Vay nóng Tima

Truyện:Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá) - Chương 07

Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá)
Trọn bộ 54 chương
Chương 07
Cuộc đời phù du (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Buổi tối Thường Tương Tư lại khó ngủ, nằm trên chiếc giường tạm thời tạo bằng ván gỗ căn bản ngủ không ngon, tối qua gần như là không ngủ. Đứng trong nhà vệ sinh một lát, Thường Tương Tư đang suy nghĩ xem có nên lấy ghế ghép làm giường không, Bạch Văn Nguyên một bên thiếu kiên nhẫn dùng quạt quạt gió, một bên nói: "Em đừng chậm chạp nữa, không có điều hòa lại không có khung cảnh, cho dù tôi có ham muốn cũng không thể ngủ với em ngay bây giờ được! Mau lên giường ngủ đi, đừng nằm cái giường ván gỗ kia nữa, buổi tối ngủ không tốt, ban ngày chẳng làm được việc gì đâu."

Bạch Văn Nguyên nói xong, không quan tâm cô phản ứng thế nào, lăn lên giường lớn nhắm mắt ngủ.

Thường Tương Tư rửa mặt xong, vẫn mặc quần áo ban ngày đứng ngoài cửa, không biết thế nào cho phải. Cô nhìn Bạch Văn Nguyên mặc áo ngắn quần ngắn, trong lòng thoáng yên tâm, thật lâu sau mới nhẹ nhàng bò lên giường, mang theo một ít hơi nước, nằm sát bên mép giường ngủ.

Trong lòng Bạch Văn Nguyên cảm thấy buồn cười, xoay người ra ngoài, Thường Tương Tư sợ tới mức đờ người.

Bạch Văn Nguyên mở mắt, vui vẻ nhìn sắc mặt Thường Tương Tư trắng bệch: "Em sợ cái gì?"

"Anh ——, có thể đừng nhúc nhích được không?" Cô nhỏ giọng.

Bạch Văn Nguyên hừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Thường Tương Tư ôm ngực, căng thẳng nhìn Bạch Văn Nguyên, trước nay cô chưa từng ở gần một chàng trai trẻ như vậy, gần đến mức cô có thể cảm giác được hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh, có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh. Thường Tương Tư miên man suy nghĩ một hồi, nhiều ngày vừa mệt vừa thiếu ngủ, mới nằm một lát đã không chịu nổi nữa ngủ say.

Bạch Văn Nguyên nghe thấy hơi thở của cô đều dần, mở to mắt, nhìn cơ thể thả lỏng của cô, biết cô nàng này ngủ rồi, duỗi tay vén một lọn tóc dính trên má cô lên, tóc cô thoang thoảng hương thơm, anh bực bội, mất tự nhiên xoay người quay lưng về phía Thường Tương Tư.

Sáng sớm hôm sau, lúc Thường Tương Tư mở mắt phát giác trong phòng vô cùng yên tĩnh, bên cạnh đã không có người, cô duỗi tay sờ chiếu thấy lạnh băng. Thường Tương Tư hoảng loạn, xoay người xuống giường, trong phòng quả nhiên không thấy bóng dáng Bạch Văn Nguyên, cả người cô lạnh toát. Cô đứng ngoài cửa chốc lát, lúc này mới chậm rãi nhớ ra hôm nay Bạch Văn Nguyên đi làm việc cùng anh Phi.

Thường Tương Tư gõ đầu, quay trở lại phòng, trên mặt bàn có một tờ giấy, đè dưới giấy là tờ một trăm tệ, trên giấy có một dòng chữ rồng bay phượng múa: "Vợ yêu, anh với anh Phi ra ngoài làm việc, tự giải quyết bữa sáng với bữa trưa nhé."

Thường Tương Tư nắm chặt tờ giấy, không biết nên khóc hay nên cười.

Thường Tương Tư quét dọn sạch sẽ hai căn phòng và nhà vệ sinh, giặt quần áo Bạch Văn Nguyên thay ra rồi mang đi phơi, đến khi xong việc mặt trời đã treo cao.

Trong đồn công an có tiếng người, họ nói chuyện với nhau bằng giọng địa phương, Thường Tương Tư nghe không hiểu, dựa vào bên cửa sổ nhìn. Có người gõ vang cửa hông, cô đi ra mở cửa, đó là một người đàn ông trung niên dẫn theo một cậu thiếu niên đứng ngoài cửa.

"Cô gái, cô có biết A Phi đâu không?" Người đàn ông trung niên hỏi.

"Anh Phi không có ở đây ạ, anh ấy đi Thái Gia Câu rồi." Thường Tương Tư miễn cưỡng nghe hiểu, trả lời.

Người đàn ông quay đầu nói gì đó với cậu thiếu niên, cậu thiếu niên chỉ nhìn Thường Tương Tư, gật đầu nói: "Cháu biết rồi."

Người đàn ông trung niên rời đi, để cậu thiếu niên ở lại, cậu nói: "Chị ơi, chị từ đâu tới thế?"

Cô nhìn cậu thiếu niên, trông bộ dáng cậu khoảng mười bốn mười lăm, cao gầy, ngũ quan vô cùng chính trực, trên mặt không nhiều thịt, đôi mắt hơi to so với mặt, cô hỏi: "Em là ai?"

Cậu thiếu niên nói: "Mọi người đều gọi em là Tiểu Thái."

Thường Tương Tư đứng bên cửa, nhìn cậu thiếu niên chăm chú: "Em từ Thái Gia Câu tới đúng không?"

"Anh của em bảo em tới tìm anh Phi." Tiểu Thái nói: "Có chuyện cần tìm anh ấy ạ."

"Anh ấy đi Thái Gia Câu rồi, trên đường em không gặp được anh ấy à?" Thường Tương Tư nhìn cậu thiếu niên, giọng của cậu không mang nặng tiếng địa phương, nghe khá rõ ràng: "Em có số điện thoại của anh ấy không? Nếu có thì em gọi xem!"

Cậu thiếu niên lắc đầu: "Hôm qua em mới từ trên trường về, anh em bảo rằng anh cho người đi dọa anh Phi, anh Phi lại thật sự đập vỡ đầu mình."

"Không phải dọa mà là đánh thật, lúc đó chị cũng ở đấy, chị nhìn thấy." Thường Tương Tư trầm tĩnh nói: "Anh của em tìm anh Phi làm gì? Còn muốn đánh anh ấy ư?"

Tiểu Thái lắc đầu: "Không phải ạ, anh em muốn mời anh Phi về nhà uống rượu xin lỗi. Anh trai nói bình thường quen trêu đùa như vậy, nhưng hôm qua có khách ở đấy, do anh em không hiểu chuyện làm anh Phi mất mặt nên phải xin lỗi anh Phi, phải an ủi khách."

