← Ch.06 | Ch.08 → |
Editor+beta: Eirlyss
————
Bốn mắt nhìn nhau, Hải Lan cảm thấy phản ứng của mình có hơi quá, buông tay ở trên ngực xuống, mất tự nhiên ho nhẹ hai cái, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Lăng Lâm không đi làm còn chưa tính, Lăng Việt cũng không đi, chẳng lẽ Lăng thị đang muốn đóng cửa, nên hai người lãnh đạo lớn này mới nhàn nhã ở nhà như vậy?
"Đây là nhà tôi, tôi đương nhiên ở đây." Lăng Việt buông tay, cười khẽ, trả lời như đây là điều đương nhiên.
Hải Lan:......
"Không phải bây giờ anh đang làm việc ở công ty sao?" Vô nghĩa, cô đương nhiên biết đây là nhà hắn, nhưng hôm nay là thứ tư, là thời gian làm việc, hơn nữa hắn ở ngoài, chỉ có cuối tuần mới ở đây, giờ này lại xuất hiện ở nhà họ Lăng, rất kỳ quái có được không.
"Mẹ gọi tôi về nhà, chọn một bộ hợp với lễ phục của cô"
"Cho nên anh lập tức trở về?" Lăng Việt tây trang giày da, hiển nhiên là đang trên đường đi làm bị kêu trở về.
Nhìn thấy Lăng Việt gật đầu, khóe miệng Hải Lan nhịn không được run rẩy.
Cảm giác quỷ dị, làm cô thầm nghĩ.
Lăng Việt tuyệt đối không có ý tốt.
Hải Lan phòng bị, chỉ cần là người minh mẫn thì sẽ nhìn ra được, nhưng Lăng Việt lại lựa chọn bỏ qua, sau đó nhìn quần áo trên tay cô, ngước mắt, nhìn về phía cửa phòng đối diện: "Đều đã đi qua phòng cho khách, cô định đến chỗ nào thay quần áo?"
Hải Lan sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó nhìn lại, "Đang suy nghĩ vài chuyện không để ý, nên đi qua."
Ngược lại Lăng Việt không nói gì, chỉ cười cười.
Hải Lan nhìn Lăng Việt cười cười, chỉ nhíu mày, không nói gì, xoay người đi đến phòng mà Lăng Việt nói là phòng dành cho khách.
Lúc Hải Lan đẩy cửa phòng ra, phía sau vang lên giọng nói của Lăng Việt, "Chuyện hai ngày trước, cảm ơn cô."
Hải Lan đẩy cửa ra, thuận miệng "Ừ" một tiếng, sau đó đi vào phòng.
Sau khi khóa cửa, Hải Lan rùng mình một cái.
"Cười đến xuân tâm nhộn nhạo như vậy, làm người ta sởn tóc gáy." Lầm bầm lầu bầu nhớ đến khuôn mặt cười cười kia của Lăng Việt, lập tức rụt cổ, lại rùng mình thêm một cái.
Hải Lan thay lễ phục, ngoài ý muốn vừa người, đem toàn bộ ưu điểm trên người cô phô ra hết.
Màu đỏ làm làn da của cô càng thêm trắng nõn, chỗ bả vai lộ ra được ren màu đen phủ lên, làm cô càng thêm gợi cảm, thiết kế ôm eo kết hợp với váy đuôi cá càng làm nổi bậc vòng eo của cô, cũng làm cho cô nhìn cao hơn.
Gợi cảm, nhưng không tục, ngược lại làm cho người ta có cảm giác lãnh diễm. *
*Lạnh lùng và diễm lệ.
Đứng ở trước gương một lúc lâu, trong mắt dần dần lộ ra vẻ khó hiểu.
Sao lại thế này, sao cô lại cảm thấy, Lăng Việt giống như là cố ý ở hành lang chờ cô?
Đôi mắt sâu thẳm, Hải Lan vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó mà mình không biết, nhưng lại không có manh mối, lý trí nói cho cô biết không thể miệt mài tìm hiểu chuyện này.
Con mèo chết vì lòng hiếu kỳ, cô vẫn nên cách càng xa càng tốt.
Ra khỏi phòng, cho rằng Lăng Việt đã đi rồi, cho nên không thể tránh khỏi việc bị Lăng Việt doạ một phen.
