Truyện:Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta! - Chương 47

Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Trọn bộ 56 chương
Chương 47
Ôn Nhu
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Yue.

Tê Vọng đột nhiên gọi điện thoại tới làm cô không kịp chuẩn bị, muộn như vậy gọi điện thoại cho cô, nhất định là có việc gấp mới sẽ tìm đến cô.

Trong nháy mắt, trong đầu Tê Diệu thổi qua rất nhiều loại khả năng. Tỷ như mẹ Tê sinh bệnh nằm trên giường, cái đứa con gái kỳ quái kia làm trò yêu ma quỷ quái, liên quan tới thân thể Tê Diệu.. Từ từ nhiều suy nghĩ quanh quẩn trong lòng cô, bất luận là xảy ra một loại khả năng nào đều không phải chuyện tốt, khiến cho cô tâm phiền ý loạn.

Chuông điện thoại di động còn đang vang lên từng lần từng lần một.

Dưới ánh đèn tối tăm, biểu lộ của Trình Lịch có chút mơ hồ không rõ.

Thanh âm của cậu bị tiếng âm nhạc ồn ào tuỳ tiện che lại: "Có thể không tiếp mà."

Động tác cầm di động của Tê Diệu dừng một chút, quay mặt qua nhìn về phía cậu, trên mặt đầy nghi hoặc: "Cái gì?"

".. Không có gì."

Trình Lịch ra vẻ thoải mái một tay khoác lên trên vai của cô: "Tiếp đi."

Cậu vừa mới dứt lời, tiếng chuông kết thúc.

Tê Diệu nhìn màn hình di động, thời điểm đang nghĩ thầm cần gọi lại hay không, Tê Vọng lại gọi cho cô lần nữa. Lần này Tê Diệu trực tiếp nhận điện thoại, alo một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại Tê Vọng yên tĩnh hai giây, âm sắc thanh lãnh theo điện thoại di động truyền vào trong tai Tê Diệu: "Cô không ở nhà."

"Ừ, tôi ở bên ngoài."

"Cô ở đâu."

Tê Vọng hỏi không đầu không đuôi, để Tê Diệu mờ mịt cực kỳ. Cô vòng qua cái đề tài này, tiếp tục nói: "Anh gọi điện thoại cho tôi là bởi vì chuyện gì vậy? Là có vấn đề gì xảy ra sao?"

Tê Vọng rất muốn hỏi, nếu như không có việc gì, thì không thể liên hệ với cô à.

Chỉ là thanh âm bên kia đầu điện thoại quá huyên náo, để anh liên tưởng đến một ít hình tượng, tâm tư đố kị bỗng nhiên bành trướng, dấm chua bốc lên làm cho anh kém chút nói ra lời không nên nói. Anh mấp máy môi, tiếp tục nói: "Chỉ là nhắc nhở cô, gần đây Sở gia không yên ổn, cô vẫn là phải cẩn thận một chút."

"Tôi biết rồi."

Tê Diệu kiên nhẫn chờ đợi lời kế tiếp của anh, không nghĩ tới sau khi Tê Vọng nói xong câu đó liền khách khí hai câu, cúp điện thoại, lưu lại Tê Diệu càng thêm mờ mịt.

Loại lời nói kỳ kỳ quái quái qua điện thoại này không phải lần đầu tiên.

Cho nên, Tê Vọng đến cùng là xảy ra chuyện gì, vì cái gì mỗi lần gọi điện thoại cho cô đều làm cô hoang mang trong gió như thế?

Trong lòng dâng lên một cỗ tư vị phức tạp không nói nên lời, thậm chí như có một chút xíu thất vọng xen vào vậy. Có lẽ cô cho rằng thời gian dài như vậy Tê Vọng không liên hệ cô, chắc là sẽ có một chút nhớ mong, hiện tại xem ra đích thật là cô suy nghĩ nhiều.

Nghĩ tới đây, Tê Diệu cấp tốc cầm lấy một ly đồ uống uống một hơi cạn sạch.