"Chị ơi, chị là ai thế ạ?" Cậu thiếu niên nhìn vào mắt Thường Tương Tư, có thăm dò, có nghi ngờ: "Hôm qua chị có bị dọa sợ không?"

Thường Tương Tư nói: "Người yêu chị không ở đây, chị không tiện nói chuyện với em. Chị cho em số điện thoại của anh Phi, em tự gọi nhé!"

Cô xoay người về phòng, cầm tờ giấy ghi tên và số điện thoại anh Phi ra, đưa cho Tiểu Thái.

Cậu thiếu niên nhận lấy tờ giấy, nhìn nét chữ thanh tú trên đó: "Đây là chữ của chị ạ? Chị viết đẹp thật đấy!"

Thường Tương Tư "Ừ" một tiếng, không đáp lời.

"Chị có muốn đến Thái Gia Câu với em không?" Tiểu Thái mời: "Để anh Phi khỏi phải quay về đón chị lần nữa."

"Không cần đâu, chị còn phải làm việc khác." Thường Tương Tư nhìn cậu thiếu niên: "En còn có việc gì không? Nếu không thì chị đóng cửa đây!"

Cậu thiếu niên lắc đầu, quay đầu lại nhìn cô một cái.

Thường Tương Tư đóng cửa, đứng bên cửa sổ nhìn cậu thiếu niên ra khỏi đồn công an, sau đó cô vội vàng ra đường qua cửa hông, tìm tới một tiệm tạp hoá gọi điện thoại.

Anh Phi nhấc máy rất nhanh, Thường Tương Tư hỏi: "Anh Phi, anh đến Thái Gia Câu chưa ạ?"

"Anh chưa, còn phải đi thêm lát nữa."

"Có một người tên là Tiểu Thái tới đồn công an tìm anh đấy. Anh không có ở đây, cậu bé nán lại nói chuyện với em một lúc, anh trai cậu ấy cảm thấy hôm qua gọi người tới dọa anh là không đúng, muốn mời anh uống rượu xin lỗi. Sau đó còn bảo em tới Thái Gia Câu với cậu ấy." Cô nhìn người đi lại trên đường, trong lòng lại vô cùng sợ hãi.

"Anh biết rồi." Anh Phi nói: "Em đừng sợ, Tiểu Thái sẽ không làm gì em đâu. Cậu bé này nói năng lễ phép, học trường ở trên huyện, rất thông minh, rất hiểu chuyện."

Thường Tương Tư nghe vậy cũng chưa yên tâm: "Cậu ấy đang hỏi tên của em."

"Em cứ nói em tên Chương Lan là được ——" Bạch Văn Nguyên nghe thấy tiếng cô trong điện thoại, nói vọng vào.

"Nếu em sợ thì cứ ngồi yên trong sở, đừng chạy linh tinh." Anh Phi an ủi: "Để anh bảo đồng nghiệp chú ý đến em."

"Anh Phi, chẳng phải em nghĩ nhiều đâu, nhưng em cảm thấy cậu ấy tới để thăm dò tin tức về chúng ta." Thường Tương Tư nói: "Các anh —— phải cẩn thận."

Thường Tương Tư buông điện thoại, trả một tệ phí gọi, thấy tiệm tạp hóa bán thực phẩm tiện lợi, vì thế mua một thùng mì ăn liền và một túi dưa muối. Ra khỏi tiệm tạp hóa, cô nghĩ ngày nào cũng phải nhờ anh Phi mang cơm tới rất bất tiện, sau đó cô dạo phố một vòng xem có người bán hàng rong không để mua ít trứng gà.

Thường Tương Tư đi một lát, cảm giác có gì đó là lạ, quay đầu nhìn chợt thấy Tiểu Thái đang đứng cách đó không xa, thấy cô nhìn mình chẳng những chẳng sợ, ngược lại còn cười với cô.

Cô nén nỗi sợ hãi trong lòng, nghi ngờ Tiểu Thái, đi tới hỏi: "Tiểu Thái, em còn có chuyện gì ư?"

"Không ạ." Tiểu Thái nói: "Em chỉ đi dạo thôi."

Thường Tương Tư nói: "Em ăn sáng chưa?"

"Em ăn rồi." Tiểu Thái nói.

"Chị vừa mới gọi cho anh Phi nói chuyện của em, anh ấy bảo rằng anh ấy biết rồi." Thường Tương Tư nói: "Bây giờ em muốn về hay ở lại chơi thêm một lúc?"

"Thím của em muốn ăn miến, em đi mua cho thím ấy." Tiểu Thái nói: "Chị có muốn đi cùng em không."

Thường Tương Tư xao động, nói: "Thế thì đi thôi!"

Tiểu Thái đi tới một cửa hàng, hỏi ông chủ mua một cân miến, sau đó lại mua thêm bao nhiêu đồ dùng sinh hoạt, tay xách túi lớn túi bé.

"Thím của em sắp sinh em bé rồi, nhưng do không chịu ăn uống nên bụng cũng không khoẻ." Tiểu Thái hỏi: "Nhà em toàn đàn ông thôi, chẳng hiểu gì cả, chị có biết phụ nữ thích ăn gì không?"

Thường Tương Tư chợt muốn bật khóc, cố nén nước mắt nói: "Phụ nữ thường thích ăn ngọt."

"Kẹo ạ?" Tiểu Thái hỏi.

Thường Tương Tư lắc đầu: "Mứt khô gì đó."

Nhà cô chẳng có điều kiện, nhưng mỗi năm đến Tết, cô của cô sẽ làm mứt ngọt cho trẻ con ăn.

"Ồ, cái này thì dễ ạ!" Tiểu Thái quay lại, mua thêm chút mứt.

Thường Tương Tư nhìn xấp tiền trong tay Tiểu Thái nói: "Em tốt với thím thật!"

"Vâng, thím cũng tốt với em lắm." Tiểu Thái nói: "Tính cách thím rất tốt ——"

Thường Tương Tư nhịn rồi lại nhịn, sau một lúc lâu mới hỏi: "Thím em mang bầu được mấy tháng rồi?"

Tiểu Thái hơi mờ mịt, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Hình như một hai tháng nữa là sinh rồi ạ?!"

"Khi nào sinh em không rõ ư?" Thường Tương Tư quay đầu nói.

"Em không rõ lắm." Tiểu Thái ngượng ngùng: "Bình thường em ở trên trường, một tháng về nhà hai lần, chú em không nói nhiều với em về chuyện này. Anh em biết rõ nhất, anh ấy rất quan tâm đến việc này, còn chuyên tâm chăm sóc cho chú em, nói rằng chú nhất định phải có con nối dõi."

