Truyện:Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta! - Chương 48

Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Trọn bộ 56 chương
Chương 48
Một nụ hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Yue.

Hai người sóng vai trầm mặc đi trên đường.

Tê Diệu một tay đút túi, hơi có vẻ không được tự nhiên nhìn về nơi khác, giả bộ như tìm xe của mình hết nhìn đông tới nhìn tây.

Đúng lúc này.

Một cái tay bỗng nhiên đưa cô đưa đến một bên, làm Tê Diệu giật nảy mình. Cô đột nhiên không kịp chuẩn bị đụng vào cái ôm ấm áp của Tê Vọng, bị đối phương gắt gao ấn ở trong lồng ngực, phía sau có một chiếc xe lướt qua, nếu Tê Vọng không kéo cô qua, chỉ sợ Tê Diệu đã ngã ngồi trên mặt đất.

Lòng Tê Diệu vẫn còn sợ hãi cố lấy lại tinh thần, theo bản năng muốn tránh thoát ôm ấp của Tê Vọng, lại bị anh siết chặt ở vòng eo, làm sao cũng chạy không thoát.

Tê Diệu: ".. Anh buông ra."

Tê Vọng ừ một tiếng, vẫn không buông tay, anh nhìn xuống, cặp con ngươi hẹp dài kia cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm Tê Diệu như vậy, không nói một lời.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, từ trong con ngươi trong suốt của anh Tê Diệu nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng mà luống cuống của chính mình.

Mặt của cô càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, trêu đến Tê Vọng kìm lòng không đặng càng xích gần về phía cô --

"Hắt xì!"

Tê Diệu hắt xì xong lập tức che miệng lại, cái trán đụng vào trên cằm Tê Vọng, cô liền vội vàng khoát tay nói xin lỗi.

"Ngại quá, tôi quên mất tôi bị dị ứng lông chó hắt xì! Hắt xì!"

Tê Vọng không buồn bực, giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh, nếu giờ phút này cẩn thận chú ý nhìn, tất nhiên có thể nhìn ra vài phần xấu hổ trên mặt anh: "Đi khám bác sĩ đi."

* * *

Từ bệnh viện ra, ánh hoàng hôn bao phủ toàn bộ trời đất, không biết từ lúc nào trời đã tối. Tê Vọng lái xe, Tê Diệu tay cầm túi thuốc, hai người yên tĩnh im ắng. Xế chiều hôm nay đi bệnh viện, toàn bộ hành trình đều là Tê Vọng chiếu cố cô, khiến cho các y tá trong bệnh viện hâm mộ không thôi. Tê Diệu rất muốn khuyên anh đây chẳng qua là cái bệnh vặt, lại không lay chuyển được Tê Vọng, xác định không có bất kỳ cái sự tình gì mới bỏ qua cho cô.

Xe chậm rãi dừng ở cổng Sở gia.

Tê Diệu ngồi ở vị trí ghế phụ, nghiêng mặt qua nói: "Xe anh cứ lái đi trước đi, tôi sợ chậm trễ công việc của anh. Nếu như muốn tránh hiềm nghi thì bảo tài xế tới cũng có thể."

Thanh âm Tê Vọng thanh lãnh: "Không cần. Tôi lái xe của cô là được rồi."

"À, ok. Vậy tôi liền xuống xe."

Tê Diệu đẩy cửa xe ra đứng dậy, chợt phát hiện dây an toàn còn chưa tháo, một cử động kia triệt để đem bối rối của cô suốt toàn bộ hành trình lộ rõ. Cô xấu hổ muốn hóa giải một màn lúng túng vừa rồi, liền vội vươn tay tháo dây an toàn: "Quên mất ha ha ha ha ha.."

Tê Vọng ngồi ở trên ghế lái bỗng nhiên vươn tay, đè lại bàn tay muốn mở khóa dây an toàn của cô.

Bàn tay rộng lớn bao lấy mù bàn tay cô, lòng bàn tay ấm áp.

Tê Diệu nói: "Cám ơn anh, tôi đã tháo được.."

