Thánh sủng nguyên quý nhân (2)
← Ch.01 | Ch.03 → |
Tề công công trắng trợn ngăn các nàng tại chỗ như thế. Nô tài không có cái lá gan đó, chắc chắn là hoàng thượng không muốn gặp.
Lần này toàn bộ phi tử hoảng hồn, hoàng thượng không cần bồi giá, lý do lại là như vậy. Ngày trước hắn bị bệnh, Ôn quý phi phục vụ mọi chuyện, trong ngày thường phi tử nào tới đây thì Phúc Yên cũng không ngăn cản như vậy.
Hôm nay rốt cuộc lại diễn vở kịch gì?
Phong hàn không phải là bệnh nặng, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe, sao lại không đi được? Cũng không phải là bệnh truyền nhiễm hay bệnh nặng khác, hơn nữa lại cố tình bị bệnh vào thời điểm có tin đồn hoàng thượng muốn phong hoàng hậu ở trong cung. Thật đáng nghi.
Ôn quý phi quả thật dịu dàng khéo léo nhưng hoàng đế cũng chỉ dừng ở chỗ tôn trọng nàng, không có cho người ta quá nhiều tình cảm. Chỉ là chỗ hoàng cung này muốn tình cảm gì?
Mọi người bắt đầu khởi động sóng ngầm, tuyệt đối không thể không quan tâm, nhất định là muốn biểu đạt tâm tư.
Các nàng hoặc là mang thủ doạn bịp bợm đến chỗ lão tổ tông hoặc là hối lộ thái giám, mấy ngày yết kiến đều không có cửa vào, nửa điểm biện pháp cũng không có.
Không còn cách nào khác, mấy phi tần cùng nhau tới Xuân Ngọc các bàn bạc, muốn mời Nguyên quý nhân luôn đi ngự tiền hầu hạ cuộc sống thường ngày.
Nếu người nào luôn luôn không thấy chắc chắn đằng sau sẽ có chuyện gì đó.
Nguyên quý nhân chưa từng trải qua chuyện cung đấu một lần nào, không có nhìn ra họ có dụng ý gì, bị một đám mê hoặc, tán dương khiến trong lòng nàng nhộn nhạo. Từ nhỏ hoàn cảnh sinh hoạt của nàng rất đơn giản, hòa thuận, chưa bao giờ có người cố ý lừa gạt nàng cái gì.
Vốn là sống ở trong cung hết sức cô đơn, trước khi không sủng hạnh, chưa từng thấy nơi phồn hoa, trong lòng không có nhớ nhung ảo tưởng. Sau khi được sủng ái, từng giây từng phút đều nhớ nhung hắn, hoàng thượng bị bệnh nàng so bất luận kẻ nào cũng sốt ruột, khó chịu hơn.
Bị cả đám nói chuyện, mắt khẽ nóng lên, chỉ là ngoài miệng vẫn rất khiêm tốn cẩn thận nói: "Các tỷ tỷ lại giễu cợt muội muội, các vị tỷ tỷ đều hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, hiểu rõ tính cách của hoàng thượng, muội muội mới vừa hầu hạ cũng không dám liều lĩnh tiến vào, sợ quấy nhiễu thánh thượng."
Ôn quý phi lôi kéo tay của nàng: "Muội muội không cần từ chối, hoàng thượng không thấy chúng ta, lời nói của công công lời nói lại không rõ ràng, hôm nay cũng chỉ có ngươi được thánh sủng ái mới có thể nói được mấy câu. Hoàng thượng trong lòng thương yêu muội muội, nhất định sẽ triệu kiến ngươi. Sau khi gặp mặt nhớ chuyển lời cho bọn tỷ muội, để cho chúng ta an tâm, cũng tốt hơn cả ngày ngẩn ngơ ở chỗ này."
Nàng là người ăn nói vụng về như vậy nên hiển nhiên là không ngăn được từng câu từng lời dặn dò của họ, lập tức đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, nàng chải tóc, cài đồ trang sức trang nhã rồi đến Tây Noãn Các đợi.