"Nhà em không đưa thím đi khám bác sĩ ư?" Thường Tương Tư gắng gượng nói.

"Nhà em từng mời bà đỡ trong thôn đến xem rồi."

Cô nhắm mắt: "Phụ nữ sinh con rất nguy hiểm, phải đến bệnh viện mới được."

Một lúc sau Tiểu Thái mới đáp: "Em sẽ nói lại với anh em."

Thường Tương Tư đột nhiên nói to: "Nhất định phải đi bệnh viện ——"

Tiểu Thái ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn cô thay đổi, Thường Tương Tư lập tức chêm vào: "Chị sắp làm bác sĩ, chị biết ——"

Thường Tương Tư cảm giác Tiểu Thái đã phát hiện ra cô có gì đó khác thường, vội vàng tạm biệt sau đó trở về đồn công an, cô vào trong căn phòng nhỏ, đứng ngồi không yên, chỉ nghĩ đến thân thể cô của cô yếu ớt, trái tim không khoẻ, căn bản không thể gánh được trách nhiệm sinh con đẻ cái. Cô đứng bên cửa sổ, thấy Tiểu Thái cũng vào đồn công an, ngoan ngoãn chào tạm biệt mọi người trong văn phòng, sau đó cậu đi tới cửa hông, đứng yên một lát.

Tim Thường Tương Tư thắt lại, bỗng nhiên muốn thoả hiệp, cô đi ra mở cửa hông, đứng đối diện với cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên nhìn Thường Tương Tư, khẽ nói: "Chị, thím từng kể với em rằng thím có một cô cháu gái rất thông minh, năm nay thi đại học, chắc chắn có thể đỗ đại học, sau này tốt nghiệp làm bác sĩ."

Thường Tương Tư hoảng sợ mở to mắt, cậu thiếu niên nói: "Thím bảo rằng tên của chị ấy là Thường Tương Tư ——"

*****

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đại Thái Đầu trong lời anh Phi, Bạch Văn Nguyên biết chuyện này không dễ thành.

Anh Phi vào thôn mời các bô lão, các bô lão nể mặt cảnh sát mà đồng ý đến nhà Đại Thái Đầu thử xem, nhóm người đến một ngôi nhà, Đại Thái Đầu tiếp đãi vô cùng nhiệt tình. Đây là một người đàn ông cao to trọc đầu, đôi mắt sáng rực bắn ra bốn phía, nhạy bén như loài sói, Bạch Văn Nguyên vừa tiến vào, gã đã đánh giá Bạch Văn Nguyên từ trên xuống dưới ba lần, trọng điểm nhìn bờ vai và cánh tay anh.

Quả nhiên, khi anh Phi nhắc đến ba chữ người nhà họ Thường, Đại Thái Đầu không màng mặt mũi các bô lão anh Phi mời đi theo, đập ghế, hung ác nhìn anh Phi.

Đại Thái Đầu không hề che dấu vẻ kiêu ngạo và ác độc của mình: "Người nhà họ Thường còn dám tới ư? Dám đổi một người bệnh tật đến, đi hai bước đã thở gấp ba lần, có thể sống mà sinh con đẻ cái không mới là vấn đề. Tao còn đang định tìm bọn họ tính sổ đây, phải đổi người lần nữa, không già thì trẻ."

Chỉ một câu Bạch Văn Nguyên đã biết không thể tiếp tục được nữa, nhìn xung quanh ngôi nhà này, bên trong cánh cửa khép hờ, Thường Xảo Linh ôm bụng to được một lão già đỡ lấy. Người phụ nữ thoạt trông vô cùng dịu hiền thành thật, nhìn Bạch Văn Nguyên, khẽ lắc đầu.

"Chẳng phải hôm qua còn có một người phụ nữ trẻ đến đây sao? Chính là người đó phải không?" Đại Thái Đầu khẳng định: "Đi, bắt người đến đây cho tao, đổi lại lần nữa!"

Đại Thái Đầu không sợ anh Phi, cũng không lo lắng Thường Xảo Linh bị mang đi, lớn tiếng gọi mấy tên đứng phía sau chạy đi bắt người.

Ánh mắt người phụ nữ tràn ngập hoảng sợ, dùng sức tránh thoát tay lão già, run rẩy chạy ra, gào mấy câu với Đại Thái Đầu.

Đại Thái Đầu không kiên nhẫn nghe người phụ nữ nói, duỗi tay đẩy người đó một cái.

Bạch Văn Nguyên vội đỡ lấy người đó, người đó thở dập, mặt hết trắng lại tím, ngất đi.

Bạch Văn Nguyên không ngờ cơ thể Thường Xảo Linh lại yếu đến vậy, anh lập tức đặt người nằm thẳng trên mặt đất, định cởi áo ngoài để ép tim, Đại Thái Đầu xông lên đấm Bạch Văn Nguyên. Anh Phi ngăn Đại Thái Đầu lại, lớn tiếng nói Thường Xảo Linh phát bệnh ngất rồi, phải lập tức cấp cứu đưa đến bệnh viện, nếu không cả mẹ lẫn con đều gặp nguy hiểm.

Thái Lão Căn không đành lòng, chạy ra khuyên Đại Thái Đầu rằng đứa nhỏ rất quan trọng.

Đại Thái Đầu không đồng ý đưa người đến bệnh viện, sợ Bạch Văn Nguyên và anh Phi nhân lúc hỗn loạn mang người đi, trước tiên bảo người chạy ra ngoài tìm bà đỡ tới xem, sau lại gọi điện thoại về quê cưỡng ép bác sĩ tới.

Sự việc vô cùng cấp bách, Bạch Văn Nguyên cấp cứu cho Thường Xảo Linh, sau một lúc lâu người mới thở được nhưng lại kêu đau bụng.

Bà đỡ tới, xem tình trạng tại hiện trường mà giật mình, sợ làm chết người. Mẹ chết thì không sao, dù gì cũng là mua về, nhưng nếu con xảy ra chuyện thì chẳng khác nào chặt đứt dòng dõi Thái Lão Căn, bà ta không gánh nổi trách nhiệm này, nói: "Vốn dĩ mang thai đôi, giờ mới bảy tháng đã bị động thai, tôi không xử lý được đâu, mau chóng đưa đến bệnh viện đi." Dứt lời bèn vội vã rời đi.

Đại Thái Đầu đảo mắt hung tợn nhìn Bạch Văn Nguyên và anh Phi: "Thái Phi, nếu con của chú tao không còn, tao sẽ khiến mày đoạn tử tuyệt tôn ——"

Thường Tương Tư đứng bên cửa hông, Tiểu Thái nhìn vẻ mặt cô, cười với cô, đây là nụ cười đáng sợ nhất mà cô từng thấy trong đời suốt đời, cậu thiếu niên nói với cô một tiếng "Hẹn gặp lại" rồi đi.

Thường Tương Tư không kịp nghĩ xem rốt cuộc cậu thiếu niên nói vậy có ý gì, bởi vì sự việc xảy sau đó đã làm cô chết lặng.

Giữa trưa, Bạch Văn Nguyên và anh Phi mặt cắt không còn giọt máu trở về, Thường Tương Tư bị Bạch Văn Nguyên kéo ra khỏi đồn công an, kéo đến trạm y tế huyện, cuối cùng cô cũng gặp được người cô đã xa cách hơn một năm, cô của cô ôm bụng bầu to nằm lẻ loi trên giường, kêu khản cả tiếng, không có cách nào hít thở.

Thậm chí Thường Tương Tư còn chưa kịp nói với cô của mình một câu đã bị bác sĩ đẩy ra ngoài phòng sinh.

Đường núi gập ghềnh, trạng thái bệnh nhân không thể cầm cữ để đưa lên bệnh viện tuyến tỉnh, bác sĩ chỉ có thể áp dụng biện pháp thô bạo mang hai đứa bé ra khỏi cơ thể mẹ, sau đó, Thường Xảo Linh chẳng thể mở mắt.

Hai đứa trẻ còn mang theo tơ máu, nằm trên giường bệnh khóc oe oe, có người tới ôm hai đứa trẻ đi.

Còn có người định kéo Thường Tương Tư, bị Bạch Văn Nguyên đẩy ra, tên đó kêu gào: "Bọn trẻ không có mẹ, đúng là nghiệt ngã, cô ta, cô ta phải ở lại nuôi bọn trẻ, dù sao cũng là người một nhà!"

"Cút!" Bạch Văn Nguyên rít gào.

"Tao mua một người, đổi lại một người, hiện tại người kia đã chết, đương nhiên phải bồi thường cho tao một người khác!" Tên đó ngang ngược phách lối.

"Dựa theo cách nói của mày thì mày mua một người, người đó sinh cho mày hai đứa bé, mày được lời một đứa còn gì." Bạch Văn Nguyên nghiến răng nghiến lợi: "Sao mày không trả lại một đứa bé đi?"

"Sinh ra mà không thể sống thì không tính là người ——"

Thường Tương Tư hốt hoảng không nghe thấy bất cứ thứ gì, cô còn có rất nhiều ý định, còn có rất nhiều biện pháp chưa sử dụng, tại sao tất cả đều đổ bể? Đúng vậy, không thể sống thì không tính là người, có thể dùng tiền mua đều là đồ vật, tất nhiên sẽ có giá trị tương ứng, nếu vậy, cô phải chi bao nhiêu tiền để trao đổi tính mạng của đồ vật không phải người đây?

Đàn em của Đại Thái Đầu vây quanh trạm y tế, đoạt lấy thi thể của Thường Xảo Linh, còn tên đó thì ra ngoài tìm xe đưa trẻ con và người lớn về nhà, lại muốn kéo cả Thường Tương Tư về. Bạch Văn Nguyên thấy tình thế không ổn, đặt đứa trẻ xuống, đóng toàn bộ cửa của trạm y tế lại, khoá Thường Tương Tư trong một căn phòng, bản thân anh và anh Phi canh giữ ngoài cửa.

Bác sĩ của trạm y tế và mọi người xung quanh không dám chọc vào nhóm côn đồ này, hóng hớt một lát rồi bỏ chạy.

Bạch Văn Nguyên lấy điện thoại ra, bình tĩnh gửi tin nhắn, anh Phi nhìn Bạch Văn Nguyên, nói: "Này người anh em, cậu có sợ không?"

Bạch Văn Nguyên lắc đầu, thấy anh Phi run rẩy bèn hỏi: "Anh sợ à?"

Anh Phi suýt khóc: "Anh sợ chứ, nửa đời còn lại anh phải ở đây mà!"

"Vậy mà anh còn chạy tới chạy lui với tôi." Bạch Văn Nguyên gửi xong tin nhắn.

"Anh nào biết sự việc sẽ trở nên như vậy! Người còn sống thì dễ nói chuyện, người không còn nữa..." Anh Phi run rẩy tìm thuốc lá, Bạch Văn Nguyên trông bộ dáng sợ hãi của anh ấy, lấy bật lửa ra châm thuốc cho anh ấy, anh ấy lại nói: "Chúng ta không chạy ra được đâu."

"Chưa chắc!" Bạch Văn Nguyên cũng hút điếu thuốc.

"Rốt cuộc cậu với cô nhóc kia có quan hệ gì?" Anh Phi nghĩ mãi không ra, vừa trông đã biết hai người không hề cùng đường.

"Tôi ra ngoài chơi thì gặp được cô ấy trên tàu, cảm thấy khá vui, dù sao cũng đang nhàm chán nên muốn trêu chọc cô ấy." Bạch Văn Nguyên nhả một ngụm khói: "Tôi chỉ định kiếm tình một đêm, hiện thực thật mẹ nó thần kỳ ——"

"Cậu cũng biết chơi đấy!" Anh Phi nhanh chóng hút hết điếu thuốc, nhìn sắc trời bên ngoài tối dần, nói nhỏ: "Tối nay ngủ luôn đi."

"Chúng ta phải nghĩ biện pháp ra ngoài đã." Bạch Văn Nguyên nói: "Lái xe anh chờ ở bên ngoài tiếp ứng, nhân lúc bọn họ ngủ thì lao ra, nếu không chúng ta xong đời đấy."

Anh Phi do dự, bên ngoài có bảy tám gã trai tráng, anh ấy đánh không lại.

Bạch Văn Nguyên lấy mấy tờ một trăm tệ ra, anh Phi đệch một tiếng: "Cậu không định giữ tiền đi tán gái hả?"

Bạch Văn Nguyên nhét tiền vào trong tay anh ấy: "Anh đi mua mấy bình rượu ngon, kiếm thêm ít mồi tới cho bọn người bên ngoài ăn, tốt nhất là chuốc say."

"Đừng gây chuyện." Anh Phi khuyên bảo: "Không muốn giữ lại một cái mạng chó ư?"

"Tôi không gây chuyện, tôi muốn thử xem có thể chạy ra ngoài hay không thôi!" Bạch Văn Nguyên giải thích.

Anh Phi hiểu rõ, cầm tiền đi ra ngoài, những người đó muốn ngăn cản, anh Phi giãy giụa một lúc, tóm tại đều là bà con thân thích nên cũng nể tình cho đi. Anh Phi đi mua mười cân rượu Cao Lương, cắt mấy cân rau trộn đưa cho nhóm người đứng canh bên ngoài, bọn họ xếp ra một bàn dài trước cổng rồi rủ nhau ăn uống, quả nhiên không ai từ chối.

Mọi người uống vô cùng vui vẻ, chợt nghe thấy tiếng xe vang, hoá ra Đại Thái Đầu đã tìm được xe lái tới đây, trông thấy đám đàn em đang hứng khởi uống rượu với anh Phi, tức mình đi lên đạp đổ bàn, rượu và đồ nhắm rơi đầy đất.

"Anh, anh đừng tức giận." Tiểu Thái từ trên xe xuống nói: "Mọi người vội vã cả ngày đưa thím đến bệnh viện, chạy mấy tiếng đồng hồ nên giờ cũng đói bụng rồi."

"Một lũ phế vật không có tiền đồ!" Đại Thái Đầu mắng, giẫm nát đồ ăn trên mặt đất.

"Anh, anh dẫn các anh đi ăn chút gì đi, em ở đây canh cho." Tiểu Thái trông anh Phi có vẻ say khướt: "Anh Phi uống say, không làm được gì đâu."

Đại Thái Đầu nhìn chằm chằm Tiểu Thái: "Chỉ có em mềm lòng!" Sau đó quát người đứng bên cạnh: "Đi theo tao!"

Mọi người dời đi, Tiểu Thái đi đến trước mặt anh Phi, lay mạnh, anh Phi mơ mơ màng màng mở mắt, Tiểu Thái thở dài một hơi.

Bạch Văn Nguyên thấy bên ngoài không còn tiếng cãi cọ ồn ào, mở cửa, mặt đất bừa bộn, Tiểu Thái đứng giữa đống rác, muốn kéo anh Phi dậy.

Đây là lần đầu tiên Bạch Văn Nguyên gặp cậu nhóc cao gầy này, cao giọng hỏi: "Mọi người đâu rồi?"

Tiểu Thái quay đầu, không hề kinh hoảng, nói: "Mọi người đi ăn cơm rồi."

Bạch Văn Nguyên đi ra, tiến lên, một tay che miệng cậu lại, một tay túm cổ tay của cậu, kéo cậu vào trong, anh đè thấp giọng nói: "Không được tránh, cậu dám tránh đừng trách tôi bẻ gãy cánh tay cậu."

Tiểu Thái không tránh, nói: "Vậy thì anh đi nhanh lên, anh tôi sắp quay lại rồi."

Bạch Văn Nguyên kinh ngạc nhìn Tiểu Thái, vẫn tìm dây thừng trói cậu lại. Bạch Văn Nguyên mở cửa phòng, kéo Thường Tương Tư đang choáng váng ra, gấp gáp nói: "Xe anh Phi đang đỗ trước đồn công an, em kéo anh ấy ra rồi tìm chìa khoá xe, chúng ta lập tức đi!"

Thường Tương Tư chớp chớp mắt, Bạch Văn Nguyên vỗ vào trán cô một cái: "Đừng ngẩn người nữa, em còn đứng ngẩn ra thì cả đời chỉ có thể ở đây sinh mười bảy mười tám đứa con thôi!"

Rốt cuộc cô cũng hoàn hồn, xoay người chạy đi, dùng sức kéo anh Phi đến đồn công an.

Sức của Thường Tương Tư yếu, không kéo nổi anh Phi, gấp gáp đến độ muốn khóc, Tiểu Thái nói với Bạch Văn Nguyên: "Anh đi giúp chị ấy đi, tôi sẽ không chạy đâu."

Bạch Văn Nguyên trầm mặt, Tiểu Thái nói: "Tôi vốn dĩ muốn tha cho mọi người đi mà."

"Tương Tư, em kéo cậu ta!" Bạch Văn Nguyên đặt đầu dây thừng trói Tiểu Thái vào tay Thường Tương Tư: "Em cầm chắc vào, đừng để cậu ta chạy thoát."

Thường Tương Tư buông anh Phi ra, xoay người tới kéo Tiểu Thái, mặt cô giàn giụa nước mắt và mồ hôi, trông vô cùng chật vật.

Bạch Văn Nguyên cúi người, khiêng anh Phi chạy ra ngoài, Thường Tương Tư lảo đảo theo sau, Tiểu Thái nói: "Chị đừng vội, cẩn thận kẻo ngã."

Bạch Văn Nguyên lấy chìa khoá xe trên người anh Phi, mở cửa, ném anh ấy vào ghế sau, Thường Tương Tư lập tức đẩy Tiểu Thái lên đầu xe.

Bạch Văn Nguyên đẩy Tiểu Thái đang định lên xe xuống, đóng mạnh cửa xe.

Tiểu Thái bám lên cửa sổ xe, nói với Thường Tương Tư: "Các chị đừng đi lên thị trấn, trên thị trấn có người của anh em canh chừng đấy. Các chị ra khỏi huyện, đi một đoạn đường đất rồi lên quốc lộ, trên quốc lộ không có người anh em quen đâu."

Bạch Văn Nguyên đẩy Tiểu Thái ra: "Cậu đừng có đứng đây mê hoặc người ——"

Tiểu Thái vẫn bám chặt lấy cửa sổ: "Thường Tương Tư, thím rất tốt với em, mỗi lần em về nhà, thím đều sẽ nấu món ngon cho em ăn, cũng thường xuyên nhắc tới chị và bên ngoài, em rất thích thím. Thím nói thím ở nhà em cũng không sao, chỉ mong chị sau này sống thật tốt, chị tới gặp thím, thật ra em rất vui. Em không trách chị ——"

"Đi đi!" Bạch Văn Nguyên thấy Tiểu Thái thật sự quấn người, trên tay dồn sức, một tiếng xương giòn vang, Tiểu Thái đau đến kêu lên.

Bạch Văn Nguyên bất chấp tất cả, xoay người ngồi lên ghế điều khiển, khởi động máy lái xe đi.

Tiểu Thái lảo đảo, hét về phía Thường Tương Tư: "Tương Tư, các chị nhớ chạy xa, đừng bao giờ quay trở lại, sau này em sẽ đi tìm chị!"

*****

Bạch Văn Nguyên nhanh chóng lái xe, xác định lại phương hướng, nhấn ga, lao ra khỏi con phố ngắn ngủi, xông lên đường đất.

"Em ngồi vững vào, tôi sẽ lái rất nhanh." Bạch Văn Nguyên đè giọng nói với Thường Tương Tư, địa hình đường đất rất xấu, bên trong xe vô cùng xóc nảy.

Thường Tương Tư lập tức kéo đai an toàn ra, buộc chặt anh Phi đang say đến bất tỉnh nhân sự lại, bản thân cô giữ chặt tay cầm an toàn trên đầu.

Quả nhiên, xe đi được vài phút, phía sau vang lên tiếng gầm rung trời, có ba chiếc xe máy chiếu đèn đuổi theo. Xe máy linh hoạt nhanh chóng, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Thường Tương Tư ghé vào cửa sổ, gần như có thể thấy biểu cảm dữ tợn của người bám đuổi.

"Giữ chặt!"

Bạch Văn Nguyên cắn răng, đánh mạnh tay lái, nhìn thấy có hai chiếc xe vây hai bên trái phải qua gương chiếu hậu, bèn đánh xe sang bên phải, sau khi huých đổ xe máy bên phải lập tức chuyển hướng sang trái, xe bên trái cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Bạch Văn Nguyên không thể kiểm soát tốc độ xe và lực va chạm, xe cảnh sát tồi tàn vỡ toang cửa kính, bắn lên mu bàn tay của Thường Tương Tư, tạo thành mấy vết cắt.

"Được rồi. Những tên đó sẽ không đuổi kịp đâu." Bạch Văn Nguyên thấy chiếc xe máy còn lại vội vàng đi cứu người, không đuổi theo nữa bèn nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay giơ ngón giữa với xe phía sau.

Xe đi được mười phút thì thấy biển báo chỉ dẫn, không hề do dự lao lên quốc lộ.

"Anh tin cậu ấy ư?" Thường Tương Tư khàn giọng hỏi.

"Đây là trực giác." Bạch Văn Nguyên nói: "Người của tôi đang chờ ở quốc lộ phía trước, em yên tâm."

Trên quốc lộ, tình hình giao thông tốt hơn rất nhiều, Thường Tương Tư không biết đã đi được bao xa, nhìn bóng núi đen kịt ngoài cửa sổ đến ngẩn người. Anh Phi tỉnh lại, phát hiện mình đang đi trên đường, giật bắn người, cương quyết bắt Bạch Văn Nguyễn dừng xe, anh ấy cần phải trở về, trong nhà còn có bố mẹ, anh em, vợ con. Bạch Văn Nguyên cho rằng anh Phi đã không thể trở về, anh có thể giúp anh Phi rời khỏi đây, tìm một công việc mới bắt đầu cuộc sống mới, anh Phi kiên định từ chối. Bạch Văn Nguyên hết cách, chỉ có thể trấn an anh Phi rằng đợi bao giờ đến trạm phục vụ đã hẹn với bạn thì sẽ để anh Phi lái xe trở về.

Rạng sáng, bọn họ đến trạm phục vụ, Bạch Văn Nguyên đưa số điện thoại và địa chỉ của mình cho anh Phi, dặn dò nếu có việc nhất định phải liên hệ, dù sao cũng từng là anh em cùng chung hoạn nạn. Thường Tương Tư không biết nói gì với anh Phi, dứt khoát quỳ xuống, dập đầu ba cái. Anh Phi rưng tưng nghẹn ngào: "Cô nhóc này, anh rất hổ thẹn, anh làm cảnh sát mà chẳng giúp gì được cho em."

Bạch Văn Nguyên kéo Thường Tương Tư, nhìn theo anh Phi rời đi rồi ra chỗ đám đông, sau khi anh nhận vài cuộc điện thoại, chỉ trong chốc lát đã có mấy chiếc xe việt dã cao lớn từ trên đường lao xuống. Cửa xe bật mở, một chàng trai cao gầy giơ tay đấm về phía Bạch Văn Nguyên.

Thường Tương Tư còn đang mơ màng, đứng chắn trước mặt Bạch Văn Nguyên theo bản năng, đối phương không kịp thu tay lại, Thường Tương Tư ăn vài cú đấm vào bụng, đau đến ngồi xổm xuống.

"Bạch Văn Uyên, em bị ngu à ——" Bạch Văn Nguyên quát lớn, nhấc chân đạp anh chàng đi đầu.

"Anh, anh thì vui rồi chỉ hại chúng em thê thảm ——" Bạch Văn Uyên kêu, thấy bản thân đánh trúng một cô gái, sợ ngây người.

Thường Tương Tư rưng rưng nước mắt, Bạch Văn Nguyên cúi người kéo cô dậy trách móc: "Cô nhóc chết tiệt kia, tôi là đàn ông còn cần em phải nhọc lòng ư? Em không muốn sống nữa hả?"

Bạch Văn Nguyên một bên bắt Bạch Văn Uyên xin lỗi, một bên giới thiệu với cô mọi người xung quanh, Thường Tương Tư hoảng hốt, không nhớ nổi tên ai. Bạch Văn Nguyên thấy cô thật sự không chịu được đau, duỗi tay kéo cô ngồi vào một chiếc xe lớn nhất, chính mình cũng bò lên.

Phía đông, mặt trời chậm rãi dâng lên.

Chính Văn Uyên ngồi trên ghế điều khiển, xem Thường Tương Tư qua gương chiếu hậu, cô nhóc này tóc tai tán loạn, hai mắt sưng đỏ, trên mặt còn đẫm nước mắt, chỉ có thân hình coi như uyển chuyển, anh ấy làm mặt xấu với Bạch Văn Nguyên: "Anh, đây là vẻ đẹp tự nhiên của anh hả! Khẩu vị thật là kỳ lạ ——"

"Lái xe thì tập trung nhìn phía trước đi, nhìn mặt anh làm gì, muốn xem có nở hoa không hả?" Bạch Văn Nguyên đập một cái vào gáy Bạch Văn Uyên.

Bạch Văn Uyên ăn một cái tát, ngoan ngoãn lái xe.

Bạch Văn Nguyên nghiêng đầu nói với Thường Tương Tư: "Em nằm ngủ một lúc đi!"

Thường Tương Tư vẫn còn tỉnh táo, thậm chí coi như bình tĩnh, cô nhìn dãy núi nguy nga ngoài cửa sổ, nói: "Bạch Văn Nguyên, chúng ta đang đi đâu đây?"

"Thành phố B."

"Đến thành phố B phải đi ngang qua Bình Thành. Chúng ta có thể dừng lại ở Bình Thành một lúc không?"

"Có thể!"

"Cảm ơn anh!" Thường Tương Tư nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Bạch Văn Nguyên khẽ nhíu mày, cô nhóc này bình tĩnh đến không bình thường, anh đang định nói vài lời an ủi thì chuông điện thoại lại vang lên.

Nhấc máy, là anh Phi, anh Phi nói: "Bạch Văn Nguyên, Thường Tương Tư còn ở chỗ cậu không?"

Bạch Văn Nguyên liếc Thường Tương Tư, nói: "Có."

"Bố con bé đã tới Lão Thái Câu rồi, chú ấy vừa gọi cho anh, anh nói rằng con bé đang ở chỗ cậu, bố con bé muốn nói chuyện với con bé."

Bạch Văn Nguyên đưa điện thoại cho Thường Tương tư: "Bố em tới, chú ấy muốn nói chuyện với em."

Thường Tương Tư máy móc nhận điện thoại, đặt bên tai, yên tĩnh lắng nghe, sau một lúc lâu, Bạch Văn Nguyên nghe thấy giọng nói trầm thấp của cô.

"Vâng, đúng vậy, bố nói với con rất nhiều lần rằng bố không còn cách nào khác mới phải đưa cô đến đây. Mỗi một câu con đều nhớ rõ, con hiểu, con thật sự hiểu, nhưng thế không có nghĩa là con đồng ý."

"Đúng vậy, đều là vì con. Nếu không phải vì con ôn thi vào đại học, bố và mẹ sẽ chẳng vất vả như vậy, mẹ sẽ không vì muốn kiếm học phí cho con mà bị người lừa bán, bố cũng không cần vì đổi mẹ mà giao em gái ra. Nếu không có con thì sẽ chẳng có những việc này, đáng lẽ con không nên được sinh ra ——"

"Con biết, cô có bệnh, bố không ghét cô, bố nuôi cô ba mươi năm, chưa từng để cô chịu uất ức. Do đó cô tự nguyện tới đây, cô bằng lòng báo đáp người anh là bố. Nhưng cô có bệnh, bố biết rõ cô có bệnh không thể sinh con, bố đưa cô tới đây chính là đưa cô đến với tử lộ. Vâng, bố yên tâm, con sẽ không để bố và mẹ lỗ vốn, chỉ cần bố mẹ chi cho con một đồng tiền, con sẽ sẽ trả lại cho bố mẹ một trăm."

"Bố không có ý đó, con biết. Chuyện này không liên quan gì đến bố, kể từ ngày bố đưa cô đi, cô đã không còn liên quan gì đến bố rồi. Đây đều là việc của con, con tự muốn tới thì con tự xử lý, bố không nên quản ——"

"Vâng, sinh hai bé trai, lúc con nhìn thấy thì vẫn còn sống! Bố có lỗi với cô, bố muốn bồi thường cho bọn họ ư? Bố, con cảm thấy bố thật buồn cười, trong cơ thể bọn họ căn bản không hề mang dòng máu của cô. Bọn họ chính là hung thủ hại chết cô của con, bố không những không thể cứu cô của con mà còn muốn bồi thường cho con của kẻ thù ư, con thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của bố! Bố sống thật hồ đồ ——"

"Bố về đi, không cần lo cho con. Con đã 18 tuổi rồi, chuyện của con, con có thể tự xử lý."

Thường Tương Tư lạnh lùng nói hết một câu cuối cùng, cúp điện thoại.

"Thường Tương Tư, em nghĩ thoáng chút đi!" Thực ra Bạch Văn Nguyên cũng không biết an ủi người khác.

Một lúc lâu sau Thường Tương Tư mới nói: "Bạch Văn Nguyên, cô của tôi đã chết rồi."

"Mong em chấp nhận hiện thực, cô em bị bệnh, còn mang thai đôi, thân thể phải gánh quá nặng ——"

Thường Tương Tư gật đầu, nói: "Cô tôi bị bệnh, một mình cô sống ở nơi xa lạ nhất định rất sợ hãi!"

Bạch Văn Nguyên duỗi tay, vỗ vỗ bả vai cô.

Thường Tương Tư ngửa đầu nhìn Bạch Văn Nguyên: "Bạch Văn Nguyên, anh nói xem tại sao thế giới này lại không công bằng như vậy? Cô tôi tốt thế, chưa từng hại ai, vậy mà cô đã chết rồi; còn những người đã hại chết cô tôi thì vẫn sống, không ai có thể trừng phạt bọn họ. Dựa vào đâu chứ?"

Thường Tương Tư mang theo nghi vấn như vậy, song không ai có thể trả lời cô, cô cũng không cần bất cứ ai trả lời.

Xe đi được một ngày thì đến Bình Thành, Thường Tương Tư xuống xe, trịnh trọng nói cảm ơn Bạch Văn Nguyên và Bạch Văn Uyên.

Hành lý của Thường Tương Tư bị bỏ lại ở đồn công an, hiện tại cô không những có không có chứng minh thư, còn không có tiền, đành xấu hổ nói với Bạch Văn Nguyên: "Bạch Văn Nguyên, hành lý của tôi bị bỏ lại ở nơi đó rồi, trên người không có tiền, anh có thể cho tôi mượn một trăm tệ mua vé xe không. Một trăm tệ dùng dọc đường đi, sau này tôi sẽ trả lại anh."

Bạch Văn Nguyên nhíu mày: "Chỉ một trăm tệ thôi mà, em cần gì phải mượn?"

Bạch Văn Nguyên kéo Thường Tương Tư xuống xe, Bạch Văn Uyên thấy không đúng, vội xuống xe ngăn cản: "Anh, anh muốn làm gì?"

"Bình Thành cũng vui, anh ở lại chơi hai ngày rồi về." Bạch Văn Nguyên sảng khoái tạm biệt Bạch Văn Uyên.

Bạch Văn Uyên nổi trận lôi đình: "Anh, mọi người trong nhà đã tức gần chết rồi anh còn muốn đi chơi, toi mạng đấy!"

"Anh ——" Thường Tương Tư chần chờ nhìn Bạch Văn Nguyên, Bạch Văn Nguyên nhoẻn miệng cười: "Tôi giúp em!"

Trong lòng Thường Tương Tư ấm áp, không từ chối ý tốt của Bạch Văn Nguyên. Hai người vội vàng ra bến xe, chuyến xe cuối đã xuất phát, đành phải tìm một khách sạn nhỏ gần bến xe.

Ôm mục đích không thể cho ai biết, Bạch Văn Nguyên chỉ đặt một phòng, Thường Tương Tư thấy nhưng không dị nghị.

Hai người bôn ba một ngày một đêm, cả người toàn mồ hôi, quần áo để thay cũng không có, Bạch Văn Nguyên lại mua tạm quần áo ở bên đường.

Thường Tương Tư tắm rửa xong lại ngồi ngẩn người trên đầu giường, bọt nước theo lọn tóc nhỏ xuống khăn trải giường, thấm ướt một mảnh lớn. Hiện tại cô đã không còn hoảng sợ khi ở một mình với Bạch Văn Nguyên, cô nhìn ánh đèn mông lung trong nhà vệ sinh, chậm rãi cởi quần áo trên người.

Bạch Văn Nguyên tắm rửa xong, mặc quần đùi đi ra ngoài, lại phát hiện tròn phòng tối đen. Cửa khoá chặt, rèm đóng kín, đèn cũng không bật, dựa vào ánh đè mờ hắt ra từ nhà vệ sinh, anh mò mẫm định đi bật đèn.

