Truyện:Nửa Thời Gian Ấm Áp - Chương 14

Nửa Thời Gian Ấm Áp
Trọn bộ 21 chương
Chương 14
Buồn và vui
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thế giới này có không ít đau buồn, nhưng nỗi đau lớn nhất chính là: muốn trốn thoát khỏi bóng tối chạy theo sự quyến rũ, lại không thể hiểu ánh sáng là gì, cho dù cố gắng giãy giụa như thế nào đi nữa, tất yếu sẽ chìm trong đau khổ. —Rodion Shchedrin (14. 1)

(14. 1) Rodion Konstantinovich Shchedrin (sinh ngày 16/12/1932) là một nhà soạn nhạc Nga. Ông là một trong những nhà soạn nhạc Liên Xô hàng đầu, và là chủ tịch Liên hiệp Nhạc sĩ nước Nga từ 1973 cho đến 1990.

Bình thường, kinh nguyệt của Nhan Hiểu Thần đều rất đúng ngày, chỉ chênh lệch chút ít không quá 3 hôm, thế nhưng hôm nay, đã qua mười ngày, mà vẫn chưa có.

Lúc đầu, cô cảm thấy không thể nào xảy ra chuyện được, cô và Thẩm Hầu mỗi lần quan hệ đều có bảo vệ, chắc là nội tiết mất cân bằng một chút, có lẽ vài hôm nữa sẽ có kinh nguyệt lại thôi. Nhưng hơn hai tuần sau đó, vẫn chẳng có. Nhan Hiểu Thần bắt đầu lo lắng, nhớ lại chuyện của cô với Thẩm Hầu, cô không thể không nghi ngờ — Đêm trừ tịch hôm đó, bọn họ xem xong pháo hoa trở về nhà, Thẩm Hầu đưa cô lên lầu ngủ, vốn chỉ là cách một cái chăn, một chút hôn môi, nhưng bởi vì hai người đều có hơi men, khó kềm lòng biến thành một trận mây mưa triền miên, tuy rằng cuối cùng trong một thoáng Thẩm Hầu có rút ra khỏi người cô, chẳng lẽ không giống như bọn họ nghĩ là đã an toàn rồi?

Nhan Hiểu Thần lên mạng tra cứu xem làm cách nào để xác định mình có thai, phương pháp hóa ra cũng đơn giản, đi tiệm thuốc mua que thử thai về dùng, nghe nói là chính xác khoảng 98%.

Mặc dù đã biết nên làm gì, nhưng cô luôn nghĩ mình sẽ gặp may, cảm thấy có lẽ sáng sớm hôm sau khi thức dậy, sẽ phát hiện trên quần lót có vệt máu, nên rề rà chưa chịu đi mua. Mỗi ngày khi vào nhà vệ sinh cô đều mang hi vọng, cẩn thận kiểm tra quần lót, nhưng không có một vệt máu nào. Kinh nguyệt là thứ đem đến rất nhiều phiền toái, nhưng nếu không có nó, lại mang đến bao nhiêu phiền muộn.

Buổi tối, lúc Nhan Hiểu Thần đưa Thẩm Hầu ra về, hắn nhìn thấy bà Nhan đang ở phòng tắm, liền kéo cô đến hành lang, ôm ấp gần gũi với cô một chút. Nhan Hiểu Thần đang có tâm sự, có chút không yên lòng, Thẩm Hầu than thở: "Tiểu Tiểu, từ tết âm lịch tới giờ, em lạnh nhạt với anh lắm! Muốn ôm một chút cũng phải lén lút, tiếp tục như vậy thật không ổn, chúng ta kết hôn đi!"

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Hầu nói đến chuyện kết hôn, nhưng Nhan Hiểu Thần vẫn chưa muốn nghĩ đến, nói chung giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề phải đối mặt: Ba mẹ của Thẩm Hầu còn đang phản đối bọn họ quyết liệt, cô và mẹ đang thích nghi với cuộc sống mới, cô còn đang thiếu nợ hơn 100 ngàn, sự nghiệp của Thẩm Hầu vẫn chưa đi tới đâu...Nhưng lần này, cô đã động lòng.

"Kết hôn...Có thể sao?"

Thẩm Hầu nghe được lời này, lập tức tỉnh táo, "Sao lại không được? Chúng ta đều lớn hết rồi, cầm theo chứng minh thư với hộ khẩu, có thể đến nơi lập hộ tịch để đăng ký kết hôn. Hộ khẩu của anh ở Thượng Hải, em thì ở quê, em xin nghỉ một ngày, về quê đăng ký một chút là xong."

Nhan Hiểu Thần có chút kinh ngạc, "Anh đã hỏi rõ rồi à?"

Thẩm Hầu cầm tay cô, chỉ vào chiếc nhẫn, "Em nghĩ tâm huyết của anh là đùa giỡn hay sao? Anh rất nghiêm túc! Em nói đi! Khi nào thì được? Anh thì lúc nào cũng được!"

"Ba mẹ của anh..."

"Thôi đi! Anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Luật hôn nhân cũng không yêu cầu ba mẹ đồng ý mới được đăng ký kết hôn, luật hôn nhân viết rất rõ ràng, nam nữ hai bên nguyện lòng, không có liên quan gì tới ba mẹ hết!"

"Nhưng mẹ em..."

"Em đã từng tuổi này, nếu là con gái ở quê đều đã tay bồng tay bế hết rồi, về chuyện hôn sự, mẹ em so với em còn sốt ruột hơn. Yên tâm đi, mẹ em thích anh, chắc chắn sẽ đồng ý."

Những lời này Nhan Hiểu Thần rất tin tưởng, tuy rằng trong khoảng thời gian này mẹ của cô chưa bàn luận một lời nào về Thẩm Hầu, nhưng có thể thấy được, bà đã chấp nhận Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần cắn môi suy nghĩ.

Thẩm Hầu lay người cô nói: "Bà xã à, chúng ta đăng ký đi! Anh thử việc như vậy cũng quá lâu rồi, cho anh làm chồng chính thức đi! Chẳng lẽ em không hài lòng anh, còn muốn tìm người khác nữa sao?"

Nhan Hiểu Thần bực bội phì cười, đập hắn một cái, "Được rồi, để em suy nghĩ đã."

Thẩm Hầu mừng rỡ ôm siết cô, xoay một vòng, cô cười nói: "Em phải vào nhà rồi, anh đi đường nhớ cẩn thận."

Hắn nói: "Nhanh chọn ngày đi nhé!"

Nhan Hiểu Thần đấm hắn một cái, xoay người trở vào nhà.

Bởi vì thái độ của Thẩm Hầu như vậy, đột nhiên Nhan Hiểu Thần không còn lo lắng chuyện kinh nguyệt có chậm nữa. Cô và hắn thật sự không giống nhau, dù có xảy ra chuyện gì cô sẽ nghĩ đến mặt xấu nhất, còn hắn thì chẳng để ý gì đến hậu quả, sẽ hứng trí phấn khởi đối mặt với mọi chuyện, từ trước đến nay đều như vậy. Tuy rằng lúc này, bọn họ chưa chuẩn bị tâm lý có con, nhưng Nhan Hiểu Thần nghĩ, nếu như cô thật sự có thai, Thẩm Hầu chỉ có vui sướng mà hét to thôi. Về chuyện khó khăn, chắc chắn hắn sẽ nói, có thể có khó khăn gì chứ? Mà cho dù có, thì cũng có thể vượt qua tất cả!

Nhan Hiểu Thần đi đến tiệm thuốc mua que thử thai, chuẩn bị chọn thời gian thích hợp, kiểm tra qua một lần.

Bởi vì là thuê nhà trọ, tất cả ngăn kéo tủ trong nhà đều không khóa, mẹ cô dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, thế nào cũng mở mấy cái ngăn tủ đó, Nhan Hiểu Thần không dám để que thử thai ở nhà, chỉ có thể cất kỹ ở trong túi xách, lúc nào cũng mang theo.

Vốn định đợi buổi chiều về nhà rồi tính, nhưng đầu óc cứ nghĩ tới que thử thai đang ở trong túi, nên tâm trạng không được yên ổn, mấy hôm trước, cô vẫn trốn tránh không dám đối mặt, bây giờ lại muốn biết kết quả khẩn cấp. Theo bảng hướng dẫn, thì chỉ cần chờ 3 phút là sẽ biết kết quả, cô đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, cuối cùng quyết định lập tức đi kiểm tra.

Cầm lấy túi, đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn ngó xung quanh một chút, rất là bí mật, chắc không có vấn đề gì. Cô đọc bản hướng dẫn, chuẩn bị dựa theo lời ghi chú trên hình ảnh hướng dẫn, di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Trình Trí Viễn. Từ lúc đi làm đến nay anh ta chưa gọi điện thoại cho cô bao giờ, dù có việc gì cũng là thư ký riêng thông qua công ty gọi cô lên gặp mặt. Nhan Hiểu Thần có chút ngoài ý muốn, cũng có chút chột dạ, "A lô?"

"Hiểu Thần..." Trình Trí Viễn gọi một tiếng tên của cô, liền giống như biến thành người câm, không nói thêm lời nào, chỉ có thể nghe được tiếng thở gấp của anh ta, hào hển giống như âm thanh của sóng biển.

Nhan Hiểu Thần cố hết sức giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh dịu dàng, "Sao ạ? Có chuyện gì?"

"Tôi có chút chuyện muốn nói với em, là chuyện khá quan trọng."

"Tôi lập tức tới ngay!"

"Không cần, không cần! Không phải chuyện công...Không cần phải vội vàng như vậy...Quên đi! Em cứ thong thả, chúng ta nói sau!"

"Được ạ."

Trình Trí Viễn không nói hẹn gặp lại, liền cúp điện thoại. Nhan Hiểu Thần cảm thấy Trình Trí Viễn có chút lạ, không giống với tính cách tự tin bình tĩnh trước kia của anh ta, giống như xảy ra việc gì đó rất khó khăn gây phiền lòng, có vẻ bối rối, dường như hoàn toàn không biết cách giải quyết.

