chút lại hầm, có lẽ, hương vị càng tốt hơn."

Nghĩ đến đây, khóe môi gợi lên cười nhạt.

Khi hắn cười, càng làm người kinh diễm.

Vốn là trong mắt Tô Yên chỉ có thức ăn, nhìn bộ dáng Vũ Văn Húc cười rộ lên, cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Hắn lớn lên, so với cánh gà nàng vừa mới ăn kia càng đẹp.

Cắn một ngụm, bộ dáng giống như ăn rất ngon a.

Một người một thú tâm tư khác nhau.

Nhưng mà rốt cuộc, Tô Yên được hắn chấp nhận nuôi dưỡng.

Tiểu Hoa cũng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Hô ~

Cũng may ký chủ sẽ không bị hầm canh.

Đây chính xác là một việc đáng vui mừng a.

Tô Yên dùng hai móng thịt leo lên ôm quần áo Vũ Văn Húc.

"Ngô ~"

Mệt quá mệt quá.

Vũ Văn Húc vốn là đem nó đặt ở trên đùi mình, cũng không biết từ khi nào, thế nhưng đã bò tới ngực rồi.

Gật một cái, lại từ ngực lần nữa ngã trở về trên đùi.

Tô Yên chớp chớp mắt, cái mũi nhăn một chút.

Lại sắp khóc ra rồi.

Hắn nhìn có chút ý tứ, cúi đầu vươn một ngón tay, vốn là muốn trêu đùa nó.

Không nghĩ tới vật nhỏ ôm chặt lấy đầu ngón tay kia, thế nhưng ngồi ngồi, đã ngủ rồi.

Vũ Văn Húc lại lần nữa sửng sốt.

Cả nửa ngày, mới phản ứng lại, lắc lắc ngón tay.

Cục bột nhỏ ngã vào trên đùi, dạng tay dạng chân thành hình chữ X.

Hắn cười khẽ ra tiếng.

"Chỗ nào lại có vật nhỏ như vậy? Có thể ăn có thể ngủ, lớn lên lại còn xấu."

*****

Edit: Tinh Niệm

Một bên, tiểu thái giám nhìn màn này, nuốt một chút nước miếng, cố nén khiếp sợ trong lòng.

Một màn không thể tưởng tượng này.

Thế mà đã xảy ra......

Đây không biết là chủng loại sủng vật gì, tuy rằng xuất hiện bất ngờ, nhưng lại được chủ tử yêu thích.

Có thể khiến chủ tử cười vui vẻ như vậy, trên đời này là thứ đầu tiên.

Cho dù chỉ là quả cầu thịt nho nhỏ, nhưng có lẽ, về sau chủ tử sẽ rất yêu thích.

Thanh Vân hầu hạ đã lâu, cũng là một trong số ít hạ nhân có thể ổn định vững chắc hầu hạ ở trước mặt chủ tử, sống sót vượt qua ba năm.

Tự nhiên, nhãn lực cũng phải có chút hơn người.

Từ nay về sau, Tô Yên ổn định vững chắc ở lại bên người Vũ Văn Húc.

Thời gian nhoáng cái, ba tháng qua đi.

Lại là giữa trưa một ngày nào đó.

Tô Yên ngồi ở trên bàn cơm, ô ô một ngụm, nuốt lấy thịt gà được bón lại đây.

Vũ Văn Húc một tay chống cằm, một tay cầm thìa từng muỗng từng muỗng đút vật nhỏ nhà hắn.

Tô Yên ăn một miếng lại một miếng.

Ăn ăn, Vũ Văn Húc liền duỗi tay nhéo nhéo thịt mềm trên người Tô Yên.

Sau đó ra tiếng

"Hình như, béo chút."

Tô Yên nghiêng đầu nghe, sau đó cúi đầu, dùng tay thịt vỗ vỗ bụng chính mình.

"Ô ~"

Nàng gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục há mồm to, ăn.

Vũ Văn Húc giống như đã quen nó thông minh như vậy, cũng không còn kinh ngạc như lúc đầu nữa.

Hắn gắp một miếng rau xanh đưa tới bên miệng Tô Yên.