"Bạch Văn Nguyên, đừng bật đèn." Giọng người con gái vừa nhẹ vừa mềm, tựa như một con rắn chui vào lỗ tai Bạch Văn Nguyên.

Bạch Văn Nguyên chớp mắt, một lát sau mới thích ứng với bóng tối, bỗng thấy một bóng dáng mơ hồ ngồi ở đầu giường, cơ thể phái nữ tinh tế mà trần trụi, hai ngọn núi nhỏ nhấp nhô mềm mại.

Bạch Văn Nguyên sợ ngây người, nói không nên lời.

Thường Tương Tư đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Văn Nguyên, Bạch Văn Nguyên rất cao, đỉnh đầu cô vừa khéo đến cằm anh, đây là một chiều cao vô cùng xứng đôi.

"Bạch Văn Nguyên, anh đã nói anh phải lòng em." Thường Tương Tư ngửa đầu, nhìn Bạch Văn Nguyên: "Anh có thích em không?"

Bạch Văn Nguyên còn quá trẻ, mỗi ngày trong đầu chỉ nghĩ đến việc cá nước thân mật, không chịu nổi bất cứ khiêu khích hay quyến rũ nào. Giờ phút này, người con gái anh thích trần trụi đứng trước mặt anh, nói thích anh, anh đã sớm vứt đạo đức ra sau đầu, ý nghĩ duy nhất chính là muốn thỏa mãn bản thân mình.

Anh duỗi tay bóp cằm Thường Tương Tư, hơi thở dồn dập, cúi đầu hôn bờ môi quyến rũ kia, quả nhiên vô cùng ngọt ngào.

Thường Tương Tư hoàn toàn không có kinh nghiệm tình yêu nam nữ, chỉ dám lấy hết can đảm để trần đứng trước mặt Bạch Văn Nguyên, sau đó cô chỉ lo chấp nhận.

Thường Tương Tư bị đẩy ngã xuống giường, thân thể mở ra, Bạch Văn Nguyên đấu đá lung tung trong người cô, không hề kiềm chế, đau đớn làm cô rơi lệ, cô kìm nén không phát ra tiếng. Cô nghĩ khi thân thể cô của cô bị mở ra như vậy, nhất định đau hơn cô gấp mười lần. Nam hoan nữ ái, người lạc vào trong tiên cảnh, chẳng thể kiểm soát nổi bản thân.

Bạch Văn Nguyên siết chặt bàn tay mềm mại, cơ thể thiếu nữ nõn nà mà tươi mát khiến anh không ngừng chìm đắm, anh thở dốc, người dưới thân lại cắn chặt khớp hàm. Bạch Văn Nguyên thích đôi mắt đen của Thường Tương Tư, nếu đôi mắt ấy tràn ngập tình yêu và nước mắt, nó sẽ là vực sâu cuốn lấy anh, anh muốn cô không thể kiềm chế mà rên rỉ thành tiếng. Bạch Văn Nguyên khởi động nửa người trên, nửa người dưới được nơi mềm mại mà se khít của Thường Tương Tư bao lấy, anh kìm nén khoái cảm, kéo khuôn mặt đang vùi vào trong ngực mình của Thường Tương Tư ra, duỗi tay bật đèn trên đầu giường, để cô bại lộ dưới ánh đèn.

Mặt Thường Tương Tư ửng hồng, đôi môi khẽ nhếch, hai mắt khép hờ, ánh mắt dưới ánh đèn trong suốt lóe sáng, khóe mắt ngập nước.

Bạch Văn Nguyên tưởng tượng đến cảnh Thường Tương Tư nằm khóc dưới thân, nhưng anh phát hiện ra rằng mình không hề muốn nhìn thấy nước mắt của Thường Tương Tư.

Anh tiến thật sâu vào cơ thể Thường Tương Tư, khàn giọng nói: "Thường Tương Tư, anh yêu em ——"

Sáng sớm hôm sau, Bạch Văn Nguyên sảng khoái tỉnh lại, bên cạnh đã không còn người. Anh xoay người ngồi dậy, giường bên cạnh cũng trống rỗng, trong lòng anh có dự cảm không ổn, quả nhiên trên tủ đầu giường điện thoại đè lên một tờ giấy toàn chữ.

"Bạch Văn Nguyên, chào anh. Em muốn nói với anh một câu rằng đương khi anh nhìn thấy lá thư này, em đã ngồi trên xe về nhà.

Em thật sự xin lỗi vì không có sự cho phép của anh mà đã tự tiện cầm một trăm tệ trong ví anh. Em đã ghi nhớ số chứng minh thư, số thẻ ngân hàng của anh, sẽ tính cả khoản chi tiêu dọc đường đi rồi trả lại cho anh, xin anh yên tâm, đừng tức giận.

Những gì anh giúp em vô cùng biết ơn. Từ lúc bắt đầu không tin tưởng đến cuối cùng ỷ lại, tình cảm em giành cho anh chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn đã thay đổi rất lớn. Nếu em tiếp tục để anh giúp đỡ, chỉ sợ không thể đối mặt với nội tâm của mình. Từ nhỏ đến lớn, em ỷ lại vào bố mẹ, cô em, thầy giáo và bạn bè, hiện tại là anh Phi và anh, song trước nay em chưa từng dựa vào chính bản thân mình. Một người, nếu không thể dựa vào bản thân sẽ bị người khác khống chế, giống như cô em vậy, nước chảy bèo trôi. Cho nên những việc sau này em muốn dựa vào sức lực của chính mình, bắt bà mối Trịnh đã lừa gạt mẹ em phải vào tù. Bạch Văn Nguyên, mong anh chúc em thành công!

Bạch Văn Nguyên, thế giới này có rất nhiều sự bất công, thiện ác cũng chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh. Cho dù anh xuống xe theo em vì điều gì thì anh cũng đã làm việc chính nghĩa, thế nên em nguyện anh vĩnh viễn là một người tốt.

Bạch Văn Nguyên, anh nói, anh yêu em. Vâng, em đã nghe thấy, em tin giây phút đó là anh thật lòng, em chỉ có một câu muốn đáp lại với anh, em cũng thích anh.

Nhưng mà vẫn phải nói tạm biệt, hơn nữa, không bao giờ gặp lại. Trong cuộc đời em, giây phút bi thương nhất có được một người như anh đứng xem thật tốt.

PS: Bạch Văn Nguyên, sau này trên đường nếu anh gặp được cô gái nào xinh đẹp, đừng tùy tiện đi theo người ta nữa nhé."

Bạch Văn Nguyên đọc xong bức thư mà không muốn tin vào mắt mình, cái gì anh cũng đã làm, thế mà lại bị đá ——


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)