← Ch.08 | Ch.10 → |
Editor+beta-er: Eirlyss
Tháng 10 nhiệt độ Khang Thành đột nhiên tăng lên, trời mát là lúc làm cho tinh thần con người thoải mái dễ chịu, nhưng nhiệt độ lúc này có thể làm người ta buồn bực đến chết, nhất là nhiệt độ lúc ban ngày, mới chỉ ở ngoài vài phút, đã nóng đến không chịu được.
"Thời tiết này thật sự không thể rời khỏi điều hòa một bước." Hải Lan từ bên ngoài trở về Gallery, không ngừng dùng tay quạt, xua đi cái nóng.
Trợ lý nhỏ thấy Hải Lan trở về, thuận miệng hỏi: "Lan tỷ, chị vừa đi đâu về vậy?"
"Đi đưa tranh cho bạn." Nhìn về phía trợ lý nhỏ thấy bức tranh trên tay của cậu ấy còn đang dán niêm phong, hỏi: "Bức tranh này đưa cho ai?"
"Đây là bức tranh nửa tháng trước chồng chưa cưới của chị đặt vẽ."
Vừa nghe đến ba chữ chồng chưa cưới, Hải Lan nhíu mày.
Lâu rồi không nghe thấy ba chữ này, người bị nóng đã không dễ chịu, càng trở nên khó chịu hơn.
"Mời xưng hô là Lăng tiên sinh, cảm ơn."
Trợ lý nhỏ ngẩn người: "Nhưng đây là chồng chưa cưới của chị mà."
Hải Lan liếc cậu ấy một cái, phun ra hai chữ: "Tiền thưởng."
Trợ lý nhỏ lập tức nở một nụ cười thật tươi, gật đầu: "Được Lan tỷ, em sẽ nhớ rõ sau này gọi chồng chưa cưới của chị là Lăng tiên sinh."
Hải Lan......
Bất đắc dĩ lắc đầu, cũng lười so đo, "Hôm nay đi đưa tranh bạn chị nói, lúc trước có nhìn trúng một bức tranh ở Gallery, muốn có nó, chị nhớ rõ không có bán đi, bây giờ chị vào nhà kho tìm, hôm nay không đủ người, em cùng Tiểu Trần ở hành lang trông chừng."
Tiểu Trần đứng một bên gật đầu.
Chờ sau khi Hải Lan rời đi, Tiểu Trần rất nghi hoặc: "Sao tôi lại có cảm giác hình như Lan tỷ rất ghét Lăng tiên sinh?"
Trợ lý nhỏ đáp một tiếng, "Này cô thật sự không hiểu hả, con gái đều như vậy, em gái tôi lúc nói đến bạn trai của nó nó cũng bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng khi hai đứa nó ở chung một chỗ, thì lại anh anh em em dính nhau giống như anh em sinh đôi."
Tiểu Trần lắc đầu, "Thật đúng là không hiểu con gái."
Tiểu Trần vừa mới nói xong, trợ lý nhỏ lại bỗng nhiên nhìn ra phía sau Tiểu Trần, vẻ mặt kinh ngạc."Lăng tiên sinh?!"
Tiểu Trần lập tức quay đầu, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lăng Việt tây trang giày da không biết đã đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào, cũng kinh ngạc theo.
Lăng Việt thân hình cao lớn, trang phục nghiêm túc, lúc nào cũng có thể làm người ta cảm giác được hơi thở áp bách lại lạnh lùng xa cách trên người hắn, làm người ta khẩn trương.
Trợ lý nhỏ nuốt nước miếng, thấp thỏm hỏi: "Lăng tiên sinh đến đây lâu chưa?"
Lăng Việt liếc nhìn hai người bọn họ, nhàn nhạt nói: "Không lâu, lúc hai người đang bàn luận việc Hải Lan ghét bỏ tôi, thì tôi vừa đến."
Trợ lý nhỏ:......
Tiểu Trần:......
"Hải Lan đâu?"