Tô Yên mới vừa mở miệng, sau đó yên lặng ngậm lại.

Nàng không muốn ăn rau xanh.

Nàng muốn ăn thịt.

Đôi mắt nhìn bàn thịt gà kia.

Mâm còn có rất nhiều món a.

Vũ Văn Húc cười nhạt, giống như biết vật nhỏ này thích ăn thịt.

Làm bộ buồn rầu nói

"Làm sao bây giờ? Lại cho ngươi ăn thịt, ta sẽ bị đói."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Tin thật.

Cũng rất buồn rầu.

Hắn đối với mình thực tốt.

Mỗi ngày đều cho nàng rất nhiều món ngon.

Hơn nữa còn rất tiện lợi, nó muốn đi chỗ nào cũng không cần tự mình chạy đi, hắn sẽ ôm nó đi.

Ách....

Do dự thật lâu.

Nhưng, không muốn ăn rau xanh, muốn ăn thịt....

Nàng thấp đầu, cũng lâm vào trong buồn rầu.

Vũ Văn Húc mí mắt hạ thấp, gắp một miếng thịt gà.

Đưa lại đây

"Ân, vẫn cho ngươi ăn vậy, cũng không thể để ngươi bị đói."

Tô Yên lời nói cũng chưa nghe hết, ánh mắt sáng loáng, ô ô một ngụm liền ăn miếng thịt gà kia.

Vũ Văn Húc đôi mắt đen nhánh nhìn nó.

Trong mắt ý cười dần dần phai nhạt đi.

Hắn biết bản thân thích một cái đồ vật, cùng lắm cũng chỉ mấy ngày.

Hiện giờ, nhìn viên thịt nhỏ này, cũng nên vứt bỏ rồi.

Hắn buông đũa xuống, kéo bàn thịt gà kia tới trước mặt Tô Yên.

"Ăn đi"

Duỗi tay, ôn nhu sờ sờ nó.

Sau đó, ý bảo người phía sau đẩy xe lăn rời đi.

Tô Yên ăn đã lâu, ngẩng đầu nhìn vị trí trống rỗng.

Nó sinh ra đã ba tháng.

Mỗi lần ăn cơm hắn đều sẽ tự mình đút nàng, dù có không đút nó, cũng sẽ cùng nó ăn.

Hiện giờ đã thành thói quen.

Hắn vừa đi, Tô Yên nhìn nhìn thịt gà trước mặt mình.

Giống như, hương vị cũng không ăn ngon như trước nữa.

Nghĩ xong, lại ăn một khối ức gà vào trong miệng.

Nhai nhai, chậm rì rì buông thịt trong tay xuống, dọc theo chân bàn tuột xuống đất, chạy ra bên ngoài.

Tô Yên đi ra, là buổi trưa.

Chờ đến khi trở về, trời đã tối.

Nàng đi chậm rì rì, hiện giờ đã cường tráng hơn nhiều so với lúc mới sinh.

Nhưng mà hôm nay, lại đi rất chậm.

Trong miệng cắn một con thỏ phì nộn.

Trên cổ con thỏ chảy máu, hình như còn chưa hoàn toàn tắt thở.

Nhưng mà cũng đã thoi thóp.

Tô Yên bốn chân thịt run rẩy.

Ngô, mệt mỏi quá a.

hazz, lần sau nên tìm con thỏ nhỏ một chút.

Nhưng, nếu nhỏ một chút, hắn có thể ăn không đủ no hay không??

*****

Edit: Tinh Niệm

Một bên nghĩ, một bên đi vào trong viện.

Tô Yên cắn lỗ tai con thỏ, vừa đi vừa kéo.

Mới vừa đi vào sân.

Bỗng nhiên liền nghe được một đạo thanh âm

"Ở chỗ này!!"

Giây tiếp theo, nàng đã bị một cái lồng sắt bao lại.

Tô Yên mờ mịt kêu, nhìn xem bốn phía.

Thị vệ dẫn đầu chụp đánh thật mạnh một cái, kêu to.

"Kêu cái gì mà kêu?! Làm ồn tới Vương gia, ta chặt đầu của ngươi!"