Cô không nên nghĩ như vậy.

Nếu đã quyết định xa cách Tê Vọng, liền không nên hy vọng anh có bất kỳ liên quan gì cùng cô. Tê Vọng biết tin tức Sở gia sắp không dễ chịu, vẫn là ngay lập tức đến thông báo cho cô, phần tâm ý này Tê Diệu tuyệt đối sẽ nhớ ở trong lòng, báo đáp thật tốt.

Trình Lịch: "Kết thúc rồi?"

Tê Diệu ừ một tiếng: "Tiếp tục uống hay sao?"

"Không được, thời gian không còn sớm, trở về ngủ đi."

Trình Lịch nói làm Tê Diệu có chút kinh ngạc. Loại người như Trình Lịch này, đồng hồ sinh học hoàn toàn là thời gian của nước Mỹ, từ trước tới nay thức đêm đều không bao giờ than mệt mỏi, hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Có lẽ Trình Lịch cũng giống như cô dần dần khôi phục lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi điều độ, trở thành một tên thanh niên kịp thời tu chí dưỡng sinh bảo dưỡng thân thể.

"Được, vậy trở về đi, ngày hôm nay chúng ta đều có thể đi ngủ sớm."

Tê Diệu nghĩ vậy đương nhiên gật đầu, cầm túi đứng thẳng người.

Cô không phát hiện chính là, Trình Lịch bởi vì một câu nói kia của cô, sắc mặt trở nên càng kém.

Trình Lịch trăm triệu lần không nghĩ tới, Tê Diệu chẳng những không phát giác ngữ khí của cậu không đúng, ngược lại người còn thật sự muốn đi. Dọc trên đường đi cậu đều làm mặt thối, hai người ngồi ở hàng sau, tài xế trước đem Tê Diệu đưa về đến trong nhà Trình Lịch mới có thể yên tâm.

Trên đường trở về, Tê Diệu tựa ở trên chỗ tựa lưng, cơn buồn ngủ dần dần tới, che miệng ngáp dài, đôi mắt híp lại như thế nào cũng không mở ra được. Trình Lịch chờ cô phát hiện chính mình đang trầm mặc không giống với bình thường, đợi nửa ngày đều không thấy Tê Diệu lên tiếng, cậu buồn bực quay mặt, lại phát hiện cô thế mà ngủ thiếp đi.

Cô từ từ nhắm hai mắt, ngủ say, đôi môi đỏ thắm có chút mở ra.

"..."

Trình Lịch tức giận đến mặt không biểu tình trừng cô một cái, quyết định giả bộ làm như không nhìn thấy quay mặt chỗ khác, lạnh lùng nhìn chằm chằm sắc trời đen sì ngoài cửa sổ.

"Hắt xì!"

Tê Diệu nhắm mắt lại đột nhiên hắt hơi một cái, đầu cọ cọ chỗ tựa lưng, tiếp tục ngủ say.

"..."

Sau đó Trình Lịch mặt không thay đổi đem áo khoác khoác ở trên người cô, ra hiệu tài xế hơi tăng nhiệt độ điều hòa chút.

Một bên cậu khoác áo khoác cho Tê Diệu, một bên biểu lộ thối muốn chết, còn kém chút muốn dữ dằn mà đem Tê Diệu đánh thức. Trình Lịch nghĩ thầm, cậu thật sự là xui xẻo mới có thể thua trên người cô gái này, một ngày nào đó Tê Diệu có thể đem cậu đang sống sờ sờ làm cho tức chết, nếu có chuyện như vậy xảy ra cậu cũng không thấy có gì lạ.

Tê Diệu đang chìm đắm trong giấc mộng không hề hay biết gì đối với oán khí tràn đầy trong lòng Trình Lịch.

Cô chỉ cảm thấy ngủ đến càng thoải mái, thế cho nên về đến nhà hồi lâu, Trình Lịch cũng chưa đem cô đánh thức.