Cô nhìn que thử thai trong tay, cảm thấy thật ngượng ngùng vì vừa nói chuyện với cấp trên xong, lại còn sử dụng giờ làm công để giải quyết chuyện riêng tư, cô chỉ có thể nhét que thử thai và bảng hướng dẫn vào túi, rời khỏi nhà vệ sinh.

Tuy rằng lời nói của Trình Trí Viễn không tỏ ra nôn nóng, nhưng Nhan Hiểu Thần ngẫm nghĩ, vẫn là quyết định trước hết đi gặp anh ta. Cô không đi thang máy, mà chọn đi cầu thang bộ, nép vào góc cầu thang, cô vội vàng hướng lên, Trình Trí Viễn bưng cà phê, không yên tâm đi xuống dưới, hai người đụng trực tiếp vào nhau, cà phê trong tay anh ta văng lên cánh tay của Nhan Hiểu Thần, cô bị nóng "A" lên một tiếng, túi xách cầm không chắc bị rơi xuống đất, bao nhiêu thứ trong túi rơi hết ra ngoài, hộp que thử thai như vậy cũng văng ra từng món.

"Xin lỗi! Xin lỗi! Em có bị phỏng không?" Trình Trí Viễn vội vàng xin lỗi.

"Chỉ có vài giọt thôi, không sao cả!" Nhan Hiểu Thần vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ lên, muốn nhanh chóng không để anh ta phát hiện, tiêu hủy hết chứng cứ phạm tội.

Nhưng lúc ấy, bởi vì lo sợ kiểm tra qua một lần không ra kết quả gì, hoặc là kết quả không được chính xác, để an tâm, cô quyết định sẽ thử qua nhiều lần, nên cố ý mua một hộp lớn, có đến mười sáu cái!

Lúc đầu, Trình Trí Viễn hẳn là hoàn toàn không nhận ra mấy thứ dưới đất là gì, lập tức hạ thấp người, cũng giúp cô nhặt lên, liên tục nhặt lên mấy cây, rồi nhặt được cái hộp, rốt cuộc cũng đã ý thức được chính mình đang cầm cái gì, anh im lặng như hóa đá, mặt đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm vật ở trong tay.

Nhan Hiểu Thần quả thực muốn tìm một cái lỗ ở dưới đất, chôn sống mình đi cho rồi, cô nhét đống đồ đang rơi vãi lung tung vào túi, lại vội vàng giật lấy thứ đang ở trong tay của anh ta. Trình Trí Viễn căn bản không để ý đến động tác của cô, anh ta vẫn sợ hãi nhìn vào tay của mình một lúc lâu.

Nhan Hiểu Thần muốn ăn miếng đậu hủ nghẹn chết đi cho rồi, cô không dám nhìn anh ta, chỉ ngắc ngứ nói: "Mấy thứ đó...là của tôi...Cám ơn!"

Trình Trí Viễn rốt cuộc cũng phản ứng kịp đang xảy ra chuyện gì, đưa lại mấy thứ đó cho cô. Cô lập tức dùng sức nhét mạnh chúng vào trong túi, quay người chạy đi, "Tôi đi làm việc!"

Rầm rầm chạy xuống lầu, trốn về bàn làm việc của mình, cô thở ra một hơi, oán hận gõ vào đầu mình, Nhan Hiểu Thần, ngươi đúng là cái đầu heo! Đồ ngốc! Đồ đầu heo ngu ngốc!

Cô ảo não buồn bực trong chốc lát, lại lo lắng không biết anh ta có nói với Thẩm Hầu và mẹ của cô hay không nữa, theo lý thì Trình Trí Viễn không phải là loại người nhiều chuyện, nhưng mấy chuyện nhạy cảm thế này thật không thể không khẩn trương, không phải nên đề phòng hay sao? Chẳng lẽ bảo cô đi tìm anh ta, cầu xin anh ta giữ bí mật giùm?

Nhan Hiểu Thần nghĩ đến việc phải đi gặp Trình Trí Viễn, lập tức cảm thấy sau gáy của chính mình khắc hai chữ "Mất mặt", thật sự không có dũng khí đi tìm anh ta.

Rối rắm suy nghĩ trong chốc lát, cô quyết định vẫn là đăng blog kéo dài thời gian, không cần phải mặt đối mặt nói chuyện, chắc sẽ tốt hơn một chút. Đang viết blog cho anh ta, không ngờ cô lại nhận được tin nhắn của anh ta trước.

"Em mang thai à?"

Nhan Hiểu Thần hung hăng gõ vào trán của mình, trả lời: "Sáng hôm nay vừa mua que thử thai, còn chưa kiểm tra."

"Khả năng bao nhiêu phần trăm?"

Vị đại ca này tuy rằng ở trên thương trường rất là anh minh thần võ, nhưng xem ra đối với mấy chuyện đại loại như thế này, hóa ra hoàn toàn không có kinh nghiệm, "Tôi không biết, kiểm tra một chút mới biết kết quả."

"Việc này trước hết không cần nói cho Thẩm Hầu và mẹ của em biết."

Oái...Trình Trí Viễn không phải đang cướp lời nói của cô sao? Nhan Hiểu Thần thẫn thờ trong chốc lát, đang gõ vài chữ trả lời, thì tin nhắn mới của anh ta tiếp tục đến, "Chúng ta nên bàn qua chuyện này một chút, sau đó mới quyết định nên làm thế nào."

Nhan Hiểu Thần hoàn toàn thẫn thờ, anh ta phải chăng rất là buồn chán? Chẳng lẽ bởi vì cô sẽ phải nghỉ việc tạm thời lo chuyện sinh con, sẽ ảnh hưởng đến công việc? Anh ta thân là ông chủ cũng là chủ nợ, tỏ ra buồn bực có phải cũng rất bình thường? Nhưng mà buồn bực đến bất thường như vậy, là bình thường sao?

Nhan Hiểu Thần mờ mịt trong chốc lát, gửi cho anh ta một chữ: "Được!"

Trình Trí Viễn gửi blog an ủi cô: "Kết quả còn chưa có, có lẽ chúng ta quá khẩn trương rồi."

Nhan Hiểu Thần cảm thấy anh ta rõ ràng là khẩn trương vớ vẩn, cô vốn đã không khẩn trương, lại bị anh ta làm cho thật sự khẩn trương, "Có lẽ vậy, chắc là do nội tiết hơi rối loạn một chút."

"Tôi vừa lên mạng tra cứu, que thử thai có thể kiểm tra bất cứ lúc nào."

Nhan Hiểu Thần đã hoàn toàn không biết nên trả lời vị đại ca này thế nào, "Vâng, tôi biết."

"Bây giờ có thể lập tức đi kiểm tra, em cứ đến phòng làm việc của tôi."

Nhan Hiểu Thần ôm đầu, nghẹn họng, nhìn trân trối vào cái màn hình điện thoại, Trình Trí Viễn bị sao vậy? Anh ta chắc là đang đùa?

Đang ngẩn người, đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến bất thường, cô thẫn thờ ngẩng đầu lên, một đồng nghiệp ngồi đối diện nhìn cô chỉ chỉ ra cửa, cô quay đầu lại nhìn, thì thấy Trình Trí Viễn đang đứng ở cửa.

Anh ta dĩ nhiên rất là nghiêm túc! Nhan Hiểu Thần cảm thấy máu huyết toàn thân dồn lên tới đầu, lập tức đứng lên, vọt ra cửa, đè nén giọng nói: "Anh bị sao vậy?"

Trình Trí Viễn cũng đè nén giọng nói: "Em không có mang theo..."

"Không mang theo cái gì?" Nhan Hiểu Thần hoàn toàn không hiểu.

Trình Trí Viễn xem ra nói không rõ ràng, trực tiếp đi đến bàn làm việc của cô, làm cho mấy đồng nghiệp nhìn ngó với ánh mắt quái lạ, anh ta cầm lấy túi xách của cô, đi đến bên cạnh Nhan Hiểu Thần nói, "Đến phòng làm việc của tôi."

Trước mặt đồng nghiệp, cô không thể tỏ ra là không tôn trọng cấp trên, chỉ có thể đi theo anh ta, hướng lên lầu. Tầng bốn của anh ta khác hẳn với ba tầng còn lại dành cho phía đối tác, lúc này không có cuộc họp nào, chỉ có thư ký riêng của bọn họ đang ở bên ngoài làm việc, cả tầng trông có vẻ yên ắng, thanh tĩnh.

Nhan Hiểu Thần đã đến rất nhiều phòng làm việc, nhưng lại là lần đầu tiên đến văn phòng của Trình Trí Viễn, phòng của anh ta rất lớn, có một nhà vệ sinh riêng, còn trang bị cả phòng tắm, bên trong bày hoa tươi và cây cảnh, trang trí giống như mấy nhà vệ sinh ở khách sạn năm sao.

*****

Trình Trí Viễn nói: "Em cứ tự nhiên, nếu muốn uống nước, thì có đây." Anh ta mang một ly nước lớn đặt trước mặt Nhan Hiểu Thần.

Xem ra anh ta lên mạng tra cứu thật là đúng, Nhan Hiểu Thần không nói gì nhìn anh ta một lúc, "Anh sao vậy? Nếu có gấp, thì chẳng phải tôi và Thẩm Hầu nên gấp hay sao?"

"Em cứ coi như tôi xen vào chuyện của người khác đi, chẳng lẽ em không muốn biết kết quả?"

Nếu đổi là người khác, Nhan Hiểu Thần khẳng định sẽ lấy ly nước hắt vào mặt của anh ta, nói một câu "Bớt lo chuyện bao đồng đi", sau đó sẽ rời khỏi. Nhưng anh ta là Trình Trí Viễn, là cấp trên, là chủ nợ, là bạn tốt của cô, là người mà cô đã từng vô số lần quyết định muốn báo đáp thật tốt, tuy rằng tình hình trước mắt rất là quái lạ, nhưng cô chỉ có thể cầm lấy túi, đi vào nhà vệ sinh.

