← Ch.07 | Ch.09 → |
Editor+beta-er: Eirlyss
———
"Chuyện gì?"
"Lúc trước phía Thụy Kỳ giao hàng không đúng hạn, chúng ta yêu cầu họ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, người phụ trách của bọn họ đến công ty, làm ầm ĩ nói muốn thương lượng với Lăng tổng, có cần gọi bảo vệ hay không?" Bởi vì vẫn còn quan hệ hợp tác, nên thư ký không dám tự ý xử lí việc này.
Lăng Việt trầm giọng, không chút kiên nhẫn nói: "Dựa theo hợp đồng vi phạm mà xử lí"
"Nhưng hình như bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Lăng Việt nhíu mày, giọng nói vững vàng, "Cho bọn họ chờ đi, một tiếng sau tôi sẽ đến công ty."
Cúp điện thoại, nhìn bóng dáng Hải Lan đã biến mất, lấy gói thuốc từ trong túi áo ra, hút xong một điếu rồi mới nhấc chân rời đi.
Từ nhà cũ nhà họ Lăng đến công ty, mất khoảng một tiếng.
Thấy Lăng Việt từ trong thang máy đi ra, thư ký lập tức ra đón, nhanh chóng báo cáo lại cho Lăng Việt.
"Bắt đầu từ ngày hôm qua, người phụ trách bên Thụy Kỳ không ngừng gọi điện thoại cho chúng ta, hy vọng có thể giảm bớt tiền vi phạm hợp đồng, nhưng Lăng tổng đã nói chuyện này không cần bàn nữa, cho nên tôi đã lập tức từ chối bọn họ."
Lăng Việt "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Thư ký đưa văn kiện trên tay cho Lăng Việt, "Đây là phương án bồi thường bên Thụy Kỳ đưa qua."
Lăng Việt lấy qua, mở ra, đọc nhanh như gió, cười nhạt một tiếng, đi đến trước của phòng họp, mở cửa đi thẳng vào.
Trong phòng hợp vốn đang rất ồn ào, lập tức im bặt, nhìn về phía người mới vào, Lăng Việt đứng ở cửa hai tay khoanh trước ngực, nhìn mọi người một cách ngạo nghễ*.
*Tỏ ra không chút sợ sệt, coi thường, bất chấp tất cả.
Phó tổng Thụy Kỳ ngẩn người, lập tức đứng lên, ở đối diện bàn họp kể ra những chỗ bồi thường không hợp lý, "Lăng tổng đã đến vậy thì tốt rồi, chúng tôi mới kéo dài thời gian giao hàng hai ngày, sao lại phải bồi thường 50% tiền vi phạm hợp đồng, cái này có phải quá tuyệt tình rồi không?"
Tổng giám đốc của Thụy Kỳ cũng nói tiếp: "Làm ăn buôn bán chính là mọi người hỗ trợ nhau cùng nhau kiếm lời, hơn nữa chỉ trễ có hai ngày, lại không xảy ra chuyện gì lớn, Lăng tổng có thể châm chước một chút hay không."
Lăng Việt nhìn lướt qua ông ấy, nói ra hai chữ rõ ràng rành mạch, "Không thể."
Phó tổng Thụy Kỳ trừng mắt, "Lăng tổng, trước kia Lão Lăng tổng cũng không có tuyệt tình như vậy."
Lăng Việt hơi cúi đầu, khóe miệng cong nhẹ lên, ý cười lạnh đến thấu xương, sau đó bước chân đi đến trước bàn họp, quăng văn kiện lên trên bàn, dùng ngón tay đẩy văn kiện trượt đến giữa bàn họp.
Ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng, "Vậy dựa theo đề nghị bồi thường của các người mà làm."
Giọng nói của Lăng Việt trống rỗng, cao ngạo lại kiêu căng, làm cho người ta có cảm giác như hắn không hề quan tâm.
Sau khi hắn nói xong, người của Lăng thị và Thụy Kỳ, đều lắp bắp kinh hãi.
"Thật sao?" Phó tổng của Thụy Kỳ có chút không tin tưởng, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này có thể giải quyết đơn giản như vậy.