Đúng lúc hoàng thượng hạ triều đến thư phòng phía Nam cùng mấy vị tiên sinh đại thần thương nghị chính sự không tiện trở về.
Cho nên buổi chiều lại tới một chuyến.
Thời tiết khẽ chuyển lạnh, Tề công công xa xa thấy Nguyên quý nhân, vội vàng đi đến hành lễ.
"Thỉnh an Nguyên quý nhân." Sau đó cười làm lành rồi nói: "Thời tiết càng ngày càng lạnh, quý nhân phải chăm sóc thân thể thật tốt, vạn tuế gia phân phó mấy ngày nay không gặp người, nô tài bất lực, vẫn mời quý nhân trở về thôi."
Nguyên quý nhân khẽ cười một tiếng, nói: "Mấy ngày gần đây hoàng thượng chưa gặp các vị tỷ muội. Buổi sáng bổn cung tới đây không gặp được, không chính mắt thấy long thể hoàng thượng như thế nào, trong cung tỷ muội rất lo lắng. hôm nay tới đây thỉnh an chỉ nhìn thân thể hoàng thượng có mạnh khỏe hay không là được, nhất định không ở lại lâu. Làm phiền công công thông báo một tiếng, bổn cung cám ơn trước."
Nói qua cúi người đúng lễ tiết đáp tạ, Tề công công vội vàng hướng lễ nói: "Không được không được, mỗi ngày vạn tuế gia đều uống thuốc, long thể đã tốt. Mấy ngày nữa là được triệu kiến, mời quý nhân về. Tha lỗi cho nô tài thật sự không thể làm trái với thánh ý."
Nguyên quý nhân gặp người không dễ nói chuyện bực nà, trong lòng hơi sốt ruột. Trước trước sau sau hai lần, mọi người trong cung đều đang nhìn, lại không thấy được, trong lòng thật sự không vui. Tháo vòng ngọc trên cổ tay thả vào tay Tề công công: "Công công, bổn cung chỉ xin gặp một lần để an tâm an liền đi ngay, tuyệt không ở lâu, kính xin công công thông báo một chút."
Tề công công vội vàng đẩy ra vòng ngọc của Nguyên quý nhân: "Đồ nô tài tuyệt đối không thể thu, như vậy đi, trước tiên quý nhân đợi ở đây một lúc để nô tài đi bẩm báo một tiếng."
Nguyên quý nhân mặc dù xuất thân không hiển hách giống phi tần khá, chỉ là dòng dõi thư hương, thuở nhỏ đi học cả người đầy phong độ trí thức, tính khí lại rất tốt.
Chuyện hoàng đế quyết định tuyệt đối không được phép thảo luận. Công công nể tình Nguyên quý nhân chính được sủng ái lại tha thiết như thế nếu, Tề công công liền phá lệ đi vào. Cuối cùng cũng mở miệng. Vẻ mặt của hoàng đế rõ ràng là từ chối người ngoài ngàn dặm, vội vàng lảng sang chuyện khác, vẫn là nhẫn nại trở về.
Lại sợ trong lòng nàng thương cảm, sau khi ra ngoài Tề công công nói dối hoàng thượng đang nghỉ ngơi không thể quấy rầy.
Nàng nghe lời này cảm thấy tốt lên, nhất định muốn đứng ở chỗ này chờ hoàng đế tỉnh lại.
Một lần ở lại chính là một hơn canh giờ, thật sự không cách nào, Tề công công nhắm mắt đi vào thông báo. Hoàng thượng sóng nước chẳng xao trên mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì. Chuẩn bị tâm lý bị mắng to, không ngờ nghe xong tên Nguyên quý nhân này.
Lông mày chau lên, vẻ mặt đột nhiên hòa hoãn, khẽ lộ nụ cười trầm thấp nói: "Để cho nàng đi vào."
Đây cũng là điều ngoài dự đoán, Tề đức thuận hiểu rất rõ hoàng đế. Vạn tuế gia tính khí nóng nảy, không người nào dám thở mạnh. hôm nay bị đụng vào đầu rồi.
Nguyên quý nhân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ngây ngất, vội vàng cám ơn Tề công công, bước nhỏ đi vào.