"Sao anh còn ở đây?"
Lăng Việt nhìn thoáng qua quần áo của Hải Lan, trong mắt nóng lên nhưng rất nhanh đã biến mất, sau đó khoé miệng khẽ cong lên, khen: "Rất hợp với cô."
Âm thanh vừa đủ nghe, ngữ khí nhàn nhạt.
Hải Lan ứng phó gật đầu, xem như đáp lại lời khen của hắn, không thể không nói, ánh mắt của Lăng Việt, quả thật rất hợp thẩm mỹ của cô.
Gật đầu, ngay sau đó Hải Lan xoay người đi ra đại sảnh, Lăng Việt cũng đi theo ở phía sau cô.
Tới phòng khách, mọi người đều nhìn về phía Hải Lan, lộ ra ánh mắt kinh diễm.
Lăng Lâm nhìn Hải Lan từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt không khỏi lộ ra tia kinh diễm, kích động nói với mẹ Lăng: "Mẹ, đừng chọn nữa, cứ lấy bộ này đi, khẳng định có thể làm tất cả mọi người kinh diễm."
Mẹ Lăng nhìn Hải Lan, lại nhìn Lăng Việt ở sau lưng Hải Lan, ý cười trên mặt càng đậm, gật đầu: "Vậy chọn bộ này đi, khi đứng chung cùng với A Việt mặc tây trang, rất xứng đôi."
Nghe vậy, Hải Lan cười ngượng ngùng, đi qua chỗ mẹ Lăng, tránh đứng chung một chỗ với Lăng Việt.
Hải Lan chỉ mới nghe được mình xứng đôi với Lăng Việt, đã cảm thấy da đầu tê dại.
Trước kia Hải Lan hay nói, về mặt diễn xuất, nếu lúc trước cô được mấy người tinh thám* tìm thấy, nói không chừng hiện tại cũng đã trở thành diễn viên, khi ở cùng mẹ Lăng, cô còn biết mình phải diễn thế nào.
*Tinh thám (星探) là những người có nhiệm vụ tìm những người có thể trở thành minh tinh thường xuất hiện ở các nơi đông người như trung tâm thương mại là những người thuộc các công ty giải trí.
Lăng Việt dựa lên tường, nhìn Hải Lan cùng mẹ Lăng vừa nói vừa cười, khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười xảo trá.
Thuyết phục mẹ mình đồng ý từ hôn, đối với Hải Lan mà nói, chắc sẽ là một việc khó giải quyết.
Hải Lan thay quần áo ra, đang định đi về, mẹ Lăng nhìn đồng hồ, sau đó kéo Hải Lan lại, "Đã hơn mười một giờ rồi, một hồi ở lại ăn cơm trưa, sau khi ăn cơm xong phải nói chuyện với dì một chút, đã hơn một tháng rồi con không tới tìm dì, dì rất nhớ con."
Hải Lan cười cười, "Lúc trước vì chăm chỉ luyện tập, cho nên con vẫn luôn ở nhà."
Lúc ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Lăng Việt.
Ánh mắt kia thật giống như đang nói — tôi biết rất rõ đây là cái cớ của cô.
Hải Lan trực tiếp dời mắt, coi như Lăng Việt biết cô viện cớ, nhưng chưa chắc sẽ vạch trần.
Thu hồi tầm mắt, mỉm cười với mẹ Lăng, "Dạ được ạ, vậy con sẽ ở lại ăn cơm trưa với dì."
Thuận tiện mượn cơ hội này tìm hiểu mẹ Lăng một chút, cũng dễ thuyết phục hơn.
Trong lúc dùng cơm, ba người nhà họ Lăng thêm Hải Lan nữa, là bốn người, trên bàn ăn dành cho tám người Hải Lan cùng Lăng Việt ngồi cùng một chỗ.
Hắn trái, cô phải.
Xem ra Lăng mẫu thật sự hy vọng nữ phụ có thể trở thành con dâu của mình.
Ngồi bên cạnh Lăng Việt, khoảng cách rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, Lăng Việt vậy mà lại hút thuốc?
Tuy rằng có mùi, nhưng không đậm, cũng không làm người ta chán ghét.