Lăng Việt cong cong khóe miệng, không nhanh không chậm nói, "Đương nhiên, lúc tiền bồi thường hợp đồng giảm đến mức thấp nhất, thì cũng là lúc hợp tác giữa Lăng thị và Thụy Kỳ kết thúc."
Tổng giám đốc Thụy kỳ trợn mắt, vội nói: "Lăng tổng đây là có ý gì, hợp đồng của chúng ta còn hai năm nữa mới đến hạn, bây giờ cậu đơn phương chấm dứt, là vi phạm hợp đồng!"
Lăng Việt cười lạnh một tiếng, nhìn về phía ông ấy, ánh mắt sắc bén, làm cho tim của Phó tổng và Tổng giám đốc Thụy Kỳ run lên.
"Thành tín là hai bên cùng nhau nói, nếu Quý tổng ông đã đem tình cảm với ba tôi ra nói, vậy các người hẳn là đã tính kỹ, trong mười mấy năm hợp tác giữa Thụy Kỳ và Lăng thị, các người rốt cuộc đã vi phạm hợp đồng bao nhiêu lần, còn muốn tôi tính giùm các người luôn sao?"
Sau khi Lăng Việt nói xong, sắc mặt của Tổng giám đốc Thụy Kỳ trở nên xấu hổ.
Phòng họp im lặng vài giây, phó tổng Thụy Kỳ lập tức thay đổi thái độ, cười nói với Lăng Việt: "Lăng tổng hà tất gì phải vì chuyện vi phạm hợp đồng này mà làm ầm ĩ đến cứng ngắc, chúng tôi cũng không có nói chúng tôi có lý, chúng tôi tới chỉ là muốn thượng lượng giảm bớt một chút tiền vi phạm hợp đồng mà thôi."
Tổng giám đốc Thụy Kỳ lập tức gật đầu phụ hoạ cho lời nói của phó tổng, "Chúng tôi tới chỉ là muốn thương lượng chuyện này, không phải tới tổn thương hòa khí."
Lăng Việt nhướng mày.
"Nhưng tôi lại cảm thấy không cần thiết hợp tác lần nữa, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng chúng tôi sẽ trả cho các người, còn những chuyện khác thì không cần bàn nữa."
Dứt lời, Lăng Việt lập tức xoay người đi ra khỏi phòng họp.
"Lăng tổng, Lăng tổng, việc này anh hãy nghĩ kỹ lại!" Phó tổng Thụy kỳ lập tức đuổi theo, nhưng lập tức bị thư ký ngăn lại.
Thư ký hơi mỉm cười, giọng nói ôn hòa: "Quý tổng, bây giờ không cần đi tìm Lăng tổng, tìm cũng không thể thay đổi được chuyện gì, còn không bằng bây giờ hai vị nhanh chóng trở về xem hợp đồng một chút, tính xem tiền vi phạm hợp đồng lấy được là nhiều hay ít."
Phó tổng và Tổng giám đốc Thụy Kỳ liếc mắt nhìn nhau, sau đó Tổng giám đốc Thụy Kỳ nói với thư ký: "Vậy nhờ cô nói với Lăng tổng một tiếng, chúng tôi sẽ dựa theo hợp đồng bồi thường trước 80% tiền vi phạm, nhưng việc chấm dứt hợp đồng, mong cậu ấy suy nghĩ lại."
Thư ký vẫn cười như cũ, "Tôi sẽ nói lại cho Lăng tổng."
Tổng giám đốc Thụy kỳ và Phó tổng cũng chỉ có thể đi về trước.
Sau khi vào thang máy, Phó tổng bụng đầy nghi ngờ, "Tôi cảm thấy Lăng Việt này dường như chỗ nào cũng thay đổi, trước kia còn dễ dàng nói chuyện, nhưng hiện tại lại không còn nể nang gì nữa.
Quý tổng thở dài một hơi, "Ông có phát hiện khí thế lúc nãy của Lăng Việt giống ai không?"
Phó tổng hơi sửng sốt, "Giống ai?"
"Thẩm Thị."
Phó tổng cả kinh, "Ông vậy mà nhắc tôi nhớ, thật đúng là cảm thấy tác phong tuyệt tình ép người này rất giống Thẩm Thị, rất giống."