Tê Vọng nắm chặt tay cô nhấn xuống một cái, đem khóa đóng chặt, để cho Tê Diệu hoàn toàn không có chỗ chạy thoát. Ở Trong ánh mắt ngu ngơ của Tê Diệu, anh cúi người tiến lên, ở khóe môi của cô rơi xuống một nụ hôn như lông vũ. Nụ hôn của anh cực kì khắc chế, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, giống như là một giấc mộng.

"!"

* * *

Cho đến khi Tê Diệu về đến phòng, nằm ở trên giường, sau một lúc lâu cũng không kịp phản ứng.

Cô ngây ngốc nhìn lên trần nhà, ngón tay nhẹ vỗ về khóe môi, rốt cục ý thức được:

Cô thế mà, bị Tê Vọng, hôn một cái?

"Móa móa móa!" Tê Diệu đem đầu chôn ở bên trong gối đầu, chỉ muốn trốn tránh hiện thực. Cô không thể tin được Tê Vọng thế mà hôn cô, càng không thể tin được cô thế mà không có né tránh, cứ như vậy nhẹ nhàng tiếp nhận nụ hôn của anh, nhẹ nhàng tạm biệt, toàn bộ hành trình như đi vào cõi thần tiên, không phát hiện có cái gì không thích hợp.

Tê Diệu không thể tin được, hết thảy thật sự cứ phát sinh như vậy, còn phát sinh tự nhiên như thế.

Cô cố gắng hạ nhiệt độ cho chính mình. Trái lại Tê Vọng cực kì bình tĩnh, cô cũng không thể biểu hiện ra quá mức rõ ràng, để cho Tê Vọng chế giễu.

Tê Diệu không biết chính là, Tê Vọng - Người từ trước đến nay có danh hiệu "Công việc cuồng ma" suốt cả đêm đều thất thần, ngay cả thư ký cũng bị dọa sợ, cho rằng Tê Vọng bị trọng thương, hoặc là Tê gia lại xảy ra vấn đề.

Đêm dài đằng đẵng khó ngủ.

*

Cửa ải khó khăn có người hiệp trợ vượt qua, trên mặt cha Sở sáng sủa vài phần, người cũng không còn cố dùng sức chống đỡ.

Có xí nghiệp Hoắc thị, ông ta sẽ chỉ một đường đi lên, mấu chốt hiện giờ chính là dựa vào hai đứa con gái. Con gái lớn Sở Giảo Giảo, cha Sở đã tìm kiếm đối tượng tốt cho chị ta, để cho chị ta sớm gả đi, miễn cho thời điểm con gái thứ hai cùng Hoắc Ngu kết hôn bị người nói này nói kia, trên mặt không vui vẻ.

Ông ta cũng không để ý tin đồn nhảm nhí, để ý chính là tầm ảnh hưởng thanh danh mang cho ông ta. Đạt được trợ giúp của Hoắc Ngu, cha Sở một lòng chỉ nghĩ đến hợp tác đàm phán kế tiếp, nào có lo lắng xem hai đứa con gái có cao hứng hay không.

Ông ta thấy, con gái nuôi lớn cuối cùng có một ngày muốn báo đáp cha mẹ, phương thức này là tốt nhất cùng mang lại thể diện nhất, ông ta thay hai đứa con gái trải tốt đường, đây cũng là tốt cho hai đứa nó.

Cha Sở đã nghĩ kỹ sau khi gả đi hai đứa con gái, ông ta có thể nhận được trợ lực nhiều ít bao nhiêu, nghĩ đến đây, ông ta ngăn không được vui sướng.

Tê Diệu sao có thể nghĩ đến, cha Sở đem phương thức bán cô ra ngoài như thế nào đều nghĩ đến rõ ràng.

Những ngày gần đây, cô vẫn luôn đắm chìm trong cảm xúc kỳ quái nào đó, ngay cả nói chuyện với Trình Lịch cũng không tập trung. Hết lần này tới lần khác Tê Vọng còn có thể mỗi ngày chào hỏi như bình thường, chỉ là tần suất chào hỏi rõ ràng cao hơn rất nhiều, nội dung cũng từ việc công xử theo phép công biến thành một ít việc vặt nhỏ vụn.

Tê Diệu trả lời cũng không tốt, không trả lời càng là không tốt.

Cô chỉ muốn dùng thời gian đến xem rõ tâm ý của mình. Còn xử lý quan hệ cùng Tê Vọng như thế nào, Tê Diệu còn chưa nghĩ ra biện pháp tốt, dứt khoát tính làm "được chăng hay chớ "*, chậm rãi giải quyết.

(*Yue: Chỉ làm việc thiếu trách nhiệm, kết quả ra sao cũng được)

Chỉ là cô đã quên Tê Vọng vốn là người có lực hành động cực mạnh, lại thích sớm làm mưu đồ một chút.

*****

Editor: Yue.

Chạng vạng tối, Tê Diệu đang ngồi ở trên ghế nằm nhàm chán tống cổ thời gian. Điện thoại bỗng nhiên vang ong ong lên, là Tê Vọng gửi tin nhắn tới.

Tê Vọng: "Có thời gian không, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."

Tê Diệu sửng sốt một chút. Cô do dự, quyết định vẫn là nên nói rõ ràng với Tê Vọng tương đối tốt. Hai nhà bọn họ quan hệ phức tạp, Tê Diệu cũng không hi vọng mang bất kỳ bối rối gì cho cha Tê mẹ Tê, cô nên sớm đem loại tâm tư không nên có này cắt đứt mới đúng.

Cô quyết định đi ăn cùng anh.

Lần này, chỗ Tê Vọng hẹn vẫn là tiệm lẩu mà bọn họ từng ăn. Sắc trời âm trầm, gió lạnh như đao, ăn chút thức ăn nóng hôi hổi thì còn gì bằng. Tê Diệu nhìn thấy đồ ăn hai mắt tỏa ánh sáng, trong nháy mắt quên chuyện đáng lẽ mình tới đây là để nghiêm túc cự tuyệt anh.

Đợi cho cơm nước no nê, lúc này Tê Diệu mới phản ứng được.

- - cô muốn tới nói cái gì nhỉ?

Tê Vọng đoan đoan chính chính mà ngồi ở đối diện. Anh tháo mắt kính xuống, bị hơi nóng bao phủ, gương mặt tuấn mỹ không thanh lãnh đến khiến cho người ta không dám tiếp cận như lúc trước, nhiễm lấy vài phần hơi thở nhu hòa.

Tê Diệu cảm thấy chính mình đại khái điên thật rồi, hoặc là bị Tê Vọng cho ăn độc gì, mới cảm thấy Tê Vọng ở giờ phút này đẹp đến khiến trái tim cô đập bịch bịch.

Tê Vọng nói: "Sau ngày hôm đó, tôi vẫn luôn suy nghĩ chuyện này."

Tê Diệu ý thức được anh đang nói chuyện nào, dùng động tác uống nước để che giấu sự không được tự nhiên.

Tê Vọng nói: "Tôi không nên đường đột như vậy."

Tê Diệu dùng sức gật đầu.

Tê Vọng nói: "Hoàn cảnh cuộc sống của chúng ta phức tạp, tôi nên chịu trách nhiệm đối với mọi người, cũng chịu trách nhiệm đối với cô."

Tê Diệu dùng sức gật đầu.

Tâm tình cô vào giờ phút này có một chút chua xót vi diệu. Biết rõ Tê Vọng giống như cô dần dần thanh tỉnh, hiểu rõ có một số việc không thể làm, mới có thể thẳng thắn mà đem sự tình nói ra như vậy. Đây là một chuyện tốt, lại làm cô cảm giác rất khó chịu.

Tê Diệu đã chuẩn bị kỹ càng, chờ Tê Vọng tỏ vẻ ngày đó hai người đều là nhất thời xúc động, liền coi như là một giấc mộng quên đi là tốt rồi.

Tê Vọng: "Cho nên đêm nay tôi dự định nói chuyện cùng cha mẹ, về việc cầu hôn em."

(*Yue: Vì Tê Vọng đã xác nhận theo đuổi Tê Diệu, nên từ bây giờ tui sẽ để xưng hô là Tôi-em nha. Khi nào hai người đến với nhau thì sẽ thành anh-em)

Tê Diệu dùng sức gật đầu.. Ơ cái quỷ gì!