Mặc dù mùi thuốc lá kia không làm người ta chán ghét, nhưng bởi vì nhạy cảm với mùi hương, nên Hải Lan dịch ghế ra xa một chút.
Bởi vì Hải Lan và Lăng Việt còn chưa công bố việc từ hôn, nên mẹ Lăng nói với phòng bếp làm rất nhiều đồ ăn, bài đầy một bàn lớn.
"Ăn nhiều một chút, một tháng không thấy, Lan Lan hình như con gầy đi rồi."
Hải Lan cười cười, "Chỉ là ảo giác thôi ạ."
Nhưng Hải Lan đúng là gầy đi thật, lúc biết mình xuyên vào tiểu thuyết, mỗi ngày đều nghĩ phải làm thế nào mới có thể trở lại thế giới hiện thực, làm sao có thể ăn ngon ngủ yên được.
"Dì nhìn con chính là gầy đi, ăn nhiều một chút." Nói xong, mẹ Lăng gắp một miếng sườn bỏ vào chén của Hải Lan.
Không đợi Hải Lan nói lời cảm ơn, miếng xương sườn đã bị người khác gấp đi.
Người gấp miếng sườn đi không ai khác, chính là người ngồi bên cạnh Hải Lan, Lăng Việt, hành động này của hắn làm tất cả mọi người kinh ngạc đến mức đứng hình.
Ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, thật giống như, hành động của Lăng Việt vượt ra khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.
Lăng Lâm là người đầu tiên phản ứng lại, vội hoà giải, "Chị dâu, anh em chỉ là trêu chị một chút thôi."
Hải Lan:...... Hắn trêu cái gì mà trêu, hắn rõ ràng chính là cướp thức ăn trước miệng cọp.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người, Lăng Việt nhìn về phía Hải Lan, không nhanh không chậm nói: "Cô quên mình bị dị ứng với khoai môn à?"
Lăng Việt vừa nói ra, ánh mắt của mẹ Lăng và Lăng Lâm lại chuyển đến trên người Hải Lan.
"Chị dâu, chị dị ứng với khoai môn thật sao?"
Hải Lan ngẩn người, nhìn đồ ăn từ trong cái dĩa vừa rồi mẹ Lăng gắp đồ ăn cho cô, mới phát hiện là sườn heo khoai môn, sau đó gật đầu, "Chị thật sự là bị dị ứng với khoai môn."
Sau khi Hải Lan tự mình xác nhận, Lăng Lâm lập tức nhìn về phía Lăng Việt, ngữ khí kinh ngạc: "Anh, em với mẹ cũng không biết, làm sao anh lại biết chị dâu dị ứng với khoai môn?"
Câu hỏi của Lăng Lâm, cũng là điều mà Hải Lan nghi hoặc.
Hải Lan không biết nữ phụ có dị ứng với khoai môn hay không, nhưng cô khẳng định là mình có, mà Lăng Lâm với mẹ Lăng là hai người thân thiết với nữ phụ lại không biết nữ phụ dị ứng với khoai môn, Lăng Việt hắn làm sao mà biết được?
Lăng Việt à Lăng Việt, rốt cuộc anh bị trúng tà gì vậy, sao bỗng nhiên lại có hứng thú với nữ phụ, lại còn biết nhiều như vậy?
Lăng Việt dùng đôi mắt thâm thúy nhìn cô, một mực bình tĩnh, tích thủy bất lậu*.
*滴水不漏 - Một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, vô cùng cẩn thận.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, ánh mắt của Hải Lan mang theo sự tìm tòi nghiên cứu nhưng trong mắt người khác, chính là liếc mắt đưa tình.
"Vô tình biết được." Lăng Việt trả lời.
Vô tình biết được, Hải Lan ở trong lòng cười lạnh một tiếng, cái này câu vô tình này dùng hợp lý thật, không khác gì với không trả lời cả.
Trên mặt Mẹ Lăng lộ ra sự vui mừng, bà không để ý Lăng Việt làm sao biết được Hải Lan bị dị ứng với khoai môn, bà chỉ để ý, lâu ngày Hải Lan không xuất hiện con trai của bà, rốt cuộc cũng thông suốt.