Dựa theo bảng hướng dẫn, ở bên trong lúng túng một lúc lâu, hơn mười phút sau đó, Nhan Hiểu Thần rửa sạch tay, chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Trình Trí Viễn lập tức đứng lên, khẩn trương nhìn cô.

Cô khẽ cười nói: "Tôi có thai rồi."

Ánh mắt của Trình Trí Viễn cực kỳ quái lạ, luống cuống mờ mịt, nôn nóng bi thương, anh ta che giấu tâm trạng nhìn Nhan Hiểu Thần cười cười, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, thì thào nói: "Có thai rồi sao?"

Nhan Hiểu Thần ngồi vào phía đối diện anh ta, thân thiết hỏi: "Rốt cuộc anh bị sao vậy?"

"Không có gì." Anh ta lấy mắt kiếng xuống, day day trán, dường như muốn thư giãn một chút.

"Trước đó anh có gọi điện thoại, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi, là chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là một ít việc công."

"Đúng không?" Nhan Hiểu Thần không tin, rõ ràng trong điện thoại anh đã nói là không phải chuyện công.

"Nếu không, còn là chuyện gì nữa?"

"Làm sao tôi biết được."

Trình Trí Viễn đeo mắt kính lên, khẽ cười nói: "Em định làm gì?"

"Trước tiên nói cho Thẩm Hầu biết, sau đó sẽ đi đăng ký kết hôn với anh ấy."

Trình Trí Viễn đan xen mười ngón tay vào nhau, trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, "Em có thể khoan hãy nói với Thẩm Hầu được không?"

"Vì sao?"

"Coi như là tôi có một yêu cầu, được không? Thời gian sẽ không quá lâu, tôi chỉ cần...nghĩ kỹ một chút..." Anh ta lại nhíu mày trầm mặc.

Nhan Hiểu Thần thật sự không đành lòng nhìn anh ta khó chịu như vậy, "Được rồi! Tôi sẽ không nói cho Thẩm Hầu biết." Chỉ là nói chậm vài hôm thôi mà, cũng không phải là chuyện vi phạm pháp luật hay chuyện xấu gì, đồng ý với anh ta cũng chẳng sao.

"Cảm ơn em!"

"Anh còn gì để nói nữa không, tôi đi làm việc nhé?"

"Được rồi, em đi đi."

Nhan Hiểu Thần đứng lên, "Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc nào anh muốn nói, thì gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được."

Trình Trí Viễn gật đầu, Nhan Hiểu Thần mang tâm trạng đầy nghi hoặc, rời khỏi phòng làm việc của anh ta. Tuy rằng đồng ý với Trình Trí Viễn là giữ bí mật, nhưng trong lòng có một bí mật, cử chỉ lời nói khẳng định sẽ khác với bình thường một chút.

Khi ngồi xe buýt, Nhan Hiểu Thần sẽ theo bản năng bảo vệ cái bụng của mình, sợ bị người khác đè ép vào nó. Cô sẽ lên mạng tra cứu xem lúc mang thai, những món ăn nào kiêng kỵ, hay các loại rau quả nào không được đụng tới. Trước kia khi cô và Thẩm Hầu ở bên nhau, thì rất là cao hứng, liền giống như mấy đứa trẻ điên điên khùng khùng, chân tay lung tung không kiêng cử gì, bây giờ thì lại luôn cẩn thận dè chừng.

Lúc Thẩm Hầu bế bổng cô lên, Nhan Hiểu Thần không giống như trước kia, vừa kêu hốt hoảng, vừa cười đánh hắn, bây giờ cô sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, lời nói mau lẹ, nghiêm giọng ra lệnh: "Bỏ em xuống!"

Thẩm Hầu sợ đến mức lập tức buông cô xuống, "Tiểu Tiểu? Em sao vậy?"

Nhan Hiểu Thần khoát tay lên bụng, không nói tiếng nào.

Thẩm Hầu buồn bực nói: "Anh cảm thấy dạo này em rất kỳ lạ, đối với anh rất lạnh nhạt."

"Em lạnh nhạt với anh lúc nào?" Nhan Hiểu Thần ngược lại cảm thấy cô hoàn toàn dựa vào hắn, trước kia, hắn chỉ là người yêu của cô, hiện tại hắn lại là ba của đứa nhỏ đang ở trong bụng cô.

"Hôm nay em không cho người ta ôm em, đêm qua lại đẩy người ta ra, dù sao thì em không giống như trước nữa! Có phải em không còn yêu anh như trước?"

Nghe Thẩm Hầu buồn bực kể tội, Nhan Hiểu Thần dở khóc dở cười, đêm qua hắn thừa dịp bà Nhan đi tắm thì bày trò, lập tức đẩy cô ngã trên giường, cô sợ hắn không biết nặng nhẹ, đè lên bụng của cô, chỉ có thể hết sức đẩy hắn ra, làm cho hắn đứng dậy bực bội cả buổi.

"Em yêu anh hơn lúc trước rất nhiều. Có khác trước kia hay không? Sau này anh sẽ biết!"

Nhan Hiểu Thần ôm bụng suy nghĩ, chắc là không giống nhau?

Thẩm Hầu hỏi: "Khi nào chúng ta mới đi đăng ký kết hôn đây? Anh đã dò hỏi qua ý của mẹ em rồi, dì nói em là người lớn rồi, dì mặc kệ, tùy ý của em, nhưng vậy coi như là đồng ý rồi."

"Chờ em chọn xong ngày, sẽ nói cho anh biết."

Thẩm Hầu buồn bực, vuốt ve mặt của Nhan Hiểu Thần, nói: "Em nhanh lên có được không? Vì sao anh muốn cưới em như vậy, em lại không có chút gì là muốn lấy anh? Anh cảm thấy em không thương anh nữa!"

"Được rồi mà! Em sẽ cố gắng!" Không phải chỉ có hắn sốt ruột đâu nha, cô cũng vậy chứ bộ! Đợi cho đến lúc bụng nhô lên mới đám cưới, không phải là càng xấu hổ hay sao?

Nhan Hiểu Thần gọi điện thoại hỏi Trình Trí Viễn, có thể nói cho Thẩm Hầu được chưa, Trình Trí Viễn lại xin thêm thời gian cho anh ta hai ba ngày. Trình Trí Viễn lần nào cũng dùng đến chữ "xin", cô thật sự không có cách nào từ chối, chỉ có thể đồng ý đợi thêm vài ngày.

Thẩm Hầu đối với thái độ do dự của cô càng ngày càng không hài lòng, lúc đầu hắn vừa bá đạo vừa cầu xin, vừa chơi xấu vừa giả bộ đáng thương, nhưng hai ngày nay lại đột nhiên im lặng, thậm chí không còn thân mật với cô nữa, lâu lâu lại đăm chiêu suy nghĩ nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy nghiên cứu đánh giá, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô để thấy rõ nội tâm.

Nhan Hiểu Thần không sợ Thẩm Hầu bá đạo giận dữ, nhưng lại có chút sợ hắn bình tĩnh xa cách. Thẩm Hầu chắc chắn là phát hiện cô có chuyện gạt hắn, lại không rõ cô vì cái gì mà muốn làm như vậy, hắn cảm thấy bị xúc phạm.

Nhan Hiểu Thần đi tìm Trình Trí Viễn, tính toán cùng anh ta nói chuyện kỹ càng một chút, anh ta tất yếu phải cho cô một lời giải thích rõ ràng tại sao muốn làm như vậy, nếu không cô sẽ lập tức đi nói hết với Thẩm Hầu.

Trình Trí Viễn không có ở văn phòng, thư ký riêng của anh ta là Tân Lỵ xem như là người quen cũ. Trước kia lúc còn học ở trường đại học, mỗi tuần đến đây phỏng vấn đều là do cô ta đón tiếp cô. Sau khi vào công ty làm việc, tuy rằng cả hai người đều không nhắc chuyện cũ, làm bộ như đồng nghiệp mới quen biết, nhưng có nhiều việc nhỏ nhặt, Nhan Hiểu Thần cảm thấy Tân Lỵ rất chiếu cố mình, cô cũng rất biết ơn cô ta.

Xung quanh không có đồng nghiệp nào khác, Tân Lỵ cũng tự nhiên được vài phần, cười nói với Nhan Hiểu Thần: "Trình tổng mới vừa ra ngoài, trước khi đi anh ấy có nói, xế chiều nay phải xử lý một chút chuyện riêng, không có chuyện gì quan trọng thì không nên quấy rầy. Cô muốn tìm anh ấy, cứ gọi điện thoại trực tiếp."

"Không cần đâu, tôi tìm anh ấy nói chuyện cũng không gấp lắm."

Tân Lỵ đùa nói: "Chỉ cần là chuyện của cô, đối với Trình tổng mà nói, đều là việc gấp, anh ấy nhất định rất vui vẻ nhận điện thoại của cô."

Nhan Hiểu Thần lập tức đỏ mặt, vội nói: "Chị hiểu lầm rồi, tôi đã có bạn trai."

Tân Lỵ bình thường là người rất cẩn trọng, không nghĩ đến nhất thời không để ý đùa vui đến chuyện riêng tư của cấp trên, cô ta khẩn trương nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết! Tôi thấy Trình tổng như vậy, nên cho là... Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Cô xem như vừa rồi tôi bị mê sảng, đừng bao giờ để trong lòng." Cô ta đang sắp xếp lại giấy tờ, vô cùng khẩn trương, để một trang giấy rơi xuống, "Không sao cả, không sao cả!" Nhan Hiểu Thần giúp cô nhặt lên, là lịch làm việc của Trình Trí Viễn, trong lúc vô tình tầm mắt liếc qua, một cái tên và một hàng chữ lọt vào mắt của cô: Thứ sáu, 2 PM, Hầu Nguyệt Trân, tiệm cà phê Kim Nguyệt.

