Truyện:Nửa Thời Gian Ấm Áp - Chương 02

Nửa Thời Gian Ấm Áp
Trọn bộ 21 chương
Chương 02
Tình yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tình yêu giống như ngọn lửa vậy, không ngừng bùng cháy nhưng cũng không mãi tồn tại, một khi hi vọng và sợ hãi mất đi thì nó cũng sẽ mất đi." —La Rochefoucauld (2. 1)

(2. 1) La Rochefoucauld: tên đầy đủ là François VI, Duc de La Rochefoucauld, Prince de Marcillac; (15/09/1613 – 17/03/1680) là một tác giả người Pháp ghi nhận những châm ngôn và hồi ký. Nguyên văn: "Neither love nor fire can subsist without perpetual motion; both cease to live so soon as they cease to hope, or to fear."

Buổi sáng, Nhan Hiểu Thần ở lại phòng vi tính để chỉnh sửa sơ yếu lý lịch.

Buổi chiều, cô có một môn học cuối khóa bắt buộc – Pháp luật kinh tế. Khi đến lớp, Nhan Hiểu Thần phát hiện từng dãy bàn từ thấp đến cao trong phòng học có rất nhiều người, liếc nhìn bao quát, chỉ toàn thấy đầu là đầu chụm lại với nhau, không có một chổ trống. Cô lúc này mới nhớ ra hôm nay phát bài thi giữa kỳ, hèn gì có nhiều người như vậy.

Nhan Hiểu Thần đang nhìn xung quanh tìm chổ ngồi, thì nghe được âm thanh quen thuộc.

"Nhan Hiểu Thần, chổ này còn trống nè!" Thẩm Hầu đứng lên, vẩy vẩy tay, ý bảo cô qua đó. Các bạn học nhìn chòng chọc vào họ, Nhan Hiểu Thần chen vào giữa các dãy bàn, đến ngồi bên cạnh Thẩm Hầu: "Sao hôm nay cậu không ngồi dãy bàn cuối lớp?"

"Cậu tưởng ai cũng muốn giành bàn đầu như hồi năm nhất à? Bây giờ muốn ngồi cuối lớp phải đến sớm đó!"

Nhan Hiểu Thần lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu đọc. Thẩm Hầu thì cầm Ipad, xem tin tức kinh tế tài chính. Đột nhiên di động của cả hai người cùng một lúc báo chuông có tin nhắn, Nhan Hiểu Thần xem di động, là tin nhắn của Ngụy Đồng, "Cậu và Thẩm hầu làm hòa rồi à?"

Nhan Hiểu Thần bực bội nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

Thẩm Hầu xích lại gần, nhìn lướt qua màn hình di động của cô, cười ha ha, đưa di động của hắn cho cô xem, một loạt hơn mười cái, tin nhắn có, blog có, đều là hỏi: "Mày và Nhan Hiểu Thần làm lành à?" Nhan Hiểu Thần ngẩn đầu nhìn một vòng qua phòng học, giữa không khí háo hức hồi hộp chờ đợi kết quả thi giữa kỳ, tâm trạng tò mò của bọn họ còn hừng hực khí thế hơn.

Thẩm Hầu hỏi Nhan Hiểu Thần: "Cậu định trả lời bọn họ như thế nào?"

"Thì nói thật."

Nhan Hiểu Thần gõ hai chữ "Không có", ấn nút gửi đi.

Thẩm Hẩu khẻ nhếch mép, quăng di động của hắn qua cho Nhan Hiểu Thần, "Giúp mình trả lời hết đi." Xong hắn vùi đầu tiếp tục chơi Ipad.

Nhan Hiểu Thần đang dùng chiếc điện thoại Nokia đời cũ, các chức năng như blog này nọ đều không có, điện thoại của Thẩm Hầu là Iphone, lại là đời mới nhất. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cầm đến điện thoại của hắn là hoàn toàn mù tịt, chẳng biết nhận cuộc gọi đến hay mở tin nhắn như thế nào, cũng chính Thẩm Hầu sau đó dạy cho cô cách dùng. Bây giờ mặt dù nói là biết, nhưng không phải là biết hết, cô dùng không quen, loay hoay, mò mẫm mãi mới trả lời được. Thẩm Hầu ngẩng đầu liếc nhìn, thấy cô lâu lâu khẻ nhíu mày, cẩn thận tỉ mỉ chiến đấu với cái Iphone, hắn khẻ mỉm cười, tiếp tục quay ra xem tin tức kinh tế tài chính.

Giáo sư Kinh tế đến, nhìn phòng học đầy sinh viên, cười nói: "Ngoại trừ mấy ngày thi, có vẻ hôm nay là đầy đủ nhất nhỉ?"

Cả lớp cười ồ lên, giáo sư nói: "Bây giờ các bạn có thể chưa tập trung đầy đủ, tôi sẽ giảng tiết đầu, tiết sau sẽ chừa ra nửa giờ phát bài."

Cả lớp cười xong, bắt đầu nghe giảng.

Tiết thứ nhất vừa kết thúc, trong giờ nghỉ giải lao, Nhan Hiểu Thần đi vệ sinh thì nghe được các bạn học bàn tán chuyện của cô với Thẩm Hầu.

"Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần lại quen nhau?"

"Mình có hỏi rồi, Thẩm Hầu nói là không có."

"Bọn họ cũng thật là lạ, nói yêu đương thì thấy chẳng có quan hệ gì, nói chia tay thì lại như là đang yêu đương."

"Chắc là Nhan Hiểu Thần muốn làm lành, nên mới bảo Thẩm Hầu đến giành chổ ngồi, cậu ta không nỡ từ chối đó mà."

"Chắc không phải chứ?"

"Sao không phải được? Nhan Hiểu Thần nhìn có vẻ thành thật, thực tế sinh hoạt cá nhân lung tung lắm, nghe nói cô ta hay ra ngoài đi với đàn ông, là cô ta chủ động theo đuổi Thẩm Hầu mà."

Nhan Hiểu Thần đẩy cửa toilet bước ra, rất bình tĩnh đi qua mấy cô nữ sinh kia. Bọn họ không nghĩ nhân vật chính đang ở bên trong, nên lúng túng ngậm miệng lại. Cả khoa hơn 200 người, ngoại trừ giờ học các môn bắt buộc, rất ít khi gặp nhau, Nhan Hiểu Thần chỉ thấy bọn họ quen quen, cũng chẳng biết tên. Trở lại phòng học, Thẩm Hầu đã ở chổ ngồi, đang cùng một nam sinh khác nói chuyện. Người này cũng là loại cá biệt, thường xuyên cúp tiết, nhìn cũng chẳng quen, Nhan Hiểu Thần dám chắc cậu ta cũng không biết tên cô, thậm chí còn nghĩ cô bên ngoài làm mấy chuyện xấu xa, ăn chơi lêu lỏng.

Nhan Hiểu Thần yên lặng ngồi xuống, trong đầu vẫn nghĩ đến lời nói của mấy nữ sinh kia. Nói cô sinh hoạt cá nhân lung tung, không phải là lần đầu tiên nghe được, từ năm thứ hai, cô đã ra quán Bar làm việc, bất quá cách nói của họ có khoa trương hơn một chút, cho rằng cô ở bên ngoài hay đi với trai. Nhưng mà nói cô chủ động theo đuổi Thẩm Hầu thì quả nhiên là lần đầu tiên nghe qua, thật ra cô và hắn học kỳ này mới quen nhau, mà thời gian quen nhau cùng lắm chỉ có hai tháng. Giáo sư bắt đầu giảng bài, Nhan Hiểu Thần lại không tập trung nghe giảng.

Thẩm Hầu lấy làm lạ, nhìn cô mấy lần, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Cậu không sao chứ? Sao không nghe giảng?" Cô muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy xung quanh có nhiều người đành lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi tin nhắn. Thẩm Hầu cũng hiểu ý cầm di động lên.

Nhan Hiểu Thần hỏi: "Cậu có nghĩ mình là loại người không biết xấu hổ đi theo đuổi cậu không?"

Thẩm Hầu vẻ mặt cười cười: "Không biết, nhưng mà sự thật là cậu đã thổ lộ trước, đương nhiên là người theo đuổi trước!"

Hắn đưa điện thoại cho Nhan Hiểu Thần xem, mục các tin nhắn cũ.

Người gửi: Nhan Hiểu Thần

Ngày gửi: 2 tháng 8, 5 giờ 28 phút

Nội dung: Mình thích cậu.

Nhan Hiểu Thần giật mình, cô hoàn toàn không nghĩ là Thẩm Hầu vẫn còn giữ tin nhắn đó. Hắn lướt lướt, bấm bấm một chút, ra ý bảo cô tiếp tục xem.

Người gửi: Nhan Hiểu Thần

Ngày gửi: 2 tháng 8, 5 giờ 53 phút

Nội dung: Xin lỗi cậu về tin nhắn vừa rồi! Mình chỉ muốn cho cậu biết thôi, không có ý gì khác, cũng không làm gì khác, cậu cũng không cần phải trả lời mình, có thể xem như mình chưa gửi gì hết!

Nhan Hiểu Thần cười khổ, cô còn nhớ rõ hôm đó do tâm trạng không kềm nén được, nhất thời xúc động viết ra cái tin nhắn thổ lộ kia, sau khi gửi, lại bỏ ra hơn hai mươi phút viết cái tin nhắn thứ hai để giải thích. Thẩm Hầu lúc đó không có bất kỳ hồi âm nào, mà quả thật cô cũng chỉ muốn cho hắn biết, không ôm hy vọng, cũng chẳng trông mong đạt kết quả. Đối với cô mà nói khi đã thổ lộ, giống như là núi lửa phun trào vậy, phun trào xong thì lập tức bình tĩnh, mọi chuyện lại quay về như trước, không có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng cô không nghĩ là đúng một tháng sau, vào một buổi tối, khi cô từ phòng tự học sắp về đến ký túc xá, thì Thẩm Hầu đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, nói rằng: "Làm bạn gái của mình nhé."

Giống như tự nhiên bị 5 triệu đồng đập vào mông vậy, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà là đau ê ẩm, cứ tưởng là mình nghe lầm. Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào Thẩm Hầu, im lặng không nói tiếng nào, khiến Thẩm Hầu mất hết kiên nhẫn, "Cậu có đồng ý hay không? Lên tiếng đi chứ!"

"Được!" Nhan Hiểu Thần đang không rõ chuyện gì xảy ra, lại lập tức đồng ý, kiểu như 5 triệu từ đâu bay đến mà không biết đối phó thế nào, chỉ biết phải giữ chặt, sợ nó bay mất. Hai người đồng ý trở thành "quan hệ thân mật", nhưng lại chẳng có một chút nào là "tâm tình thân mật", càng không tỏ ra vui vẻ gì. Thẩm Hầu trầm mặc, không biết nói thêm gì, Nhan Hiểu Thần cũng y như vậy, quả thật cũng chẳng biết nên nói cái gì.

Hai người đối mặt, ngơ ngác một lúc lâu.

Thẩm Hầu nói: "Cậu muốn nói gì sao?"

"Không có!"

"Vậy mình đi đây!"

Hắn đi rồi, Nhan Hiểu Thần lại như mộng du trở về ký túc xá, cô không biết hắn có bị chập dây thần kinh nào hay không, nhưng thật sự rất vui vẻ, hi vọng mấy ngày nữa hắn chập thêm vài sợi.

Nhan Hiểu Thần nhớ rất rõ ngày họ quen nhau là ngày 16 tháng 9, hắn đề nghị chia tay là ngày 28 tháng 10, sau chuyến du lịch nước ngoài 11 ngày với ba mẹ của hắn, trong khi cô đang bận tìm hiểu công việc tương lai, là vừa đúng một tháng. Thật ra, ngày hẹn hò nghiêm túc của bọn họ rất ít, dường như, chưa đợi Nhan Hiểu Thần có cảm giác gì, Thẩm Hầu đã phát hiện ra sai lầm, liền lập tức chia tay!

Nhan Hiểu Thần đột nhiên trở nên trầm mặc, trả điện thoại cho Thẩm Hầu, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.

Thẩm Hầu cứ tưởng Nhan Hiểu Thần nghĩ đến bản thân lúc gởi mấy tin nhắn kia sẽ nói gì đó, ít ra cũng phải có chút ngượng ngùng hay thẫn thờ hối tiếc, nhưng hắn không nghĩ là cô lại phản ứng như cái máy, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ tập trung nghe giảng và ghi chép. Hắn lẳng lặng nhìn cô một lát, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vô cái Ipad.

Giáo sư dặn dò xong bài tập thì kết thúc buổi học.

Đại học hiện giờ đều bảo vệ quyền riêng tư cá nhân, sẽ không công khai điểm, nên hai trợ giảng gọi tên, đi tới đi lui, đem bài thi phát tận tay sinh viên.

Nhan Hiểu Thần được 96 điểm, còn Thẩm Hầu thì chỉ có 48 điểm, hắn nhìn lướt qua đểm của mình cười rộ lên, "Được một nửa của cậu cơ đấy."

Nhan Hiểu Thần không biết có thể nói cái gì nữa, chỉ im lặng nhìn bài của mình

Thật ra, Thẩm Hầu hợp với mấy môn về tính toán hơn, ví dụ như đại số tuyến tính, vi phân hay tích phân đều làm rất tốt, lần nào cũng đạt bảy tám mươi điểm, miễn cưỡng xem như đứng thứ hạng giữa giữa so với toàn khoa, nhưng mà hắn lại căm ghét mấy môn phải học thuộc lòng, gặp phải môn pháp luật kinh tế toàn là ghi nhớ học thuộc kiểu này, đương nhiên sẽ thảm hại.

Bởi vì có rất nhiều sinh viên, nên phát xong bài thi mất hết hơn hai mươi phút, Giáo sư nói: "Sau khi xem qua bài thi rồi, nếu không có vấn đề các bạn có thể ra về, trước khi đi, đem nộp lại cho tôi, nhớ là úp bài xuống và để ngay phía trước bục giảng. Các thắc mắc về bài thi, các bạn có thể gặp riêng tôi tại văn phòng."

Các sinh viên từng tốp lên nộp bài rồi ra về.

Thẩm Hầu vừa dọn đồ đạc, vừa hỏi: "Buổi tối cậu phải đi làm thêm à?"

"Ừ."

"Cậu không định cân nhắc tìm việc làm sao? Muốn tìm được việc tốt phải chuẩn bị thật kỹ đó! Từ giờ trở đi, các công ty lớn sẽ đến trường thông báo tuyển dụng, rất nhiều buổi tuyên truyền thông báo sẽ diễn ra vào buổi tối."

Nhan Hiểu Thần quả thật quên mất điều này, trước đây cô nghĩ các buổi phỏng vấn đều diễn ra vào ban ngày, nên cô đi làm thêm buổi tối sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng hiện nay các công ty tạo điều kiện cho các sinh viên bận học ban ngày, không ít đại diện của họ tổ chức thông báo tuyển dụng vào buổi tối. Thẩm Hầu thấy biểu hiện Nhan Hiểu Thần như vậy, biết chắc là cô không nghĩ đến việc này, hắn lấy trong túi ra một xấp tài liệu, đưa cho cô.

Nhan Hiểu Thần nhìn lướt qua, là thông tin các buổi thông báo tuyển dụng sắp tới, tên công ty, thời gian, địa điểm tổ chức, tất cả được ghi chú rất rõ ràng, chi tiết. Những thông tin này thường được thông báo trên trang mạng của trường, nhưng mà chúng xuất hiện rải rác, thường bị các thông báo quan trọng khác thu hút hết sự chú ý, sẽ không đầy đủ và chi tiết như trên xấp tài liệu này.

Nhan Hiểu Thần như nhặt được bảo bối, vội cười nói: "Cảm ơn!, Cảm ơn!"

Thẩm Hầu có chút không được tự nhiên: "Có gì mà phải cảm ơn? Không phải mình làm đâu, là một người trong nhóm của bạn mình làm, mình thuận tay lấy một bản."

Nhan Hiểu Thần nói: "Mình vẫn muốn cảm ơn! Không phải nhờ cậu, mình cũng không được người ta vất vả chuẩn bị tài liệu cho đâu!

Thẩm Hầu ném bài thi của mình cho Nhan Hiểu Thần: "Cậu nhiều lời quá!"

Nhan Hiểu Thần cầm bài thi của cả hai chen chân lên bục giảng nộp bài.

Ra khỏi phòng học, Thẩm Hầu hỏi Nhan Hiểu Thần: "Cậu định tự học ở đâu?"

Nhan Hiểu Thần xem thời gian, đã nhanh đến 5 giờ rồi, 6 giờ cô phải đi làm. Trước kia vì tiết kiệm thời gian, cô sẽ vừa đọc sách, vừa tùy tiện ăn một chút bánh mì, nhưng hôm nay cũng không biết vì sao, đột nhiên lại hỏi: "Cậu có chuyện gì à? Nếu không có gì thì cùng đi ăn với mình một chút đi!"

"Mình có hẹn với Trương Hữu An cùng đi ăn rồi."

Trương Hữu An chính là nam sinh cùng nói chuyện phiếm với Thẩm Hầu lúc nghỉ giải lao.

Nhan Hiểu Thần cười nói: "Vậy mình đi đây, hẹn gặp sau!"

Nhan Hiểu Thần như thường ngày đi đến phòng tự học, nhưng hôm nay cô không đọc sách mà lấy tài liệu của Thẩm Hầu ra, cẩn thận nghiên cứu thật kỹ.

Nhan Hiểu Thần vừa gặm bánh mỳ, vừa xem những công ty nào tuyển dụng trùng với thời gian đi làm thêm của cô. Nếu những công ty tốt muốn tuyển dụng tổ chức đúng với ngày đi làm, thì cô sẽ nghĩ cách đổi lại thời gian làm thêm. Nếu những công ty tổ chức không quan trọng lắm, thì trước hết cô sẽ không tham gia, mà sẽ nhờ bạn cùng phòng lấy giúp một phần thông tin buổi tuyên truyền, dựa theo đó mà nộp sơ yếu lý lịch.

Mười phút nữa đến 6 giờ rưỡi, Nhan Hiểu Thần đã đến quán Bar Lam Nguyệt.

William và Mary tò mò hỏi Nhan Hiểu Thần, "Em và Heidsieck 1907 định khi nào dùng cơm với nhau?"

Mọi người tập trung lắng nghe.

Nhan Hiểu Thần nói: "Bọn em đã ăn xong rồi."

*****

Ai cũng kinh ngạc nhìn Nhan Hiểu Thần, Apple như muốn hỏi cái gì đó, Nhan Hiểu Thần vội vàng nói: "Dù sao thì em nói được sẽ làm được! Đừng hỏi em nữa, chuyện khác mọi người cứ đi hỏi trực tiếp Heidsieck 1907, coi như có cơ hội cho mọi người nói chuyện với anh ta." April và Yoyo mắt sáng lên, đều không nói gì thêm. Apple thì than thở: "Ai biết có gặp được anh ta hay không? Đêm qua không có đến, chắc bị cô dọa cho chạy rồi!"

Không biết có phải cái miệng quạ của Apple linh nghiệm hay không, tối hôm nay Heidsieck 1907 lại không xuất hiện. Yoyo ngược lại không có phản ứng gì, vội vàng chuyển sang quan tâm mấy người đàn ông khác, April thì lại có chút mất hứng, còn Apple thì cứ quanh co lòng vòng, không ngừng châm chọc Nhan Hiểu Thần.

Nhan Hiểu Thần biết mấy cô gái này không thích cô, nhưng họ không phải là người trả lương cho cô, càng không giúp cô tìm việc làm, cho nên cô đối với họ càng bất mãn, thật sự chẳng có hứng thú quan tâm, không có việc gì thì hạn chế nói chuyện.

Bận rộn suốt cuối cùng đã đến cuối tuần.

Trình Trí Viễn xuất hiện lần nữa tại quán Lam Nguyệt, hôm nay anh ta đi cùng với một người bạn, bởi vì họ đến sớm, nên khách trong quán không nhiều lắm. Yoyo cùng các cô gái tiến đến chào hỏi, Trình Trí Viễn cười chào lại, chủ động nói: "Olivia hôm nay có đi làm không?" Quán Lam Nguyệt vì muốn giữ khách quen, do đó tránh cho người phục vụ giành khách hàng, có một quy định bất thành văn là, không phải phục vụ chọn khách hàng mà là khách hàng chọn phục vụ. Giống như hiện tại, Trình Trí Viễn chủ động nhắc tới Nhan Hiểu Thần, còn gọi đích danh tên cô, chứng tỏ có ấn tượng rất tốt với cô, cũng có nghĩa là, anh ta là khách hàng của Nhan Hiểu Thần.

Yoyo dẫn Trình Trí Viễn đến bàn số 9, vừa thắp đèn cầy, vừa nói: "Olivia hôm nay có đi làm ạ."

Không giống như ngày thường, đáng lý ra cô ta nên nói là "Tôi sẽ gọi cô ấy lại đây.", thay vào đó, cô ta lấy menu đặt lên bàn trước mặt Trình Trí Viễn và người đàn ông khác, chẳng nói một lời.

Trình Trí Viễn tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không mở menu rượu, mà quan sát một vòng quán Bar, cười nói: "Sao tôi không thấy cô ấy?"

Yoyo tươi cười có chút gằng giọng, "Cô ấy đang bận, anh muốn uống gì?"

Chị Từ thu ngân đột nhiên lớn tiếng gọi: "Olivia, có khách tìm em, nhanh tay nhanh chân lên!" Chị Từ năm nay đã xấp xỉ 40 tuổi, nắm mọi quyền hành về tài chính của quán Bar, là tâm phúc của ông chủ, bình thường chị ta rất ít nói chuyện, mặc kệ cho bọn bồi bàn tự do ầm ĩ, nhưng một khi chị đã lên tiếng liền giống như đại diện cho ông chủ vậy, bọn họ không ít thì nhiều cũng phải nể mặt. Nhìn bề ngoài, chị Từ có vẻ như trách cứ Nhan Hiểu Thần chậm chạp lề mề không chào hỏi phục vụ khách, nhưng thực chất là nhắc nhở bọn họ nhớ rằng quy định chính là quy định, bất kỳ kẻ nào cũng không được vi phạm. Yoyo cười mếu nói: "Olivia lập tức tới ngay.", rồi vội vàng rời khỏi.

Nhan Hiểu Thần đang bận rộn với mấy cái chén cái dĩa vội vàng bỏ xuống, đứng lên, đi ra từ góc quán, cung kính chào hỏi: "Trình tiên sinh, chào buổi tối! Anh muốn dùng gì?"

Trình Trí Viễn nhướn mày liếc mắt nhìn cô, cười nói: "Tôi như cũ, Nhan tiều thư."

Quả nhiên là không thua lấy một câu, Nhan Hiểu Thần thầm rủa "Đồ nhỏ mọn!", miệng lại rất là lễ phép: "Black Label, có đá ạ?"

"Đúng vậy."

Nhan Hiểu Thần quay sang người bên cạnh, "Xin hỏi anh muốn uống gì?"

Anh ta xem qua menu, nhìn Trình Trí Viễn nói: "Hay là lấy một chai Blue Label (2. 2) nhỉ?"

(2. 2) Blue Label: một loại rượu

Nhan Hiểu Thần mắt sáng lên, Bar Lam Nguyệt là quán hạng trung bình, Blue Label là rượu quí nhất và mắc nhất ở đây, nếu có thể bán ra một chai, lại có thể mời được khách hàng làm hội viên, khẳng định sẽ có tiền thưởng kha khá.

Trình Trí Viễn nói: "Cậu không phải đang có vụ án lớn à?"

"Uống không hết thì gửi lại, dù sao cậu cũng hay đến đây mà."

Nhan Hiểu Thần vội nói: "Gửi rượu rất tiện lợi ạ, chỉ cần điền một phiếu đăng ký gia nhập làm thành viên của quán là được gửi lại, rất đơn giản chỉ mất một phút thôi, hội viên còn thường xuyên được chiết khấu và được tặng quà.

Trình Trí Viễn nói với Nhan Hiểu Thần: "Vậy lấy cho bọn tôi một chai Blue Label."

Nhan Hiểu Thần vui sướng ghi vào order, chạy đến quầy bar, đưa nó cho chị Từ, "Cho em một phiếu đăng ký hội viên."

Chị Từ cười híp mắt, vừa đánh dấu vào order, vừa hỏi: "Em có bạn trai hả?"

Nhan Hiểu Thần bị hỏi đâm ra có chút bối rối: "Không có ạ."

Chị Từ đưa phiếu đăng ký hội viên cho cô: "Em còn nhỏ tuổi, đừng có gấp, từ từ mà chọn, nhất định phải xem xét cẩn thận, không được sai lầm, nếu chọn được rồi cũng không được buông bỏ! Khi nào em bằng tuổi chị, sẽ biết là gặp được một người đàn ông tốt khó khăn thế nào!" Chị Từ ngó qua Trình Trí Viễn, "Chị thấy người này đích thực là đàn ông tốt!"

Nhan Hiểu Thần rốt cuộc không biết Chị Từ nghĩ tới đâu nữa, buồn bực nói: "Chị suy nghĩ nhiều rồi! Không phải là vì em đâu, rượu là do bạn của anh ta yêu cầu mà!"

Chị Từ cười nói: Thời gian sẽ chứng minh tất cả thôi, chị thấy qua nhiều đàn ông rồi, không nhìn lầm đâu!" Vậy mà chị vẫn còn độc thân cơ đấy! Nhan Hiểu Thần làm mặt quỷ với chị Từ, đi đến quầy lấy rượu.

William chọn một chai đưa cho Nhan Hiểu Thần, cô theo thường lệ mang ra cho khách xem qua trước, chờ họ xem xong mới bắt đầu khui.

Trình Trí Viễn và anh bạn kia phối hợp điền đầy đủ thông tin vào phiếu đăng kí hội viên, nhận được một con dấu hình mặt trăng lưỡi liềm màu xanh trên thẻ hội viên.

Trong lúc bọn họ uống rượu thì Nhan Hiểu Thần vội vàng tiếp đón những khách hàng khác, không quá chú ý đến họ nữa. Apple thì nhân lúc mang nước đến bàn, hỏi Trình Trí Viễn rốt cục là Nhan Hiểu Thần mời anh ta đến nơi nào ăn cơm, không biết bọn họ nói gì nhưng khẳng định là Trình Trí Viễn không nói ra sự thật, dần dần Apple và các cô gái khác đâm nản, không hỏi thêm gì nữa. Trình Trí Viễn và người bạn ngồi hơn một tiếng, uống gần hết nửa chai rượu.

Lúc về, Trình Trí Viễn cho Nhan Hiểu Thần 20 đồng tiền boa, anh bạn của anh ta thì cho cô đến 50 đồng. Nhan Hiểu Thần sung sướng ra mặt, cố ý chạy đến chổ chị Từ, dạo qua trước mặt chị, đem hai khoản tiền boa cho chị xem, "Chị thấy không? Bạn anh ta cho em đến 50 đồng, nhiều hơn anh ta nhé! Em nói chị hiểu lầm rồi mà chị không tin em!" Chị Từ đang bận rộn, cười phất phất tay, "Đừng có gấp, cứ từ từ chờ xem!"

Nhan Hiểu Thần sờ sờ tiền trong túi, vui sướng hài lòng tính toán, nếu cuối tuần này được thưởng nhiều, rốt cuộc có thể đi mua quần áo mới rồi. Yoyo và Apple làm mặt lạnh với cô, nói ra câu nào là đâm thọt, xiên xỏ câu đó. Nhan Hiểu Thần tuy keo kiệt tham tiền, nhưng lại là người rất rộng lượng, cứ mặc kệ bọn họ, tự an ủi mình, đợi khi nào tìm được việc làm thì những ngày tháng bực bội như thế này sẽ không còn nữa.

Chỉ qua một đêm, khuôn viên trường đại học đầy ắp các áp phích, băng rôn của các công ty lớn thông báo tuyên truyền tuyển dụng công việc. Nhan Hiểu Thần và các chị em cùng phòng đến buổi tuyên truyền của công ty Unilever, có thể dùng bốn từ "biển người tấp nập" để hình dung sân trường lúc này, nhiều người chen chân đứng đợi, lâu lâu lại nghe thông báo từ loa truyền xuống, mặc dù đang là mùa đông, nhưng bọn Nhan Hiểu Thần ai nấy đều đổ mồ hôi.

Lúc đi, bốn người nói nói cười cười, vui vẻ hớn hở, lúc về, ai cũng đều buồn bã, trầm mặc. Tương lai phía trước quả thật rất mù mịt, giờ phút này mọi thứ đều trở thành áp lực.

Ngụy Đồng hỏi: "Trường chúng ta có tỷ lệ tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp là bao nhiêu nhỉ? Hy vọng là 100%." Ngô Thiến Thiến nói: "Muốn tìm được một công việc thì không khó, lương một hai chục ngàn đồng cũng là công việc, mà một hai ngàn đồng cũng là công việc, mình nghe một đồng hương nói, nếu mức lương thấp hơn 6000, cuộc sống sẽ rất vất vả, có lúc đau bụng muốn chết luôn mà không dám kêu xe đi khám, nói gì đến việc thuê nhà, mua xe, khỏi phải mơ!

Mọi người im lặng không nói gì, Ngô Thiến Thiến đột nhiên nói: "Mình muốn lấy chồng giàu!"

Ngụy Đồng nói: "Mình muốn lấy hoàng tử! Hoàng tử hói đầu cũng lấy luôn!"

Câu nói của Ngụy Đồng là có liên quan đến một chuyện trước đây, lúc hoàng tử Anh Quốc William kết hôn, giới truyền thông đưa tin khắp nơi, Lưu Hân Huy cùng Ngô Thiến Thiến đã cảm khái: "Ôi, đối với tất cả các cô bé lọ lem mà nói, trên đời này đã mất đi một hoàng tử tốt!" Ngụy đồng kinh thường nói: "Hoàng từ hói đầu, có cho cũng không thèm!"

Xưa nay vốn luôn đối lập, vậy mà Lưu Hân Huy lại khoa trương ôm lấy Ngụy Đồng, giả bộ dụi dụi đôi mắt chẳng có một giọt nước mắt nào, nức nở nói: "Chị cả, mình thật quá thất vọng, không ngờ cậu lại đi hạ yêu cầu của cậu xuống thấp như vậy!" Bốn người không nhịn được, cười hi hi ha ha, bầu không khí dể chịu đi một chút.

Nhan Hiểu Thần hỏi: "Mình định cuối tuần này đi mua đồ mới để dành phỏng vấn xin việc, có ai muốn đi với mình không?" Lưu Hân Huy kinh ngạc nói: "Sao đến giờ cậu mới đi mua? Lúc nghỉ hè, mẹ mình đã mua cho mình rồi, mẹ cậu không mua cho cậu à?"

Ngô Thiến Thiến nói: "Nhân lúc có đợt giảm giá, mình đi dạo trung tâm mua sắm đã tiện thể mua rồi."

Ngụy Đồng nói: "Chị họ của mình có hai bộ mặc không vừa liền quăng qua cho mình, nên tạm thời không cần mua."

"Ừ, mình đi một mình vậy!"

Học đại học ba năm, Nhan Hiểu Thần đã dùng quá nhiều thời gian để đi làm thêm, mỗi một khoản tiền đều tính toán chi dùng, có hoạt động gì phải tiêu tiền cô đều cố gắng không tham gia, cho dù chỉ là ra ngoài dạo chơi thôi, cô cũng không muốn đi, thử hỏi có nơi nào mà không dùng đến tiền? Lúc đầu, có người còn gọi cô đi cùng, dần dà, ai cũng có bạn của mình, cho nên chẳng ai tìm cô nữa. Nhan Hiểu Thần ở trong lớp giống như ngươi vô hình vậy, mọi người đối với cô không có ấn tượng gì, cô đối với mọi người cũng chẳng thân quen, chỉ có những người bạn cùng phòng ba năm sống chung đối với Nhan Hiểu Thần mới là thân nhất, nhưng bọn họ cũng có khoảng cách nhất định, những dịp đại loại như đi dạo, ăn cơm, tiêu tiền tuyệt nhiên sẽ không tìm đến cô.

Ba năm sống tại thành phố Thượng Hải, Nhan Hiểu Thần còn chưa có dịp đi đến trung tâm mua sắm, lần đầu tiên đi mua mà còn phải mua đồ rất quan trọng, cô muốn đầu tư một bộ có chất lượng thật tốt, nhưng hoàn toàn chẳng biết nên mua ở đâu.

Đang mò mẫm tra cứu trên mạng tìm chổ mua đồ tốt thì di động rung lên vài cái.

Là tin nhắn của Thẩm Hầu: "Cậu đang ở đâu vậy?"

"Mình ở phòng vi tính, còn cậu?"

"Bài tập pháp luật kinh tế mình không có thời gian làm, cậu giúp mình nhé?"

"Được."

"Cảm ơn cậu, sẽ mời cậu ăn cơm sau."

Nhan Hiểu Thần ngẫm nghĩ, rồi nhắn lại: "Mình muốn có đề nghị khác, được không?

"Cậu nói đi!"

"Mình muốn mua một bộ quần áo mới để đi phỏng vấn, cậu có thể đi mua với mình không?"

"Được thôi! Khi nào thì đi? Đừng đi cuối tuần, đông người lắm."

"Ngày mai hai chúng ta đều không có tiết, ngày mai đi nhé?"

"Được."

"Mình định mua trong vòng 500 đồng thôi, tìm chổ nào rẻ rẻ ấy."

"Cậu cả ngày vội vàng cực khổ kiếm tiền, tiền đi đâu hết rồi?"

Nhan Hiểu Thần không biết trả lời thế nào, ngẩn người nhìn màn hình vi tính, chần chừ chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Hầu.

Một lát sau, Thẩm hầu nhắn thêm một tin nữa: "Nhà cậu gặp chuyện gì khó khăn à?"

Nhan Hiểu Thần lập tức hồi âm: "Không có."

"Thôi, mình không hỏi nữa. Ngày mai mười giờ mình đến tìm cậu."

Buổi sáng, đúng 9 giờ 45, Nhan Hiểu Thần nhắn tin cho Thẩm Hầu: "Cậu đang ở đâu vậy? Mình đến đó nhé?"

Thẩm Hầu gọi điện trực tiếp cho cô, "Mình đang trên đường, có chút kẹt xe."

"Cậu không ở trường học à?"

"Mấy ngày nay mình ở ngoài trường. Nửa tiếng nữa, cậu đến cổng phía Nam đợi mình."

Nhan Hiểu Thần làm thêm bài tập một lúc, xem chừng gần đến giờ hẹn thì vội vàng rời khỏi ký túc xá.

*****

Đến cổng phía Nam, nhìn một vòng xung quanh, không thấy Thẩm Hầu đâu, Nhan Hiểu Thần đang định nhắn tin cho hắn thì một chiếc xe chạy tới trước mặt cô, cửa kính xe trượt xuống, Thẩm Hầu ngồi trên xe, nhìn cô ngoắc ngoắc, "Lên xe." Nhan Hiểu Thần ngẩn ngơ nhìn hắn.

Hắn thò người ra, kéo gọng kính mát trễ xuống mặt, liếc nhìn Nhan Hiểu Thần: "Sao vậy? Còn muốn mình xuống xe, thân chinh đến mở cửa mời cậu lên à?"

"Không phải." Nhan Hiểu Thần vội vội vàng vàng lên xe, "Mình tưởng cậu đi xe buýt tới đây, xe này ở đâu ra vậy?" Cô và Thẩm Hầu là cùng quê ở tỉnh, không phải dân Thượng Hải, không thể nào mua xe ở đây được.

Thẩm Hầu vừa đánh tay lái quay đầu xe, vừa nói: "Mình mượn của bạn."

Nhan Hiểu Thần nhìn người đi đường qua cửa xe, nhẹ giọng nói: "Không chừng ngày mai sẽ có người nói Nhan Hiểu Thần tiếp cận với đàn ông có tiền"

Thẩm Hầu cười nhạo, "Cậu cũng đi để ý mấy lời nói đó à?"

Thái độ của hắn đột nhiên làm cho Nhan Hiểu Thần có chút dũng khí, hỏi hắn một câu mà từ lâu đã rất muốn hỏi, "Vậy cậu nghĩ lời vừa rồi có đúng không?"

"Bạn học bàn tán sau lưng cậu à?"

"Đúng vậy."

"Mình có chính kiến riêng, làm sao tin lời của họ được?"

"Ý của cậu là cậu tin tưởng chính mình đến vậy à? Cậu nghĩ mình là loại người gì?"

"Là sinh viên giỏi."

Nhan Hiểu Thần có chút thất vọng, rốt cuộc không biết chính mình muốn nghe được cái gì nữa.

Thẩm Hầu hỏi: "Vậy cậu nghĩ mình là người thế nào?"

"Mình không biết."

"Không biết mà nói thích mình? Rốt cuộc cậu có hiểu cái gì gọi là yêu thích không vậy?"

Nhan Hiểu Thần lập tức vừa ngượng vừa ấm ức, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng. Tuy rằng cô đã thổ lộ với hắn, nhưng mà lúc đó là tin nhắn, là qua cái màn hình điện thoại, không phải là người thật việc thật ngồi đây!

Thẩm Hầu liếc mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, có vẻ như hắn không nghĩ là tới tuổi này rồi, còn có người xấu hổ đến lỗ tai cũng đỏ bừng, hơn nữa, lại là người mà từ trước tới giờ làm cho hắn luôn hình dung ra một người máy không có cảm xúc có tên Nhan Hiểu Thần.

Hắn sửng sốt một chút, nhe răng vui sướng cười rộ lên, cực kỳ vui vẻ tiếp tục hỏi "Cậu thích mình ở điểm nào?"

Nhan Hiểu Thần quả thực muốn tìm cái gì đó thật to che cái mặt lại, "Cậu có thể đừng bàn đến vấn đề này nữa, được không vậy?"

"Không thể! Mau chóng trả lời mình! Cậu thích mình ở điểm nào?"

Nhan Hiểu Thần ấp úng nói: "Mình thật sự không biết, dù sao chính là cậu rất tốt, cậu nói chuyện làm việc, đều rất tốt!"

Thẩm Hầu có chút nóng bừng mặt, tim đập nhanh, nhưng tư thái vẫn rất tùy tiện, giọng nói vẫn rất lưu manh, "Vậy cậu thích mình từ khi nào? Lúc nào thì cảm thấy mình tốt?"

Nhan Hiểu Thần sửng sốt, dường như cô nhớ ra gì đó, mặt không còn đỏ nữa, mím chặt môi, quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Hầu nhận thấy nét mặt Nhan Hiểu Thần cũng đã thay đổi, hắn không còn tươi cười nữa, sắc bén hỏi lại: "Miệng thì nói thích, vậy mà chính cậu còn không biết ngoài "rất tốt" ra, còn điểm gì nữa?"

Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn dòng người và xe cộ như nước chảy không ngừng, chậm rãi nói: "Mình không biết, khả năng của mình chỉ có bấy nhiêu thôi, chỉ biết đối với cậu thật tốt."

Suốt quảng đường còn lại, Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần không nói chuyện nữa, hắm im lặng tập trung lái xe. Đến trung tâm mua sắm, Thẩm Hầu trực tiếp dẫn Nhan Hiểu Thần đến khu bán đồ dành cho công chức để tìm một bộ cho cô, Nhan Hiểu Thần vừa đi vừa nhìn ngắm khu mua sắm rộng lớn, có chút hoa mắt, không biết chọn từ đâu.

Thẩm Hầu nói: "Cậu không đặc biệt thích nhãn hiệu nào à? Nếu không để mình chọn giúp cậu."

Nghe được hắn giúp cô chọn lựa, Nhan Hiểu Thần như trút được gánh nặng, "Không có, cậu quyết định dùm mình đi!"

Vì đi vào buổi sáng, trong giờ làm việc, nên trung tâm mua sắm rất ít người, Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần đi đến một cửa hàng, hai nhân viên bán hàng chạy ra nhiệt tình chào đón, mời họ tự nhiên xem qua.

Thẩm Hầu chọn một bộ quần áo, bảo Nhan Hiểu Thần mặc thử. Cô chưa nhìn qua kiểu dáng đã ngó đến thẻ giá, là 999 đồng, cô nhìn Thẩm Hầu thì thầm nói: "Không được, giá siêu cao!"

Nhân viên bán hàng đi tới, tươi cười niềm nở nói: "Nếu các bạn thích, có thể mặc thử, tất cả hàng hóa đang giảm giá 50%, đến cuối tháng có đợt giảm giá đặc biệt nữa, tổng cộng là giảm giá hai lần."

Nhan Hiểu Thần nghe qua, yên tâm phần nào, khách sáo nói: "Tôi muốn thử bộ này."

Nhân viên bán hàng chọn cho Nhan Hiểu Thần một chiếc áo sơ mi thật hợp, rồi dẫn cô đến phòng thử đồ.

Sau khi mặc xong, cô đi ra ngoài, là một bộ Tây phục tiêu chuẩn, vô cùng kín đáo, nhìn rất chuyên nghiệp. Nhan Hiểu Thần nghĩ sẽ cho Thẩm Hầu xem qua, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng hắn, trực tiếp đi tới trước gương.

Nhân viên bán hàng đi đến giúp cô sửa sang lại quần áo, khen ngợi nói: "Rất đẹp, rất vừa với bạn."

Bộ Tây phục này khéo thu gọn phần eo, nhìn rất vừa mắt, có lẽ thợ may là một người rất tinh tường tỉ mỉ, Nhan Hiểu Thần bản thân cũng cảm thấy rất thích.

Cô quay sang hỏi Thẩm Hầu: "Cậu thấy thế nào?"

Hắn nhìn cô từ đầu đến chân một lúc, chưa trả lời thế nào, đã đưa thêm cho cô hai bộ khác, "Thử thêm hai bộ này nữa xem sao."

Nhan Hiểu Thần đang thử quần áo, thì có một chị gái tóc dài khoảng 25-26 tuổi đi đến, nhìn cô vài lần, cầm một bộ cô đang thử lên, xem qua thẻ giá. Một nhân viên thì đang tiếp điện thoại, một nhân viên khác thì đang cúi đầu chỉnh trang lại y phục cho Nhan Hiểu Thần nên nhất thời không ai tiếp đón chị ta, Nhan Hiểu Thần cười nói: "Đang giảm giá đó chị."

Chị ta lập tức cười, "Thật sao?"

Nhan Hiểu Thần chỉ chỉ nhân viên bán hàng, cô ta đứng lên nhìn thấy vị khách kia, giống như có một chút choáng váng, trong lúc nhất thời không nói chuyện, ngẩn ngơ đứng nhìn.

Thẩm Hầu ho khan một tiếng, cô ta liền nói: "Đúng, đang giảm giá tất cả."

Chị gái tóc dài kia lập tức đi chọn quần áo, vừa lấy đồ, vừa lấy điện thoại di động ra, gọi cho bạn bè.

"Lần trước mày thích một bộ quần áo phải không? Đang giảm giá đấy! Giảm giá hết, nhanh đến mua đi...Cái gì? Không tin là đang giảm giá à? Tao đang ở đó đây này...Đúng rồi, ngay tại đó luôn! Phải! Phải! Mày mau mau gửi tin nhắn cho mấy đứa khác biết đi, kêu tụi nó nhanh qua đây mua, hết bây giờ đó!"

Cô nhân viên bán hàng mặt biến sắc, Nhan Hiểu Thần hỏi: "Cô không sao chứ?"

Cô ta miễn cưỡng trả lời, "Không có gì, tôi hay bị tuột huyết áp, có chút choáng váng. Cô chọn được bộ nào rồi?" Tổng cộng Nhan Hiểu Thần thử hết bốn bộ, ưng ý nhất bộ thứ ba, đó cũng là bộ được giảm giá đặc biệt, giảm đến 4 lần so với giá ban đầu.

Cô nói với Thẩm Hầu: "Bộ này được không?"

Thẩm Hầu nói: "Được."

Lúc tính tiền Nhan Hiểu Thần đem áo sơ mi trả lại, "Tôi không cần sơ mi."

Nhân viên bán hàng vừa đem sơ mi đi đến giá treo thì nhận được chuông báo có tin nhắn, cô ta xem qua một lúc, cười quay đầu lại, nói với Nhan Hiểu Thần: "Áo sơ mi này bạn mặc rất hợp, thật sự không cần sao? Áo này cũng được giảm giá đặc biệt đấy, giảm gấp đôi!" Cô ta đánh máy tính, "Là giảm còn 39 đồng."

Nhan Hiểu Thần có chút do dự, chi tiêu quá 30 đồng rồi, nhưng hôm nay nhờ Thẩm Hầu mà tiết kiệm được tiền đi lại, chắc không đến nỗi nào.

Vẫn còn phân vân, Nhan Hiểu Thần quay lại hỏi Thẩm Hầu, "Cậu cảm thấy thế nào? Mình có cần cái áo sơ mi đó không?"

Thẩm Hầu đang cắm cúi chơi điện thoại, trả lời qua loa: "Mình không phải tủ đồ của cậu! Tự cậu quyết định đi!"

Cô nhân viên bán hàng thuyết phục Nhan Hiểu Thần, "Bạn xem, cái áo này chất liệu rất tốt, giá cả lại rất phải chăng, bạn mua đi!"

Nhan Hiểu Thần nghĩ bỏ qua thì thật uổng nên vội nói: "Vậy tôi lấy!"

Chị gái tóc dài ôm một đống quần áo đi ra từ phòng thử đồ, vui vẻ hớn hở nói với Nhan Hiểu Thần: "Giá rất là hời, sao em không mua thêm vài bộ?"

Nhan Hiểu Thần nói: "Hiện tại em chỉ cần một bộ."

Từ trong cửa hàng, nhân viên bán hàng đem túi đồ đã xếp gọn cẩn thận đưa cho Nhan Hiểu Thần, cô cầm lấy túi đồ, cùng Thẩm Hầu đi ra đến cửa thì gặp 3 người bạn của chị gái tóc dài vừa chạy tới, nhân viên bán hàng nói: "Hoan nghênh quý khách!", Nhan Hiểu Thần cảm thấy biểu hiện của cô ta rất kỳ lạ, mặt mếu như muốn khóc vậy.

Thẩm Hầu nói với Nhan Hiểu Thần: "Cậu có muốn đi xem thêm một chút không?"

"Không cần đâu."

Hắn lấy xe, đưa Nhan Hiểu Thần về trường học.

Nhan Hiểu Thần nói: "Hôm nay rất cảm ơn cậu!"

Thẩm Hầu đang muốn nói chuyện thì di động vang lên, hắn nhìn thoáng qua, không muốn bắt máy, nhưng mà nó cứ vang lên không ngừng, cuối cùng hắn cũng bắt lên nghe. Thẩm Hầu không nói tiếng nào, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, càng về sau, hắn hết kiên nhẫn mới lên tiếng: "Được rồi, được rồi! Bao nhiêu cũng được, tính hết cho tôi đi!"

Thẩm Hầu cúp điện thoại, nói với Nhan Hiểu Thần: "Hai người bạn của mình tranh cãi chuyện tiền bạc, mình cũng bị kéo vào."

"Có nghiêm trọng lắm không?"

Thẩm Hầu cười lắc đầu: "Không có gì! Chỉ là giúp họ hòa hoãn thôi mà."

Nhan Hiểu Thần thấy hắn không lo lắng gì, nên cũng không tiện hỏi nhiều.

Trở lại trường thì đã hơn một giờ chiều, căng tin chẳng còn gì để ăn, ký túc xá đúng lúc lại không có ai ở nhà, chỉ cần kiếm cớ nói với dì gác cổng vài câu vậy là nam sinh có thể đi vào ký túc xá nữ.

Nhan Hiểu Thần dẫn Thẩm Hầu vào ký túc xá, "Mình nấu mì cho cậu ăn!"

"Được."

Ngụy đồng có một cái nồi nấu điện nhỏ, bình thường mọi người trong phòng hay dùng nó để nấu mì, bây giờ trời đã trở lạnh, trong phòng bọn họ còn trữ lại mấy quả trứng gà với một ít rau xanh.

Nhan Hiểu Thần lấy ra một gói mì, đánh một quả trứng, thêm một ít rau xanh, vậy là có một tô mì ngon lành bốc khói nghi ngút sau khi được lấy ra từ nồi điện.

Thẩm Hầu nếm một ngụm, "Thật là, con gái bọn cậu đúng là biết hành hạ, nhưng mà con trai bọn mình tự nguyện cho hành." Bởi vì bếp điện hơi nhỏ, nên mỗi lần chỉ nấu được một gói mì, sau khi nấu cho Thẩm Hầu xong cô mới quay ra nấu cho mình, hắn vẫn chưa chịu ăn mà lại ngồi chờ. Nhan Hiểu Thần hỏi: "Sao cậu không ăn đi? Mì ăn liền để nguội ăn không ngon."

"Mình chờ cậu ăn cùng luôn."

Chỉ là một câu nói bình thường thôi nhưng Nhan Hiểu Thần lại cảm thấy trong lòng có cái gì đó cồn cào, tay nhất thời thiếu chính xác, gõ trứng mãi mà không vỡ.

Thẩm Hầu cười ha ha: "Cậu lại đỏ mặt! Ba năm học cùng với cậu, mình lần đầu phát hiện thì ra cậu dể đỏ mặt như vậy."

Nhan Hiểu Thần tự giễu, "Tự mình cũng vừa phát hiện ra hôm nay thôi."

Hai người ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào nồi nấu điện, chờ mì chín. Trong không khí tràn ngập hương vị mì ăn liền, có một chút gì đó ấm áp. Nhan Hiểu Thần hơi sửng sốt, bao lâu rồi cô không có lại loại cảm giác này? Nếu tính kỹ, cùng lắm chỉ mới hơn ba năm, nhưng cô lại cảm thấy đã lâu lắm rồi, như cả một đời vậy.

"Mì chín rồi kìa." Thẩm Hầm nhắc nhở Nhan Hiểu Thần.

Nhan Hiểu Thần loay hoay tắt điện, cười nói: "Được rồi! Ăn thôi!"

*****

Ăn xong mì, Nhan Hiểu Thần đi rửa nồi và bát, Thẩm Hầu đến chổ bàn học của cô, xem qua kệ sách. Nhan Hiểu Thần gọt táo và chuối, bày lên khay có nắp đậy, mang ra cho hắn.

Thẩm Hầu tùy tiện lấy ra một quyển sách trong góc kệ, là cuốn "Đối diện với nỗi sợ hãi" của Lý Mạn, "Cậu đọc sách tâm lý à?"

"Xem qua cho biết thôi."

Hắn nhét quyển sách trở lại, "Sách này có thể dạy người ta đối diện sợ hãi được sao?"

"Không thể."

Thẩm Hầu ăn mấy miếng chuối, đột nhiên hỏi: "Cậu sợ hãi cái gì?"

Nhan Hiểu Thần có chút sững sốt, cô phát hiện ra hắn cố tình làm cho cô không chú tâm mà để lộ ra vấn đề của mình, nếu như không sợ hãi thì làm sao biết bộ sách đó không thể giải quyết nỗi sợ hãi?

Nhan Hiểu Thần cười nói: "Được! Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ bàn đến việc giúp cậu ôn thi môn Pháp luật kinh tế nhé, mình đảm bảo cậu sẽ được 90 điểm."

Thẩm Hầu biết cô lảng tránh vấn đề, cũng không hỏi nữa, cười nói: "Đáng tiếc người đó không phải là cậu, không phải dạng thông minh tài giỏi!"

Nhan Hiểu Thần hỏi: "Nghe nói cậu muốn thi IELTS? Cậu định đi nước ngoài à?"

"Sao vậy? Không nỡ để mình đi à?"

"Không phải. Chỉ là tự nhiên nghĩ tới, muốn hỏi cậu sau khi tốt nghiệp định làm gì thôi."

Thẩm Hầu nhìn cô chằm chằm, "Cậu nghiêm túc đấy chứ? Mình đi hay không đi, cậu cũng không nghĩ gì?"

"Mỗi người đều có con đường riêng của mình." Cho dù Thẩm Hầu không đi nước ngoài, Nhan Hiểu Thần cũng không có hy vọng xa vời là cô và hắn có thể ở bên nhau, cho nên, chỉ cần hắn lựa chọn ra đi, cô cũng sẽ chân thành chúc phúc cho hắn.

Thẩm Hầu cúi đầu, ăn mấy miếng trái cây, thản nhiên nói: "Mẹ mình rất gia trưởng, muốn mình lúc nào cũng phải làm nở mày nở mặt gia đình, mình chán thấy cảnh bà ấy khóc lắm rồi, cho nên trước hết đi thi cái đã, sau đó từ từ mà tính." Thẩm Hầu quay đầu lại, nhìn qua cánh cửa phòng ký túc xá đã khóa, cười nói: "Cậu biết rõ mà, mình học đại học không được tốt cho lắm, vì vậy bốn năm này đành phải dựa vào cậu thôi."

Năm thứ nhất đại học, Nhan Hiểu Thần lần đầu tiên đến thành phố lớn, không quen với mọi thứ, chỉ biết đi dạy kèm để kiếm chút tiền sinh hoạt. Có lần cần gấp một số tiền lớn, không còn cách nào khác cô đã phải đi bán máu của mình, nhưng vẫn còn thiếu hơn 3000 đồng. Trong khi đó, Thẩm Hầu thì đang mê chơi World Of Warcraft, lười làm bài tập, lười viết luận văn. Một bên thì có nhu cầu cấp bách cần hổ trợ, một bên thì cần tiền gấp, cơ duyên hảo hợp, Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu đã hình thành thỏa thuận, cô giúp hắn làm bài tập, viết luận văn, hắn sẽ trả cho cô một học kỳ là 4000 đồng.

Thẩm Hầu biết Nhan Hiểu Thần lấy giá hơi cao, yêu cầu đến 3500 đồng thì có hơi quá, nhưng khi thấy cô bạn ít nói này, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đồng ý, không những vậy, còn chủ động trả 4000. Thẩm Hầu đã nói với Nhan Hiểu Thần một cách thờ ơ rằng: "Dù sao mình cũng muốn trả cho cậu, thêm có 500 đồng thôi, đỡ phải áy náy." Hắn đưa 4000 đồng cho cô, cô lại xấu hổ đỏ mặt bừng bừng, không dám nhận. Hắn làm như không thấy, đem hết mớ tiền nhét vào tay cô, cố ý trêu chọc nói: "Cậu tên Nhan Hiểu Thần phải không? Đứng nhất ngành tài chính? Mình thật kiếm không lầm người!"

Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu tuy rằng học cùng một khoa nhưng lại khác ngành. Cô là sinh viên học tự do, hắn cũng là sinh viên học tự do, hai người hoàn toàn không cùng xuất hiện, cho dù là phải đi học môn bắt buộc với cả khoa, nhưng toàn khoa đến hơn hai trăm người, làm sao có thể nhớ hết, thậm chí đến lúc tốt nghiệp có nhiều người còn chẳng nhớ tên nhau. Vốn dĩ, cuộc sống của hai người bọn họ là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau, nhưng do viết giùm bài tập, làm giùm luận văn mà Nhan Hiểu Thần dần dần bước vào tầm mắt của Thẩm Hầu. Khi hắn muốn làm bài tập, muốn nộp luận văn, muốn thi cuối kỳ, thì mượn tập chép, lấy tài liệu, ôn bài chung... Thẩm Hầu đều sẽ tìm đến Nhan Hiểu Thần, mà Nhan Hiểu Thần cũng chưa bao giờ từ chối. Cô chỉ lấy 4000 đồng của hắn lần đầu tiên thôi, sau này, dù là gì đi nữa cô cũng không muốn lấy tiền. Bởi vì Nhan Hiểu Thần không đòi tiền, Thẩm Hầu mới nghiêm túc tìm cô viết bài dùm, nghiêm túc học hành, nghiêm túc mượn bài tập, nghiêm túc qua lại, vô tình hay cố ý, biến thành Nhan Hiểu Thần giúp hắn nghiêm túc phụ đạo, Thẩm Hầu cũng dần dần nghiêm túc bỏ chơi game.

Thẩm Hầu nhìn Nhan Hiểu Thần: "Lần đó, cậu đã dùng công phu sư tử ngoạm hết của mình không ít tiền! Cậu nói đi, nếu lúc đó mình muốn làm quen với cậu thì cậu sẽ miễn phí chứ?

Nhan Hiểu Thần cười nhạt lắc đầu, số tiền kia thật sự là cần gấp để cứu mạng!

Hắn cầm lấy một cuốn sách, gõ lên đầu Nhan Hiểu Thần, "Cậu quả thật rất nhàm chán! Lời ngon ngọt sẽ không bao giờ nói ra!"

Nhan Hiểu Thần xoa xoa đầu vẫn chưa bị gì, không hiểu hỏi: "Mẹ cậu luôn hy vọng cậu ra nước ngoài học, vì sao không đơn giản khi cậu vừa tốt nghiệp phổ thông là cho đi luôn? Dể chọn ngành học, lại dể thi tuyển?"

Thẩm Hầu không chút do dự nói: "Có hai nguyên nhân. Mẹ mình chỉ có một đứa con là mình, khi sinh mình ra mẹ đã lớn tuổi, đã chịu không ít vất vả mới có được mình, cho nên lúc nào cũng lo lắng, không an tâm khi mình mới 19 tuổi mà cho ra nước ngoài. Còn một nguyên nhân cũng không kém phần quan trọng nữa đó là, lúc mình học cấp ba chỉ thích đi chơi game, có chút mê muội, trên tin tức lại đưa tin có đứa nhỏ kia, vì quá nhỏ mà đã đưa ra nước ngoài, nó liền học theo cái xấu, trở thành người xấu. Mẹ mình sợ mình tính tình chưa hình thành, cũng giống như đứa nhỏ kia, cũng học theo cái xấu, cũng trở thành người xấu, nên không dám cho đi."

Điện thoại của Thẩm Hầu đột nhiên vang lên, hắn bắt máy nghe xong sau đó quay lại nói: "Mình phải đi rồi."

Nhan Hiểu Thần đưa hắn đến dưới lầu, "Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu."

"Được rồi! Hôm nay cậu đã nói mấy lần rồi? Cậu không mệt nhưng mình mệt lắm!"Hắn không kiên nhẫn, phất phất tay, bước nhanh rời khỏi.

Nhan Hiểu Thần trở lại ký túc xá, ngồi trên ghế hắn vừa ngồi, cầm cái nĩa hắn vừa ăn, cảm thấy có những dư vị ngọt ngào ấm áp từng chút một quanh quẩn trái tim, một giây sau đó, nghĩ đến hắn phải đi ra nước ngoài, dư vị ấm áp ngọt ngào dường như vơi đi một nửa, rồi lại nghĩ đến, sau khi tốt nghiệp hắn sẽ dần dần đi ra khỏi thế giới của cô, sẽ không còn gặp nhau nữa, chút ấm áp ngọt ngào còn lại đều biến thành chua xót.

Nhan Hiểu Thần khẽ thở dài, lý trí tuy rằng biết rất rõ, nhưng cảm xúc lại là thứ không thể kiểm soát.

Crypto.com Exchange

Chương (1-21)