Thẩm thị, là đối thủ của Lăng thị, hai nhà đều là những người đứng đầu giới kinh doanh của Khang Thành, từ thế hệ trước đã bắt đầu tranh đấu gay gắt, ai cũng muốn trở thành người đứng đầu Khang Thành, nhưng mấy năm gần đây, Thẩm thị bắt đầu đi xuống, nhưng lúc sắp bị Lăng thị hạ xuống một bậc, Thẩm thị bỗng nhiên xuất hiện một người có năng lực mạnh mẽ, có thể một mình, vực dậy Thẩm thị, tiếp tục đối đầu với Lăng thị.
Mà cái người có năng lực mạnh mẽ này, ở trên thương trường không giống như những người khác, làm việc có nguyên tắc, nói một không hai, thủ đoạn dứt khoát, không bao giờ nói đến tình cảm, đồng thời lời nói ra cũng biết là một người độc miệng.
Thẩm thị tuyệt tình, Lăng thị còn có chút tình người, không đến mức ép người khác vào đường cùng, nhưng hôm nay Lăng Việt, làm hai người bên Thụy Kỳ hoàn toàn thay đổi nhận thức.
Phó tổng hỏi: "Vậy bây giờ nên xử lý chuyện này như thế nào?"
Quý tổng lại hít sâu một hơi, lườm ông ấy, bất đắc dĩ nói: "Cầu, cầu cho Lăng Việt không chấm dứt hợp đồng."
Nhưng trong lòng Quý tổng cũng đã rất rõ ràng, nếu tác phong của Lăng Việt giống với Thẩm thị, thì chuyện này không còn gì để nói nữa.
Thư ký đem lời vừa nãy của Quý tổng nói với Lăng Việt.
"Bọn họ nói đồng ý trả cho Lăng tổng đủ tiền vi phạm hợp đồng, đồng thời cũng hy vọng Lăng tổng không chấm dứt hợp đồng."
Lăng Việt cúi đầu nhìn chữ trong văn kiện, thần sắc lạnh nhạt, không bởi vì Thụy Kỳ thay đổi chủ ý mà biến hóa.
"Từ thời của ba tôi đã hình thành các loại tật xấu tuy không nghiêm trọng, nhưng cũng không phải tật xấu nhỏ, đã hình thành tính trơ trẽn, cũng không cần lãng phí thời gian cùng tiền bạc làm những việc không có ích nữa, chỉ cần nhổ tận gốc, trồng lại cái mới."
Thư ký ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, gật đầu.
"Tôi đã hiểu nên làm như thế nào, tôi ra ngoài trước."
Lăng Việt lãnh đạm "Ừ" một tiếng, thư ký lập tức rời khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Lăng Việt nhìn tên người gọi đến, ánh mắt lập tức âm u.
Là Quý tổng của Thụy Kỳ vừa mới rời đi.
"Quý gia - Thụy Kỳ sao." Lăng Việt thấp giọng nói.
Ngón tay chạm nhẹ vào màn hình điện thoại tắt máy, khóe môi hơi cong lên, không có ở Hải Lan ở trước mặt nên không có vẻ ôn hoà, nhưng lại nhiều thêm một tuyệt tình lãnh đạm."Vậy thì bắt đầu từ bọn họ đi."
Ở đời thứ nhất, Quý gia, cuối cùng bởi vì hướng về một người phụ nữ si tình mà bị lợi dụng đến mức hoàn toàn bại trận dưới tay Lục Tuyển.
Lục Tuyển, cháu trai Lục lão gia, đồng thời cũng là đối thủ mạnh nhất đời trước của Lăng Việt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đối thủ mạnh nhất của Lăng Việt không còn là Thẩm gia nữa, mà thương nhân lại không dễ dàng đắc tội chính trị gia.
Lần nữa quay về nơi này, Lăng Việt chỉ muốn tìm người, hắn tất nhiên sẽ yên ổn kinh doanh, sẽ không cho người khác một chút cơ hội.
Thiếu hắn một phân, hắn nhất định đòi lại gấp bội, không có ngoại lệ.
Ánh mắt sâu thẳm tối tăm, không có một chút hơi ấm.
............
Thư ký đem văn kiện vào văn phòng, lúc chuẩn bị rời khỏi, Lăng Việt giống như nhớ tới cái gì đó, gọi cô ấy lại.
"Quà sinh nhật của Lục lão tiên sinh chuẩn bị thế nào rồi?"
Thư ký quay lại, trả lời: "Đã đặt vẽ tranh ở chi nhánh của Hải Thiên Gallery, có lẽ ngày mai sẽ giao đến."
Bởi vì lúc trước Lục lão gia làm thị trưởng của Khang Thành, có một tầng quan hệ với chính trị, hơn nữa Lục lão gia cũng coi như là một người chính trực, cho nên bức tranh này cũng không cần đến danh hoạ, chẳng qua không biết ai sẽ là người vẽ bức tranh này.
Lăng Việt trầm tư hai giây, trong mắt xuất hiện một chút ý cười không thể phát hiện.
"Cô nói với nhân viên Gallery, bức tranh kia, ngày mai tôi tự mình đến lấy, không cần đưa đến đây."
"Nhưng lịch trình ngày mai của Lăng tổng ngoại trừ thời gian ăn cơm trưa ra, đều đã kín hết rồi."
"Vậy thời gian cơm trưa ngày mai qua đó lấy."
Thư ký hơi kinh ngạc, kết hợp chuyện này, với chuyện đi công tác mấy ngày trước, cố ý nói: "Quan hệ của Lăng tổng và Hải Tiểu thư gần đây hình như ngày càng tốt."
Hải Thiên Gallery, là của Hải gia, chi nhánh Hải Thiên Gallery là chỗ Hải Lan làm việc.
Lăng Việt ngước mắt nhìn về phía thư ký của mình, cười khẽ, "Ra ngoài làm việc đi."
Thư ký hơi gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Lăng Việt, di chuyển bút máy trong tay, khóe miệng vẫn còn cong lên, ý cười không giảm.
Quan hệ của hắn và Hải Lan, không chỉ càng ngày càng tốt, mà còn trở thành quan hệ thân mật nhất.
Lúc đó, Hải Thiên Gallery.
Hải Lan đang ở trong Gallery phân loại các bức tranh vừa mới đưa đến, bỗng nhiên hắt xì mấy cái.
Tiểu soái ca bên cạnh, cũng chính là trợ lý nhỏ của Hải Lan, quan tâm nói, "Chị Lan, thời tiết mấy hôm nay thay đổi rất lớn, chị đừng để bị cảm."
Hải Lan dùng khăn giấy xoa xoa cái mũi, hơi mang giọng mũi nói: "Thân thể chị khỏe mạnh lắm, tám phần là có người ở trong lòng nguyền rủa chị."
Trợ lý nhỏ cười đến ái muội, trêu chọc: "Lan tỷ chị mạnh mẽ như vậy, ai dám mắng chị, nhiều nhất chính là vị hôn phu của chị đang nhớ chị đó Lan tỷ."
Nghe vậy, Hải Lan rùng mình một cái, hơi hơi híp mắt nhìn về phía cậu ấy, "Miệng có phải rảnh lắm không, không cần tiền thưởng nữa có phải không?"
So với nam chính nhớ cô, còn không bằng có người mắng cô, nếu hắn nhớ cô thật đúng là làm cho người khác sợ hãi.
Trợ lý nhỏ liên tục lắc đầu, "Không không không, Lan tỷ đừng nóng giận, lời lúc nãy em nói đều là nói giỡn."
Hải Lan giả bộ hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: "Muốn cho chị không nóng giận, còn không nhanh đem mấy bức tranh đã dán tem, treo lên nhanh."
"Em lập tức đi làm."
Hải Lan lui ra phía sau vài bước, cho nhân viên công tác sửa sang lại, xoa xoa cái mũi có chút ngứa của mình, lại hắt xì vài cái.
Nhíu mày, lầm bầm lầu bầu: "Rốt cuộc là tên xấu xa nào đang mắng mình?"
← Ch. 07 | Ch. 09 → |