Tê Diệu ngủ ngủ, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, cô mơ mơ hồ hồ trở mình, mê mang mà mở to mắt, liền phát hiện đối diện mặt chính là một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi không chút biểu tình nào của Trình Lịch.

Tê Diệu: "! Cậu muốn hù chết tớ hả!"

Trình Lịch: "Tớ lớn lên đẹp mắt như vậy cậu lại còn nói tớ hù đến cậu?"

Tê Diệu: "?"

Cái này tiếng người nói hay sao?

Cô dịch về phía sau một bước, cầm điện thoại di động lên, thời gian hiện ra ba giờ rưỡi sáng.

Tê Diệu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn qua Trình Lịch: "Cậu không có gọi tớ?" Cứ như vậy ngây ngốc ngồi ở trong xe hơn một giờ?

Trình Lịch quay mặt qua chỗ khác, hơi có vẻ không được tự nhiên nói: "Tớ đang chuẩn bị đánh thức cậu đây."

"Há, phải không."

"Đừng nói nhảm, mau trở về đi thôi, vừa lúc còn có thể ăn điểm tâm xong lại tiếp tục ngủ."

Tê Diệu dở khóc dở cười nói: "Cái giờ này ăn điểm tâm gì đây. Tớ về ngủ trước, cậu về đến nhà nhớ rõ gửi tin nhắn cho tớ."

Cô vừa nói, ban đầu trong lòng Trình Lịch tràn đầy không cao hứng cùng ghen tuông, nghe được Tê Diệu lo lắng, tâm tình như bình dấm chua trong nháy mắt như được rót vào một bình mật ong lớn, cậu cố gắng duy trì lấy khuôn mặt không thay đổi của mình, chỉ là khóe môi lại không khắc chế được nhếch lên.

Trình Lịch nói: "Biết rồi biết rồi, cậu nhanh đi về đi."

"Được rồi, vậy lần sau chúng ta sẽ liên lạc lại."

Tê Diệu hướng cậu xua xua tay, xuống xe, bóng lưng dần dần biến mất trong tầm mắt của Trình Lịch.

Tài xế ngồi ở hàng phía trước yên tĩnh chờ đợi, Trình Lịch lại nửa ngày không nói gì. Hồi lâu, cậu nhìn về phía ngoài bóng đêm xa xôi mông lung ngoài cửa sổ, nói ra: "Trở về đi."

*

(Continue)

*****

Editor: Yue.

*

Thời điểm Tê Diệu tỉnh lại, liền bị một loạt sự tình làm cho bừng tỉnh.

Đầu tiên là việc làm ăn của cha Sở bị tấn công, tiếp theo, việc thông gia ban đầu như ván đã đóng thuyền của Sở Giảo Giảo cũng thất bại. Tê Diệu trăm triệu lần không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy, hôm qua còn đang đàm luận Sở gia sẽ đối mặt với khốn cảnh như thế nào, ngày hôm nay liền đem hiện thực bày trần trụi ở trước mặt, làm Tê Diệu thổn thức một trận.

Sở Giảo Giảo đại khái là người thê thảm nhất, nghe nói vị hôn phu chị ta vừa ý bị những đứa con gái khác cướp đi. Theo Trình Lịch nói, đứa con gái cướp đi vị hôn phu hợp ý của Sở Giảo Giảo, chính là cô nàng từng dùng qua thân thể của Tê Diệu kia.

(ps: Là mụ Sở Du Du đó ạ)

Quả nhiên một khi phụ nữ hạ quyết tâm, dạng đại sự gì cũng có thể làm thành.

"Chiến công vĩ đại" như thế, làm cho loại người chưa từng bát quái như Tê Diệu cũng có chút hiếu kỳ, không biết giữa bọn họ đến tột cùng phát sinh chuyện như thế nào.

Đã xảy ra chuyện quan trọng như thế, từ trên xuống dưới nhà họ Sở một mảnh an tĩnh, giống như không có bất kỳ ai.

Tê Diệu lặng yên từ trên thang lầu đi xuống, một bóng dáng đưa lưng về phía cô đứng lặng ở trước mặt cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bóng lưng của hắn thon dài mà trẻ trung, nhất định không phải là cha Sở.

Trong lòng Tê Diệu đã có dự cảm --

Phát giác được sự xuất hiện của cô, đối phương bỗng nhiên xoay người. Hắn mặc áo sơmi màu đen cùng quần dài, cổ áo bị tháo ra hai cái nút thắt, tóc hơi có vẻ xõa tung tản mạn, chắc hẳn ngày hôm nay khẳng định chưa được xử lý tốt qua. Hắn giống như ngày thường cười như không cười nhìn Tê Diệu, chỉ là không biết ý cười nơi khóe môi là thật hay giả.

Tê Diệu sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Hoắc Ngu nói: "Có việc."

Tê Diệu ồ một tiếng, thờ ơ đi thoáng qua bên cạnh hắn, lại bị hắn ngăn ở trước mặt.

Cô không rõ nguyên do mà nhìn về phía hắn.

Hoắc Ngu nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hẹp dài có chút nhướng lên, mang theo vài phần tình cảm nói không rõ: "Cha của cô nói với tôi, hi vọng tôi cưới cô."

Hắn vừa nói, Tê Diệu kinh ngạc mở to hai mắt, dường như không nghĩ tới cha Sở thế mà lại vô sỉ đến loại tình trạng này.

Cô câu lên môi, cười lạnh một tiếng.

"Vậy ông ta còn chưa có nói qua, chuyện này dù tôi chết cũng tuyệt đối không có khả năng đồng ý."

Tê Diệu buông xong lời nói tàn nhẫn dự định rời đi, cổ tay của cô đột nhiên bị túm chặt, một cỗ lực lượng mạnh mẽ nắm lấy làm cho Tê Diệu đột nhiên không kịp chuẩn bị lảo đảo một bước dán người ở trên cửa sổ thủy tinh sát đất, đồng tử của cô kịch liệt co rút lại, khiếp sợ mà nhìn qua Hoắc Ngu.

Hắn thu tay lại, đút ở trong túi, hơi hơi nghiêng thân thể về phía trước, khóe môi cười càng sâu.

"Tôi muốn thật rồi."

"..."

Tê Diệu đầu tiên là mở to đôi mắt xinh đẹp, lập tức ý thức được giờ phút này khoảng cách của Hoắc Ngu quá thân mật. Cô chẳng những không kinh hoảng, ngược lại lạnh lùng nhếch môi: "Anh tin hay không, giờ phút này tôi có thể trực tiếp một quyền đem anh đánh lăn xuống đất."

Nghĩ chiếm tiện nghi của cô, nếu như là cỗ thân thể gà yếu trước kia nói không chừng thật sự sẽ trúng chiêu, hiện tại chỉ sợ là Hoắc Ngu rãnh rỗi sinh nông nỗi đi gây sự, tự tìm đường chết.

Cô có biện pháp để làm hắn nằm rạp trên mặt đất dậy không nổi.

Hoắc Ngu hỏi: "Cô sẽ làm như vậy sao?"

"Nếu như anh dám lại gần, đại khái có thể thử một chút."

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Một người mang theo ý cười, một người lạnh lùng như băng, bị Sở Giảo Giảo đứng ở trên lầu đều thu vào trong mắt. Mu bàn tay chị ta vắt chéo sau lưng run nhè nhẹ, nhìn chằm chằm hai người giống như là đang ôm hôn, sắc mặt trắng bệch.

Nhân sinh của chị ta bắt đầu từ năm nay triệt để rơi vào vực sâu.

Chị ta không thể tin được, mình xuôi gió xuôi nước cả đời thế mà lại rơi vào kết quả như vậy, nói thế nào cũng tuyệt đối không cam lòng. Trước kia mình chính là nhân vật chính hưởng thụ ánh đèn chiếu sáng, Sở Du Du chỉ là vai phụ phủ một tần tro trên mặt, mãi mãi cũng là vật làm nền cho chị ta, làm chuyện gì cũng không chiếm được yêu thích của mọi người.

Hiện giờ là làm sao vậy?

Chẳng lẽ nói, vận may của chị ta đều bị cướp đi sao? Đây hết thảy đều hẳn là của chị ta mới đúng!

Lòng bàn tay chị ta gắt gao nắm chặt, móng tay khảm vào trong thịt lại giống như là không kích thích được dây thần kinh cảm giác truyền dữ liệu lên trên não, cứ như vậy ngơ ngác nhìn hai người.

* * *

Tê Diệu tức giận trừng mắt liếc Hoắc Ngu, rời khỏi Sở gia.

Cái nhà này làm cô cảm thấy ngạt thở, hiện tại thừa dịp có cơ hội như vậy, có lẽ rời đi nơi này là sự tình không thể tốt hơn. Cô ngửa đầu, nghênh đón ánh nắng ấm áp của ngày mùa thu.

Toàn bộ ngày mùa hè dài dằng dặc mà ngắn ngủi đều trải qua ở Tê gia, ngược lại mùa thu thanh lãnh lại làm cho cô bắt đầu cảm thấy gian nan vượt qua.

Tê Diệu tính toán thời gian một chút, không nghĩ tới thời gian cô trở lại Sở gia chẳng qua mới nhiều hơn một tuần, lại giống như đã qua hơn một tháng.

Cô lái xe lang thang không mục đích vòng vòng thành phố Đồng, bụng đầy tâm sự, cuối cùng thế nhưng lại bất tri bất giác đi vòng tới một địa phương quen thuộc, ngay cả chính Tê Diệu cũng là dừng xe lại mới kịp phản ứng.

Cô đem xe ngừng ở gần công viên.

Người ở công viên không nhiều, gần xung quanh đều là khu biệt thự đắt đỏ, Tê gia cách nơi này chẳng qua chỉ hơn kém hai cây số. Cha Tê mẹ Tê thỉnh thoảng sẽ tập thể dục ở đây, hoặc là kéo Tê Diệu mang theo Đần đi tản bộ.

Hồi tưởng lại những cái hồi ức kia, mơ hồ như mới hôm qua.

Tê Diệu phiền muộn mà nhìn con đường thẳng tắp trong công viên, chậm chạp không có dũng khí bước vào.

Đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

(Continue)

*****

Editor: Yue.

Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng "Gâu" cực hưng phấn, nương theo lấy là tiếng bước chân vang xoạch xoạch như hạt mưa, Tê Diệu còn chưa kịp quay đầu, liền bị một con quái vật khổng lồ tập kích từ phía sau lưng, oanh liệt nằm liệt giữa đường.

"..."

May mắn Tê Diệu nằm rạp trên mặt đất phản ứng nhanh, bảo vệ thân thể không để nhận tổn thương, ngược lại là Đần hoàn toàn không ý thức được hành vi quá mức lỗ mãng của chính mình, dùng sức đi vòng quanh Tê Diệu, cái đuôi vui sướng mà lắc tới lắc lui, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi liếm cánh tay của cô.

Tê Diệu ngẩng đầu, nhìn thấy một chú chó ngốc quen thuộc, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ là cô cười cười, mà nước mắt đều sắp muốn rơi xuống từ hốc mắt.

"Cháu không sao chứ!"

Đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng hỏi kinh hoảng của mẹ Tê, Tê Diệu còn chưa kịp trả lời, một cánh tay hữu lực đem chú chó cản ở một bên, đỡ cô từ dưới đất đứng dậy, không để cho cô tiếp tục chật vật như vậy nữa.

Đần vẫn nhiệt tình vẫy đuôi đi vòng quanh Tê Diệu như cũ, giống như lúc trước cô còn ở Tê gia.

Tê Diệu dùng sức vỗ vỗ bụi đất trên người.

Cô sợ đối phương nhìn ra tới cái gì không thích hợp, không nghĩ tới mẹ Tê hoàn toàn thần kinh thô như trước đây, hoàn toàn không có ý thức được có cái gì không đúng, ngược lại vô cùng vui sướng nói: "Con chó nhà chúng ta thật là có ấm áp cùng nhiệt tình của Tê gia nha."

Tê Diệu: "..."

Mẹ Tê khen, giống như không đúng chỗ nào đó?

Sắc mặt cô co quắp mà đứng thẳng người, nhìn về phía mẹ Tê, cùng đối phương chào hỏi.

Mẹ Tê hiểu rõ mà nói: "Thì ra là Sở Du Du à."

"Dạ, là cháu." Có lẽ là bởi vì không biết làm sao, Tê Diệu nhịn không được giải thích thêm vài câu, "Muốn lái xe đi giải sầu một chút, không nghĩ tới lại chạy đến nơi này."

Giải thích của cô ngược lại càng giống giấu đầu lòi đuôi. Tê Diệu chật vật ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tê Vọng hồi lâu không gặp đang nhìn cô.

Anh nhìn không chớp mắt, càng thấy rõ ràng nước mắt cuồn cuộn trong đáy mắt mà cô cố gắng che giấu đi.

Động tác đỡ cô dậy của Tê Vọng bị khựng lại.

Mẹ Tê cười đến vô cùng ôn nhu, giống như là đang đối đãi với con gái của mình, đây là ôn nhu mà Tê Diệu chưa hề cảm nhận được qua, ở điều kiện tiên quyết là cô đã không phải là con gái của bà.

Phần này ôn nhu làm người lưu luyến như thế, Tê Diệu hầu như không khắc chế được rưng rưng nước mắt.

Cô quay mặt chỗ khác, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được mẹ Tê gọi cô lại: "Đều đã tới, cùng nhau dắt chó đi dạo nhé."

"A, cháu.."

"Đi thôi, đi thôi. Tê Vọng cũng đang chờ đấy."

- - Tê Vọng chờ cái gì chứ.

Tê Diệu có chút không hiểu được ý tứ của mẹ Tê, nhưng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt mẹ Tê. Cô tiếp được dây dắt chó, Đần rất nghe lời, ngoan ngoãn đi ở bên cạnh của cô, không sủa một tiếng, bước chân vui sướng, cực kỳ giống bộ dáng chạy vòng vòng ở đình viện ngày xưa.

Tê Diệu đi một hồi liền thả lỏng, nắm lấy dây dắt chó cùng bọn họ sóng vai đi cùng nhau, trầm mặc không nói một câu.

Ngược lại là mẹ Tê ở bên cạnh vẫn luôn hỏi Tê Vọng tình huống gần đây có liên quan tới Tê gia, Tê Vọng đi ở bên cạnh Tê Diệu, giọng điệu bình thản báo cáo tình huống gần nhất.

Tê Diệu còn có chút hoảng hốt.

Không biết vì cái gì, luôn có một loại ảo giác, giống như bọn họ đang muốn nói tình huống của Tê gia cho cô biết.

Tê Diệu vội vàng lắc lắc đầu, để cho mình thanh tỉnh một chút. Mẹ Tê tuyệt đối sẽ không đem cô nghĩ đến trên người Tê Diệu, liền xem như nghĩ đến, bị người con gái đối diện lừa gạt lâu như vậy, chẳng lẽ sẽ không tức giận hay sao?

Có thể sóng vai đi cùng một chỗ giống như hiện tại như vậy, đã là sự tình không thể tốt hơn.

Mấy người đi xuyên qua con đường đầy bóng cây trong công viên, nghe hai người bọn họ một hỏi một đáp, không khỏi có chút giơ lên môi, tâm tình nhẹ nhàng vui sướng, tất cả phiền não trong đầu đều tan thành mây khói.

Tê gia chính là có mị lực như vậy, cho dù chỉ nói cho cô mấy chuyện lặt vặt gì đó, mỗi một ngày dù mệt mỏi thì tất cả đều không thắng nổi vui sướng.

Cho dù là chuyện nhà cũng sẽ làm cho cô cảm thấy vui vẻ.

Mẹ Tê nói nói, lơ đãng liền đem chủ đề dẫn tới trên người Tê Diệu.

"Du Du, nghe nói cháu đánh đàn dương cầm rất lợi hại."

Đề cập chuyện này, Tê Diệu từ trước đến nay luôn tự tin lại có chút thẹn thùng, giống như là bị người lớn trong nhà khen, thính tai đỏ bừng. Cô không được tự nhiên mà dời đi ánh mắt, tận lực không nhìn thẳng mẹ Tê, rồi mới lên tiếng: "Chẳng qua là cảm thấy hứng thú mà thôi, ngẫu nhiên cũng sẽ luyện một chút."

Mẹ Tê bỗng nhiên phụt cười một tiếng.

"Nói tới dương cầm a, trước kia Tê Vọng của chúng ta còn cố gắng học qua dương cầm nữa đó. Tuổi trẻ thật là tốt."

Tê Diệu ngẩn người, vô ý thức nhìn về phía Tê Vọng, đã thấy Tê Vọng tận lực đánh gãy chủ đề: "Mẹ, thời gian không còn sớm, cần phải trở về."

Không biết vì cái gì, Tê Diệu luôn cảm thấy giọng điệu của anh có chút gấp, giống như là bị chạm một chút đến chủ đề không thể nói.

"Được được được, không nói thì không nói."

Mẹ Tê oán trách liếc qua Tê Vọng, chẳng qua hiếm khi thấy được Tê Vọng có bộ dáng không bình tĩnh như thế. Tê Vọng da mặt mỏng, chịu không được dạng nói giỡn này của bà, mẹ Tê cũng biết kip thời dừng lại.

Bà cười nói: "Vừa lúc, Du Du lái xe đến, cháu có thể tiện đường đem Tê Vọng đưa đến công ty hay không, ngày hôm nay nó còn việc cần làm."

Tê Diệu sững sờ: "Ai ai?"

Mẹ Tê hơi có vẻ thất vọng: "Không được sao? Vậy thật là ngại quá.."

"Không không không, có thể, tuyệt đối không có vấn đề." Tê Diệu không nhìn được nhất là bà thất vọng, vội không ngừng mà đáp ứng.

Mặt mẹ Tê trở mặt còn nhanh hơn trời tháng sáu, nhanh chóng lộ ra nụ cười. Bà tiếp nhận dây dắt chó, hướng phía Tê Vọng cùng Tê Diệu vẫy vẫy tay, động tác thần thái giống ngày thường đưa mắt nhìn hai anh em đi ra ngoài giống nhau như đúc.

Tê Diệu: "..."

"Thế Tê Vọng liền nhờ cháu nha."

Tê Diệu luôn cảm thấy lời này có chút kỳ quái, nhưng lại nói không nên lời là lạ ở chỗ nào. Cô do dự nhìn về phía Tê Vọng, đã thấy Tê Vọng đẩy mắt kính, sườn mặt không có biểu tình gì, thanh âm thanh lãnh chậm rãi nói ra: "Đi thôi."

Tê Diệu: "?" Mới nói xong liền đã muốn đi rồi sao hả!

Cô lúng túng hướng phía mẹ Tê xua xua tay, Đần còn muốn chạy đuổi theo cô, bị mẹ Tê ra lệnh một tiếng, ủy khuất kêu ư ử ngồi xổm trên mặt đất, một bên nức nở một bên nhìn Tê Diệu rời khỏi công viên.

Mẹ Tê đứng tại chỗ, nhìn chăm chú hai người rời đi ở xa xa, ánh mặt trời lặn chiếu xuống hai bóng lưng hài hòa như thế.

Đáy mắt của bà có chút ảm đạm, lại có mấy phần vui mừng cùng cao hứng.

Mẹ Tê nhẹ giọng nói: "Đều là con gái của mẹ mà."

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)