Tô Yên còn đang mờ mịt, sau đó, lồng sắt được mở ra, nàng bị một cái tay thô ráp nắm lấy cổ.

Một hơi không thở ra được, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.

"Ô!!!!"

Đạp hai cái đùi, bắt đầu kêu.

"Ô ô ô ô!!!"

Sau đó nàng vươn móng vuốt, móng tay xẹt qua tay người nọ.

"A!!! Thằng nhãi ranh! Dám cào lão tử?!"

Tên kia thị vệ đau xót, Tô Yên một chút đã ngã ở trên mặt đất, trên người bẩn hề hề.

Cũng không quan tâm, liền chạy tới thư phòng.

Vừa chạy vừa kêu

"Ô ô ô ô ô!!!"

Thanh âm đều trở nên vội vã.

Hệ thống nói, muốn nàng chạy mau.

Tự nhiên, thân là động vật, nàng theo bản năng cũng đã nhận ra bọn họ ác ý với mình.

Kết quả là chạy càng lúc càng nhanh.

Cho đến.... bỗng nhiên, cửa thư phòng mở ra.

Vũ Văn Húc ngồi trên xe lăn được hạ nhân đẩy ra từ bên trong.

Tô Yên trước mắt sáng ngời, cao cao nhảy lên, một chút liền bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.

"Ô ô ô ô ô!!!"

Nàng duỗi tay thịt gắt gao nắm chặt quần áo hắn, bắt đầu cáo trạng.

Mà Tiểu Hoa còn lại là trầm mặc thật lâu.

Yên lặng ra tiếng

"Ký chủ, chị vì sao muốn chạy vào trong lòng ngực hắn? Rõ ràng chính là hắn phái người tới bắt chị a!!"

Tiểu Hoa sau khi trải qua quá nhiều chuyện, đã không còn là hệ thống ngốc bạch ngọt như trước đây.

Tự nhiên nó cũng nhìn ra được, nếu không phải tên xú nam chủ này ra mệnh lệnh.

Bọn họ sẽ động thủ??

Nó kêu ký chủ chạy mau.

Ai ngờ ký chủ nó đã nhảy bổ vào Vũ Văn Húc.

Tô Yên nghe xong, sửng sốt.

Chớp chớp mắt.

Nàng nhìn những người đang đuổi ở phía sau, đều quỳ gối bên chân Vũ Văn Húc.

Hắn giống như không hề kinh ngạc, chỉ duỗi tay sờ sờ đầu chính mình, cái gì cũng chưa nói.

Tô Yên chậm rãi từ ngực hắn chảy xuống trên đùi hắn.

Ngồi xổm chỗ đó, có chút mất mát.

Đầu cúi thấp, héo héo.

Hắn không cần nàng?

Vì cái gì? Chính mình ăn quá nhiều?

Khiến hắn bị đói?

Suy nghĩ trong chốc lát.

Nàng liền nhảy từ trên đùi xuống.

Đi đến trước mặt con thỏ chính mình bắt đến.

Cắn lỗ tai con thỏ, nỗ lực kéo đến bên chân Vũ Văn Húc.

Nàng ngồi xổm trước mặt con thỏ kia, héo héo.

Vũ Văn Húc nhìn một màn này, trầm mặc trong chốc lát

"Biến mất một buổi trưa, chính là đi bắt con thỏ?"

Tô Yên gật gật đầu.

Hắn lại lần nữa hỏi

"Cho ta?"

Tô Yên lại lần nữa gật gật đầu.

Hắn nói hắn sẽ bị đói.

Vậy, liền cho hắn làm cơm ăn.

Nhưng, hắn không cần mình.

Tô Yên héo héo, đôi mắt nháy nháy, giọt nước mắt to chảy xuống.

Nàng dẩu mông, chôn đầu ở trong tay thịt.

Lúc này, thị vệ bên cạnh ra tiếng

"Nô tài đáng chết, để nó chạy ra ngoài, bây giờ nô tài liền xử lý nó, không dám bẩn mắt Vương gia."

Tiếng nói vừa dứt, lại bị Vương gia liếc ánh mắt đến.

