Tiên Tôn, nhập ma (2)
← Ch.049 | Ch.051 → |
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Sau đó, Tô Yên tiếp tục đi vào trong, vòng qua mấy cái giá sách.
Nàng cúi đầu thả Tiểu Hồng ra ngoài.
Nói chung thì dạo này đời sống của con sen lên cao nên Tiểu Hồng cũng được hưởng ké, thành ra cả người lại mập thêm vài vòng.
Nhưng mà điều này cũng không khiến đồng chí Tiểu Hồng cảm thấy trở ngại gì khi nhìn thấy mấy ngăn tủ chất đầy đan dược, hai mắt nó tỏa sáng.
Giống như nó chỉ cần ngửi thôi cũng biết nơi này toàn hàng cực phẩm.
Kết quả là đồng chí Tiểu Hồng lập tức bắt đầu cuộc càn quét.
Tô Yên nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhẹ nhàng một chút, cẩn thận bị phát hiện."
Tiểu Hồng cứng đờ.
Sau đó nó mở to mắt nhìn chằm chằm cái hộp màu đen trước mặt rồi thò đuôi qua, cái đuôi nho nhỏ linh hoạt mở hộp rồi móc một chiếc bình nhỏ từ bên trong ra.
Cắn răng rắc, trực tiếp nhét vào miệng.
Tô Yên nhìn bộ dáng cẩn thận của nó, nàng nhẹ nhàng mấp máy miệng,
Tiểu Hồng là rắn của nàng.
Nàng là giáo chủ Ma giáo.
Rõ ràng đang ở địa bàn của mình thì rắn nhà mình cần gì phải cẩn thận?
Kết quả là nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ dầu Tiểu Hồng, "Thích ăn gì thì ăn, ăn kiểu nào thì ăn kiểu đó."
Tiểu Hồng quay đầu lại nhìn Tô Yên.
Tiểu Hồng phất phất đuôi, chui vào lồng ngực Tô Yên biểu đạt cảm giác vui vẻ của mình.
Sau đó, Tiểu Hồng không nhanh không chậm bò về phía trước.
Tiểu Hoa không nhịn được, "Ký chủ, Tiểu Hồng thật là hiểu chuyện."
Nhìn đi nhìn lại thì chỉ có mấy bạn nhỏ hiểu chuyện thế này mới bớt phiền phức cho ký chủ nhà mình.
Chỉ là.... lúc nó vừa nói xong thì Tiểu Hồng đã bò tới kệ sách cuối cùng, nằm trên cùng.
Mở miệng.
Răng rắc, hộp, kệ sách, và cả đan dược đều chui vào bụng nó.
Âm thanh vỡ vụn truyền đến kèm theo đó là âm thanh cắn nuốt của Tiểu Hồng.
Tiểu Hoa câm lặng, "Em xin được phép rút lại lời nói vừa rồi."
Nó nói xong, âm thanh nhai cắn của Tiểu Hồng càng to.
Giọng nói của Tiểu Dụ vang lên từ sau lưng, "Giáo chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiểu Dụ đứng sau lưng Tô Yên nhìn con rắn đang nằm trên kệ sách đang ăn đang cắn cái gì đó.
Hắn kinh ngạc, "Giáo chủ, con rắn này.... ."
Tô Yên kéo tay hắn nghiêm túc đi về phía trước, "Thú cưng của ta, để nó ăn."
Tiểu Dụ gật gật đầu, lúc này mới cảm thấy an tâm.
Thật ra lúc nãy, cho dù cách cả chục mét nhưng Phượng Dụ vẫn nghe thấy giọng của Tô Yên.
Đại loại thì con rắn này là do nàng thả ra.
Cho nên hắn mới mò lại đây,
Bị Tô Yên cầm tay đi vào bên trong.
Sâu trong cùng chính là những quyển bí pháp.
Hắn thấy giáo chủ cực kì nghiêm túc tìm tòi.
Phượng Dụ bị ném qua một bên nên hắn chỉ có thể đảo mắt nhìn xung quanh.
Nói tóm lại là hắn không có hứng thú với mấy thứ này.
Mà Tô Yên, nói là nàng đang đọc sách không bằng nói nàng đang tìm gì đó.
Một quyển nối tiếp một quyển, tốc độ rất nhanh.
Vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt nghiêm túc.
Phượng Dụ có chút tò mò, không biết nàng đang tìm cái gì?