Thứ sáu, không phải là hôm nay hay sao? Nhan Hiểu Thần bất động nói: "Cô bận việc rồi! Tôi phải đi đây."

Vào đến thang máy, trong đầu cùa Nhan Hiểu Thần có rất nhiều dấu chấm hỏi, Trình Trí Viễn và mẹ của Thẩm Hầu gặp nhau? Anh ta nói với thư ký riêng của mình là đi xử lý chuyện riêng tư, còn căn dặn không có chuyện gì quan trọng thì không được quấy rầy?

Nhan Hiểu Thần mang tâm trạng không yên trở lại bàn làm việc, mở máy tính lên, nhưng hoàn toàn không thể nào mà ổn định tâm trạng để làm việc. Tại sao Trình Trí Viễn lại muốn gặp mẹ của Thẩm Hầu? Mấy ngày nay anh ta kỳ lạ như vậy, không phải là có quan hệ gì đó với mẹ của Thẩm Hầu chứ? Hay là bởi vì cô, mẹ của Thẩm Hầu đã uy hiếp Trình Trí Viễn cái gì?

Nghĩ đến đây, Nhan Hiểu Thần không ngồi yên được nữa, cô cầm lấy túi xách, quyết đi muốn đi xem thế nào.

Cô thuê xe chạy đến tiệm cà phê Kim Duyệt, hoàn cảnh rất tốt, nhưng đây là ngoại ô của thành phố, không thể không nói bọn họ muốn có một chỗ tuyệt đối yên tĩnh riêng tư, cho dù là Trình Trí Viễn hay bà Thẩm chọn nơi này, thì cũng đều cho thấy bọn họ không muốn người khác chú ý.

Nhan Hiểu Thần gọi một tách cà phê, giả bộ như khách hàng của quán uống vài ngụm, rồi làm như đi tìm nhà vệ sinh, bắt đầu vừa đi tìm vừa nhìn ngó xung quanh.

Tại một góc ít người phía sâu trong quán, cô nhìn thấy Trình Trí Viễn và mẹ của Thẩm Hầu. Bức tường nghệ thuật cùng với mấy chậu cây cảnh hoàn toàn che hết tầm nhìn của người bên ngoài, nếu không phải cô cố ý tìm kiếm, chắc chắn sẽ không nhìn thấy.

Nhan Hiểu Thần đi trở về, bưng ly cà phê lên, nói với bồi bàn muốn đổi chỗ. Đang trong giờ làm việc, chỗ này cũng không phải nơi sầm uất gì, nên trong quán hơn phân nửa là còn chỗ trống, bồi bàn lười biếng trả lời: "Được ạ, chỉ cần không có ai, cô cứ tự nhiên."

Nhan Hiểu Thần lặng lẽ ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh bàn của Trình Trí Viễn, tuy rằng không thể nhìn thấy bọn họ, nhưng chỉ cần chú ý lắng nghe, có thể sẽ nghe được bọn họ nói chuyện.

Giọng nói của mẹ Thẩm Hầu: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"

Trình Trí Viễn: "Tôi muốn biết nguyên nhân thật sự khiến bà phản đối Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần yêu nhau."

"Tôi nói rồi, là môn không đăng hộ không đối, chẳng lẽ lý do này còn chưa đầy đủ hay sao?"

"Đúng là rất đầy đủ! Nhưng đầy đủ đến mức từng bước một ép buộc, không tiếc hủy đi sự nghiệp của con trai để chia rẽ bọn họ, tôi thấy có hơi khác thường. Bà không phải là loại phụ nữ thiếu suy nghĩ, xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng để có được một thị trường kinh doanh trang phục to lớn như vậy, nếu bà không muốn bọn họ yêu nhau, hẳn là có rất nhiều cách chia rẽ, nhưng thủ đoạn hiện tại có vẻ quá kịch liệt, cũng quá hấp tấp."

Bà Thẩm cười rộ lên: "Tôi muốn làm thế nào là chuyện của tôi, ngược lại là Trình Trí Viễn cậu đây, vì sao quan tâm đến chuyện riêng tư của một nhân viên bình thường nhiều như vậy? Tôi chia rẽ chúng nó, không phải là rất hợp ý của cậu hay sao?"

Trình Trí Viễn không để ý gì đến lời nói bà Thẩm, bình tĩnh trả lời: "Tôi cảm thấy bà làm việc hơi bất thường, cũng là muốn giúp Hiểu Thần tìm cách khiến bà đồng ý, tôi nghĩ ra có biết một vài người trong lĩnh vực kinh doanh của bà, nên nhờ một người bạn giúp tôi điều tra."

Giọng nói của bà Thẩm lập tức căng thẳng, phẫn nộ chất vấn: "Cậu, cậu... dám điều tra nhà chúng tôi?"

Trình Trí Viễn không nói tiếng nào, cho thấy là tôi dám đấy!

Bà Thẩm lời mạnh nhưng trong lòng đã mềm yều hỏi: "Cậu điều tra được gì?"

"Hiểu Thần và Thẩm Hầu là học sinh thi đại học cùng một khóa."

Tới đây, Trình Trí Viễn không nói thêm gì nữa, mẹ của Thẩm Hầu cũng không hỏi lại, giữa bọn họ thật hiểu ý nhau, dường như biết được nội dùng phía sau là cái gì, nhưng Nhan Hiểu Thần lại không biết!

*****

Cô lo lắng muốn biết, nhưng lại cảm thấy sợ hãi, "Hiểu Thần và Thẩm Hầu là học sinh thi đại học cùng một khóa", là lời nói vô cùng bình thường, bọn họ học chung một trường đại học, là bạn học cùng một khoa, làm sao không phải là thi đại học chung một khóa?

Nhan Hiểu Thần cảm thấy chính mình thực sự đã nghĩ tới điều gì, nhưng bộ não của cô không muốn suy nghĩ, cô tự nói với mình không cần phải nghe nữa, bây giờ nhanh chóng chạy đi, làm bộ như không biết gì cả, tất cả vẫn còn kịp!

Nhưng cô không cử động được, cô gắt gao cầm ly cà phê, thân thể hơi run rẩy.

Không gian yên ắng rất lâu sau đó, bà Thẩm hỏi: "Cậu muốn thế nào?" Bà ta giống như đột nhiên biến thành người khác, trong giọng nói không còn vênh váo tự đắc nữa, mà lại là yếu đuối, không có sức lực.

"Không phản đối Hiểu Thần và Thẩm Hầu yêu nhau nữa."

"Cậu nói cái gì?" Bà Thẩm vừa nhỏ giọng vừa gắt gỏng.

"Tôi nói không phản đối bọn họ nữa, làm cho bọn họ thật hạnh phúc, thật tâm chúc phúc cho bọn họ."

"Cậu...Cậu điên rồi sao? Thẩm Hầu làm sao có thể cùng Nhan Hiểu Thần yêu nhau? Tuy rằng hoàn toàn không phải là lỗi của Thẩm Hầu, nhưng mà..." Giọng của bà Thẩm nghẹn ngào, chắc là rốt cuộc nhịn không được, khóc òa lên.

Người kiên cường thật sự rất giỏi kềm chế, ít khi biểu lộ cảm xúc, chỉ khi nào tâm trạng quá đau khổ, cảm xúc sẽ càng thể hiện mạnh mẽ hơn người thường, bà Thẩm nức nở nói: "Thẩm Hầu từ nhỏ đến lớn học tập rất tốt, chúng tôi đều kỳ vọng rất lớn ở nó! Cấp ba đột nhiên lại mê chơi game, thi đại học không được tốt như chúng tôi mong muốn, tôi thì lại... Tôi chính là không được đi học, bị bên nội của Thẩm Hầu lời ong tiếng ve đã nửa đời người, không muốn cho nó lại bị bên đó xem thường, nên dùng chút tiền, nhờ bạn bè trong sở giáo dục hỗ trợ tìm cách. Thẩm Hầu được nhận vào một trường đại học tốt, Nhan Hiểu Thần bị cho rớt. Bọn họ nói tuyệt đối sẽ không có phiền toái, vì đã xem xét qua hồ sơ, người nhà đó không quyền không thế, ba làm thợ mộc, mẹ làm tóc thuê cho người ta, gia đình như vậy có thể học được đại học là tốt lắm rồi, khẳng định sẽ không có chuyện gì! Nhưng không ai ngờ ba của Nhan Hiểu Thần lại là người cố chấp như vậy, mỗi ngày đều ngồi canh cửa sở giáo dục, muốn hỏi cho ra. Chúng tôi đã nghĩ hết cách đuổi ông ta đi, đúng là loại người cố chấp thật thà không ai bằng, mắng chửi không nói gì, đánh cũng không đánh lại, chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, muốn tìm cái cớ để bắt ông ta cũng chẳng được, so với cục đá còn trơ lỳ hơn, vẫn là canh giữ ở cửa, không ngừng nói, không ngừng cầu xin. Thời gian dài sau, sở giáo dục bị giới truyền thông chú ý, tôi cũng không muốn lại xảy ra chuyện phiền phức, chỉ có thể tốn thêm một khoản tiền lớn nữa, tìm bạn bè nghĩ cách, rốt cuộc Nhan Hiểu Thần cũng được nhận vào trường đại học. Vốn là kết quả vui vẻ cho cả hai, là giải quyết tốt nhất... Nhưng ba của cô bé bởi vì quá vui mừng, vội vàng muốn về nhà, không đợi đèn đỏ liền băng qua đường... Nên bị xe đụng chết..."

Bà Thẩm khóc nức nở, Nhan Hiểu Thần lại không thể chảy được giọt nước mắt nào, chỉ có thể thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Thì ra mọi chuyện là như thế này, có phải không? Thì ra là như vậy...