Cô giật mình nhìn về phía Tê Vọng, quả quyết không nghĩ tới Tê Vọng sẽ nói ra những lời này. Tê Diệu run run rẩy rẩy chỉ vào anh, nói: "Có phải anh uống say hay không thế? Anh đang nói bậy bạ gì đó?"

"Tôi nghe nói, cha Sở muốn đem em gả cho Hoắc Ngu." Trên mặt của anh không có biểu lộ dư thừa, làm cho anh thoạt nhìn vô cùng lý trí, lời nói cũng rất có đạo lý, trong lúc nhất thời thế mà làm cho cô bất lực phản bác, "Biện pháp tốt nhất ở trước mắt là để em gả cho tôi. Điểm này em không cần có bất kỳ gánh nặng gì, cha mẹ của tôi sẽ đồng ý."

Tê Vọng tuyệt không nguyện ý nói cho cô, sở dĩ ngày đó sẽ hôn cô, là bởi vì bình dấm chua đổ nhào, hầu như làm anh mất đi lý trí, mới làm ra hành động như vậy.

Vừa nghĩ tới khả năng Hoắc Ngu sẽ có cưới cô, Tê Vọng cả đêm không thể say giấc, làm việc không cách nào tập trung chú ý, đầy trong đầu đều là suy nghĩ về chuyện này.

Trong nháy mắt, Tê Diệu thế nhưng cảm thấy đề nghị của Tê Vọng không tệ.

Cô cố gắng để cho chính mình tỉnh táo lại.

Tê Vọng nhìn cô chăm chú, giữa hai người cách nồi lẩu màu đỏ hồng sôi ùng ục ùng ục, làm cảnh tượng ở giờ phút này lộ ra bộ dáng nửa phần đứng đắn cũng không có.

Ngay cả Tê Diệu cũng cảm thấy hoang đường.

Tê Vọng biểu hiện khá bình tĩnh: "Cho nên, ý của em thế nào?"

Tê Diệu: "Ý của tôi?"

Cái gì mà ý của cô, cô đây là bị cầu hôn sao?

Tê Vọng quả nhiên là người đàn ông không có tế bào lãng mạn, Tê Diệu đã bổ não ra sau khi hai người kết hôn, mỗi khi tới loại hình như ngày lễ/ngày kỷ niệm, Tê Vọng đều sẽ gửi tin nhắn cho cô. Dùng thẻ hay là hàng hiệu xa xỉ.

Mập mờ đêm hôm đó quả nhiên đều là ảo giác à?

Tê Diệu rối rắm: "Tôi có ý kiến."

Tê Vọng: "Ví dụ như là?"

Tê Diệu: "Sẽ không cảm thấy quá vội vàng hay sao?"

Cô chân chính nhận biết Tê Vọng mới bao lâu, giữa bọn họ thậm chí không phải thực hiểu rõ nhau, nhiều nhất là lấy phương thức anh em ở chung một đoạn thời gian. Cứ cho là cô thừa nhận thật ra mình cũng thích Tê Vọng, nhưng không có nghĩa là bọn họ phải đi đến một bước bàn chuyện cưới gả này.

Huống chi, Tê Vọng là muốn lấy lý do trợ giúp cô, Tê Diệu càng không thể để anh rơi vào hố lửa Sở gia.

Tê Vọng hơi há môi, đem câu nói dưới đáy lòng nuốt xuống. Một chút đều không lâu, anh chờ đợi ngày này, đã chờ gần mười năm, sao có thể vội vàng.

Tê Vọng trầm mặc một lát.

"Vậy tôi chờ em."

Chờ lâu như vậy, thật vất vả nhìn thấy ánh rạng đông, nhiều ít thêm một ngày, cũng không cần nóng nảy làm gì. Vốn cho rằng hai người xa xôi không thể với tới lại bởi vì một hồi ngoài ý muốn mà liên hệ với nhau một lần nữa, đối với anh mà nói cũng đã đủ may mắn rồi.

Anh có rất nhiều kiên nhẫn chờ đợi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)