Đầu ngón tay vê vào nhau, ừm, một linh hồn mới, khi nhập vào cơ thể người khác, chuyện đầu tiên mà người đó làm sẽ là gì?
Ngụy trang.
Cho nên.... . , nàng đang tìm công pháp của cơ thể này, sau đó nghiên cứu dần dần? Phượng Dụ rũ mắt xuống suy nghĩ.
Hắn bước từng bước về phía trước đảo qua tất cả thư tịch ở nơi này.
Bước chân không nhanh không chậm.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng đi tới kệ sách ở giữa.
*****
Edit: Ư Ư
Ngón tay thon dài lướt qua hoa văn trên kệ sách trống rỗng.
Hắn dừng lại nhìn về phía người đang không ngừng lật sách, "Giáo chủ, ngài xem đây là cái gì."
Tô Yên nghe vậy thì dừng lại bước tới nhìn nơi Tiểu Dụ chỉ vào, nàng nhíu mày nghiêm túc lên tiếng, "Cái gì?"
Tiểu Dụ thấy nàng vẫn không hiểu nên chậm rãi lên tiếng, "Giáo chủ, lúc trước Tiểu Dụ từng nhìn thấy vài quyển sách nói về chuyện này nhưng mà không biết có đúng không."
"Có ý gì?"
"Giáo chủ, ngài dùng một thành nội công đánh vào đây đi."
Tô Yên cúi đầu nhìn tay của mình, sau đó cô nâng tay lên dùng sức.
Nhưng kệ sách kia lại không thay đổi gì.
Chỉ là sau đó lập tức có tiếng ầm ầm vang lên, một ngăn tủ bí mật hiện ra.
Bên trong đặt một quyển sách cũ nát.
Bên trên viết《 Lăng Tiêu tâm pháp 》.
Tô Yên mở sách ra đọc.
Bên trong toàn chữ phồn thể nên nàng đọc cái hiểu cái không.
Nhưng nàng xác định đây không phải là thứ mình muốn tìm.
Nàng nhìn nhìn xung quanh rồi đặt nó vào trong tay bạn nam sủng đứng bên cạnh.
Phượng Dụ sửng sốt, "Giáo chủ?"
Hắn cứng người nhìn quyển sách trong tay.
Tô Yên nhìn hắn, "Ngươi không muốn à?"
Không muốn thì vì sao lại bảo nàng mở ra?
Phượng Dụ trầm mặc, cúi đầu, cầm quyển sách.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, có thể là do ngài quá nghiêm túc nên Tiểu Dụ bị dọa sợ, cho nên không dám nhận quyển sách này."
Tô Yên nghĩ rồi lạnh lùng nói: "Bảo ngươi cầm thì cầm đi."
Nói rồi nàng xoay người tiếp tục tìm kiếm trong biển sách ở đây
Chờ đến khi Tô Yên đi xa, Phượng Dụ mới ngẩng đầu lên.
Hắn cầm quyển sách suy nghĩ.
Lăng Tiêu tâm pháp.
Là tâm pháp võ công của giáo chủ Ma giáo giáo chủ Tô Yên, vậy mà nàng lại tùy tiện đưa cho hắn như vậy.
Chắc là người đoạt xá cũng không biết cơ thể này có thân phận gì và là người như thế nào.
Hắn không nghĩ thêm nữa mà nhét quyển sách kia vào trong áo.
Nếu giáo chủ đại nhân đã cho thì sao hắn lại không lấy?
Tặng tâm pháp tu luyện của mình cho người khác nghĩa là gì?
Nghĩa là đặt điểm yếu của bản thân vào trong tay người khác.
Mỗi một quyển tâm pháp đều có lợi và hại
Đặc biệt là tâm pháp mà Ma giáo giáo chủ tu luyện, trên đời chỉ có một mình Tô Yên tu luyện.
Người khác khó có thể thăm dò chi tiết cho nên cũng không thể hóa giải, chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Mà bây giờ tâm pháp này lại được tặng cho một nam sủng nhỏ bé một cách tùy tiện.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ làm mọi người mở rộng tầm mắt.
Tô Yên tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn tìm trong một góc hẻo lánh.
Mà còn tìm được hẳn bảy, tám quyển.
Tô Yên ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc lật sách, từng bức tranh nam nữ trần truồng lập tức hiện ra trước mắt.
Chậc, quả nhiên Tiểu Hoa nói rất đúng.
Tàng bảo khố lớn như vậy chắc chắn có loại sách này.