Thị vệ kia thân thể cứng đờ.

Chẳng lẽ là nói sai rồi?

Mà Tô Yên, nghe lời này, khóc càng lợi hại hơn.

"Ô ô ô ô ô ***"

Đừng tưởng rằng nàng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Chẳng những không cần nàng, còn muốn xử lý nàng.

Người xấu!

Thực thương tâm!!

Vũ Văn Húc cũng không nghĩ tới, nhìn đến con thỏ còn dính máu kia, trong lòng mềm nhũn.

____________

Theo dự định sẽ là mỗi hôm 4 chương nhé các nàng.

Chúc mọi người ngủ ngon nha!

晚安!

*****

Edit: Tinh Niệm

Hắn cúi người, bế viên thịt nhỏ kia lên.

Vốn dĩ, hắn xác thật là muốn giết nó.

Nhưng mà hiện giờ, lại sửa lại ý tưởng.

Thấy nó khóc, bộ dáng thực ủy khuất, hắn duỗi tay lau đi nước mắt kia.

Thở dài

"Đừng khóc, bổn vương sẽ không vứt bỏ ngươi."

Khi nói chuyện, không tự giác phát ra một tia thân mật cùng nhu hòa.

Tô Yên lắc mông đưa lưng về phía hắn, tiếp tục khóc.

"Ô ô ô ô ***"

Hắn duỗi tay, sờ sờ đầu nó, muốn vuốt phẳng tiếng khóc kia.

Kết quả, tay vừa chạm vào phía sau lưng nó,

"Ô!!!"

Thanh âm lập tức đề cao một ít.

Toàn bộ thân thể đều rụt lại.

Vũ Văn Húc sửng sốt.

Cúi đầu nhìn về phía trên tay chính mình, dính một chút vết máu.

Phát hiện phía sau lưng nó đã bị thương.

"Tuyên thái y."

Hắn nhíu mi một chút, thanh âm không tự giác lạnh xuống.

Những thị vệ đó vừa nghe, còn tưởng rằng Vương gia bị thương, vội vàng đồng ý, chạy vội ra bên ngoài.

Tô Yên dùng cặp mắt ướt dầm dề nhìn Vũ Văn Húc, giống như là đang lên án hắn.

Vũ Văn Húc bao quanh toàn bộ bế nó lên.

"Vết thương này sao lại bị?"

Hắn khẩu khí nghe thực ôn nhu, sau lưng lại mang theo một tia sắc bén.

Tuy rằng, là hắn hạ mệnh lệnh bắt giữ nó.

Nhưng mà nhìn thấy nó bị thương, bày ra bộ dáng ủy khuất, trong lòng lại là không muốn.

Tô Yên dừng trong chốc lát, sau đó ánh mắt nhìn về phía con thỏ dính máu trên mặt đất kia.

"Ô ô ô ô ô.... ."

Nó gặp được thứ có răng cưa sắt, đồ vật kia rất lợi hại, thiếu chút nữa liền kẹp tới nó rồi.

Còn may nó phản ứng mau.

Vũ Văn Húc tuy nghe không rõ nó đang nói cái gì, nhưng mà xem ánh mắt cùng động tác nó, cũng có thể đoán ra một vài điều.

Trầm ngâm trong chốc lát

"Bởi vì con thỏ này?"

Tô Yên gật gật đầu.

Đôi mắt còn dính nước.

Hắn duỗi tay, thay nó lau đi.

ôm nó cẩn thận ở trong tay.

Sau đó ý bảo hạ nhân phía sau

"Trở về."

Xe lăn chậm rãi hướng về thư phòng.

Chưa đến chốc lát, thái y đã tới.

Khi nghe được Vương gia tuyên triệu đã vội vã đi tới, sợ trì hoãn sẽ rớt đầu.

Rốt cuộc vị Vương gia này có tiếng là tâm tình bất định.

Vừa tới nơi, cho rằng phải xem bệnh cho Vương gia.

Chỗ nào biết lại là xem một đạo vết thương rất nhỏ cho một con vật tròn tròn như thịt viên.

