Truyện:Năm Tháng Vội Vã - Chương 23

Năm Tháng Vội Vã
Trọn bộ 49 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-49)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Qua tết, đám Phương Hồi đã đi chơi miếu hội một lần.

Từ cổ chí kim, miếu hội tấp nập nhất ở Bắc Kinh thực ra cũng chỉ có vài nơi đó, Địa Đàn, Xưởng Điện, Bạch Vân Quán, Hồ Long Đàm. Đi chơi miếu hội cũng là phong tục truyền thống ở Bắc Kinh, hàng năm không đến miếu hội ăn mấy món đồ ăn vặt, mua mấy món đồ chơi thì dường như năm đó không được khởi sắc cho lắm. Công viên Địa Đàn đã trở thành điểm cấm của Phương Hồi và Trần Tầm, không có việc gì đặc biệt, hai đứa gần như không đến, Hồ Long Đàm thì hơi xa, cuối cùng giữa hai sự lựa chọn đến Bạch Vân Quán để sờ khỉ đá và đến Xưởng Điện để đánh trống cầu may, cả nhóm đã quyết định đến Xưởng Điện vì không phải mua vé vào cổng.

Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt cũng không tị nạnh gì nhiều mà chỉ đi cùng mọi người, chỉ có điều dường như hai dứa vẫn còn đang ở trong giai đoạn lạnh nhất của cuộc Chiến tranh lạnh Mĩ - Liên Xô, một đứa đến sớm nhất, một đứa đến sớm nhì nhưng không nói chuyện gì với nhau, phụ công đám Kiều Nhiên cố tình giả vờ đến muộn, mãi cho đến khi tất cả mọi người đã có mặt, bầu không khí mới dịu đi đôi chút. Thực ra bọn họ vẫn là trẻ con, ăn từ đầu đến cuối, lạp sườn, dạ dày giòn, gan xào, chè, canh thịt dê thập cẩm, bánh ngọt, bánh rán Sơn Đông, thịt dê rán... không bỏ món nào, quét khắp cả khu Xưởng Điện.

Phương Hồi và Lâm Gia Mạt, đứa cầm một xiên hồ lô bọc đường, đứa cầm chiếc chong chóng đi trước, Trần Tầm, Kiều Nhiên và Triệu Diệp tay cầm đĩa lớn bát nhỏ theo sau. Chỗ nào đông người nhộn nhịp là bọn họ lại chui vào xem, lang thang đến quá Lưu Li Xưởng mới quay về.

Triệu Diệp nhìn đã khá hơn so với hai tháng trước, không còn u ám như thế nữa, cậu khoác tay lên vai Trần Tầm nói: "Tại các cậu cứ đòi đi, cũng có gì hay đâu, vừa hóng gió lạnh, lại còn đắt nữa!".

"Nôn ra đi! Ông nôn hết ra đi!". Trần Tm vỗ lưng cậu ta nói: "Lúc ăn đâu có thấy ông kêu la gì đâu, ăn xong rồi mới ra đây lèm bèm!".

"Nhưng đúng là bây giờ miếu hội không còn hay như trước nữa". Kiều Nhiên đứng bên cạnh tiếp lời: "Tớ nhớ là hồi nhỏ tớ còn nhìn thấy người trồng cây chuối, có lần còn nhìn thấy người cởi trần nuốt quả cầu lửa, nuốt kiếm gì đó! Rồi còn chiếu phim, nặn tò he nữa. Bây giờ những trò này gần như thất truyền rồi".

"Hồi nhỏ tớ cũng có nhìn thấy! Xem chiếu phim ở chùa Long Phúc, hình như là Tây Du Kí thì phải, hay lắm!". Lâm Gia Mạt nghe thấy liền ghé vào góp chuyện: "Tiếc là bây giờ không được xem nữa, các cậu đều biết vụ cháy ở chùa Long Phúc chứ? Hồi xưa chùa Long Phúc tấp nập vô cùng! Hồi tớ còn nhỏ, chợ đêm ở đó không hề thua kém Đông Hoa Môn, nhưng sau vụ cháy đó, các cụ già đều nói đã chạm vào long mạch, từ đó trở đi bên đó không còn đông vui nữa".

"Thôi đừng nói nữa! Nghe các cậu nói mà tớ thấy lạnh cả người!". Phương Hồi so vai rụt cổ nói: "Mau lên chỗ kia xem đi, hình như là ném vòng đấy".

Mấy đứa liền bu đến, đúng là trò ném vòng thật, điểm gần có bày mấy món đồ chơi nhựa rẻ tiền, điểm xa thì có những thứ hay hơn, còn có cả một chú chó bông rất dễ thương. Phương Hồi rất thích chú chó bông đó, bèn dừng lại nói: "Các cậu tay dài, thử ném xem sao, hình như cũng không khó lắm, biết đâu lại trúng được một món thì sao?".

"Đúng đấy! Con cún kia dễ thương thật! Trần Tầm, cậu thử xem sao!". Lâm Gia Mạt liền đẩy Trần Tầm vào.

"Ừ! Bọn mình thử xem sao nhé! Đừng để mỗi tớ chơi! Triệu Diệp, Kiều Nhiên, mau thử đi!". Trần Tầm đón lấy sấp vòng ông chủ cửa hàng đưa và chia cho bọn họ, nói.

Ba cậu con trai xếp thành hàng ngang, ngắm vào chú chó đó, chỉ tiếc rằng bọn họ đã đánh giá thấp nhà buôn tinh ranh, trò chơi này nhìn thì dễ, thực ra bên trong lại có không ít mưu mẹo. Vòng nhỏ là một chuyện, lại nhẹ nữa, ném mạnh tay là bay đi rất xa, ném vào đám đồ chơi ở gần còn tạm được, phía xa sẽ rất khó trúng. Ba đứa thi nhau ném, kết quả chỉ trúng được một chiếc cốc nhựa, bên trên có một lớp bụi, vừa cũ và xấu, không ai muốn cầm.

"Các cậu thật là đáng xấu hổ...". Lâm Gia Mạt xị mặt xuống nói: "Ít ra cũng phải trúng được con lợn đựng tiền tiết kiệm ở giữa chứ!".

"Thế cậu thử đi! Khó lắm! Bọn mình xem xem chỗ nào có bán con chó đó, nếu mà đứng đây ném, tớ e rằng ném một trăm lần cũng chẳng ăn thua". Trần Tầm liền thanh minh.

"Không cần đâu, tớ chỉ thấy hay hay thôi, cũng không nghĩ lại mất sức như vậy, thôi đi tiếp đi, hình như có trò ném bóng vào rổ đấy!". Phương Hồi khua tay nói.

"Ở đâu? Chỗ nào? Trúng sở trường của tớ rồi! Đi thôi! Đi xem thế nào!". Vừa nghe thấy đến từ bóng rổ, Triệu Diệp liền hào hứng hẳn lên và gọi bọn họ đi xem.

Đúng là phía trước có trò bóng rổ, luật chơi là mỗi lần được nhận năm quả bóng, ném trúng hai quả được nhận một món đồ lưu niệm nhỏ, nếu năm quả đều trúng thì tặng một quả bóng có logo của đội NBA. Đã có khá đông người vây quanh đó, có người lên thử, nhưng cùng lắm cũng chỉ trúng được một hai quả.

Triệu Diệp nhét đồ ăn vào tay Phương Hồi nói: "Nhìn nhé! Quả bóng đó là để dành riêng cho tớ!".

"Trò này dễ ăn hơn trò ném vòng vừa nãy nhiều, bọn mình mỗi người ném một quả! Kiều Nhiên! Ấy? Kiều Nhiên đâu rồi?". Trần Tầm nhìn bốn xung quanhspan>"Vừa còn ở đây mà, đi vứt rác à?". Lâm Gia Mạt hỏi.

"Thôi thôi! Các cậu không phải chơi đâu, ngoan ngoãn đứng một bên, đỡ cản đường của tớ!". Triệu Diệp trả tiền, vừa xoa tay vừa nói.

Triệu Diệp cầm bóng, xoay xoay vài vòng, đám đông liền ồ lên, có người còn hò la cổ vũ. Triệu Diệp đứng lùi về phía sau, ngắm chuẩn rổ bóng, thở ra một hơi và tung bóng, bóng lọt vào lưới tuyệt đẹp. Động tác của cậu mau lẹ, mọi người đứng xung quanh liền vỗ tay rào rào, nét mặt Lâm Gia Mạt lộ rõ vẻ vui mừng, trong lòng cũng thầm khen ngợi.

Cuối cùng Triệu Diệp ném trúng cả năm quả, ông chủ bèn đưa quả bóng có in hình logo của đội NBA cho cậu và nói với vẻ miễn cưỡng: "Cậu là dân chuyên nghiệp hả? Mấy người như cậu đến thì tôi cũng sạt nghiệp mất!".

Trần Tầm đứng bên cạnh cười và nói: "Chú yên tâm, người có kĩ thuật như cậu ấy, mấy ngày hôm nay chắc chú không được gặp quá ba người đâu, chú cứ yên tâm mà kiếm tiền!".

Lúc cầm bóng đi qua chỗ Lâm Gia Mạt, Triệu Diệp liền nói nhỏ: "Năm nay tớ nhất quyết phải giành cho bằng được cúp Nike". Lâm Gia Mạt run lên, cô nhìn theo bóng Triệu Diệp cao to, đầy tự tin, tự nhiên lại muốn khóc.

Bọn họ vây quanh quả bóng đó rồi cười nói một lát nữa, Kiều Nhiên mới từ xa chạy lại. Trần Tầm quay sang nói: "Ông đi đâu vậy? Không được chứng kiến vẻ mặt của Triệu Diệp, vô cùng phởn chí...".

Đang nói đột nhiên Trần Tầm liền im bặt, vì cậu nhìn thấy Kiều Nhiên đang cầm trên tay con chó bông mà vừa nãy Phương Hồi bảo thích, Lâm Gia Mạt liền bước đến, hỏi với vẻ sửng sốt: "Ấy! Cậu đi ném cái này à? Ném trúng thật hả?".

"Ừ, thực ra vừa nãy tớ ném gần trúng rồi, tớ thấy các cậu đều rất thích nên quay lại thử lần nữa". Kiều Nhiên cười rất hiền lành rồi đưa con chó bông cho Lâm Gia Mạt.

"Cậu giỏi thật đấy! Tiền mua vòng đủ để mua hai con chó ấy chứ! Thực ra tớ cũng không thích lắm, chú yếu thích thôi, này, cậu giữ nhé!". Lâm Gia Mạt lại nhét con chó bông vào tay Phương Hồi.

"Cảm... cảm ơn cậu". Phương Hồi trả lời với vẻ ngại ngùng, cô rất hiểu tấm lòng của Kiều Nhiên, chỉ tiếc là không biết dùng gì để báo đáp.

"Gì mà khách sáo thế!". Thấy Phương Hồi chịu nhận, Kiều Nhiên liền trả lời rất vui vẻ.

Còn Trần Tầm đứng bên cạnh nhìn bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Cậu liền kéo ngay tay Phương Hồi nói: "Cũng không còn sớm nữa đâu, tớ đưa cậu về nhé".

Phương Hồi vẫn chưa quen với việc tỏ ra quá thân mật với Trần Tầm trước mặt Kiều Nhiên, cô luôn nghĩ rằng mọi người thân nhau như vậy, làm thế tự nhiên hai người lại trở nên lạc lõng. Phương Hồi khẽ giằng tay ra, Trần Tầm lại càng nắm chặt hơn, không biết làm thế nào, cô đành phải để cậu nắm, mặt đỏ bừng nói: "Thôi bọn tớ về trước nhé".

"Ừ, các cậu đi cẩn thận nhé". Mặc dù Kiều Nhiên cũng có vẻ không thoải mái cho lắm, nhưng cậu không cầu mong gì nhiều, chính vì thế cũng thản nhiên hơn nhiều so với Trần Tầm.

Hai đứa chào tạm biệt mọi người rồi đi về phía bến xe bus, nhưng chưa đi được mấy bước, Phương Hồi liền buông tay ra nói: "Vừa nãy cậu làm sao vậy? Đứng trước mặt mọi người mà... ngại chết đi được!".

"Có gì đâu? Đằng nào thì bọn họ cũng biết rồi mà!". Trần Tầm hậm hực nói.

"Cậu không sợ Triệu Diệp trêu linh tinh à!".

"Sau chuyện với Lâm Gia Mạt, cậu thấy cậu ấy còn thích trêu đùa nữa không?". Trần Tầm khẽ hừ một tiếng nói: "Không phải cậu sợ Triệu Diệp trêu mà sợ Kiều Nhiên nhìn thấy đúng không?".

"Cậu... Cậu nói linh tinh gì vậy!". Phương Hồi vừa ngượng vừa bực mình, bèn dừng lại nói.

nói linh tinh? Tình cảm của cậu ta đối với cậu ai mà chẳng biết!". Trần Tầm bực bội nói: "Nói là cậu và Gia Mạt đều thích con chó đó, hừ, Gia Mạt tính tình thẳng thắn, rõ ràng là một mình cậu thích nên cậu ta mới đi! Thực ra vừa nãy tớ cũng nghĩ rồi, cậu thích món đồ chơi đó đúng không? Đợi đến khi tan cuộc, hai đứa mình quay lại ngó, kể cả ném không trúng cũng hỏi xem có bán cho bọn mình không. Kết quả đã bị cậu ta tranh trước một bước!".

Thấy Trần Tầm hiếu thắng như trẻ con, Phương Hồi không kìm được bèn bật cười nói: "Cậu còn bảo tớ hẹp hòi, tớ thấy bụng dạ cậu cũng chẳng rộng hơn tớ được bao nhiêu. Bình thường anh anh em em, sau lưng lại nói xấu người ta nhiều như vậy! Bộc lộ bản chất rồi nhé!".

"Chính vì là anh em nên tớ càng bực! Cậu chưa bao giờ được nghe người ta nói câu vợ bạn không được ve vãn à! Cậu ấy làm thế là không được!".

"Cậu lại nói linh tinh rồi! Ai... ai là gì của cậu hả! Hơn nữa, người ta Kiều Nhiên cũng có làm gì đâu!". Phương Hồi đỏ bừng mặt nói.

"Hê! Vì muốn bênh cậu ta mà cậu không thừa nhận hả! Tối qua gọi điện thoại, tớ gọi nhỏ cậu là gì nhỉ? Không phải cậu cũng mặc nhận rồi đó sao?".

Trần Tầm cuống, giọng cũng to hơn, Phương Hồi vội vàng bịt miệng Trần Tầm lại, nghiến răng nói: "Cậu nói nhỏ thôi! Giữa đường la lối gì vậy!".

Thấy vẻ lo lắng, hoảng hốt của Phương Hồi, Trần Tầm tỏ ra rất đắc ý, sau đó lại nắm chặt tay cô, ngoác miệng cười nói: "Tóm lại là từ nay trở đi cậu phải giữ khoảng cách với cậu ta, tớ sợ nhất là bị người khác xỏ mũi, nếu không... nếu không tớ thực sự không biết phải làm bạn với cậu ấy như thế nào nữa".

"Tớ biết rồi". Phương Hồi gật đầu nói.

"Từ nay trở đi, nếu cãi nhau với tớ không được đi nói chuyện với cậu ấy nghe chưa!".

"Ừ!".

"Ừ!".

"Không được..

"Thôi thôi, xe đến rồi kia!". Phương Hồi cười nói.

Xe đông khách, bọn họ bị chen chật ních, Trần Tầm cao, cậu dựa vào lan can và chiếm một chỗ rộng, bảo vệ cho Phương Hồi bên cạnh mình. Hai đứa giấu tay trong ống tay áo lông vũ, nắm trộm tay nhau, trên đường về không buông ra lúc nào.

*****

Giấc mơ vô địch cúp Nike của Triệu Diệp đã bị dập tắt trước khi khai mạc một tuần.

Nguyên nhân là do đội bóng rổ đã triển khai đợt tập luyện ráo riết cho chiến dịch thi đấu, hôm đó là buổi luyện tập một chọi một, Triệu Diệp tranh bóng rất hăng, khiến hậu vệ cũng không nhẹ tay với cậu. Thực ra bất luận là cậu đưa bóng đột phá hay hậu vệ giơ tay cản bóng của cậu đều là phản ứng rất bình thường của người chơi bóng, chỉ có điều do cả hai người đều dùng lực rất mạnh nên phản ứng rất bình thường này đã tạo ra một kết quả không bình thường cho lắm.

Trong tích tắc, cả hai người đều bay ra, một tích tắc sau, chỉ có một người đứng dậy. Cậu hậu vệ đó sốt sắng vẫy tay gọi Tô Khải, cậu vừa chống tay vào thắt lưng vừa chỉ vào Triệu Diệp đang nằm dưới đất: "Gọi bác sĩ! Cậu ấy không ổn lắm! Hình như gãy xương rồi! Tớ nghe thấy cả tiếng gãy nữa!". Tô Khải liền chửi một câu "m. kiếp" rồi lao đến như bay, những người khác cũng vội vàng kéo đến.

Triệu Diệp không hề rên rỉ, cậu mở to mắt nằm bất động dưới đất, cánh tay cong, tạo thành một góc rất bất thường. Quả bóng in logo của đội NBA đó lăn bên cạnh cậu, dưới ánh nắng, đột nhiên cậu không còn đủ sức khóc nữa.

Cánh tay trái của Triệu Diệp bị kết luận là gãy xương, điều nàyuyên bố một cách gián tiếp rằng cậu đã mất vé vào tranh cúp Nike. Tô Khải sợ cậu bị sốc nên cuối tuần đã thay mặt đội bóng xách túi táo đến nhà Triệu Diệp thăm cậu.

Tinh thần của Triệu Diệp khá hơn những gì Tô Khải nghĩ, cậu cười nói: "Đội trưởng, em phát hiện ra rằng hai thằng mình và cộng đồng chung vận mệnh, xem ra em muốn giành cúp Nike cũng phải đợi đến năm lớp 12. Ờ, cũng không phải, em đoán chắc anh cũng không giành được cúp năm lớp 12 này đâu, không có em làm sao anh giành được cúp!".

Tô Khải liền cười quát: "Ê nhóc, sao chú mày không gãy xương cằm đi hả! Như thế sẽ ngoan ngoãn câm ming! Chú mày cứ đợi đấy, mấy hôm nữa anh sẽ mang cúp về cho chú mày xem!".

Rồi Tô Khải lấy ra một quả táo ném về phía Triệu Diệp, theo phản xạ, Triệu Diệp định đỡ bằng tay phải, nhưng cơn đau nhói lên đã ngăn cậu lại, quả táo đó không may ném trúng vào người cậu. Cả hai người đều im bặt.

"Sorry...". Tô Khải nhìn Triệu Diệp đang cúi đầu, khẽ vỗ vai cậu nói.

"Đội trưởng". Triệu Diệp không ngẩng đầu lên, cậu cố gắng nén giọng nhưng vẫn hơi run rẩy: "Anh nói đúng, tay trái của em vẫn phải luyện thêm, chuyền đón bóng chưa linh hoạt lắm!".

"Triệu Diệp...". Tô Khải liền ngồi xuống bên cạnh cậu: "Anh biết trong lòng cậu rất buồn, không sao, có phải bọn mình không bao giờ chơi bóng được nữa đâu! Trong đội bóng rổ, cậu là cầu thủ có tiềm năng nhất, chức vô địch năm sau chắc chắn phải thuộc về cậu!".

"Ai buồn hả? M. kiếp ai buồn hả!". Triệu Diệp không chịu được nữa, cuối cùng nước mắt vẫn lăn xuống, cậu vừa đẩy Tô Khải vừa nức nở nói: "Anh tránh ra đi, em không bao giờ muốn khóc trước mặt anh, anh có biết không? Em giành chức vô địch không phải là vì em, anh có biết không? Anh... anh có biết không?".

Nhìn người bình thường nhảy nhót vui vẻ như Triệu Diệp lại khóc như một đứa trẻ, trái tim Tô Khải thắt lại. Cậu biết trong lúc tràn đầy hi vọng, tuyệt vọng là một nỗi đau vô cùng cực đoan nhưng không biết phải làm cách nào. Nỗi đau này không ai có thể gánh hộ được, mọi lời khuyên nhủ đều không giải vấn đề gì. Chính vì thế, cậu chỉ biết vỗ lưng Triệu Diệp, nói nhỏ: "Ừ, thôi, anh biết rồi".

Nhưng thực ra Tô Khải không biết rằng, cái mà cậu hiểu chỉ là một nửa nỗi đau khổ của Triệu Diệp. Một nửa còn lại, chính là Lâm Gia Mạt, ít nhiều cũng có liên quan đến cậu.

Có lẽ tình cảm không thể tự nhiên nảy sinh hay tự nhiên mất đi. Nếu không tìm ra lối thoát, có lẽ sẽ chết trong trái tim, mãi mãi không được bình yên trở lại. Triệu Diệp vốn đã tìm ra lối thoát trong chuyện giữa cậu và Lâm Gia Mạt. Hôm đó ở miếu hội, việc ném trúng được năm quả liền đã đem lại cho cậu lòng tin. Tiếng khen ngợi của mọi người xung quanh và ánh mắt vui mừng của Lâm Gia Mạt đều khiến cậu cảm thấy mình vẫn có thể trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, có thể ngẩng cao đầu, kiêu hãnh đối mặt với tất cả. Chính vì vậy, cậu thực sự mong mỏi được chứng tỏ mình trên sân cúp Nike, chức vô địch này có quá nhiều ý nghĩa đối với cậu. Thể hiện sự tôn trọng và báo đáp Tô Khải, thể hiện tình cảm dành cho Lâm Gia Mạt, thể hiện sự kiên trì và khẳng định đối với chính bản thân cậu, cái nào cũng rất quan trọng, cái nào cũng rất cần.

Nhưng bây giờ cậu không thể làm được điều gì, cậu chỉ có thể ngồi nhìn mà không có cách nào khác. Cú sốc này không phải chỉ đơn giản là dùng từ hẫng hụt là có thể giải thích, cũng không thể dùng những ngôn từ khẩn thiết là có thể an ủi. Trên trái tim lạnh cóng, kể cả ánh nắng rực rỡ, cũng vẫn sẽ cảm thấy lạnh lẽo.

Khi trận đấu mới bắt đầu, trường F phát huy không tốt lắm. Dù gì thì trước khi vào trận, mất đi tiền đạo chủ lực sẽ rất khó bù đắp trong thời gian ngắn. Trận đấu mà trường F là đội chủ nhà, gần như Tô Khải phải dùng hết sức mình mới hơn được đội bạn hai điểm.

Hôm đó, sau khi tan học, gần như nửa trường ra sân bóng rổ xem thi đấu, Triệu Diệp không xuống sân mà trốn trong nhà vệ sinh nam xem hết cả trận. Nhìn bạn bè chạy hết mình trên sân, nhìn Tô Khải liên tục hò la, nhìn Lâm Gia Mạt đứng ngoài sân với vẻ sốt ruột, cậu càng cảm thấy mình nấp trong xó xỉnh này thật vô dụng.

Sau khi trận đấu kết thúc, Triệu Diệp đeo ba lô và ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mệt mỏi, mặc dù cậu không tham gia thi đấu, nhưng cậu vẫn rất mệt, trái tim thấm mệt. Đến cầu thang thì bất ngờ gặp Lâm Gia Mạt đang chạy lên, hai đứa sững lại nhìn nhau, không ai nói gì. ay Lâm Gia Mạt vẫn đang cầm một chai nước, Triệu Diệp biết đó chính là chai nước mà Tô Khải uống ban nãy, cậu tận mắt nhìn thấy Lâm Gia Mạt kịp thời đứng ngoài sân đưa đi đưa lại, hai người rất hiểu ý nhau.

Chiếc ba lô nặng không thể đeo lâu trên vai trái mà Triệu Diệp không quen, lúc nó rơi xuống, nét mặt cả hai người đều biến đổi, Triệu Diệp đau quá cau mày lại, ánh mắt Lâm Gia Mạt cũng lộ lên vẻ đau đớn, buồn bã. Cuối cùng hai đứa cũng không nói gì, Triệu Diệp kéo chiếc ba lô bằng một tư thế rất kì quặc rồi chán chường chạy xuống dưới. Lâm Gia Mạt rất muốn nhấc ba lô lên cho cậu, nhưng Triệu Diệp chạy nhanh quá, thậm chí cô còn không kịp đưa tay ra.

Sau đó Trần Tầm cũng về lớp, lúc cậu lên đến nơi, chỉ còn lại Lâm Gia Mạt đang ngồi thẫn thờ một mình trong lớp và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy cô, Trần Tầm liền rụt rè hỏi: "Có nhìn thấy Triệu Diệp đâu không?".

Lâm Gia Mạt liền gật đầu, đưa tay chỉ ra cửa nói: "Về rồi".

"Về rồi hả?". Trần Tầm liền thở dài nói: "Tớ sợ cậu ấy nghĩ ngợi nên bảo lên đây nói chuyện với cậu ấy một lúc".

"Tớ cũng vậy...". Lâm Gia Mạt ôm mặt, than thở: "Nhưng nhìn thấy cậu ấy tớ lại không biết phải nói gì. Khích lệ? An ủi? Những câu nói đó ngay cả tớ cũng cảm thấy là giả tạo, làm sao cậu ấy thích nghe được! Hơn nữa... Hiện giờ tớ nói những điều này với cậu ấy trên tư cách gì?".

"Thực ra tớ luôn nghĩ rằng các cậu không cần thiết phải làm như vậy. Chắc cậu biết là hiện tại cậu ấy buồn như vậy không chỉ đơn thuần là vì không được chơi bóng, không giành được chức vô địch. Cậu ấy ra nông nỗi này, ít nhiều cũng là vì cậu đúng không? Đương nhiên không phải là tớ trách cậu, nhưng chắc chắn cũng sẽ không ủng hộ nếu các cậu tiếp tục thế này. Chẳng lẽ suốt đời không qua lại nữa à? Làm gì đến mức phải như vậy. Tớ cảm thấy chỉ cần cậu nói chuyện được với cậu ấy, bất luận là nói cái gì, cũng đều tốt hơn hiện tại". Trần Tầm ngồi đối diện với cô nói.

"Cậu đánh giá thấp Triệu Diệp quá, tớ chủ động đi tìm cậu ấy, có khi cậu lại nghĩ rằng tớ thương hại cậu ấy. Cậu ấy có chấp nhận sự thương hại ấy không?". Lâm Gia Mạt lắc đầu nói: "Tớ nghĩ, nếu mang được cúp vàng đến trước mặt cậu ấy, nói với cậu ấy rằng bọn mình đều đang nỗ lực vì cậu ấy, bọn mình cũng chưa bao giờ quên sự nỗ lực của cậu ấy, có thể cậu ấy còn chấp nhận được. Tuy nhiên... hiện tại điều này thực sự rất khó khăn...".

"Hôm nay đúng là đội chơi không tốt...". Trần Tầm chỉ ngón tay lên trán nói: "Cũng khiến Tô Khải phải lo lắng nhiều... Vừa nãy cậu không nhìn thấy, cuối cùng anh ấy mệt đến nỗi không còn sức để chúc mừng nữa. Trọng tài vừa thổi còi, anh ấy liền nằm vật ra đất".

"Tớ vội chạy lên đây, làm sao nhìn được. Nhưng tớ chạy lên đây cũng vẫn không giải quyết được gì. Trần Tầm, tớ cảm thấy mình vô cùng thất bại, vừa muốn để Tô Khải giành được chức vô địch, vừa muốn Triệu Diệp thoải mái hơn một chút, cậu bảo tớ có tham lam quá không?". Lâm Gia Mạt úp người xuống bàn, mắt đỏ hoe nói.

"Đừng nghĩ linh tinh!". Trần Tầm vỗ vai cô nói: "Nói thật là chuyện của bọn họ có liên quan gì tới cậu đâu? Cậu đừng cả nghĩ như vậy!".

"Cậu không gặp chuyện này nên không thể hiểu tâm trạng của tớ. Nếu một ngày nào đó cậu và Phương Hồi chia tay nhau thật thì may ra mới hiểu được. Người xa lạ, cậu có hiểu không? Cho dù trước đây thân với nhau thế nào, đều chỉ có thể là những người xa lạ mà thôi".

Lâm Gia Mạt nghiêng đầu nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, nước mắt tào ra ở một mắt, sau đó chảy xuống mắt còn lại, thế giới trước mắt cô dần dần nhòe đi, chỉ còn lại vị đắng chát của nước mắt.

Trần Tầm liền đứng bật dậy, cậu bước về phía cửa lớp rồi ngoái đầu lại nói: "Tớ và Phương Hồi sẽ không bao giờ trở thành người xa lạ đâu! Và chắc chắn tớ cũng sẽ không để cậu và Triệu Diệp biến thành hai người xa lạ!".

"Trần Tầm! Cậu đi đâu vậy?". Lâm Gia Mạt ngồi thẳng người lên, quệt tay ngang mặt hỏi.

"Triệu Diệp không chơi được thì tớ chơi được! Tớ sẽ đi để giành lấy chiếc cúp cậu ấy và Tô Khải!". Trần Tầm khẳng định với giọng rất quả quyết.

Lâm Gia Mạt nhìn theo bóng Trần Tầm, đôi mắt vốn đã thất thần, đột nhiên lại lóe lên một tia hi vọng. Nước mắt của cô tuôn nhiều hơn cả ban nãy, nhưng không còn buồn nữa.

"Trần Tầm... cảm ơn cậu... cảm ơn cậu". Lâm Gia Mạt vừa dụi mắt vừa nức nở nói.

"Cảm ơn cái gì! Kể từ hôm cậu chuyển đến lớp mình, cùng bọn tớ ăn cơm, học hành, tan học cùng đi chơi, ngày nào cũng ở gần nhau, thời gian ở bên nhau còn dài hơn cả thời gian ở bên gia đình. Làm sao tớ có thể không để tâm đến chuyện của các cậu được?". Trần Tầm cười nói: "Cậu đừng khóc nữa, thực ra trước đây tớ đã từng muốn nói với cậu nhưng vì ngại nên không nói. Cậu có biết không? Cậu mà khóc là mặt lại đỏ như gấc, cộng với kiểu tóc này của cậu, giống hệt quả đầu nấm đỏ của Marilyn Monroe, nhìn buồn cười lắm!".

"Đáng ghét! Có cậu mới giống nấm ấy! À không! Cậu giống con rùa! vỏ cứng hơn đá!". Lâm Gia Mạt liền bật cười, tự đáy lòng cô vô cùng biết ơn Trần Tầm và cuối cùng cũng đã yên tâm hơn. Cô tin rằng chỉ cần Trần Tầm muốn làm chuyện này thì nhất định sẽ làm được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-49)