Mẹ Lăng vui vẻ, Lăng Lâm lại buồn bực, hiện tại sao lại cảm thấy hình thức ở chung của anh trai và Hải Lan, so với trước kia, hoàn toàn trái ngược nhau.
Trước kia là Hải Lan nhiệt tình, anh trai cô hờ hững, hiện tại là Hải Lan hờ hững, anh cô ngược lại săn sóc, hai người kia thật làm người ta không thể đoán được, nói muốn giải trừ hôn ước, càng là làm người ta nghĩ mãi không ra.
Đầu cô nhỏ, thật sự không lý giải được quan hệ phức tạp của hai người họ.
Sau 12 ánh mặt nắng tươi đẹp, chấm dứt các ý nghĩ riêng trong giờ cơm trưa, Hải Lan bị mẹ Lăng gọi vào trong sân nói chuyện.
Lăng Việt đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, nhìn Hải Lan bên ngoài, tâm tình không biết đã tốt lên từ lúc nào.
Lăng Lâm tò mò đi tới bên cạnh Lăng Việt hỏi: "Anh, người nói ra chuyện từ hôn thật sự là chị dâu sao?" Lăng Việt nhẹ gật đầu.
"Anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy kỳ quái sao, trước kia chị dâu thích anh như vậy, cho đến tận bây giờ chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là phải kết hôn với anh, nhưng tại sao lại đột nhiên nói muốn giải trừ hôn ước với anh, lý do là cái gì?"
Lăng Việt cười một cái, không nhanh không chậm nói: "Chút nguyên nhân này, anh rất rõ, em cũng không cần phải tò mò, cô ấy kêu em làm gì, thì em làm cái đó."
Lăng Lâm......
"Anh, sao ngay cả anh cũng nghĩ vậy?"
Lăng Việt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía em gái mình
"Tại sao lại nói như vậy?"
Lăng Lâm bất lực thở dài một hơi.
"Hai người đều rất kỳ quái, giống như đổi chỗ cho nhau, trước kia là anh lạnh nhạt, chị dâu nhiệt tình, hiện tại là chị dâu lạnh nhạt, anh lại không yên."
Lăng Việt cười cười, "Không yên...... Từ này dùng cũng rất hợp lý."
"Cho nên nói chuyện này là như thế nào?" Lăng Lâm sầu đến mức tóc đều bạc hết.
Lăng Việt quay đầu lại, nhìn về phía dưới ánh nắng, Hải Lan vẫn hấp dẫn như cũ, làm hắn không dời mắt được.
"Em chỉ cần biết, Hải Lan sẽ là chị dâu của em là được rồi."
Lăng Lâm mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh mình.
"Anh, anh nghiêm túc?!"
Lăng Việt cười nhẹ không nói.
Mẹ Lăng và Hải Lan nói chuyện một lúc, chủ đề của mẹ Lăng không thể nghi ngờ đều là xoay quanh việc làm như thế nào để bắt lấy trái tim của Lăng Việt, đồng thời làm như thế nào để Hải Lan kết hôn với con trai mình, sau đó nhanh chóng sinh một đứa cháu trai.
Hàn huyên một lát, Hải Lan mới cảm thấy Lăng Việt giải quyết mấy chuyện kia rất tốt, nhưng chỗ mẹ Lăng mới đúng là vấn đề.
Bởi vì buổi chiều mọi người đều phải đi làm, cho nên Hải Lan cũng không ở lại lâu, tạm biệt với mẹ Lăng, lúc ra về, Lăng Việt cũng đi ra ngoài.
Mà Lăng Lâm định đến công ty trễ hơn một chút.
Hải Lan với Lăng Việt cùng nhau đi ra vườn hoa, bước chân Hải Lan bỗng nhiên dừng lại, xoay người, cau mày nhìn Lăng Việt bên cạnh.
Nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Bước chân Lăng Việt cũng ngừng lại, dùng đôi mắt đen nhánh làm người khác không thể đoán ra nhìn Hải Lan ý cười treo trên môi, hỏi lại: "Muốn làm cái gì?"
Hải Lan nhíu mày.
"Là tôi đang hỏi anh rốt cuộc anh đang muốn làm cái gì, những việc hôm nay anh làm, đều làm cho mẹ anh chú ý, bà ấy còn cảm thấy anh có ý với tôi."
Cô chính là muốn Lăng Việt tiếp tục hờ hững với cô, như vậy cô sẽ có lý do không có tình cảm, dùng lý do đó nói với mọi người và mẹ Lăng để giải trừ hôn ước.
Nhưng biểu hiện bây giờ của Lăng Việt, không thể nghi ngờ chính là muốn phá hỏng kế hoạch của cô
"Cho tới nay đều như vậy, có cái gì khác nhau sao?" Ánh mắt Lăng Việt yên lặng như nước, gương mặt vẫn bình bình đạm đạm như cũ, thật là làm cho người ta không thể xác định.
"Thôi bỏ đi, trước kia anh như thế nào, anh biết tôi biết, tất cả mọi người đều biết, làm ơn đừng dùng chút tâm tư đó để trêu đùa tôi, nghiêm túc giải quyết chuyện từ hôn, không cần phải dây dưa dài dòng có được không?"
Môi Lăng Việt mím lại, hơi nhíu mày, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ lời của Hải Lan vừa nói.
"Vậy cô cảm thấy tôi phải làm thế nào mới gọi là phối hợp với cô?"
Hải Lan bất lực nhéo huyệt Thái Dương, cô cảm thấy đau đầu.
Đùa cô sao?!
Lăng Việt là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, cô không tin hắn không hiểu lời nói của cô!
"Ở trước mặt mọi người, mời anh tiếp tục duy trì thái độ trước kia đối với tôi, không cần thay đổi bất cứ cái gì chính là phối hợp với tôi, ok?" Nếu hắn đã giả ngu, vậy cô sẽ dứt khoát nói thẳng.
Hải Lan là người lí trí, cho nên khi giải quyết mọi việc đều nghe theo lí trí.
Lăng Việt nhướng mày, vân đạm phong khinh hỏi: "Thái độ trước kia là gì?"
......
Từ trước đến nay Hải Lan đều là một người lí trí nhưng hôm nay lại đột nhiên không còn chút lí trí nào hết, kích động muốn mắng người.
"Anh tin bây giờ tôi sẽ vào nói rõ ràng với dì hay không, chúng ta đã nói cùng nhau giải quyết chuyện giải trừ hôn ước." Ngữ khí bị đối phương chọc giận.
Bộ dạng tức giận của Hải Lan, trong mắt Lăng Việt cực kỳ giống con mèo xù lông, cao ngạo, hờ hững, rồi lại làm người khác trầm mê với khoái cảm bị hạ gục bên trong.
Lăng Việt thấp giọng cười, "Được, theo lời cô nói, nhưng cô không hiếu kỳ, vì sao thái độ của tôi lại có chút thay đổi sao?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe, nhưng cũng lộ ra vẻ thần bí.
Cái gì càng thần bí càng nguy hiểm.
Hải Lan không nghĩ tới Lăng Việt sẽ nói thẳng ra như vậy, cẩn thận lui về phía sau một bước, đề phòng nhìn Lăng Việt, không chút suy nghĩ lắc đầu, quyết đoán cự tuyệt: "Không, tôi một chút cũng không muốn biết, anh cũng không cần nói cho tôi biết, tạm biệt!"
Sau đó trực tiếp xoay người, đầu không ngoảnh lại, bước nhanh rời đi.
Cô đã sớm phát hiện, Lăng Việt hiện tại cùng với Lăng Việt trong tiểu thuyết có điểm khác biệt, nhưng cô cũng không muốn biết vì sao hắn lại như vậy, nghĩ thôi cũng biết, không phải lời nào Lăng Việt nói ra cũng đáng tin, ai mà biết hắn có cố ý đào một cái hố để cho cô nhảy xuống hay không.
Nhìn Hải Lan đi đường rất nhanh, giống như có hổ phía sau, Lăng Việt bất đắc dĩ lắc đầu cười, nụ cười nhàn nhạt, thở dài một hơi, trong mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ.
So với đời trước, đời này Hải Lan dường như muốn chống đối cả đời với hắn, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Trong lúc suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên, là thư ký gọi tới, Lăng Việt khôi phục gương mặt lạnh nhạt xa cách, nhận điện thoại, "Chuyện gì?"
← Ch. 06 | Ch. 08 → |