Như thế cũng thôi đi, hắn muốn nhìn một chút miệng vết thương, thoáng đụng tới viên thịt nhỏ kia, nó thế nhưng còn không vui, duỗi tay đã muốn bắt hắn.

Vương gia chẳng những không giúp đỡ khuyên bảo con vật kia, ngược lại ánh mắt còn nhìn về phía hắn, bộ dáng lạnh buốt, nếu không biết, còn tưởng là hắn làm chuyện gì thương thiên hại lí.

Cũng may, nơm nớp lo sợ rốt cuộc xem xong miệng vết thương này.

"Vương gia, là vết thương nhỏ. Tiêu độc một chút, băng bó miệng vết thương, quá mấy ngày sẽ tốt thôi."

Hắn để lại dược.

Bởi vì không thế tận tay xem qua, nhìn nó nhỏ như vậy, liền lựa chọn thuốc trị thương ôn hòa nhất.

Vũ Văn Húc cầm lấy bình dược kia, nhìn trong chốc lát

"Thưởng"

Thái y vội vàng quỳ xuống tạ ơn

"Tạ vương gia."

Sau đó, thái y đi rồi.

Tô Yên lắc mông, động đậy thân thể, nó ở trên đùi Vũ Văn Húc, đưa lưng về phía hắn.

Nó vẫn là thực thương tâm, cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Nghĩ tới đây, lại cảm thấy thực ủy khuất, vươn tay thịt muốn lau lau nước mắt.

Ách... không có nước mắt.

Vũ Văn Húc nhìn bộ dáng nó lúc này, lại khó có được kiên nhẫn.

Chỉ bằng việc nó kéo con thỏ kia trở về cho hắn, chỉ là bởi vì giữa trưa hắn thuận miệng nói một câu sẽ bị đói.

Ân, cái vật nhỏ này, cũng không tệ lắm.

*****

Edit: Tinh Niệm

Vươn một đầu ngón tay

"Hôm nay buổi tối, để đầu bếp làm con thỏ nướng kia cho ngươi. Còn có cá, gà hầm, đường dấm vịt, đều là món ngươi thích ăn. Còn muốn tức giận với ta?"

Lời này là đang xin lỗi.

Có thể để vị Vương gia này xin lỗi, toàn bộ Đại Lương quốc cũng tìm không ra người nào.

Không nghĩ tới, vào một ngày này lại ôn tồn nói chuyện, nhẫn nại khuyên bảo với một con vật nhỏ đầy thịt.

Tô Yên bụm mặt, nuốt một chút nước miếng.

Cẩn thận nghĩ.... kỳ thật, cũng không phải vấn đề bao lớn có phải hay không?

Hắn không phải đã giữ lại mình sao?

Còn chuẩn bị tốt đồ ăn cho mình.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, nó đói bụng.

Dùng tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ phấn nộn nộn của mình.

Nhìn một cái, đều gầy rồi.

Nó quay đầu, một bên bụm mặt một bên trộm xem Vũ Văn Húc.

Vũ Văn Húc bị một bộ dáng này của nó làm cho trong mắt hiện lên ý cười.

Hắn nhéo nhéo lỗ tai Tô Yên.

"Có phải đói bụng hay không? Phải bôi dược cho ngươi trước, băng bó xong lại đi ăn cơm, được không?"

Tô Yên nghe hắn an bài, cảm thấy... ân, rất có đạo lý.

Nó chớp chớp con ngươi ướt dầm dề.

Gật đầu.

Cứ như vậy, viên thịt nhỏ vốn đang khóc lợi hại, thành công được dỗ tốt.

Thành thành thật thật ghé vào trên đùi Vũ Văn Húc, bôi dược, băng bó.

Vốn dĩ, không có gì.

Nhưng mà, bị thương chính là phần lưng.

Thế cho nên sau khi quấn băng gạc màu trắng kia quanh vài vòng.

Vũ Văn Húc cười lên tiếng.

Chỉ thấy, viên thịt nhỏ này vốn đã phì nộn mượt mà.

Này hiện giờ trên bụng quấn hai vòng băng gạc, trở nên càng tròn.

Vừa thấy còn tưởng rằng là người tuyết nhỏ.

Hắn duỗi tay, bế nó lên.

"Đi, đi ăn cơm."

Vốn dĩ, tất cả lực chú ý của Tô Yên đều ở băng gạc trên người mình.

Kết quả vừa nghe, trước mắt sáng ngời, tức khắc lực chú ý đều bị hấp dẫn đi rồi.

Đi đến trước mặt một bàn thức ăn.

Vũ Văn Húc đặt nó ở trên bàn.

Lấy đũa qua, đầu tiên là gắp một miếng thịt thỏ nướng cho nó.

Tô Yên ngồi ở trên bàn, cũng không cần động, chỉ ngồi ở chỗ đó ăn.

Ân, nó thích.

Hé miệng, ăn luôn.

Vũ Văn Húc một đũa tiếp theo một đũa, Tô Yên thực mau ăn miệng tràn đầy.

Miệng căng đến lợi hại, lắc qua lắc lại một chút, tay thịt còn chỉ vào đĩa vịt nướng phía xa, như hổ rình mồi.

"Ô ô ô ô ***"

Cái kia, cái kia, cái kia.

Hắn kẹp một khối lại đây, nhưng không tiếp tục đút.

Chỉ nói

"Nuốt xuống đi, lại ăn."

Tô Yên mắt trông mong nhìn chằm chằm khối vịt nướng kia.

Trong miệng nhấm nuốt càng mau càng dùng sức.

Cho đến khi nhấm nuốt xong, Vũ Văn Húc còn chưa kịp đưa qua, Tô Yên đã nhanh chóng há mồm, nhảy mà qua.

Ngao ô, một ngụm.

Đũa ngọc bị cắn đứt một đoạn, còn có khối thịt vịt nướng kia cũng bị ngậm đi.

Vũ Văn Húc sửng sốt, sau đó lắc đầu cười bất đắc dĩ.

Cái răng này của nó, so với ba tháng trước tốt hơn không ít a.

Ít nhất hiện tại có thể cắn đứt chiếc đũa này.

Tiếp đó, lại thay đổi một bộ đũa mới, tiếp tục tiến hành đút sủng vật ăn cơm.

Chờ đến khi cái bụng Tô Yên phình phình, nằm ở trên bàn.

Chỉ nhìn bảy tám đĩa đồ ăn này, mỗi cái đều ít hơn một nửa.

Nó ăn, ít nhất bằng lượng cơm ba người.

Tô Yên dừng một chút, liếm liếm miệng, còn muốn tiếp tục ăn.

Giương miệng liền muốn hắn tiếp tục đút.

Vũ Văn Húc liếc mắt nhìn nó một cái, duỗi tay ấn ấn cái bụng tròn trịa của nó.

Lắc đầu

"Ngày mai lại ăn."

Tô Yên ủy khuất

"Ô ô ô ô ~~!!"

Hiện tại phải ăn!

"Ngươi đã ăn không vô."

"Ô ô ô ô ~~!!"

Nuốt trôi!!

Vũ Văn Húc buông chiếc đũa trong tay, ôm viên thịt nhỏ lên.

*****

Edit: Tinh Niệm

Nói

"Hôm nay tóm được một con thỏ, có phải thực vất vả hay không?"

Tô Yên vừa nghe, nhớ tới tiến trình gian nan mình bắt thỏ.

Sau đó dùng sức gật gật đầu, mệt chết nó rồi đó.

Về sau không bao giờ muốn tự mình đi tóm nữa.

Hắn ra tiếng

"Vậy đi ngủ một giấc đi, tỉnh dậy lại tiếp tục ăn sau."

Tô Yên nghĩ nghĩ, ừm... có đạo lý.

Kết quả là nó ngoan ngoãn bị ôm đi rồi.

Lúc này, trong đầu Tô Yên truyền đến thanh âm

"Leng keng, chúc mừng ký chủ thắp sáng một ngôi sao."

Tự nhiên những lời này hiện giờ nghe vào lỗ tai Tô Yên, cái gì cũng không hiểu.

Sau đó đi theo hắn về phòng ngủ.

Chờ đến khi lên giường mới phát hiện, chân hắn không phải là hoàn toàn không thể động.

Một chân là có thể động, một chân khác... là què sao?

Không, trong lúc vô tình, ống quần kia kéo lên, lộ ra mắt cá chân phiếm tím.

Bày ra một loại màu sắc không bình thường.

Như là... trúng độc.

Chờ đến lúc được hạ nhân hầu hạ nằm ở trên giường.

Vũ Văn Húc sắc mặt giống như có chút khó coi.

Phải nói, mỗi lần vào ban đêm, nỗi lòng hắn luôn trở nên phập phồng khó định.

Ban ngày, mắt không thấy, tự nhiên sẽ không cảm thấy phiền.

Nhưng là buổi tối đi ngủ, bị người nâng, thoát y, nhìn thấy mắt cá chân phiếm tím kia chạy dài đến cẳng chân.

Thời thời khắc khắc như đang nói cho hắn biết, hắn hiện giờ chính là một người què.

Một đôi mắt sâu kín, giữa mày khó nén một tia tàn nhẫn.

Làm gương mặt tuấn mỹ kia thêm một phần nguy hiểm làm người không dám tới gần.

Mà lúc này, Tô Yên bị đặt ở một chỗ khác, nó nhảy ra từ ổ nhỏ của mình.

Tung ta tung tăng chạy đi tìm Vũ Văn Húc.

Bò lên trên giường, bước qua đệm chăn.

Ngã xuống ngực hắn.

Vũ Văn Húc vốn đã nhắm mắt, giờ lại mở to mắt.

Trong mắt kia, còn mang theo cảm xúc chưa rút đi.

Chỉ là đảo qua vật nhỏ phấn nộn ở trong ngực mình.

Nhịn không được liền nghĩ tới tình hình chiều nay.

Ý cười liền chậm rãi hiện lên ở khóe môi.

Duỗi tay sờ sờ đầu Tô Yên.

Tô Yên chưa đến một lát liền ngủ thành hình chữ X.

- -----------

Thời gian nhoáng lên đã một năm trôi qua.

Tô Yên ở trong Vũ Văn phủ đã được hơn một năm.

Trong khoảng thời gian kia, nó từ một viên thịt tròn tròn không có lông.

Trưởng thành cho tới bây giờ, chẳng những người dài ra, mà lông cũng mộc đến trắng trắng mềm mềm.

Lông bạc mềm bao trùm cả thân mình đầy thịt của nó.

Này vừa thấy, còn tưởng rằng là con nhím a.

Đương nhiên, đây là lúc vừa mới bắt đầu mọc ra da lông màu bạc.

Một năm thời gian, thân thể nó gầy chút, cũng dài ra thêm.

To bằng bàn tay người trưởng thành, con ngươi đen nhánh, phiếm linh quang.

Hiện giờ thêm một thân da lông màu bạc, liếc mắt một cái nhìn lại, trông cao quý đẹp cực kỳ.

Nó ở trong bụi cỏ, xuyên qua khắp nơi.

Răng rắc một ngụm, cắn một con chuột.

Máu chảy đầm đìa.

Sau đó, ghét bỏ ném sang một bên.

Rồi lại tiếp tục đi dạo trên cỏ.

Ở trong ý thức Tô Yên.

Cả một địa bàn lớn này, tất cả đều là của nó.

Ai cũng không thể ở chỗ này ngốc, trừ bỏ chính nó ra.

Tự mình ngẩng đầu ưỡn ngực đi dạo.

Bỗng nhiên nghe được nơi xa truyền đến thanh âm kiều mị

"Nơi này chính là phủ đệ Vương gia?"

Một tên thái giám đi theo trả lời

"Vâng, công chúa."

"Vậy, bản công chúa ở viện nào?"

Tiểu thái giám do dự

"Công chúa, nô tài còn vẫn chưa nghe được chỉ thị của Vương gia."

Công chúa kia khẽ cười một tiếng.

"Chỉ thị? Là phụ hoàng tự mình hạ chỉ, ngày sau ta sẽ là Vương phi của ngài ấy. Chỗ nào còn cần chỉ thị?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)