Thấy Lăng Việt dường như cũng không để ý đến việc mình bị hai người họ bàn luận, trợ lý nhỏ lập tức bán đứng bà chủ của mình, giơ tay chỉ về hướng nhà kho.
"Lan tỷ lúc nãy vừa nói muốn đến nhà kho, từ hành lang này đi thẳng, đi đến cuối hành lang có một căn phòng đó chính là nhà kho."
Lăng Việt "Ừ" một tiếng, sau đó đi qua bọn họ bước về phía nhà kho.
Sau khi thấy Lăng Việt đi vào nhà kho, trợ lý nhỏ cùng Tiểu Trần cùng nhau thở ra một hơi.
Trợ lý nhỏ lòng còn sợ hãi nói: "Đúng là không thể nói xấu sau lưng người khác, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến."
Tiểu Trần nhìn bức tranh trên tay trợ lý nhỏ, hỏi: "Bức tranh này làm sao bây giờ?"
Trợ lý nhỏ: "Còn có thể làm sao bây giờ, để lên bàn, chờ Lăng tiên sinh quay lại rồi đưa cho hắn là được rồi."
Nhà kho của Gallery ở đâu, không cần trợ lý nhỏ đặc biệt chỉ đường, Lăng Việt cũng biết rõ.
Một đường đi đến cuối hành lang, ngừng ở trước cửa, lúc đang muốn đẩy cửa bước vào, lại phát hiện cửa không có đóng lại, hé ra một cái khe khá lớn, từ khe cửa nhìn vào, có thể thấy được phía sau giá đỡ có người, bóng người đong đưa, sau đó ngồi xổm xuống.
Hình như là đang muốn tìm thứ gì đó.
Lăng Việt đẩy cửa ra, đi vào, bước chân không nhẹ, nhưng bởi vì Hải Lan đang tập trung tìm đồ, nên cũng không chú ý đến tiếng động ngoài cửa.
Hải Lan lần lượt mở mấy cái rương ra, vậy mà vẫn không tìm được thứ mình muốn, lẩm bẩm tự nói: "Nếu nói không sai thì, hẳn là vẫn còn trong nhà kho mới đúng......"
Lăng Việt đi qua cái kệ, nhìn bóng dáng Hải Lan đang chăm chú tìm kiếm, khóe miệng hơi cong lên.
Hải Lan tìm không thấy đồ vật, đứng lên, có lẽ là do ngồi xổm lâu, đầu có chút choáng váng, nhất thời đứng không vững lập tức đỡ cái kệ bên cạnh.
Đột nhiên có lực đè xuống, cái kệ lung lay một chút, trên kệ có rất nhiều đồ vật, mấy bình hoa lớn nhỏ trên cái kệ đong đưa theo.
Nụ cười Lăng Việt cứng lại, bước một bước dài, trong lúc bình hoa đang chuẩn bị rơi xuống, nhanh chóng kéo cánh tay Hải Lan, túm cô tránh ra.
Hải Lan căn bản không kịp phản ứng lại, lúc bị túm ra, bình hoa vừa vặn rơi xuống lướt qua mặt cô.
Bình hoa rơi xuống đất vang lên một tiếng "Bang", nháy mắt vỡ tan tành.
Nghe được âm thanh đồ vật rơi vỡ, Hải Lan lập tức quay đầu lại, chỉ thấy mảnh vụn thủy tinh, trong mắt xuất hiện kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy may mắn, nhưng lập tức sửng sốt, có chút mơ hồ.
Xung quanh mũi đột nhiên có mùi hương quen thuộc, ngửi thử vài cái.
Là mùi thuốc lá nhạt.
Trong lòng bàn tay còn truyền đến hơi ấm, bàn tay động đậy, sờ soạng hai bên — cảm giác cứng ngắc......
Hải Lan: "......!"
Bỗng dưng quay đầu lại, không hề ngoài ý muốn đối diện với cặp mắt đen sâu thẳm của Lăng Việt.
...... Sao lại là tên gia hỏa này?!