Bà Thẩm dùng khăn tay che khuất đi ánh mắt của mình, nói với Trình Trí Viễn: "Nếu quả thật có báo ứng, thì hãy báo ứng lên người tôi và ba của nó! Thẩm Hầu... Thẩm Hầu cái gì cũng không biết, nó không nên bị cuốn vào chuyện này! Cậu và nhà của Nhan Hiểu Thần hẳn là thân quen, chắc là hiểu rõ, đã nhiều năm như vậy rồi, cô bé cùng mẹ mình đều không tha thứ cho người tài xế đã đụng chết người ba. Tôi là phụ nữ, tôi hoàn toàn có thể hiểu được bọn họ, đổi lại là tôi, nếu có người xúc phạm đến Thẩm Hầu hay ba của nó, tôi cũng sẽ tuyệt đối không tha thứ, tôi cũng nguyện chết chung với bọn chúng, cũng không muốn bọn chúng được dễ chịu dù chỉ một ngày! Nhan Hiểu Thần và mẹ của cô bé căn bản không thể nào tha thứ cho chúng tôi! Nếu Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu còn tiếp tục yêu nhau, nếu có một ngày cô bé biết hết sự thật... Hai chúng nó sẽ đau khổ đến chết mất! Tôi đã thật sự mang tội lỗi đối với nhà bọn họ, không thể lại khiến hai đứa nó phải chịu tội thêm nữa, thà rằng tôi làm kẻ ác độc, thà rằng hủy đi sự nghiệp của Thẩm Hầu, làm cho Thẩm Hầu hận tôi, cũng không thể để cho bọn nó yêu nhau!"

Trình Trí Viễn nói: "Tôi rất hiểu, nhưng đã muộn rồi! Chúng ta có thể đem bí mật này vĩnh viễn giấu kín, đưa Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần ra nước ngoài, 10 năm sau, những người biết được sự việc năm đó sẽ về hưu nghỉ hết. Hiểu Thần có mối quan tâm đến gia đình và con cái của chính mình, cũng sẽ không nghĩ đến việc điều tra chuyện quá khứ, chỉ cần vĩnh viễn không cho Nhan Hiểu Thần biết, sẽ không có việc gì..."

"Tôi đã biết!" Nhan Hiểu Thần đứng ở phía sau bọn họ, nhẹ giọng nói.

Bà Thẩm cùng Trình Trí Viễn thất kinh sợ hãi, lập tức đứng lên.

Bà Thẩm không còn là phụ nữ lạnh lùng quật cường nữa, nước mắt rơi lã chã, khóc không thành tiếng, hai tay bà hướng Nhan Hiểu Thần, như muốn cầu xin, "Xin lỗi..."

"Không cần phải nói xin lỗi, như bà đã nói, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bà!" Nhan Hiểu Thần nói xong, quay người bỏ chạy.

Trình Trí Viễn lập tức đuổi theo, "Hiểu Thần, Hiểu Thần..."

Gần ngã tư đường, có một chiếc xe buýt đang dừng, Nhan Hiểu Thần không nghĩ nó sẽ đi đến đâu, cô lao thẳng lên xe, cửa xe đóng lại, khởi động chạy đi.

Trình Trí Viễn bất đắc dĩ đứng tại ven đường, nhìn chiếc xe buýt đi xa.

Chuyến xe buýt này chạy ra vùng ngoại ô thành phố, trên xe chỉ có vài người, Nhan Hiểu Thần tùy ý chọn một chỗ, ngồi xuống.

Cô không để ý chiếc xe buýt này sẽ đi đến đâu, bởi vì cô không biết sẽ đối mặt với Thẩm Hầu thế nào, không biết sẽ đối mặt với mẹ ra sao, thậm chí còn không biết làm sao để đối mặt với chính mình. Cô chỉ muốn chạy trốn, tránh đi thật xa, đi đến nơi nào không còn phải đối mặt với những điều này nữa.

Cô tựa đầu vào ô cửa sổ xe buýt lạnh lẽo, nhìn ra bên ngoài, cảnh vật cứ như vậy mà vun vút biến mất về phía sau, nếu những chuyện không vui trên đời này có thể giống như cảnh vật ở bên ngoài kia, cuộc sống cứ thế tiếp diễn, bọn chúng cứ thế nhanh chóng lùi về phía sau, biến mất không thấy tăm hơi, thì thật tốt biết bao. Nhưng cuộc đời không giống như những chuyến xe, chúng ta dù có tiến về phía trước, trên lưng vẫn phải đeo nặng quá khứ. Chiếc xe buýt dừng lại một lát, người ở trên xe đi xuống.

Có người chỉ ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng nói với tài xế, "Sư phó, chiếc xe kia hình như có chuyện gì thì phải? Từ nãy giờ vẫn theo sau chúng ta."

Chiếc xe màu đen sang trọng của Trình Trí Viễn vẫn đi theo bên cạnh chiếc xe buýt, trên xa lộ, các xe khác đều lao đi với tốc độ cao, chỉ có nó là vẫn kìm hãm tốc độ, cùng với xe buýt chậm rì rì đi tới, chỉ cách nhau một đoạn ngắn, xe buýt dừng, nó cũng dừng, xe buýt chạy, nó cũng chạy.

Sư phó tài xế cười nói: "Tôi đây lái xe buýt nhiều năm rồi, có cái gì tốt mà theo chứ? Chắc chắn là theo người đang ở trên xe chúng ta!"

"Là ai? Là ai?" Mọi người đều cao hứng tò mò.

Sư phó tài xế nói: "Dù sao cũng không phải là lão già tôi đây!"

Ánh mắt của mọi người nhìn ngó khắp xe, nhìn đến Nhan Hiểu Thần, họ vừa liếc trộm cô, vừa thản nhiên bàn luận.

"Lại là cặp tình nhân cãi nhau rồi!"

"Người trên chiếc Mercedes cũng thật lạ, cứ đi theo, sao không lên xe mà năn nỉ..."

Lời nói của bọn họ đều truyền đến tai của Nhan Hiểu Thần, cô cũng nhìn thấy xe của Trình Trí Viễn, nhưng bộ não của cô giống như cái máy tính đang bị treo, không thể tiếp nhận âm thanh hay hình ảnh được nữa.

Chiếc xe buýt lại đến một trạm nữa, nhưng vẫn chưa tới trạm cuối, Nhan Hiểu Thần hi vọng nó có thể vĩnh viễn đến trạm rồi dừng lại, cứ tiếp tục như vậy, cuộc đời của cô sẽ mãi mãi dừng lại ở thời khắc này, không cần tự hỏi quá khứ, cũng không cần đối mặt tương lai. Cô chỉ cần ngồi trên xe buýt, nhìn ngắm phong cảnh, khiến bộ não đình trệ.

Nhưng mà, mỗi chuyến xe đều có trạm cuối.

Xe dừng lại hẳn, mọi người lục tục xuống xe, nhưng đều chưa đi xa, ai cũng tò mò nhìn ngó.

Sư phó tài xế gọi: "Cô gái, đến trạm cuối rồi, xuống xe thôi!"

Nhan Hiểu Thần không chịu nhúc nhích, tài xế cũng không giục nữa, nhìn chiếc xe Mercedes màu đen đang dừng ở phía sau, cách đó không xa.

Trình Trí Viễn xuống xe đi tới, lên xe buýt. Anh ta ngồi vào chỗ ngồi phía trước Nhan Hiểu Thần, "Em không muốn xuống xe sao?"

Nhan Hiểu Thần không nói tiếng nào.

"Em xuống xe đi, tài xế còn phải đổi ca nghỉ ngơi nữa."

"Em không đói bụng sao? Tôi mời em ăn một bữa ngon."

Mặc kệ anh ta nói gì, Nhan Hiểu Thần vẫn tựa trán vào cửa kính xe, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, kiên quyết không nói tiếng nào, dường như nếu cứ như vậy, sẽ có thể biến thành một cái bình phong, che chắn tất cả mọi thứ.

Trình Trí Viễn nói: "Nếu em thích chiếc xe này như vậy, tôi sẽ mua nó, có được không? Em muốn ngồi bao lâu cũng được." Anh ta nói xong, đứng dậy đi đến chỗ tài xế, đúng là muốn hỏi xem mua chiếc xe này thì phải làm thế nào.

"Anh bị điên rồi, tôi không thích chiếc xe này!" Nhan Hiểu Thần nổi giận đùng đùng đứng lên.

Trình Trí Viễn tử tế nói: "Em vẫn muốn đi xe buýt sao? Chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi xe buýt." Nhan Hiểu Thần không để ý đến anh ta, liền xuống xe, thời khắc giẫm chân lên mặt đất, cô biết, thế giới này sẽ không vì cô muốn trốn chạy mà dừng lại, cô tất yếu phải đối mặt với cuộc đời đã sớm vỡ vụn này.

"Em muốn về à? Xe ở bên kia." Trình Trí Viễn đứng ở sau lưng cô hỏi.

Nhan Hiểu Thần vẫn không để ý đến anh ta, cô đứng ở trạm xe ngây ngẩn trong chốc lát. Bộ não chậm chạp rốt cuộc cũng biết nên làm cái gì.

Đây là trạm cuối, cũng là điểm bắt đầu, cô làm sao có thể lên xe, làm sao có thể trở về. Nếu cuộc đời này có thể có lối về, cô sẽ tình nguyện đi học cái trường đại học không ra gì kia, tuyệt đối sẽ không khóc lóc làm loạn, thầm oán trách cha me không bản lĩnh, cô sẽ tình nguyện không bao giờ yêu Thẩm Hầu... Nhưng cuộc đời căn bản không có chỗ để quay đầu, hết thảy mọi chuyện xảy ra đều không thể quay ngược lại.

Nhan Hiểu Thần lên xe buýt trở lại thành phố, Trình Trí Viễn cũng theo cô ngồi xe buýt, cách lối đi hẹp, anh ta ngồi ở hàng ghế đối diện với cô.