Trên triều đình, toàn thân thiên tử mặc hoàng bào, đi giày rồng vàng óng ánh, nằm ở ghế dựa đọc sách, cũng không ngẩng đầu nhìn người tiến vào một cái.
Nguyên quý nhân cúi đầu đi vào hành đại lễ, hai đầu gối quỳ trên mặt đất. Hơn nửa tháng không thấy, đáy lòng yếu ớt của tiểu thư dâng lên, khóc nỉ non nói: "Thỉnh an Vạn Tuế Gia, hoàng thượng long thể an khang. Nô tì vốn không dám làm trái với thánh ý, tới đây quấy nhiễu thánh giá, nhưng giờ giờ phút phút đều lo lắng long thể, xin hoàng thượng tha tội."
Huyền Diệp cúi đầu không nói gì, trong phòng trừ mấy cung nữ thị vệ ở xa, một chút tiếng vang cũng không có, lặng ngắt, tiếng khóc của nàng có vẻ rất là vang.
Lời nói có tình có nghĩa như vậy nên cảm động một hồi mới đúng, tình cảm dâng lên lại quá mức yên lặng. Mấy tiếng ho nặng quấy nhiễu, phá hư không khí trong cung điện rộng lớn.
Nguyên quý nhân mới phát hiện bên cạnh cách đó không xa có một cô gá đang quỳ, nàng kia cũng không nở nang, mặc áo tơ trắng, mặt bên tái nhợt, dáng vẻ nhỏ bé, ngón tay đang che miệng ngừng phát ra tiếng ho.
Huyền Diệp nghe được tiếng ho mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi lại cúi đầu xem sách, nhẹ nhàng nói: "Nguyên quý nhân, trẫm cũng không phải không tốt, ngươi khóc cái gì?"
Nguyên quý nhân vội vàng dập đầu: "Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết, hoàng thượng long thể an khang nô tì vui vẻ còn không kịp, sao dám khóc thút thít."
Huyền Diệp để sách xuống nhìn đôi mắt đẫm lệ nhu hòa của người đang quỳ trên đất, nhàn nhạt nói một câu: "Mặt đất lạnh lắm đứng lên đi, trẫm thấy thân thể ngươi gầy đi rất nhiều, ở đây không cần ngươi hầu hạ, trở về đi."
Nguyên quý nhân đứng dậy nhìn hắn, to gan nói: "Trước khi đến, nô tì đã phân phó ngự thiện phòng làm canh chống lạnh khỏi ho, đã mang tới bên ngoài, xin hoàng thượng bảo trọng long thể nếm thử, sau khi ngài ăn nô tì sẽ đi."
Thanh âm yếu ớt nhưng rõ ràng, làm nũng với hoàng đế. Lời nói ấm áp, nhỏ nhẹ như tình cảm vợ chồng ở nhân gian như vậy rất đáng yêu. Chỉ là mấy ngày gần đây, hoàng đế không thời gian làm người tình và phu quân của người khác, tức giận bởi vì lời nói của nàng trong nháy mắt, đột nhiên bỏ bút trong tay xuống, lớn tiếng nói: "Lời của trẫm cần lặp lại lần nữa sao?"
Một câu tức giận này khiến toàn bộ cung nữ thái giám quỳ xuống, cô gái ở phía xa như cộng hưởng, âm thanh ho khan ngày càng nhiều.
Nguyên quý nhân sợ đến mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng quỳ xuống: "Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết, hoàng thượng bớt giận, nô tì cáo lui."
Trước nàng ở trong cung làm nữ quan, tuy không được lọt mắt xanh hoàng thượng nhưng cũng tiêu diêu tự tại. Sau khi lấy được thánh sủng được che chở trăm bề, chẳng ngờ hôm nay lại bị quát lớn như vậy, da mặt lại mỏng, trong lòng xấu hổ khó chịu dâng lên, nước mắt như mưa bụi chảy xuống.
Từ xưa gần vua như gần cọp, ý định của hoàng thượng, ai có thể suy nghĩ ra được?