Nhìn nhau hai giây, cảm giác được nhịp tim của đối phương, rất vững vàng, cô hơi cúi đầu, chỉ thấy tay mình đang đặt ở trên ngực hắn, thời tiết nóng bức, Lăng Việt chỉ ăn mặc một cái áo sơmi màu đen, cảm giác chân thật, như là sờ đến da của hắn, Hải Lan hoảng hốt, giống như bị lửa đốt, lập tức lấy tay ra.
Cảm giác lúc nãy không tồi, xem ra tên này ngày thường rất chăm chỉ tập luyện......
Cô nghĩ cái gì vậy chứ!
Cái này không phải là trọng điểm!
Cô chú ý đến tư thế hiện tại, tay cô đã buông lỏng, nhưng tay hắn thì không.
Ánh mắt lại nhìn xuống cánh tay đang đặt trên người mình, cổ tay bị hắn nắm lấy, lại nhìn xuống phía dưới, thấy eo của cô bị hắn ôm.
Không khí trong phòng đột nhiên ngưng động lại.
Cái này là anh hùng cứu mỹ nhân, hay là đang lợi dụng ăn đậu hũ* của cô?
*Động chạm thân thể, sờ mó, ..
Ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt của Lăng Việt.
"Anh còn muốn giữ cái tư thế này trong bao lâu vậy?" Giọng nói bình tĩnh, không còn sợ hãi như lúc nãy.
Lăng Việt liếc nhìn bình hoa đã bị vỡ nát, không có rơi trúng Hải Lan, khẽ thở dài một tiếng, buông Hải Lan ra, lui về phía sau một bước.
Xa nhau đã lâu, Lăng Việt cũng không nhớ được trong một đời kia của Hải Lan, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
Lăng Việt lui ra phía sau một bước, Hải Lan cũng lui ra sau một bước.
Tạo ra một khoảng cách an toàn, Hải Lan hỏi: "Sao anh lại đến chỗ này?"
"Tôi tới lấy tranh."
Nghe vậy, Hải Lan nhớ tới bức tranh lúc nãy trợ lý nhỏ của mình cầm, là của Lăng Việt.
"Chỉ vì một bức tranh, mà anh phải đích thân đến lấy?" Hải Lan nhíu mày, có chút khó hiểu.
"Đúng lúc có việc gần đây, nhớ đến quà mừng thọ của Lục lão gia, nên thuận tiện đến lấy."
Hải Lan cẩn thận nhìn biểu cảm của Lăng Việt, không nhìn ra được điều khác thường, trong lời nói của hắn, cũng chỉ tin một nửa.
"Sau này không có việc gì, thì anh đừng tới đây, tránh cho người khác nói quan hệ của chúng ta hoà hoãn, còn có, vừa rồi cảm ơn anh."
Nói xong câu cuối cùng, Hải Lan có chút không được tự nhiên nói một tiếng cảm ơn.
Khóe môi Lăng Việt hơi cong, đuôi lông mày lộ ra chút ý cười: "Không cần khách khí."
Nhìn Lăng Việt cười đến dịu dàng, Hải Lan dời tầm mắt, sau đó nâng bước chân, rời khỏi nhà kho đồng thời có chút khó hiểu nói: "Nếu là tới lấy tranh, vậy thì tới nhà kho làm cái gì?"
Lăng Việt xoay người, nhìn bóng dáng Hải Lan, phát ra tiếng cười nhẹ không thể nghe thấy được, cũng đi theo Hải Lan ra ngoài.
Hải Lan ra đến ngoài sảnh, nói với trợ lý nhỏ: "Bình hoa trong nhà kho bị chị không cẩn thận làm vỡ rồi, một lát em vào quét dọn một chút."
Trợ lý nhỏ đang chuẩn bị gọi cơm ngẩng đầu, nhìn về phía Hải Lan, ngay sau đó ánh mắt cũng dừng trên người Lăng Việt đang đứng sau lưng Hải Lan.
Bình hoa trong kho đang yên đang lành, làm sao lại vỡ được?
Hơn nữa còn vỡ trong lúc hai người ở trong đó.
Trai đơn gái chiếc......
Cho nên nói hai người kia đã làm chuyện gì kịch liệt đến mức đó?!
Ánh mắt của trợ lý nhỏ nhìn rất nhiều chuyện, làm Hải Lan muốn bỏ qua cũng không được, liếc cậu ấy một cái, "Đầu óc trong sáng một chút."
Trợ lý nhỏ yên lặng cúi đầu, nhìn điện thoại của mình, lại ngẩng đầu, hỏi: "Em vừa mới đặt cơm trưa, Lan tỷ chị có muốn đặt gì không? Hay là chị muốn cùng chồng chưa... Lăng tiên sinh ra ngoài ăn cơm?"
Hải Lan giật giật khóe miệng, nhìn trợ lý nhỏ cười lạnh, "Lăng tiên sinh trăm công ngàn việc, anh ấy đến lấy tranh tất nhiên là sẽ đi ngay."
Lăng Việt hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Hải Lan.
Sự kháng cự của cô, so với đời trước trước còn mãnh liệt hơn.
Trợ lý nhỏ nuốt nước miếng, thu hồi ánh mắt, làm bộ xem điện thoại, "Vậy Lan tỷ chị muốn ăn cái gì, bít tết, sườn heo, gà rán, hay là salad?"
"Bít tết." Hải Lan không chút do dự.
Salad, không phải là khẩu vị của Hải Lan.
"Tôi cũng không phải rất bận, đúng lúc tôi cũng chưa có ăn cơm trưa, cùng nhau ăn đi." Lăng Việt bước lên một bước, ngừng ở bên cạnh Hải Lan.
Trợ lý nhỏ và Hải Lan không hẹn mà cùng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lăng Việt.
Còn chưa hỏi Lăng Việt muốn ăn gì, thì hắn đã nhàn nhạt nói: "Tôi ăn giống Hải Lan là được rồi."
Khoé mắt Hải Lan hơi giật — ai hỏi anh, anh ăn cái gì mà ăn!
Ánh mắt Hải Lan có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng mang theo chút lo âu.
Nam chính Lăng Việt này quá mức khác thường, vấn đề này cô không thể xem nhẹ.
Chẳng lẽ là bởi vì gần đây cô thay đổi quá nhanh, làm cho lòng hiếu kỳ của Lăng Việt lập tức lập trỗi dậy?
Có chút đau đầu, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không ngụy trang thành nữ phụ, giống như lúc trước lưu luyến si mê hắn, làm như vậy thì hắn lại càng nhìn ra điểm khác thường, hơn nữa, cũng sẽ làm cho cô không được tự nhiên.
Hải Lan lớn như vậy, thật đúng là không có nhớ nhung hay yêu thích ai, hoặc là nói hai chữ nhớ nhung này, từ trước đến nay không có xuất hiện trong từ điển của cô.
Khác với thời thiếu nữ của những nữ sinh khác, đều bắt đầu có đối tượng thầm mến, Hải Lan lại là hoàn toàn cách biệt với tình yêu, bởi vì tính tình thời thiếu nữ có chút hung dữ, nên thiếu chút nữa đã trở thành chị đại của tiểu khu.
Trong lúc chờ đồ ăn giao tới, Hải Lan vào văn phòng, Lăng Việt ở Gallery xem tranh.
Hải Lan xuyên qua cửa kính nhìn chằm chằm Lăng Việt đang xem tranh, bực mình thổi sợi tóc ở trên mặt mình.
"Tên này mỗi ngày đều tiếp cận mình, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp." Nói xong lại thổi một hơi.
Ánh mắt phiền muộn nhìn Lăng Việt đang dừng lại trước một bức tranh, còn gọi trợ lý nhỏ của cô qua, Hải Lan có chút tò mò hắn đang xem bức tranh nào, cho nên ánh mắt cô hơi lệch về một bên, thấy được bức tranh trước mặt Lăng Việt.
Mày hơi nhíu lại.
Bức tranh mà Lăng Việt xem, không có chữ ký nào, nhưng lại ghi rõ ý nghĩa của tác phẩm.
Bức tranh đó, là do cô vẽ.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |