Truyện:Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta! - Chương 32

Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Trọn bộ 56 chương
Chương 32
Ghen
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tê Diệu ở trên buổi đấu giá từ thiện mò cá*. Tiệc tối bởi vì ban tổ chức xảy ra vấn đềnên trì hoãn hơn nửa giờ, hơn nữa vốn dĩ cũng bắt đầu tương đối trễ, Tê Diệu đứng ở tại chỗ, cảm thấy một trận buồn ngủ không thể nói như trời đất quay cuồng gắt gao đem cô quấn quanh, khiến cho cô chìm đắm trong giấc mộng không thể tự kềm chế.

(*Yue: Tê Diệu bị buồn ngủ nên mơ mộng mình đang mò bắt cá. -v-')

Từng kiện vật phẩm đấu giá theo thứ tự bị kêu giá, bắt đầu đem ra ngoài để cạnh tranh đấu giá. Tê Diệu nhìn đến phát chán, con sâu ngủ đang chi phối lấy thần kinh của cô, vây đến nỗi khiến cô gần như muốn mở mắt cũng không ra.

Cô hơi hơi híp mắt lại, cực lực để cho mình giữ vững tinh thần, lại thắng không nổi tiếng âm nhạc êm ái giống như bài hát ru con dày vò.

Từ một thiếu nữ Punk dưỡng sinh bất lương sống về đêm cho tới tiểu cục cưng mỗi đêm đúng mười giờ lên giường đi ngủ, chẳng qua chỉ cần thời gian mấy tháng ngắn ngủi. Nếu lúc này mà như mọi khi, Tê Diệu đều nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ, đồng hồ sinh học nhắc nhở thời gian giấc ngủ của cô đã tới.

Toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn.. Xoay tròn..

Trên đài người chủ trì buổi bán đấu giá thần thái sục sôi, tinh thần phấn chấn giới thiệu trân phẩm kế tiếp: "Tiếp theo là vật phẩm số 9, đến từ tiểu thư Tê Diệu.." Mẹ Tê bỏ hết cả tiền vốn cho Tê Diệu, vì cho cô một cái thanh danh tốt, dĩ nhiên lấy ra một tác phẩm trân quý lâu đời của một họa sĩ, không đợi người chủ trì đấu giá nói xong, dưới đài có mấy tên khách khứa biết hàng ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên hứng thú.

Màn hình lớn chuẩn xác đem ống kính nhắm ngay vị trí của Tê Diệu.

"..."

Thế là, toàn bộ tất cả khách khứa ở trên hội đấu giá đều nhìn thấy con gái nhỏ của Tê gia, tiểu cô nương nói chuyện mềm mềm mại mại không cẩn thận còn có thể đi đường bằng phẳng cũng té ngã, nâng cao cái cổ thẳng thon dài.. Ngủ gà ngủ gật.

Chợt nhìn giống như là không có vấn đề gì, cô đứng đến quy quy củ củ, không có nửa phần dáng vẻ có vấn đề gì.

Cẩn thận nín thở quan sát vài giây, liền có thể thấy được một đôi tròng mắt màu hổ phách tan rã không ánh sáng, ánh mắt mơ màng hư ảo, không có chút tự giác nào chuyện cả đám người đang nhìn cô. Cô cố gắng xốc xốc mí mắt lại không làm nên chuyện gì, đầu bỗng nhiên chúi một cái, như chú gà con bình thường lung lay ăn một chút gạo, vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn về phía địa phương không biết tên nào đó.

Cái bộ dáng này, giống như là trường hợp đứa trẻ cố gắng mạnh mẽ khi bị cha mẹ nghiêm túc đưa đến ở nhà trẻ, nỗ lực không để cho mình ngủ.

Ống kính ngắn ngủi ngưng lại hai giây, lại quay trở lại bên trên vật phẩm bán đấu giá. Người chủ trì buổi bán đấu giá tạm thời không có phát hiện vấn đề, đứng ở dưới đài từng người khách khứa đều buồn cười, phụt phụt tiếng cười liên tiếp hết đợt này tới đợt khác. Tiếng cười của bọn họ cũng không phải là ác ý, chỉ là nhìn thấy bộ dáng này của Tê Diệu, cũng cảm thấy trường hợp giờ phút này gần như cực thích hợp đi ngủ.

Hoắc Ngu nhìn Tê Diệu trên màn hình lớn, đáy mắt nhộn nhạo ý cười, lông mày hơi nhíu, là theo thói quen chỉ là không có trào phúng chỉ là dò hỏi trêu chọc.

"Công chúa nhỏ nhà các người đáng yêu như vậy sao?"

Tê Vọng trầm mặc một lát, quay mặt qua chỗ khác nhìn về phía vị trí của Tê Diệu.

Mẹ Tê đứng ở đối diện Tê Diệu, vuốt vuốt mặt của cô, cô mờ mịt nháy mắt, không có chút nào ý thức được bộ dáng mình giờ phút này đáng yêu đến cỡ nào, đáng yêu đến mức để cho người ta chỉ muốn đem cô lôi đến trong ngực dùng sức xoa hai lần.

"Diệu Diệu con ơi, con có muốn đi ngủ một lát hay không?" Mẹ Tê mới không thèm quan tâm cái gọi là quy củ, nếu như Tê Diệu buồn ngủ, liền đi ngủ, bà không nỡ để Tê Diệu nhân đến bất kỳ ủy khuất gì.

Tê Diệu vẫn bị giấc ngủ bao phủ, vô ý thức ôm eo của bà, hơi híp mắt lại giống như làm nũng thấp giọng nói: "Không muốn, chúng ta đợi một lát cùng nhau về nhà."

"Được được được."

Tâm mẹ Tê như muốn nhũn ra.

Đón lấy ánh mắt hâm mộ của mấy người phu nhân bên cạnh, bà bưng lấy mặt của Tê Diệu hôn một chút, mỉm cười ôn nhu lộ ra thân mật thắm thiết: "Con muốn thế nào, thì thế đó."

Tác phẩm đấu giá lấy danh nghĩa của Tê Diệu càng ngày giá càng cao, đại khái muốn trở thành vật phẩm quyên tặng quý nhất trong buổi bán đấu giá. Chỉ là mọi người vốn hẳn nên chú ý họa tác lại bất tri bất giác chệch hướng đến trên người Tê Diệu, thỉnh thoảng thì có người quay đầu lại, dáng vẻ giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì nhìn Tê Diệu một chút xem có còn đang ngủ hay không.

Tê Diệu giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, luôn cảm thấy có chút không đúng lắm.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, gần như.. Có người đang len lén ngắm cô?

Không đợi Tê Diệu ở trong mơ làm rõ suy nghĩ, liền nghe được người trên đài nói đến ba chữ Sở Du Du. Cô giật mình một cái, bỗng nhiên thanh tỉnh, mở to hai mắt nhìn về phía trên đài. Lúc này liền nghe được người chủ trì buổi bán đấu giá trên đài nói: "Tiểu thư Sở Du Du đấu giá đồ vật tương đối đặc thù. Cô ấy đấu giá chính là, dây chuyền kim cương mà người mẹ lưu lại cho cô."

Tê Diệu: "?"

Cô liền muốn lên đài lât bàn đập phá ngay tại chỗ. Không nghĩ tới, Sở Du Du thế nhưng muốn ngụy trang* nhắc tới di vật để đề cao giá trị bản thân?

(*Yue: Che đậy dưới những hình thức giả tạo để đánh lừa)

Trong lòng của cô có mười ngàn câu thô tục muốn chửi.

Vì giảng thuật* liên quan tới chuyện xưa của di vật, cố ý cho thêm Sở Du Du một phút đồng hồ trên màn ảnh, để cho nàng ta giảng thuật cái chuyện xưa của di vật này, cùng với nàng ta hi vọng tình yêu của người mẹ có thể gieo rắc đến nơi càng xa xôi hơn. Mỗi một câu nói, sắc mặt của Tê Diệu càng biến thành đen nặng thêm một phần, liền ngay cả mẹ Tê đều phát giác được cô không được bình thường.

(*Yue: Vừa giảng giải vừa mô tả, kể chuyện)

Mẹ Tê lo âu vịn cánh tay của cô hỏi: "Diệu Diệu, là thân thể của con không thoải mái sao?"

Tê Diệu cố gắng bình phục tâm tình của mình: "Không có việc gì ạ."

Tất cả xoắn xuýt rối rắm của cô đều bị Tê Vọng thu hết vào mắt. Tê Vọng thu tầm mắt lại, đang muốn há miệng, lại nhìn thấy có người ở hàng phía trước giơ bảng đấu giá lên cao cao. Tập trung nhìn vào, lại là Trình Lịch.

Người chủ trì buổi bán đấu giá vang dội mà nói: "Năm trăm ngàn*! Xác nhận lần thứ nhất, xác nhận.."

(*Yue: 1 NDT~3. 424VND=>~1, 71 tỷ VND)

Mặt Tê Vọng không thay đổi giơ lên bảng đấu giá.

"Sáu trăm ngàn!" (~2, 05 tỷ VND)

Trình Lịch quay đầu nhìn thoáng qua Tê Vọng, nghĩ thầm tại sao Tê Vọng lại muốn đoạt di vật của Diệu Diệu cùng cậu, không chút nghĩ ngợi tiếp tục tăng giá.

Tê Vọng cũng tiếp tục tăng giá.

* * *

Khách khứa ngay từ đầu còn thấp giọng xì xào bàn tán nghe người chủ trì buổi bán đấu giá lần lượt tăng giá, không khỏi dần dần an tĩnh lại. Một người là Trình Lịch có Dư Xá làm cảng tránh gió, một người là trưởng tử của Tê gia -Tê Vọng, lại vì một sợi dây chuyền giá thị trường không đủ hai ba trăm ngàn tranh giành.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Liền ngay cả Tê Diệu cũng có chút ngốc, không rõ Tê Vọng vì cái gì lại ra sức tranh cùng Trình Lịch.

*****

Tê Vọng đương nhiên biết quan hệ của Trình Lịch cùng cô, vậy tại sao lại đột nhiên lại bắt chết cái di vật này không buông tay như thế?

Tê Diệu dùng sức nháy mắt ra hiệu cho Tê Vọng, toàn bộ hành trình mắt đối phương luôn nhìn phía trước, cũng không có nhận thấy được ánh mắt dư thừa của cô. Trình Lịch càng là không cần phải nói, càng coi trọng càng chống lại, thế nào cũng không chịu nhận thua, hai người có qua có lại, giá cả bị thêm đến mức độ không thể tưởng tượng nổi.

Sở Du Du có chút ngạc nhiên nhìn xem một màn này. Khách nữ bên cạnh nhỏ giọng hâm mộ nói: "Cô nhìn xem, Tê Vọng cùng Trình Lịch vì mua niềm vui cho cô đều không tiếc tiền bạc đó."

Sở Du Du bỗng nhiên sửng sốt.

Nàng ta trong lúc nhất thời có chút không dám tin tưởng, nhưng sau đó, định thần nhìn hai người ngươi tới ta đi kịch liệt tăng giá, Sở Du Du cũng không nhịn được bắt đầu cảm thấy hai người nhất định là vì nàng ta mới có thể ở trên một sợi dây chuyền không tính rất đáng tiền lại bỏ ra số tiền lớn như vậy, chỉ vì để cho nàng ta vui vẻ.

Gương mặt Sở Du Du có chút phiếm hồng, vô ý thức nhìn về phía vị trí của Tê Vọng.

Từ trước đến nay Tê Vọng trầm tĩnh ổn trọng, hiếm khi làm sự tình ngây thơ như thế, nhất là tăng giá cùng Trình Lịch. Thật không nghĩ tới dưới bề ngoài lạnh băng tuấn tú đẹp trai của anh, ẩn giấu đi một trái tim nóng bỏng như vậy. Nghĩ tới đây, Sở Du Du đỏ mặt đến lợi hại hơn.

Sau khi Tê Vọng cự tuyệt nàng, nàng xem tất cả chẳng qua là ảo tưởng của chính mình, ai có thể nghĩ tới Tê Vọng sẽ chủ động liên hệ nàng.

Có ít người bản chất đã là như thế, muộn tao* lại ngạo kiều**, ngoài miệng nói không thích nàng, thực tế trong lòng vẫn luôn tồn tại yêu thương đối với nàng. Tê Vọng như vậy có người nào không thích chứ.

* * * Sở Du Du hoa hoa lệ lệ hiểu lầm.

(*Yue: Muộn tao: Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa, **: Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng". – nguồn gg)

Bên này, Trình Lịch muốn lấy sức của mình để làm Tê Diệu vui vẻ. Tê Diệu cũng không cùng cậu nói qua Tê Vọng biết thân phận của Tê Diệu, cậu chỉ cảm thấy Tê Vọng là muốn đem đồ vật mua vào để dùng cho việc khác, cậu không muốn tự hỏi nhiều làm gì, trong đầu hiện đều hiện lên là nét mặt tươi cười vui vẻ của Tê Diệu.

Trình Lịch tính toán rất khá. Nhiều nhất sẽ không vượt qua năm triệu, nếu số tiền trong tay không đủ, liền không suy nghĩ gì đem xe thể thao bán đi, vừa vặn qua một thời gian ngắn thay xe mới.

Tâm tình của cậu nhẹ nhàng, lần lượt giơ bảng đấu giá, chỉ là mắt thấy giá cả trướng đến nhanh chóng, càng ngày càng tiếp cận con số năm triệu, nhưng Tê Vọng lại không có ý thu tay.

Trình Lịch không khỏi bắt đầu hoài nghi Tê Vọng có phải điên rồi hay không. Hoặc là có một cái khả năng khác, đó chính là việc làm ăn giữa Tê Vọng cùng chú nhỏ bàn bạc không thành, muốn mượn cơ hội lúc này đây quang minh chính đại* tiến hành nhục nhã.

(*Yue: Giải thích: Ngay thẳng chính trực, không có gì ẩn giấu. Từ này trước đó trong truyện dùng cũng 2-3 lần. Giờ mình mới giải nghĩa. Vô cùng xin lỗi mina)

Giây tiếp theo, Trình Lịch lập tức đem ý tưởng không hề thực tế đó ném sau đầu.

Trên mặt của Tê Vọng không có biểu tình gì đứng ở bên người Hoắc Ngu. Cách gọng kính viền vàng, mặt mũi của anh thanh lãnh, tròng mắt màu đen nhìn không ra cảm xúc.

Hoắc Ngu cười như không cười nhìn qua cái trò khôi hài này, đáy mắt khó nén kinh ngạc như cũ. Hắn cho rằng Tê Vọng là một người lý trí lớn hơn tình cảm, bất luận làm cái gì cũng sẽ suy xét ích lợi của mình trước tiên, mà không phải xử trí theo cảm tính. Tê Vọng làm như thế, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến quân cờ của bước tiếp theo.

Hoắc Ngu sao có thể biết ý nghĩ của anh triệt để đi chệch. Những người khác cũng căn bản đoán không được, cạnh tranh hùng hổ dọa người, chẳng qua là vì bình dấm chua ấp ủ lâu năm nào đó trong lòng Tê Vọng, hơi sơ suất không đề phòng bỗng đổ nhào, mùi dấm nồng đậm thật lâu khó mà tiêu tán.

Lông mày của Tê Diệu hung hăng giật một cái, thịt đau như cắt mà nhìn giá cả còn đang liên tục bò lên.

Đám khách khứa an tĩnh không tưởng nổi, một đám đều đang nhìn chằm chằm số lượng không ngừng tăng lên, ngay cả giọng của người chủ trì buổi bán đấu giá cũng có chút ách ách, tay cầm chùy bán đấu giá run nhè nhẹ.

Ngay tại lúc bọn họ đều coi là cuộc bán đấu giá này sẽ lấy một cái mức giá trên trời thành giao.

Lúc này.

Trong đám người, lại có một bóng dáng khác giơ lên bảng đấu giá.

Đám khách khứa một mảnh xôn xao, ánh mắt đuổi theo nhìn qua người giơ bảng hiệu lên cao cao, lại phát hiện thế nhưng là tiểu cô nương của Tê gia – Tê Diệu. Cô giơ bảng số của mẹ Tê, cánh tay tinh tế bởi vì dùng sức quá mức đang phát run, kém chút nhón lấy mũi chân, sợ người chủ trì buổi bán đấu giá không nhìn thấy vị trí của cô.

Giữa đường lại có thêm một tuyển thủ số ba gia nhập cạnh tranh, người chủ trì buổi bán đấu giá hưng phấn đến thiếu điều muốn hét to: "5, 2 triệu! 5, 2 triệu* lần thứ nhất!"

(*Yue: 1NDT = 3. 424VNĐ =>~17, 8 tỷ. Hơ hơ. Tỷ giá T9/2020)

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết giữa bọn họ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, liền ngay cả Tê Diệu đều bị lẫn vào một trận. Bọn họ vội vàng đi xem phản ứng của Tê Vọng cùng Trình Lịch, hai người mới vừa rồi còn đối chọi gay gắt bỗng nhiên không có âm thanh.

Trình Lịch hậm hực thu tay, quay đầu lại, chỉ thấy Tê Diệu dữ dằn trừng mắt liếc cậu một cái. Đương nhiên ở góc độ của người khác, tiểu cô nương chỉ là e lệ ngượng ngùng liếc mắt nhìn sang Trình Lịch một cái, không có chút ý tứ gì khác.

Người trong cuộc – Trình Lịch dị thường ủy khuất.

Giống thế, Tê Vọng nhìn thoáng qua Tê Diệu, lại liếc mắt nhìn Trình Lịch, phát hiện hai người đang ăn ý tiến hành giao lưu ánh mắt.

"..."

Anh mặt không thay đổi thu hồi bảng đấu giá, không nói một lời.

Cảnh tượng lúc này lại là điều mà mọi người trăm triệu lần không nghĩ tới. Tê Diệu gia nhập giống như là trọng tài ra hiệu lệnh ngừng, ngay tức khắc kết thúc màn thi đấu bán đấu giá đang tiến vào hồi gay cấn. Người chủ trì buổi bán đấu giá nụ cười dần dần cứng ngắc, sau khi xác nhận hai vị tiên sinh không tăng giá nữa, rốt cục đem chùy nhỏ nhẹ nhàng gõ một cái, xác định sợi dây chuyền này cuối cùng thuộc về Tê Diệu.

Mẹ Tê ngược lại nhẹ nhàng thở ra, đại khái là không nghĩ tới Tê Vọng lại đột nhiên vờ ngớ ngẩn ở loại địa phương này.

Chẳng lẽ nói — Tê Vọng còn có ý tứ gì đó đối với cô nương Sở gia?

Tê Diệu-'Kẻ đầu sỏ chân chính gây ra tội' bình tĩnh uống một ngụm nước nho, thịt cô đau như cắt tiếc đứt ruột cái số tiền 5 triệu kia, lại chỉ có thể dùng mặt ngoài không có chút rung động nào để che dấu nội tâm dời sông lấp biển.

Một buổi đấu giá này, điểm chú ý của toàn hội trường vốn hẳn nên lấy Sở Du Du làm trung tâm, lại bất tri bất giác biến thành Tê Diệu. Cho đến khi đấu giá kết thúc, chủ đề của mọi người vẫn vây quanh Tê Diệu như cũ.

Đây cũng là điều mà Tê Diệu chưa từng đoán trước được.

  • Tác giả có lời muốn nói:

Tê Diệu: Đến bây giờ tôi cũng không hiểu hai người bọn họ đang tranh cái gì?

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)