Truyện:Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá) - Chương 33

Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá)
Trọn bộ 54 chương
Chương 33
Dần lộ diện (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thường Tương Tư chưa từng sợ dao, cô có thể kiểm soát dao trong tay, nhưng khi cái thứ sắc bén này đặt trên cổ mình, cô có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương của lưỡi dao. Gã đàn ông này thâm trầm hung ác, tuyệt không đùa giỡn.

"Anh Hắc ——" Thái Bỉnh Khôn kiểm soát được xe rẽ qua một khúc cua: "Nếu anh thấy ngồi sau nhàm chán quá thì chúng ta đổi vị trí đi!"

Lưỡi dao lướt qua da thịt mềm mại của Thường Tương Tư, gã ta cười khẩy: "Sao lại nhàm chán chứ? Anh với cô Thường đây nói chuyện rất vui vẻ."

"Nói chuyện lúc dao đặt trên cổ không vui vẻ chút nào." Thường Tương Tư ngả người ra sau, trên trán túa mồ hôi: "Thế này tôi đã sợ tới mức nói không nên lời rồi."

Mặc dù dao của anh Hắc đặt trên cổ Thường Tương Tư nhưng ánh mắt gã ta lại nhìn Thái Bỉnh Khôn phía trước. Anh ta đeo găng tay, dẫu vậy thì vẫn có thể nhìn ra anh ta đang căng thẳng từ động tác nắm chặt vô lăng. Anh Hắc xác nhận thứ mà mình muốn, lại nâng dao dí vào cằm Thường Tương Tư: "Mau nói!"

Dưới mũi dao xuất hiện ít máu, Thường Tương Tư cảm nhận được sự đau đớn, trả lời: "Tôi không biết các anh đang chơi trò gì, dựa vào hiểu biết của tôi về anh ấy thì trước nay anh ấy đều đặt công việc lên hàng đầu."

"Ý của cô là tên kia sẽ không tới tìm cô ư?"

Thường Tương Tư rũ mắt nhìn lưỡi dao dí vào người mình: "Đúng vậy."

"Tiểu Thái, chơi thế này đâu có vui?" Anh Hắc không hề buông dao ra: "Em phải khẳng định cho anh rằng trăm phần trăm tên kia sẽ tới."

"Tuy em đã gửi lộ trình và số điện thoại người liên hệ cho anh Năm rồi nhưng với tính tình của anh ấy với anh Hai thì họ sẽ không đi luôn. Bọn họ sẽ mang theo tiền bạc, có khi còn gọi cho các chị dâu ——" Thái Bỉnh Khôn không hề hoang mang giải thích: "Bằng bản lĩnh của Bạch Văn Nguyên, chỉ cần bọn họ có bất cứ động tĩnh gì thì sẽ bại lộ ngay. Chưa đến mười hai giờ sẽ bị bắt ——"

"Đó chính là trò hay vào sáng sớm ngày mai hả? Hiện tại chúng ta chạy được bao xa?" Anh Hắc lắc đầu: "Anh cảm thấy như vậy không thú vị."

"Không phải, cho dù anh ta không tự mình tới thì cũng sẽ kéo bè phái tới." Thái Bỉnh Khôn cúi đầu liếc điện thoại: "Người của anh ta đã đến Văn Sơn."

"Em truy lùng được tung tích tên kia à?"

Thái Bỉnh Khôn mỉm cười không nói gì, ánh mắt đặt vào con dao loé sáng trên gương chiếu hậu: "Anh Hắc, buông dao ra đi!"

"Ả đàn bà này không ngoan." Anh Hắc dùng dao vỗ mặt Thường Tương Tư: "Em đừng che chở cô ta, anh phải dọn dẹp giúp em——"

"Anh Hắc ——" Thái Bỉnh Khôn tức giận, giẫm mạnh chân phanh, xe đột ngột phanh gấp trước khúc cua, hai người ngồi ghế sau đổ nhào người ra trước, anh Hắc nhanh tay thu dao về song vẫn bị cứa một nhát vào gáy Thường Tương Tư. Thường Tương Tư sợ hãi kêu lên một tiếng, vội duỗi tay che miệng vết thương nhưng máu tươi đã nhuộm đỏ cổ áo.

Anh Hắc "Chậc" một tiếng, không nói gì.

Thái Bỉnh Khôn xuống xe, kéo mạnh cửa sau ra, lạnh lùng nói với anh Hắc: "Anh xuống xe."

Anh Hắc lau lưỡi dao dính máu vào người, xuống xe vỗ vỗ bả vai Thái Bỉnh Khôn: "Đau lòng à?"

Thái Bỉnh Khôn né tránh bàn tay của anh Hắc, nhanh chóng vòng đến cốp xe xách hòm thuốc ra, bò lên trên ghế sau: "Em có bị chém vào động mạch không?"

"Không." Thường Tương Tư dịch tay để lộ vị trí vết thương, máu bắn ra tung toé, cô vất vả đè mạch cầm máu: "Cậu giúp tôi rửa sạch rồi băng lại là được."

Thái Bỉnh Khôn mở hòm thuốc ra, lấy cồn, bông và băng gạc, sau đó tháo găng tay, ngón tay xử lí vết thương thoăn thoắt. Thường Tương Tư gần như không còn thấy đau ở vết thương nữa, cô nói: "Thái Bỉnh Khôn, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"

Thái Bỉnh Khôn lấy băng gạc cột chắc trên vết thương, nhẹ nhàng thắt nút, lắc đầu: "Tương Tư, em yên tâm, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì, chỉ cần em theo tôi đi quãng đường này thôi."

Thường Tương Tư nhìn anh ta, trong mắt anh ta tràn đầy sương mù, nét mặt rất kiên định, miệng dán bên tai cô, trên người thoang thoảng mùi cồn, khẽ nói: "Em đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em."

Thái Bỉnh Khôn xử lý xong vết thương lại cúi đầu dùng băng gạc lau vết máu trên cổ áo và da cô, nhìn từ góc độ này trông anh ta rất thanh tú, lông mi vừa dài vừa cong, cô không nghĩ ra tại sao một người thoạt trông dịu dàng sạch sẽ thế này, lại ——.

Cô duỗi tay nắm lấy cổ tay Thái Bỉnh Khôn, hỏi: "Vì sao cậu lại bắt tôi để tranh đấu với Bạch Văn Nguyên, cậu nên rời khỏi những kẻ hung ác kia ——"

Thái Bỉnh Khôn ngẩng đầu, nở một nụ cười với cô rồi xoay người nhét hòm thuốc vào trong lòng ngực cô, sau lại tìm mấy chai nước để trên ghế sau: "Trong đó còn có thuốc hạ sốt, em tự tìm mà uống nhé."

"Tại sao anh ta lại làm vậy với tôi?" Thường Tương Tư khó hiểu.

"Anh ấy đang lấy em để ép buộc tôi, em phải bình tĩnh." Thái Bỉnh Khôn nhắc Thường Tương Tư phải bình tĩnh nhưng cô lại cảm giác được tay anh ta đang run, dường như không kiềm chế được tức giận nữa.

"Cậu cũng vậy." Thường Tương Tư đáp lại một câu, Thái Bỉnh Khôn trở tay nắm lấy tay cô, siết thật chặt, mãi cho đến khi cô thấy đau mới buông ra, cầm theo găng tay xuống xe.

Sự việc không đơn giản như Thường Tương Tư nghĩ, cô cho rằng Thái Bỉnh Khôn giấu giếm quan hệ giữa cô với Bạch Văn Nguyên chứng tỏ anh ta cũng bị bắt, song hiện tại xem ra là không phải. Cô nén đau, lấy thuốc giảm đau và thuốc hạ sốt ra uống.

Thái Bỉnh Khôn mở cửa xe, cầm túi của Thường Tương Tư và túi thể thao ném ra ghế sau, anh Hắc chui vào ghế phó lái, nghiêng đầu liếc Thường Tương Tư: "Không ngờ tình cảm giữa cô với Tiểu Thái lại sâu đậm đến thế! Thằng bé che chở cô như vậy——"

Thường Tương Tư vuốt mũi tua vít được mài nhọn trong tay áo, vừa cúi đầu chợt trông thấy bên trong cái túi thể thao kia có một họng súng đen ngòm. Thường Tương Tư rùng mình, duỗi tay cầm túi xách của mình nhét xuống dưới chân rồi kiểm tra đồ đạc để trong hòm thuốc.

"Anh đừng nhiều lời, lên đường quan trọng hơn." Thái Bỉnh Khôn nén giận ngồi vào ghế lái.

"Sao lại lắm lời?" Anh Hắc vẫn giữ tư thế ngồi nghiêng nhìn Thường Tương Tư kiểm tra hòm thuốc: "Anh cảm thấy không cần phải đi, ngọn núi này cao mà đường lại xa, tìm bừa một chỗ ngồ cả đêm, anh đảm bảo cái tên Bạch Văn Nguyên kia không tìm thấy chúng ta đâu. Hơn nữa, em xem ánh mắt cô ta nhìn chúng ta như kẻ thù vậy, rõ ràng chẳng biết em đã làm bao nhiêu việc vì cô ta. Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện đến bệnh viện Bình Thành ——"

Tính tình anh Hắc khá kỳ quặc, muốn làm gì thì làm, trước nay cũng chỉ chịu phục mình đại ca Thái, Thái Bỉnh Khôn biết bản thân không thể kiểm soát được gã ta. Mà gã ta coi Thường Tương Tư như là chướng ngại ngăn cản anh ta quay về bên cạnh đại ca Thái, gã sẽ nghĩ ra mọi cách để diệt trừ Thường Tương Tư, nếu không thể diệt trừ thì sẽ châm ngòi ly gián. Thái Bỉnh Khôn cảm thấy bản thân sẽ không mang lại nguy hiểm cho Thường Tương Tư nhưng không thể chịu đựng được việc Thường Tương Tư biết được ngọn nguồn mối liên quan giữa hai người, anh ta híp mắt nhìn anh Hắc, trong lòng nổi lên ý định độc ác.

Bàn tay đang lật xem các loại thuốc của Thường Tương Tư dừng lại, nhìn anh Hắc, anh Hắc một tay nghịch con dao một tay đặt lên túi da bên hông: "Tiểu Thái nhà chúng tôi vì cô mà chạy tới thành phố B học đại học y, sau lại chạy theo cô tới Bình Thành làm bác sĩ, làm việc chẳng ra sao. Nếu bị đại ca biết là do cô——"

"Anh Hắc, anh còn nói lung tung nữa thì sẽ mất vui đấy." Hai tay Thái Bỉnh Khôn siết chặt vô lăng, cảnh cáo: "Anh biết mà, em ghét nhất có ai ép buộc em, em không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa."

Anh Hắc nhìn Thái Bỉnh Khôn, ngón tay cái đặt trên lưỡi dao thử độ sắc bén: "Em đừng làm anh sợ, anh chưa từng bị dọa bao giờ đâu. Nếu bị dọa thì sẽ ngứa tay, một khi đã ngứa tay thì sẽ đả thương người ——"

Thường Tương Tư tựa vào ghế cố gắng thả lỏng cơ thể, cô nhìn Thái Bỉnh Khôn ngồi đằng trước, trông thấy anh ta đe dọa anh Hắc xong mới quay đầu nhìn thẳng phía trước. Tóc của anh ta rất ngắn, từ chỗ cô ngồi chỉ thấy được sườn mặt và nửa cái gáy của nhưng cô vẫn cảm nhận được khí thế trên người anh ta. Còn anh Hắc hoàn toàn không bị khí thế đó ảnh hưởng, chỉ mải nghịch con dao trong tay, thậm chí tìm được một cái khăn chà lau vết máu trên đó.

"Lái xe đi!" Anh Hắc không buông tha.

Thái Bỉnh Khôn dứt khoát tắt máy, rút chìa khóa, xuống xe, vòng đến ghế phụ, kéo mạnh cửa xe ra, giơ tay túm cổ áo của anh Hắc kéo gã xuống xe.

"Em làm gì đấy?" Anh Hắc lảo đảo, nắm chặt con dao, cứng cổ: "Đại ca biết em có lắm lý do nên phái riêng anh tới để coi chừng em. Anh thấy em vì ả đàn bà kia tới Bình Thành, chuyện này nếu đại ca biết được thì cô ta chết chắc rồi."

"Anh Hắc, em nói rồi, đừng đe dọa em." Thái Bỉnh Khôn híp mắt, giữ cửa xe, định tập kích bàn tay phải đang cầm dao của gã ta, anh Hắc nhanh chóng lùi ra sau một bước: "Nhóc con, em vì một ả đàn bà mà muốn đánh nhau với anh ư?"

Thái Bỉnh Khôn không nói lời nào, xông lên, hai người lao vào đánh nhau. Trong tay anh Hắc có dao song lại không dám đả thương anh ta vì yêu cầu của đại ca, bó tay bó chân, chịu đựng ăn vài cú đấm. Gã không ngờ rằng một người thoạt trông thư sinh yếu ớt như Tiểu Thái mà ra tay lại mạnh đến thế, chỗ bị đánh trúng đau đến thấu tim, gã hét lớn: "Đừng đánh, đánh nữa anh sẽ ngứa tay đấy?"

Hai mắt Thái Bỉnh Khôn tựa như mắt sói nhìn chằm chằm vào chỗ hiểm của gã, anh Hắc nhận ra ngay tên nhóc này đã quyết tâm giết gã ta, nếu không ra tay thì sẽ không kiềm chế được nữa bèn vung dao lên, thấy anh ta lùi lại thì nhào tới cửa xe định bắt lấy Thường Tương Tư.

Thái Bỉnh Khôn lập tức nhận ra ý đồ dùng Thường Tương Tư để khống chế mình của anh Hắc bèn lao lên, cánh tay phải khoá chặt cổ gã ta, tay trái giữ lấy cổ tay đang cầm dao của gã, hô với vào Thường Tương Tư ngồi trong xe: "Em khoá cửa xe vào, đừng đi ra."

Vóc dáng của anh Hắc cường tráng hơn Thái Bỉnh Khôn, sức lực dường như cũng mạnh hơn, dưới tình thế đưa lưng về phía Thái Bỉnh Khôn bị anh tạm thời không chế vẫn có thể tìm cách tránh thoát. Thường Tương Tư nhìn khuôn mặt dữ tợn của anh Hắc, hít sâu một hơi, rút tua vít trong tay áo ra, đẩy cửa xuống xe, vòng đến bên người anh Hắc. Tiếng đàn ông gầm lên đánh nhau như thú hoang, Thái Bỉnh Khôn gần như mất sức, tay chậm rãi tiếp cận giữ lấy lưỡi dao. Anh Hắc nhìn thấy tua vít trong tay Thường Tương Tư, giơ chân đá về phía cô, cô tránh đi, không hề do dự đâm xuống phần cổ bị Thái Bỉnh Khôn bẻ ra, nhắm trúng vào vị trí động mạch của gã ta.

Anh Hắc hét lên một tiếng, giãy giụa mạnh hơn, lực của Thường Tương Tư không đủ nên đâm tua vít không chuẩn, dường như chệch vào xương, cô dứt khoát rút ra, máu tươi bắn tung tóe. Thú hoang bị thương giãy giụa càng lợi hại hơn, cơ thể Thái Bỉnh Khôn đè chặt gã ta lên thân xe, máu trên tay trái chảy ròng ròng. Thường Tương Tư chịu đựng cơn buồn nôn, tiến lên, đâm tua vít vào mu bàn tay của anh Hắc, gã ta không thể chịu được đau đành thả dao ra.

Thường Tương Tư đá văng con dao, chạy tới nhặt lên cầm trong tay, nhắm thẳng mũi dao vào anh Hắc.

"Tên nhóc kia, em lại giúp đỡ người ngoài để đối phó người nhà." Thân thể anh Hắc run rẩy, cổ và mu bàn tay chảy đầy máu tươi, giọng đứt quãng: "Em chết chắc rồi, đại ca sẽ xử lý em ——"

Anh Hắc nghiêng đầu, ánh mắt Thái Bỉnh Khôn tối tăm như sói, trái tim gã ta quặn đau, nội tâm điên cuồng hét to, tên nhóc này định làm thật. Gã ta dùng bàn tay không bị thương rút tua vít ra, đâm bừa vào Thái Bỉnh Khôn sau lưng, đâm thủng mấy lỗ trên hai tay anh ta. Khắp đầu và cổ của Thái Bỉnh Khôn là máu của hai người, anh ta không màng bị đâm, tiếp tục đè anh Hắc xuống. Anh Hắc mò tới túi đựng súng trên thắt lưng, tay đã đặt lên chốt mà ở bỗng nhiên cổ nhói đau, máu phun ra xối xả, gã ta phẫn hận nghiêng đầu, trợn mắt đối diện với Thường Tương Tư.

Thường Tương Tư nóng máu, hai tay nắm lấy cán dao, đâm sâu mũi dao vào gáy anh Hắc.

*****

Anh Hắc mất đi sức lực, cả người tê liệt ngã xuống cửa xe, chậm rãi trượt xuống, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập.

Thái Bỉnh Khôn che vết thương bị đâm trên bụng, trông thấy hai tay Thường Tương Tư vẫn đang nắm chặt con dao, cả người hoảng hốt mà dại ra, đứng lên, kéo Thường Tương Tư ra. Thường Tương Tư nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, cô nói: "Thái Bỉnh Khôn, chúng ta phải báo cảnh sát, gọi 110."

Thường Tương Tư khôi phục lại khả năng nói chuyện, tư duy nhanh nhạy: "Tôi không thật sự muốn giết anh ta mà chỉ muốn ngăn cản hành vi bạo lực. Chúng ta lập tức tiến hành cấp cứu rồi đưa anh ta đến bệnh viện đi ——"

Thường Tương Tư dứt lời, định tiến lên kiểm tra vết thương của anh Hắc, Thái Bỉnh Khôn giữ chặt cánh tay cô, cô quay đầu lại, nhìn khuôn mặt dính máu của anh ta: "Sao thế?"

"Tương Tư, em đứng xa ra, để tôi đi kiểm tra." Thái Bỉnh Khôn từ chối: "Anh ấy không phải người bình thường, rất nguy hiểm."

"Tôi đi lấy hòm thuốc." Thường Tương Tư tránh Thái Bỉnh Khôn chạy đi, vừa cử động mới thấy cơ bắp trên cánh tay đau nhức, hai đùi cũng run lên.

Thái Bỉnh Khôn chậm rãi đi tới bên người anh Hắc, thử ngồi xổm xuống thì bỗng thấy đau đớn, anh ta kéo áo khoác lên cúi đầu nhìn, dưới áo hoodie có rất nhiều vết thương đang không ngừng chảy máu. Anh ta cắn răng, tay lần xuống bụng rút cái tua vít đang găm vào người mình ra, không thèm nhìn mà ném sang một bên.

"Tiểu Thái, em không thể bỏ rơi anh như vậy được." Anh Hắc nói đứt quãng: "Anh đều vì muốn tốt cho em ——"

Thái Bỉnh Khôn không dao động, duỗi tay dùng găng tay đập đập con dao đang ghim vào cổ gã ta, anh Hắc thở hốc vì kinh ngạc: "Tiểu Thái, chúng ta là anh em hai ba mươi năm, em không thể vì một ả đàn bà mà vứt bỏ tình cảm như thế. Đại ca biết em không để tâm đến bọn anh, mấy năm trước nghe theo em mà phân chia gia sản, nhưng trong lòng bọn anh đều không cam lòng, công việc làm ăn tốt đến vậy ——"

"Hiện tại đại ca đang ở bên ngoài, chẳng phải việc làm ăn cũng rất tốt ư?" Thái Bỉnh Khôn nói: "Không có em thì anh ấy vẫn còn có rất nhiều người đi theo hô mưa gọi gió. Tội gì phải dùng hết biện pháp bắt em trở về?"

"Chỉ có anh em ruột thịt mới hết lòng hết dạ." Anh Hắc cố gắng dựa vào thân xe: "Dù anh em ta đánh nhau thì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm. Kề vai chiến đấu, không lo bị đâm dao sau lưng, người ngoài lại khác ——"

Thái Bỉnh Khôn cười: "Anh Hắc, có phải các anh đều cảm thấy em khờ hay không? Lúc nào anh trai cũng lấy hai đứa bé ra ép buộc em, anh và anh Năm lại lấy đại ca ra ép buộc em, tưởng rằng em không dám ra tay tàn nhẫn với các anh đúng không?" Anh ta một tay mở túi đựng súng của gã lấy ra hai khẩu súng, một tay nắm lấy cán dao cắm sâu vào người anh Hắc, máu tươi nhuốm đầy tay anh ta, tiếng lưỡi dao cọ vào máu thịt nghe như tiếng thú hoang gặm con mồi: "Em vẫn nhớ hồi nhỏ ăn không đủ no, anh đã lén lấy bánh bao trong nhà ra đưa cho em; em cũng nhớ lúc mình vào thành phố học, mỗi tuần anh đều mang đồ ăn tới cho em; em lại càng nhớ anh vì giúp anh trai em mà chịu vài nhát dao ——"

"Tiểu Thái, anh cũng không quên." Anh Hắc không dám giãy giụa, chịu đựng cơn đau: "Từ nhỏ em đã rất thông minh, mọi người đều thương em."

"Nhưng các anh không thể coi em là công cụ làm việc được." Tay Thái Bỉnh Khôn tiếp tục ra sức, độc ác nói: "Nếu các anh đã không đi con đường quang minh chính đại mà em đã tạo ra thì cũng đừng trách em tàn nhẫn không nể nghĩa tình ——"

"Tiểu Thái ——" Anh Hắc gắng gượng giơ một bàn tay lên chống vào ngực Thái Bỉnh Không: "Đừng quên hai đứa bé ——"

Trong cổ họng Thái Bỉnh Khôn phát ra tiếng tựa khóc lại tựa như cười: "Anh còn muốn lừa em ư? Tưởng em thật sự không biết à? Bọn trẻ đã chết ——"

Anh Hắc giật mình, hai mắt Thái Bỉnh Khôn đỏ lên.

"Thái Bỉnh Khôn, cậu đang làm gì thế?" Thường Tương Tư xách hòm thuốc đứng bên cạnh, càng nghe càng thấy không ổn đành ném hòm thuốc xuống kéo anh ta ra.

Thái Bỉnh Khôn đứng lên, nhìn anh Hắc đang hơi thở thoi thóp, bình tĩnh đẩy Thường Tương Tư ra, lấy khăn tay trong túi cẩn thận lau sạch những nơi Thường Tương Tư từng tiếp xúc rồi lại lau khô dao trên người gã ta.

Thường Tương Tư nhìn khuôn mặt tối tăm nhưng vô cùng kiên định của anh ta, trong lòng có dự cảm không ổn, tiến lên một bước: "Thái Bỉnh Khôn, đưa điện thoại cho tôi."

Thái Bỉnh Khôn giương mắt nhìn cô, cô kiên quyết nói: "Không thể kéo dài, phải gọi cho 110 ngay."

"Nếu cứu sống anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ mọi cách giết em." Thái Bỉnh Khôn khẳng định: "Cả đời em cũng sẽ không thoát khỏi anh ấy đâu. Tôi không đưa điện thoại cho em, cứ để anh ấy chết ở đây là tốt nhất."

"Tôi không thể để anh ta chết ở đây được." Thường Tương Tư nhìn Thái Bỉnh Khôn: "Không thể để anh ta chết trong tay tôi."

"Tương Tư, chúng ta chỉ đang phản kháng, chính anh ấy tự tìm đến cái chết, không trách được ai." Thái Bỉnh Khôn kiên trì: "Với em, với tôi, không có bất cứ liên quan gì cả."

"Bỉnh Khôn, tôi không đồng ý với cách nói của cậu." Thường Tương Tư lắc đầu, nhìn vết máu chưa khô trên tay mình: "Chế tài sử phạt anh ta thế nào là việc của pháp luật. Tôi là bác sĩ, đôi tay này của tôi dùng để cứu người chứ không phải dùng để giết người."

"Cậu càng không thể để anh ta chết ở đây." Thường Tương Tư nói: "Anh ta là người thân của cậu, vì tôi mà cậu để anh ta chết thì liệu trong lòng cậu có yên bình được không? Với tính cách của cậu, chắc chắn sẽ luôn băn khoăn day dứt việc này rất nhiều năm đúng chứ? Nếu không muốn để lại ám ảnh sau này, chúng ta nên cấp cứu, nên báo cảnh sát."

"Tương Tư, pháp luật chẳng thể giải quyết được mọi vấn đề đâu."

Thường Tương Tư nhìn Thái Bỉnh Khôn, thở dài: "Bỉnh Khôn, Bạch Văn Nguyên đang truy bắt những người này. Những người này vì đe dọa cậu mà bắt tôi, trước mặt họ cậu lại bảo vệ tôi khiến tôi rất biết ơn. Tôi tin chắc rằng những kẻ nào để Bạch Văn Nguyên phải tự mình ra tay đã phạm lỗi không nhỏ, chỉ cần đầy đủ chứng cứ thì sẽ ngồi tù tám năm mười năm thậm chí là cả đời, sao tôi có thể gặp nguy hiểm được? Sự lo lắng của cậu không có ý nghĩa gì đâu."

Thái Bỉnh Khôn không nhẫn nhịn nổi nữa: "Tương Tư, em không thể ngây thơ như vậy được. Bọn họ không chỉ có vài người mà là rất rất nhiều ——"

"Tôi càng không thể bởi vậy mà sợ hãi, vì việc tôi làm là chính xác."

Thái Bỉnh Khôn đứng im tại chỗ, anh ta thấy trong mắt Thường Tương Tư lấp lánh ánh sáng, phản chiếu dáng vẻ hèn mọn chật vật của anh ta.

Thường Tương Tư thấy bản thân không thể thuyết phục anh ta, cô xách hòm thuốc đi đến bên người anh Hắc, anh Hắc gần như mất đi ý thức, nhìn cô cầu cứu: "Cô gái, cứu tôi ——"

"Anh đừng nói gì." Thường Tương Tư ấn lên đầu vai gã ta, trông thấy trê cổ nhầy nhụa máu me, nhíu mày, nhanh chóng mở hòm thuốc tìm kéo, cồn và băng gạc.

Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư nhanh nhẹn cắt quần áo của anh Hắc, dùng cồn và băng gạc rửa sạch miệng vết thương, ấn lên động mạch xung quanh cầm máu, băng bó cẩn thận. Động tác chuyên môn rất tốt, nét mặt bình thản, dường như không bị hiện thực tác động đến. Giờ phút này, trong mắt cô chỉ có bệnh nhân bị thương, không có tội phạm, không có kẻ thù, thậm chí đã không còn hận. Tuy nhiên, Thái Bỉnh Khôn biết cô có hận, nỗi hận của cô được sự dịu dàng bao trùm giấu sâu trong nội tâm, một khi bị châm lửa sẽ ồ ạt trút ra như mưa, tuyệt không quay đầu lại. Cô quá rõ ràng, mỗi một việc đều phân chia rạch ròi. Thái Bỉnh Khôn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời ngày xuân không một gợn mây, màn trời trong xanh dựng trên dãy núi, máu bắt trên mặt đã khô cạn khiến anh ta thấy ngứa, chính vết máu này nhắc nhở rằng anh ta và cô không phải người cùng một đường.

Anh ta đỏ mắt, cởi găng tay da màu đen rách tả rách tơi để lộ bàn tay của mình. Tay trái bị dao cắt thương, vết thương trong lòng bàn tay vẫn còn chảy máu, tay phải lại trắng tinh, sạch sẽ thon dài, gần như không nhiễm một chút bụi bặm nào.

"Tương Tư, để tôi làm đi!" Thái Bỉnh Khôn thấy cô cử động vất vả duỗi tay hỗ trợ.

Thường Tương Tư chẳng ngẩng đầu lên: "Tôi ổn rồi, còn anh ta mất máu nhiều quá. Cậu gọi cấp cứu ngay đi, phải lập tức đưa vào bệnh viện truyền máu ——"

Thái Bỉnh Khôn duỗi tay mò vào túi áo của anh Hắc, lấy điện thoại ra mở khoá, sau khi do dự vài giây đành ấn xuống 110.

Thường Tương Tư thắt nút băng gạc cho anh Hắc, nghiêng đầu xem Thái Bỉnh Khôn ứng đối với những câu hỏi trong điện thoại, nhẹ nhàng thở ra, rũ mắt chợt thấy lòng bàn tay trái của anh ta có vết thương rất sâu, nói: "Bỉnh Khôn, tay cậu bị thương rồi, tôi băng lại giúp cậu nhé?"

Thái Bỉnh Khôn gật đầu, đứng bên cạnh Thường Tương Tư, nhìn cô đặt hòm thuốc lên mui xe, cẩn thận dùng tăm bông chấm cồn rửa sạch giúp anh ta. Đau đớn làm anh ta rụt tay lại, Thường Tương Tư cúi đầu, sợi tóc lướt qua da anh ta, vừa nhẹ vừa ngứa.

"Đau không?"

Thái Bỉnh Khôn nhìn thấy được chính mình trong ánh mắt cô, lắc đầu: "Không đau."

"Sao lại không đau cho được?" Thường Tương Tư nói: "Cậu không nên dùng biện pháp này để thoát khỏi anh ta."

Thái Bỉnh Khôn cúi đầu chẳng nói gì, Thường Tương Tư không nhận được câu trả lời bèn ngẩng đầu nhìn, bỗng thấy khuôn mặt trắng như ngọc của anh ta ửng đỏ, dường như rất ngượng ngùng.

"Anh ấy quá nguy hiểm." Thái Bỉnh Khôn ngồi xổm người, dùng khăn tay nhặt súng trên mặt đất lên, tháo sạch băng đạn.

Thường Tương Tư gật đầu, thở dài một hơi: "Bao lâu thì 110 đến?"

"Họ bảo bên này rất khó tìm, ít nhất phải nửa tiếng."

"Chúng ta chờ ở đây đi!" Thường Tương Tư lau mồ hôi trên trán, đứng dậy cầm mấy viên thuốc trong hòm thuốc ra định đưa cho anh Hắc uống.

"Tương Tư, chúng ta nên đi thôi." Thái Bỉnh Khôn dõi theo cô đút thuốc rồi đút nước cho gã ta.

"Vì sao?" Thường Tương Tư khó hiểu: "Chúng ta canh giữ ở đây giao người cho bác sĩ và cảnh sát xong mới đi được."

Thái Bỉnh Khôn liếc nhìn khuôn mặt trắng xanh của anh Hắc: "Mạng anh ấy tốt, thế này không chết được đâu."

Thường Tương Tư kinh ngạc lùi lại một bước, Thái Bỉnh Khôn tiến lên một bước, giam cơ thể Thường Tương Tư giữa anh ta và xe rồi bảo: "Tương Tư, tôi nói rồi, tôi chỉ cần em đi theo tôi một quãng đường."

"Tôi không hiểu." Thường Tương Tư bình tĩnh lại: "Vừa rồi tôi rất muốn hỏi nhưng không dám chọc giận anh Hắc nên phải nhịn. Vì sao anh Hắc nói muốn theo cậu chơi một trò chơi với Bạch Văn nguyên? Bạch Văn Nguyên đang truy bắt nhóm người anh Năm, đâu liên quan gì đến cậu, sao cậu lại liên hệ với anh ấy?"

Thái Bỉnh Khôn mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy khuôn mặt tràn đầy sức sống của Thường Tương Tư. Từ trước tới nay, Thường Tương Tư luôn trưng biểu cảm nghiêm túc bình tĩnh ra, ít lời lại kiên quyết, chẳng mấy khi đỏ mặt cao giọng nói như thế, điều này khiến anh ta cảm thấy rất thân thiết, không kìm được hỏi: "Tương Tư, em đang lo lắng cho anh ta ư?"

"Không, tôi lo lắng cho cậu." Thường Tương Tư nói: "Bỉnh Khôn, tôi không biết cậu có quan hệ gì với anh Năm và anh Hắc, tham dự bao nhiêu, nhưng mà tôi cho rằng cậu không nên tiếp tục khiêu chiến pháp luật."

Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư, trong đôi mắt vốn xinh đẹp sâu thẳm tràn ngập cảm tình, trên mặt Thường Tương Tư còn có máu khô chưa lau, song anh ta lại cảm thấy đẹp vô cùng. Nhất là khi sợi tóc cô bị gió thổi bay lất phất trước mặt, anh ta rất muốn được cô quan tâm thế này. Thái Bỉnh Khôn không kiềm chế được tình cảm trong lòng, dang tay ôm chặt lấy Thường Tương Tư, vùi đầu vào cổ cô, hít lấy mùi thơm trên cơ thể cô.

"Cậu ——" Thường Tương Tư định đẩy ra.

"Tương Tư, em đối xử tốt với tôi thế này, tôi thật sự không có cách nào ——" Hai tay Thái Bỉnh Khôn siết chặt lấy hai cổ tay của Thường Tương Tư, giọng điệu từ dịu dàng trở nên lạnh lẽo: "—— cứ vậy mà thả em đi!"

Thường Tương Tư không kịp phản ứng, hai tay bị giữ chặt, cô gắng gượng tránh thoát mà không được, ngược lại làm vết thương đã băng bó trên tay Thái Bỉnh Khôn vỡ ra, tiếp tục rướm máu.

"Thái Bỉnh Khôn, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Thái Bỉnh Khôn không nói lời nào, một tay kéo cửa xe, lấy trong thùng đựng đồ sợi dây thừng ra quấn quanh hai cổ tay và hai tay của Thường Tương Tư, cô giãy giụa cũng chẳng không thoát. Bất chấp hình tượng, Thường Tương Tư dùng chân đá Thái Bỉnh Khôn, Thái Bỉnh Khôn dứt khoát trói chân cô lại, sau đó ôm cô đặt vào ghế phụ rồi dùng dây an toàn cột chắc.

"Thái Bỉnh Khôn, cậu điên rồi ——" Thường Tương Tư lạnh giọng: "Vì sao cậu cứ một hai phải khiến chính mình rơi vào vực sâu pháp luật, cậu không liên quan gì đến bọn họ cả, cậu có thể ——"

Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư, duỗi tay vuốt ve mặt cô: "Tương Tư, đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương đến em."

Thường Tương Tư quay mặt đi, Thái Bỉnh Khôn cũng không để bụng, cầm cồn tới rửa sạch mặt cô rồi lại kiểm tra vết thương trên cổ cô có ổn hay không, xác nhận trên người cô có chỗ nào nguy hiểm không. Trong lúc làm những việc trên, nét mặt Thái Bỉnh Khôn rất đỗi dịu dàng, dường như đang nâng niu món đồ quý giá của mình. Anh ta kéo tay Thường Tương Tư, không màng sự phản kháng của cô mà lau sạch tro bụi và vết máu, ngón tay cái của anh ta vuốt ve mu bàn tay của Thường Tương Tư: "Tương Tư, tay của em không nên dính mấy thứ này."

Thường Tương Tư trừng Thái Bỉnh Khôn, anh ta cười một tiếng, đứng dậy đóng cửa xe.

Trong lòng Thường Tương Tư vừa tức vừa lo, ngó ra ngoài thăm dò, chợt thấy Thái Bỉnh Khôn lẳng lặng kéo anh Hắc tới bên đường, đặt điện thoại xuống bên cạnh gã ta, cẩn thận rửa sạch máu trên thân xe, tìm được tua vít rơi cách đó không xa. Anh ta móc khăn tay lau con dao cắm trên cổ anh Hắc lần nữa rồi đặt tay mình vào nắm chặt vài cái, cuối cùng anh ta tiếp tục làm vậy với tua vít, in lại dấu vân tay của bản thân.

*****

Tưởng Xương Tuấn lái xe chạy như bay, trên đường đi Bạch Văn Uyên không ngừng liên lạc với Bạch Văn Nguyên, anh ấy rất ngạc nhiên trước việc Bạch Văn Nguyên muốn đích thân đến. Người Bạch Văn Nguyên muốn bắt có quan hệ với Thái Bỉnh Khôn, có lẽ cũng đang ở Văn Sơn. Hai người phối hợp với các đơn vị, cuối cùng cũng nhận được sự hỗ trợ từ đồn công an Văn Sơn, bên đó chào hỏi với viện trưởng bệnh viện rồi lấy được toàn bộ tài liệu xe trong danh sách đăng ký. Sau khi kiểm tra sàng lọc đã tìm ra được hai chiếc Iveco, một chiếc sáng sớm nay được phái đi Bình Thành đón một vị khách, một chiếc khác được phái đi làm việc công nhưng không viết cụ thể nội dung việc đó là gì.

Hai người đặt trọng điểm vào chiếc Iveco đi làm việc công kia, được biết ngọn núi đằng sau bệnh viện còn có một khu nghỉ dưỡng nhỏ, nơi đó có suối nước nóng và khách sạn để du khách dừng chân. Bệnh viện và khu nghỉ dưỡng cùng thuộc một tập đoàn, cùng chung tư liệu khách hàng, đôi khi sẽ cho nhau mượn xe, xe đi làm việc công đó đã được nhân viên của khu nghỉ dưỡng mượn, cụ thể làm việc gì thì không hỏi. Bạch Văn Uyên yêu cầu cung cấp tư liệu nhân viên khu nghỉ dưỡng mượn xe, bệnh viện chỉ cho họ tên và số điện thoại nhưng lại cung cấp được một tin tức khác, bệnh viện còn có một chiếc xe phổ thông màu bạc cho bạn của viện trưởng mượn vẫn chưa thu về, người bạn này tên là Thái Bỉnh Khôn.

Bạch Văn Uyên và Tưởng Xương Tuấn liếc đối phương, cảm giác đã tìm được manh mối quan trọng.

Sau khi gửi tư liệu tương quan về hai chiếc xe trong các anh em lập chốt chặn đường, Bạch Văn Uyên mới rảnh rỗi kể lại ngọn nguồn cho Tưởng Xương Tuấn.

"Theo lời anh kể thì Thái Bỉnh Khôn chính là con trai nhỏ nhà mua cô của Thường Tương Tư trước đây, cậu ta hắn nhớ mãi không quên cô ấy, cho dù xa cách mười mấy năm vẫn kiên trì tìm tới ư?" Tưởng Xương Tuấn khó tin: "Cái gì vậy trời?"

Bạch Văn Uyên buông tay: "Ai biết được? Diện mạo cậu ta thay đổi, tên cũng được sửa, Thường Tương Tư còn chẳng nhận ra, may mà anh tôi luôn nghi ngờ. Sáng sớm nay cầm được chứng cứ vô cùng xác thực nên định liên lạc với Thường Tương Tư nhắc cô ấy phải đề phòng người này, nào ngờ Thái Bỉnh Khôn lại là người nghe máy. Anh tôi cảm thấy Thường Tương Tư đã xảy ra chuyện bèn bảo tôi lập tức tới tìm người, quả nhiên ——"

"Anh trai anh và Thường Tương Tư?" Tưởng Xương Tuấn nghi ngờ: "Sau lại yêu đương?"

Bạch Văn Uyên xoa miệng, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đúng là nghiệt duyên!"

"Thế cho nên Thái Bỉnh Khôn mới khiêu khích anh trai anh, cho rằng anh ấy không đủ quan tâm Thường Tương Tư, không thực sự yêu cô ấy, không xứng ở bên cô ấy. Sau đó muốn chơi trò chơi này, lấy điều này để chứng minh cái gì đây?" Tưởng Xương Tuấn một bên lái xe, một bên liếc sang Bạch Văn Uyên: "Lấy điều để chứng minh cậu ta yêu Thường Tương Tư hơn anh trai anh ư?"

Bạch Văn Uyên cười gượng hai tiếng, vỗ tay vào đùi: "Hình như là như vậy."

"Rồi bày trận lớn như thế chỉ vì tranh giành tình cảm sao?" Tưởng Xương Tuấn không muốn tin, chẳng phải anh ấy không quan tâm tới Thường Tương Tư mà là với tư duy của người bình thường thì chẳng giải thích được chuyện này: "Sao tôi cứ cảm giác rằng có lẽ cậu ta chỉ mang Thường Tương Tư đi chơi đâu đấy thôi? Chúng ta lo lắng đề phòng cả ngày, không cần thiết phải như vậy chứ?"

Bạch Văn Uyên lắc đầu: "Không phải tranh giành tình cảm, kẻ anh tôi muốn bắt là một người anh em thân thích của Thái Bỉnh Khôn. Cậu ta thì khá kỳ lạ, rắp tâm thực sự bất chính. Cậu ta dùng thân phận này tiếp cận Thường Tương Tư không phải chuyện tốt."

Hai người xuống cao tốc, đồng nghiệp lập chốt chặn đã phản hồi, sau khi kiểm tra video giám sát sáng sớm nay thì phát hiện có chiếc Iveco trong tư liệu từng qua lại, hiện đã quay trở về Văn Sơn. Khi Iveco quay về không lâu thì xe phổ thông màu bạc cũng theo sát xuống cao tốc rồi đi thẳng đến Văn Sơn. Nhưng mà sau khi hai chiếc xe đều quay về Văn Sơn thì lại không có bất cứ dấu hiệu nào thể hiện chúng từng lên cao tốc.

"Chắc chắn còn ở trong bệnh viện, chúng ta hoàn toàn có thể đuổi kịp." Bạch Văn Uyên rất lạc quan: "Chúng ta luôn đi trên đường, không chậm trễ dù chỉ một phút."

Tưởng Xương Tuấn lái xe vào đường chính, đột nhiên nói: "Không lên cao tốc cũng chưa chắc là không lên núi nhỉ? Bên Văn Sơn xem như thống trị khá tốt, vì phát triển kinh tế vùng núi mà chính phủ đã đầu tư rất nhiều để xây dựng đường núi cho xe ra vào, dưới đường núi chính là quốc lộ thông thoáng."

"Đệch!" Bạch Văn Uyên nóng nảy: "Thế này thì biết canh chừng kiểu gì được?"

Tưởng Xương Tuấn bị lây sự sốt ruột của Bạch Văn Uyên mà lái xe chạy như bay tới đầu đường bệnh viện, theo chỉ dẫn của người dân trực tiếp đi lên núi. Đường núi quanh co, quả nhiên trông thấy những công trình đứng sừng sững trong núi, người đi lại thưa thớt trên bậc thang. Hai người chuẩn bị dừng xe tại bãi đỗ xe, bảo vệ của bãi lại nói: "Hôm nay trên núi không mở cửa, các anh trở về đi!"

Bạch Văn Uyên ló đầu ra ngoài: "Sao lại không mở cửa? Chúng tôi đã đi rất xa mới tới đây."

"Tôi không biết, ông chủ thông báo vậy." Bảo vệ không thèm ngẩng đầu lên.

Tưởng Xương Tuấn mở cửa xe đi xuống, tìm điếu thuốc đưa qua rồi cười nói: "Ông ơi là thế này. Tôi có đứa em gái cơ thể yếu ớt, bác sĩ dặn nên tìm một nơi thích hợp để dưỡng sức, sau đó đề cử tới chỗ này. Chúng tôi lên đây chủ yếu là muốn xem xem có thích hợp hay không, nếu được thì chiều nay sẽ đưa cô bé tới. Ông xem ——"

Ông ta nhận lấy điếu thuốc, lắc đầu nói: "Thật sự không mở cửa đâu."

Bạch Văn Uyên huýt sáo với Tưởng Xương Tuấn, anh ấy quay đầu lại nhìn, Bạch Văn Uyên ra hiệu anh ấy lên xe xuống núi.

Trở lại xe, quay xe ra khỏi núi, Bạch Văn Uyên khẳng định: "Chắc chắn đã có chuyện xảy ra."

Hai người đang quay đầu chợt trông thấy bên sườn núi có mấy chiếc siêu xe màu đen lao ra. Chiếc xe đi đầu liên tục ấn còi, tài xế ló đầu ra chửi mấy câu giục hai người nhanh chóng nhường đường. Tưởng Xương Tuấn cũng coi như là nhân vật tiếng tăm ở huyện Bắc Bộ, trong lòng tức giận nên cứ dừng xe giữa đường, bình tĩnh đánh lái quay đầu. Trong tiếng còi xe ầm ĩ, anh ấy chậm rãi xoay bánh, chậm rãi quay thẳng thân xe, chậm rãi nhích sang bên, còn ngó đầu ra giơ ngón giữa với hàng xe đằng sau.

Chiếc siêu xe đi đầu mở cửa, tài xế chạy ra, nét mặt hung dữ: "Mày muốn chết à? Có biết lái xe không đấy? Mau cút ngay, đừng để ông chủ bọn tao phải ra mặt."

Tưởng Xương Tuấn giương mắt nhìn tài xế, bình tĩnh đáp: "Tao không biết lái xe cũng không cút được, nếu không mày làm mẫu trước đi?"

Tài xế quơ quơ nắm đấm, duỗi tay định đi kéo cửa xe, đúng lúc ấy Bạch Văn Uyên rút điện thoại ra chụp ảnh tài xế rồi lại quay đầu chụp dàn siêu xe kia, sau đó cười với tên kia: "Muốn đánh nhau à? Ai sợ ai?"

Phía sau lại có người đi tới, đập một phát vào đầu tài xế: "Lúc nào rồi mà mày còn lao nhao ở đây? Anh Năm đang vội về nhà làm việc đấy!"

Tài xế vội vàng xin lỗi, sau đi lên nói với Tưởng Xương Tuấn: "Người anh em, đắc tội rồi, các anh có thể đỗ sang một bên nhường cho chúng tôi đi trước không, trong nhà đang có việc gấp."

"Nhà ai mà chẳng có việc gấp chứ?" Tưởng Xương Tuấn lười biếng đáp trả: "Tôi cũng đang vội đi tìm em gái đây!"

"Đúng rồi!" Tên đó lấy gói thuốc lá ra chia cho mỗi người một điếu, gương mặt tươi cười: "Chúng ta đừng so đo với nhau, anh em cả mà ——"

Bạch Văn Uyên cúi đầu nhìn ảnh: "Người anh em, đừng tranh chấp với họ nữa, nhường đường thôi."

Bấy giờ Tưởng Xương Tuấn mới miễn cưỡng khởi động xe, tấp vào lề đường.

Từng chiếc xe đi qua, hai người chống lên cửa sổ ngồi xem, chiếc xe cuối cùng mở cửa sổ đi qua, trên ghế sau có hai tên mặt mũi bầm dập nằm, dường như nhận ra ánh mắt của Tưởng Xương Tuấn và Bạch Văn Uyên nhìn về phía này bèn nâng cửa sổ lên. Tưởng Xương Tuấn chậc một tiếng: "Đại ca xã hội đen ra ngoài thị phạm, trước hô sau thủ ——"

Bạch Văn Uyên nghe vậy chợt giơ điện thoại lên chụp toàn bộ biển số xe của đoàn xe đi phía trước.

"Sao thế? Chụp cái này làm gì?"

"Chẳng phải anh vừa nói là đại ca xã hội đen ra ngoài sao?" Bạch Văn Uyên không hề ngẩng đầu lên: "Anh trai tôi tới Bình Thành để điều tra một vụ án. Vừa rồi anh ấy nói rằng kẻ bị truy bắt ở Văn Sơn, biết đâu lại chính là những tên đó thì sao, tôi chụp lại để anh ấy nhận diện. Đúng rồi, ban nãy có phải tên kia nhắc đến ai đó tên là anh Năm phải không?"

"Người thường sẽ không đủ can đảm bắt cóc người giữa ban ngày ban mặt, ngược lại bọn lành nghề thì có thể, nhất là những ai có chỉ số thông minh cao." Bạch Văn Uyên ngậm điếu thuốc vào trong miệng rồi bật lửa, rít một hơi dài: "Tên kia bình tĩnh như thế, có khi là ——"

Bạch Văn Uyên còn chưa nói hết suy đoán của mình thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, người gọi là Bạch Văn Nguyên.

*****

Bạch Văn Nguyên cúp điện thoại của Thái Bỉnh Khôn rồi quay sang nói với Tiền Vệ: "Cậu có bắt được định vị không?"

"Không ạ, thời gian nói chuyện quá ngắn nên không kịp." Tiền Vệ đáp: "Cậu ta bảo sao."

"Cậu ta bảo cậu ta biết chúng ta đang bắt Ngô Kiến Quốc." Bạch Văn Nguyên bóp trán: "Xem ra giữa cậu ta với Ngô Kiến Quốc luôn có liên hệ chặt chẽ, hơn nữa, cậu ta nói cho tôi biết rằng Ngô Kiến Quốc sẽ chạy trốn về phía Tây Nam."

"Cậu ta định dẫn dắt anh đuổi theo gã ư?"

"Chỉ sợ là như vậy."

"Vậy anh ——"

"Đi theo tư duy của cậu ta tất sẽ bại." Bạch Văn Nguyên chống cằm: "Chúng ta thử to gan giả thiết thế này, nếu, Thái Bỉnh Khôn là một thành viên của tổ chức ngầm thì vì sao cậu ta lại muốn bại lộ dưới tầm mắt của tôi?"

"Trừ phi cậu ta có thể chắc chắn rằng dẫu có bại lộ thì chúng ta cũng sẽ không tìm được bất kỳ chứng cứ gì chứng minh cậu ta có liên quan đến kinh tế hoặc phạm tội cùng với Ngô Kiến Quốc."

Bạch Văn Nguyên gật đầu: "Cho dù Thái Bỉnh Khôn nói thật hay nói dối, đi hướng Tây Nam hay hướng Đông Bắc thì cũng chỉ có một sự thật, Ngô Kiến Quốc muốn chạy trốn. Ngô Kiến Quốc chẳng vận dụng các mối quan hệ của mình, không còn đường đi nên chỉ còn nước chạy trốn. Điều này chứng tỏ gã đã bỏ cuộc đồng thời từ bỏ đường dây của mình. Vì sao lại từ bỏ? Vì muốn bảo vệ thứ quan trọng hơn, không muốn bị phát hiện ư?"

Tiền Vệ nghi ngờ: "Sếp Bạch, anh cho rằng Ngô Kiến Quốc còn có người đứng đằng sau á?"

"Đúng vậy." Bạch Văn Nguyên nói: "Hiện giờ chúng ta không có tư liệu gì về đại ca Thái, nhưng tôi không tin rằng với tính cách hung ác của gã lại hô mưa gọi gió thua xa đàn em của mình. Chẳng qua còn đường dây khác của gã vẫn chưa bị chúng ta phát hiện mà thôi."

"Nếu vậy hiện tại ——"

Bạch Văn Nguyên suy nghĩ một lúc, cười ha ha: "Chúng ta lại tiếp tục đặt giả thiết, nếu Thái Bỉnh Khôn không phải thành viên của tổ chức ngầm thì tại sao cậu ta lại để lộ bản thân đã biết việc chúng ta có hành động với Ngô Kiến Quốc chứ?"

Tiền Vệ nhìn Bạch Văn Nguyên, muốn nói lại thôi.

"Nói đi!" Bạch Văn Nguyên mở miệng: "Đừng dông dài ——"

"Chẳng phải còn có bạn gái của anh sao?"

Bạch Văn Nguyên đột nhiên bật cười: "Cậu ta luôn giấu giếm thân phận để ở bên Tương Tư, lúc nào cũng cảnh giác với tôi. Khi tôi vạch trần cậu ta trong điện thoại, dù cậu ta không ngạc nhiên nhưng tự dưng lại muốn mang Tương Tư đi. Rõ ràng là cậu ta rất để ý tới thân của mình! Cậu ta không muốn Tương Tư biết đến quá khứ của bản thân, bởi cậu ta hiểu một khi Tương Tư biết thì cô ấy sẽ không cho cậu ta lại gần với bất kỳ lý do gì."

"Cậu ta với anh trai không phải người cùng một đường." Bạch Văn Nguyên thoáng im lặng rồi lại nói: "Năm xưa, Thái Bỉnh Khôn từng nói sẽ thả cho chúng tôi đi. Lúc bị tôi bắt được, cậu ta không hề la hét gọi người khác đến. Nếu giả thiết cậu ta chỉ là người chứng kiến mà không tham dự, cậu ta làm vậy chỉ để đánh lạc hướng tôi, giành thêm thời gian được ở bên Tương Tư?"

Tiền Vệ nói: "Nếu là cà dòng họ phạm tội thì chưa chắc cậu ta đã không tham dự."

"Được rồi, vậy giả thiết cậu ta tham gia phạm tội, song cậu ta chắc chắn dẫu bản thân bại lộ thì chúng ta cũng không tìm được cách nắm thóp." Ánh mắt Bạch Văn Nguyên dần trở nên kiên định: "Cậu ta biết Ngô Kiến Quốc đã bị bỏ rơi nhưng không hề giúp gã mà ngược lại dẫn đường cho tôi đuổi bắt gã."

Bạch Văn Nguyên rơi vào trầm tư, Tiền Vệ không dám quấy rầy anh, nếu anh ta gặp phải tình huống như vậy nhất định sẽ chẳng đủ bình tĩnh để suy ngẫm như anh.

"Tuy nhiên, vì sao cậu ta lại muốn dẫn đường cho tôi đuổi theo gã? Thời gian này ——" Bạch Văn Nguyên giơ tay nhìn điện thoại, mở số điện thoại của Thường Tương Tư ra, suy nghĩ một lát rồi gọi đi, vẫn không có người nghe mãi cho đến tự cúp máy. Anh bất giác muốn xác nhận lại vị trí điện thoại của Thường Tương Tư lần nửa, nơi hiện ra không ngờ lại ở Văn Sơn, anh hoảng hốt lập tức ngồi thẳng dậy, tay run rẩy.

Bạch Văn Nguyên vội tìm số của Bạch Văn Uyên rồi gọi đi: "Văn Uyên, bây giờ em đang ở đâu?"

"Em đang ở trên đường đi vào khu nghỉ dưỡng sau núi Văn Sơn." Bạch Văn Uyên nói: "Anh, bên này em chụp được mấy bức người trong xe có lẽ liên quan đến kẻ anh đang bắt. Em nghe thấy người ta nói anh Năm đang vội vã về nhà làm gì đó, anh xem ——"

"Em gửi ảnh sang đây cho anh ngay, mặt khác ——" Bạch Văn Nguyên híp mắt: "Định vị điện thoại của Tương Tư đang ở Văn Sơn."

"Sao có thể thế được?" Bạch Văn Uyên khó tin: "Chẳng lẽ cậu ta không chạy?"

"Có lẽ là dùng điện thoại của Tương Tư để đánh lạc hướng, em lập tức tìm theo định vị đi." Bạch Văn Nguyên ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói: "Em thử tìm lại xem trên xe các em có điện thoại của Thường Tương Tư không."

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)