Truyện:Nửa Thời Gian Ấm Áp - Chương 18

Nửa Thời Gian Ấm Áp
Trọn bộ 21 chương
Chương 18
Giấc mơ tan vỡ
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Tiểu Lục

Tôi đã từng mơ đến một giấc mơ giống như thật, ánh sáng mặt trời dần tắt, và các vì sao mờ nhạt trôi nổi trong bóng tối vĩnh hằng — Lord Byron (18. 1)

(18. 1) Lord George Gordon Noel Byron (22/01/1788 – 19/04/1824) là nhà thơ lãng mạn người Anh, cũng là một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19.

Nguyên văn trích trong bài thơ "Darkness" (Bóng tối)

"I had a dream, which was not all a dream.

The bright sun was extinguish'd, and the stars

Did wander darkling in the eternal space..."

Buổi sáng, bà Nhan và dì Vương từ chợ trở về, dì Vương cho là bây giờ làm cơm trưa có hơi sớm, nên bắt đầu quét dọn vệ sinh nhà cửa, trước hết lau dọn sắp xếp trên lầu, sau đó sẽ làm dưới lầu.

Bà Nhan quét tước xong xuôi phòng của mình, nhìn thấy dì Vương vẫn còn bận rộn ở trên lầu, dưới tầng trệt trống vắng có một mình, bà cảm thấy buồn, nên đi lên lầu xem dì Vương làm việc. Dì Vương đang dọn dẹp nhà vệ sinh của căn phòng ngủ, bà Nhan ngượng ngùng nhàn rỗi đứng một bên, vừa dùng tiếng địa phương trò chuyện, vừa giúp dì Vương sắp xếp lại phòng ngủ. Dì Vương nói chuyện khách sáo vài câu, nhìn thấy bà Nhan muốn phụ mình dọn dẹp, lại biết tính tình của bà, nên cũng để yên cho bà làm.

Bà Nhan dọn dẹp giường đệm thì cảm thấy có gì đó không đúng, căn phòng ngủ này rõ ràng là không có ai dùng, nếu Hiểu Thần và Trình Trí Viễn có dùng đến căn phòng này, vậy dùng để làm gì?

Đứng lên ghế sô pha, lau chùi tủ kệ sách, vì muốn lau thật sạch sẽ trong góc khuất, lực của cánh tay dùng hơi quá, kết quả không cẩn thận khiến cho toàn bộ sách trên kệ đổ đầy sàn nhà. Bà Nhan vội vàng ngồi xổm xuống nhặt sách lên, một cái phong bì màu trắng từ trong một quyển sách rơi ra. Mặc dù bà biết không thể tùy tiện vào phòng của người khác, thanh niên bây giờ đều có tư tưởng phóng khoáng, nếu không cẩn thận lại thấy mấy thứ không nên thấy, nhưng chung quy bà là người ít được ăn học, không có quan niệm phải tôn trọng quyền riêng tư cá nhân, bà nhặt cái phong bì lên, theo bản năng liền mở ra, muốn nhìn vào bên trong một chút xem là thứ gì.

Hai tấm ảnh chụp xuất hiện trước mắt bà, nhìn vào tấm ảnh Tôn Ngộ Không quả thật bà chẳng hiểu chuyện gì, nhưng tấm ảnh Thẩm Hầu cùng Hiểu Thần mặc Âu phục và áo cưới lại khiến bà hoảng hốt, lật xem mấy hàng chữ phía sau tấm ảnh, càng khiến bà thêm sợ hãi, ngồi bệt xuống sàn nhà.

Cái gì là "Ít ra anh có thể yêu em cả đời, không ai có thể ngăn trở "? Là nói Trình Trí Viễn không thể ngăn trở sao? Còn cái gì là "Băng tuyết tan rã, bình minh ló dạng", là nói chờ đợi Hiểu Thần và Trình Trí Viễn ly hôn sao?

Lúc này nhìn lại căn phòng ngủ, mọi chuyện đều trở nên thật đáng nghi, chẳng lẽ Hiểu Thần buổi tối đều ngủ ở đây? Phải chăng Hiểu Thần yêu cầu Trình Trí Viễn phân ra ngủ riêng?

Có lẽ bởi vì Hiểu Thần ở trong lòng của mẹ đã có ấn tượng không tốt, sự tin tưởng của bà đối với con gái là hoàn toàn không có, bà càng nghĩ càng rõ ràng, càng nghĩ càng sợ hãi, tức giận đến bàn tay run lên. Bà sợ dì Vương phát hiện, vội vàng đem mấy tấm ảnh chụp kẹp lại vào sách, nhét lại lên kệ.

Bà Nhan mặt mày chán nản, một mình buồn bực ngồi suy nghĩ hết nửa ngày, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Trình Trí Viễn biết! Nhất định phải diệt trừ từ trong trứng nước, không thể để Hiểu Thần và Thẩm Hầu dính dáng đến nhau! Chẳng lẽ lại để mọi chuyện giống như viễn cảnh hay chiếu trên TV, vợ chồng mới cưới lục đục dẫn đến tan vỡ?

Bà Nhan quyết định, từ giờ trở đi, bà sẽ vì cái gia đình nhỏ bé này chú ý kiểm soát Hiểu Thần thật chặt chẽ, tuyệt đối không để cho cô có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Hầu, đợi đến khi sinh đứa bé ra, bận rộn chăm sóc trẻ con, tâm tình đương nhiên sẽ phai nhạt dần.

Buổi trưa, Trình Trí Viễn gọi điện thoại cho Nhan Hiểu Thần, hỏi cô muốn đi ra ngoài ăn cơm hay không, Nhan Hiểu Thần đồng ý. Hai người không muốn bị đồng nghiệp bắt gặp, nên đi đến một quán ăn Tây ở xa công ty một chút.

Nhan Hiểu Thần hỏi: "Sao đột nhiên anh lại muốn ăn cơm Tây?"

Trình Trí Viễn nói: "Anh thấy em dạo này ăn uống không ngon miệng, hẳn là ăn mãi đồ ăn của dì Vương đến chán rồi, nên muốn chúng ta đổi chút khẩu vị."

Nhan Hiểu Thần nhìn không chớp mắt vào Trình Trí Viễn, Trình Trí Viễn lảng tránh ánh mắt của cô, làm như không có việc gì, uống một ngụm cà phê, khẽ cười hỏi: "Nhìn anh làm gì?"

"Em biết anh muốn giúp em, nhưng giữa chúng ta chỉ là hôn nhân hình thức, thật sự anh không cần thiết phải đối xử tốt với em như vậy, anh nên tốn chút tâm tư cho bản thân mình thì hơn." Cô vẫn không biết Trình Trí Viễn giấu kín chuyện gì ở trong lòng, không thể giúp được gì cho anh ta, chỉ có thể hy vọng anh ta cố gắng chú ý đến bản thân một chút.

Trình Trí Viễn mỉm cười nhìn Nhan Hiểu Thần, "Làm sao em biết anh không có nghĩ đến bản thân? Hiện tại anh đang cố gắng khiến cho bản thân sống thật tốt đây."

Miệng mồm của người này đúng là còn mau lẹ hơn vỏ con sò! Nhan Hiểu Thần bất đắc dĩ nói: "Được rồi! Nếu anh đã nói như vậy thì cứ như vậy đi!" Cô vừa cắt miếng beefsteak, vừa âm thầm trợn tròn mắt, thì thào than thở: "Để ý chuyện ăn uống của em, có thể khiến anh sống tốt hơn? Lừa quỷ thì được!"

Trình Trí Viễn mỉm cười uống cà phê, nhìn đến cái điện thoại cô để tạm trên bàn lúc nãy, vẫn là cái di động cũ. Giống như có một miếng gạch bị nhét vào lục phủ ngũ tạng, cảm giác lồng ngực bị chèn ép nặng nề, trong phút chốc khẩu vị của anh ta hoàn toàn biến mất.

Nhan Hiểu Thần ngẩng đầu lên nhìn anh ta, "Anh không ăn sao? Ăn không ngon à?"

Trình Trí Viễn cười nói, "Anh muốn ăn uống điều độ, giữ gìn sức khỏe."

Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, "Em cảm thấy anh không cần như vậy đâu."

"Em không phải là bác sĩ." Trình Trí Viễn gắp một miếng măng lạnh (18. 2) cho vào đĩa của Nhan Hiểu Thần, ý bảo cô ăn nhiều một chút. Đột nhiên, anh ta nhìn ra hướng cửa của nhà hàng, khẽ cười nói: "Hi vọng em vẫn ăn ngon miệng."

(18. 2) Là một loại tảo biển thuộc vùng biển gần Nam Cực, nhìn bề ngoài khá giống măng tươi, có giá trị dinh dưỡng cao, thường được bảo quản ở 4 độ C.

"Sao?"

Nhan Hiểu Thần hướng theo ánh mắt của Trình Trí Viễn, quay đầu lại, thì nhìn thấy Thẩm Hầu, hắn đang ngồi gần bọn họ, cách một cái bàn trống, khoảng cách gần đến nỗi có thể nhìn thấy thức ăn trên bàn của đối phương. Sau khi hắn ngồi xuống, liền nhìn Nhan Hiểu Thần mỉm cười, Nhan Hiểu Thần hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó kiên quyết quay đầu lại, ánh mắt liếc thấy cái di động đang ở trên bàn, cô lập tức dùng tay che lại, làm bộ như không có việc gì, len lén chậm rãi dịch chuyển cái điện thoại, từ từ dịch chuyển từ trên bàn vào trong túi xách.

Cô cho rằng hành động của mình rất bí mật, nhưng không biết Trình Trí Viễn đã thấy hết tất cả.

Trình Trí Viễn mỉm cười, uống tách cà phê, lần đầu tiên anh ta nhận ra, dù đã có thói quen nhấm nháp chua xót, nhưng lại cảm giác được tách cà phê này chua xót quá mức rồi.

Nhan Hiểu Thần muốn chứng minh mình vẫn ăn ngon miệng, tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì, cô cúi đầu, chuyên tâm chiến đấu với cái bàn ăn.

Trình Trí Viễn vẫn im lặng, nhìn cô một lúc lâu, đến khi trông thấy cô sắp ăn đến nghẹn, thì đột nhiên lên tiếng: "Thẩm Hầu nhìn anh với ánh mắt rất bình tĩnh, không phải là cảm giác bị chán ghét như lúc trước, gần đây đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Cái này đúng là làm cho Nhan Hiểu Thần muốn mắc nghẹn, cô đặt dao nĩa xuống, thấp giọng nói: "Anh ấy đã biết đứa nhỏ là của anh ấy."