Người ngoài nhìn Nguyên quý nhân sau khi được sủng ái nhìn như chững chạc hơn. Thường ngày giọng nói đường hoàng, quan cách hơi kiêu căng. Huyền Diệp ghét nhất là nữ nhân yếu ớt không hiểu chuyện.
Ban đầu sủng ái nàng vốn cũng không phải do yêu thích. Nữ tử trong cung béo, gầy, sặc sỡ, thanh tú, xinh đẹp, bị đủ loại lợi ích dẫn tới. Nếu hoàng đế muốn bất kỳ nữ nhân nào thì phải bỏ ra các giá khác nhau.
Cũng bởi vì sau lưng Nguyên quý nhân không có quan to, quyền thế gì nên mấy ngày nay mới đặt tâm tư ý trên người nàng, toàn bộ sủng ái đều để trên thân người này.
Rất lâu mới chợt thay đổi, có lẽ là vì không còn tình cảm. Hoặc là cố ý hoặc là vô ý, luôn có nguyên nhân.
Nguyên quý nhân vừa ra cửa, Huyền Diệp vứt bỏ sách trong tay lên bàn, đứng dậy đi tới bên cạnh cô gái quỳ dưới đất, bộ mặt hàm chứa cười như không cười, hoàn toàn không có bộ dáng mệt nhọc vừa rồi.
Hắn không phải không có bệnh, bệnh này phải nhìn thấy nàng, nhìn nàng lại thấy tốt lên.
Dạo bước chậm rãi đi hai vòng, quay đầu lại, đứng ở trước mặt nàng cười hai tiếng, giọng nói giễu cợt y hệt nói: "Ngươi thật là điên rồi, thân thể bị chính mình hành hạ thành hình dáng này, định hóa trang đến lúc nào?"
Cô gái cúi đầu quỳ trên mặt đất cũng không đáp lời.
Hắn tiếp tục trào phúng một cách nhẹ nhàng: "Mấy ngày nay trẫm nghĩ tới nghĩ lui, tình cảm chúng ta có cao đến mức có thể miễn trừ tội vũ nhục Hoàng đế, khi quân bưng bít người trên sao? Nếu là có thì những lời nói độc miệng của ái phi lúc trước là có mục đích gì. Sau khi khỏi bệnh lại muốn dùng tội khi quân biếm vào lãnh cung cả đời không ra được sao. Nếu là không tình cảm có nhiều như vậy, lẽ ra nên ban cho ngươi tự sát. Chỉ là trẫm cũng không muốn người kia chết nhanh, phải nghĩ biện pháp gì cho tốt đây?"
Lời nói hoàng đế hài hước, vẻ mặt xem kịch vui, cô gái quỳ xuống, chảy nước mắt, trực tiếp cho hắn một kết quả giận dỗi nói: "Vậy thì bệnh chết rất tốt."
Vừa nói xong Huyền Diệp kéo một cánh tay của nàng, hai mắt nhìn gắt gao, ánh mắt sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Trẫm cũng không sợ ngươi chết, chỉ sợ ngươi ăn vạ!"
Hoàng đế thả cánh tay đang kéo chặt nàng xuống, thân thể cô gái mềm nhũn ngã trên mặt đất, sau đó lạnh giọng nói: "Nhữ văn, ngươi dẫn chủ tử xuống, không có trẫm cho phép bất luận ai cũng không được phép đi vào, nàng cũng không thể bước ra cửa nửa bước."
Nàng kia quỳ trên mặt đất, mặc cho cung nữ kéo cũng không đứng lên, giống như người trí khí cáu kỉnh bình thường nhưng trong miệng lại không ngừng ho khan, bướng bỉnh bất động.
Tề công công thấy vậy nóng nảy, đi tới khuyên bảo: "Kỵ phi nương nương, mấy ngày gần đây hoàng thượng bị nương nương lây bệnh đã nhiễm phong hàn, kính xin người uống thuốc đúng giờ, vì mình cũng vì hoàng thượng long thể an khang."
Hoàng phi dưới đất cũng không đòi hoàng đế thích, ít nhất người khác khẳng định là hoàng đế cũng không thích nàng.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |