Vay nóng Tinvay

Truyện:Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá) - Chương 06

Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá)
Trọn bộ 54 chương
Chương 06
Cuộc đời phù du (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Thường Tương Tư không biết Bạch Văn Nguyên là ai, cô cũng không tin anh xuống tàu ở Lão Thái Câu, cô không xác định được mục đích anh đi theo mình, nhưng cô nghĩ, việc cô muốn làm bây giờ dựa vào sức lực của bản thân sẽ không làm được. Đôi mắt đen láy của Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên, xem anh bực bội ấn tàn thuốc xuống mặt bàn, xem anh duỗi tay vò đầu, xem anh nhìn mình chằm chằm không biết đang đánh giá cái gì, Thường Tương Tư biết chỉ cần kiên trì người đàn ông này sẽ không từ chối.

Tuy nhiên, Bạch Văn Nguyên muốn gì?

Thường Tương Tư lớn lên trong một thôn nhỏ ở huyện Bắc Bộ, gia cảnh đơn giản, ngoại trừ bố mẹ thì chỉ có một người cô bệnh tật, từ nhỏ bố mẹ luôn bận đi làm nông, chỉ có người cô hơn cô vài tuổi săn sóc cô lớn lên. Cuộc sống ở nông thôn rất đơn giản, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn nghỉ ngơi, chỉ có duy nhất một điều bất đồng với những nhà khác chính là thành tích học tập của Thường Tương Tư rất tốt, tốt nghiệp tiểu học xong liền thi đỗ trường cấp hai tuyến huyện. Thường Tương Tư là niềm kiêu ngạo của Thường gia, cũng là đứa trẻ thông minh có hy vọng thi đỗ đại học trong thôn.

Thường Tương Tư lớn lên dưới hoàn cảnh như vậy, ngoại trừ học tập, cô không học được cách làm quen với mọi người thế nào, không học được cách đạt được thứ gì đó từ người khác thế nào, tất nhiên cũng không học được cách trả giá ra sao, nhưng cô biết, mua đồ phải trả tiền, cô muốn một người xa lạ giúp đỡ không phải không ràng buộc.

"Cảnh sát ở đây còn không có biện pháp, cô có thể làm gì?" Bạch Văn Nguyên không trực tiếp trả lời xem có giúp đỡ hay không, anh nói: "Tôi có thể nghe hiểu một chút tiếng địa phương, vừa rồi dì của anh Phi đang mắng anh ấy, nói rằng lần trước anh ấy đã bị người Thái Gia Câu đánh cho một trận mà còn chưa chừa! Bà ấy nói rằng muốn kiểm soát anh ấy, không cho phép anh ấy ——"

Thường Tương Tư gật đầu: "Tôi hiểu!"

"Cô thì biết cái gì!" Bạch Văn Nguyên tức mình.

"Tôi hiểu!" Thường Tương Tư nói: "Tôi cũng là người nhà quê, đương nhiên tôi hiểu. Người nghèo trong núi không có tiền kết hôn tìm vợ nên chỉ có thể mua. Người trong Thái Gia Câu đều là người thân của nhau, bọn họ sẽ hỗ trợ nhau. Bọn họ không hiểu pháp luật, chỉ hiểu được đồ mình bỏ tiền ra mua không thể bị người khác lấy đi." Thường Tương Tư nói: "Người nhà kia mua mẹ tôi hết 6000 tệ, bố tôi muốn trả cho bọn họ 8000 tệ, bọn họ không nhận, bọn họ không cần tiền, chỉ cần vợ. Cảnh sát ở đây đều là người phụ cận, tránh gần tìm xa vẫn sẽ quen biết nhau, bố tôi mang cảnh sát bên nhà tôi tới đây đòi người, người Thái Gia Câu tới đoạt lại. Sau này anh Phi không đành lòng nhìn bố tôi như vậy, tự mình đi hỏi, bên kia đáp rằng nể mặt anh Phi sẽ cho đổi người."

"Cô hiểu, nếu cô hiểu sao cô còn tới tìm anh Phi?" Bạch Văn Nguyên cười nhạo: "Hành động này của cô là muốn bóp quả hồng mềm đúng không?"

"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có anh Phi là có khả năng giúp tôi." Thường Tương Tư nói: "Anh ấy là người tốt, anh ấy vốn dĩ có thể mặc kệ tôi, nhưng anh ấy vẫn tới đón tôi, thu xếp chỗ ở cho tôi."

"Anh ấy là người tốt, cô lại muốn nhìn anh ấy đi vào ngõ chết ư? Nếu anh ấy thật sự giúp cô, anh ấy sẽ không sống nổi ở hai đầu ruộng này nữa. Cô có tin không?" Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư.

"Vậy anh có muốn giúp tôi không?" Trong mắt Thường Tương Tư chứa nước mắt, trông có vẻ càng to càng đen, giống như một viên kim cương đen thuần khiết.

Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư ngồi thẳng người, eo trông có vẻ càng nhỏ, đường cong trên cổ mềm mại, đặc biệt là đôi mắt, dường như có thể nói. Bạch Văn Nguyên nghĩ, cô nhóc này chưa biết bộc lộ vẻ quyến rũ, nếu cô biết, không rõ sẽ tuyệt vời như thế nào.

Bạch Văn Nguyên lại rút một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, đưa bật lửa cho Thường Tương Tư. Thường Tương Tư khó hiểu, Bạch Văn Nguyên nói: "Châm thuốc cho tôi."

Thường Tương Tư vội đứng dậy, run rẩy châm bật lửa, giơ lên bên miệng Bạch Văn Nguyên. Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư gần trong gang tấc, làn da thật tốt, tuổi trẻ tràn ngập collagen, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, anh duỗi tay che ngọn lửa, cúi đầu hít sâu một hơi, giơ tay cầm điếu thuốc, chậm rãi nhả khói vào mặt Thường Tương Tư. Trong lòng Thường Tương Tư rất ghét động tác như vậy, nhưng cô không né tránh, cất bật lửa, nói: "Tôi đi đun nước cho anh ——"

Bạch Văn Nguyên thầm khen một tiếng, đúng là nhanh trí, lập tức hiểu được cách lấy lòng người khác.

Đồ đạc thiết bị trong đồn công an ở nông thôn vô cùng đơn sơ, Thường Tương Tư không tìm được ấm siêu tốc và đồ rửa mặt, may mà tìm thấy một cái ấm đun nước cũ cùng mấy cái chậu nhựa, cô dọn dẹp sạch sẽ, đun nước rồi đặt trong nhà vệ sinh, đi mời Bạch Văn Nguyên ra rửa mặt. Bạch Văn Nguyên cầm quần áo sạch và khăn lông đi vào, nhìn giọt mồ hôi li ti trên chóp mũi Thường Tương Tư, cười một tiếng.

Thường Tương Tư không biết nụ cười của anh có ý gì, nhìn cửa nhà vệ sinh khéo hờ, trong lòng hoảng loạn, lại vội vội vàng vàng vào căn phòng khác. Trong phòng rất bừa bộn, cô dọn dẹp lại tạo khoảng trống nhỏ, tìm mấy tấm ván gỗ xếp thành một cái giường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cửa nhà vệ sinh bật mở, Thường Tương Tư ló đầu ra nhìn, Bạch Văn Nguyên để trần thân trên, vừa rũ nước trên tóc, vừa đi ra. Cơ thể chàng trai trẻ gầy mà rắn chắc, từng khối cơ bắp trên ngực bụng ẩn hiện theo động tác của anh, bên trong như chất chứa sức lực mạnh mẽ.

"Tôi để quần áo trong chậu đấy, cô giặt giúp tôi nhé!" Bạch Văn Nguyên tùy ý nói.

"Ừm." Trong lòng Thường Tương Tư thoáng yên tâm, giờ phút này, cô không sợ anh sai khiến mình, cô chỉ sợ anh không để ý tới cô.

Thường Tương Tư cầm quần áo của mình vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, khóa kín.

Bạch Văn Nguyên chậc một tiếng, cô nhóc này!

Bạch Văn Nguyên cầm điện thoại, nửa nằm trên giường, bấm một dãy số rồi gọi đi.

Bên kia nhấc máy, người trong điện thoại liên tục mắng chửi.

Bạch Văn Nguyên nghe một lát, thiếu kiên nhẫn nói: "Cho mày mắng vài câu thế là được rồi! Bên tao còn có việc!"

"Mày thì có việc gì, hẹn nhau ở chân núi mọi người đều đến đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi mày!" Chàng trai hùng hổ.

"Lần này tao đang chuẩn bị sắm vai chúa cứu thế đây." Bạch Văn Nguyên lười biếng nói: "Lạ không——"

"Chúa cứu thế?" Chàng trai càng tức giận: "Không lẽ mày lại bị yêu tinh nào hớp hồn rồi? Bạch Văn Nguyên, tao cảnh cáo mày, mày mà còn như vậy ——"

"Không phải yêu tinh mà là thôn cô!" Bạch Văn Nguyên cười hì hì: "Cô ấy nước mắt lưng tròng nhìn tao, xin tao giúp cô ấy, mày nói xem tao có thể từ chối không? Được rồi, vậy đi, lần này chúng mày cứ chơi thoả thích, tao chi. Lần sau, tao hẹn lần sau ——"

"Mày bị ông già dạy dỗ, anh em sợ mày khó chịu, vất vả lắm mới tụ tập đủ giúp mày giải sầu, mày thì giỏi rồi, chạy đi ghẹo con gái người ta. Mày chơi bọn tao hả?" Người ở đầu bên kia gần như rít gào: "Mày muốn con gái thế nào cứ nói, tao lên trời xuống đất tìm cho mày, mày có tin không?"

"Ôi dào, mấy cô nàng mày tìm cho tao toàn đã nghiện còn ra vẻ ngượng ngùng." Bạch Văn Nguyên nói: "Phải tự nhiên, hiểu không? Tao mẹ nó muốn người tự nhiên ——"

Đầu bên kia điện thoại lại chửi rủa, Bạch văn Nguyên nghe chốc lát, không còn gì để nói, dứt khoát cúp máy.

Chuông điện thoại reo liên tục, Bạch Văn Nguyên không thèm để ý, bên kia đành bỏ cuộc, gửi tin nhắn tới: "Đại ca à, ít nhất mày cũng phải nói cho bọn tao biết mày đang ở đâu chứ?"

Bạch Văn Nguyên đọc tin nhắn rồi ném điện thoại sang một bên, tinh thần hưng phấn không ngủ được, xoay người ngồi dậy đi ra ngoài, lại thấy Thường Tương Tư đã rửa mặt xong, ngồi trên một cái ghế gấp, trước người để một cái chậu nhựa to, hì hục giặt giũ.

Tóc Thường Tương Tư rủ xuống vai, lọn tóc lắc qua lắc lại theo động tác của cô, tựa như bàn tay nhỏ kéo Bạch Văn Nguyên đến gần.

Bạch Văn Nguyên duỗi tay vỗ bả vai Thường Tương Tư, Thường Tương Tư không ngẩng đầu, khụt khịt hai tiếng.

Bạch Văn Nguyên ôm lấy má Thường Tương Tư, nâng đầu cô lên, lại thấy một khuôn mặt giàn giụa nước mắt.

Bạch Văn Nguyên cảm thấy bản thân thật là cầm thú, đối mặt với một khuôn mặt non nớt mà bi thương, anh lại nghĩ nếu làm cô đến mức bật khóc thế này ắt hẳn vô cùng sung sướng.

Sáng sớm hôm sau, Thường Tương Tư tỉnh dậy, cả đêm trằn trọc khó ngủ, hậu quả là hai mắt thâm quầng.

Cô giúp Bạch Văn Nguyên chuẩn bị nước ấm, khăn mặt, thu quần áo phơi tối qua vào gấp gọn, dọn dẹp xong mới thấy Bạch Văn Nguyên ngáp ngắn ngáp dài đi rửa mặt chải đầu. Có vẻ Bạch Văn Nguyên không quen ở nơi thế này, lúc va vào cửa còn mắng một câu thô tục.

Anh Phi tới rất sớm, gõ mạnh vào ván cửa, Thường Tương Tư như gặp được cứu trợ chạy tới mở cửa.

"Em dậy sớm thế!" Anh Phi xách túi bánh bao đưa cho Thường Tương Tư: "Ở đây không có quán bán đồ ăn sáng, anh mang bánh bao từ nhà tới, em ăn tạm nhé!"

"Cảm ơn anh Phi ạ." Thường Tương Tư cảm kích nói: "Anh ngồi đi!"

Anh Phi thăm dò nhìn vào hai phòng, thấy hai giường tách ra, vẻ mặt nhẹ nhõm: "Anh ăn rồi, các em mau ăn đi, ăn xong anh dẫn hai đứa đi dạo xung quanh một vòng. Dạo xong sẽ biết hết hy vọng!"

Bạch Văn Nguyên ra khỏi nhà vệ sinh, Thường Tương Tư lau khô cái bàn trong phòng anh, đặt túi bánh bao lên, sau đó đi rót hai cốc nước sôi, gọi Bạch Văn Nguyên: "Bạch đại ca, anh ra ăn sáng đi!"

Bạch đại ca? Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư, cách gọi mới lạ ghê!

Bạch Văn Nguyên cười, cầm bánh bao lên cắn một miếng, nói với anh Phi: "Thái Gia Câu cách đây bao xa?"

"Lái xe trước, đi một đoạn đường đất, khoảng tầm một tiếng. Sau đó xuống xe, đi đường núi, lại hơn một tiếng nữa!" Anh Phi nói: "Nhiều lối rẽ, nhiều khe rãnh, nếu không có ai dẫn đường thì sẽ không ra được đâu."

Bạch Văn Nguyên nhìn chằm chằm Thường Tương Tư, cô chẳng chớp mắt lấy một cái, rõ ràng không bị dọa sợ, cô nói: "Xung quanh nhà em cũng là núi, từ nhỏ em đã chạy qua chạy lại giữa các sườn núi rồi, em không sợ."

Anh Phi gật đầu: "Thế thì được! Nhưng anh phải nhắc trước, hôm nay anh dẫn các em đi một vòng, lần sau, anh sẽ mặc hai đứa đấy."

"Em hiểu, chỉ như vậy thôi đã làm phiền anh lắm rồi." Thường Tương Tư dùng sức nuốt bánh bao, cô phải ăn thật nhiều.

Ăn xong bữa sáng, anh Phi chở hai người chậm rãi từ khe núi đi sâu vào trong.

Đêm qua quá tối, Thường Tương Tư không nhìn rõ, hiện tại nắng sớm chiếu sáng, hiện ra trước mặt cô chính là một thế giới hoang vắng mà cằn cỗi, mỗi nơi đi qua chỉ có ruộng xanh rờn, trên đỉnh núi là một mảng vàng yên tĩnh.

*****

Minibus tồi tàn đi trên đường đất, thân thể Thường Tương Tư có khoẻ đến mấy cũng bị xóc đến buồn nôn, sau khi xe dừng lại, Thường Tương Tư lao xuống xe, ngồi xổm bên đường nôn khan.

Anh Phi đứng bên đường trông thấy Thường Tương Tư khó chịu, nói với Bạch Văn Nguyên có vẻ như không việc gì: "Thân thể cậu tốt đấy!"

"Cũng bình thường thôi!" Bạch Văn Nguyên lấy balo xuống xe đeo trên lưng, duỗi người: "Xung quanh đây có cảnh quan gì không?"

"Bên trong núi sâu hang rộng, chỉ có thạch nhũ hình thù kỳ lạ là đáng xem thôi."

Bạch Văn Nguyên lấy túi khăn giấy ra ném cho Thường Tương Tư, Thường Tương Tư nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.

Anh Phi khóa kỹ xe, chỉ vào một con đường nhỏ nói: "Từ con đường này đi vào, đi thẳng về phía tây, tới thôn tìm ba cái cây mọc chéo nhau là đến." Anh Phi nhìn ra phía sau Thường Tương Tư: "Nhà cô em ngay bên cạnh ba cái cây, cũng coi như dễ tìm."

Dọc đường Bạch Văn Nguyên trò chuyện với anh Phi, chỉ chốc lát đã thăm dò rõ ràng gia cảnh của anh Phi.

Anh Phi cũng mang họ Thái, ông nội xuất thân từ Thái Gia Câu, mở một quán mỳ trên thị trấn, từ đời bố anh ấy đã được cho đi học nên thoát khỏi suy nghĩ cổ hủ. Bản thân anh Phi cũng được học hành đến nơi đến chốn, sau khi tốt nghiệp được phân công đến đồn công an tuyến huyện, làm năm sáu năm, sắp từ một người trẻ tuổi biến thành cảnh sát già.

Chuyện nhà Thường Tương Tư qua miệng anh Phi kể nghe càng hài kịch.

Nhà Thường Tương Tư cũng ở nông thôn, điều kiện không quá tốt, cố gắng lắm mới nuôi được cho cô ăn học, càng tới gần thời điểm thi đại học, trong lòng mẹ cô càng lo lắng chi phí học đại học và sinh hoạt. Khoảng tháng bảy tháng tám năm ngoái vào giai đoạn thu hoạch, mẹ cô sơ sẩy làm rơi hai gánh thóc trên đường vận chuyển, bố cô quở trách vài câu, thế là hai người dỗi nhau. Mẹ cô khóc vài lần bị bà mối Trịnh trong thôn nghe thấy, bà mối Trịnh bèn giới thiệu mẹ cô lên thành phố làm công, vừa được bao ăn bao ở, một tháng còn có thể tiết kiệm vài trăm tệ, chẳng mấy chốc là dành dụm được học phí cho Thường Tương Tư. Mẹ Thường Tương Tư động lòng, theo bà mối Trịnh rời khỏi nhà, vất vả đi hơn ngàn dặm, cuối cùng bị bán đến Thái Gia Câu.

Bố Thường Tương Tư cũng chỉ nóng nảy nhất thời, không quá để tâm đến những phiền muộn của mẹ cô, đến khi không thấy vợ đâu bèn đi tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được bà mối Trịnh. Thường gia cư trú tại địa phương gần trăm năm, họ hàng Thường Tương Tư cũng nhiều, cứng rắn buộc bà mối Trịnh nói ra, bà ta lại nói rằng mẹ Thường Tương Tư chê Thường gia nghèo, bản thân muốn tái giá, sau đó nói địa chỉ ở Thái Gia Câu.

Bố Thường Tương Tư tới Thái Gia Câu, trước tiên tìm đến đồn công an của anh Phi, nhưng chỉ có lẻ loi mình ông, không ai để ý tới ông.

Lần thứ hai bố Thường Tương Tư tới, mang theo họ hàng anh em cùng cảnh sát địa phương, anh em cùng đơn vị đến, bên anh Phi không thể không hỗ trợ, đành kín đáo chỉ đường. Người còn chưa đến Thái Gia Câu, tin tức sớm đã được truyền tới, một trăm tên đàn ông đổ ra đường, mấy người kia không dám đi vào. Bố Thường Tương Tư không còn biện pháp nào, mỗi ngày đều đến đồn công an chỗ anh Phi cầu xin giúp đỡ, anh Phi còn trẻ, không chịu nổi đành phải giúp ông chuyển lời.

Lần thứ ba bố Thường Tương Tư tới, mang theo người cô xinh xắn của Thường Tương Tư đi.

Trong suốt thời gian xảy ra chuyện, Thường Tương Tư đang ở trong trường học, vùi đầu học tập vì tương lai của bản thân.

Ba người đi khoảng một tiếng, bò lên trên một đỉnh núi nho nhỏ, anh Phi chỉ ra đằng trước nói: "Dưới sườn núi có ba cái cây, bên cạnh ba cái cây đó là nhà của cô em."

Thường Tương Tư lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc ghi nhớ địa hình xung quanh và cung đường đã đi qua, cô nhìn về phía ba cái cây, mặt đỏ bừng.

"Anh từng nghe người ta nói tính tình cô em rất tốt, không hề chạy trốn mà ở lại cần mẫn làm việc. Do đó người nhà kia đối xử với cô em không tệ, hiện tại có thể tự do hoạt động." Anh Phi do dự một chút: "Hiện tại cô em đang mang thai, không lâu nữa sẽ sinh."

Miệng Thường Tương Tư khép mở, bắt đầu không thể suy nghĩ: "Cô em có bệnh, bà ấy không thể sinh ——"

"Có người tới, cô chú ý biểu cảm của mình đi." Bạch Văn Nguyên nhìn thấy vài người đang xách thùng nước xuống núi.

Anh Phi cao giọng dùng tiếng bản địa chào hỏi mấy người kia, người bên kia đi tới đáp lời, lại chỉ vào Bạch Văn Nguyên hỏi chuyện.

Anh Phi cười nói gì đó, Bạch Văn Nguyên cũng cười một cái.

"Bọn họ đang nói gì vậy?" Thường Tương Tư khẽ hỏi.

"Anh Phi hỏi bọn họ rằng có phải đang tưới nước hay không, bọn họ nói là gánh nước về nhà uống, bọn họ hỏi anh Phi rằng chúng ta đang làm gì, anh Phi nói là bạn học của em trai dẫn vợ tới đây chơi." Bạch Văn Nguyên nói.

Anh Phi trở về, Bạch Văn Nguyên nói: "Anh dẫn chúng tôi đi dạo chỗ khác đi."

Ba người vòng quanh Thái Gia Câu một lát, dọc theo đường nhỏ chuẩn bị trở về lại gặp mấy gã hùng hổ đi tới, cầm gậy gỗ, nhìn thấy anh Phi liền chỉ vào anh ấy rít gào.

Anh Phi xoay người, co giò chạy: "Mau chạy đi, đây là cháu của Lão Thái Căn đấy."

Bạch Văn Nguyên nhìn mấy người kia, bắt lấy anh Phi: "Chạy làm gì?"

"Không chạy thì chờ bị đánh chết à?" Anh Phi nói: "Anh cũng điên rồi, chẳng hỏi thăm xem Đại Thái Đầu có ở đây không, nếu anh ta ở đây, có chết anh cũng không mang các em tới!"

"Không đánh chết được đâu, tin tôi!" Bạch Văn Nguyên kéo anh Phi, không cho anh ấy chạy.

Anh Phi không thoát được tay của Bạch Văn Nguyên, hết hy vọng: "Chúng ta đành phải chờ chết thôi!"

Một cây gậy gỗ to bằng nắm tay đập xuống, Thường Tương Tư hét lên một tiếng, tay chân lạnh toát nhìn nó rơi xuống đầu anh Phi. Bạch Văn Nguyên duỗi tay bắt lấy cây gậy, kéo mạnh một cái, gậy gỗ rơi vào trong tay anh, anh quay đầu nhắm ngay gậy gỗ vào nhóm người đang tới.

Tên dẫn đầu có vóc dáng tương đương với Bạch Văn Nguyên, cả người toàn thịt, lệ khí trong mắt cao tận trời, thấy Bạch Văn Nguyên đoạt được gậy của mình, vừa tức vừa bực, chỉ nói một từ "Đánh", bốn năm tên bên cạnh lại xông lên.

Bạch Văn Nguyên buông tay anh Phi ra, đứng phía trước chặn đường, không hề sợ hãi.

"Em tìm được ôn thần ở đâu vậy, không sợ chết à?" Anh Phi kéo Thường Tương Tư bỏ chạy.

"Em gặp được trên đường." Thường Tương Tư giãy ra khỏi tay anh Phi: "Chúng ta không thể đi được, để anh ấy một mình ở đây thực sự vô nhân tính."

"Ở lại để bị đánh à, không đáng đâu, em mau chạy đi!" Anh Phi lớn tiếng nói.

Thường Tương Tư kiên quyết giữ chặt anh Phi, không cho anh ấy đi.

Bạch Văn Nguyên bật cười, miệng phun ra một đống lời bản địa, anh Phi ngây ngẩn cả người.

Đáng tiếc, nếu có thể dùng lời để giải quyết thì đã không cầm đến gậy, năm sáu gã cùng lúc lao lên, Bạch Văn Nguyên chỉ có một đôi tay, sau khi chắn mấy chục đòn thì không trụ nổi nữa, cánh tay bị đập vài cái. Bạch Văn Nguyên thấy không ổn, bất chấp xông vào bắt lấy tên cầm đầu ra sức đấm, sức anh khoẻ, xuống tay toàn đòn hiểm, chủ yếu uy hiếp tên cầm đầu, chẳng mấy chốc tên kia đã bị đánh đến kêu oai oái.

Người bên kia nhìn thấy anh Phi nên mới nổi sung, gặp lần nào đánh lần nấy, lúc này chỉ là bổn phận, đuổi theo cốt để dọa anh Phi, nếu anh ấy bỏ chạy thì thôi. Nhưng không ngờ người anh ấy dẫn theo lại có võ, còn cứng đầu đánh trả, do đó mấy gã kia không thể thu tay.

Bạch Văn Nguyên đánh nhau rất quy tắc, nếu bản thân bị ăn đánh sẽ không để người khác được dễ chịu.

Anh Phi thấy bộ dạng này, sợ bọn họ sẽ gọi thêm người tới, nhặt một cục đá lên ném vào đám người, sau đó lại tự đập đá vào đầu mình: "Muốn đánh thì cứ đánh tôi là được rồi! Đánh tôi đi!"

Một dòng máu tươi từ trên trán anh Phi chảy xuống, cùng với làn da ngăm đen của anh ấy trông càng đáng sợ.

Thấy máu, kia bọn người bất động.

Anh Phi lại cầm cục đá đập vài cái vào ngực mình: "Lấy gậy đánh người thì có bản lĩnh gì, cầm dao tới chém chết tao này! Chém chết đi ——"

"Chém chết tao, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, tất cả chúng mày đừng hòng chạy ——" Giọng anh Phi hùng hồn, đi về phía tên cầm đầu: "Mày là đồ chết bầm, từ nhỏ không học giỏi, đi theo Đại Thái Đầu đánh nhau, người ta bảo mày tới đánh tao mày liền đánh tao, ông tao với ông mày là anh em ruột thịt đấy! Mày đánh chết tao đi, mày đánh chết tao đi!" Anh Phi nổi điên lấy đầu đập côm cốp vào đầu tên kia, mặt đầy máu, biểu tình lại dữ tợn, tên kia im thin thít.

"Sao nào, Thái Gia Câu thật sự là địa bàn của Đại Thái Đầu hả? Tao không phải họ Thái ư? Tao dẫn bạn đến chơi thì làm sao? Mày đuổi tao? Mày có bản lĩnh thì đuổi cả mồ mả tổ tông nhà tao ra ngoài đi, mày là cái đách gì ——" anh Phi nhổ nước bọt vào mặt tên cầm đầu: "Phụt!"

Một đám người bị anh Phi khống chế, anh Phi lạnh mặt gọi Bạch Văn Nguyên: "Chúng ta đi!"

Khoé miệng Bạch Văn Nguyên giật giật, không nói gì, đi theo sau anh Phi, duỗi tay kéo Thường Tương Tư đi.

Anh Phi lạnh mặt đi ra đường nhỏ, chuyển qua đỉnh núi, thấy phía sau không còn bóng dáng đám người kia, ném hòn đá trong tay xuống chạy.

"Chạy nhanh lên, chờ đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần thì không kịp đâu!"

Bạch Văn Nguyên không nhịn được nữa, cười kéo Thường Tương Tư chạy, ba người chạy khoảng nửa tiếng mới dừng lại thở dốc.

Anh Phi thở hồng hộc, bị máu che mờ hai mắt, Thường Tương Tư vội lấy khăn giấy ra lau cho anh ấy, anh Phi vo viên khăn giấy: "Đau chết mịa ông đây rồi!"

Bạch Văn Nguyên cười đến ngồi xổm xuống đất rồi lại đứng lên, chỉ vào anh Phi nói: "Anh là cái đách gì ——"

Anh Phi cũng không nhịn được cười phá lên, duỗi chân đạp Bạch Văn Nguyên một cái: "Ai cần cậu thể hiện, nhiều người như vậy đánh thế nào được?"

Bạch Văn Nguyên ngừng cười: "Tôi đã bắt được tên cầm đầu rồi, chỉ cần dùng lực tôi có thể bẻ gãy tay tên đó."

Anh Phi nhổ mấy ngụm nước bọt dính máu, quay đầu nhìn Thường Tương Tư: "Cô nhóc, tình hình thế nào em cũng thấy rồi đấy, em có còn muốn đến nữa không?"

Thường Tương Tư càng kiên định đáp: "Chính vì như vậy em mới càng muốn tới."

Anh Phi tức giận: "Mẹ nó, đúng là không cho người ta sống mà!"

Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư, nghiêng nghiêng đầu: "Chúng ta đi về trước, trở về bàn bạc sau."

Anh Phi đưa hai người về sở, chính mình đi tìm người băng bó, Bạch Văn Nguyên đứng bên cửa sổ hút thuốc rất lâu.

Thường Tương Tư xử lý xong mấy việc vặt vãnh, thấy Bạch Văn Nguyên đứng yên không nhúc nhích, nói: "Cánh tay anh bị tím rồi, chúng ta đi mua thuốc đi!"

"Không cần đâu!" Bạch Văn Nguyên ném tàn thuốc, ngồi xuống mép giường: "Lát nữa tôi đi tìm anh Phi, nhờ anh ấy dẫn chúng ta vào trong thôn."

Hai mắt Thường Tương Tư trợn tròn: "Anh ——"

"Đi xung quanh như vậy căn bản vô dụng, chúng ta phải theo chân bọn họ vào trong." Bạch Văn Nguyên bình tĩnh nói.

Thường Tương Tư nhìn vết bầm tím trên mu bàn tay Bạch Văn Nguyên, cô nghĩ, giúp một người lạ sẽ không liều mạng như vậy, hỏi: "Vì sao anh lại giúp tôi?"

Bạch Văn Nguyên nhướng mày cười, trên khuôn mặt đẹp trai lộ vẻ đểu cáng: "Vì tôi phải lòng em mất rồi!"

Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên dựa người vào giường, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người anh, một nửa đắm chìm trong ánh mặt trời, một nửa lại ở chỗ râm mát, tim Thường Tương Tư sôi sục như nham thạch, hơi nóng mở khoá tâm hồn, hoá thành một câu nói đơn giản —— Tôi phải lòng em mất rồi!

*****

"Sao anh có thể thiếu đứng đắn như vậy?" Thường Tương Tư đỏ mặt.

"Đàn ông ấy mà ——" Bạch Văn Nguyên đánh giá Thường Tương Tư từ trên xuống dưới: "Đàn ông đứng đắn em sẽ không yêu đâu!"

Thường Tương Tư phồng hai má lên, rất muốn mắng chửi người, đáng tiếc giờ phút này cô không đủ can đảm, cô nói: "Liệu anh Phi còn giúp chúng ta không?"

Bạch Văn Nguyên đã nhìn thấu anh Phi: "Anh ấy là người tốt, anh ấy sẽ giúp!"

Thường Tương Tư lo lắng sốt ruột, mày nhíu chặt.

Trên đầu anh Phi quấn băng gạc, mang mỳ đến cho hai người, Bạch Văn Nguyên một bên ăn mỳ một bên nói còn muốn đi Thái Gia Câu, anh Phi kích động đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

"Không được, không được, không được!" Anh Phi liên tục nói không được, gân xanh trên cổ nổi lên.

"Sao lại không được?" Bạch Văn Nguyên hỏi.

"Không được!" Anh Phi kiên quyết nói: "Vừa rồi bố con bé đã gọi cho anh, trong điện thoại cầu xin anh nhất định phải đưa con bé trở về. Giao một cô gái vào tay anh, anh không thể bỏ mặc được!"

"Anh hỏi cô ấy xem cô ấy có muốn về không. Anh hỏi xem!"

"Em không muốn trở về." Không đợi anh Phi hỏi, Thường Tương Tư lập tức nói.

"Em có muốn hay không cũng vô dụng, em phải nghe lời bố em!"

"Em đã 18 tuổi, đã trưởng thành, em có thể tự làm chủ rồi!" Thường Tương Tư nói: "Em là con gái, nhưng em cũng là người, em có suy nghĩ của chính mình."

Bạch Văn Nguyên nói với anh Phi: "Anh xem đi, không phải tôi không muốn mà là cô ấy quá cứng đầu!"

Anh Phi nhìn chằm chằm Bạch Văn Nguyên: "Cậu đừng có ồn ào!"

"Tôi ồn ào cái gì?" Bạch Văn Nguyên còn trẻ, không chịu nổi chất vấn.

"Việc này không liên quan gì đến cậu, cậu không thể làm bậy!" Anh Phi nói: "Nơi này không giống thành phố lớn, cậu đừng kiên quyết phải vậy!"

"Có cứu được người hay không chúng ta chưa thể nói trước, nhưng gặp người thì hoàn toàn có thể!" Bạch Văn Nguyên uy hiếp: "Nếu anh không hỗ trợ, chúng tôi sẽ tự nghĩ cách, đến lúc đó ——"

Bạch Văn Nguyên là người ương ngạnh, anh Phi không có cách nào thuyết phục, quay sang nhìn Thường Tương Tư, anh Phi cảm thấy có lẽ kiếp trước mình đã mắc nợ hai tổ tông này.

Anh Phi nghiến răng nghiến lợi: "Thường Tương Tư, em nói xem em muốn mang cô em đi hay chỉ cần gặp bà ấy là được."

"Có gì khác nhau ạ?" Thường Tương Tư biết đã tới lúc anh Phi hạ quyết tâm.

"Nếu em chỉ muốn đi gặp cô, anh đánh cược nửa cái mạng còn có thể hoàn thành giúp em. Nếu em muốn mang cô em đi, anh nói cho em biết rằng có đánh cược cả mạng cũng không thể!" Anh Phi vô cùng nghiêm túc nói: "Người mua cô em chính là Thái Lão Căn, ông ấy đứng trong hàng bô lão, trước đây gia đình chỉ lo lấy vợ cho con trai cả, không quan tâm đến ông ấy nên trước đây ông ấy chưa từng kết hôn. Anh trai chị dâu ông ấy ra ngoài làm công, gặp tai nạn xe cộ rồi chết, để lại hai đứa con trai là Đại Thái Đầu và Tiểu Thái Đầu, ông ấy đành nuôi dưỡng hai tên này. Đại Thái Đầu từ nhỏ không bố không mẹ, vô cùng hung ác, mười sáu mười bảy tuổi đã chạy ra ngoài làm công, không biết làm thế nào kiếm được chút tiền, mang theo mấy tên anh em cầm gậy ra ngoài đi lại, hiện tại mới 4 – 5 năm mà cả thôn phải gọi tên đó là đại ca. Tên đó thấy chú mình sắp 50 mà chưa kết hôn, trăn trở nhiều năm tìm vợ cho chú, song một người vừa già vừa có bệnh như thế căn bản không ai thèm lấy, do đó nghĩ đến việc mua vợ."

"Đại Thái Đầu vừa hung dữ lại ác độc, ra ngoài cũng không làm việc đứng đắn, lúc uống rượu còn khoác lác rằng trên tay từng dính máu. Thường Tương Tư, em đừng nói với anh em không sợ, đây chẳng phải vấn đề sợ hay không sợ, em dựa vào đâu mà mang cô em đi được?" Anh Phi thẳng thắn: "Hai lần trước anh nể tình em là một cô bé, không nỡ nói trắng ra, nhưng rõ ràng em nghe không lọt tai. Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em định mang một bà bầu sắp đẻ đi như thế nào?"

Đi như thế nào? Đây là một vấn đề rất thực tế, Thường Tương Tư nghĩa khí chạy ra khỏi nhà, coi như thuận lợi đến Thái Gia Câu, còn vô cùng may mắn có Bạch Văn Nguyên theo sau, song thật ra cô chỉ có hai bàn tay trắng.

"Em không đi được, ai cũng không đi được, em còn có thể tự đẩy bản thân vào, em có tin không?" Anh Phi nhìn Thường Tương Tư: "Hôm nay chúng ta đi xem địa hình ở đấy, em nói em không sợ. Được, vậy chúng ta phải thảo luận một vấn đề, em nói cho anh nghe xem em định mang cô em ra khỏi cửa nhà ông Thái kiểu gì?"

Khó nhất chính là nhận ra bản thân bất lực ra sao, giờ phút này Thường Tương Tư đã rõ.

"Muốn cứu người, nói vậy ai chẳng nói được!" Anh Phi ngồi xuống đất: "Em cho rằng anh ngây người ở đây không khó chịu ư? Anh khó chịu gần chết ấy, nhưng vậy thì sao? Đồn công an của anh chỉ có mấy người quản lý cả một huyện, chia đầu người ra thì một mình anh phải quản lý hơn một nghìn người. Em nghĩ anh là Thiên Thủ Quan Âm hay là Tôn Ngộ Không? Anh chỉ có hai tay hai chân, cho dù em xé anh thành hai nửa thì anh cũng không có bản lĩnh bay lên trời. Anh thấy em là một cô gái nhỏ lặn lội đường xa đi tìm người thân cũng không dễ dàng, cái gì giúp được anh sẽ giúp, nhưng em không thể ăn vạ anh!"

Môi Thường Tương Tư run run, nói không thành lời.

"Những cái khác không nhắc, chỉ mỗi việc thu xếp chỗ ở cho hai đứa thôi anh cũng phải chịu trách nhiệm nguy hiểm." Anh Phi nói liên tục không ngừng: "Nào có nhà ai là không quen biết đâu? Người ta hỏi anh ai ở đây, anh còn có thể không nói ư? Anh vừa nói ra ngoài còn có ai không rõ? Bố em tới đây ồn ào thế nào em biết không? Hiện tại chẳng ai không biết có một nhà họ Thường, dùng em gái đổi lấy vợ về? Mang một cô gái đương thì thiếu nữ tới đổi một người phụ nữ trung niên ——"

Bạch Văn Nguyên hắng hắng giọng, chớp mắt với anh Phi, hai người đàn ông vừa rồi đã thành lập tình hữu nghị.

"Cậu đừng chớp mắt với anh, đừng chê anh nói chuyện khó nghe." Anh Phi nói: "Anh đã nhìn ra cô nhóc này rất ngang ngạnh, vô cùng cứng đầu, nếu không nói cho tỉnh thì con bé sẽ không hết hy vọng đâu."

"Ngày hôm đó anh đi tìm chú Lão Thái Căn trao đổi chuyện này, bảo rằng Thường gia nguyện ý trả nhiều tiền để đổi người về, chú Lão Thái Căn vốn đã đồng ý. Chính Đại Thái Đầu nghe thấy có người tới đòi vợ, đuổi theo cướp về, sau khi về còn mắng chửi anh, bảo anh tiếp tay cho người ngoài. Tên đó bảo vấn đề không nằm ở tiền, nếu cần tiền thì kiếm lúc nào chả được, cái tên đó cần là người. Tên đó tiêu tiền để mua vợ cho chú, trả tiền vô ích, trả người mới hữu dụng. Tên đó mua một người phụ nữ, người ấy không thể đi đâu, muốn mang người đi thì phải đổi. Nếu không thuận theo, đừng hòng bước ra khỏi Thái Gia Câu dù chỉ một bước." Anh Phi nhìn Thường Tương Tư: "Em đừng cảm thấy tên đó nói chuyện không có lý lẽ, những lời này đại đa số người ở Thái Gia Câu đều chấp thuận."

"Đại Thái Đầu nói chuyện giữ lời, từ nhỏ có khốn nạn thì cũng biết mang thù tất báo, trước đây có người thấy nhà bọn họ chỉ có già trẻ nên chiếm đoạt của cải. Lúc ấy Đại Thái Đầu không nói gì, chờ đến khi ra ngoài kiếm tiền còn dẫn theo con trai những người đó đi, ở bên ngoài tên đó dạy dỗ những người kia thế nào anh không biết, nhưng khi trở về ăn Tết, bố mẹ họ phải ngoan ngoãn nịnh nọt. Một người chỉ hiếu thuận với chú của mình, em định đấu với tên đó thế nào? Em có khốn nạn như tên đó không? Em có mặt dày được như tên đó không? Em có thể coi người như đồ vật giống nó không?"

Tim Thường Tương Tư như muốn nổ tung, thở thôi cũng khó khăn, hiện thực cuộc sống khiến một cô học trò mới bước vào đời như cô phải tỉnh ngộ.

"Anh để cô ấy bình tĩnh lại đi, hiện tại cô ấy vẫn chưa tiếp thu được hết những chuyện đó đâu." Bạch Văn Nguyên thấy Thường Tương Tư căng thẳng: "Cho cô ấy thêm thời gian đi."

"Còn cậu nữa đấy, Bạch Văn Nguyên." Anh Phi dời mục tiêu: "Anh cũng không biết cậu có quan hệ gì với Thường Tương Tư mà lại tới đây. Rốt cuộc cậu tới để hỗ trợ, hay để đổ thêm dầu vào lửa? Cậu không khuyên nhủ người ta thì thôi lại còn xúi giục linh tinh! Cậu cho rằng đây là trò chơi sao?"

Bạch Văn Nguyên buông tay: "Tôi đến để hỗ trợ mà."

"Cậu đến cản trở chứ giúp cái gì?" Anh Phi nói: "Đừng gây thêm phiền phức nữa!"

Thường Tương Tư nhắm mắt lại, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười dịu dàng hiện lên trong đầu cô, cô nói: "Em muốn đi gặp cô em."

Cô nghĩ, gặp được người rồi sẽ có biện pháp thôi.

Thường Tương Tư thỏa hiệp, anh Phi dịu giọng nói: "Được rồi, vậy em ở lại sở nghỉ ngơi đi. Sáng sớm mai, Bạch Văn Nguyên sẽ cùng anh đi một chuyến."

"Để làm gì ạ?"

"Anh chỉ có thể mặt dày đi tìm ông nội, nhờ ông nội ra mặt nói chuyện với chú Lão Thái Căn. Chú Lão Thái Căn là người dễ nói chuyện, chủ yếu là Đại Thái Đầu quá âm hiểm ——" Anh Phi đứng dậy, tác động vào vết thương trên đầu, hít sâu một hơi: "Các em không may, đúng lúc tên đó về thăm chú, nếu tên đó không ở đây có khi còn thực hiện được. Bây giờ phải xem tên đó có nể mặt ông không, nếu tên đó đồng ý, anh sẽ mang người ra cho em gặp. Nếu không đồng ý thì phải nghĩ cách khác thôi!"

Thường Tương Tư còn muốn nói gì đó, Bạch Văn Nguyên cướp lời: "Được rồi, ngày mai tôi theo anh đi một chuyến."

Anh Phi hùng hổ rời đi, Thường Tương Tư nói: "Cơm nước xong chúng ta ra ngoài đi dạo đi."

Cô nhóc này khôi phục vẻ bình tĩnh nhanh thật, Bạch Văn Nguyên kinh ngạc.

"Chúng ta đi xem nhà ga, cột mốc gì đó." Thường Tương Tư nói: "Quen đường rồi thì nhỡ xảy ra chuyện gì ít nhất chúng ta còn biết nên chạy hướng nào, anh nói xem có đúng không?"

"Trong lòng em còn có chủ ý khác phải không?" Bạch Văn Nguyên nhìn sắc mặt cô, biết cô nhóc này ngoài miệng khuất phục, trong lòng còn đang suy tính việc khác.

Thường Tương Tư không trả lời, đứng dậy bê hai bát mỳ đã ăn xong vào nhà vệ sinh rửa sạch sẽ.

Đồn công an là một toà nhà hai tầng nằm cuối phố, đi ra ngoài mấy chục mét là một con phố cũ, hai bên đường lác đác quán xá. Hai người đi từ đầu đến cuối phố chỉ tốn mười phút, một cái trạm y tế, một cái đồn công an, một ngân hàng nông thôn, mấy chục cửa hàng tạp hoá, vừa nhìn đã thuộc.

Tuyến xe từ huyện lên thị trấn mỗi ngày chỉ có một chuyến, xuất phát vào 8 giờ sáng, quá thời gian sẽ không chờ.

Thường Tương Tư còn chưa từ bỏ ý định, đến hỏi điểm bán vé xe xem nơi này có xe cho thuê không, đáng tiếc họ mang giọng địa phương, nói chuyện với nhau vài câu cũng không nghe rõ người ta nói gì.

Ở một nơi lạ lẫm, trong lòng bề bộn nặng trĩu rất dễ khiến người ta thấy tuyệt vọng.

Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư chạy ngược chạy xuôi như không biết mệt, trong ánh mắt cô phát ra ánh sáng có thể thiêu đốt người khác, anh nghĩ, trong xương cốt cô nhóc này có một ngọn lửa đang cháy hừng hực!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-54)