Giữa đô thị, dưới những ánh đèn phồn hoa lập lòe, xe buýt đi một chút lại dừng.

Sắc trời đã sẫm tối, trong xe buýt chỉ còn hai người bọn họ, tài xế phải đi hết chặng đường mà chỉ có hai người, quả thật có chút lãng phí. Từ góc độ này mà nói, cuộc hành trình của đời người giống như tuyến đường của xe buýt vậy, biết rõ là sẽ không tốt, nhưng vẫn muốn đi theo con đường đã thiết lập cụ thể.

Di động của Nhan Hiểu Thần vang lên, cô không bắt máy, tiếng hát vang vọng trên xe buýt vui vẻ tràn đầy tình cảm. Nhạc chuông này là do tuần trước Thẩm Hầu đã tải xuống, bài hát "Lấy anh, em sẽ hạnh phúc" (14. 2), không biết hắn tìm ở đâu ra bài hát ngọt ngào này.

(14. 2) Tên tiếng Hoa 《嫁给我你会幸福》: Đại ý giống như lời bài hát, do Nhiêu Thiên Lượng thể hiện.

......

Lấy anh, em sẽ hạnh phúc

Anh là chú rể đẹp trai nhất trên đời

Là đầu bếp, là máy rút tiền của em

Sẽ che chở bảo vệ em mãi mãi

Lấy anh, em sẽ hạnh phúc

Em là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời

Là thiên sứ, là vật báu của anh

Hạnh phúc mỗi ngày, nép vào lòng anh

......

*****

Lần đầu tiên nghe được Nhan Hiểu Thần đã cười đến đau bụng, cái tên Thẩm Hầu này lại tự kiêu đến như vậy sao? Cô cảm thấy lấy bài hát này làm nhạc chuông thật quá mất mặt, muốn đổi bài khác, Thẩm Hầu không cho phép, nói ra mấy lời hùng hồn đầy lý lẽ: "Bất kể ai gọi điện thoại cho em, đều là thay anh cầu hôn, khi nào em đồng ý đi đăng ký kết hôn, thì mới được đổi!" Quả thật đã bị hắn nói trúng, mỗi lần di động vang lên, nghe được bài hát này, Nhan Hiểu Thần sẽ nhớ đến thủ đoạn vô lại muốn "Ép hôn" của hắn, nhịn không được sẽ cười.

Nhưng bây giờ nghe được bài hát này, tất cả cười vui đều biến thành đau khổ, Nhan Hiểu Thần khó chịu, cơ thể đang run rẩy, nước mắt ngân ngấn ở hốc mắt, cô thật nhanh lấy điện thoại ra, muốn mau chóng ngừng ngay bài hát chói tai kia, thì nhìn thấy tên người gọi là "Thẩm Hầu".

Hai mắt cô ướt đẫm, mơ mơ màng màng nhìn tên của hắn trên màn hình điện thoại, bốn năm đại học, cái tên này từng là ánh sáng, là dũng khí, khiến cô vui cười. Không ai ngờ ánh sáng kia hóa ra là bóng tối địa ngục? Cô cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, bị vận mệnh đùa cợt đến tàn nhẫn.

Khoảnh khắc nước mắt chảy dài xuống hai bên má, lần đầu tiên, Nhan Hiểu Thần ấn mạnh vào nút "Từ chối cuộc gọi"

Một lát sau, chuông điện thoại di động lại vang lên, "Lấy anh, em sẽ hạnh phúc, anh là chú rể đẹp trai nhất trên đời, là đầu bếp, là máy rút tiền của em..."

Cô một bên khóc trong im lặng, một bên bấm nút "Từ chối cuộc gọi".

Chuông điện thoại một lần nữa vang lên, cô lập tức bấm "Từ chối cuộc gọi".

Chuông điện thoại vang lên lần nữa, cô tắt luôn tiếng chuông.

Bài hát "Lấy anh, em sẽ hạnh phúc" không còn vang lên nữa, nhưng cái điện thoại cầm trong tay cứ liên tục rung lên. Lần này đến lần khác, tuy rằng không có âm thanh, nhưng mỗi một lần rung lên đều cảm nhận được rất rõ ràng, giống như có vô số cái kim nhỏ li ti, đâm sâu vào mạch máu ở lòng bàn tay, đâm vào ngực, đâm vào lục phủ ngũ tạng đến rướm máu, đến đau đớn thấu tâm can.

Nhan Hiểu Thần đã từng rất bình tĩnh, từng nghĩ rằng cô nhất định sẽ lấy hắn, giống như mặt trời đương nhiên sẽ mọc từ đằng đông vậy, vậy mà mặt trời thì vẫn mọc ở hướng đông, nhưng cô lại không thể nào lấy hắn. Nước mắt của cô như những hạt trân châu trên sâu chuỗi bị đứt, rơi lốc tốc trên di động, làm cho hai chữ "Thẩm Hầu" trên màn hình điện thoại ướt nhẹp. Nước mắt của Nhan Hiểu Thần lặng lẽ rơi xuống như mưa, cô cắn răng, dùng sức ấn vào nút tắt máy.

Rốt cuộc, hai chữ "Thẩm Hầu" cũng biến mất trước mắt của cô, nhưng đối mặt với cái màn hình tối đen, cô không cảm thấy như trút được gánh nặng, ngược lại giống như mất đi sinh khí chống đỡ, toàn thân mất hết sức lực, thân thể mềm nhũn dựa hẳn vào lưng ghế ngồi phía trước.

Chỉ một lúc sau, điện thoại của Trình Trí Viễn vang lên, ánh mắt của anh ta như có điện xẹt, chần chờ một thoáng, mới nhận điện thoại.

"Ừ, Hiểu Thần đang ở với tôi... Ừ, em ấy không có ở văn phòng, công việc có chút vấn đề, tôi gọi em ấy đến giúp ... Đúng vậy, chúng tôi còn đang ở ngoài...Điện thoại của em ấy hình như hết pin...Cậu muốn nói chuyện với em ấy? Cậu chờ một chút..."

Trình Trí Viễn lấy tay che điện thoại, nói với Nhan Hiểu Thần: "Là Thẩm Hầu gọi, em có muốn nghe không?"

Nhan Hiểu Thần vùi đầu ở hai cánh tay, lạnh lùng nói: "Anh đã có quyền quyết định cuộc đời của tôi, chẳng lẽ một cuộc gọi cũng không quyết định giùm được sao?"

Trình Trí Viễn nói với Thẩm Hầu: "Em ấy đang bận nói chuyện, không tiện nhận điện thoại, tối nay em ấy sẽ gọi cho cậu...Ừ...Được...Tạm biệt!"

Trình Trí Viễn cúp điện thoại, ngồi vào hàng ghế phía trước Nhan Hiểu Thần, nói: "Tôi biết em và mẹ em là người phải biết sự thật, tôi đã tự tiện quyết định thay em, là tôi không đúng, thật xin lỗi!"

Giọng nói của Nhan Hiểu Thần giống như không có âm thanh: "Nếu xin lỗi mà dùng được, cảnh sát sẽ thất nghiệp hết."

Trình Trí Viễn im lặng một lúc, nói: "Lời xin lỗi đích thực là vô dụng, có lẽ tác dụng duy nhất chính là làm cho người nói có thể dễ chịu hơn một chút."

Nhan Hiểu Thần vẫn không để ý tới Trình Trí Viễn, anh ta cũng không nói nhiều làm phiền cô, lại như bóng với hình đi theo sau lưng cô.

Hai người một trước một sau đi vào khu chung cư.

Cách một khoảng xa, Nhan Hiểu Thần nhìn thấy Thẩm Hầu, hắn đang hút thuốc, đứng ở dưới lầu bần thần, dĩ nhiên là đang đợi cô. Dưới chân hắn có rất nhiều đầu thuốc lá, hắn cau mày, bộ dáng như có tâm sự nặng nề, lúc cô và Trình Trí Viễn đi tới, hắn cũng chẳng phát hiện ra.

Nhan Hiểu Thần dừng bước, im lặng nhìn hắn.

Cô tự nói với mình, ba mẹ hắn đã hại chết ba cô, lúc này nếu như không hận hắn, cũng có thể không thèm quan tâm. Nhưng cô lại lo lắng cho hắn, sao hắn lại hút thuốc nhiều như vậy? Thẩm Hầu trước nay không bao giờ chủ động hút thuốc, chỉ khi ngẫu nhiên bạn bè tụ tập, hắn sẽ miễn cưỡng hút một hai điếu, bây giờ cũng là hút thuốc, nhưng lại giống như đem cả không khí mà hút vậy.

Nhất định là có chuyện gì đó làm hắn buồn bực, khó trách ngày hôm qua cô đã ngửi được trên người hắn toàn mùi thuốc lá.

Nhan Hiểu Thần hung hăng cắn môi mình, nhắc nhở bản thân: Nhan Hiểu Thần, anh ấy tại vì sao mà buồn khổ, có liên quan đến ngươi hay sao? Ngươi rất căm ghét anh ấy, không muốn nhìn thấy anh ấy!

Nhan Hiểu Thần cúi đầu, hướng đến cổng chung cư đi lên.

Thẩm Hầu nhìn thấy cô, lập tức ném tàn thuốc, bước nhanh về hướng của cô, dường như muốn ôm cô vào lòng, nhưng nhìn thấy Trình Trí Viễn ở phía sau, liền dừng bước. Khóe môi hắn khẽ nhếch, mang theo một nụ cười chế giễu, "Trình Trí Viễn, anh thân là ông chủ, Tiểu Tiểu đến công ty làm việc không lâu, chức vị rất thấp, cho dù là có chuyện gì, cũng không nên để cô ấy đi với anh có phải không?" Không biết có phải hắn hút thuốc quá nhiều hay không, mà giọng nói phát ra từ cổ họng khàn khàn, thật trầm thấp, biểu lộ tâm trạng đau xót.

Không đợi Trình Trí Viễn trả lời, Nhan Hiểu Thần nói: "Em và anh ấy vì sao đi ra ngoài, không liên quan đến anh!"

Thẩm Hầu không nghĩ cô sẽ giúp Trình Trí Viễn đỡ lời, liền sửng sốt, tự giễu cười rộ lên. Hắn lấy điện thoại ra, mở đến mục ảnh chụp, đưa ra trước mắt cô và Trình Trí Viễn, "Đây là mấy thứ mẹ tôi đã gửi cho tôi vào ngày hôm kia, hai người có thể cho tôi biết như vậy là sao?"

Là hai tấm ảnh chụp, cùng thời gian, cùng địa điểm, là nơi bờ sông gần nhà của Nhan Hiểu Thần, thời gian là trời đông giá rét, bởi vì trong bức ảnh Trình Trí Viễn mặc áo bành tô, Nhan Hiểu Thần mặc áo khoác. Một tấm là Trình Trí Viễn ôm Nhan Hiểu Thần, cô dựa đầu vào vai anh ta, một tấm cũng là Trình Trí Viễn ôm Nhan Hiểu Thần, cô ngửa đầu, nhìn anh ta mỉm cười, hai tấm ảnh chụp là ở gần đó chụp lén, có thể nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, nhưng không thể thấy toàn cảnh.

Nhan Hiểu Thần nhớ đến thời điểm xảy ra chuyện này, mẹ cô thiếu nợ nặng lãi 160 ngàn, Thẩm Hầu về nhà giúp cô vay tiền, Trình Trí Viễn đến chúc tết, trong nhà lung tung lộn xộn, cô thấy thật không tốt khi mời anh ta vào nhà, nên cùng Trình Trí Viễn đi ra ngoài một chút, lúc bọn họ nói chuyện ở bờ sông, liền nhận được điện thoại của bà Thẩm, bà ta nhục mạ đả kích cô, cuối cùng một cọng rơm đè chết lạc đà (14. 3), làm cho cô không kềm chế được cảm xúc. Trong tấm ảnh đầu tiên, Nhan Hiểu Thần không nhớ rõ lúc đó tâm trạng của cô như thế nào, nhưng tấm ảnh thứ hai, cô nhớ rất rõ ràng, kỳ thật không phải cô cười với Trình Trí Viễn, mà là cảm thấy chính mình có thể buông bỏ tuyệt vọng nên mỉm cười, lúc đó cô đã tự nói với mình, tất cả sẽ tốt đẹp lên thôi, cô muốn cho bản thân một hy vọng, khiến cho mình có thêm dũng khí mà tiến lên!

(14. 3) Cọng rơm đè chết lạc đà: ý là làm cho tức chết.

Nhưng đó chỉ là ảnh chụp, không biết nguyên nhân, cũng chẳng biết hậu quả, cũng không thể biết bọn họ đang nói gì, nhất định sẽ gây hiểu lầm. Lúc ấy, người lén chụp ảnh bọn họ khẳng định không chỉ chụp có hai tấm, mẹ của Thẩm Hầu từ đầu đến cuối, không chắc có hiểu rõ mọi chuyện hay không, nhưng chắc chắn là cố ý chọn hai tấm ảnh dễ gây hiểu lầm nhất gửi cho Thẩm Hầu. Khó trách từ hôm qua cho đến hôm nay, Thẩm Hầu đột nhiên trở nên trầm mặc xa cách, chỉ có dùng ánh mắt sắc bén dò xét cô, Nhan Hiểu Thần còn tưởng rằng bởi vì chuyện kết hôn làm cho hắn buồn bực, cô không muốn làm hắn khó chịu, cố ý buổi trưa hôm nay đi tìm Trình Trí Viễn hỏi cho rõ, thì lại vô tình biết được bí mật giữa bà Thẩm và anh ta.

Nhan Hiểu Thần cười lạnh nhạt lắc đầu, nói với Trình Trí Viễn giọng chế giễu đùa cợt: "Những người có tiền như các vị đây đúng là có niềm đam mê hứng thú rất giống nhau, đều thích lén lút tò mò chuyện của người khác." Trình Trí Viễn điều tra ba mẹ của Thẩm Hầu, ba mẹ Thẩm Hầu lại thuê người điều tra nhà cô, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Trình Trí Viễn cười khổ, nói với Thẩm Hầu: "Chuyện này tôi có thể giải thích..."

Nhan Hiểu Thần ngắt lời nói của Trình Trí Viễn, "Thẩm Hầu, chúng ta chia tay đi!"

Thẩm Hầu mặt đầy kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, giống như muốn xác nhận cô có nghiêm túc hay không. Nhan Hiểu Thần buộc chính mình nhìn thẳng Thẩm Hầu, lần này đến lần khác nói với mình: Ba mẹ anh ấy hại chết ba!

Thẩm Hầu không thể tin được nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Nhan Hiểu Thần, thì thào hỏi: "Tại sao?"

Nhan Hiểu Thần vẫn lạnh lùng nói: "Hãy hỏi ba mẹ của anh đi!"

"Hỏi ba mẹ anh?" Thẩm Hầu nhìn cô, trong tay lung lay mấy tấm ảnh chụp trên điện thoại, đau đớn nói: "Cho là em muốn chia tay, nhưng anh đã từng là bạn trai của em, chẳng lẽ em không có một lời giải thích?"

"Anh muốn em giải thích gì nữa? Ảnh chụp là do ba mẹ anh gửi, anh muốn có giải thích, đi mà hỏi bọn họ!" Nhan Hiểu Thần tỏ ra nét mặt hờ hững, đi vòng qua hắn, lập tức hướng lên lầu, bấm vào nút thang máy.

Thẩm Hầu chạy theo, một tay nắm lấy tay, một tay nắm lấy vai của cô, ép cô phải đối mặt với hắn, "Theo như thời gian và địa điểm trên tấm ảnh mà suy đoán, đó là sau ngày tết âm lịch, Nhan Hiểu Thần, em... Tại sao em lại làm như vậy? Lúc đó, chúng ta...Anh cho rằng chúng ta đã rất tốt!" Thần sắc của hắn âm trầm, lòng đầy đau đớn, không thể tin được bao nhiêu thứ tốt đẹp như vậy thì ra chỉ là một âm mưu, chỉ có một mình hắn đắm chìm trong đó.

"Anh đã sai lầm rồi!" Nhan Hiểu Thần dùng sức đẩy hắn ra, muốn tránh thoát sự kiềm chế của hắn.

Thẩm Hầu đau khổ giận dữ nhìn cô, hai tay dùng sức bấu vào người cô, khiến cho Nhan Hiểu Thần cảm thấy hắn hận đến nỗi muốn bóp nát cô ra thành từng mảnh vụn.

Nhan Hiểu Thần cắn chặt môi, mặc kệ đang đau đớn, cũng không muốn kêu lên tiếng nào, tầm mắt lướt qua bờ vai của hắn, mờ mịt nhìn về phía trước, thậm chí trong nháy mắt còn có một ý nghĩ điên rồ, nếu hai người có thể cùng nhau nát vụn ra thành bột cám, cũng không phải là không tốt.

Trình Trí Viễn nhìn thấy sắc mặt của cô trắng bệch, sợ bọn họ lôi kéo gây hại đến Nhan Hiểu Thần, anh ta xông tới, muốn tách bọn họ ra, "Thẩm Hầu, cậu bình tĩnh một chút, cậu bình tĩnh..."

"Mẹ nó, anh cướp vợ của tôi, lại còn muốn tôi bình tĩnh? Con mẹ nó, tôi đang rất là bình tĩnh đây!" Thẩm Hầu đau khổ gào thét, đấm một đấm thẳng đến mặt của Trình Trí Viễn, anh ta đang đứng bên cạnh Nhan Hiểu Thần, không né tránh, khóe miệng lập tức đổ máu, mắt kính cũng bay ra ngoài. Thẩm Hầu còn đạp thêm một cước lên ngực của anh ta, Trình Trí Viễn thất tha thất thiểu lùi về phía sau, dựa vào tường.

Cảm xúc bi thương giận dữ vẫn còn nghẹn ứ trong lồng ngực, Thẩm Hầu còn muốn đánh tiếp, Nhan Hiểu Thần vội vàng dang hai tay, chắn trước mặt Trình Trí Viễn, "Anh muốn đánh, thì đánh em đi!"

Trình Trí Viễn vội vàng kéo cô lại, muốn đẩy cô về phía sau, "Hiểu Thần, em đừng quá kích động! Thẩm Hầu, cậu ngàn vạn lần đừng xúc động..." Nhan Hiểu Thần lại dứt khoát, kiên quyết chắn ở trước mặt của Trình Trí Viễn, mặc kệ anh ta có kéo như thế nào, vẫn không kéo được cô.

Thẩm Hầu nhìn bọn họ "Anh giúp em, em giúp anh, chàng có tình, thiếp có ý", đột nhiên nản lòng thoái lui, cười mỉa mai gật đầu, "Tôi ngược lại là kẻ thứ ba vô liêm sỉ!" Hắn hung hăng nhìn chòng chọc vào Nhan Hiểu Thần, sau đó xoay người, phất phơ đi ra hướng cổng khu chung cư.

Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, lòng đau như dao cắt, nước mắt ở trong hốc mắt cứ chực chờ trào ra.

Trình Trí Viễn nhặt mắt kính đeo lên, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, thở dài, "Em lại làm gì nữa vậy? Chỉ cần vài câu có thể giải thích rõ mọi chuyện."

Cho là có thể giải thích chuyện mấy tấm ảnh chụp, thì có gì khác đâu? Dù sao đã là muốn chia tay, làm thế nào để chia tay không quan trọng! Nhan Hiểu Thần nhìn thấy nửa bên mặt của anh ta đều bị bầm tím chảy máu, cô lấy ra một miếng khăn giấy, đưa cho anh ta, "Thật xin lỗi! Anh đừng trách Thẩm Hầu, cứ trách tôi đi!"

*****

Trình Trí Viễn đột nhiên có chút khác thường, dùng khăn tay khẽ chạm lên vệt máu nơi khóe miệng, đem khăn vò thành một cục, hung hăng ném vào thùng rác, gắt gỏng nói: "Không cần nói xin lỗi tôi!"

Cửa thang máy mở ra, Nhan Hiểu Thần im lặng đi vào, Trình Trí Viễn cũng theo sau.

Về đến nhà thì bà Nhan đang đứng ở cửa nhìn bọn họ, không thấy Thẩm Hầu, bà cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Thẩm Hầu đâu? Nó nói ở bên ngoài chờ mày, mày không gặp nó sao?"

Nhan Hiểu Thần không nói tiếng nào, bà Nhan nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Trình Trí Viễn, không cố hỏi chuyện của Thẩm Hầu nữa, bà lấy cồn rửa, mấy miếng bông cùng băng dán vết thương, giúp Trình Trí Viễn xử lý sơ qua vết thương một chút.

Trình Trí Viễn còn có thể chuẩn bị tinh thần cùng bà Nhan nói chuyện, nhưng Nhan Hiểu Thần đã quá mệt mỏi, đến một câu cũng không muốn nói. Bà Nhan thấy cả hai có vẻ kỳ lạ, Thẩm Hầu lại không thấy, thử hỏi: "Thẩm Hầu nói hai người ra ngoài gặp khách hàng, khách hàng gì mà đến điện thoại cũng không thể nghe? Nó cũng đã gọi không ít điện thoại cho mày, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Trình Trí Viễn nhìn Nhan Hiểu Thần, lưng không nhịn được cứ căng thẳng. Nhan Hiểu Thần im lặng ngồi đó, bàn tay gắt gao cuộn thành nắm đấm.

Bà Nhan thấy bọn họ ai cũng đều không nói tiếng nào, lòng đầy nghi hoặc nhìn Nhan Hiểu Thần, rồi lại nhìn Trình Trí Viễn, cuối cùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Nhan Hiểu Thần, "Hiểu Thần, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Nhan Hiểu Thần cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Một khách hàng quan trọng, nói chuyện quá mê mải, không phải đang tiếp khách hàng không được nghe điện thoại, mà là di động vừa đúng lúc hết pin.

Do dự, đấu tranh tư tưởng mãi, Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn đã lựa chọn giống nhau — giấu đi sự thật, cô hiểu Trình Trí Viễn, nên cơn giận đối với anh ta đã tiêu tan. Tình và lý mãi mãi sẽ không thể phân biệt rõ đúng hay sai, theo lý, mẹ cô so với cô càng có quyền lợi được biết sự thật; nhưng về tình, cô lại không muốn để mẹ biết. Mẹ đã đau khổ giằng xé nhiều năm như vậy, cuối cùng cuộc sống đang từng chút một tốt đẹp hơn, nếu bây giờ nói cho bà biết sự thật, liền giống như đem vết thương đang liền miệng xé rách ra một lần nữa, chỉ biết là so với trước sẽ đau đớn hơn rất nhiều. Giữa bên lý và bên tình, Nhan Hiểu Thần lựa chọn bên tình, cô sẽ khiến mẹ mãi mãi không biết, mãi mãi cho rằng tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt.

Bà Nhan biết con gái đang dối gạt mình, nhưng lại đang nghĩ tới một nguyên nhân khác, bà hướng Trình Trí Viễn lập tức khách sáo, lẽ phép nói: "Khuya lắm rồi, làm chậm trễ thời gian của anh thật ngại quá, anh mau trở về nghỉ ngơi đi!" Trình Trí Viễn đứng lên, lo lắng nhìn Nhan Hiểu Thần, nhưng khi đối mặt với bà Nhan, cái gì anh ta cũng không dám nói, chỉ có thể lén lút dặn dò Nhan Hiểu Thần: "Em chú ý sức khỏe, cho dù có xảy ra chuyện gì, thì sức khỏe là quan trọng nhất."

Khi Trình Trí Viễn đã rời khỏi, bà Nhan hỏi Nhan Hiểu Thần: "Mấy vết thương trên mặt của Trình Trí Viễn là do Thẩm Hầu đánh sao?"

Trước mắt của Nhan Hiểu Thần đều là hình ảnh của Thẩm Hầu đau đớn xoay người rời khỏi, cô ngây ngốc gật đầu.

Bà Nhan tỏ ra không đồng ý, nói mấy câu rất là thấm thía: "Thẩm Hầu là đứa rất tốt, Trình Trí Viễn đương nhiên cũng không xấu, nhưng mày đã chọn Thẩm Hầu, thì không thể chần chờ được. Bây giờ Thẩm Hầu còn nghèo, nhưng nghèo không phải là lỗi của nó, hai đứa còn trẻ, chỉ cần cố gắng thật tốt, rồi sẽ có ngày thành công thôi, đừng bao giờ như mấy đứa con gái tham vinh hoa phú quý, chỉ ham muốn hưởng thụ cái có sẵn."

Nhan Hiểu Thần cười khổ, mẹ cô căn bản không hiểu rõ, Thẩm Hầu không phải tên tiểu tử có thân thế trong sạch nhà nghèo Lương Sơn Bá, Trình Trí Viễn cũng không phải là công tử nhà giàu vô lại cướp người yêu của kẻ khác Mã Văn Tài. Cùng lắm, Thẩm Hầu quả thật không có nói sai, đúng là mẹ cô đã xem hắn như người trong nhà, đối với Trình Trí Viễn là khách, bình thường bà cư xử với Thẩm Hầu cũng tàm tạm, tiếp đãi Trình Trí Viễn lại chu đáo nhiệt tình, nhưng khi có chuyện, thân thiết xa lạ liền lập tức phân ra rõ ràng. Nghĩ đến đây, lồng ngực của Nhan Hiểu Thần nhói đau, nếu mẹ đã xem Thẩm Hầu là người nhà mà thật tâm đối xử tử tế, khi biết được sự thật, bà không những sẽ hận Thẩm Hầu, cũng sẽ hận chính mình, bây giờ đối với Thẩm Hầu có bao nhiêu tốt đẹp, thì ngày sau sẽ có bấy nhiêu thù hận Thẩm Hầu và bản thân.

Mẹ cô vẫn chưa có thói quen nói chuyện nhiều, bà nói vài câu, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần cứ cúi đầu, chẳng có phản ứng gì, liền không biết nên khuyên bảo cô như thế nào nữa, "Dù sao mày hãy nhớ kỹ, đừng khi dễ thiếu niên nghèo, Trình Trí Viễn quả thật có tiền, nhưng chẳng có quan hệ gì! Đã chạy ở bên ngoài cả ngày rồi, nhanh đi ngủ đi, ngày mai gọi điện thoại cho Thẩm Hầu, hai đứa dành ra 2 buổi tối đi xem phim, ăn cơm, sẽ tốt lên thôi."

Nhan Hiểu Thần đi vào phòng ngủ, vô lực ngã người xuống giường.

Mẹ cô cho rằng vấn đề của cô và Thẩm Hầu cũng chỉ là đôi tình nhân "đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa", chỉ cần nhường nhịn một chút, lời ngon tiếng ngọt vài câu đều có thể giải quyết, nhưng sự thật, khoảng cách của cô và hắn căn bản không ở cùng một không gian. Nếu cô là bóng đêm, Thẩm Hầu sẽ là ánh sáng, nếu cô là biển cả, Thẩm Hầu sẽ là bầu trời, cho dù mỗi ngày ánh sáng và bóng đêm có gặp thoáng qua nhau, hay biển cả và bầu trời vẫn luôn soi rọi bóng hình của nhau, nhưng đã có ai thấy qua bóng đêm cầm tay ánh sáng, hay đã chứng kiến biển cả ôm lấy bầu trời? Không thể ở bên nhau, chính là không thể ở bên nhau!

Nghĩ đến từ nay về sau, Thẩm Hầu và cô sẽ giống như hai đường thẳng tương giao thẳng tắp, từng có gặp nhau, nhưng chỉ là giao nhau ở một điểm mà vượt qua nhau, sẽ càng lúc càng xa, hắn sẽ cưới cô gái khác làm vợ, đối với cô gái đó thật tốt; hắn sẽ không nói chuyện với cô, sẽ không nhìn cô mỉm cười; hắn có niềm vui, cô không thể chia sẻ, hắn chịu đau khổ, cô không thể sẻ chia; lúc cô đơn không thể nắm tay hắn; lúc buồn phiền không thể rúc vào lòng hắn, cho dù cô có là gì đi nữa, hắn và cô đều không có một chút quan hệ ...

Nhan Hiểu Thần sờ lên chiếc nhẫn ở trên tay, nghĩ đến hắn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình, lệ rơi đầy mặt, nhưng lại sợ mẹ ở bên ngoài nghe được, cô gắt gao cắn chặt môi, không dám phát ra âm thanh. Trên đời này, điều tàn nhẫn nhất không phải là không có được, mà là có được rồi, lại mất đi.

Cô không hiểu là tại sao? Thế giới này có rất nhiều nam sinh, tại sao cô lại cố tình thích Thẩm Hầu? Tại sao hắn lại cố tình thích cô? Tại sao phải là bọn họ?

Nhan Hiểu Thần cảm thấy như có ai đó dùng cái xẻng đào khoét trái tim, đem tất cả yêu thương, tất cả niềm vui, tất cả dũng khí và hi vọng, từng chút một đều móc hết ra, vét sạch hết tâm can của cô. Từ nay về sau, tương lai mỗi một ngày đều không có chờ mong, thân thể này đã hóa thành cái xác không hồn.

Thì ra, đau đớn đến tột cùng chính là sống không còn luyến tiếc, chết không thể sợ hãi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-21)