Ngẫu nhiên, bên cạnh tranh vẽ còn có vài câu chú giải nhưng lại là chữ phồn thể nên nàng không hiểu lắm
Vừa vặn Tiểu Dụ cũng đi tới.
Nàng duỗi tay đưa quyển sách tới trước mặt Tiểu Dụ rồi nghiêm túc nói, "Đọc."
Tiểu Dụ vừa cầm lấy thì còn hơi tò mò không biết loại sách mà nàng tìm kiếm từ nãy tới giờ là loại sách gì.
*****
Edit: Ư Ư
Chỉ là khi cầm lấy và nhìn bức tranh bên trên thì hắn lập tức cứng tay lại, "Giáo chủ vẫn luôn tìm cái này?"
Tô Yên gật gật đầu, "Cái này rất hữu dụng."
Nàng nghĩ cũng không cần nóng nảy nên đưa cả sáu quyển cho Tiểu Dụ rồi nói, "Đi thôi, đi ra ngoài."
Vẻ mặt Tiểu Dụ phức tạp nhìn bảy quyển sách trên tay.
Người đoạt xá này cũng thật phóng túng.
Thật thú vị.
Tiểu Hồng vẫn còn đang vung vẩy đuôi gặm cắn khắp nơi lam cho cả căn phòng đan dược này bị nó gặm mất hơn một nửa.
Tô Yên nhìn Tiểu Dụ đang im lặng đi theo phía sau rồi nhìn Tiểu Hồng đang giương nanh múa vuốt
Nàng hơi dừng lại rồi nghiêm túc nói, "Ngươi đi ra ngoài trước."
Tiểu Dụ gật đầu, "Vâng, giáo chủ."
Nói rồi hắn cầm bảy quyển sách kia đi ra ngoài.
Chờ tới khi Tiểu Dụ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì Tô Yên mới vẫy vẫy tay, "Tiểu Hồng, đi thôi."
Tiểu Hồng gặm hết hộp thuốc cuối cùng sau đó mới chậm rì rì bò tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn vẻ chưa đã thèm của nó rồi lên tiếng, "Em thích ăn cái này à?"
"Tê tê tê tê tê."
Tiểu Hồng ngạo kiều phun lưỡi rắn trả lời.
Còn có thể ~.
Tô Yên rối rắm, "Chờ lần sau lại mang em tới đây ăn, bây giờ chúng ta phải ra ngoài."
Tiểu Hồng nghe vậy thì yên tâm hẳn.
Đúng vậy, những thứ này đều là của nó.
Sau đó Tô Yên nâng tay đặt Tiểu Hồng vào trong không gian rồi mới đi ra ngoài.
Bên ngoài, mọi người đang thì thầm, "Không thể tưởng được, ánh mắt nữ ma đầu kia đúng là không tồi, nam sủng nào cũng non mịn và có khí chất riêng."
Giương mắt nhìn lại thì thấy một nam tử lòe loẹt vươn bàn tay khô gầy tới định sờ mặt Phượng Dụ.
Mà Phượng Dụ lại cúi đầu không nhúc nhích.
Nam tử kia xuống tay cũng rất nặng, cằm Phượng Dụ lập tức xanh tím lại.
Trùng hợp làm sao, nam tử thấy Phượng Dụ như một khúc gỗ thì lại càng thêm yêu thích,
Hắn thu tay lại, ngữ khí có vẻ rất là vừa lòng, "Về sau ngươi đi theo ta."
Vừa nói xong thì lại nghe thấy Phượng Dụ thấp giọng trả lời, "Tiểu Dụ là người của giáo chủ."
Nam tử nghe vậy thì hừ lạnh khinh thường, "Người mà Độc Lão Nhi ta muốn mà nàng lại không cho sao? Lại nói, ở trong mắt nàng thì ngươi chẳng khác gì những người khác, ngươi cho rằng ngươi làm vậy thì sẽ làm nàng nhìn người bằng ánh mắt khác chắc?"
Giáo chủ Ma giáo là ai chứ?
Tàn nhẫn bạo ngược.
Độc Lão Nhi không tin sẽ có người thật lòng với người này.
Nhiều lắm là có ý đồ khác thôi.
Độc Lão Nhi nhìn Tiểu Dụ, khó có khi mới có người làm hắn yêu thích như vậy nên hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn nâng cằm Tiểu Dụ lên rồi nói, "Đi theo ta, hoặc là chết, ngươi chọn một cái."
Ánh mắt Tiểu Dụ vẫn không thay đổi, "Chết."
Độc Lão Nhi đại khái không nghĩ tới nam sủng này dám không nghe lời hắn.
Hắn vung tay dùng sức đánh xuống khuôn mặt của Phượng Dụ.
Cái tát này còn mang theo nội lực, Phượng Dụ lập tức bay ra xa rồi ngã xuống đất, sắc mặt lập tức trắng bệch lại, "Khụ!"
Một ngụm máu tươi phun ra.
Độc Lão Nhi tức giận công tâm, nhiều năm được mọi người thuận theo nên lúc này cực kỳ tức giận với người dám cãi lại mệnh lệnh của mình.
*****
Edit: Ư Ư
"Tìm chết!"
Độc Lão Nhi nói rồi bắt đầu tưởng tượng, sau đó nở một nụ cười ác độc, "Ngươi chỉ là một miếng thịt đang nằm trên thớt mà thôi. Đợi khi ngươi bị đưa tới chỗ của ta thì ta sẽ làm ngươi biết kết quả của việc từ chối ta là gì."
Gã vừa nói vừa đi tới trước mặt Tiểu Dụ, sau đó ngồi xổm xuống bóp cằm hắn nhét một viên thuốc màu đỏ không biết tên vào trong miệng.
Tô Yên đi ra vừa lúc nhìn thấy nam sủng của mình bị ngã xuống đất và bị ép một loại thuốc không biết là gì.
Nàng nhíu mày lại nâng tay lên đánh Độc Lão Nhi một chưởng bằng mười phần công lực. Cho dù Độc Lão Nhi phát hiện ra động tác của nàng nhưng vẫn không kịp tránh đi.
Phụt!
Sắc mặt Độc Lão Nhi trắng bệch ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt tràn đầy sự bất ngờ và không thể nào.
Tô Yên chạy chậm tới trước mặt Tiểu Dụ, nhìn bên má hơi sưng của hắn rồi mới vỗ vỗ lưng, "Nhổ ra."
May mà Tiểu Dụ còn chưa nuốt viên thuốc kia xuống.
Cằm bị véo xanh tím, còn có vết máu, trên mặt cũng sưng đỏ.
Tô Yên mím chặt môi.
Lúc này, Độc Lão Nhi vừa ho khan vừa che ngực đứng dậy, sắc mặt gã tối sầm lại, giọng nói tràn đầy chấn vấn, "Tô Yên!"
Tô Yên nâng mắt nhìn về phía gã, giọng nói bình tĩnh giống như là chỉ đang hỏi một chuyện bình thường, "Người của ta mà cũng dám chạm vào?"
Sắc mặt Độc Lão Nhi tái nhợt, gã nâng tay lau vết máu bên khóe miệng, "Chỉ mà một nam sủng thôi mà, chẳng lẽ giáo chủ luyến tiếc?"
Tô Yên nhìn bên má bị tát của Tiểu Dụ, nàng mím chặt môi, "Luyến tiếc."
Giọng nói nhẹ nhàng làm Phượng Dụ ngẩng đầu lên trố mắt nhìn về phía Tô Yên.
Chắc là do hắn không nghĩ tới nàng sẽ nói trắng ra như vậy.
Mà hắn lại nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của nàng.
Độc Lão Nhi khinh thường hừ lạnh, "Tô Yên, ngươi đừng quên, bây giờ ngươi có thể ngồi trên vị trí giáo chủ Ma giáo này cũng có công lao của ai."
Độc Lão Nhi là chưởng môn Ngũ Độc phái.
Quan hệ của hai phái cũng hòa thuận không ít từ sau khi Tô Yên lên làm giáo chủ Ma giáo.
Ngày xưa, Tô Yên cũng nhường nhịn Độc Lão Nhi vài phần.
Như lời Độc Lão Nhi nói, Tô Yên có thể ngồi lên vị trí giáo chủ Ma giáo này là nhờ có sự giúp đỡ của gã.
Tô Yên chớp chớp mắt, nàng nhìn vẻ mặt khinh thường mang theo lạnh lẽo của gã rồi nâng tay lên.
Có lẽ Độc Lão Nhi đã từng giúp đỡ nguyên thân.
Nhưng có liên quan gì tới nàng?
Nàng không phải nguyên thân.
Kết quả là nàng không chút do dự đánh gã một chưởng.
