← Ch.458 | Ch.460 → |
Chuyện hôm nay bởi vì phát sinh đột nhiên, bọn họ không có an bài quá nhiều người lại đây.
Lúc này mới vừa thực hiện cuộc phẫu thuật xong, hai người đều thực mỏi mệt, đặc biệt là Giản Nhất Lăng, liền không chú ý tới có người đến gần cửa.
Giản Duẫn Náo đần ra.
Cậu vừa mới biết được bà nội đã bình an, liền lập tức chạy tới.
Ý muốn cảm ơn Phó Nhặt bác sĩ.
Kết quả lại thấy được Giản Nhất Lăng từ trong phòng phẫu thuật ra tới.
Em gái.. như thế nào sẽ..
Khi Giản Duẫn Náo đối mặt với Giản Nhất Lăng, chung quanh hết thảy đều phảng phất không có ai tồn tại, trong trời đất dường như chỉ còn lại hai anh em bọn họ.
"Phó, Phó Nhặt.." Giản Duẫn Náo trong miệng lẩm bẩm nói ra cái tên này, cái tên này đối với cậu mà nói là vô cùng quan trọng.
Trong ba năm này, vô số lần ở trong đầu cậu tưởng tượng ra bộ dạng của Phó Nhặt.
Nhưng chưa từng là hình ảnh trước mắt này.
Phó Nhặt là em gái cậu? Là Nhất Lăng của bọn họ?
Tại sao lại như vậy?
Như thế nào sẽ phát sinh loại chuyện này?
Lúc trước, người cứu cậu, cho cậu cuộc đời thứ hai thế nhưng là em gái?
Này..
Giản Duẫn Náo trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tiêu hóa được tin tức này.
Cậu như hóa đá đứng tại chỗ, ngây ngốc mà nhìn Giản Nhất Lăng, liền phảng phất như bị ai đó thi triển thuật định thân.
###
Cuộc phẫu thuật kết thúc, hết thảy đều phi thường thuận lợi, khối máu bầm thuận lợi được lấy ra.
Trước mắt lão phu nhân tình huống thể trạng hết thảy tốt đẹp.
Mấy giờ sau, lão phu nhân liền khôi phục ý thức.
Lão phu nhân sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là tìm kiếm thân ảnh của Giản Nhất Lăng.
"Tiểu Lăng đâu? Tiểu Lăng có tới không?" Giản lão phu nhân rất là đau lòng mà nói, "Đều là lão thái bà ta không tốt, vốn là muốn tới mừng sinh nhật cho con bé, kết quả ngược lại đem mọi chuyện phá hỏng, vui mừng không có biến thành nỗi sợ hãi, con bé chắc sẽ sợ lắm?"
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Tiểu Lăng không có việc gì. Chúng con không có nói cho Tiểu Lăng biết."
"A, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Đang nói chuyện, Giản Nhất Lăng từ ngoài cửa đi vào.
Phía sau Giản Nhất Lăng còn có Giản Duẫn Náo đi theo.
Hai người một trước một sau mà vào cửa, cách nhau khoảng nửa mét, thoạt nhìn quan hệ không thân mật như cũ.
"Tiểu Lăng? Sao con lại tới đây?"
Giản Nhất Lăng đi đến giường bệnh, nhẹ nhàng đem nửa người trên dựa vào bên cạnh cánh tay của Giản lão phu nhân.
Không có chạm vào thân thể Giản lão phu nhân, lại giống như rúc vào người của bà.
Lão phu nhân vội vàng cùng cô nói, "Tiểu Lăng con đừng đau lòng, bà nội không có việc gì."
"Bà có đau không?" Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên, hỏi.
Cô dùng dao mổ cắt ra quá rất nhiều cơ thể, nhưng mà khi cắt ở trên người Giản lão phu nhân, chính là không giống nhau.
"Đồ ngốc, nơi nào đau, một chút đều không đau, bà nội chỉ cảm thấy rất không vui, đó là trong thời gian ngắn, có khả năng phải nằm ở trên giường bệnh, không thể mừng sinh nhật với bé ngoan của bà!"
Giản Nhất Lăng dừng một chút, rũ khuôn mặt nhỏ, thanh âm thong thả, "Năm nay, thiếu. Năm sau, năm sau nữa, còn có mười năm về sau, bà hãy trả con."
Lão phu nhân nghe xong lại không dám đáp ứng.
Cái nha đầu ngốc này, bà đều đã bảy tám chục tuổi, nào còn có thể bảo đảm lại bồi cô mười năm a?
Lần này mệnh đều là nhặt về tới.
Không riêng gì lão phu nhân, mọi người trong phòng cũng bởi vì lời này, ngực lại thấy chua xót.
Vì giảm bớt không khí trong phòng bệnh, Giản Duẫn Thừa hỏi Giản Duẫn Náo vừa rồi đi nơi nào.
Giản Duẫn Náo lại chỉ là cúi đầu, không nói một lời.
Chuyện vừa mới phát sinh còn ở trong đầu cậu.
Thật là, lại giống như một giấc mộng.
Em gái của cậu, Nhất Lăng muội muội của cậu..
← Ch. 458 | Ch. 460 → |