Trình Trí Viễn đang uống cà phê, lập tức bị sặc, anh ta cầm cái khăn ăn, che miệng lại, ho khan dồn dập một lúc sau mới ngừng. Không biết có phải do ho khan quá lâu, mặt anh ta trở nên tái nhợt, đôi chân mày nhăn lại trông rất khó coi, Nhan Hiểu Thần đưa ly nước lọc cho anh ta: "Anh có muốn uống chút nước lọc không?

Trình Trí Viễn nâng bàn tay lên, ý bảo không cần. Ánh mắt của anh ta dần dần trở lại bình thường, nói mấy lời giống như nói với chính mình: "Tại sao có thể như vậy?"

Nhan Hiểu Thần buồn chán nói: "Là do em quá ngốc, bị Hầu Nguyệt Trân nói dối vài câu liền lộ hết mọi chuyện."

Trình Trí Viễn dường như hồi phục lại tâm trạng, nói: "Buồn phiền thì cũng đã xảy ra rồi, không có ích gì. Sau này em định như thế nào?"

"Em không biết."Nhan Hiểu Thần tự giễu, "Em có thể làm được gì đây? Em không thể thay đổi sự thật đứa bé có cùng huyết thống với bọn họ, lại chẳng có dũng khí cầm dao đi giết chết Hầu Nguyệt Trân!"

Trình Trí Viễn trầm mặc một thoáng, cũng không biết là nói cho Nhan Hiểu Thần, hay là nói cho chính mình nghe: "Chắc chắn sẽ có cách giải quyết."

Anh ta gọi bồi bàn đến tính tiền, sau khi thanh toán xong xuôi, anh ta nói: "Chúng ta đi thôi!"

Mãi cho đến khi Nhan Hiểu Thần rời khỏi, Thẩm Hầu vẫn không làm gì, cũng chẳng nói gì, chỉ dùng ánh mắt e dè, luyến tiếc, xót xa nhìn Nhan Hiểu Thần. Nhan Hiểu Thần vẫn cúi đầu, hoàn toàn không nhìn đến hắn. Trình Trí Viễn liếc nhìn Thẩm Hầu, nhẹ nhàng ôm chặt eo của Nhan Hiểu Thần, kéo cô hướng về phía bên trong người mình, dùng thân thể ngăn cách tầm nhìn của Thẩm Hầu.

Buổi tối về đến nhà, Nhan Hiểu Thần cảm thấy mẹ mình có chút kỳ lạ, nhưng quả thật nhìn không ra chỗ nào kỳ lạ, lời nói của bà có chút cứng rắn, đối xử ân cần chu đáo với Trình Trí Viễn, đối với cô thì càng lạnh nhạt. Ăn cơm xong, Nhan Hiểu Thần giúp mẹ dọn dẹp bát đĩa, thừa lúc trong nhà bếp không có Trình Trí Viễn, bà Nhan đè nén giọng nói, hỏi: "Vì sao mày và Trí Viễn lại ngủ riêng?"

Nhan Hiểu Thần sửng sốt, tự cho rằng mình đã hiểu vẻ kỳ quái của bà tối nay, may sao cô đã sớm nghĩ ra lý do giải thích, cô làm bộ như không có gì, nói: "Con đang mang bảo bối, buổi tối ngủ không được ngon, lại hay xoay người, không muốn ảnh hưởng Trí Viễn nghỉ ngơi, nên ngủ riêng."

"Là như vậy à? Mẹ còn tưởng chúng mày vợ chồng mới cưới cãi nhau."

"Sao lại như vậy được? Mẹ xem con và Trình Trí Viễn có giống như đang cãi nhau không?"

Bà Nhan nhìn cô một cái, tiếp tục rửa bát, chẳng nói thêm lời nào.

Dọn dẹp xong bát đĩa, ngồi phòng khách xem TV một lát, Nhan Hiểu Thần liền lên lầu.

*****

Sau khi Trình Trí Viễn tắm rửa xong thì vào phòng sách làm việc, Nhan Hiểu Thần tạm thời chiếm được phòng ngủ. Cô mở máy tính, vốn muốn tìm chút tài liệu về tài chính, nhưng nhìn ngó một hồi, thành ra tựa trên ghế sô pha ngẩn ngơ.

Di động vang lên, Nhan Hiểu Thần mở ra, là blog của Thẩm Hầu, "Trưa nay, anh nhìn thấy em. Bởi vì anh muốn gặp em, nên cố ý đi ăn ở nhà hàng đó, nhưng em không cần lo lắng, anh sẽ cố kiềm chế bản thân, sẽ không gây rối cho cuộc sống của em. Hiện tại, sức khỏe của em là quan trọng nhất, trong sách có nói phụ nữ mang thai cần tâm bình khí hòa, nghỉ ngơi điều độ, cho dù anh rất muốn ở gần bên em, nhưng sẽ không bao giờ cả gan thử đi gặp em một lần."

Nhan Hiểu Thần lạnh nhạt "hừ" một tiếng, hắn nói ra giống như chịu nhiều oan ức khổ sở lắm ấy!

Thẩm Hầu biết Nhan Hiểu Thần tuyệt đối sẽ không hồi âm lại, thậm chí còn không biết cô có xem qua hay không, nhưng vẫn muốn tự mình gửi tin nhắn cho cô: "Khi nào em đi khám thai? Anh rất muốn có một tấm ảnh siêu âm của con."

Nhan Hiểu Thần nói với cái di động, hung hăng gằn giọng: "Nằm mơ đi!"

Tuy rằng trước giờ Nhan Hiểu Thần không trả lời lại tin nhắn blog của Thẩm Hầu, nhưng Thẩm Hầu lại giống như nói với chính mình vậy, mặc kệ cô có trả lời hay không, có nhìn thấy hay không, hắn vẫn muốn bày tỏ hết tâm trạng của bản thân.

....

Hôm nay anh ngồi ở trong xe, nhìn thấy Trình Trí Viễn và em đi đến bệnh viện. Anh biết hắn là kẻ buồn khổ nhất khi phải làm cái chuyện không phải của hắn, anh rất biết ơn hắn đã thay anh làm chuyện này, nhưng giây phút đó, anh vẫn không ưa nổi hắn! Anh đã quá ghen tỵ, anh thật sự hy vọng có thể cùng em đi khám thai, tận mắt nhìn thấy bảo bối của chúng ta, nghe tiếng tim của nó đập rộn ràng, nhưng anh biết em không thích như vậy. Anh chỉ có thể ngồi nhìn thằng đàn ông khác làm những điều đó cùng em, ngay cả quyền được ganh ghét cũng chẳng có!

...

Trước kia khi đi trên đường, nhìn thấy mấy đứa nhỏ, anh không có chút cảm giác nào, nhưng từ khi biết mình sắp được làm cha, mỗi lần nhìn thấy đứa nhóc nào, anh đều nhịn không được sẽ ngoái đầu nhìn chằm chằm vào bảo bối của người ta. Em đã nghĩ tên cho con chưa? Anh đã nghĩ ra được mấy cái rồi này, nhưng đều không thấy hài lòng.

...

Từ khi biết hết tất cả, lâu lắm rồi anh không có nói chuyện với ba mẹ, mỗi ngày anh đều lang thang ở ngoài đường, thà một mình ngồi trong quán Bar đến ngẩn người, cũng không muốn về nhà. Hôm nay vừa về đến cửa thì nhìn thấy ba đang ngồi trong phòng khách xem mấy bộ phim truyền hình chán ngắt, hẳn là cố ý chờ anh, anh biết ba muốn nói chuyện với anh, nhưng rồi ông ấy cũng chẳng nói gì, anh cũng không muốn lên tiếng. Ba mẹ anh cho rằng anh chán ghét bọn họ, nhưng kỳ thật anh không có, có lẽ bởi vì anh đã làm cha của người ta rồi, nên có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ, anh chỉ là tạm thời không biết đối mặt với bọn họ như thế nào mà thôi. Anh hận bản thân mình, tại sao mấy năm cấp ba lại ham mê chơi game? Nếu không phải anh thi thử đại học thành tích quá kém, mẹ sẽ không cần dùng thủ đoạn cướp đi cái ghế đại học danh dự đó của em, ba em sẽ không đi đến sở giáo dục của thành phố, cũng sẽ không phát sinh bất kỳ một tai nạn giao thông nào. Nếu anh có thể học thật giỏi, có thể dựa vào chính mình thi đỗ đại học, có lẽ chúng ta sẽ có một sự bắt đầu mới, lại có thể có một kết cục khác hoàn toàn so với bây giờ.

...

Chạy đến bên ngoài công ty địa ngục đó chờ em, muốn ngắm nhìn em một chút, nhưng vẫn không gặp được. Anh lái xe không có mục đích, cứ chạy mãi hóa ra lại chạy đến trường đại học. Anh đến ngồi băng ghế chúng ta đã từng ngồi, nhìn những cặp đôi trẻ tuổi yêu nhau ngang nhiên thân mật, anh đã nhịn không được mà mỉm cười, trong lòng đồng thời dâng lên hai loại cảm giác ngọt ngào và chua xót. Chỉ mới tốt nghiệp được một năm, nhưng lại cảm giác như đã 10 năm. Anh ghen tị với quá khứ của chính mình, tại sao ngày ấy mày lại có thể vui vẻ hạnh phúc đến như vậy?

...

Hôm nay đến quán Bar anh gặp Ngô Thiến Thiến, ngoài mặt cô ấy là trợ lý của anh, có vẻ như tiền đồ sự nghiệp rất tốt, nhưng chỉ có anh và cô ấy biết sự thật là như thế nào. Bởi vì không thể chấp nhận em đã rời bỏ anh, anh đã giận cá chém thớt, quyết định tuyển cô ấy làm trợ lý, chỉ là muốn phát tiết cơn giận dữ của bản thân. Sau này tuy rằng đã hiểu rõ, cho dù có hay không có cô ấy, thì quan hệ giữa chúng ta đã sớm kết thúc rồi, nhưng nếu không có cô ấy, ít ra chúng ta đã có thể có thêm một chút vui vẻ, bớt đi một chút xót xa. Trên đời này nếu đã bước một bước sai lầm, thì lại có thêm nhiều bước sai lầm khác. Nhìn thấy cô ấy buồn khổ say rượu, khóc trong sự bất lực, bao nhiêu giận dữ từng có đối với cô ấy đột nhiêu tiêu tan, có lẽ anh cũng giống như cô ấy, cũng đã có một bước sai, rồi lại càng lún sâu vào sai lầm, nên nỗi đồng khổ biến thành lòng từ bi, không hề cảm thấy tức giận nữa. Phải chăng trên thế giới này, những kẻ đã phạm phải sai lầm đều mong muốn có cơ hội được một lần tha thứ, anh rất khát khao có được cơ hội đó, cô ấy chắc chắn cũng muốn như vậy, phải không?

...

Hôm nay trong phòng làm việc, anh nói với Ngô Thiến Thiến, nếu cô ấy đồng ý, anh có thể sắp xếp cho cô ấy một công việc khác, giúp cô ấy làm lại từ đầu. Cô ấy kinh ngạc trợn mắt, cho rằng anh lại dùng cách nào đó để tra tấn cô ấy. Khi biết được anh nghiêm túc, cô ấy đã khóc không thành tiếng. Lần đầu tiên cô ấy nói tiếng xin lỗi anh, giây phút đó, anh đã thật sự bình thường trở lại. Anh nhìn theo cô ấy đi ra khỏi văn phòng, từng bước một biến mất tại cuối hành lang thật dài, giống như nhìn theo những năm tháng thanh xuân ngạo mạn của chính mình, cũng từng bước một đi qua cái hành lang thời gian thật dài, rồi mãi mãi biến mất.

...

Buổi tối bị một đám thanh niên thiết kế của công ty bắt đi ca hát, nghe được mấy cô gái hát bài ca của Lương Tịnh Như, bỗng nhiên lòng anh đau đớn đến không thở nổi. Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu...

...

Bây giờ anh đang ở dưới lầu nhà em, đếm qua từng tầng từng nhà, tìm kiếm cửa sổ căn nhà mà em đang sinh sống. Anh biết em ở đây, nhưng không thể nào gặp được. Trên đời này có một chỗ xa đến như vậy sao? Cho dù anh có cố gắng bao nhiêu đi nữa, cho dù có kiếm thật nhiều tiền đi nữa, cũng không cách nào rút ngắn đi khoảng cách đó.

...

Đôi khi, anh rất lạc quan, cảm thấy trên thế gian, không có chuyện gì là không thể giải quyết, cuộc đời này, chúng ta chỉ tạm thời đi trên hai con đường khác nhau, chỉ cần anh vẫn còn nghĩ về em, liền giống như anh có thể định vị được em bằng GPS vậy, cho dù em đi bao xa, cho dù em trốn đến nơi nào, anh đều có thể tìm thấy, đều có thể chạy đến bên em. Nhưng cũng có đôi lúc, anh rất bi quan, thế gian này thật sự có chuyện không thể nào giải quyết được, anh không chạm được đến em, không nghe được tiếng em nói, anh không biết hôm nay em sống thế nào, giờ này em có được vui vẻ hay không? Em hạnh phúc, anh không thể chia sẻ, em buồn phiền, anh không thể sẻ chia; hiện tại của em, anh không thể can thiệp, tương lai của em, anh càng không thể bước vào, anh có chăng chỉ là quá khứ của em mà thôi. Anh cho rằng luôn mang theo định vị GPS, sẽ có thể tìm được em, nhưng thời gian đằng đẳng trôi qua, nếu có một ngày, nó dùng tiếng vi tính lạnh nhạt nói với anh rằng: Thật xin lỗi, bởi vì hệ thống đã lâu không cập nhật, không thể xác định được mục tiêu, thì anh phải làm sao đây?

...

Mỗi lần Nhan Hiểu Thần nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Hầu gửi tới, đều cực kỳ sợ hãi. Trước nay cô không hề hồi âm tin nhắn của hắn, luôn nghĩ hết cách để tránh xa hắn, nếu hắn không chạm được đến cô thì cô cũng sẽ không chạm được đến hắn, cô có chăng cũng chỉ là quá khứ của hắn mà thôi. Nhưng hắn đã thay đổi quá lớn, qua từng dòng tin nhắn kia, cô cảm nhận được người đàn ông này đã trở nên xa lạ, không còn là kẻ ngạo mạn khinh đời, tuổi trẻ tự tin nữa rồi. Có lẽ vận mệnh tàn khốc đã sớm dùng âm thanh vi tính lạnh nhạt nói với bọn họ câu "Thật xin lỗi", chỉ là bọn họ không nghe được mà thôi.

Phải chăng ở một không gian khác sẽ có một Tiểu Tiểu và một chú khỉ khác? Ở nơi đó, bọn họ sẽ không cần lo lắng GPS của chính mình đến một ngày vì không kịp cập nhật mà không tìm thấy đối phương, bởi vì họ sẽ không tách rời nhau, đường đời của bọn họ sẽ luôn giao nhau, rồi sẽ cùng tay nắm tay trải qua phong ba bão táp.

Buổi chiều thứ bảy, Ngụy Đồng đếm thăm Nhan Hiểu Thần.

Vừa đến nơi, cô không có một chút khách sáo, trước hết gọi điện thoại đặt cơm, cá Lư hấp, tôm nướng mỡ hành... Trong căn tin trường đại học, mấy món này đều không mới lạ gì, luôn cực kỳ khó ăn, trong khách sạn thì quá đắt, tiện thể đến nhà của Nhan Hiểu Thần nên cô muốn ăn ngon một lần.

Ngụy Đồng và Nhan Hiểu Thần vừa ăn đồ ăn vặt, vừa thì thầm nói chuyện phiếm. Trình Trí Viễn lên lầu làm việc, không muốn tham gia hội tán chuyện của mấy cô gái.

Từ lúc biết Ngụy Đồng cũng là bạn học của Thẩm Hầu, bà Nhan liền để tâm chú ý đến cô, lâu lâu làm bộ đưa hoa quả, rót nước, sẽ lén nghe một chút, đúng là bà đã nghe được vài câu. Là do Ngụy Đồng chủ động mở lời, hình như cô đụng mặt Thẩm Hầu, cảm thán Thẩm Hầu thay đổi quá nhanh, đã trở nên trầm ổn bình thản, không giống như trước kia ngang ngược nhanh nhẩu. Từ đầu đến cuối Nhan Hiểu Thần không nói tiếng nào, Ngụy Đồng cũng cảm thấy ở nhà Trình Trí Viễn mà nói mấy chuyện này có vẻ không thích hợp cho lắm, mau chóng chuyển sang đề tài khác. Nghe qua thì hết sức bình thường, nhưng bà Nhan lại lưu ý, khi Ngụy Đồng nói đến Thẩm Hầu thì Nhan Hiểu Thần lại nhìn di động, mặt không một chút thay đổi, mắt nhìn xa xăm, dường như có gì đó không đúng. Ngụy Đồng ăn xong cơm tối, xoa bụng bảo ăn no quá, liền tạm biệt ra về.

Trình Trí Viễn và Nhan Hiểu Thần cùng đưa cô xuống lầu, nhân tiện đi tản bộ gần đó trong chốc lát, coi như rèn luyện sức khỏe.

Bà Nhan rửa chén bát xong, đi đến phòng khách, vốn định xem TV, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, bà đứng bật dậy, tìm kiếm xung quanh, nhưng lại chẳng thấy gì.

Bà Nhan cẩn thận suy nghĩ, xác định vừa rồi Hiểu Thần đưa Ngụy Đồng ra cửa là mặt một bộ váy dài đến đầu gối, không có túi, bởi vì chỉ đi tản bộ dưới lầu, Trình Trí Viễn lại đi chung với cô, nên cô cũng chẳng mang theo túi xách, hai tay trống không, chẳng cầm theo gì cả. Nhưng cái điện thoại lúc nãy Hiểu Thần vẫn cầm ở trên tay lại không có ở phòng khách, cô đã để ở đâu? Mà để từ lúc nào?

Bà Nhan đi lên lầu, tuy rằng trong phòng không có ai, nhưng mà lại nín thở tĩnh khí, rón ra rón rén.

Kiểm tra tủ đầu giường qua một vòng, chỉ tìm thấy một cái vỏ nhựa dùng cho điện thoại di động mới; rồi tìm kiếm cẩn thận trong tủ quần áo qua một lần, cũng chẳng có gì cả. Nhan Hiểu Thần là do bà Nhan nuôi lớn, thói quen giấu đồ, bà Nhan không đảm bảo một trăm phần trăm là biết hết, nhưng tám chín mươi phần trăm thì có thể, cho nên lúc trước khi bà muốn tìm số tiền mà Hiểu Thần đã giấu kỹ, chỉ cần lục lọi qua một lần liền ra ngay. Cuối cùng, bà cũng tìm được điện thoại ở phía dưới cái gối nằm trên đầu giường.

Di động có cài mật mã, là bốn con số. Lúc bà Nhan vừa đến Thượng Hải, hai mẹ con ở trong một căn phòng rất nhỏ, Hiểu Thần bấm dùng điện thoại không có tránh né bà, bà Nhan nhớ rõ đã có nhìn qua mật mã của cô, chính là ngày sinh nhật của cô, bao gồm tháng và ngày.

Bà Nhan bấm mật mã, di động mở ra. Bà nhìn ấy cái icon trên di động, nói thầm: "Xem thế nào nhỉ? Tin nhắn...Phải rồi! Còn Blog nữa..." Vừa đến Thượng Hải thì Thẩm Hầu và Hiểu Thần đều có dạy qua cho bà cách sử dụng blog, nói rằng nó rất thuận tiện, chỉ cần nói chuyện với cái di động là được, vừa đúng lúc thích hợp với trình độ đánh chữ rùa bò của bà, mà bà lại là người không thích đánh chữ. Thẩm Hầu giúp bà cài đặt một bolg mới, nhưng do có ít người liên hệ, nên cũng rất ít dùng.

Sau khi Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn tiễn Ngụy Đồng ra về, đã đi tản bộ được bốn mươi phút, bọn họ bắt đầu trở về nhà.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, tạo thành một không gian khép kín nho nhỏ, chỉ có Trình Trí Viễn và Nhan Hiểu Thần hai người bọn họ. Trình Trí Viễn đột nhiên nói: "Mấy ngày nay không thấy Thẩm Hầu, cậu ta không làm gì, khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng."

Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào mấy con số đang nhảy biểu hiện số tầng đang tăng lên, mặt không thay đổi nói: "Anh ấy nói sức khỏe của em là quan trọng nhất, em phải tâm bình khí hòa, anh ấy sẽ chẳng làm gì khiến em khó chịu đâu."

Trình Trí Viễn sững sốt, khẽ mỉm cười thở dài, cảm khái nói: "Thiếu niên và đàn ông đúng là khác nhau rất lớn, không nói đến tuổi tác, một kẻ luôn muốn chứng tỏ bản lĩnh, chứng minh bản thân, sợ thế giới bỏ quên, còn một kẻ thì hiểu được nỗi lòng của chính mình, biết chăm sóc người khác, biết kềm chế bản thân, thành toàn cho người khác. Thẩm Hầu khiến cho anh nhìn cậu ấy với cặp mắt khác xưa rất nhiều!"

Nhan Hiểu Thần không thể nói ra cảm giác ở trong lòng là gì, cô gắt gao cắn môi, không để cảm xúc biểu lộ. Trình Trí Viễn nhẹ giọng hỏi: "Em có muốn rời khỏi Thượng Hải không?"

"Hả? Công ty muốn mở chi nhánh ở Bắc Kinh à? Anh muốn rời khỏi Thượng Hải sao?"

*****

"Không phải là anh muốn, mà là em có muốn không. Nếu đi Bắc Kinh, cũng không thể trốn tránh được Thẩm Hầu, cậu ấy cũng sẽ chạy tới Bác Kinh. Chẳng lẽ em muốn vĩnh viễn sẽ có một người cố gắng kiềm chế, một người luôn luôn tránh né mà sống cả đời hay sao? Anh biết em có phàn nàn khu an ninh vì đã để cho xe của người lạ ra vào, nhưng một khu an ninh nhỏ cũng không thể giúp em ngăn cản được Thẩm Hầu. Sau khi đứa con sinh ra, em sẽ định làm gì?"

Cửa thang máy mở, hai người đều không đi ra khỏi thang máy, mà vẫn tùy ý cho cửa thang máy đóng lại, rồi từ từ đi xuống.

Nhan Hiểu Thần cười khổ, "Vậy em phải làm sao? Công ty nhà của Thẩm Hầu trên khắp đất nước Trung Quốc đều có chi nhánh, cho là rời khỏi Thượng Hải đi, em có thể trốn được ở đâu bây giờ?"

"Chúng ta đi nước ngoài!"

Nhan Hiểu Thần kinh hãi nhìn Trình Trí Viễn, dường như muốn nhìn rõ có phải anh ta đang nghiêm túc hay không.

Thang máy dừng lại, một người đi vào thang máy, đứng gần cửa, đưa lưng về phía bọn họ, hai người không nói gì thêm. Thang máy đến lầu một, người kia đi ra. Lại chẳng có ai vào thang máy, cửa lại khép lại, bắt đầu từ từ đi lên, Trình Trí Viễn không nhìn Nhan Hiểu Thần, giọng nói vững vàng: "Công ty trong nước đã có Kiều Vũ quản lý, anh có ở lại công ty trong nước hay không cũng chẳng quan trọng. Ở Mỹ anh có một người bạn mở một công ty tài chính nhỏ, nếu em không thích nước Mỹ, chúng ta có thể đi Châu Âu. Thế giới rất rộng lớn, sẽ luôn có một chỗ không bị quá khứ quấy nhiễu, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu."

Anh ta nghiêm túc! Trong đầu của Nhan Hiểu Thần rất hỗn loạn, cho đến nay, cô đang nổ lực quên đi bóng ma quá khứ, luôn muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng bây giờ, cô không biết phải làm gì nữa, "Em, mẹ em thế nào?"

"Có thể đi cùng với chúng ta, cũng có thể ở lại trong nước, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Ba mẹ anh đều ở trong nước, mẹ em năm nay chỉ mới 44 tuổi, vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, 10 năm tới sẽ không có vấn đề gì lớn. Hoặc em có thể nghĩ theo góc độ khác, coi như em muốn ra nước ngoài học tập, bình thường học xong bằng tiến sĩ cần 5 năm, rất nhiều người ở tuổi này đều sẽ rời khỏi cha mẹ."

Nhan Hiểu Thần biết Trình Trí Viễn nói được là sẽ được, ba mẹ của anh ta, một người là thương nhân thành công, một người đã từng là phó viện trưởng của một bệnh viện lớn ở tỉnh thành nay đã về hưu, có bọn họ ở đây, cho dù phát sinh chuyện gì đều có thể giải quyết, hơn nữa mẹ còn có hai người chị em, vẫn luôn có người thân ở bên cạnh. Nhưng rốt cuộc cô đang do dự chuyện gì? Lúc còn trẻ ở trong căn phòng nhỏ, xem phim thần tượng trên TV, không phải đã từng mơ ước có một ngày, có thể đi ra thành phố, đi xem thế giới này rộng lớn cỡ nào hay sao?

Bọn họ quên mất ấn số tầng của mình, thang máy còn chưa đến tầng của bọn họ liền dừng lại, một người đi vào, thang máy lại từ từ đi xuống.

Hai người đều mím chặt môi, nhìn chằm chằm phía trước.

Thang máy lại đến lầu 1 lần nữa, người nọ đi ra khỏi thang máy, Trình Trí Viễn ấn vào số tầng nhà của bọn họ trên thang máy, cửa thang máy lần nữa khép lại.

Anh ta thấp giọng hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

"Giống như...Có thể, nhưng hiện tại đầu óc em hỗn loạn lắm... Trình Trí Viễn, em không hiểu lắm, anh tự mình nghĩ ra muốn rời khỏi đây, là vì em? Nếu như là vì em, em không dám nhận! Em chỉ có hai bàn tay trắng, phải lấy gì báo đáp cho anh đây?"

Trình Trí Viễn ngưng mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, "Anh đã có được báo đáp tốt nhất rồi."

"Em không hiểu..."

Thang máy đến nơi, cửa từ từ mở ra.

Trình Trí Viễn dùng tay ngăn cửa thang máy, ra ý bảo Nhan Hiểu Thần đi trước, "Anh rất rõ chính mình đang làm cái gì, từng chuyện anh quyết định đều suy nghĩ rất thấu đáo, là anh cam tâm tình nguyện quyết định, em không cần nghĩ cho anh, chỉ cần nghĩ cho em thôi. Em cứ suy nghĩ kỹ thêm một chút, nếu được, anh sẽ bắt đầu sắp xếp."

Nhan Hiểu Thần im lặng một thoáng, gật đầu, "Được."

Hai người sóng vai nhau đi về phía cửa, vừa đến nơi, thì cửa đã bị mở ra. Bà Nhan sắc mặt tái mét, hai mắt hơi đỏ hồng, trừng mắt nhìn Nhan Hiểu Thần như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn ngây người.

Không chờ bọn họ kịp phản ứng, bà Nhan đã "bốp" một cái, tát thật mạnh vào mặt của Nhan Hiểu Thần, Nhan Hiểu Thần bị đánh đến mê muội, ngây ngốc nhìn mẹ, "Mẹ, tại sao?"

"Mày còn hỏi tao là tại sao?" Bà Nhan tức giận đến toàn thân run rẩy, bà còn muốn đánh tiếp, Trình Trí Viễn một tay cầm tay của bà Nhan, một tay kéo Nhan Hiểu Thần hướng ra phía sau lưng của mình một chút.

Bà Nhan dùng dằng muốn đẩy Trình Trí Viễn ra, nhưng dù sao bà cũng là phụ nữ, căn bản không thể đẩy được Trình Trí Viễn, Trình Trí Viễn nói: "Mẹ, có chuyện gì từ từ nói!"

Bà Nhan chỉ vào Nhan Hiểu Thần, nước mắt lớn như hạt đậu, từng viên rơi xuống, "Nhan Hiểu Thần! Mày nói cho tao biết, ba của mày làm sao mà chết? Đứa bé trong bụng mày là con của ai?"

Trong đầu của Nhan Hiểu Thần "Ầm" một tiếng nổ tung, cô thất tha thất thiểu lùi về phía sau mấy bước, tuyệt vọng nghĩ: Mẹ biết rồi! Mẹ biết rồi!

Trình Trí Viễn choáng váng, một giờ trước, bọn họ xuống lầu, hết thảy đều bình thường, một giờ sau, trở lên lầu, tất cả liền biến thành long trời lở đất.

Bà Nhan liều mạng dùng sức muốn tránh thoát Trình Trí Viễn, nhưng Trình Trí Viễn sợ bà sẽ gây hại đến Nhan Hiểu Thần, mặc kệ bà đẩy hay đánh, anh ta cũng không buông tay. Bà Nhan vừa giận vừa hận, chửi ầm lên: "Trình Trí Viễn, mày thả mẹ ra! Đứa bé không phải của mày, mày che chở cho nó được gì chứ? Bị cắm sừng, còn thay người ta đi chăm sóc đứa nhỏ không thấy mất mặt sao? Coi như mình sinh không được, thì liền tìm bậy bạ một đứa về nuôi hay sao? Mày cẩn thận tổ tông Trình gia mấy đời đội mồ sống dậy tìm mày tính sổ bây giờ..."

Bà Nhan là người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, mắng chửi chợ búa lời càng nói càng khó nghe, tuy rằng Trình Trí Viễn có chau mày, nhưng vẫn nhỏ tiếng mềm giọng khuyên bà: "Mẹ, chỉ cần con còn ở đây, sẽ không để mẹ đụng đến Hiểu Thần! Mẹ bình tĩnh lại đi..."

Bà Nhan không lay chuyển được Trình Trí Viễn, quay sang chỉ vào Nhan Hiểu Thần, bắt đầu mắng: "Đồ con quỷ đòi nợ đi chết đi! Tao cho mày biết, nếu còn muốn nhận tao là mẹ...Hừ, tao cũng không muốn làm mẹ của mày đâu! Nếu còn có chút lương tâm, còn nghĩ đến ba mày, thì nhanh chóng đi đến bệnh viện bỏ đứa con đó đi! Mày bỏ nó rồi, sẽ chẳng còn liên quan đến Thẩm Hầu, tao sẽ tạm tha cho mày! Bằng không tao thà tự tay bóp cho mày chết, coi như chưa từng sinh cái con quỷ đòi nợ là mày ra, cũng không cho mày đi nối dõi tông đường cho đám độc ác đó! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có thứ gì tốt, ba mày đều cho mày, thà rằng bản thân chịu tội, cũng không để mày chịu oan ức! Nhưng con người mày rốt cuộc có tim hay không? Ôm cái thứ ghê tởm ở trong bụng, lại còn có thể ngủ ngon được hay sao? Ba mày có tìm mày hay không? Ông ấy chết không nhắm mắt, nhất định sẽ đến tìm mày..."

Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào mẹ, sắc mặt trắng bệch, ba thật sự sẽ chết không nhắm mắt sao?

Trình Trí Viễn cảm thấy bà Nhan càng nói càng độc mồm độc miệng không thể chịu được, càng ngày càng điên cuồng, cũng không biết bà lấy đâu ra sức lực, anh ta sắp ngăn cản bà không được, quát lớn tiếng với Nhan Hiểu Thần: "Hiểu Thần, em không cần phải nghe! Đi bấm thang máy, rời khỏi đây đi! Nhanh lên, bấm thang máy đi!"

Cửa thang máy mở ra, trong tiếng quát thúc giục lo lắng của Trình Trí Viễn, Nhan Hiểu Thần lui từng bước vào thang máy.

Theo cửa thang máy khép lại, tiếng khóc tiếng mắng của bà Nhan rốt cuộc cũng bị ngăn lại ở bên ngoài, nhưng Nhan Hiểu Thần cảm thấy bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng mắng chửi của mẹ: "Ba của mày chết không nhắm mắt, ông ấy sẽ đến tìm mày!" Nhan Hiểu Thần hồn bay phách lạc đi ra khỏi tòa cao ốc.

Đến chín giờ, sắc trời đã trở nên tối đen, không có tiền, không có điện thoại, thậm chí trên người không có một mảnh giấy lộn.

Nhan Hiểu Thần không biết nên đi đâu nữa, nhưng cũng không dám dừng lại, dường như ở phía sau vẫn văng vẳng giọng nói vừa mắng vừa khóc của mẹ "Bỏ đứa con đi, bỏ đứa con đi", cô chỉ có thể cứ mải miết đi dọc theo con đường cái.

Nếu đang ở quê nhà thị trấn nhỏ, giờ này con đường hẳn là đã rất tĩnh lặng, nhưng ở chốn đô thị Thượng Hải, những con đường vẫn sẽ phồn hoa trụy lạc, dòng xe, dòng người vẫn sẽ tấp nập ồn ào.

Đột nhiên Nhan Hiểu Thần nghĩ đến hoàn cảnh khi vừa đặt chân đến Thượng Hải cách đây 5 năm, một mình cô kéo hành lý, đi vào sân trường đại học. Tuy rằng xã hội hiện đại đã không còn coi trọng việc để tang chay, nhưng vùng nông thôn vẫn rất chú ý, cô mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần soóc màu đen, dùng dây buộc tóc trái châu hình bông hoa trắng, túm gọn tóc thành đuôi ngựa. Thế giới của cô cũng giống như cách ăn mặc của cô vậy, chỉ còn lại hai màu đen trắng, lúc đó nguyện vọng của cô chỉ có hai điều: thứ nhất là lấy cho được học vị, thứ hai là thay ba chăm sóc mẹ thật tốt.

Mấy năm nay, cho dù cô đã rất cố gắng, nhưng cũng không làm được điều gì, học vị không thể lấy, mẹ cô cũng chẳng có được cuộc sống vui vẻ ấm no.

Chẳng lẽ tất cả đều đã sai lầm ngay từ đầu?

Lúc mờ mịt đứng tại con đường rộng lớn nghênh đón tân sinh viên của sân trường đại học, lúc vừa ganh tị vừa buồn thương nhìn thấy các bạn sinh viên khác có cha mẹ đi cùng ríu rít vui cười, cô đã nhìn thấy Thẩm Hầu. Ba mẹ hắn chăm lo cho hắn làm cho cô nhớ đến tất cả những việc ba cô đã làm cho cô, hắn lo nghĩ cho ba mẹ của hắn khiến cô hối tiếc những điều cô chưa làm được cho ba cô, đó là những điều mà đáng lý ra cô đã phải làm từ rất lâu rồi.

Có phải bởi vì cô đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy, thích người không nên thích, nên ba cô mới chết không nhắm mắt?

Nhan Hiểu Thần không biết mình đã đi bao lâu, chỉ cảm giác không gian xô bồ của nơi đô thị vốn không cần nghỉ ngơi này cũng đã đến lúc mệt mỏi, trên đường xe càng ít đi, người đi đường dường như cũng không còn một ai.

Đôi chân của cô mềm nhũn, bụng nặng nề, tựa hồ như có cái gì đó muốn rơi ra ngoài, cô không thể không dừng lại, ngồi bệt xuống một bậc thang ở ven đường. Nhìn đến đô thị xa hoa ở ngã tư phía đối diện, nhà cao tầng san sát, chen chúc trăm ngàn gian, lại không có ba thước đất cho cô dung thân, ngay cả quê nhà nơi cô sinh ra và lớn lên, từ ngày ba cô ra đi, cũng không còn là ngôi nhà mà cô có thể tá túc.

Từng cơn gió lạnh thổi tới, bây giờ đã là trung tuần tháng sáu, thời tiết không đến nỗi lạnh lắm, nhưng Nhan Hiểu Thần chỉ mặc một chiếc váy mỏng, lại ngồi trên bậc thềm xi măng lạnh như băng ở trên đất, cô không chịu được rùng mình từng cơn, vẫn sững sờ nhìn đèn đuốc sáng choang trong bóng đêm, cảm giác cơ thể càng co rút nhỏ dần, giống như đang bị bóng tối nuốt chửng mất dạng.

Thẩm Hầu nhận được điện thoại của Trình Trí Viễn thì lập tức vọt ra khỏi nhà.

Trong ấn tượng của Thẩm Hầu, bất kỳ lúc nào, Trình Trí Viễn vẫn luôn định liệu được trước mọi việc, tư thái thong dong bình tĩnh, nhưng lúc này, giọng nói của anh ta lại có chút bối rối. Lúc đầu, Thẩm Hầu còn cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng khi Trình Trí Viễn nói mẹ của Hiểu Thần đã biết hết tất cả, hắn cũng lập tức luống cuống theo.

Trình Trí Viễn nói Hiểu Thần mặc một chiếc váy màu lam dài tới đầu gối, không có túi tiền, nên cô không mang theo tiền hay di động, chắc chắn chỉ có thể đi trong phạm vi gần tòa chung cư thôi, nhưng Thẩm Hầu đã chạy đi tìm tất cả các chỗ gần khu chung cư cũng không tìm thấy. Không còn cách nào khác, hắn điện thoại gọi tài xế tới, nhờ tài xế lái xe tìm kiếm kỹ càng từng tấc một ở khu vực xung quanh.

Đã hơn 3 giờ sáng, hắn vẫn chưa tìm thấy Hiểu Thần. Thẩm Hầu càng lúc càng sợ hãi, trước mắt luôn hiện ra hình ảnh bà Nhan cầm cây gậy trúc, điên cuồng quật túi bụi vào người của Hiểu Thần. Trên đời này, không chỉ gậy trúc mới có thể giết người, lời nói cũng có thể giết người.

Thẩm Hầu tự nói với chính mình, Hiểu Thần không phải là người yếu đuối như vậy, hắn buộc chính mình bình tĩnh lại. Thẩm Hầu căn cứ vào thói quen của Hiểu Thần mà phán đoán cô có thể sẽ đi đến đâu. Cô là người mù phương hướng, không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, trước kia khi hai người đi trên đường, thường là nhìn những con đường xung quanh, sau đó theo bản năng cứ đi về bên phải.

Thẩm Hầu bảo tài xế chạy đến trước cửa ra vào của khu chung cư sau đó rẽ phải, rồi đi thẳng.

"Rẽ phải...Thẳng...Thẳng...Rẽ phải...Thẳng...Dừng!"

Rốt cuộc hắn đã tìm được cô!

Lặng lẽ trong bóng tối, cô ngồi trên bậc thang của một nhà hàng bán thức ăn theo kiểu băng truyền, lạnh đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, mặt ngây ngốc nhìn vào hư không. Tiểu Tiểu của hắn đã bị đau khổ bất lực dồn ép đến một góc hẻo lánh, không có sức phản kháng, trong một thoáng, nước mắt trong hốc mắt của Thẩm Hầu như muốn trào ra, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế không để nước mắt chảy xuống, xe còn chưa dừng hẳn, hắn đã đẩy cửa xe, lao ra ngoài.

Thẩm Hầu giống như cơn lốc xoáy bay đến bên cạnh Nhan Hiểu Thần, nhưng rồi lại nhút nhát, không dám chạm vào cô, hắn nửa quỳ nửa ngồi dưới bậc cầu thang, cẩn thận nói: "Tiểu...Hiểu Thần, là anh!"

Nhan Hiểu Thần nhìn hắn, ánh mắt dần có tiêu cự, "Em biết."

Thẩm Hầu ôm lấy cô, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo, giống như đang ôm một khối băng. Nhan Hiểu Thần hơi vùng vẫy người một cái, dường như muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể cô không ngừng run rẩy, căn bản không thể làm được gì.

Thẩm Hầu bế thốc cô lên, đi từng bước nhỏ chạy đến xe hơi, để cô ngồi lên xe, Hắn nói với tài xế: "Mở hệ thống sưởi." sau đó thì lên xe từ một bên khác.

Nhan Hiểu Thần vốn không cảm thấy lạnh, nhưng lúc này được vào một nơi ấm áp, hoàn toàn đối lập, đột nhiên cô bắt đầu cảm thấy rất lạnh, thân thể run lên lập cập, so với lúc nãy còn nhiều hơn, không thể nói được tiếng nào.

*****

Thẩm Hầu gấp đến độ không ngừng dùng tay xoa bóp cánh tay và bàn tay của cô, trong xe không có nước nóng, cũng không có chăn để đắp, bản thân hắn thì không sợ lạnh, nên không có mặc áo khoác, may mắn tài xế có kinh nghiệm lái xe vào ban đêm, biết rằng phải mặc thêm nhiều áo, nên khi ra cửa đã có khoác áo khoác cùng với áo sơ mi dài tay. Thẩm Hầu lập tức bảo tài xế cởi áo khoác ra, mượn tạm khoác lên người của Nhan Hiểu Thần.

Tài xế lái xe đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ, mua hai ly sữa nóng, Thẩm Hầu cho Nhan Hiểu Thần chậm rãi uống xong, mới từ từ uống ly của mình.

Thẩm Hầu vẫn nắm tay của cô, một tay vuốt ve cánh tay của cô, kiểm tra nhiệt độ cơ thể có còn lạnh hay không. Nhan Hiểu Thần rút tay ra, đẩy hắn một chút, bản thân dịch ra hướng cửa xe một khoảng.

Thẩm Hầu nhìn bàn tay trống không của mình, nhẹ giọng nói: "Cửa xe có hơi lạnh, em đừng dựa gần cửa quá."

Hắn chủ động dịch người sang phía cửa xe bên cạnh một chút, chừa một khoảng trống đầy đủ cho Nhan Hiểu Thần.

Nhan Hiểu Thần nói: "Tại sao anh lại đi tìm em? Trình Trí Viễn đâu?"

Thẩm Hầu nói: "Hiểu Thần, trước hết đồng ý với anh đừng quá lo lắng."

Nhan Hiểu Thần cười khổ, "Bây giờ còn chuyện gì khác có thể khiến em lo lắng nữa chứ? Anh nói đi!"

"Trình Trí Viễn đang ở bệnh viện, hắn không thể đi tìm em, cho nên gọi điện thoại cho anh, bảo anh đi đón em về."

Nhan Hiểu Thần bất đắc dĩ khẽ thở dài, "Là bị mẹ đánh sao?"

"Mẹ em đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, Trình Trí Viễn đang ở bệnh viện chăm sóc cho bà. Em đừng lo lắng quá, Trình Trí Viễn đã điện thoại báo bình an rồi, không nguy hiểm đến tính mạng."

Nhan Hiểu Thần ngây ngốc nhìn Thẩm Hầu. Thẩm Hầu biết cô khó có thể tin được, lúc hắn nghe được cũng rất kinh ngạc, bà Nhan mắng chửi người khác giọng rất vang dội, đánh người sức lực rất lớn, thật sự không giống như người đang mang bệnh, sức khỏe suy yếu.

Môi của Nhan Hiểu Thần run cầm cập, dường như muốn òa khóc, nhưng vẫn cứng rắn chịu đựng, "Em muốn tới bệnh viện."

Thẩm Hầu trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng không thể chia sẻ chút cảm xúc đau buồn nào với cô, "Chúng ta đang trên đường tới bệnh viện."

Đêm khuya, hoàn toàn không có kẹt xe, đường xá thông thoáng chạy thẳng đến bệnh viện.

Thẩm Hầu gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn, hỏi rõ ràng phòng bệnh ở đâu, sau đó hắn dẫn Nhan Hiểu Thần đi vào bệnh viện.

Trình Trí Viễn ở ngoài phòng bệnh chờ bọn họ, vừa đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy anh ta.

Nhan Hiểu Thần không kiềm chế được chạy tới, Thẩm Hầu muốn đỡ cô, nhưng định vươn tay ra thì chần chừ, lúc đó Nhan Hiểu Thần đã chạy ra phía trước. Trình Trí Viễn vội vàng chạy lại vài bước, đỡ lấy Nhan Hiểu Thần, "Em cẩn thận một chút."

Thẩm Hầu chỉ có thể đứng ở phía sau, nhìn hai người bọn họ giống như đôi vợ chồng bình thường hỏi han bệnh tình của người thân.

"Mẹ..."

"Không có nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ mẹ đang ngủ, bác sĩ nói phải ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, mới có thể xuất viện."

Nhan Hiểu Thần đứng ở cửa nhìn vào bên trong, nhỏ giọng hỏi: "Là phòng bệnh một người, bây giờ em có thể vào không?"

"Có thể." Trình Trí Viễn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cùng Nhan Hiểu Thần vào phòng bệnh.

Thẩm Hầu đứng cách cửa sổ, nhìn vào giường bệnh của bà Nhan một lát, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài, hắn hẳn là kẻ trên thế gian này bà không muốn gặp nhất, cho dù bà đang ngủ say, nhưng hắn vẫn không có dũng khí đến gần bà.

Sau một lúc lâu, Trình Trí Viễn cùng Nhan Hiểu Thần đi ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Hầu đứng lên, nhìn bọn họ.

Trình Trí Viễn lúc này mới cùng Thẩm Hầu nói chuyện, "Cảm ơn cậu."

Thẩm Hầu cười chua xót, "Anh vì cái gì mà cảm ơn tôi? Anh hi vọng tôi bây giờ cần anh nói tiếng cám ơn hay sao?"

Trình Trí Viễn không nói thêm lời nào, anh ta quay đầu nói với Nhan Hiểu Thần: "Anh bảo tài xế đưa em về, một mình anh ở lại trông mẹ là được rồi."

"Em muốn ở lại."

"Mẹ đã không sao rồi, đây là bệnh viện tốt nhất Thượng Hải, bệnh của mẹ đã có bác sĩ, việc vặt khác đã có có hộ lý trông coi, em ở lại cũng không làm được gì. Một đêm em không nghỉ ngơi rồi, nghe lời anh, về nhà ngủ đi!" Nhan Hiểu Thần đích thực cảm thấy mỏi mệt, chậm rãi ngồi trên băng ghế: "Em về nhà cũng không ngủ được." Cô vùi đầu vào hai cánh tay, hít thật sâu vào, rồi từ từ thở ra, dường như muốn cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói vẫn nghẹn ngào, "Mẹ em vì sao lại bị nhồi máu cơ tim? Tất cả đều do em chọc tức mẹ! Mẹ đang nằm bệnh viện, em lại về nhà an tâm đi ngủ? Em thật đúng là đứa con gái hiếu thảo nhất trên đời!"

Thẩm Hầu nhịn không được nói: "Nghỉ ngơi không điều độ, hút thuốc uống rượu, ăn ngủ vô độ, thường xuyên thức khuya, chắc chắn là nguyên nhân chủ yếu gây nhồi máu cơ tim."

"Anh im đi!" Nhan Hiểu Thần ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Hầu, "Nơi này không tiếp đón anh, mời anh đi cho!"

Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều hết sức khó coi.

Nhan Hiểu Thần lên giọng lạnh lùng, nói: "Anh không có lỗ tai sao? Em nói nơi này không ai muốn nhìn thấy anh!"

Thẩm Hầu chua xót gật đầu, "Được, anh đi!" hắn tái mặt, xoay người cước bộ nặng nề đi khỏi bệnh viện.

Nhan Hiểu Thần dõi theo bóng dáng của hắn, gắt gao cắn chặt môi, mắt đã ngân ngấn nước.

Trình Trí Viễn đợi cho cảm xúc của Nhan Hiểu Thần bình thường một chút, liền ngồi xổm trước mặt Nhan Hiểu Thần, tay đặt lên đầu gối của cô, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Than trách đối với bệnh tình của mẹ không giúp ích được gì, dùng lý trí lý giải bệnh tật mới có thể thật sự giúp đỡ cho mẹ."

Nhan Hiểu Thần nhìn Trình Trí Viễn, im lặng một lúc sau mới hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ nói nguyên nhân dẫn đến nhồi máu cơ tim rất phức tạp, thường thì có chỉ số mỡ trong máu tăng cao, huyết áp cao, cholesterol cao, ăn uống không điều độ, ít vận động, tăng cân nhiều, áp lực cuộc sống cao, ngủ không đủ giấc, tính tình nóng nảy, hút thuốc uống rượu, tất cả đều là nguyên nhân. Huyết áp và cholesterol của mẹ có hơi cao, đây hẳn là thói quen ăn uống hằng ngày, quanh năm suốt tháng mà thành. Tính khí của mẹ hẳn là lúc còn trẻ tương đối bốc đồng, dễ vui dễ giận. Mẹ cũng đích thực có thói quen hút thuốc uống rượu, tuy rằng sau khi biết em mang thai coi như đã bỏ, nhưng còn nhiều ảnh hưởng cho cơ thể, không phải cai được hai tháng liền có thể hoàn toàn khỏe mạnh. Bác sĩ nói lần này đưa đến bệnh viện rất đúng lúc, không để lại di chứng gì nhiều, mẹ còn trẻ tuổi, về sau chỉ cần kiên trì uống thuốc, tuân theo lời dặn của bác sĩ, sức khỏe của mẹ so với độ tuổi này là không thành vấn đề." Trình Trí Viễn vỗ vỗ đầu gối của Nhan Hiểu Thần, "Do hiện tại ăn uống quá tốt, áp lực cuộc sống cao, nên người có huyết áp cao, mỡ trong máu cao, cholesterol cao thật sự rất nhiều, công ty hàng năm kiểm tra sức khỏe, ba chỉ số này, đừng nói là người ngoài 40 tuổi, 30 tuổi cũng có rất nhiều, thể trạng của mẹ coi như là trình trạng phổ biến trong xã hội hiện đại, nếu không mấy loại thuốc bổ dưỡng, thực phẩm chức năng làm sao có thể bán tốt như vậy?"

Biết rõ Trình Trí Viễn đang an ủi mình, nhưng bởi vì những điều anh ta nói đều là sự thật, mà sức khỏe của mẹ hiện tại đã không còn vấn đề gì, Nhan Hiểu Thần cảm thấy sau khi biết mẹ bị nhồi máu cơ tim bị quẫn bách đến thở không nổi, rốt cuộc cũng đã dễ chịu hơn một chút, "Bác sĩ nói về sau phải chú ý những gì?"

"Ăn uống tránh thực phẩm có cholesterol cao, chất béo thực vật cao, cố gắng ăn uống thanh đạm một chút, mỗi ngày phải thường xuyên vận động, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, không thức khuya, điều hòa tính khí, tránh lo lắng buồn phiền, nóng giận vui vẻ quá độ."

Nhan Hiểu Thần im lặng không nói gì, câu trước còn có thể làm được, nhưng câu sau không biết phải làm sao bây giờ?

Trình Trí Viễn hoàn toàn biết Nhan Hiểu Thần đang nghĩ gì, ôn hòa khuyên nhủ: "Hiểu Thần, em về nhà nghỉ ngơi đi, cho dù không phải vì em, cũng coi như vì mẹ."

Nhan Hiểu Thần gật đầu, có lẽ không để mẹ nhìn thấy cô, chính là tránh khỏi tức giận quá độ

Lý tài xế chạy đến đón Nhan Hiểu Thần, đang đứng một bên đợi cô.

Nhan Hiểu Thần đứng lên, cúi đầu, nói với Trình Trí Viễn: "Em về trước, làm phiền anh rồi." Trình Trí Viễn không kềm lòng được vươn tay kéo Nhan Hiểu Thần vào ngực mình, gắt gao ôm chặt cô, "Sau khi về nhà, uống cốc sữa, cố gắng ngủ một chút. Anh biết em không dễ ngủ, nhưng hãy cố chợp mắt một lát, có được không?"

"Được!"

"Nếu thật sự không ngủ được, cũng đừng suy nghĩ lung tung, gọi điện thoại cho anh, chúng ta có thể nói chuyện."

"Vâng!"

Trình Trí Viễn dùng sức ghì chặt đầu của cô vào ngực mình, giọng nói có chút khàn đặc, "Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh sẽ cùng em chịu đựng, chúng ta sẽ cùng nhau chịu đựng..."

Nhan Hiểu Thần vùi đầu trong ngực của anh ta, không nói gì.

Trình Trí Viễn buông cô ra, nói với Lý tài xế: "Làm phiền ông, lão Lý."

Lý tài xế cùng Nhan Hiểu Thần rời khỏi bệnh viện, đưa cô trở về nhà.

Nhan Hiểu Thần về đến nhà, thì nhìn thấy dì Vương. Trình Trí Viễn hẳn là đã gọi điện thoại dặn dò bà, bà pha cho Nhan Hiểu Thần cốc sữa nóng, bưng đến cho cô. Nhan Hiểu Thần cố gắng uống hết cốc sữa, sau đó đi lên lầu nghỉ ngơi.

Đi vào đến phòng ngủ, nhìn thấy hai mảnh của điện thoại bị rơi trên sàn nhà, cô đã hiểu vì sao mẹ lại biết mọi chuyện. Cái điện thoại cô đã từng muốn ném đi, cái tài khoản blog cô đã từng muốn xóa đi, nhưng bởi vì biết rõ đã mất đi tất cả, cô chỉ muốn giữ lại một chút ký ức vui vẻ, giữ lại một chút kỷ niệm đẹp cho riêng mình, cũng bởi vì một chút không nỡ đó, đã khiến cho mẹ phải vào bệnh viện.

Nhan Hiểu Thần nhặt điện thoại cũ lên, kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra di động mới. Cô tháo pin trên di động cũ, lấy SIM ở bên trong, đổi qua di động mới. Di động mới khởi động cùng với âm thanh đinh đinh đang đang và hình ảnh hoa mỹ biến đổi, đối lập với cái điện thoại bị vỡ nát bên cạnh, nó nằm trên mặt tủ im lìm, cái di động cũ này cũng đã từng tấu lên những âm sắc êm tai, cùng với hình ảnh một nam sinh có nụ cười tươi sáng như vầng dương, đã từng vui vẻ hạnh phúc mà khởi động.

Nước mắt của Nhan Hiểu Thần lã chã rơi xuống.

Cô đem điện thoại cũ ném vào thùng rác, thay quần áo, nằm dài trên giường, cố gắng khiến mình chợp mắt một lát.

Trong đầu hiện lên các loại hình ảnh, liên tiếp bay múa, nước mắt giống như cái vòi nước không khóa chặt, cứ tí tách không ngừng chảy xuống. Nhưng cả đêm đã không ngủ, cơ thể đã quá mỏi mệt không còn sức lực, cần phải được nghỉ ngơi, cô lăn qua lộn lại, mơ màng nặng nề, vậy là ngủ thiếp đi.

Khoảng 10 giờ trưa thì Trình Trí Viễn về đến nhà.

Anh ta nhẹ nhàng rón rén đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần đang ngủ sâu, trên mặt rốt cuộc đã có chút dễ chịu.

Trình Trí Viễn đi đến bên giường, mỏi mệt ngồi xuống, tầm mắt vô tình liếc qua thì nhìn thấy trên đầu tủ ở đầu giường là cái di động mới đã mua cho cô. Anh ta cầm lên nhìn một lát, đã cài SIM, đang sử dụng.

Trình Trí Viễn nhìn chằm chằm cái di động, biểu tình hết sức phức tạp, một lúc sau, anh ta cầm điện thoại đặt nó trở lại tủ đầu giường.

Điện thoại của anh ta nhẹ rung, Trình Trí Viễn lấy di động ra xem, là tin nhắn của Thẩm Hầu: "Hiểu Thần sao rồi?" Đây là tin nhắn thứ ba Thẩm Hầu hỏi tình hình của Nhan Hiểu Thần, buổi sáng hắn có hỏi qua tình trạng của bà Nhan, cũng có hỏi qua Nhan Hiểu Thần, nhưng lúc ấy Trình Trí Viễn đang ở bệnh viện, chỉ có thể nói cho hắn biết là đã thuyết phục Hiểu Thần về nhà nghỉ ngơi. Trình Trí Viễn đưa mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, gửi tin nhắn cho hắn, "Hiểu Thần đang ngủ, sức khỏe đã ổn định."

Thẩm Hầu: "Anh chính mắt nhìn thấy?"

Trình Trí Viễn: "Đúng vậy."

Thẩm Hầu: "Hiểu Thần đêm qua có chút cảm lạnh, hôm nay anh nên lưu ý một chút, xem cô ấy có dấu hiệu bị cảm hay không, cũng để ý đến đứa bé, lúc đó nhìn Hiểu Thần không có gì là bất thường, nhưng tôi sợ cảm xúc của cô ấy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."

Trình Trí Viễn: "Tôi biết."

Thẩm Hầu: "Có lẽ tôi phải nói tiếng cám ơn anh, nhưng khẳng định anh không muốn nghe, tôi cũng không muốn nói, hiện tại tôi đang có tâm trạng ghen tức, giận dữ."

*****

Trình Trí Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, trong ánh mắt tràn ngập bi thương, khóe môi lại hơi nhếch, mang theo nụ cười chua xót. Một thoáng sau, anh ta cầm điện thoại cho vào túi quần, nhìn về phía Nhan Hiểu Thần. Cô nghiêng người mà ngủ, tóc dính vào bên mặt, chạm vào có chút ướt, anh ta sờ lên gối nằm, nó cũng ẩm ướt. Trình Trí Viễn sờ vào cái gối một lúc, ngưng mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, im lặng thở dài, đứng lên, chuẩn bị ra khỏi phòng.

Anh ta đi đến bàn trang điểm thì dừng bước, nhìn vào thùng rác, bên trong có hai mảnh vỡ và pin của cái di động cũ. Trình Trí Viễn im lặng đứng nhìn một lát, cúi người nhặt lên cái di động cũ, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Nhan Hiểu Thần đang ngủ, đột nhiên tỉnh giấc.

Trong phòng ngủ có màn che thật dày, không gian một màu tối sầm, không thể biết rõ đã mấy giờ rồi. Cô xoay người ngồi dậy, cầm di động lên xem, đã muộn lắm rồi, tại sao Trình Trí Viễn không gửi tin nhắn gì cho cô?

Nhan Hiểu Thần mặc quần áo vào, vừa đi xuống lầu, vừa gọi điện thoại, chuông điện thoại của Trình Trí Viễn vang vọng ở trong phòng khách trống trải.

Trình Trí Viễn đang ngủ ở trên sô pha, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh ta cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình hiển thị, dường như có hơi bất ngờ, liền tiếp điện thoại, "A lô? Em đang ở đâu?" Anh ta lập tức ngồi dậy, theo bản năng nhìn về phía cầu thang.

"Em đang ở nhà." Nhan Hiểu Thần ngưng mắt nhìn anh ta, nói với cái điện thoại di động.

Trình Trí Viễn mỉm cười, nhìn Nhan Hiểu Thần, nói vào điện thoại: "Em ở nhà, sao còn gọi điện thoại cho anh?"

"Anh làm em lo quá, em còn tưởng lúc em đang ngủ anh đã đi ra ngoài."

Nhan Hiểu Thần cúp điện thoại, đi vào phòng khách, "Sao anh lại ngủ ở đây? Em không thấy anh ở trên lầu, cũng không nhận được tin nhắn của anh, nghĩ rằng anh còn ở bệnh viện, có chút lo lắng, nên lập tức gọi điện thoại cho cho anh."

Trình Trí Viễn nói: "Sáng nay lúc 7 giờ mẹ đã tỉnh lại, anh và mẹ đã ăn điểm tâm, anh đã dặn dò qua dì hộ lý chăm sóc cho mẹ rồi, lát nữa sẽ quay lại bệnh viện. Dì Vương cũng đã đem cơm trưa đến cho mẹ rồi, anh bảo dì ở lại bệnh viện với mẹ một lát, dì với mẹ có thể nói chuyện phiếm với nhau, chúng ta thì không thể."

Nhan Hiểu Thần hỏi: "Mẹ có nhắc đến em không?"

"Có nhắc em, mẹ hỏi em đang ở đâu, anh nói em đang ở nhà, để cho mẹ yên tâm."

Nhan Hiểu Thần dám khẳng định, mẹ tuyệt đối không chỉ có hỏi cô đang ở đâu, cho dù Trình Trí Viễn không nói, cô cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Trình Trí Viễn cũng biết lời nói dối của mình không thể nào gạt được Nhan Hiểu Thần, nhưng cho dù biết rõ không thể gạt được, cũng không thể không nói, anh ta đứng lên, "Em đói bụng không? Cùng anh ăn chút gì nhé? Dì Vương đã làm cơm rồi, chỉ cần hâm lại là được."

Nhan Hiểu Thần vội nói: "Anh nghỉ ngơi thêm một lát đi rồi cùng ăn."

Hai người đi vào phòng bếp, Nhan Hiểu Thần muốn đem thức ăn bỏ vào lò vi sóng, Trình Trí Viễn nói: "Đừng dùng lò vi sóng, em đang mang thai, thức ăn hâm bằng lò vi sóng ăn không tốt cho sức khỏe." Anh ta đem thức ăn bỏ vào nồi chưng cách thủy, canh 6 phút đồng hồ, dùng cách hâm nóng thức ăn bằng hơi nước truyền thống.

Từ lúc dọn về nhà này ở, Nhan Hiểu Thần rất ít khi vào phòng bếp, có nhiều thứ không biết để ở đâu, cô có chút không quen, nên chỉ có thể đứng nhìn Trình Trí Viễn bận rộn chuẩn bị thức ăn.

Trình Trí Viễn hâm nóng xong đồ ăn, hai người ngồi tại bàn ăn, im lặng ăn cơm.

Cơm nước xong, Nhan Hiểu Thần muốn giúp mang chén đĩa vào phòng bếp, Trình Trí Viễn không cho cô làm gì cả, một mình anh ta thành thạo gọn gàng mang chén bát vào máy rửa chén bát, mang nho và dâu tây từ tủ lạnh ra, sau khi rửa sạch, đặt vào cái tô, bỏ một chút nước nóng vào ngâm, "Đợi lát nữa em hãy ăn một ít hoa quả, nhớ kỹ là mỗi ngày phải bổ sung đầy đủ vitamin."

Nhan Hiểu Thần đứng ở cửa phòng bếp, im lặng nhìn anh ta.

"Trình Trí Viễn, vì sao anh lại đối tốt với em như vậy?"

Trình Trí Viễn dùng khăn lau sạch bàn ăn, đùa nói: "Em suy nghĩ nhiều rồi! Anh là kẻ hay động lòng thương cảm với người khác, rất thích chăm sóc chu đáo cho người khác, nếu anh có nuôi một con vật cưng, nhất định cũng sẽ chăm sóc nó tốt như vậy."

Nhan Hiểu Thần nói: "Chúng ta chỉ là kết hôn hình thức, anh đã làm quá nhiều việc cho em rồi, em không thể nào báo đáp được, thật sự không dám nhận!"

Trình Trí Viễn lập tức dừng lại tất cả mọi động tác, anh ta cứng đơ người trong chốc lát, quay lưng lại với Nhan Hiểu Thần, dùng một giọng nói rất rõ ràng nhưng cũng rất nhẹ nhàng tựa như gió thoảng: "Em có thể báo đáp anh sau."

"Em có thể báo đáp cho anh?"

Trình Trí Viễn mang khăn giặt sạch sẽ, xoay người đi đến trước mặt Nhan Hiểu Thần, nói: "Xin em hãy chấp nhận chăm sóc của anh, sau này em vẫn có thể báo đáp anh!"

Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh ta, Nhan Hiểu Thần không nói tiếng nào.

Sáu giờ chiều, Trình Trí Viễn tính toán mang cơm chiều cho mẹ, Nhan Hiểu Thần kiên quyết muốn đi theo. Trình Trí Viễn khuyên mãi, vẫn không khuyên được, biết là không có lý nào lại không cho con gái đi thăm bệnh mẹ của mình, anh ta chỉ có thể đồng ý dẫn theo cô cùng đến bệnh viện.

Trước lúc ra khỏi nhà, Trình Trí Viễn cố ý gọi điện thoại cho dì hộ lý chăm sóc bà Nhan, bảo bà ta đem tất cả những vật gây nguy hiểm cất đi hết.

Khi bọn họ vào tới phòng bệnh, thì nhìn thấy bà Nhan cùng dì hộ lý đang xem TV. Trình Trí Viễn mang cà mèn giữ ấm thức ăn đưa cho dì hộ lý, lo lắng đề phòng nhìn Nhan Hiểu Thần đi đến bên giường bệnh, đang nhút nhát kêu lên một tiếng "Mẹ". Anh ta dựa vào cái bàn ăn di động trên giường bệnh, cố ý dùng thân thể chắn giữa Nhan Hiểu Thần và bà Nhan, khiến cho Nhan Hiểu Thần không thể đến gần mẹ, nhưng anh ta đã đánh giá bà quá thấp.

Bà Nhan đang nằm tựa trên giường bệnh truyền dịch, bên cạnh ngay cả cốc uống nước, hộp khăn giấy cũng đều không có, thế nhưng bà nhảy nhanh xuống giường, trực tiếp vung giá truyền dịch lên, hướng tới Nhan Hiểu Thần mà đánh, "Mày còn dám gọi tao là mẹ! Nhan Hiểu Thần, đồ con quỷ đòi nợ lương tâm bị chó tha! Tao đã nói cái gì? Tao phải khiến cho mày bỏ đứa con đó đi! Mày hại chết ba mày chưa đủ, còn muốn vênh cái bụng đó chạy đến đây chọc tao tức chết phải không? Năm đó lúc sinh mày ra, tao bóp mũi để mày chết đi cho rồi, đồ con quỷ đòi nợ..."

Tuy rằng Trình Trí Viễn lập tức nhào tới ngăn cản, nhưng kim truyền dịch đang cắm trên người bà bị kéo ra, máu tươi trên tay chảy xuống, bà lại là bệnh nhân vừa qua khỏi cơn nguy hiểm, Trình Trí Viễn căn bản không dám dùng hết sức lực ngăn cản, Nhan Hiểu Thần giống như bị chửi đến choáng váng, đứng cứng đơ một chỗ như khúc gỗ bị cắm xuống đất, ngay cả né tránh tối thiểu cũng không làm.

Giá truyền dịch hướng đến bụng của Nhan Hiểu Thần mà quật xuống, may mắn Trình Trí Viễn nắm được, bà Nhan hai tay cầm giá truyền dịch, hung tợn cùng Trình Trí Viễn phân cao thấp, giá truyền dịch thật dài trở thành vũ khí nguy hiểm nhất, giống như trong khoảnh khắc sẽ quật lên người Nhan Hiểu Thần đến chết, Trình Trí Viễn gọi dì hộ lý: "Dẫn Hiểu Thần ra ngoài, nhanh lên, đi ra ngoài!". Sau đó anh ta gọi lớn tiếng Lý tài xế đang đợi ở hành lang: "Lý tài xế, đưa Hiểu Thần về nhà trước đi."

Dì hộ lý sớm đã bị dọa sợ đến choáng váng, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức ôm Nhan Hiểu Thần kéo ra ngoài.

Trình Trí Viễn một bên mạnh mẽ ngăn trở bà Nhan ở trước giường bệnh, một bên nhanh chóng bấm chuông cấp cứu, mấy người y tá vội vã chạy vào.

Sau khi thật vất vả giúp bà Nhan ổn định, trấn an tinh thần bà, Trình Trí Viễn sức cùng lực kiệt chạy nhanh về nhà.

Trên đời này, không phải chưa gặp qua người xấu, nhưng những người xấu mà anh ta đã gặp, đều là kẻ có thân thế giàu có, đều được giáo dục tốt, cho dù là ác độc cỡ nào, tàn khốc vô tình ra sao, đều có điểm chung là ỷ lại vào thân phận của mình, đều quý trọng bản thân, trong lúc làm việc với bọn họ sẽ có chút khó chịu. Nhưng bà Nhan lại là người khác hoàn toàn với thế giới của anh ta, là người chưa bao giờ được gặp, thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội. Những người này không độc ác, không tàn nhẫn, thậm chí căn bản không phải là người xấu, nhưng một khi đã bước vào đường cùng, sẽ không sợ bị mất mặt, cực kỳ liều lĩnh, đừng nói là yêu quý bản thân, bọn họ căn bản không coi sinh mạng ra gì. Trình Trí Viễn đã từng trải như vậy, gặp qua nhiều loại người nhưng vậy, cũng cảm thấy bà Nhan thật sự là hết cách.

Trình Trí Viễn vội vã chạy về nhà, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần ngồi im lặng trên ghế sô pha, anh ta mới cảm giác được tâm trạng ổn định được một chút.

Nhan Hiểu Thần nghe được tiếng cửa phòng mở ra, liền lập tức đứng lên.

Trình Trí Viễn khẽ cười nói: "Mẹ không có việc gì, bắt đầu truyền dịch lại rồi, dì hộ lý sẽ giúp mẹ ăn cơm. Bác sĩ còn nói đùa, mẹ sức lực dồi dào như vậy chứng tỏ y thuật của ông ta cao siêu, sẽ trị bệnh cho mẹ thật tốt, bảo chúng ta không cần lo lắng."

Nhìn đến vết thương đang hở miệng chảy máu đỏ hồng của Nhan Hiểu Thần, anh ta bước lại gần, nâng đầu cô lên, xem qua trán của cô một chút. Lúc ở bệnh viện do quá hỗn loạn, anh ta căn bản không để ý đến cô đã bị giá treo bình truyền dịch làm bị thương.

Nhan Hiểu Thần nói: "Chỉ là trầy da chút thôi, dì Vương đã dùng cồn sát trùng qua cho em rồi." Cô nhìn bàn tay đang quấn băng màu trắng của anh ta, "Tay của anh..."

Dưới tình thế cấp bách, vì ngăn cản bà Nhan, Trình Trí Viễn đã dùng sức hơi quá, giá treo bình truyền dịch lại không nhẵn bóng như anh ta tưởng, tay bị cắt vài chỗ thật sâu, bên tay trái còn có một vết thương khá nặng, hơi bị thâm, bác sĩ thấy vậy, đã giúp anh ta xử lý qua một chút.

Trình Trí Viễn nói: "Anh cũng chỉ bị trầy da chút đỉnh thôi, qua vài ngày sẽ ổn." Anh ta nói chuyện, vì muốn chứng minh mình không sao, cố ý co duỗi bàn tay, cho thấy hoạt động hoàn toàn tự nhiên.

Nhan Hiểu Thần cầm lấy tay anh ta, "Anh đừng...cử động!" Nước mắt ở trong hốc mắt như muốn trào ra.

Trình Trí Viễn sửng sốt một chút, nhẹ nhàng cầm lại tay của cô, cười nói: "Anh thật sự không có việc gì!"

Nhan Hiểu Thần chậm rãi rút tay ra, cúi đầu nói: "Trí Viễn, chúng ta ly hôn đi!"

Trình Trí Viễn cứng người, im lặng một thoáng, mới lấy lại tinh thần, "Vì sao?"

Nước mắt của Nhan Hiểu Thần như từng viên trân châu bị đứt dây, lốc tốc rơi xuống, "Em không thể khiến anh mệt mỏi thêm được nữa...Cuộc sống của chúng ta chính là như vậy, vĩnh viễn sẽ giống như đang bất lực giãy dụa trong đầm lầy, có lẽ sẽ bị kéo xuống sâu hơn...Anh, cuộc sống của anh vốn rất tốt...Đừng vì em mà trở thành như bây giờ... Hơn nữa hiện tại mọi người đều đã biết đứa bé không phải là con của anh, nếu cứ duy trì hôn nhân, đối với anh thật quá bất công..." Trình Trí Viễn nhẹ nhàng thở ra, anh ta cúi người, rút ra tờ khăn giấy, nâng đầu Nhan Hiểu Thần, giúp cô lau nước mắt, "Em còn nhớ lời thề lúc kết hôn chứ? Bất luận giàu có hay nghèo hèn, bất luận khỏe mạnh hay bệnh tật, bất luận khó khăn hay thuận lợi, bất luận gặp gỡ hay biệt ly, anh đều không rời xa em, vĩnh viễn yêu thương em."

Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm Trình Trí Viễn, ở hôn lễ có nói như vậy sao?

Trình Trí Viễn nói: "Có lẽ em không nghiêm túc lắng nghe, nhưng anh rất nghiêm túc nói ra."

"Tại sao? Chúng ta chỉ là kết hôn hình thức thôi, anh vì cái gì mà muốn đối xử tốt với em?"

Trình Trí Viễn cười tự giễu nói, "Tại sao à? Đáp án rất đơn giản, đến khi nào em nghĩ ra, nhất định sẽ không ngừng hỏi lại anh là tại sao!"

Nhan Hiểu Thần hoang mang nhìn Trình Trí Viễn.

Trình Trí Viễn xoa đầu Nhan Hiểu Thần nói: "Trước khi kết hôn, chúng ta đã có hứa với nhau, kết hôn do em quyết định, ly hôn do anh quyết định! Quyền chủ động ly hôn ở trong tay anh, nếu anh không nói tới, em cũng không được đề cập! Nhớ nhé, đừng bao giờ nhắc lại nữa! Bây giờ, anh đói bụng rồi, ăn cơm nào!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-21)