Cũng may là Độc Lão Nhi phản ứng nhanh dùng nội lực để phòng ngự nhưng bả vai vẫn bị thương nặng.
Gã không thể tin tưởng, "Ngươi! Ngươi vì nam sủng đó mà muốn giết ta?!"
Tô Yên không nói.
Sự im lặng này trong mắt Độc Lão Nhi và Phượng Dụ là cam chịu.
Độc Lão Nhi hừ lạnh, "Điên rồi, ta thấy ngươi sắp điên rồi!"
Gã vừa nói vừa bước ra ngoài, "Hôm nay ta cũng lười dây dưa với ngươi, chờ đến khi ngươi tỉnh táo lại rồi hãy đến núi Ngũ Độc nhận lỗi!"
*****
Edit: Ư Ư
Nói rồi Độc Lão Nhi ôm vai lảo đảo đi ra ngoài.
Tô Yên nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Tiểu Dụ một lúc rồi nói: "Không bị nội thương, nghỉ ngơi mấy ngày là được."
Phượng Dụ cúi đầu để nàng không nhìn thấy ánh mắt của mình rồi mới nhẹ giọng lên tiếng, "Giáo chủ."
"Ừ?"
Nhưng sau đó hắn lại im lặng.
Tô Yên kéo tay hắn, "Đi về trước rồi nói tiếp."
"Vâng." Tiểu Dụ thấp giọng lên tiếng.
Lúc này nàng lại nghe thấy Tiểu Hoa nói: "Leng keng, một cánh sao đã sáng lên. Ký chủ cố lên!"
Tô Yên mặc váy đỏ, nơi đi qua đều trở thành phong cảnh tuyệt đẹp.
Đáng tiếc phong cảnh này có độc, không thể tùy tiện ngắm nhìn.
Hai người đi về cung điện, Tô Yên đóng cửa lại rồi kéo hắn đến trước ghế nhìn nhìn.
Má trái bị đánh sưng đỏ, chỉ là... sao má phải cũng đỏ luôn vậy?
Không phải chỉ bị đánh mỗi bên trái à?
Nàng duỗi tay nâng cằm hắn lên nhẹ nhàng bôi thuốc.
Tô Yên nhíu mày, "Hắn ta còn đánh ở đâu nữa?"
Chẳng lẽ là va chạm vào chân khí của hắn?
Dù gì thanh tu và ma tu cũng khác nhau rất nhiều.
Nàng vừa duỗi tay định kiểm tra xem trên người hắn còn vết thương nào không thì lại bị người nắm chặt cổ tay
"Ưm..."
Không biết khóe môi hắn đã trở nên ửng đỏ từ lúc nào.
Thanh âm kia rất giống như là... dục cầu bất mãn.
Giây tiếp theo Tô Yên đã bị người ôm vào trong lòng, "Nóng quá."
Giọng nói trong trẻo của hắn đã mang theo một chút khàn khàn, ngữ khí khác thường giống như đang quyến rũ người khác.
Tô Yên ôm hắn cẩn thận nhìn nhìn.
Phải biết rằng đồng chí Tô Yên của chúng ta là người cực kỳ trong sáng.
Xuân dược à?
Nàng đã từng nghe nói nhưng chưa từng được tận mắt nhìn thấy nên chỉ cảm thấy hắn rất không bình thường.
Nàng chớp chớp mắt rồi hỏi, "Nóng lắm à?"
Tiểu Dụ gật gật đầu, một bàn tay ôm eo nàng không ngừng cọ xát.
Tô Yên yên lặng duỗi tay cởi quần áo cho hắn rồi đưa một cốc trà tới bên môi, "Uống một ngụm đi."
Phượng Dụ khẽ hé miệng.
Không biết sao mà nàng cảm thấy hình ảnh này cực kỳ quyến rũ.
Tô Yên cũng không nhịn được mà sững sờ.
Phượng Dụ tỉnh táo lại, trong đầu tràn đầy suy nghĩ lung tung.
Tuy hắn đã phun viên thuốc kia ra nhưng thuốc đã tan trong miệng một phần.
Phượng Dụ im lặng nhìn Tô Yên, hắn nghĩ nếu là nàng thì sẽ không khó chấp nhận.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh hắn và Tô Yên ở bên cạnh nhau.
Chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng ký ức đó đã khắc sâu trong đầu.
Nàng thích nắm tay hắn.
Nàng xụ mặt tặng lăng tiêu tâm pháp cho hắn.
Nàng vì bảo vệ hắn mà không tiếc đối đầu với Độc Lão Nhi.
*****
Edit: Ư Ư
Phượng Dụ hắn thanh tu nhiều năm như vậy, bởi vì thân phận, bởi vì bề ngoài, cũng bở vì tu vi mà có vô số người muốn song tu với hắn
Chỉ là tu thanh tu, tâm lặng như nước.
Hắn cũng lười nghĩ đến chuyện này.
Đột nhiên, hắn ôm Tô Yên lên đặt xuống bàn.
Không giống bộ dạng lạnh nhạt cấm dục lúc nãy, lúc này đuôi lông mày ánh mắt của hắn đều lây dính tình dục, cả người nóng rực.
Hắn nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt mờ mịt của nàng nói cho hắn biết nàng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Phượng Dụ khẽ cong môi, giọng nói trở nên đầy dụ hoặc, "Giáo chủ."
"Sao?"
"Ta trúng xuân dược."
"... Ừm"
Lúc này Tô Yên mới hiểu được.
Nàng còn tưởng hắn trúng độc cơ.
Nàng yên lặng cầm lấy chén trà nhỏ bên cạnh đưa qua, "Lại uống thêm mấy ngụm nữa?"
Phượng Dụ cười nhạt, "Giáo chủ trăm công ngàn việc, bây giờ chỉ sợ giáo chủ phải chịu đựng một chút."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Tiểu Hoa thẹn thùng lên tiếng, "Ký chủ *** nam sủng muốn gì đó với ngài sao ký chủ?"
Không đợi nàng trả lời, Phượng Dụ đã ép người xuống hôn lên.
Lúc mới bắt đầu hắn còn có thể nói chuyện với Tô Yên hai câu.
Nhưng sau đó chỉ còn lại xé rách, hôn môi, thân thể giao hòa cùng với tiếng thở dốc trầm thấp.
Phượng Dụ hôn nàng, không biết vì sao mà trong lòng lại có cảm giác sung sướng nhàn nhạt.
Vì sao?
Là bởi vì nàng không đẩy hắn ra sao?
Ừm, chắc là vậy rồi.
Hắn không cảm nhận được sự không muốn và cự tuyệt của nàng.
Trong đầu hắn vang lên cuộc nói chuyện của Độc Lão Nhi và Tô Yên lúc nãy.
——- Chỉ là một nam sủng thôi mà, ngươi luyến tiếc?
——- Ừ, luyến tiếc.
Có lẽ nàng thật sự thật lòng với hắn, bởi vì hắn cảm nhận được sự khác biệt khi nàng đối xử với mình và với những người khác.
Mà suy nghĩ này làm thể xác và tinh thần của hắn tràn đầy vui vẻ.
Hai người hôn môi, dần dần, hắn cảm nhận được sự đáp lại vụng về của Tô Yên.
Vậy nên hắn một tay bế người đi đến mép người.
Giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn, "Giáo chủ đại nhân yên tâm, Tiểu Dụ sẽ hầu hạ ngài thoải mái."
Tô Yên ngã vào trong lòng hắn, quần áo hỗn độn, hai mắt ngập nước.
Nàng lên tiếng, "Được."
Một tiếng coi như đồng ý những hành động tiếp theo.
Chỉ một lát sau, màn giường rơi xuống che đi cảnh xuân bên trong.
Áo ngoài, yếm, quần, ném đầy đất.
Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng rên rỉ đầy mờ ám làm thị nữ đứng bên ngoài đỏ bừng mặt.
Phải biết rằng các nàng đã đi theo giáo chủ một thời gian dài nhưng chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn bên trong mà chưa từng nghe thấy tiếng rên rỉ mờ ám thế này.
Từ trước đến nay, giáo chủ tàn nhẫn tới nỗi làm người khác quên mất chuyện nàng là một nữ nhân.
Vậy nên bọn họ đều sửng sốt khi nghe thấy âm thanh mềm mại ở trong phòng.
Sau đó các nàng đều cảm thấy hình như mình đang nằm mơ vậy.
Là giáo chủ sao?
Không phải đúng không?
Nhưng sẽ không có người khác ở bên trong ngoài giáo chủ.
Nam sủng Tiểu Dụ này chẳng những có thể sống qua ngày hôm sau mà còn có thể lên giường với giáo chủ nữa sao?
Không thể không cúng bái, không thể không thán phục.
Mặt trời dần dần xuống núi.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |